Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Thừa cơ hội

Giống như Ân Vinh Lan dự liệu, Trần Trản đang nghiêm túc thực hiện kế hoạch giúp đỡ người nghèo của mình.

Cậu không thích thiếu nhân tình, có thể gọi là bạn bè cũng chỉ có Ân Vinh Lan và người đầu đinh lúc mới xuyên qua gặp được.

So sánh mà nói, thì người trước đặc thù hơn một chút, vic dù sao đó cũng là người bạn cậu tự mình kết giao.

Gửi cho đầu đinh số tiền gấp đôi lần trước mượn, trọng điểm trước mắt bây giờ là giúp Ân Vinh Lan vượt qua nghèo khó.

[Hệ thống: Cậu đúng là một nam nhân có trách nhiệm với xã hội.]

Trần Trản đang khâu búp bê, nghe được âm thanh đột nhiên phát ra, lơ đãng làm đứt phân nửa thân búp bê. Ngồi xuống dựa vào mép giường đen búp bê đặt trên đầu gối, kiên nhẫn khâu lại lần nữa, nhàn nhạt nói: "Ta cho rằng năm sau ngươi mới về."

[Hệ thống: Cậu, cậu… Tôi, tôi…]

"Không cần lo lắng." Khâu xong đường chỉ cuối cùng, Trần Trản mở miệng nói: "Không có khiếu nại, ngươi tạm thời sẽ không sao."

[Hệ thống: Một giá một, một trăm giá trị tẩy trắng.]

"Được rồi." Ngoài dự kiến, Trần Trản ngoài ý muốn dễ nói chuyện: "Khiếu nại bất quá cũng chỉ là đổi hệ thống khác. Ta ngại phiền toái."

Có vài hệ thống không đáng tin cậy, đổi qua đổi lại chỉ làm lãng phí thời gian.

Tuy không nói rõ, nhưng hệ thống cũng cảm giác được.

[Tôi còn xem như có thể dựa vào, cậu có vận khí tốt mới không gặp những hệ thống kia.]

Nói tới đây, nó tựa hồ nhớ lại chuyện gì khủng khiếp, im như ve sầu mùa đông.

Đăng ký cửa hàng online cũng không khó, chỉ cần có hình ảnh và chứng minh thư là có thể xét duyệt, Trần Trản vừa gõ chữ vừa chờ kết quả. Lại không nghĩ tới nhận được điện thoại Ân Vinh Lan.

"Phương thức liên hệ với nhà xưởng đã gửi cho cậu."

Trần Trản cười nói: "Lại thiếu anh một ân tình."

Ân Vinh Lan: "Đừng gọi tôi tới đạp máy may là được rồi."

Trần Trản liền đồng ý, thật ra là muốn đùa giỡn đối phương nhưng cũng không muốn làm lớn như vậy.

Ân Vinh Lan giới thiệu người rất dễ nói chuyện, đưa ra giá cả cũng hợp lý.

Khảo sát thực địa, nghiêm túc đọc hợp đồng, xác nhận không vấn đề, hai bên liền ký kết thành công.

Thấy tiền lợi nhuận kênh nghe truyện mỗi ngày đều tăng, còn nhiều hơn tổng lợi nhuận của truyện chữ, Hướng Tây vẫn không bỏ ý định mời cậu hợp tác, cửa hàng online cũng sắp mở.

Trần Trản cảm thấy mình giống như cây vạn tuế, khắp nơi đều nở hoa.

Theo thói quen cười đến híp mắt.

Bởi vì ý nghĩ buồn cười của mình làm cho vui sướng ba giây, đợi tâm tình điều tiết lại, bắt đầu dự tính kế hoạch tiếp theo.

Gâu gâu, gâu gâu.

Tòa nhà cũ không cách âm, Trần Trản đi ra ngoài mở cửa xem ai quấy nhiễu dân tình. Trùng hợp thấy ông lão dắt một con chó ngoan cố không chịu vào nhà, ngẩn ra một chút: "Ông lấy nó ở đâu vậy?"

"Đi trạm thu phế liệu thì nhìn thấy, mới vừa đưa nó đi tiêm phòng xong."

Ngụ ý chính là chuẩn bị nuôi.

Trần Trản thở dài: "Tính tình nó quá hoang dã, nếu buổi tối cứ sủa như vậy sẽ bị hàng xóm khiếu nại."

Ông lão cơ hồ bị đánh thức, do dự một chút: "Hay cậu giúp tôi dạy dỗ nó một chút?"

Trần Trản liếc nhìn con chó, ngồi xổm xuống, lấy bùa hộ mệnh ra: "Không nghe lời, liền…"

Lời chưa nói xong, đầu búp bê đã bị vặn một vòng 360°.

Con chó trừng mắt, đình chỉ chớp mắt, nhưng ngay sau đó, lại bắt đầu điên cuồng sủa.

Trần Trản đứng lên: "Vẫn là nên dùng thức ăn lắp miệng nó lại."

Ông lão buồn rầu gãi gãi đầu: "A, hay là kêu tiểu tử kia hỗ trợ huấn luyện, chỗ nó tương đối lớn."

Bước chân định đi vào nhà của Trần Trản dừng lại: "Ông đang nói… Ân Vinh Lan?"

Biết rõ thân phận chênh lệch sẽ gây cản trở tình bạn, ông lão mặt không đổi sắc nói: "Đúng vậy, Sau nhà nó có cái sân bóng bỏ hoang."

Trần Trản như suy tư gì đó: "Quả thật rất thích hợp."

Sau khi về nhà đối mặt với màn hình máy tính một lát, cuối cùng lắc đầu: "Có phải ta quá đa nghi không?"

Trong không gian yên tĩnh, không ai trả lời cậu.

Một mình an tĩnh hồi lâu, cho đến khi chuông điện thoại vang lên.

"Nghe." Nhìn thấy dãy số trên điện thoại, Trần Trản đi đến bên cửa sổ: "Muốn bổ sung cảnh quay sao?"

"Mọi thứ đều đã biên tập gần xong, không cần." Âm thanh của Vương Thành cũng giống hắn rất khéo đưa đẩy: "Tiêu Đồng bị phát hiện yêu đương, nhãn hàng ký hợp đồng với cô ta cũng đã khởi tố, thời gian sau này ở trong giới cũng khó phát triển.

Âm thanh của Trần Trản cũng không chứa nhiều tình cảm: "Tôi cũng rất thông cảm cho cảnh ngộ của cô ta."

Vương Thành xấu hổ ho khan hai tiếng, tỏ vẻ rằng những câu như vậy sau này có thể không nên nói thì đừng nói.

"Tôi chỉ cố tình muốn nhắc nhở một chút, Tiêu Đồng đi thăm dò khắp nơi, thậm chí không tiếc tự dâng mình lên giường," nói tới đây ngữ khí trở nên khinh thường, giữa hợp đồng và tình yêu đều không muốn buông, quay lưng lại liền ôm ấp người khác: "Không biết cô ta nghe được từ đâu, mình bị bị nhắm vào có thể là do đắc tội với cậu."

"À." Ngữ khí của Trần Trản không gợn sóng, tựa hồ như việc bàn luận về cô ta chỉ làm mất thời gian.

"Không nên xem thường thực lực của một con chó điên." Ngữ khí Vương Thành chứa đầy thâm ý: "Chỉ sợ cô ta bất chấp tất cả, ở trên mạng nói những thứ không nên nói."

Mọi người cũng sẽ không tin một nữ chính lại cố tình bịa đặt hãm hại một vai phụ nhỏ, Tiêu Đồng nếu hạ thủ không chừng có thể nhận được không ít đồng tình.

Trần Trản cười một tiếng: "Không đáng ngại."

Nhẹ nhàng bâng quơ cho qua, lời nói dối cũng không thể cho là đúng được.

Vương Thành không biết cậu đang nghĩ gì, vẫn không nói thêm, dù sao vì nể mặt Ân Vinh Lan hắn cũng đã nhắc nhở cậu.

Sinh hoạt của Trần Trản cũng không vì tin này mà thay đổi.

Ở trong vòng giải trí lăn lộn lâu như vậy, Vương Thành cũng xem như có mắt nhìn người, giống như hắn dự liệu, vào buổi tối Tiêu Đồng đăng một bài weibo dài, chỉ trích Trần Trản thông đồng với người có tiền hãm hại mình. Toàn bài viết chủ yếu là đắp nặn hình tượng người bị hại cho bản thân, nói rằng vì chèn ép cô ta nên cấu kết người có tiền hãm hại cô ta, hại cô chẳng những mất đại ngôn mà còn phải bồi thời một khoản kếch xù.

Đồng thời tỏ vẻ rằng mình liên tục bị mất ngủ, phải dựa vào thuốc ngủ.

Tiêu Đồng bất quá cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, fans weibo cũng không nhiều, nhưng do nghệ sĩ chỉ động đưa tin nóng, lượng đọc tăng rất nhanh.

Giờ phút này cô ta ngồi trước máy tính, trong mắt hiện ra tia đắc ý cùng tàn nhẫn, cô ta muốn cho Trần Trản thân bại danh liệt. Có thể không cần trở lại giới thời trang, nhưng chỉ cần có độ chú ý, không cần lo không có người tới tìm mình hợp tác.

Tưởng tượng đến biểu hiện hoảng loạn của Trần Trản, khóe môi nhịn không được cong lên.

Đáng tiếc không thể thấy được hoàn cảnh bên này, nếu không Tiêu Đồng nhất định sẽ vô cùng thất vọng, Trần Trản không như cô dự đoán, ngược lại bình tĩnh làm cơm chiều.

Lúc tin tức mời thủy quân được tung ra, cô gái thủy quân kia tỏ vẻ rất cảm kích Trần Trản vì có thể lăng xê cho cô ấy thành một nghệ sĩ nhỉ tuyến mười tám, nếu có yêu cầu gì, có thể tùy ý nhờ cô ấy dẫn dắt dư luận.

Trần Trản cự tuyệt ý tốt của cô, trả lời một đáp án nghe rất chí khí: "Châu chấu sau thu không đáng ngại, huống chi ác giả ác báo."

Cơm chiều trên bàn, vừa mới cầm đũa, liền nghe hệ thống lên tiếng.

[Kiểm tra đo lường phát hiện cốt truyện phù hợp với tình tiết nghịch tập:

Nhiệm vụ 1: Nhẫn nhục chịu đựng. Ký chủ ở buổi chiêu đãi ký giả rơi một giọt nước mắt trong sạch….]

Lời nói cơ hồ bị Trần Trản nghe tai này lọt tai kia, sau khi ăn gần xong bữa cơm, mới chậm rãi mở miệng: "Nếu theo kế hoạch của ngươi, chờ án oan được giải cũng mất nửa năm."

[Hệ thống: Lần này không đủ mau?]

Trần Trản lắc lắc ngón tay.

[Hệ thống…. Không đủ mau?]

Trần Trản: "Một buổi tối."

So với thời gian nghỉ ngơi bình thường thì giờ còn sớm, Trần Trản lướt tin weibo một lát, sau đó gửi một tin nhắn.

Bên kia trả lời rất nhanh: [Tại sao tôi phải giúp cậu?]

Trần Trản: [Nghe nói bộ phim điện ảnh đó sắp đóng máy, có thể thuận thế tuyên truyền.]

Bên kia không đáp lại.

Sau khi Tiêu Đồng đăng weibo khoảng nửa tiếng, trên mạng mọi người xôn xao, ngay khi nhiệt độ còn cao, ảnh hậu Khương Dĩnh lại đăng một weibo: Thứ ta nói thẳng, cậu ta làm được trình độ này có chút miễn cưỡng.

[Thần thám 009: Nói thẳng, lúc nhìn weibo của Tiêu Đồng, ta còn rất bất bình vì cô ta, sau khi nghĩ lại, không giống tác phong của Trần Trản.]

[Báo Tuyết Đệ Nhị: Mong mọi người lý trí. Nếu cậu ta uống một trăm lon Hương Tây cũng không thể có đầu óc như vậy.]

[Đại Hải A Đại Hải: Năm đó Trần Trản thuê người chửi bới xí nghiệp Lâm Thị, mới vừa có hiệu quả liền lên vòng bạn bè diễu võ dương oai; cùng năm đó đưa thư đe dọa Khương Dĩnh, đừng nói lau vân tay, ngay cả thư cũng tự mình viết, thành công đưa mình vào án tử.]

[Thổ Cẩu Chi Vương: Tổng kết lại, Trần Trản làm nhiều việc xấu, làm người ác độc, nhưng là đại ca ác độc trong giới ngốc bạch ngọt.]

Cho dù là nghệ sĩ tuyến mười tám, cũng lục đục với nhau, Tiêu Đồng trước đây dùng nhiều thủ đoạn đắc tội không ít người, mắt thấy bình luận bất lợi về cô ta ngày càng nhiều, cũng vào góp vui.

Một nghệ sĩ nhỏ lâm vào đường cùng phơi ra việc Tiêu Đồng từng hạ thuốc sổ mình, còn chuyên mướn người chụp lại những cảnh cô ấy không nhập tâm khi diễn, hại cô ấy bị cư dân mạng ném đá một thời gian.

Sau khi liên hệ với Khương Dĩnh, đã lường trước được hướng đi của sự việc, nên Trần Trản cũng không đọc bình luận.

[Hệ thống: Bọn họ cư nhiên cho rằng cậu là ngốc bạch ngọt!]

Trần Trản đánh gãy tiếng thét bất mãn: "Nguyên chủ làm ra nhiều việc như vậy quả thực là đầu óc đơn giản."

Cậu chẳng qua là lợi dụng hợp lý điểm này thôi.

Tính thời gian, phỏng chừng hướng đi cư dân mạng đã đổi, Trần Trản mới đăng một weibo, không phải giải thích, thuần túy là quảng cáo:

Bùa hộ mệnh sắp mở bán, dùng để hộ thân, phòng tiểu nhân, chuẩn bị thay đổi vận mệnh.

Tiêu Đồng có thể nói là đã tạo ra một thời cơ hoàn mỹ, nếu quảng cáo vào những ngày thường, sẽ khiến cho không ít người trào phúng, hiện tại thì tương đối thoải mái hơn nhiều. Mọi người cho cậu cái danh ngốc bạch ngọt còn thương cảm khi cậu bị trả đũa----

"Người nhiều thị phi, mua một bùa hộ mệnh quả thật quan trọng."

"Đồng ý +1"

"Ngày mở bán sẽ ủng hộ một cái."

Trần Trản cười cười, có thể đoán trước doanh thu trong thời gian tới sẽ không tệ.

[Hệ thống:.... Cậu cứ ưu tú như vậy, tôi sẽ thất nghiệp mất.]

Không để ý đến nó, ngoài cửa sổ sao trời ít ỏi, Trần Trản đắp chăn tận hưởng một đêm bình thản.

Cùng thời gian, công ty vẫn sáng đèn.

Cấp dưới: "Tổng tài, bộ truyền thống đã soạn bản thảo xong, nhãn hiệu cũng liên hệ nguyện ý làm sáng tỏ, chúng ta sẽ tạo áp lực cho ban lãnh đạo của Tiêu Đồng, ngài xem kế tiếp nên làm gì?"

Ân Vinh Lan nhìn cư dân mạng đã sớm chuyển hướng, Trần Trản thậm chí còn mượn cơ hội này để quảng cáo bùa hộ mệnh, trầm mặc một lúc, ngón tay gõ gõ, bình tĩnh nói: "Đều tan làm đi."

Cấp dưới: "..."

------------

Lời tác giả:

Ân Vinh Lan: Tôi khổ quá mà.

P/s: Sợ mọi người quên cốt truyện, Trần Trản kết giao với Khương Dĩnh khi cô đến thăm ban ở chương 15.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy