Chương 61: Cá cược khắp nơi
Trần Trản lấy điện thoại ra đặt trên bàn, mới đầu Ân Vinh Lan không hiểu ý, khi nhìn đến thông báo nhắc nhở ‘ngài đã bị quản lý diễn đàn Sự Nghiệp Của Trần Trản kích ra', hầu kết giật giật.
Trần Trản không chứa hư tình giả ý rất: “Rất nhiều chuyện tôi cũng không muốn hỏi rõ.”
Đại ý là giả ngu, loại cảnh giới mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng chân tướng giống như là có chân vậy, mỗi lần đều chạy đến bên người cậu.
Ân Vinh Lan lấy bệnh án ra, đạo đức bắt cóc nói: “Dục vọng chiếm hữu của tôi rất mạnh, đang điều trị tâm lý.”
Mỗi khi anh gặp chuyện từ trước đến nay đều không chút hoang mang, mặc dù nhiều lần đâm vào tường vài lần vì Trần Trản, vẫn nói: “Làm bạn, nếu cậu cũng từ bỏ tôi……”
Không nói câu kế tiếp.
Đối phương khó được lúc yếu thế, Trần Trản thành công bị dẫn dắt ngược lại an ủi hai câu.
Ân Vinh Lan tách đề tài ra: “Tính từ lúc này rượu vang đỏ chắc là sắp được đưa ra thị trường, phim tuyên truyền đã nhiều ngày hẳn là sẽ đăng lên.”
Trần Trản gật đầu, tỏ vẻ không lâu trước đây đã nhận được đoạn phim đó rồi: “Muốn xem sao?”
“Được.”
Về đến nhà, Trần Trản mở notebook ra, nhà ở không có cách âm nên đem âm thanh điều chỉnh nhỏ lại.
Phim tuyên truyền quay thập phần kinh diễm.
Trước đây, bởi vì mỗi ngày đều soi gương, Trần Trản cũng không có nhiều cảm thụ. Ân Vinh Lan đứng ở góc độ khách quan, có thể khẳng định một khi tung ra, cậu sẽ thuận lợi thu hoạch một lượng fans lớn.
“Khoa trương.” Trần Trản cười lắc đầu: “Khi quay web drama, người xem cũng không có quá nhiều phản ứng.”
“Khi đó cậu đóng vai phản diện.” Ân Vinh Lan nói: “Khi trang điểm tất nhiên không thể đem vai chính áp xuống.”
Phim tuyên truyền, làn da trong ống kính giống như sữa bò, đến lỗ chân lông cũng không thấy, sự lãng mạn làm người say lòng.
Trần Trản từ đầu đến cuối cũng không xem một cái, đạm nhiên nói: “Ống kính máy quay có năng lực thật đáng sợ.”
Mạnh mẽ phóng đại mỹ cảm gấp mười lần, tuy rằng tổng thể bề ngoài không thay đổi, nhưng lại có thêm khí chất.
Bất đồng với ghét bỏ của đương sự, Ân Vinh Lan xem đến mấy lần, thẳng đến khi công ty điện thoại tới thúc giục anh trở về, mới ấn nút tạm dừng.
Bên ngoài trời thỉnh thoảng rơi xuống mấy đóa hoa tuyết, cấp dưới nôn nóng chờ ở cửa công ty, nhìn thấy xe màu đen quen thuộc từ xa, vội vàng chạy tới: “Có người trộm văn kiện bí mật của công ty.”
Ân Vinh Lan xua tay, ngăn cản đối phương bung dù cho mình: “Văn kiện gì?”
Cấp dưới lặp lại: “Văn kiện bí mật, là……”
Ân Vinh Lan đánh gãy cậu: “Nếu muốn quản bí mật thì trước hết cần phải cẩn thận.”
Cấp dưới sửng sốt, thực mau hiểu rõ đây là cấp trên đang giăng bẫy người khác, quan sát đến hành động đối phương: "Ngài…… Vì sao lại khẩn trương như vậy?”
Tai hồng có thể giải thích là vì thời tiết rét lạnh, nhưng vào công ty, bàn tay vẫn còn nhẹ nhẹ run thì không thể hiểu được.
“Tôi đã nói ra.” Giọng Ân Vinh Lan rất ổn.
Tình cảm anh đối với Trần Trản rất phức tạp, nói là yêu thì hơi quá, nói là tình huynh đệ…… Không nghe nói có ai trăm phương nghìn kế ngăn cản bạn tốt yêu đương.
Trên thương nghiệp cần phải biết nắm bắt thời cơ trước, nói ra hẳn là không sai.
Cấp dưới há to miệng, sau một lúc lâu mới phản ứng lại: “…… Cậu ta nói thế nào?”
Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: “Chưa cho đáp án.”
Tin tức bát quái chiếm trọn suy nghĩ thì sẽ quên chính mình có mấy cân mấy lượng, cấp dưới che giấu tâm phấn khởi và tò mò, hỏi: “Ngài đã nói thế nào?”
Ân Vinh Lan liếc mắt nhìn cậu, cấp dưới lạnh cả người vẫn là duỗi cổ muốn nghe đáp án.
Dù cho người mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể giấu mãi nỗi buồn trong lòng, một lát sau, Ân Vinh Lan vậy mà thật sự giải đáp nghi vấn đối phương: “Tôi nói với cậu ta tôi có bệnh.”
“……” Cấp dưới chớp chớp mắt, không chờ đến đoạn sau, không thể tin tưởng nói: “Cứ như vậy?”
Ân Vinh Lan nhẹ gật đầu: “Trước khi đi để lại bệnh án.”
Cấp dưới không hiểu, khiêm tốn thỉnh giáo: “Này có thể đại biểu cái gì?”
Ân Vinh Lan: “Tôi có bệnh, cậu chính là thuốc của tôi.”
“……”
·
Đối với bệnh án được đối phương để lại, Trần Trản chỉ là hỗ trợ cất giữ.
Một tuần sau, phim tuyên truyền đăng lân, Trần Trản nghệ đón một làn sóng fans nhỏ, khu bình luận ngao ngao kêu to tiểu ca ca hảo soái a.
Trần Trản cơ hồ cho rằng não mình xuất hiện sai lầm, lại cẩn thận nhìn kĩ video, nội tâm như cũ không hề dao động.
Cùng khuôn mặt, xem phát sóng trực tiếp rồi, web drama cũng xem qua, bất quá chỉ là cái quảng cáo, tại sao mọi người lại không giống bình thường?
Trong tiểu khu người trẻ tuổi không nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên xuống dưới lầu sẽ gặp phải mấy người xin chụp hình.
Một ngày khu mua xong đồ ăn trở về, đụng phải một nam nhân bụ bẫm đứng ở cửa, trưng ra vẻ mặt tươi cười với cậu.
Trần Trản nhíu mày: “Ba lần đến mời cũng vô dụng.”
Vương Thành cười tủm tỉm nói: “Tôi biết cậu không muốn tiến vào giới giải trí, nhưng cái vòng này lại không chỉ có đóng phim ca hát.”
Người cũng tới cửa, Trần Trản cũng không thể người đứng ngoài cửa nói chuyện, mời hắn vào nhà uống ly trà. Vương Thành lập tức nói được: “Không có tác phẩm tiêu biểu có khối người, nhưng những người này thường cầm lượng tàu nguyên đứng đầu.”
Trong lòng hắn cũng sáng như gương, Trần Trản có biểu tình rất bình thường, thành tựu đóng phim là hữu hạn. Nhưng nếu tiến vào giới thời trang, vai rộng hông thon eo nhỏ, ánh mắt lại câu người, có thanh xuân để kiếm tiền.
Trần Trản bất động thanh sắc, Vương Thành không ngừng cố gắng nói: “Minh tinh không có tác phẩm sẽ bị lên án, bất quá cậu không giống bọn họ."
Cuối cùng cũng chủ yếu dựa vào văn làm giàu.
Không sốt ruột muốn đáp án, nói xong liền đứng dậy: “Có ý tưởng tùy thời liên hệ tôi.”
Tắt điều hòa, Trần Trản tinh tế cân nhắc một lát, giới thời trang chỉ đối mặt với việc dựa vào gương mặt và vóc dáng làm giá phơi đồ, cậu miễn cưỡng xem như chấp nhận được.
Cân nhắc một đêm đó gọi cho Vương Thành, đi thẳng vào vấn đề: “Hiệp ước.”
Bên kia vui tươi hớn hở nói: “Nếu muốn thì cứ soạn, chiều tôi sẽ ghé qua.”
Trần Trản yêu cầu rõ ràng: “Tiền có thể lấy sau, nhưng độ tự do phải cao.”
Vương Thành do dự, nói ‘được'.
Sau khi hai bên bàn xong, Trần Trản lấy ra một cuốn sổ một lần nữa ghi lại kế hoạch, phát hiện chỉ còn thừa một trang cuối.
Gần đây việc nhiều, có chút phí vở.
1. Cùng nhãn hiệu trang phục gặp mặt, xem show.
2. Viết kịch bản.
Hai hàng chữ ngắn ngủi, lúc đặt bút lại có chút chần chờ.
Phong cách trước mắt của Trần Trản rõ ràng là theo thiên hướng tiểu thuyết nhẹ nhàng, nếu có thể viết ra một tác phẩm có chiều sâu, tương phản với nhau nói không chừng có thể được mấy người trẻ tuổi mê muội đến lời khen bay đầy trời.
Đương nhiên nguy hiểm cũng không nhỏ, một khi thất bại, trào phúng tuyệt đối sẽ nhiều hơn khi thành công mà được ca ngợi nhiều.
Kịch bản là việc còn cần một chút tính toán, lực chú ý của cậu bây giờ đặt phần nhiều ở điều thứ nhất.
Thời thượng……
Ánh mắt Trần Trản theo bản năng nhìn về phía áo khoác dày nặng treo trên giá, thừa nhận trong xương cốt không có gì gọi là thời thượng.
Bất quá không sao, những việc này Vương Thành đều có thể xử lý tốt.
Cậu chỉ cần mặc những bộ đồ người khác phối, giả vờ thâm trầm liền ổn rồi.
Vương Thành là người hành nhanh nhẹn, rất nhanh đã chuẩn bị tốt một đội tạo hình chuyên nghiệp.
“Tôi đã liên hệ một nhãn hiệu cho cậu, tuy rằng nhỏ nhưng danh tiếng không tồi.”
Vương Thành làm chủ, bao một phòng ăn trong một nhà hàng cao cấp.
Người đại diện nhãn hiệu nhìn như người trong nước, nhưng tiếng Hán không được lưu loát.
“Abu.” Ông vươn tay tự giới thiệu với Trần Trản.
Khi bắt tay, Trần Trản muốn rút tay lại, đối phương lại nắm chặt.
Một cái động tác nhỏ, ba người đều tinh ý, biểu tình Vương Thành có chút phức tạp, Trần Trản híp mắt cười.
Dường như không có việc gì ngồi xuống, Vương Thành giảng hòa: “Món cá ở nhà hàng này đặc biệt ngon.”
Abu ám chỉ: “Như cá gặp nước, cùng chung chí hướng rất quan trọng.”
Bản thân Vương Thành là người nam nữ không kỵ, nhưng tuyệt đối sẽ không đem sự tình này ảnh hưởng đến công việc, ngày thường đều là ngươi tình ta nguyện. Không nghĩ tới khi giới thiệu nhãn hiệu với Trần Trản lại gặp một lão sắc quỷ.
Áp suy nghĩ trong lòng xuống, Vương Thành nhiều lời một câu: “Nói lên cùng chung chí hướng, Trần Trản vừa vặn là bạn của Ân Vinh Lan.”
Abu mới từ nước ngoài trở về, cũng không nghe nói đến thanh danh Ân Vinh Lan, cứ theo ý mình mà ám chỉ.
Từ trước Trần Trản đã thấy trên TV còn cảm thấy khoa trương, hiện tại mới biết được giao dịch quyền sắc thật sự có thể bị người không kiêng dè bắt mà đem lên mặt bàn để nói.
Bưng lên chén rượu lên nhấp một ngụm, sau đó nghe Abu thấp giọng nói: “Tôi có không ít quần áo, muốn đêm nay đến thử xem không?”
Còn muốn nói thêm câu nữa, không chú ý đã bị một chân đá ngã xuống trên mặt đất.
Người phục vụ nghe được động tĩnh tiến vào, thấy một màn như vậy sợ ngây người.
Trần Trản ngẩng đầu hơi hơi mỉm cười: “Làm phiền đóng cửa, tôi còn chưa xong.”
Nói xong đem người lật lại, tay nhẹ nhàng đặt ở trên lưng đối phương: “Xương cổ ông không tốt lắm, đến trị.”
Dùng sức nhấn vào huyệt ở cổ một cái.
Abu liên tục kêu to, người hơn 50 tuổi cùng người hai mươi tuổi huyết khí phương cương, sức lực tất nhiên là không thể so, giãy giụa cũng vô dụng.
“Có cục u,” Trần Trản chuyển xuống lưng: “Đến trị.”
Hung hăng niết ấn, không lưu tình chút nào.
Vương Thành nuốt nước miếng, ngăn cản nói: “Được rồi, làm lớn cũng không tốt.”
Abu vừa định nói vài câu nhục mạ, cảm giác eo bị người bắt lấy, theo sau đó là ngữ khi nhàn nhạt: “Thận nhìn qua cũng không được tốt, đến……”
Không để chữ cuối cùng được nói ra, Abu lúng túng nhận sai.
Trần Trản đứng dậy dùng khăn giấy lau tay, liếc mắt nhìn Vương Thành một cái: “Đi thôi.”
Mãi cho đến ra cửa, Vương Thành mãi lẩm bẩm hy vọng sự tình không bị làm lớn.
Không như mong muốn, người phục vụ đã đăng lên vòng bạn bè, nội dung ngắn nhưng kinh bạo: Có người muốn quy tắc ngầm với Trần Trản, bị đánh tơi bời.
Kèm theo bức ảnh Trần Trản nghênh ngang rời đi.
Người có lương tâm đều sẽ ghét cay ghét đắng quy tắc ngầm, lại bởi vì là đề tài mẫn cảm, thảo luận trên mạng cũng không nhỏ.
【 Bên Hồ Cây Liễu: Chỉ đánh một trận? Nhát gan. 】
Ngụ ý, đánh chết ông ta.
Trước đây Trần Trản từng giúp Khương Dĩnh giải quyết mấy người có ý đồ gây rối, ảnh hậu cũng khó được đã đăng một hàm ý: Cứ mãi trốn trong mai là một con rùa.
Đối với bài đăng này, dân mạng ồ ạt bàn luận, phổ biến nhất chính là: Bảo vệ chính mình là tốt, nhưng tốt nhất là nên lén giải quyết.
Nghe thì có chút nghẹn khuất, nhưng lại là cách giải quyết tốt nhất. Sự tình làm lớn, chỉ sợ về sau mấy nhãn hiệu đều sẽ né xa Trần Trản.
Còn có một nick được mấy vạn lượt like, tên Weibo là người bạn thật sự Trần Trản: 【 Hãy nói xem người đó là ai. 】
Cư dân mạng ăn dưa đua nhau tìm hiểu, phát hiện là nick mới đăng ký, trước đó cũng chưa đăng bài nào, lại có cả vạn lượt theo dõi…… Vừa thấy thì biết chính là mua.
Chủ nick chỉ chú ý Trần Trản.
Có dân mạng phân tích nói này có thể là người bạn nam thần thật sự, nhưng mà đối với người bạn nam thần được chọn, đa số vẫn có khuynh hướng nghiêng về Bùi Ân Thu.
Vừa lúc Bùi Ân Thu cũng đã đăng Weibo: Ủng hộ cậu truy cứu trách nhiệm.
Mấy người liên tục phát Weibo, độ thảo luận trên mạng đi theo chiều gió:
“Đoán xem Trần Trản sẽ chọn dùng phương án của ai? Đánh cược thành tích cuối kỳ, chọn nữ thần.”
“Một trăm đồng! Bầu Bùi Ân Thu.”
“Táng gia bại sản cũng mua Lâm ca!”
“Tôi lại xem trọng người vừa mới mạo danh bạn của Trần Trản.”
Người hiểu chuyện vô số, thậm chí chạy tới Weibo Trần Trản trả phí để hỏi vấn đề.
Buổi tối, đương sự liền đăng hai bài chính thức đáp lại:
【 Đều có quyết đoán. 】
【 Hậu cung không được tham gia vào chính sự. 】
------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Khương phi: Hoàng Thượng, xem thiếp.
Lâm phi: Dĩnh phi là của ta!
Bùi phi: Trời lạnh, Hoàng Thượng chú ý giữ ấm.
Ân hoàng hậu: Bổn cung chưa chết, các ngươi vĩnh viễn là phi!
PS: Đối văn chương có kiến nghị gì, các bạn cứ nói, các bạn không nói làm sao tôi biết các bạn muốn gì được 2333 khu bình luận tôi đều sẽ xem hết, tuy nói là làm dâu trăm họ, nhưng nếu mười người có bảy người cảm thấy có vấn đề, khẳng định chính là có vấn đề, tác giả là viết cho các bạn đọc, cho nên các bạn đưa ý kiến vẫn rất quan trọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro