Chương 84: Phát sóng trực tiếp
“…… Suy xét chu đáo.” Trần Trản miễn cưỡng phun ra mấy chữ.
Ân Vinh Lan hỏi có hoài nghi ai không.
Trần Trản lắc đầu, quay đầu đi nhìn về phía căn phòng của mình, ánh mắt lạnh lùng…… Lãng phí giá trị tẩy trắng, còn vô duyên vô cớ mất phòng ở.
Ân Vinh Lan: “Có những ai biết tư liệu tồn tại?”
Trần Trản nhìn về phía anh.
Ân Vinh Lan mày vừa động: “Tôi?”
Trần Trản: “Chỉ có anh…… Nghĩ đến thu hoạch lớn nhất chỉ có anh, sắp tới em không còn phòng ở, có lẽ sẽ ở tạm đến nhà anh; còn nữa, tính trân quý của tư liệu không cần phải nói.”
Suýt nữa Ân Vinh Lan cũng bị cậu thuyết phục, tự thêm mình vào danh sách nghi phạm: “Tôi là thương nhân.”
Trần Trản: “Cho nên?”
Ân Vinh Lan: “Sẽ không đốt phòng ở. Sau hôn nhân đây sẽ trở thành tài sản chung, như vậy sẽ làm giảm giá trị tài sản.”
Trần Trản nghiêm túc nói: “Em cũng nghĩ như vậy, cho nên đã loại anh ra khỏi danh sách hiềm nghi trước tiên."
Lời vừa dứt, hai người không thể giữ được bộ dáng nghiêm túc, nhìn nhau bật cười.
Trời dần tối, những người hóng chuyện cũng dần tan đi.
Trần Trản thở dài, lên lầu xem tài sản tổn thất. Trong phòng rất nhiều đồ vật miễn cưỡng duy trì nguyên trạng, có thể thấy được cháy cũng không lớn lắm. Dùng sức mở cửa tủ lạnh, một đống tro tàn rơi xuống.
Nhìn hộp sắt vẫn còn ở bên trong, Trần Trản tùy tay phủ lớp tro phía trên, tư liệu sống vẫn còn tính là nguyên vẹn. Chỉ là góc vở bị cuốn lên một chút, phỏng chừng là do bị sức nóng ảnh hưởng.
Ân Vinh Lan cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân cậu bảo quản hộp sắt trong tủ lạnh.
Bản thân đang nổi, không ngoài dự tính Trần Trản bị trận hỏa hoạn này đẩy lên bảng tin.
Trên mạng nháo đến ồn ào huyên náo, mấy phú nhị đại tụ lại đánh bài Poker cũng đang xem tin tức buổi tối.
“Nghĩ đến Trần Trản cũng rất đáng thương.” Đàm Thường Minh nói: “Buổi chiều tôi thấy mấy bình luận trên mạng, đều lo lắng cậu ta có táng thân trong biển lửa hay không.”
Trong đó những người thật sự lo lắng cho an nguy của cậu ta không được mấy người.
“Bình thường thôi.” Bên cạnh nằm lên bàn, ngáp dài nói: “Dựa vào mấy tin tức bôi đen mà nổi, thành công thật sự cũng chỉ có mấy quyển truyện.”
Giống như chuyện phóng viên bị đánh, nói không chừng quần chúng ăn dưa lại lo lắng cho camera.
“Người không có việc gì là tốt rồi, chúng ta cũng coi như giải thoát rồi.”
Người này vừa mở miệng, đại gia sôi nổi gật đầu.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, thế nào cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày, bọn họ không cần lại lo lắng đề phòng.
Đàm Thường Minh mở chai rượu, nâng ly chạm vào nhau: “Chúc mừng.”
Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, nói: "Vui lên nào.”
Vui quá hóa buồn, Đàm Thường Minh bị là người bị loại khỏi ván bài đầu tiên, chán đến chết mà lướt Weibo, nhìn thấy bảng đề tài thêm một cái # Trần Kiên Cường #.
Click mở xem, phát hiện mười phút trước Trần Trản đã phát một cái video, tự bản thân mình quay, trong video nhìn có vài phần tiều tụy, nhưng khóe môi vẫn giữ độ cung ——
“Cảm tạ đại gia quan tâm. Tôi muốn nói rằng tôi tuyệt đối sẽ không bị đả đảo……”
Âm thanh quen thuộc hấp dẫn vài người khác chú ý, sôi nổi buông bài trên tay xuống, thò đầu qua.
“Sẽ càng không vì đời tư gặp chút khó khăn mà ngừng ra truyện, đêm nay tôi sẽ vừa gõ chữ vừa phát sóng trực tiếp, nói cho trời xanh biết rằng tôi sẽ không nhận thua!”
Tay run lên, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất.
“Cậu ta điên rồi sao?” Đàm Thường Minh cảm thấy hàm răng ê ẩm: “Đã như vậy rồi mà còn nghĩ tới chuyện ra chương?”
Nói cho trời xanh không nhận thua…… Dùng câu này mà không cảm thấy xấu hổ sao?
Không tin tà mà mở bình luận ra, vốn tưởng rằng đại đa số người đều sẽ ôm ý nghĩ giống mình, nhưng mà hoàn toàn tương phản:
【 thuật: Thật là một tiểu ca ca kiên cường mà! 】
【 u linh: Vì ta mà Trản Trản chịu khổ rồi, vất vả! 】
【 tiểu hoa dại: Thân thể quan trọng nhất, hãy cố gắng nghỉ ngơi đi. 】
……
Bình luận trước còn mấy câu chửi bới, hiện tại toàn bộ đều bị mấy câu an ủi đè ép xuống. Thậm chí có người mắng một câu làm chuyện xấu nên trời phạt, cũng lập tức bị cư dân mạng mắng lại.
Sắc mặt Đàm Thường Minh khó coi: “Sao lúc nãy không thấy bọn họ đoàn kết như vậy?”
Một người rất ít khi mở miệng đứng ở góc độ khách quan đánh giá: “Nếu tác giả tôi thích bị cháy nhà mà vẫn còn có ý nguyện ra chương mới, tôi cũng sẽ rất cảm động.”
Đàm Thường Minh đột nhiên nhớ lại trước đó vài ngày mình muốn giành danh sách từ tay Trương Thành Công, tuy rằng thất bại, nhưng đối phương tiếc lộ tên của hắn xếp ở tận cuối.
Nói cách khác trong tiểu thuyết của Trần Trản, hắn sẽ không lên sân khấu quá nhiều.
Có phán đoán này, nháy mắt cảm thấy an tâm không ít.
Khoảng 10 giờ, Trần Trản bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Cậu đổi một bộ đồ form rộng thoải mái, bối cảnh là một bức tường màu lạnh.
Khu bình luận nháy mắt trở nên nhiệt liệt lên, sôi nổi trêu chọc cậu đang sống ở nhà bạn trai mà lại sinh hoạt ban đêm trên máy tính.
Trần Trản phối hợp hình dung chính mình là một cái người máy không có tình cảm mà gõ chữ.
Có cư dân mạng đánh thưởng một du thuyền, dân mạng liền căm giận bọn nhà giàu!
Trần Trản cảm tạ id đánh thưởng: “Nội dung phát sóng trực tiếp có khả năng sẽ không thú vị, hy vọng đại gia đừng ghét bỏ.”
Dù sao cũng là phát sóng trực tiếp, không thể chỉ ngồi gõ chữ suốt được, thỉnh thoảng cũng tương tác qua lại.
“Hôm nay đổi mới bộ nam thần, phong cách do các bạn chọn, vui vẻ, trầm trọng, xoay ngược tình thế đều được. Vì để công bằng tôi sẽ chụp lại màn hình.”
Nói xong đưa màn hình điện thoại vào ống kính camera “Ba, hai……”
Âm thanh cuối cùng rơi xuống, màn hình nhảy lên một chút, câu bình luận đầu tiên là ‘có thể làm tôi khóc.’
Chơi quá trớn.
Đây là phản ứng đầu tiên của Trần Trản.
Mọi người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, một chuỗi haha dài nhắc nhở cậu tuân theo lời hứa.
Trần Trản nhấc tay khỏi bàn phím: “Phát phúc lợi, trước tiên sẽ thuật lại bằng lời.”
Này đồng nghĩa với việc tặng một chương miễn phí.
Nếu kể chuyện đứt quãng sẽ làm người khác không còn muốn nghe. Không đọc bình luận, Trần Trản mất vài phút nhớ lại chuyện xưa, sắp xếp lại câu từ, sau đó chậm rãi mở miệng ——
Sau sự kiện làm người lái xe thuê kia, việc leo núi dường như đã trở thành bóng ma trong lòng nam thần.
Cảm giác được đáy lòng hắn kháng nghị, tôi thay đổi đề nghị: “Không bằng đi cưỡi ngựa?”
Nam thần cự tuyệt mấy hoạt động vận động, nhưng lại không đành lòng làm tôi mất mặt: “Đua ngựa như thế nào?”
So với ngồi trên lưng ngựa căng gió, đua ngựa càng theo khuynh hướng về kỹ thuật.
Nam thần tựa hồ cố ý muốn cho tôi biết khó mà lui, bởi vì tôi không rành kỹ thuật cưỡi ngựa. Nhưng mà suy xét đến việc có thể vận động, lại có thể đến vùng ngoại ô thông khí, cuối cùng tôi vẫn gật đầu.
Trên đường xe chạy rất chậm, hai mắt nam thần thâm thúy, như đang suy xét đối sách.
Nửa giờ sau, hắn mua hai vé vào cửa, mặt tôi không biểu tình đi theo phía sau.
Căn cứ vào bảng chỉ dẫn đi hướng về phía vòng quay ngựa gỗ.
Hôm nay không có nhiều du khách, hiện tại sắc trời còn sớm, người tới đa phần là tình lữ.
Nam thần chọn một con ngựa màu xanh lục, tôi chọn màu đỏ.
‘tích’ một tiếng, âm thanh như hộp nhạc phát lên, ngựa gỗ bắt đầu xoay tròn.
Tóc tôi bị gió thổi loạn, cực kỳ bình tĩnh: “Đây là đua ngựa sao?”
Nam thần tự biết đuối lý, hơi hơi híp mắt, cười nói: “Tới bắt tôi đi.”
“……”
Trạng thái tâm lý của tôi cũng đủ mạnh, nhưng vẫn không thể dùng ngữ khí ôn hòa nói ra những lời này như hắn.
Ước chừng năm phút, ngựa gỗ dần giảm tốc độ, còn chưa hoàn toàn dừng lại, tôi đã trực tiếp nhảy xuống: “Kế tiếp có phải có thể đi đua xe không?”
Ngồi trên tàu lượn siêu tốc để đua.
Nam thần có lẽ là có kinh nghiệm nuôi mèo, biết làm sao bình phục tâm tình bất định của người khác.
Hắn đi mua cái mặt nạ, máy móc bắt chước những động tác của nhân vật hoạt hình.
Tay chân không quá phối hợp lại còn rất nghiêm túc, tôi không nhịn được bật cười.
Lúc này nam thần thản nhiên nói ra băn khoăn của mình : “Lỡ như em cười ngựa xong rồi bắt tôi làm tài xế thuê……”
Tựa hồ trong đầu hiện ra những hình ảnh kia, nụ cười hắn có vài phần chột dạ.
Gió lạnh nổi lên, buổi tối trong thành phố này chỉ có công viên giải trí là còn kinh doanh. Tiếng cười nói xung quanh đối lập hoàn toàn với đường phố vắng vẻ bên ngoài.
Nam thần đột nhiên mang mặt nạ lên cho tôi, ở bên tai nói nhỏ vài câu.
Chắc là bị ấm đầu, tôi cư nhiên gật đầu đồng ý.
Nhìn thời gian, sau khi hắn vào khoảng ba phút tôi mới vào.
Đi vào nhà ma, làm lơ Hắc Bạch Vô Thường đột nhiên nhảy ra, lật mấy đạo cụ trên mặt đất lên tìm kiếm.
Nhân viên giả quỷ kia tò mò hỏi: “Tìm gì thế?”
“Đàn chơi trốn tìm với bạn.”
“……”
Sau khi cẩn thận quan sát, mượn đèn pin của một bé gái, chiếu sáng lên góc. Dời ánh đèn ra khỏi mấy vết máu trên con thú bông rách nát, thấy được người mang mặt nạ.
“Bắt được anh.”
Người nọ khặc khặc cười: “Vậy phía sau ngươi là ai?”
Tôi xoay người…… Vừa lúc đối mặt với một gương mặt tuấn tú nhưng trắng bệch!
Đọc xong một chữ cuối cùng, Trần Trản cố tình ép giọng xuống, gần như khàn khàn: “Khán giả đang xem phát sóng trực tiếp, không ngại quay đầu lại nhìn một cái ——”
Khu bình luận gào thét: 'Tha mạng chó của tôi, tôi đang ngồi một mình trong phòng sách’, ‘Nói là khóc, nhưng không bảo cậu dọa chúng tôi tới khóc!’, ‘Tôi sai rồi, tuy rằng dự cảm sẽ có chuyện khủng bố, nhưng vòng xoay ngựa gỗ làm tôi buông lỏng cảnh giác’……
Đối mặt với những bình luận lên án, Trần Trản thương mà không giúp gì được, nhún vai: “Không trải qua những chuyện cảm động lòng người, chỉ có thể kiếm một nét bút nghiêng.”
Có khối người thích tìm cảm giác kích thích, còn vì nguyên nhân này mà đánh thưởng.
Giảng thuật xong một cái chuyện xưa, Trần Trản bắt đầu chính thức gõ chữ. Có rất nhiều đọc giả không xem trực tiếp, một khi không thấy chương mới, video hôm nay liền thành ngân phiếu khống.
Bởi vì thỉnh thoảng tương tác với người xem nên ảnh hưởng không ít đến hiệu suất gõ chữ.
Hai giờ sáng, Ân Vinh Lan gõ cửa tiến vào: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh ngồi một bên, không bước vào ống kính, nhưng người xem đại khái có thể thông qua hình ảnh phỏng đoán anh đang làm gì…… Bóp tay cho Trần Trản.
【 Trinh Thám Chi Vương: Thực tốt, thời khắc này, tôi đã khóc thật. 】
【 khoai tây thiêu thịt bò: Hai hàng nước mắt đều chảy xuống. 】
Khu bình luận giận dữ hỏi vì sao đã là buổi tối rồi mà vẫn còn phát cẩu lương, Trần Trản xem số lượng từ cũng đã đủ, hữu hảo mà vẫy vẫy tay: “Ngày mai gặp. Mấy bé dễ thương không có cuộc sống về đêm.”
Nói xong, không chút lưu luyến tắt phát sóng trực tiếp.
Ân Vinh Lan bật cười: “Không sợ bị fans hắc?”
Trần Trản đăng chương, quay mặt qua nói triết lý nhân sinh: “Đổi mới đúng giờ, hết thảy đều ổn.”
Ân Vinh Lan đứng lên giúp cậu ấn vai, lực đạo vừa vặn. Trần Trản thoải mái mà híp mắt, lấy điện thoại chuyển cho anh một bao lì xì, ghi chú rõ là tiền thưởng.
Ân Vinh Lan học ngữ điệu phim truyền hình: “Đa tạ gia.”
Trở lại chuyện chính, khi Trần Trản mơ màng sắp ngủ, Ân Vinh Lan bỗng nhiên nói: “Nơi bắt lửa là ở trên giường, do người phóng hỏa.”
Không nghĩ tới lại có giám định báo cáo nhanh như vậy, Trần Trản nhíu mày: “Khoá cửa……”
“Có dấu vết bị cạy.”
Trần Trản thầm thở dài: “Tiểu khu chỉ có mấy cái cameras xài được, muốn tránh cũng dễ như trở bàn tay.”
Vụ kiện cáo cáo này cũng vấp phải khó khăn không nhỏ.
Ân Vinh Lan: “Phóng hỏa là đại án, có lẽ hai ngày này cảnh sát sẽ tới lấy lời khai.”
Ngụ ý bảo cậu hãy nghĩ ra mấy người mình hoài nghi rồi giao cho cảnh sát điều tra.
Trần Trản lắc đầu, cho tới bây giờ cũng không có manh mối…… Nhưng thật ra cũng có hoài nghi. Nhưng cậu cũng không thể chạy đến nói với cảnh sát là do hệ thống tác quái được.
Người xấu còn chưa bị trừng phạt mình đã bị đưa đến viện bệnh viện tâm thần trước rồi.
Hệ thống kịp thời tỏ lòng trung thành:【 Không liên quan đến tôi. 】
Trần Trản đương nhiên không cho rằng nó có thể tự mình động thủ, nếu không đã trực tiếp cướp đoạt, phóng hỏa là một phương thức giấu đầu lòi đuôi.
Ân Vinh Lan: “Buổi chiều Kế Đông Vũ đã xuất viện, đang bàn bạc vụ kết thúc hợp đồng với công ty.”
Trần Trản: “Không liên quan đến hắn.” Nói tới đây bỗng nhiên dừng một chút: “Nếu có thể thì giúp em điều tra xem có ai đột nhiên phất lên trong mười năm gần đây không.”
Ân Vinh Lan bật cười: “Không ít người đâu.”
Trần Trản: “Loại mà làm giàu không giống với người thường ấy.” Nghĩ nghĩ sau bổ sung nói: “Tốt nhất là người nhiều lần gặp dữ hóa lành.”
Ân Vinh Lan hơi trầm ngâm: “Phạm vi quá lớn, không thì mình điều tra trong thành phố này trước.”
Trần Trản gật đầu.
Đề tài trầm trọng này cũng không được thảo luận nhiều, Ân Vinh Lan: “Ngày mai muốn ra ngoài đi dạo không, thuận tiện mua thêm vật dụng hàng ngày?”
Quần áo Trần Trản đều chôn vùi trong biển lửa, đồ cần phải mua lại cũng không ít, lập tức đồng ý.
----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ân Vinh Lan: “Tới bắt tôi.”
Trần Trản: “Bắt được tôi liền đánh chết anh.”
“……”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro