Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

"Cái đó, người đi theo đến bệnh viện đâu rồi?"

Quý Dư nhìn xung quanh, hỏi Thương Viễn Chu.

Thương Viễn Chu đáp: "Đi trước rồi."

Quý Dư cũng không quan tâm lắm, anh không thích ánh mắt của người đó, ừ một cái rồi không hỏi thêm gì nữa, thậm chí còn không hỏi đối phương là ai.

Khi hai người ra khỏi bệnh viện, Quý Dư có thêm một chiếc nẹp tay, dây treo nẹp quấn quanh cổ anh, khiến tay phải bị treo lơ lửng trước ngực.

Quý Dư cảm thấy hơi bất tiện, ngập ngừng nói: "Tôi nghĩ không cần phải treo thế này đâu, bác sĩ cũng nói chỉ là nứt xương nhỏ, dùng thạch cao cố định bốn bên là đủ rồi."

Thương Viễn Chu đáp: "Bác sĩ cũng nói, treo lên để tránh va chạm và sưng tấy."

Quý Dư liếc mắt nhìn Thương Viễn Chu, nếu không phải Thương Viễn Chu nhất quyết muốn như vậy, bác sĩ cũng sẽ không yêu cầu treo nẹp.

Có hơi do dự, không dám nói thẳng ra: "Thật sự không thoải mái lắm."

"Hơn nữa nhìn tôi không giống bị nặng đến vậy," Quý Dư bất đắc dĩ vặn vẹo cánh tay đang bó bột, "Có hơi khoa trương."

Một bàn tay dừng lại trên cánh tay chưa bó bột của anh, lực đạo nhẹ nhàng.

Thương Viễn Chu cúi đầu nhìn tay anh, giọng nói trầm xuống: "Nghe lời."

Trong lòng Quý Dư thoáng qua một cảm xúc kỳ lạ, thật nhẹ nhàng, như lông chim rơi xuống đất, lại giống như tim đập nhanh đến hoảng hốt.

Thương tổng, đúng là một người sếp không tồi.

Đối xử với nhân viên rất tốt.

Hai người đi đến bãi đậu xe, bất ngờ thay, Thương Viễn Chu trực tiếp lấy chìa khóa xe từ tay tài xế, bây giờ đương nhiên chỉ có hắn lái xe trở về.

Quý Dư cũng không muốn ngồi ở ghế sau, cứ như Thương Viễn Chu đã trở thành tài xế riêng của anh vậy.

Anh đi vòng qua mở cửa ghế phụ, Thương Viễn Chu đi đằng sau, chân hơi đổi hướng, rồi tự nhiên đổi sang vị trí lái xe.

Quý Dư hơi khó khăn dùng một tay kéo dây an toàn, nhưng dây quá ngắn, anh định kéo hết ra, nhưng một tay khó mà làm được.

Thương Viễn Chu nhíu mày, nhận lấy dây an toàn từ tay anh.

Quý Dư định nói lời cảm ơn, thì thấy Thương Viễn Chu lại thả dây an toàn ra, "Cảm...?"

Thương Viễn Chu đáp: "Ngồi ghế sau đi, đai an toàn đè lên băng bó sẽ không thoải mái."

Quý Dư lắc đầu từ chối: "Vòng từ dưới lên là được rồi, sẽ không đè lên đâu."

"Hơn nữa anh lái xe mà tôi lại ngồi ghế sau thì làm sao được."

Thương Viễn Chu cười nhạt liếc nhìn anh: "Sao lại không được, hay là em muốn bồi tôi à?"

Nếu là người khác, nghe được câu nói đùa này, chắc chắn sẽ cười gật đầu, nói đúng vậy, đúng là muốn bồi Thương Viễn Chu thật.

Quý Dư há hốc mồm, muốn nói, nhưng lại không nói được gì.

Lo Thương Viễn Chu thực sự nghĩ anh muốn hắn làm tài xế cho mình.

Đột nhiên trán đau nhói, trước mắt là hình ảnh Thương Viễn Chu rút tay lại, bên tai vang lên giọng nói của hắn: "Yên tâm đi, tôi không nhỏ nhen đến mức cho rằng việc lái xe là tôi đang làm tài xế đâu."

Quý Dư đưa tay xoa trán vừa bị búng, ánh mắt vô cùng hoang mang.

Anh vừa mới nói lời trong lòng ra hả?

Có không? Hình như không mà.

Cho đến khi ngồi vào ghế sau, Quý Dư vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này, muốn hỏi lại thôi nhìn về phía Thương Viễn Chu rất nhiều lần.

Anh ngồi nghiêng người về sau, nhìn chăm chú vào sườn mặt của Thương Viễn Chu.

Hắn nhìn chằm chằm phía trước, tập trung lái xe, đường nét khuôn mặt góc cạnh hiện lên rõ ràng, chiếc mũi thẳng tắp, xương hàm vuông vắn.

Nhìn mãi, Quý Dư quên cả việc mình muốn hỏi gì, chỉ ngơ ngác ngắm nhìn khuôn mặt của Thương Viễn Chu.

Thương Viễn Chu nắm chặt tay lái, rồi như bị một lực vô hình kéo căng ra, chậm rãi buông lỏng, nắm lại một cách tự nhiên.

Trong lòng hắn như có một ngọn lửa đang cháy bùng, ánh mắt của Quý Dư như một bình xăng, đổ vào ngọn lửa đó, khiến nó bùng cháy dữ dội, ngọn lửa thiêu đốt trái tim hắn, khiến toàn thân hắn run rẩy.

Quý Dư vẫn đang nhìn hắn chằm chằm.

Ánh nhìn chuyên chú vào hắn đó.

Sự thật này khiến Thương Viễn Chu gần như muốn phát điên, hắn thực sự rất muốn, rất muốn, rất muốn được thỏa mãn.

Thương Viễn Chu cố gắng kìm chế bản thân, thả lỏng một chút, rồi lại cố gắng giữ mình.

Chỉ khi Quý Dư rời mắt mới bình tĩnh lại lên tiếng: "Tay em bị thương rồi, thời gian này cứ xin nghỉ ở công ty đi."

Sự kiên nhẫn đang dần cạn kiệt, Thương Viễn Chu không biết mình còn có thể kìm nén bản thân trước mặt Quý Dư được bao lâu nữa.

Quý Dư cúi đầu nhìn tay mình, thở dài.

Thương Viễn Chu: "Vẫn còn nghĩ là mình có thể đi làm với cái tay bó bột đó à?"

"Thậm chí đánh máy còn khó khăn, định làm linh vật đeo băng bột hửm?"

Quý Dư bật cười, hình dung ra cảnh tượng đó rồi lắc đầu, "Thôi đi."

Có lẽ vì không khí thoải mái, anh đánh bạo nói: "Cho dù có là linh vật đeo băng bột đi nữa, thì cũng muốn A Chu đẹp trai như vậy ở bên cạnh mới vui."

Thương Viễn Chu ngạc nhiên liếc anh một cái, trong lòng Quý Dư hơi run, đang định xin lỗi, thì nghe thấy Thương Viễn Chu đáp lại: "Đùa với sếp à? Cẩn thận bị trừ lương đấy."

Quý Dư cười phá lên, vội vàng xin tha: "Không dám đâu sếp."

Nghĩ một chút, rồi anh lại nói thêm: "Anh nói muốn tôi dù có lén lút cũng phải chú ý đến anh mà, tránh sau này lỡ miệng gọi sai."

"Nên ở đây không có sếp, chỉ có A Chu thôi."

Con ngươi đỏ nhạt của A Chu sáng lên cười nhẹ: "Miệng lưỡi thật ngọt."

Quý Dư cảm thấy, sau vụ ngã kia mối quan hệ giữa hai người dường như thân thiết hơn.

Anh thực sự biết ơn Thương Viễn Chu đã cứu mình, nếu không phải Thương Viễn Chu ôm lấy anh giúp giảm lực va đập, thì có lẽ không chỉ đơn giản là nứt xương như vậy đâu.

Dù là đầu đập xuống đất, hay bị con ngựa giẫm lên người, thì đều nguy hiểm đến tính mạng.

Việc Thương Viễn Chu đùa giỡn thân mật với anh hơn một chút, có lẽ là áy náy vì anh bị thương, tóm lại hắn là một người sếp rất tốt.

Nếu không phải sau này anh muốn đi du học thì còn muốn ở lại nơi này, hỏi xem công ty Thương Viễn Chu có còn tuyển người không nữa.

Quý Dư ngồi trên sofa, nhìn Thương Viễn Chu rót nước cho mình, chớp mắt ngơ ngác: "Anh không đến công ty à?"

Thương Viễn Chu nhìn từ trên xuống dưới cái tay bó bột và sợi dây treo cổ, "Với cái bộ dạng này của em, làm sao tôi yên tâm để em ở nhà một mình được."

"Bác sĩ đã kê đơn thuốc rồi, tôi đi nấu cơm, ăn xong thì uống thuốc, em uống nước rồi nghỉ ngơi trước một lát nhé."

Sau khi Thương tổng làm tài xế cho anh, giờ Thương tổng lại phải làm đầu bếp luôn rồi.

Tuy Quý Dư cảm thấy mối quan hệ giữa hai người thân thiết hơn, nhưng vẫn chưa quen lắm, có cảm giác hơi "sướng quá hóa sợ".

Anh không yên tâm đi theo vào bếp, nhìn Thương Viễn Chu đang lấy đồ ăn từ tủ lạnh, không tin lắm hỏi: "Anh làm được không A Chu?"

Thương Viễn Chu liếc anh một cái đầy ẩn ý, đáp: "Yên tâm, tôi làm được mà."

Nói rồi tự cười mình, thấy hôm nay mình trẻ con quá.

Cảm giác giống cậu học sinh cấp ba Thương Phạn, chứ không phải là Thương Viễn Chu.

Quý Dư vẫn không tin lắm, nhịn không được hỏi lại: "Thật sao?"

"Không thì chúng ta gọi đồ ăn ngoài cũng được mà."

Dù sao anh vẫn đang là bệnh nhân, mới nứt xương, thật sự không muốn ăn những thứ linh tinh kỳ lạ đâu.

Thương Viễn Chu khẽ vuốt nhẹ đốt ngón tay, chợt nhớ đến băng bó trên tay Quý Dư.

Nhìn thấy anh như vậy, đành nói: "Tôi không phải sinh ra đã là Thương tổng đâu."

Câu chuyện mở ra, Thương Viễn Chu cứ tự nhiên tiếp tục kể: "Việc tôi là con riêng em cũng biết mà."

"Lý do tôi chuyển đến Berlin khi học cấp ba là vì nhà họ Thương tìm thấy tôi, trước đó tôi cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường trong một gia đình bình thường thôi."

Trong khi nói chuyện, Thương Viễn Chu đã bắt đầu rửa rau, Quý Dư nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh như thể đang nói về một người khác vậy.

Quý Dư cũng không nghĩ nhiều, liền hỏi tiếp: "Vậy trước đây gia đình anh như thế nào?"

Thương Viễn Chu thái rau, tiếng dao chạm thớt đều đều cắt ra những miếng khoai tây vuông vắn, đều nhau.

"Là một gia đình ba người bình thường, sống trong một căn nhà cũ, bố dượng là công nhân, mẹ làm ít công việc vặt vãnh."

Sống trong một căn hầm ẩm thấp, tối tăm, cùng với một kẻ nghiện ngập cờ bạc rượu chè và cả một đứa con riêng nữa.

"Mẹ tôi luôn cố gắng nấu những bữa cơm ngon trước khi bố dượng tan làm, lúc đó tôi sẽ đứng bên cạnh học theo."

Người đàn ông sau khi thua bài bạc giận dữ trở về nhà, sau khi uống rượu liền đánh đập người phụ nữ, trong nhà cũng toàn là đồ bỏ đi, có đập vỡ cũng không tiếc, ngay cả hắn cũng là thứ bỏ đi bị đánh đến đổ máu.

Thậm chí còn không đủ tiền để mua những thứ cần thiết.

Tiếp tục nói: "Sau đó mẹ tôi qua đời, tôi được nhà họ Thương tìm về, cũng chẳng có gì nhiều để nói."

Thương Viễn Chu nghiêng người lại, để Quý Dư nhìn rõ những gì mình đang làm, rồi nhướng mày cười: "Giờ thì em đã tin là tôi có thể nấu ăn rồi chứ?"

Quý Dư nghiêng đầu, "Tôi tin."

Thương Viễn Chu nhìn anh, "Sao thế, không phục à?"

"Tôi nhớ hồi mới đến Berlin anh đã đứng đầu kỳ thi đầu tiên."

"Rồi còn nấu ăn giỏi, học hành cũng giỏi nữa," Quý Dư lắc đầu, "Đúng là con nhà người ta."

"Vậy trước kia ở nhà anh chắc cũng được cưng chiều lắm nhỉ, bây giờ càng hơn." Anh dừng lại một chút, rồi không nói tiếp.

Thương Viễn Chu băm tỏi, cười nhẹ: "Biết làm sao đây, trời sinh đã may mắn như vậy."

Hắn nhẹ nhàng gạt bỏ mọi thứ coi như đó là số mệnh.

Khi cho tỏi vào chảo dầu nóng, tiếng xèo xèo làm giọng nói của Thương Viễn Chu hơi khàn đi:

"Em còn nhớ lần đầu tiên tôi thi đứng đầu lớp, lúc đó không phải em chẳng quan tâm gì đến chuyện trong lớp sao."

Quý Dư tiến lại gần, vươn cánh tay lành lặn mở nắp hút khói dầu, "Cái gì?"

Thương Viễn Chu không quay đầu lại, cũng không hỏi lại lần nữa: "Không có gì."

Lúc đầu Quý Dư rất lo Thương Viễn Chu làm ra cái gì đó kỳ lạ, quái dị, đến nỗi lo lắng quá nửa rồi mới yên tâm, nhưng ăn thử một miếng thì phát hiện mình yên tâm sớm quá rồi.

Hương vị không đến nỗi khó ăn.

Nhưng cũng chẳng ngon chút nào.

Cảm giác thật kỳ lạ, cứ như là, nghiêm túc đun một cốc nước sôi rồi để nguội vậy, nhạt nhẽo đến vô vị.

Quý Dư nghi ngờ nhìn vào bữa cơm trước mặt, rõ ràng là hắn đã cho hành, gừng, tỏi, muối vào mà, rốt cuộc là bước nào xảy ra vấn đề?

Thương Viễn Chu nhìn anh: "Sao thế?"

Quý Dư: "Không có gì, ngon lắm."

Câu nói này thật sự cắn rứt lương tâm, Thương Viễn Chu chắc hẳn đã bị thần bếp nguyền rủa rồi.

Nhưng người ta đã khổ công làm, Quý Dư vẫn ăn hết sạch.

Nửa giờ sau, dưới sự thúc giục của Thương Viễn Chu lại uống thuốc.

Bây giờ đang là mùa hè, còn sắp vào giữa hè nữa, hôm nay lại vừa chụp ảnh vừa cưỡi ngựa còn bị ngã, trên người nhớp nháp khó chịu vô cùng.

Quý Dư nhìn giường ngủ sạch sẽ, rồi lại nhìn bản thân, đắn đo một lúc.

"Cộc cộc cộc ——"

Cửa phòng Thương Viễn Chu bị gõ, cái đầu đỏ ửng của cá nhỏ ló ra, "Chuyện là, anh có thể giúp tôi quấn màng bọc thực phẩm lên bó bột được không?"

"Tôi chỉ có một tay không làm được."

Thương Viễn Chu nhướn mày: "Em muốn tắm à?"

Quý Dư gật đầu rồi lại không chút do dự lắc đầu: "Không."

Thương Viễn Chu: "Màng bọc thực phẩm không thể ngăn nước hoàn toàn được, hơn nữa với một tay thì em làm sao mà tắm?"

Quý Dư nhíu mày khó chịu, anh thực sự không muốn mình cứ vừa bẩn vừa mồ hôi mà đi ngủ: "Hay là anh giúp tôi?"

Nếu là tình huống khác, Quý Dư sẽ không nói ra những lời như vậy, nhưng hôm nay Thương Viễn Chu cứu anh đã kéo quan hệ hai người lại rất nhiều, lại là hai người đàn ông, anh là Beta, Thương Viễn Chu cũng chẳng phải Omega, cùng sống chung một nhà, giống như bạn cùng phòng đại học vậy.

...... hầu kết Thương Viễn Chu nhúc nhích, âm thanh hơi nghẹn lại không dễ phát hiện: "Cái này hơi khó với tôi."

Khó đến mức như một bài kiểm tra vậy.

Ai da?

Quý Dư nghĩ ngợi một lúc, cũng thấy đúng, hơn nữa nghĩ lại thì anh cũng thấy hơi ngại, đến lúc đó mình sẽ xấu hổ thế nào đây, "Hay là thôi..."

Anh chưa kịp nói hết câu Thương Viễn Chu đã cắt ngang: "Nhưng có thể thử xem."

Đôi mắt hẹp dài của Thương Viễn Chu tối sầm lại, sâu thẳm như một đầm lầy đang chờ con mồi sa bẫy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro