Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Thể chất hot search

Trần Trản đảo mắt, ánh mắt đi tới đâu mọi người liền nhanh chóng lảng tránh.

Sợ là đế vương cũng chưa có lực uy hiếp cường hãn như vậy.

Ân Vinh Lan rót hai ly nước ấm, đưa cậu uống một ngụm để làm ấm người: “Đây chỉ là tạm thời.”

Lúc này phục vụ mang lên một phần canh trứng tặng kèm, Trần Trản thuận tiện chọn vài món.

Chờ đồ ăn mang lên, cậu quay đầu đi, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, lẩm bẩm hát: “…… Cho bão tới lớn chút đi.”

Ân Vinh Lan bởi vì ngữ khí bi tráng này, khóe miệng cong lên, nói một sự thật: “Công dân vô tội bị bắt lúc sáng là trợ lý của tôi.”

Trần Trản ngơ ngẩn, khó trách người nọ ở tiệm cơm cứ nhìn chằm chằm mình, không khỏi thở dài: “Đều là mệnh.”

Ân Vinh Lan hơi hơi gật đầu: “Không sai, cậu ta mệnh khổ.”

“……”

Thấy Trần Trản tựa hồ có chút băn khoăn, Ân Vinh Lan giải thích nói: “Không trừ điểm chuyên cần, còn cho nghỉ một ngày. Phỏng chừng ở nhà mừng thầm.”

Giống như anh sở liệu, Tiểu Triệu đang ở trên mạng khoe khoan, tỏ vẻ nhờ họa được phúc. Weibo của cậu sau khi bị tìm thấy, nhất thời liền tăng vài vạn lượt theo dõi, còn có công ty cố tình liên lạc muốn đào tạo cậu thành người nổi tiếng trên mạng.

Tiểu Triệu lý trí cự tuyệt, cũng cố tình đem sự việc thuật lại cho ông chủ, tỏ vẻ Trần Trản được thiên nhiên ban cho năng lực.

Ân Vinh Lan xem xong tin nhắn lại nhìn Trần Trản một cái…… Hơi đồng tình gật đầu.

Ngay cả chính mình cũng mấy lần suýt nữa bị cưỡng chế xuất đạo làm diễn viên.

Năm mới bắt đầu, tin tức của Trần Trản rối tinh rối mù trên mạng.

Không lâu trước đây đã lý hợp đồng nước hoa từ bùn núi lửa, doanh số cũng không tệ, trước đây chỉ bảo cậu đăng bài trên Weibo, hiện tại lại mời chụp ảnh làm người phát ngôn tuyên truyền.

Trần Trản thật ra có thể lý giải cách làm của thương nghiệp, trước đây danh tiếng của cậu không tốt, mặc dù nhận được không ít fans, như vẫn dễ dàng khiến cho bộ phận quần chúng có ác cảm với nhãn hiệu.

Không giống hiện tại, vừa mới có tin tức thanh lọc.

Cư dân mạng tổng kết ra một cái thật vi diệu: Từ một cái cực đoan này đi đến một cái cực đoan khác.

Đến ngày chụp ảnh, khi nhiếp ảnh gia đem màn ảnh nhắm ngay cậu, bả vai đều bởi vì cười hơi hơi rung động.

“Lại giơ lên cao 30 độ.”

Sau khi quay về nghiêm túc, liền khoa tay múa chân chỉ cậu những động tác tiêu chuẩn.

Trần Trản không phải lần đầu tiên chụp ảnh tuyên truyền, khi quay web drama, đã sớm thích ứng màn ảnh. Bất quá dừng lại ở một cái tạo hình vi diệu, phun nước hoa đồng thời còn phải làm ra vẻ mặt hưởng thụ, đối cậu mà nói thực sự có chút khó khăn.

“Tươi cười phải phát ra sự thiệt tình.”

Nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ: “Không cần lộ ra vẻ mặt trào phúng.”

Một hồi cũng chụp xong, mặt Trần Trản cũng hơi hơi cứng đờ, khi uống nước, tự giễu nói: “Có lẽ tôi nên yêu cầu dùng keo nước dán mặt lại.”

Duy trì một cái biểu tình nhiệt tình thật lòng không dễ dàng.

Nhiếp ảnh gia có lệ nói: “Châm cứu trên mặt vài châm, bảo đảm về sau đều chỉ có một cái biểu tình.”

Trần Trản nhún nhún vai: “Ví dụ thành công cũng có rất nhiều.”

Nhiếp ảnh gia không cho cậu thời gian đổi đề tài, nghỉ ngơi không đến năm phút, lại thông báo bắt đầu quay lần thứ hai.

Làm xong các loại tư thái ly kỳ, một bộ ảnh thể hiện tinh thần phấn chấn bồng bột của người trẻ tuổi rốt cuộc cũng ra đời.

Khi Trần Trản xem thành quả, nhiếp ảnh gia đột nhiên chỉ chỉ áo khoác treo ở trên giá: “Có phải điện thoại của cậu đang run không?”

Thấy hiển thị tên Lâm Trì Ngang, Trần Trản nhướng mày, ấn màn hình nhận cuộc gọi.

“Đang làm gì?”

Trần Trản hơi hơi hạ miệng, vì sao mọi người gọi điện thoại đều phải hỏi câu này trước, nghĩ đến vừa mới chụp ảnh tuyên truyền, trả lời: “Xoay tròn, nhảy lên, nhắm hai mắt.”

Ngữ khí của Lâm Trì Ngang trước nay không hòa hoãn với cậu: “Khuyên cậu nên mở to mắt xem vẻ đẹp của thế giới.”

Nghe vậy Trần Trản nhíu mày, đi ra bên ngoài studio, nghe hắn nói hết câu.

“Mấy năm trước bọn bắt cóc tôi mấy năm trước, nghe nói có một người tháng trước vừa ra tù. Ngày thường tốt nhất cảnh giác một chút.”

“Oan có đầu nợ có chủ.” Trần Trản tạm dừng một chút nói: “Huống chi lúc trước là ba anh dựa vào GPS tới cứu người.”

Lâm Trì Ngang cười lạnh: “Ít nhất ông ta không đem người vứt ở nhà vệ sinh.”

Nói xong liền ngắt điện thoại trước một bước.

Trần Trản nhìn khung cửa không biết nghĩ đến cái gì, mười phút sau mới một lần nữa đi vào studio.

Vô tình cắm liễu liễu lại xanh, bởi vì thất thần lộ ra ánh mắt mê hoặc, ngược lại làm nhiếp ảnh gia thập phần vừa lòng, chụp thêm hai tấm.

Công tác kết thúc, có mấy nhân viên trong tổ muốn ký tên, Trần Trản cười ký tên, sau đó mặc áo khoác dày cộm vào rời đi.

Đi ra cửa lớn, ý cười trên mặt dần dần biến mất. Bắt cóc ít nhất cũng phải bị phán 5 năm, đầu lĩnh bọn bắt cóc có cải tạo tốt cũng không có khả năng hiện tại đã được thả ra, hơn phân nửa là có người giúp.

Chờ cậu trở lại tiểu khu thì sắc trời đã dần tối, Trần Trản đang chuẩn bị cúi đầu tìm chìa khóa, liền thấy ngoài cửa có hai người đàn ông rắn rỏi.

Chần chừ không biết có nên bước lên so dùng khí hay bỏ chạy, một người trong đó trước một bước mở miệng: “Chào ngài, Lâm tiên sinh phái chúng tôi đến đây.”

Tầm mắt Trần Trản không rời khỏi này hai người, gọi điện thoại cho Lâm Trì Ngang xác nhận.

Vốn dĩ diện tích  phòng không lớn không nhỏ, hai người cường tráng bước vào lại có vẻ càng thêm nhỏ hẹp.

Trần Trản nhắc nhở nói: “Hiện tại đã là hơn 8 giờ tối.”

Người đàn ông cường tráng đáp lại: “Chúng tôi là một phân đội nhỏ, luân phiên thay ca.” Qua một lát lại nói: “Vì bảo đảm an toàn, hy vọng có thể nhanh chóng kiểm tra nhà ở một lần.”

Trần Trản thở dài, ôm máy tính đến một bên gõ chữ: “Các anh tùy ý.”

Hai gã đàn ông phân công hành sự, một người tìm được một cái rương kim chỉ ở dưới gầm giường, đó là đồ vật Trần Trản dùng để thêu búp bê. Một người khác phát hiện một cái quỷ dị hộp sắt trong tủ lạnh, bên trong là mấy cuốn sổ nhỏ, đều là đầy chữ viết.

“Có phát hiện gì không?” Trần Trản ngẩng đầu hỏi.

Bảo tiêu lắc đầu, nói một câu không dễ nghe, bọn họ cho rằng người trước mắt càng nguy hiểm hơn.

Buổi tối chỉ có một bảo tiêu ở lại, Trần Trản không thói quen cùng người xa lạ ở chung một phòng, qua không giờ cũng không có một tia buồn ngủ.

Cậu làm người trước giờ không làm ra vẻ. Nếu theo thế lực của Lâm gia, bình thường muốn tìm một người cũng không khó. Trừ phi là đối phương cố tình giấu kín, mà một người mới ra tù liền mai danh ẩn tích, hơn phân nửa không phải là chuyện tốt gì.

Vì đề phòng bất trắc, sáng sớm hôm sau Trần Trản liền gửi tin nhắn cho Ân Vinh Lan, nói trắng ra: Nhiều người nhiều phân lực lượng. Muốn xem đối phương có biện pháp nào tìm được người này không.

Tin tức gửi đi không đến 30 phút, lại có hai gã áo đen bị ‘giao hàng tận nhà’.

Người ngồi sô pha chật ních, Trần Trản thấy một màn này suýt nữa bật cười, nếu lại đến thêm ba người, vừa vặn thành một màn công chúa Bạch Tuyết cùng bảy người khổng lồ.

Xuống lầu mua đồ ăn, vừa vặn đụng phải ông lão đối diện nhặt phế liệu, thấy cậu liền dừng lại ở giữa cầu thang: “Tiểu, Tiểu Trần a……”

“Đừng hỏi.” Trần Trản xua tay.

Hỏi ra chính là não cậu bị úng nước.

Mấy người vạm vỡ đi theo phía sau, khi mua đồ bà chủ cũng không dám nhận tiền, cuối cùng vẫn là Trần Trản nói tới nói lui, mới dám tính tiền.

Liên tiếp ba ngày, gió êm sóng lặng.

Sắp bị gián tiếp bức chết trong nhà, sinh hoạt rốt cuộc có điểm khác biệt.

Nguyên nhân gây ra là do một ngày Trần Như gọi điện thoại tới, khóc lóc biểu đạt xin lỗi: “Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, thật sự…… Lần này không tìm phóng viên.” Sợ hắn không tin, lại nói: “Thật sự không tin, cậu còn có thể ghi âm.”

Âm thanh của cô thật sự như vỡ ra, suy xét đến cảm xúc mãnh liệt có khả năng gây ra chuyện cực đoan, Trần Trản quyết định ra cửa một chuyến.

Bảo tiêu ngăn lại hắn: “Ngài quên gửi tin nhắn.”

Trước đó, Ân Vinh Lan luôn mãi nhấn mạnh, nếu cậu ra cửa, tốt nhất có thể phát tin nhắn thông báo một tiếng.

Tin nhắn soạn được một nửa, vừa vặn Ân Vinh Lan điện thoại đến, nghe cậu muốn đi ra ngoài, nói: “Nửa tiếng nữa tôi tan sở, sẽ chở cậu đi.”

Từ nhà cậu đến tiểu khu của  Trần Như không có chuyến xe đi thẳng, Trần Trản không hứng thú bước đi trong gió tuyết, lập tức đồng ý.

Ân Vinh Lan đến sớm hơn so với tưởng tượng, cửa vừa mở ra, liền thấy bốn người vạm vỡ đồng thời nhìn anh, trong mắt có vài phần kinh ngạc. Trần Trản đứng phía trước bọn họ, có vẻ nhỏ yếu đáng thương.

“Nếu anh cười ra tiếng, trong hai ngày tôi sẽ không dễ dàng tha thứ.”

Ân Vinh Lan ôn hòa bảo đảm tuyệt đối sẽ không cười.

Một chiếc xe chở không được nhiều người như vậy, bọn họ chỉ dẫn theo hai người bảo tiêu đi.

Trần Trản mới vừa gài đai an toàn, Trần Như lại gọi đến một cuộc điện thoại, ngữ khí thực nôn nóng.

Ân Vinh Lan nhìn hắn một cái: “Không thân chẳng quen, tiểu tâm vì thượng.”

Trần Trản gật đầu.

Tới cửa tiểu khu, Ân Vinh Lan ám chỉ bảo tiêu tự nhiên một chút, đừng để người khác nhìn ra manh mối.

Tay ấn chuông cửa chần chờ một giây, Trần Trản thay đổi chủ ý lựa chọn ở cửa chờ, thật vất vả có người đi vào, vội vàng đi theo cùng nhau đi vào.

Đến lầu 4, nghiêng tai dán ở trên cửa, nói với Ân Vinh Lan đang đi phía sau: “Có chỗ kỳ quái.”

Đúng lúc này, bên trong truyền ra một tiếng thét chói tai, hai bên liếc nhau, bắt đầu phá cửa.

Cùng thời gian, cửa đột nhiên từ bên trong mở ra, Ân Vinh Lan giữ chặt Trần Trản, phòng ngừa cậu bởi vì quán tính mà bị ngã.

Chỉ thấy một cây dao để ngay cổ Trần Như, lưu lại vết máu nhợt nhạt, cô ta sắp khóc đến hỏng mắt, có thể đều đứng không vững.

Dưới loại tình huống này, bảo tiêu muốn xông lên đi cứu người cũng không có khả năng.

Trần Trản nhìn người nọ có vài phần quen mắt, khi đang cố nhớ lại, đối phương trước một bước, căm hận nói: “Mấy năm nay tôi ở trong tù, không có thời khắc nào không nghĩ giết chết cậu!”

So với năm đó còn làm bắt cóc, người đàn ông này rõ ràng là tang thương rất nhiều.

Trần Trản không ý giảng đạo lý tiến hành khuyên phục, chỉ hỏi: “Vì cái gì hận tôi?”

Bị vứt ở nhà vệ sinh là đầu lĩnh bọn bắt cóc, lúc trước nguyên thân có ý đồ bắt giặc phải bắt vua trước, bọn họ cũng không có cố kỵ tính mạng của hắn ta.

Người đàn ông điên cuồng mà cười vài tiếng: “Có biết bởi vì cậu, chúng tôi bị mấy người bạn tù gọi là cục đá trong hố phân, nhận hết xem thường!”

Trần Trản vô pháp lý giải tư duy logic của hắn…… Nguyên nhân bị kỳ thị không nghĩ ra thì thôi, nhưng không rõ tại sao hắn lại muốn bắt cóc Trần Như.

Nghi vấn trong ánh mắt của cậu quá mức rõ ràng, người đàn ông đắc ý, lưỡi dao lại sâu vài phần: “Bên cạnh cậu có bảo tiêu, bên người Lâm Trì Ngang cũng có, đến vị hôn thê cũng được bảo hộ tốt.”

Làm lơ Trần Như khóc kêu, người đàn ông  hưng phấn mà nhướng mày: “Không động được vào các người, tôi liền xuống tay từ người thân cận cậu nhất.”

Trên cổ truyền đến đau đớn bén nhọn, Trần Như nghẹn ngào: “Tôi thật sự không có quan hệ với cậu ta…… Những tin tức đó đều là giả, trên mạng cũng đã làm sáng tỏ……”

“Giấu đầu lòi đuôi!” Người đàn ông quát: "Nhìn vào là biết đang che giấu tình yêu, đem tôi xem thành kẻ ngốc sao!”

Trần Như gào khóc.

Hai bên giằng co, một đạo âm thanh trầm thấp vang lên: “Người thân cận nhất?”

Trần Trản cảm nhận được sát khí mà tên bắt cóc cũng không thể so sánh. Nghiêng đầu qua, sự ôn hòa trên mặt Ân Vinh Lan biến mất không còn gì, tầm mắt nhìn chăm chú vào bọn bắt cóc đối diện: “Mắt chó bị mù hay sao.”

“……”

Người đàn ông bởi vì câu nói của anh làm nghi hoặc một giây, Trần Như biết nếu còn kéo dài thêm thì không nghi ngờ gì sẽ phải chết, mạo hiểm hung hăng dẫm vào chân đối phương.

“Tiện nhân!” người đàn ông ăn đau, giơ chùy thủ lên hướng về phía cô.

Keng!

Thế nhưng chùy thủ trong nháy mắt bị đá rơi xuống mặt đất, người đàn ông trừng lớn đôi mắt, chưa có phản ứng lại, lại bị liền đạp mấy cái.

Bảo tiêu nhanh chóng chạy tới các bắt lấy một cái cánh tay, đem người hung hăng ấn xuống. Sau khi đem tên bắt cóc chế phục, lại nhìn đến chùy thủ bị đá bay, không khỏi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Ân Vinh Lan…… Thì ra cố chủ cũng lợi hại như vậy.

Ân Vinh Lan đi qua, tất cả mọi người cho rằng anh là muốn đỡ Trần Như, nhưng không ngờ là muốn đạp lên cái chân không có gì của tên bắt cóc.

Trần Trản kêu xe cứu thương sau đó mới báo cảnh sát. Ngồi xổm xuống kiểm tra miệng vết thương trên cổ của Trần Như, cũng may không tính quá sâu.

Cảnh sát đến cũng rất nhanh, không đến mười phút, là có thể mơ hồ nghe được còi cảnh sát.

Đại khái giải thích rõ ràng tình huống, Ân Vinh Lan đi trước lấy lời khai, Trần Trản chờ xe cứu thương đến sau đó mới về.

Kết thúc hết mọi chuyện, về đến nhà đã là rạng sáng.

Trần Trản cố gắng chống lại mệt mỏi, rửa mặt xong, nằm ở trên giường nặng nề ngủ.

Vừa cảm giác được bình minh.

Duỗi tay tìm điện thoại, muốn xem đồng hồ một chút, mơ mơ màng màng chú ý tới một cái tin nhắn chưa đọc.

[ Lâm Trì Ngang: Cả đời chịu ế đi. ]

Trần Trản mới đầu không rõ, thẳng đến lúc lướt Weibo.

Đứng đầu là phòng làm việc của Trần Như đăng bài thanh minh, ngoài ra còn có một cái video.

Trong video là Trần Như mặc đồ bệnh nhân, đau đớn bắt đầu xin lỗi, trong lúc nói chuyện ngăn không được nước mắt:

“Tôi sai rồi…… Tôi không nên dựa vào tai tiếng để gia tăng tần suất xuất hiện, thiếu chút nữa đến mạng cũng không còn.” Vừa khóc vừa đứt quãng nói: “Tại đây thanh minh, bản nhân cùng, cùng Trần Trản không có nửa phần quan hệ, hy vọng những người có thù với cậu ta đừng tìm đến tôi nữa…… Tôi thật sự biết sai rồi……”

Bình luận hoa hoè loè loẹt:

[ Trời Nam Đất Bắc Toàn Huynh Đệ: Rõ ràng là sự tình thật bi thương, nhưng tôi không thể khống chế được lại muốn cười. ]

[ Ám Hoa: Tại hạ rất có đồng tình…… Trừ phi là thật sự nhịn không được. ]

[ Thôn Đầu Nhất Chi Hoa: Liền muốn hỏi Trần Như một chút, cả đời này của cô, có bao giờ sống mà không cần nhờ người khác hay chưa? ]

[huiu: Qua sự việc này, tin rằng từ nay về sau trong vòng không ai dám chạm vào cậu ta. ]

Trần Trản chỉ đọc mấy cái liền lựa chọn rời khỏi, lại xem hot search, liên tiếp mấy cái có cậu tên phía sau đều kèm theo một chữ ‘bạo’.

#yêu tôi, em sợ sao#

#quý trọng sinh mệnh, rời xa Trần Trản#

#đang bạn gái là bạn gái giả gặp phải bắt cóc thật#

Trong nháy mắt, cậu liền hiểu rõ thâm ý của Lâm Trì Ngang. Nháo ra phong ba lớn như vậy, về sau còn ai dám làm bạn gái của mình?

Trần Trản tại ngẩn ra tại chỗ vài giây, lắc đầu quyết định tạm thời đem việc phiền lòng vứt ở sau đầu, trước hết đi tìm đồ ăn.

--------------
Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi lại làm cái gì?

PS: Văn chương là trường hợp đặc biệt, gặp được bọn bắt cóc, xin đừng làm những hành động nguy hiểm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy