Chương 93: Nói chuyện phiếm
Kỷ Uyên có lẽ còn suy nghĩ khác, nhưng Tô Tuyết lần này hoàn toàn không lưu lại lối thoát, bà đẩy tay Kỷ Uyên ra rồi lấy túi xách, đưa Kỷ Lưu Thành và Thích Âm đi.
Thích Âm khéo léo đỡ Tô Tuyết ra cửa, lên xe, lại suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mở miệng: “Dì, cháu muốn trò chuyện với Hoắc Dung một chút.”
Tô Tuyết không đồng ý: “Cháu cùng nó còn chuyện gì để nói chứ? Vừa nãy dì mới đánh nó, nhỡ đâu nó giận, vì thế mà ra tay với cháu thì sao?”
Thích Âm liền cười dỗ Tô Tuyết: “Không sao, Hoắc Dung không đánh lại cháu được.”
Kỷ Lưu Thành thấy Thích Âm thật sự có ý định này thì giúp một tay thuyết phục Tô Tuyết, “Không có chuyện gì đâu mẹ, con đi với Âm Âm, nhỡ đâu Hoắc Dung thật sự muốn làm gì, con còn có thể bảo vệ được.”
Tô Tuyết lại suy nghĩ một hồi, mới miễn cưỡng đồng ý.
Trong phòng bao nhà hàng, Kỷ Uyên mặt chán nản ngồi xuống ghế.
Ông không khỏi bắt đầu cân nhắc, mấy năm nay chẳng lẽ mình thật sự sai lầm rồi sao? Vì để bù đắp sự áy náy trong lòng, ông không thương tiếc làm tổn hại tới lợi ích của vợ và con trai, làm như vậy thật sự là đúng sao?
Ông và Tô Tuyết biết nhau từ khi còn trẻ, một đường trải qua bao nhiêu sóng gió, cùng nhau vượt qua bao gian nan, ông từng có khó khăn, từng sụp đổ, nhưng Tô Tuyết vẫn không rời bỏ ông.
Tô Tuyết vẫn luôn dịu dàng, dù là trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn, đối với các hành động của ông, Tô Tuyết vẫn luôn ở sau lưng tán thành, lúc này đây nếu không phải chạm vào điểm quan trọng của bà thì sao bà lại nổi giận như vậy được?
Lần đầu tiên Hoắc Dung cảm thấy sợ hãi, cô ta cẩn thận tới gần Kỷ Uyên, kêu ông: “Chú Kỷ...”
Lòng Kỷ Uyên rất rối loạn, không còn dịu dàng, bao dung như trước kia nữa.
“Cháu đi ra ngoài đi,” Kỷ Uyên nói: “Chú muốn yên tĩnh một chút.”
Hoắc Dung dù có EQ thấp cũng hiểu được hiện tại là tình huống như thế nào, cô ta cắn môi, khóc lóc chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra thì đụng phải Thích Âm đang đến tìm cô ta.
Hoắc Dung hốc mắt đỏ bừng: “Thích Âm, cô tới chê cười tôi sao?”
Thích Âm ngậm kẹo que trong miệng đi tới, xoay xoay cây kẹo, nói: “Không, tôi tới tìm cô tâm sự.”
Hoắc Dung: “Tôi với cô thì có gì để nói?”
Thích Âm mỉm cười: “Tôi khuyên cô vẫn nên khách khí với tôi chút, nếu không tôi sẽ mách lẻo với dì Tô, khả năng cô rất nhanh sẽ không xu dính túi ăn ngủ đầu đường đấy.”
Hoắc Dung cả giận nói: “Tôi rất muốn để anh Lưu Thành nhìn thấy bộ dáng ác độc này của cô.”
Thích Âm nâng cằm, nhìn về phía chỗ ngoặt nói: “Đây, anh ấy ở ngay bên cạnh, lời mà tôi nói anh ấy đều nghe cả rồi.”
Kỷ Lưu Thành trực tiếp đi qua, còn ôm Thích Âm, hôn lên mặt cô.
Thích Âm liền thuận thế hỏi: “Vừa rồi em có độc ác hay không?”
Kỷ Lưu Thành: “Với cô ta, anh chỉ hy vọng em càng ác độc hơn chút.”
Hoắc Dung rốt cuộc không nhịn được nữa mà kêu đầy đủ tên Kỷ Lưu Thành: “Kỷ Lưu Thành!”
Kỷ Lưu Thành nhướng mày: “Có việc gì?”
Thích Âm nhún vai: “Cô cũng thấy rồi, thái độ của Kỷ Lưu Thành còn kém hơn tôi, cho nên á, không bằng cô tâm sự với tôi đi.”
Hai người ra khỏi nhà hàng cao cấp, đi đến quán cà phê đối diện, còn Kỷ Lưu Thành ngồi ở phía sau cách chỗ Thích Âm không xa.
Sau khi ngồi xuống, Hoắc Dung cuối cùng cũng chịu nói chuyện đàng hoàng, cô ta nói: “Thích Âm, cô có biết hay không, tôi thật sự rất ghét cô.”
Thích Âm gật đầu: “Tôi biết.”
Hoắc Dung cười chế giễu: “Không, cô không biết, lúc ấy tại sao tôi lại thích Kỷ Lưu Thành chứ? Ở giữa có một nguyên nhân rất quan trọng đó là do anh ấy đối với cô quá tốt, trước nay tôi chưa từng thấy có nam sinh nào có thể quan tâm một nữ sinh như vậy, lạnh thì đun nước ấm, nóng thì chủ động quạt, thậm chí còn nhớ rõ ràng cả kỳ kinh nguyệt của cô, còn đích thân mua băng vệ sinh cho cô.”
Thích Âm nhẹ nhàng quơ quơ cốc cà phê trong tay: “Cho nên?”
Hoắc Dung: “Mẹ tôi qua đời từ khi còn nhỏ, ba tôi cũng bỏ mạng trong vụ tai nạn xe, tuy rằng chú Kỷ vẫn luôn quan tâm tôi, nhưng ông ấy vẫn luôn rất bận, không thể lúc nào cũng trông chừng tôi, không thể lúc nào cũng đối tốt với tôi, cho nên, khi nhìn thấy Kỷ Lưu Thành đối với cô tốt như vậy, tôi khát khao lại hâm mộ, vì thế liền động tâm tư, muốn đoạt lấy anh ấy từ chỗ cô.”
Thích Âm buông cốc cà phê trong tay, cười lớn hơn: “Cô dừng lại đã, Hoắc Dung, cô nghĩ gì vậy? Lại lôi chuyện ba mẹ mất, thiếu sự chăm sóc ra, chẳng lẽ cô hy vọng lòng thánh mẫu của tôi nổi lên, nhường Kỷ Lưu Thành cho cô sao?”
Hoắc Dung: “Tôi chỉ nói một chút.”
Thích Âm lắc đầu một cái, lúc này mới uống hớp cà phê đầu tiên.
Bỏ thêm rất nhiều đường cùng sữa, cà phê này cũng không đắng nữa, mùi vừa thơm vừa tinh khiết, vị cũng rất đậm đà.
Hoắc Dung nhìn về phía cô: “Cô kêu tôi ra đây rốt cuộc là muốn nói chuyện gì? Chẳng lẽ cũng chỉ là đơn thuần nhìn tôi, chê cười tôi?”
Thích Âm: “Tôi tới là nhắc cô chuyện đánh cược, không quên chứ?”
Hoắc Dung im lặng.
Hai tay Thích Âm cầm cốc cà phê, nhìn về phía Kỷ Lưu Thành ở sau, cho anh một ánh mắt làm anh an tâm, mới tiếp tục nói: “Thật ra tôi vốn tưởng rằng thuyết phục cô rất khó, không nghĩ tới cô thế nhưng được voi đòi tiên đến trước mặt chú Kỷ yêu cầu muốn cùng Kỷ Lưu Thành ở bên nhau, kết quả hoàn toàn chọc giận dì Tô.”
Hoắc Dung: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Thích Âm nhìn cô ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi muốn nói, tôi biết cô không cam lòng, nhưng không cam lòng thì có ích gì chứ? Bàn tướng mạo cô không bằng tôi, tôi vốn đã giàu sang phú quý, cô thì đến tiểu gia bích ngọc (*) còn chưa được, bàn về thân thế cô không sánh bằng tôi, mặc dù ba mẹ tôi ly dị, đối với tôi cũng không quan tâm lắm, nhưng những thứ nên cho thì vẫn cho, ví dụ như cổ phần tập đoàn Kỷ thị.”
(*) Tiểu gia bích ngọc: “Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”.
Vẻ mặt Hoắc Dung chấn động.
Thích Âm đổi tư thế: “Cô không phải không biết chứ? Coi như Kỷ Lưu Thành không thích tôi, nhưng chỉ cần tương lai tôi tạo áp lực cho anh ấy, ép lợi ích thương nghiệp thì người anh ấy lựa chọn cũng sẽ là tôi mà không phải cô, cô ngoại trừ giả vờ trầm cảm tự sát để uy hiếp thì còn làm được gì chứ?”
Hoắc Dung rõ ràng là bị chọc giận.
Thích Âm liền khuyên cô ta đừng xúc động, còn nói: “Đương nhiên mấy cái này chỉ là giả thuyết, hiện tại là Kỷ Lưu Thành thích tôi đến mức không còn cách nào kiềm chế được.”
Kỷ Lưu Thành ở phía sau phụ họa: “Điều này đúng thật, tôi chính là thích Âm Âm, đã yêu say đắm cô ấy.”
Hoắc Dung sắp cắn nát môi mình rồi.
Thích Âm chậm rì rì nói: “Chúng ta lại nói tiếp, bàn về thông minh cô càng không thể so với tôi, thời gian tôi nghiêm túc học cùng lắm chỉ có một tháng, chỉ với một tháng ấy tôi vô cùng nhẹ nhàng thi được hạng ba, còn cô thì sao, xếp tận thứ mười ba toàn trường.”
Hoắc Dung theo bản năng cầm lấy cốc cà phê nóng hất vào người Thích Âm, nhưng Thích Âm lại nhanh tay lẹ mắt đè cổ tay cô ta lại, đoạt lại cốc cà phê từ tay cô ta.
“Đừng kích động,” Thích Âm cười quyến rũ, “Tôi còn chưa nói xong đâu, cô đã hất cà phê của tôi, nếu như tôi nói xong hết thì cô sẽ thế nào, sẽ giết tôi, liều mạng với tôi à?”
Hoắc Dung thở dốc: “Cô không nên ép tôi!”
“Ép cô?” Thích Âm cười nhạt, “Cô biết nếu tôi muốn trừng trị cô thì trước khi cô ra tay với tôi, tôi sẽ khiến cô không có tư cách và năng lực động thủ tôi, cô đều không còn.”
Hoắc Dung tức giận bất bình nhìn Thích Âm, Thích Âm vẫn cứ bình tĩnh: “Tôi nhớ rõ trước kia cô giả trầm cảm đúng không? Tuy rằng trầm cảm không phải bệnh tâm thần nhưng mà giả vờ trầm cảm có phải là thần kinh có vấn đề hay không? Hơn nữa trước kia cô còn muốn nhảy lầu, hình như là dấu hiệu của thần kinh có vấn đề, cô nói xem, tôi có muốn nói với dì Tô không, đưa cô đến bệnh viện tâm thần quan sát một chút, trị liệu một chút?”
Tay Hoắc Dung run rẩy: “Cô, cô dám...”
Thích Âm hỏi lại: “Tôi có gì mà không dám? Tôi không chỉ có dám, tôi còn muốn làm cái gì là có thể làm được hết đấy.”
Vừa rồi Hoắc Dung muốn lấy cà phê, Kỷ Lưu Thành liền cảm thấy không thích hợp, lúc này anh không yên tâm, liền tới ngồi cạnh Thích Âm.
Hoắc Dung nhìn Kỷ Lưu Thành, lại nhìn Thích Âm, cuối cùng đắn đo hồi lâu mới nói: “Tôi xuất ngoại, tôi xuất ngoại được không?”
Thích Âm cười, bên môi lại không có chút độ ấm nào: “Cô muốn trở về thì trở về, muốn dày vò thì dày vò, trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy?”
Hoắc Dung khóc nói: “Vậy cô còn muốn thế nào? Cô còn muốn tôi chết cho cô xem sao?”
Thích Âm bình tĩnh nói: “Cũng không đến mức đấy, tôi chỉ muốn cô lăn về nước ngoài, từ nay không xuất hiện trước mặt tôi và Kỷ Lưu Thành, cũng đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi, đương nhiên, tôi đã nói, trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy, cô dám trở về, vậy cô phải trả một cái giá tương ứng, nhìn đồ cô dùng, cũng là nhãn hiệu lớn, chi tiêu bình thường hẳn là rất lớn đúng không?”
Hoắc Dung: “Cô muốn làm gì?”
Thích Âm: “Dì Tô nói muốn thu lại tài sản đã đưa cho cô, còn muốn cắt đứt tiền tiêu vặt của cô, tôi thấy như vậy hơi tàn nhẫn, tài sản đương nhiên phải lấy về, dù sao đó cũng là tài sản chung của chú Kỷ và dì Tô, cái này tôi không có cách nào giúp cô, nhưng mà chuyện tiền tiêu vặt thì tôi có thể giúp cô cầu tình, dù sao hiện tại cô vẫn còn đi học, chỉ có người nhà là bảo mẫu, nếu thật sự cắt tiền tiêu vặt của cô, cô muốn ăn gì uống gì, làm gì để mua được những món đồ xa xỉ của mấy thương hiệu lớn đây?”
Sắc mặt Hoắc Dung trắng bệch hoàn toàn.
“Dù sao thì chỉ cần cô biết điều một chút, tôi cũng không ngại nhà tôi nuôi thêm một người, mà nếu cô vẫn cứ không biết đủ, còn muốn xin nhiều thêm, vậy thì thật xin lỗi, kể cả tôi không trừng trị cô thì dì Tô cũng sẽ trừng trị cô.”
“Dường như những điều nên nói cũng đều nói rồi” Thích Âm đứng lên, “Vậy như vậy đi, dù sao cô hãy suy nghĩ những điều tôi vừa nói thật kỹ, hi vọng sau này không bao giờ gặp lại.”
Thích Âm nói xong liền mang Kỷ Lưu Thành đi, không thèm liếc nhìn Hoắc Dung một cái.
Kỷ Lưu Thành nắm tay Thích Âm, sau khi qua đường cái hỏi: “Em tới tìm Hoắc Dung chính là để hù dọa cô ta.”
Thích Âm bĩu môi: “Em đây chỉ là chỉ điểm thôi.”
Kỷ Lưu Thành lúng túng nói: “Được, chỉ điểm, vợ nói là chỉ điểm thì chính là chỉ điểm, nhưng mà lúc này cô ta sẽ tỉnh ngộ sao? Hay là sẽ càng tệ hại hơn?”
Thích Âm dừng lại sửa cổ áo cho Kỷ Lưu Thành một chút, nghiêm túc nói: “Trước hết như em đã nói, em không sợ cô ta tệ hại hơn nữa thành quỷ, nếu như cô ta làm chuyện quá đáng, vậy thì em tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay với cô ta nữa, chỉ là hiện tại cô ta cũng chỉ mới câu dẫn anh, là người ghê tởm, nhưng cũng chưa gây ra sai lầm gì lớn, có phải không?”
Kỷ Lưu Thành liền ôm lấy cô, cảm khái: “Em vẫn quá lương thiện.”
Thích Âm ôm lại anh, bật cười nói: “Thật ra thì có lúc em muốn cảm ơn Hoắc Dung.
Kỷ Lưu Thành khó hiểu: “Em cảm ơn cô ta làm gì?”
Thích Âm: “Nếu như cô ta không trở về em không biết còn hiểu lầm anh bao lâu đây, bây giờ em đã biết từ đầu tới cuối anh đều thích em, trước nay không thích cô ta.”
Kỷ Lưu Thành nhéo chóp mũi cô: “Anh đương nhiên chỉ thích em.”
Thích Âm: “Mà cũng chính nhờ cô ta kích động hứng thú học tập của em không phải sao? Bây giờ chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, nửa năm sau cùng cố gắng lên, tranh thủ thi cùng một trường đại học.”
“Được, cùng cố gắng lên.” Kỷ Lưu Thành ôm chặt lấy Thích Âm, ôm cô nói: “Nhưng mà chuyện làm tình không thể để tụt lại phía sau.”
Sau đó Kỷ Lưu Thành đã bị Thích Âm đánh vào đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro