Chương 32: Chúc mừng
Chờ anh nói xong, nhất thời mọi người đều không lên tiếng.
Khi lại có động tĩnh truyền đến là lúc Trần Trản đến. Bình thuốc nhỏ được đặt trong túi, không nhìn kỹ nên không phát hiện manh mối.
Trông thấy Ân Vinh Lan, nói giỡn: "Tôi ở ngoài tìm anh một vòng, còn tưởng anh đã lâm trận bỏ chạy."
Ân Vinh Lan bất đắc dĩ cười, giúp cậu kéo ghế dựa ra.
Lâm Trì Ngang đánh gãy cuộc trò chuyện của bọn họ, giới thiệu từng nhà đầu tư một.
Trần Trản có năng lực quan sát thực sắc bén, chú ý tới thiếu niên như có như không nhìn mình, bị che che giấu giấu nhìn trộm cậu không khỏi nhướng mày.
Thiếu niên có tật giật mình, nếu như hiện tại mình dời mắt đi thì quá mức rõ ràng, đơn giản dời ánh mắt giả bộ xem đồng hồ, lập tức cho cậu ánh nhìn ma mị.
Người lớn tuổi răn dạy: "Đứng đắn lên."
Thiếu niên bĩu môi, Trần Trản ngồi xuống.
Tư thái của cậu rất tốt, châm trà sau đó xoay đĩa quay trên bàn đến trước mắt từng người.
Lâm Trì Ngang bất động thanh sắc nói: "Nếu muốn đầu tư điện ảnh, không bằng làm một bộ cho đáng."
Người đàn ông lớn tuổi nói: "Chế tác một bộ lớn cũng không phải không thể. Bất quá chờ đến sáu tháng cuối năm hãy quay, vừa có thể đuổi kịp năm mới."
"Ý kiến hay," Người đàn ông trung niên đồng tình cười cười: "Nói không chừng có thể nổi một phen."
Thiếu niên ở bên cạnh nghe vậy sửng sốt, chân chính học được thế nào gọi là tùy cơ ứng biến, trợn mắt nói dối.
Trần Trản khẽ cau mày, không bị miếng bánh lớn này mê hoặc. Lúc này mới là đầu năm, sự tình cuối năm ai mà biết được, trong đó có lẫn lộn không ít biến số.
Lâm Trì Ngang đẩy kịch bản qua: "Trong lúc đó cậu có thể thử viết một vài kịch bản, lựa chọn cái nào tốt nhất."
Nghề nghiệp của Trần Trản có thể tận sức khai phá, nghe có thể tự biên kịch ánh mắt khẽ động, có chút suy xét.
Chỉ nhìn đề mục, Trần Trản liền đem kịch bản đẩy đến trước mặt Ân Vinh Lan, cho anh quyết định.
Ân Vinh Lan cúi đầu đồng thời thẳng lưng, giống như là đang thẩm duyệt, sau khi anh lật qua vài trang, Trần Trản ở một bên hỏi: "Cảm thấy vừa lòng không?"
Buông cái ly đang cầm xuống, ánh mắt Ân Vinh Lan thập phần phức tạp.
Thiếu niên bên kia nhịn không được xoa xoa cái mũi, câu vừa mới nói kia giống như thường xuyên nghe được trong mấy bộ phim thần tượng.
Ân Vinh Lan cuối cùng cũng gật đầu.
Cuối năm sau mới bắt đầu quay, hẳn là trước đó có thể đã sớm thẳng thắn với nhau.
Phục vụ mang đồ ăn lên đều đi rất nhẹ, trong bữa tiệc cũng có ít người nói chuyện, càng đừng nói là đụng tay và ly rượu, thuốc giải rượu mà Trần Trản đã chuẩn bị trước tất nhiên là không được sử dụng.
Bảo trì trạng thái này, ở trong bầu không khí quỷ dị mà dùng cơm.
Bản thân Lâm Trì Ngang cũng không nhiều lời, khi hắn đứng dậy tính tiền, mọi người cũng lục đục ra ngoài. Dừng lại ở cửa khách sạn nói vài câu, lưu lại phương thức liên lạc, từng người nói lời tạm biệt rồi tản ra.
Trần Trản và Ân Vinh Lan cùng đường, chậm rãi đi dạo về hướng trạm xe buýt: "Không ký hợp đồng trước rất dễ đêm dài lắm mộng, hay là liên hệ với người khác thử xem?"
Không thể nhìn rõ biểu tình của Ân Vinh Lan dưới ánh đèn nê ông, khi anh hơi quay qua đây, sắc mặt vẫn luôn ôn hòa: "Một bộ này là được rồi."
Trần Trản hiểu anh là muốn lưu lại đường lui, nghe vậy cười nói: "Xem trọng như vậy?"
Ân Vinh Lan nghiêm túc đáp lại: "Đây là bộ phim lớn mà." Sợ bị dò hỏi nhà ở đâu, lại chủ động mở miệng trước: "Tôi đưa cậu về rồi thuận tiện đem chó đi luôn."
Trần Trản nhướng mày: "Ông lão mỗi ngày đều oán giận nó ăn đến nỗi ông ấy nghèo luôn."
Giống như miêu tả của cậu, khi ông lão nhìn thấy Ân Vinh Lan, sắc mặt trầm xuống: "Cậu huấn luyện chó tốt thật."
Ân Vinh Lan tự biết đuối lý, vẫy tay với con chó. Con chó thấy được người có thể cho mình một bữa ăn no liền nhanh chóng chạy đến.
Hai người ở lại hàn huyên với ông lão một lát, Nhìn thời gian, ông lão mở miệng: "Tối rồi đường cũng không dễ đi, nếu không hôm nay con cứ ở lại đây?"
Ân Vinh Lan đang muốn cự tuyệt, liền nghe Trần Trản nói: "Hiện tại cũng không kịp chuyến xe cuối, đi taxi quá phí tiền."
Cảm thấy nửa câu sau mới là trọng điểm, vì để không OOC, nên Ân Vinh Lan gật đầu.
Ghế sô pha của ông lão đều bằng gỗ, ghế sô pha Trần Trản đưa đến cũng không thể dùng để ngủ, Ân Vinh Lan cuối cùng phải tá túc tại nhà Trần Trản.
"Anh ngủ giường, tôi ngủ sô pha."
Trần Trản dứt khoát nói, tắm rửa xong liền lấy cho anh một chiếc bàn chải dùng một lần, sau đó trực tiếp đi đến sô pha nằm, nhắm mắt ngủ.
Ân Vinh Lan chỉ có thể bật cười đứng nhìn, lắc đầu, nằm xuống dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau mong lung nghe được tiếng lách cách, đi đến phòng khách liền thấy Trần Trản không biết tỉnh từ lúc nào, đang gõ chữ.
Trong lúc lơ đãng đã bạt lộ ra được tìm chất cuồng công việc của cậu.
[Hệ thống: Có người tới.]
Trần Trản ngẩng đầu, ánh mắt nhìn anh chào buổi sáng: "Trên bàn có trứng và bánh mì."
Ân Vinh Lan quét mắt, trứng chiên vừa chín tới, bên kia góc bàn trống không, hiển nhiên là đối phương đã sớm ăn sáng xong.
Cảnh tượng như vậy làm trong lòng anh dâng lên một loại cảm giác khác thường, trầm mặc nhìn bàn ăn.
Trần Trản cách một khoảng thời gian sẽ đứng lên đi dạo một vòng, bộ dáng nhìn qua trông rất buồn cười. Hôm nay là thứ bảy, Ân Vinh Lan nghĩ nghĩ xong quyết định từ bỏ ý niệm đi công ty tăng ca, trơ mắt nhìn cậu vận động giống như người già, nói: "Dạo đây cậu thật cần mẫn đăng chương."
"Chuẩn bị ra bộ thứ hai."
Ân Vinh Lan ăn xong rồi đến ngồi cạnh cậu.
Trần Trản quay đầu qua cười cười: "Chú ý giúp tôi lỗi chính tả."
Ân Vinh Lan gật đầu.
Trời dần sáng lên, ngoài cửa sổ chim tước như trong nháy mắt bừng tỉnh, mùa rét lạnh cũng không quên ríu rít. Trần Trản đứng lên đi đóng cửa sổ, ngăn cách âm thanh bên ngoài sau đó chuyên chú gõ chữ---
Mặc dù tôi muốn bỏ thế giới nhưng thế giới lại không buông tha tôi.
Trên khắp báo chí truyền thông, thậm chí là người qua đường trên phố đều đang thảo luận về tin tức tổng tài Lâm thị cầu hôn thành công.
Tôi bắt đầu càng thêm chán ghét việc ra ngoài, muốn mượn việc này để che lấp lại những âm thanh khó nghe đó. Ảnh hậu cùng tổng tài, hai thân phận như vậy ở bên nhau, làm dư luận tràn ngập tin tức miên mang.
Những tin tức đã trải qua mài dũa, đắp nặn lên một câu chuyện tình hết sức lãng mạn: Hai bên nhất kiến chung tình, mạnh mẽ khắc phục những trở ngại để được đến bên nhau. Trên thực tế, quan hệ của họ phát triển như thế nào không ai rõ hơn tôi.
Hắn gặp mặt nữ thần lần đầu là khi Lâm thị tham dự một buổi đầu tư cuộc thi ca hát, lúc ấy tôi là người xem ở hiện trường, cổ vũ điên cuồng cho thần tượng.
Trong đó Lâm thị được mời làm khách quý, sẽ lên trao vòng hoa cho thí sinh tốt nhất
Là một fan đủ tư cách, phải nắm chắc được những cơ hội tốt nhất cho thần tượng của mình. Trước khi hắn tiến vào hiện trường, tôi liền đi theo suốt một đường, tự hỏi làm thế nào để nữ thần được chú ý mà không lưu lại dấu vết.
Trong lúc hắn tiếp bốn năm cuộc điện thoại, tiếc mục còn chưa bắt đầu, đã có thể nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trong mắt hắn.
"Cậu đi tình một người đến đây chủ trì hội nghị trước đi, nửa tiếng sau tôi sẽ quay lại." Lại tiếp một cuộc điện thoại nữa, sự thiếu kiên nhẫn này đã đến cực hạn.
Hắn đang rất gấp.
Sau khi đưa ra kết luận, tôi vội vàng đi qua sân khấu. Đáng tiếc đến cửa đã bị nhân viên công tác ngăn lại, người phụ trách khó chịu nhìn tôi: "Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."
Người này là bạn đại học của tôi, vì để được đến đây xem tôi đã nhờ hắn rất lâu.
"Bốn mươi vạn." Tôi giữ chặt hắn, nhỏ giọng nói: "Chỉ có một yêu cầu, khi mời khách quý lên sân khấu, để Khương Dĩnh đứng ở giữa."
Đây là một thao tác dễ dàng, chỉ cần điều chỉnh trình tự thí sinh lên sân khấu là được.
Một vị trí thôi, người phụ trách cuối cùng cũng gật đầu.
Rốt cuộc đến phân đoạn khách quý trao vòng hoa, tất cả mọi người đều hồi hộp vì lựa chọn của tổng tài Lâm thị.
Căn cứ vào trình tự tiết mục muốn tổng tài lên nói vài câu, hắn đứng ở trung tâm sân khấu, phía sau mỗi thí sinh đều cách nhau một khoảng, tư thái đứng ưu nhã. Trong đó chỉ có nữ thần đứng gần hắn nhất.
Hai điểm thẳng hàng là khoảng cách ngắn nhất.
Vì đang gấp, hắn nhất định sẽ chọn nữ thần.
Quả nhiên, cơ hồ không hỏi bất cứ gì, đưa vòng hoa cho nữ thần xong liền vội vàng rời đi.
Đánh xong chữ cuối cùng, Trần Trản nhẹ nhàng thở ra, hưởng thụ cảm giác thích thú sau khi làm việc xong.
Biểu tình Ân Vinh Lan có chút kỳ quái: "Xác định đây là chân tướng sao?"
Lâm Trì Ngang và Khương Dĩnh là một đề tài quốc dân, dù cho không có hứng thú đối với giới gái trí, Ân Vinh Lan ngẫu nhiên cũng sẽ vào lúc nghỉ ngơi nghe được cấp dưới thảo luận.
Có đoạn thời gian,rt nhiều người đều mong chờ báo chí sẽ miêu tả lại khung cảnh nhất kiến chung tình này.
Trần Trản gật đầu: "Đương nhiên."
Chương mới đăng lên không lâu, quả nhiên trở thành một đề tài lớn thảo luận:
"Thật TM, hai điểm thẳng hàng là hai điểm ngắn nhất."
"Đáng sợ chính là mới đầu thì cảm thấy buồn cười, nhưng khi nghĩ lại, cư nhiên cũng có lý."
"Đã tìm được đoạn video của tiếc mục này, sân khấu rất lớn, chỉ cần không đi lệch thì chắc chắn sẽ chọn ảnh hậu."
"Chỉ có tôi đồng tình với Trần Trản sao? Bỏ bốn mươi vạn để giật dây cho nữ thần được nhận giải."
"Tiếp tục đu cp Trần Trản và Lâm Trì Ngang, đừng hỏi vì sao."
Bị điên cuồng tag vào, Lâm Trì Ngang vẫn chưa đáp lại, giờ phút này hắn đang ở nhà, hơi may mắn là hôm nay Khương Dĩnh đã đi tham dự một tiết mục.
Mẹ Lâm từ khi về hưu đều chỉ chăm sóc cây cảnh, thấy điện thoại hiển thị tiêu đề tin tức hot search hôm nay. Nhìn lướt qua, sau một lúc lâu mới nói: "Là thật, đúng không?"
Lâm Trì Ngang gật đầu.
Không thể phụ nhận, Trần Trản phân tích điểm này rất chuẩn.
Mẹ Lâm thở dài: "Đi mua một món quà nhỏ, chủ động xin lỗi."
Cách lúc Khương Dĩnh trở về còn hai tiếng, miễn cưỡng có thể kịp, Lâm Trì Ngang lái xe đi khu thương mại gần đó.
Cuối tuần khu thương mại nhiều người, cũng may quầy trang sức đa số mọi người đều xem chứ không mua, khi nhân viên thấy hắn đến thì nhiệt tình giới thiệu.
Lâm Trì Ngang nhìn trúng một kiểu vòng cổ, Khương Dĩnh da trắng, rất thích hợp đeo loại này.
Lúc này có hai nữ sinh đi ngang qua nhưng không nhận ra hắn, còn vừa đi vừa nói chuyện bát quái.
"Có lướt weibo chưa? Trần Trản đã thông báo rằng chương này đã là chương cuối của <Sám Hối Lục> rồi."
"Ai da. Về sao làm sao tiếp tục ăn dưa đây."
"Đừng lo, cậu đã cũng đã thông báo sẽ ra bộ tiếp theo, hình như tên là <Những năm tháng tôi hãm hại ảnh hậu>, nghe nói qua hai ngày nữa sẽ ra chương."
Lỗ tai Lâm Trì Ngang hơi động, mở điện thoại ra xác nhận một chút, xác định thật sự có việc này.
Gương mặt lạnh băng không khỏi có chút vui mừng.
Nhân viên bán hàng xem biểu cảm của hắn, nhịn không được hỏi: "Tiên sinh, ngài có muốn lấy sản phẩm ra xem một chút không?"
"Không cần." Lâm Trì Ngang cất điện thoại đi: "Có biết ở đây có chỗ nào bán pháo hoa không?"
Chỉ chỉ xuống cửa hàng pháo hoa ở tầng dưới, trong lòng nhân viên có một câu hỏi không tên… Còn chưa đến tết, có việc gì có thể chúc mừng sao?
----------
Lời tác giả:
Lâm Trì Ngang: Ăn tết thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro