Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 82: Giấu diếm

Nghiêm túc suy xét có khả năng đang nằm mơ hay không, cuối cùng phát hiện logic rất rõ ràng, tình tiết ly kỳ nhưng hợp lý.

Trần Trản nhắm mắt lại, hít một hơi: “Giỏi lắm.”

Còn muốn nói gì đó, cửa đối diện đột nhiên mở. Ông lão đỡ cạnh cửa vẻ mặt không tên nhìn bọn họ, kinh ngạc: “Đang làm gì vậy?”

Sự xuất hiện của ông lão đã chứng minh chung cư này không có cách âm, Ân Vinh Lan vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Trần Trản phát hiện mình, hiện tại cuối cùng có thể buông xuống khúc mắc.

Do nhà đầu tư xây dựng không tới nơi tới chốn chứ không phải cho mệnh mình không tốt.

Không đợi Ân Vinh Lan phản ứng, ông lão hướng mắt về phía Trần Trản, người sau bình thản ung dung mở miệng: “Cầu hôn.”

“……”

Ông lão ngẩn ra hai giây, lâm vào trầm tư…… Là do lớn tuổi rồi nên lãng tai hay là do đầu óc có vấn đề, vì sao không thể hiểu nổi cậu đang nói cái gì?

Lo sẽ ảnh hưởng đến hàng xóm, Trần Trản mời hai người vào trong phòng mình, kỹ càng thuyết minh tiền căn hậu quả.

Từ lọt vào trong sương mù đến không thể tin nổi, biểu tình của ông lão biến hóa có thể nói xuất sắc, gắt gao nhìn thẳng Ân Vinh Lan: “Sao con lại có thể gầy dựng sự nghiệp như bây giờ?”

Ân Vinh Lan trầm mặc, Trần Trản lại hiếm khi đỡ lời: “Thương trường cần xuất kỳ bất ý.”

Ở điểm này, tin rằng không có người nào làm tốt hơn Ân Vinh Lan.

Vừa nói vừa mở phong thư anh lén lúc bỏ vào cửa lúc nãy, đưa cho anh, mỉm cười nói: “Đọc.”

Cuối cùng Ân Vinh Lan cũng có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Trì Ngang khi đọc tiểu thuyết.

Sau một lúc lâu thấy anh chưa ra tiếng, Trần Trản cúi đầu xem điện thoại, nhướng mày, ám chỉ đừng lãng phí thời gian.

Giãy giụa không có kết quả, Ân Vinh Lan mở tờ giấy ra, thanh âm thấp hơn so với ngày thường: “Hôm nay là 21 tháng 3, cậu sẽ gặp được niềm vui ngoài ý muốn chi……”

Trần Trản: “Cái gì là niềm vui ngoài ý muốn?”

Ân Vinh Lan: “Khi em ra cửa, tôi sẽ lợi dụng thời cơ thả tiền xuống đất.”

“…… Tiếp tục.”

Quét mắt nội dung còn lại, Ân Vinh Lan chuẩn bị tinh thần bị xử tội: “Sắp tới cậu sẽ nghênh đón một bước ngoặt trọng đại trong đời…”

Trần Trản: “Bước ngoặt là chỉ anh cầu hôn?”

Ân Vinh Lan ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục đọc: “Khi sự kiện đó đến chỉ cần tâm bình khí hòa mà đối đãi, giang hai tay nghênh đón cuộc sống mới……”

Ông lão nhìn đến phích nước nóng trên bàn, rót một ly nước đưa cho Trần Trản, nghiêm túc nói: “Cậu có thể đem sự việc lần này thành sự kiện ngoài ý muốn.”

Trần Trản: “Từ xưa đến nay, không ai lại dùng loại phương pháp này để cầu hôn.” Cười cười nói: “Không xin độc quyền thật sự đáng tiếc.”

Đối với cảm xúc biến hóa của cậu, với sự nhạy bén của mình, Ân Vinh Lan có thể khẳng định trong đôi mắt kia tuyệt không có ý cười.

“Tôi sai rồi.”

Thập phần thật lòng mà nhận sai.

Trần Trản kéo tay anh, lặp lại lời nói của Ân Vinh Lan trước đây: “Sai chính là thế giới này.”

Thanh quan khó xử việc nhà, ông lão cũng bó tay với Ân Vinh Lan, lộ ra vẻ mặt thương cảm nhưng không giúp gì được, trở về nhà tiếp tục nghỉ ngơi.

Còn khoảng ba tiếng nữa là đến hừng đông, Trần Trản lấy chăn mền từ trong tủ ra để sô pha, liếc mắt về người đang đứng bất động: “Trước hãy nghỉ ngơi, bút trướng này về sau lại tính.”

Liên tục hai buổi tối không nghỉ ngơi tốt. Cơ hồ là dính vào gối đã ngủ ngay, tiếng hít thở của Ân Vinh Lan rất mau đã đều đều.

Trần Trản thở dài, đắp chăn cho anh rồi trở lại phòng ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại trong phòng chỉ còn mình cậu, trên bàn bày sẵn bữa sáng phong phú, ước chừng là tỏ vẻ xin lỗi.

Mới vừa ngồi xuống, Vương Thành liền gọi điện thoại tới, nói thẳng: “Trên mạng đang suy đoán quan hệ giữa cậu với Kế Đông Vũ, nên cậu hãy đi thăm cậu ta một chút.”

Trò tự sát khôi hài kia tuy rằng đã kết thúc, nhưng trong quá trình đội cứu hộ cứu người, Kế Đông Vũ vô ý ngã trên mặt đất trật tay. Tuy không nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn phải đi bệnh viện.

Hiện tại đi thăm, ít nhất có thể xây dựng hình tượng rộng lượng trong mắt người ngoài.

Kế Đông Vũ trước sau là một cái tai họa ngầm, Trần Trản nghĩ nghĩ, chấp nhận.

Phòng bệnh tổng cộng có hai cái giường, Kế Đông Vũ chỉ chiếm một trong số đó. Khi Trần Trản tới, hắn đưa chút tiền cho một người bệnh khác trong phòng, xin một chút không gian riêng tư.

Hai người nhìn nhau không nói gì tè khoảng năm sáu phút.

Cuối cùng Kế Đông Vũ mở màn bằng một tiếng cười lạnh.

“Sau sự việc đó mọi người đều cảm thấy tôi thật buồn cười, hạ dược người khác tuy rằng là hèn hạ, nhưng xử lý tốt, tôi có thể rực rỡ thêm mấy năm.”

Trần Trản kéo ghế qua, ngồi xuống trước mặt hắn.

“Anh thật thông minh.”

Ngoại trừ hệ thống, từ trước tới nay Kế Đông Vũ xem như là người duy nhất thành công ám hại cậu.

Một người cảm thấy không hợp nhau, nói thêm nửa câu cũng ngại nhiều, một người khác cho rằng ác giả ác báo, nói chuyện không được bao lâu lại lâm vào bế tắc.

Không biết qua bao lâu, Kế Đông Vũ mới nói: “Xuất viện tôi sẽ rời khỏi thành phố này.”

Bất quá tam, Ân Vinh Lan tuyệt đối không có khả năng cho hắn ở gần Trần Trản nữa.

Trần Trản nhướng mày, không tỏ ý kiến.

Đến chết còn không sợ, lỡ một ngày nào đó hắn nghĩ không thông liền muốn đồng quy vu tận, chẳng phải mình sẽ gặp nguy hiểm sao?

Cảm giác thất bại quen thuộc lại đến lần nữa, vốn dĩ Kế Đông Vũ có rất nhiều lời muốn nói, lúc này lại bị nghẹn lại: “Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”

Trần Trản nghĩ nghĩ: “Thuận buồm xuôi gió. Nếu không tôi mua vé máy bay cho anh?”

Hy vọng có thể đi chút đi.

Cuộc nói chuyện tan rã trong không vui.

Vương Thành ghé vào cửa sổ, thỉnh thoảng nhón chân nhìn trộm, nhìn thấy Trần Trản đi ra, cười mỉa hai tiếng.

“Sao rồi?”

Trần Trản: “Tốt nhất nên theo dõi hắn đến khi nào hắn rời đi”

“Tất nhiên.” Vương Thành nhắc nhở: “Bên ngoài có mấy phóng viên, không cần trả lời phỏng vấn, trực tiếp lên xe.”

Trần Trản gật đầu.

Lúc tới, phóng viên vì để cậu vào thăm bệnh nên không ngăn cản, cậu vừa ra khỏi bệnh viện liền có ống kính nhắm vào.

Vương Thành cũng đã chuẩn bị đủ đầy, dùng sức đẩy cậu vào trong xe như hàng hóa, sau đó linh hoạt lên xe bỏ lại đám phóng viên.

Sau khi thở gấp, nhịp tim cũng dần khôi phục bình thường, quay đầu nhìn Trần Trản: "Hình như cậu có tâm sự?”

Trần Trản thuận miệng nhắc tới sự tích Ân Vinh Lan cầu hôn.

Vương Thành kinh ngạc đến không khép miệng được, sau một lúc lâu mới nói: “Người ta thường nói ở trước mặt người yêu sẽ trở nên trẻ con, xem ra là thật.”

Trần Trản: “Hình như các người còn quen biết nhau lâu hơn cả tôi……”

Vương Thành vội vàng phủi sạch quan hệ: “Là tôi đơn phương sùng bái.”

Trần Trản chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.

Người có cũng câu hỏi không chỉ một, ông lão đối diện trực tiếp gọi điện thoại kêu Ân Vinh Lan đến nhà, lắc đầu nói: “Đến tột cùng con suy nghĩ cái gì?”

Nhặt hộp giấy bị rơi lên, Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: “Chỉ muốn biết em ấy có tin tưởng vào tương lai hay không.”

Ông lão sửng sốt, xoay người mở ngăn kéo tìm một cái nhiệt kế.

Ân Vinh Lan cự tuyệt đo nhiệt độ cơ thể, bình tĩnh nói: “Một buổi tối nọ, Trần Trản uống say, lôi kéo con đàm luận thiên văn địa lý.”

Ông lão bật cười: “Cậu ta còn thông hiểu những cái đó?”

“Không biết mới hỏi, đại khái là muốn tìm điểm an ủi.”

Ông lão nhân hết sức vui mừng: “Sau đó con trả lời hết?”

Ân Vinh Lan gật đầu.

Ông lão nhún vai: “Vậy có liên quan gì đến việc cầu hôn?”

Ánh mắt Ân Vinh Lan hơi đổi, không hề mở miệng.

Người bình thường sẽ không quan tâm đến những điều mình không thích, càng miễn bàn chủ động đàm luận với người khác. Bỏ qua những định nghĩa vật lý rườm rà, vấn đề của Trần Trản trước sau quanh quẩn trong phạm vi ‘thời gian’.

Lại liên hệ đến việc cậu làm giàu nhanh chóng, thái độ đối với Khương Dĩnh cũng chuyển biến, không khỏi làm người có chút tò mò.

Ân Vinh Lan đột nhiên cười: “Có lúc con hoài nghi em ấy là người tới từ tương lai.”

Nghe vậy ông lão lại đẩy nhiệt kế qua: “Vì an toàn vẫn nên kiểm tra một chút.”

Ân Vinh Lan tùy tay đẩy qua một bên, kỳ thật lúc thấy Trần Trản cầm phong thư cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, anh liền biết mình đã phỏng đoán sai..

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, anh mở cửa đi ra ngoài, Trần Trản vừa vặn bước lên bậc thang cuối cùng, khi ngẩng đầu còn sửng sốt: “Đến đây lúc nào?”

“Nửa tiếng trước.”

Muốn nói gì đó, phía sau đột nhiên phịch một tiếng, vừa quay đầu đã thấy ông lão khóa cửa.

Ân Vinh Lan cảm thấy bất đắc dĩ, Trần Trản trêu ghẹo: “Xem ra chỉ có thể để anh ủy khuất vào nhà em."

Mấy căn phòng đều giống nhau nhưng bởi vì Trần Trản trồng nhiều trầu bà nên mỗi khi bước vào phòng cậu đều cảm thấy tràn đầy sức sống.

Gọt một quả táo đưa cho anh đồng thời dò hỏi: “Tan làm sớm sao”

Hiện tại rõ ràng không phải là thời gian tan sở.

Ân Vinh Lan: “Buổi sáng đi công ty mới phát hiện hôm nay là thứ bảy.”

Trần Trản nhẹ a một tiếng, mới ý thức được vấn đề này.

Ân Vinh Lan cười hỏi: “Cũng quá hồ đồ rồi?”

Trần Trản vẻ mặt nghiêm túc: “Bởi vì công việc của em không cần quan tâm giờ giấc nên ngày thường cũng không chú ý ngày tháng."

“……”

【 hệ thống: Lời này như nhát dao đâm vào tim, mỗi ngày tôi phải sáng đi chiều về. 】

Trần Trản kinh ngạc, cư nhiên nó còn chưa đi chịu chết.

【 hệ thống: Còn phải chuẩn bị một chút, sẽ thành công. 】

Bỏ qua mấy vấn đề phản loạn, Trần Trản chủ động kết thúc câu chuyện.

Một lần nữa chuyển mắt về phía Ân Vinh Lan, dự cảm đến đối phương có chuyện muốn nói.

Trong thời gian quen nhau cả hai không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn, Trần Trản an tĩnh nhìn chăm chú anh.

“Em……” Ân Vinh Lan hơi nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì gạt tôi không?”

Trần Trản: “Tỷ như?”

Bốn mắt nhìn nhau, cánh môi động vài cái cuối cùng lắc đầu: “Không có gì.” Tránh ánh mắt của cậu, lập loè một chút: “Em sẽ không rời đi, đúng không?”

Trần Trản gật đầu, rất chắc chắn: “Chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau.”

Vừa nói xong, trong mắt Ân Vinh Lan nhiều thêm vài phần thoải mái, nhẹ nhàng nắm tay cậu: “Vậy là đủ rồi.”

Sau đó hai người lại nói chuyện phiếm, hai bên đều chủ động tránh đi những đề tài nặng nề. Ân Vinh Lan đi về, Trần Trản thu dọn trà cụ trên bàn, khi bưng mâm lên đột nhiên dựa vào tường nhìn trần nhà.

【 hệ thống: Vì sao không nói cho hắn? 】

Trần Trản cười lạnh một tiếng: “Làm hệ thống, sao lại cho ký chủ tiết lộ bí mật.”

【 hệ thống: Ký chủ đã quên, tôi muốn tạo phản. 】

Khóe miệng Trần Trản kéo lên, cuối cùng nói: “Nếu có người nói cho ta ta chỉ là một nhân vật trong quyển sách, giống như là công cụ hình người, sẽ phát triển theo tình tiết cốt truyện, không bằng không biết thì hơn.”

【 hệ thống: Các cậu là công cụ hình người, vậy Lâm Trì Ngang Khương Dĩnh Đàm Thường Minh……】

Một hơi bày ra gần trăm cái tên.

【 hệ thống: Bọn họ tính là cái gì? 】

Trần Trản suy tư thật lâu sau, nhấp nhấp miệng: “Vấn đề này…… Làm khó tôi rồi.”

--------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:

Ngày nọ, bởi vì Trần Trản tiễn đi quá nhiều hệ thống nên tổng bộ quyết định tuyển một kỹ sư, chuyên môn tìm kiếm lỗ hổng của hệ thống, để kịp thời sửa chữa.

Tiệc tối mừng người mới, là một thành viên mới, hắn cũng bị yêu cầu biểu diễn một tiết mục trước mặt đồng nghiệp mới.

Những hệ thống bị Trần Trản hại tề tụ một đường.

Hệ thống 1: Diễn tiểu phẩm nào?

Hệ thống 2: Hợp xướng đi, có khí thế.

Hệ thống 3: Một điệu múa nhẹ nhàng là tốt nhất.

……

Hệ thống N: Tôi đề nghị diễn kịch nói, tên kịch là 《 Không ai sống sót 》.

Hệ thống N+1 hào: 《 Người trụ cuối cùng 》 càng thích hợp hơn, có thể làm một cái hệ liệt, còn không sợ trùng lặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy