Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7.

Lão cường giả Nguyên Anh tỉnh dậy, nhìn đôi bông tai trong tay, nhớ lại kết cục ta đã gieo trong đầu lão.

Lão gửi tin báo tới Uyên Ương chân nhân, nộp đôi bông tai dính máu coi như chứng xác thực.

Sau đó, đệ tử ngoại môn Dược Phong xuống núi hái thảo dược, trở về sẽ đặt các giỏ thảo dược trong kho phân loại. Thảo dược phân loại xong lập tức phân phát cho các đệ tử nội môn để họ nghiên cứu và chế tạo. Chiếc bông tai dính máu được bí mật vứt cho mắc vào nhánh thảo dược đã phân chia theo yêu cầu của Hứa Cẩn.

Hứa Cẩn phát hiện bông tai dính máu, chạy đi tìm Quý Giang Lâm ngay.

Quý Giang Lâm sững người ra, mới đắt đầu run run nhận lấy chiếc bông tai dính máu của ta, chạy tới chỗ phân phát thảo dược phát điên.

Các đệ tử khẳng định không biết gì về sự xuất hiện của chiếc bông tai này, đổ hết mọi việc cho Hứa Cẩn.

Hứa Cẩn lập tức thanh minh rằng cả ngày ngồi trong biệt viện riêng nghiên cứu đan dược, chỉ vừa mới ra khỏi cửa để lấy dược liệu, phát hiện bông tai vội đi tìm Quý Giang Lâm.

Một trận cãi vã, không tra ra được manh mối gì, còn bị báo lên phong chủ hai phong.

Quý Giang Lâm bị phạt tự kiểm điểm ba ngày. Sau ba ngày, hắn tìm Uyên Ương chân nhân, sư phụ của hắn, thông báo tham gia thi tuyển.

Uyên Ương chân nhân vô cùng hài lòng, đây là kết quả mà cô ta muốn, cũng là bước đầu trong giấc mộng khó dệt của cô ta.

*

Ta lúc này sớm đã thu dọn đồ đạc, rời khỏi thôn Ngưu Lang, du ngoạn một người một mèo.

Ta tới thăm thú kinh thành náo nhiệt, cũng thuê thuyền ra biển lớn ngắm sóng vỗ, hoặc vào rừng xanh ẩn cư.

Bỗng ta hứng chí xây dựng một nơi ở hoành tráng, thế là ta lên đường tìm địa điểm.

Cho đến khi ta một mình trải qua bốn mùa ở nơi ở mới được hai năm, Hoa Hoa xuất hiện trở lại, khẩn thiết xin ta đi cứu giúp một người đang thực hiện nhiệm vụ khác ở cùng thế giới.

Ta đồng ý vô điều kiện. Ta lao xuống vực sâu tối tăm, kịp thời cứu cô gái nhỏ kia. Cô gái nhỏ kia bị thương, lớn nhỏ đều có. Ta trị thương cho cô gái nhỏ, càng nhìn cô gái nhỏ bất tỉnh lòng ta càng quặn lại. Cô gái nhỏ có bao nhiêu đau đớn, hoảng sợ, tuyệt vọng, tức giận, trách hận, ta đều cảm nhận và hấp thụ được hết.

Ta sưởi ấm cho cô gái nhỏ, chờ cô gái nhỏ tỉnh dậy.

Cô gái nhỏ tỉnh dậy, ôm ta khóc nức nở, ta vỗ về cô ấy.

Có người tới đón cô ấy đi, cô ấy buộc phải đi để hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Trước khi đi, cô gái nhỏ quay đầu hỏi ta:

- Ân nhân, ta tên Lâm Lạc, xin hỏi quý danh của ân nhân.

- Lâm Lạc muội muội, ta tên Tích Mộc.

- Tích Mộc tỷ tỷ, ơn cứu mạng hôm nay, Lâm Lạc xin khắc cốt ghi tâm.

Cô gái nhỏ quỳ xuống cảm ơn ta, ta vội đỡ cô gái nhỏ dậy. Cô gái nhỏ chào tạm biệt ta, nhờ ta nhắn với Hoa Hoa rằng cô gái nhỏ vẫn ổn.

Ta trở về và báo lại với Hoa Hoa, con thỏ nhỏ mới chịu nín khóc.

Hoa Hoa còn mang cho ta một tin tốt, Quý Giang Lâm đã cùng các đồng môn có vị trí trong vòng đấu ngũ tông phái.

Quả thật là tin tốt, ta phải đi mua ít đồ về nhắm tin tốt này mới được.

Trên đường về, ta đang cao hứng thì lại cảm nhận được tia tuyệt vọng khác.

Quý Miêu đánh hơi và dùng thính giác dẫn ta tới cội nguồn của sự tuyệt vọng kia.

Quyết tâm tham gia tuyển chọn của Quý Giang Lâm bùng nổ khiến ta nhận được phần thưởng mới của hệ thống. Ta được cởi bỏ giới hạn thời gian sử dụng toàn lực, từ năm phút lên thành mười phút và mỗi tháng được sử dụng toàn lực năm lần. Bởi vì theo kế hoạch, ta đã biến mất nên Hoa Hoa mới có thể tạm dừng hoạt động bên ta, tiếp tục công việc của thỏ nhỏ.

Dù vậy, ta vẫn cảm rợn người khi thấy một con trăn đang quấn quanh cổ một cậu bé và muốn siết chết người này.

Đè xuống cơn rợn người, ta nổi đóa lên, phóng sát ý vào con trăn.

Con trăn, chuyển hướng vào ta, cảm nhận bị đe dọa, phóng thân bò đi.

Tuy con trăn đã bò đi nhưng ta thực sự vẫn không nhịn nổi, hóa nhỏ nó, một hơi quay người ném nó bay xa tít tận trời xanh.

Cậu bé suýt bị siết ngạt thở kia không ngừng ho, vừa ho vừa thở gấp lấy lại không khí.

Cậu bé mặc trên người bộ đồ bằng vải thô, tóc sợi đen xen sợi trắng, ước chừng mười tuổi.

Khi cậu bé ngồi thẳng người, ta mới thấy được quanh mắt trái của cậu bé có một mảng da màu xanh đen.

Đôi mắt đầy sợ hãi, hoảng loạn của cậu bé làm ta nhớ tới lần đầu tiên ta gặp Quý Giang Lâm.

- Nhóc con à, đừng sợ, ta đã đuổi con quái vật đi rồi. Nhà nhóc ở đâu, ta đưa nhóc về nhé?

Ta từ từ tiến tới gần, cậu bé lập tức đẩy người lùi lại.

Ta dừng chân ngay, cậu bé đã đẩy người cách thêm một đoạn.

- Được thôi, nhóc tự về nhé?

Cậu bé không trả lời, ngồi thần ra một lúc.

Ta bỗng chú ý  tới Quý Miêu đang vờn một dây vải bạc màu. Ta ngồi xuống, chạm tay vào bụi cỏ bên dưới, thông qua cây cỏ đọc chút kí ức. Cậu bé này bị một người đàn ông đựng trong giỏ tre, đeo trên lưng và bỏ lại giỏ trong rừng lúc cậu bé đang ngủ. Cậu bé tỉnh dậy, gỡ bịt mắt ra, thấy khung cảnh xa lạ, chạy ngang chạy dọc trong rừng đã hai ngày. Cuối cùng, bị con trăn kia nhắm tới và sau đó ta xuất hiện.

Xem ra có người không cần con nhỉ? Hay là bị bắt cóc đây?

Ta không đành lòng bỏ cậu bé ở lại một mình, đứng dậy và đưa tay ra với cậu bé.

- Nhóc con, nếu không nhớ đường về, nhóc có thể đến ở chỗ ta vài ngày. Chỉ cần nhóc nhớ ra đường về, ta sẽ đưa nhóc về nhà ngay, chịu không?

Ta chờ đợi, cuối cùng, cậu bé mới mon men tới nắm lấy tay ta.

Bình thường ta hay tự bay đi bay về, nay ta lại cưỡi Quý Miêu về để không dọa tiếp cậu bé.

Cậu bé mười tuổi được ta ôm gọn trong vòng tay, tựa đầu vào ngực ta. Có lẽ có hơi ấm lan tỏa và cảm nhận được an toàn, cậu bé cuối cùng cũng yên tâm mà thiếp đi sau hai ngày lang thang không một giọt nước.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro