Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 150: Phiên ngoại 7

Trước khi đi, 076 cho các ký chủ lựa chọn, người nguyện ý lưu lại thì viết đơn nộp lên hệ thống.

Theo lý là chuyện tốt, việc này có nghĩa là từ nay về sau sẽ không còn chấp pháp giả, bọn họ cũng có thể chết già.

này liền ý nghĩa từ nay về sau vị diện này sẽ không lại có chấp pháp giả, bọn họ cũng có thể có một kết thúc có hậu. Tuy nhiên, từ lâu, người nắm giữ hệ thống luôn có một loại cảm giác ưu việt không thể giải thích được, dù sao chỉ cần hệ thống tồn tại, bọn họ có tư cách chống lại nghịch cảnh, nếu rơi vào tình thế tuyệt vọng, bọn họ có thể đổi lấy đạo cụ để đối phó với nó.

Bút trướng này toàn bộ bị ghi lên đầu Trần Trản.

"Trước khi tôi cởi trói với hệ thống, từng nghe nói hệ thống của Trần Trản là chỉ huy mới, nếu đơn thương độc mã tôi khẳng định không đấu lại cậu ta."

"Không thể nuốt trôi chuyện này! Thật muốn cho tên này ăn một vố!"

Đều cùng một xuất phát điểm dựa vào cái gì mình phải chịu nhiều đau khổ, cuối cùng còn trở thành một kẻ vô danh tiểu tốt, mà đối phương có thể thuận buồm xuôi gió như vậy?

"Tôi có ý này." Người nói chuyện là nữ sĩ đã tham gia một chương trình thần quái cùng với Trần Trản: "Tiếp thu ý kiến quần chúng. Chúng ta họ theo Ác Nhân Cốc, cùng nhau dạy một đứa trẻ, rồi bảo nó đi đối phó Trần Trản."

"Có đạo lý!"

"Có thể thử xem xem." Rất nhanh lại có mấy người phụ họa.

Tuy rằng đã thành người thường, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng là một người xuất sắc, tuy hệ thống đã lấy đi tri thức, nhưng tài sản tích góp vẫn còn ở đó.

Bọn họ rất nhanh đã tìm được một đứa trẻ có chỉ số thông minh cao, từ nhỏ đã ở tầng dưới chót lăn lê bò lết, tâm khí cao dã tâm lớn, mấu chốt là không từ thủ đoạn. Hiện giờ đứa nhỏ này vừa lúc thi đại học xong, có dư thừa thời gian. Trong kế hoạch, bọn họ phải dùng bốn năm dốc lòng dạy dỗ, đem những thứ mình hiểu biết được dốc lòng dạy dỗ.

Thời gian qua mau, thời gian đủ để thay đổi rất nhiều.

Trong lúc này Trần Trản thuận lợi nhận được một công việc biên kịch, hằng ngày nhàn hạ rất nhiều, nuôi dưỡng quả cầu, cuộc sống trở nên an nhàn.

Hôm nay cậu đang ở trong vườn hoa ôm quả cầu, thình lình hắc xì một cái, Nhảy con nhanh chóng vận động đầu óc: "Có ba khả năng: dị ứng phấn hoa. cảm lạnh, phạm phải tiểu nhân."

Trần Trản bất đắc dĩ, đã nhấn mạnh nhiều lần... không được mê tín dị đoan.

Viên Đoàn: "Có đôi khi phải tin tưởng trực giác."

Không chờ được chuyện xấu, lại nghênh đón Thần Tài.

Đầu giờ chiều nhận được một cuộc điện thoại, đối phương tỏ vẻ muốn mua lại nhà cũ của cậu, Trần Trản không ngay lập tức thảo luận chuyện này, mà hỏi ngược lại: "Làm sao cậu có số điện thoại của tôi?"

Người điện đến bảo là nhìn thấy tin trên mạng.

Trần Trản suy nghĩ, quả thực cậu có ý định bán nhà, nhưng đã là chuyện của mấy năm trước, mà quả thật số điện thoại cũng chưa đổi

"Sau này nhà đã được sửa sang lại." Nghĩ đến Ân Vinh Lan trang trí ngôi nhà cũ lộng lẫy như thế nào, cậu không khỏi đau đầu, thành thật nói: "Mua nó cũng không lời."

Cộng thêm phí cải tạo, đã có thể đủ tiền mua một căn hộ mới

"Giao thông thuận tiện, lại khó tìm được địa điểm giá rẻ như vậy, môi trường tốt!,"

Đầu bên kia điện thoại cũng không lùi bước ngược lại nói: "Hơn nữa nó là nhà cũ, nói không chừng sau này sẽ bị phá hủy, lúc ấy tôi cũng đỡ tiếc."

Trần Trản nghĩ nghĩ, không lập tức trả lời.

Ông lão sống một mình cũng không ai chăm sóc. Mỗi tuần cậu và Ân Vinh Lan đều sẽ đến thăm ông lão, Ngoại trừ việc này, nhà cũ cơ bản là không dùng tới, còn phải dành ra thời gian quét tước, phải đóng thuế bất động sản. Nếu lưu lại cũng không có lời.

Thử báo ra một cái giá, đối phương trả giá xuống còn hai vạn.

Chỗ ở cũ có không ít hồi ức, Trần Trản nhấp nhấp môi, nhất thời khó có thể hạ quyết tâm: "Tôi nghĩ lại đã."

Sau khi kết thúc trò chuyện, nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế nằm tiếp tục hóng gió. Bên kia, có người đang đứng trong hành lang tối tăm, mỉm cười hài lòng... Con cá đã mắc câu.

Tiếng bước chân đánh gãy suy nghĩ của người trẻ tuổi, một ông lão cầm mấy thùng carton đi lên lầu, hắn điều chỉnh lại biểu tình, vội vàng duỗi tay muốn đi đỡ ông.

Muốn đánh đánh từ bên trong, biện pháp tốt nhất chính là ra tay từ người bên cạnh.

Ông lão xua tay cự tuyệt. Người trẻ tuổi bỗng nhiên nói: "Ông sống ở đây à?"

Ông lão gật đầu.

"Thật tốt quá." Người trẻ tuổi lộ ra biểu tình kinh hỉ: "Con chuẩn bị mua một phòng ở đây, ông có thể dẫn con đi tham quan một chút hay không?"

Ông lão nhìn hắn một cái, gật gật đầu.

Người trẻ tuổi rất giỏi đối nhân xử thế, đắp nặn ra biểu tình nhiệt tình: "Con họ Giang, Giang......"

Ông lão đánh gãy hắn: "Tiểu giang a."

Giang Tụng sửng sốt: "Ngài nói."

Ông lão thở dài: "Tuổi lớn trí nhớ không tốt." Nói rồi chỉ chỉ vào đầu: "Tiết kiệm không gian, biết họ là được rồi."

Không biết vì sao, trong lòng Giang Tụng đột ngột nhảy ra một ý nghĩ...... Pháo hôi không xứng có được tên họ. Lắc đầu ném đi ý niệm kỳ quái, cùng ông lão một trước một sau vào phòng.

Giang Tụng giả bộ xem xung quanh, kế tiếp phải làm gì đều đã suy tính xong rồi. Căn cứ theo tình báo, ông lão và Trần Trản quan hệ không tồi, xây dựng quan hệ xong liền có thể thuận theo tự nhiên tiếp cận Trần Trản.

Không biết tại sao các vị lão sư cố kỵ Trần Trản như thế, không quá một năm, hắn nhất định sẽ đùa bỡn Trần Trản trong lòng bàn tay.

Từ góc độ của Giang Tụng, điều có thể tra tấn người khác nhất chính là tình cảm. Nếu có thể chen chân vào đoạn tình cảm của Trần Trản và Ân Vinh Lan thì mới là thú vị nhất.

Khi đang nói chuyện cùng ông lão, hắn không lộ dấu vết mà hỏi thăm ngày Trần Trản đến thăm ông lão mỗi tuần. Tới ngày đó, trước tiên chờ ở cửa tiểu khu, chuẩn bị trình diễn một màn tình cờ gặp gỡ.

Ngày xuân se lạnh, vì triển lãm hình tượng, Giang Tụng ăn mặc thực đơn bạc, nhưng mà vài tiếng đồng hồ qua đi, cũng không chờ được Trần Trản.

Sắc trời tối dần, hắn chỉ nghĩ đối phương vô tình có việc không thể đến thăm được, phải đơi lại vào tuần sau.

Thật vất vả chịu đựng mấy ngày, lại không thu hoạch được gì! Giang Tụng bất đắc dĩ, Đành phải chờ ông lão trở về, vô tình làm bộ ngẫu nhiên.

Lão nhân: "Cậu là?"

Giang Tụng cứng đờ: "Ngài đã quên, con là tiểu Giang hôm trước đến xem phòng."

Giang Tụng giúp ông kéo phế liệu đến trạm thu mua, lúc tính tiền phát hiện ông lão tính toán rất rõ ràng, căn bản không giống như là người có trí nhớ không tốt.

Hít sâu một hơi, một lần nữa hỏi thăm quan hệ Trần Trản và Ân Vinh Lan, ông lão: "Tiểu Ân xuất thân phú quý, lúc trước cùng Trần Trản ở bên nhau, còn bị người trong nhà phản đối."

Giang Tụng kinh ngạc: "Không phải nói hắn đi học vẫn cần người giúp đỡ sao?"

Điều này ở thành phố Y không phải bí mật gì.

Lão nhân nhíu nhíu mày, đột nhiên vỗ tay một cái: "Nhớ lầm, quả nhiên là lớn tuổi."

Liên tiếp đưa ra mấy tin tức sai lệch, Giang Tụng không dám xuống tay với ông nữa, miễn cho bị hố chết. Quyết định bắt đầu phương án thứ hai...... Mục tiêu là Lâm Lẫm.

Lâm Lẫm tất nhiên không học ở trường học bình thường, cũng may Giang Tụng tốt nghiệp ở một trường danh tiếng, lại là du học sinh trở về, phỏng vấn xong liền dễ như trở bàn tay trở thành giáo viên thực tập.

Lâm Lẫm gọi Trần Trản là thầy, nghỉ đông và nghỉ hè đôi khi trực tiếp ở lại nhà đối phương, việc này từng được cư dân mạng điên cuồng thảo luận.

Thông qua cậu ta tiếp cận Trần Trản cũng là một lối tắt.

Chỉ số thông minh và năng lực của một đứa trẻ có hạn, muốn đạt được hảo cảm của bọn chúng cũng là một chuyện rất dễ dàng, Giang Tụng đã lên một kế hoạch rất đơn giản...... Cứu người.

Trước tiên để chậu hoa ở một vị trí dễ đổ, bố trí một cơ quan nhỏ, chỉ cần kéo cọng dây cước trên tay, chậu hoa liền sẽ rơi xuống. mà hắn trước một bước lao đến, đẩy người ra liền thành thành công.

Thời gian gấp rút nên Giang Tụng không lo cho an nguy của bản thân, lao ra không chút suy nghĩ, nháy mắt sắp đến Lâm Lẫm, kéo cọng dây trong tay.

Nghìn cân treo sợi tóc, đột nhiên nghe được một tiếng 'địch tập', này cũng không phải âm thanh của Lâm Lẫm, nó giống như kim loại lạnh lẽo không có cảm xúc.

Còn chưa chờ hắn miệt mài theo đuổi, liền bị một cổ đẩy mạnh lực lượng bức cho lui trở về, té ngã khoảnh khắc không cẩn thận kéo động cá tuyến, chậu hoa liền tạp dừng ở bên người mấy cm chỗ. Thân thể cứng còng, Giang Tụng đột nhiên cả kinh, thiếu chút nữa điểm...... Hắn liền phải chết ở chỗ này.

Động tĩnh phía sau quá lớn, Lâm Lẫm quay người lại. Suýt nữa mất mạng khiến cho Giang Tụng chửi ầm lên: "Mày đang làm cái gì? Tao là muốn cứu mày!"

Nói rồi ngón tay run rẩy mà chỉ vào chậu hoa chia năm xẻ bảy.

Ánh mắt Lâm Lẫm âm trầm đáng sợ, Giang Tụng theo phản xạ run lên, thấp giọng mắng câu một không tiền đồ, thế mà lại bị một đứa trẻ dọa.

Nhưng hãy nghĩ lại đi, hãy nghĩ kỹ lại đi! Vô cùng đáng sợ. Lúc đó Lâm Lâm rõ ràng đang quay lưng về phía hắn, vậy lực nào đã đẩy hắn lùi lại?

Bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, Lâm Lẫm lại đi đến trước mặt hắn, âm thanh lạnh băng nói: "Muốn dùng loại phương pháp này khiến cho tôi chú ý, ngu xuẩn!"

Giang Tụng có chút chột dạ, con cháu đại gia tộc quả nhiên không đơn giản.

Lâm Lẫm trên cao nhìn xuống kẻ nửa nằm nửa ngồi dưới đất: "Thủ đoạn vụng về như vậy còn tính hấp dẫn chú ý của ai?"

"A." Tiếng cười nhạo tan đi, đôi tay Lâm Lẫm cắm ở trong túi: "Kẻ hèn này chính là muốn chinh phục biển trời mênh mông."

Những kẻ đó bị mị lực của mình thuyết phục, chỉ có thể ôm tâm trạng không vui thôi.

"......"

Đâu ra cái tên bệnh ảo tưởng này vậy?

Nhưng mà......

Trong một cuộc họp của công ty, hắn định hạ thuốc vào trong rượu, ai ngờ mỗi lần uống rượu Ân Vinh Lan đều sẽ thuê hai vệ sĩ đi đến bên người, hơn nữa còn có cấp dưới giám sát, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh; Ngày mưa hắn cố ý dầm mưa, muốn nhân cơ hội mượn dù của đối phương hoặc ít nhất là áo khoác. Đáng tiếc Ân Vinh Lan chỉ quét mắt nhìn hắn một cái liền nhàn nhạt nói: "Trước kia tôi cũng thường xuyên mắc mưa, bất quá sau khi kết hôn vợ tôi luôn chuẩn bị dù trong xe cho tôi."

Chờ Ân Vinh Lan đi xa, trợ lý của anh mới đưa một bộ đồ sạch sẽ qua: "Đừng để ý, ông chủ không phải người xấu, chỉ là thích phát cơm chó, tôi cũng thường xuyên phải ăn đây."

"......"

Kế hoạch chu đáo chặt chẽ tan biến từng cái một, Giang Tụng trong đếm mưa thống khổ mà gào lên. Sau khi mắc mưa tối lại không đóng cửa sổ ngủ, ngày hôm sau cảm mạo thì không nói, khóe miệng còn có chút không đối xứng. Đi bệnh viện một tra...... Trúng gió.

Những chuyện này hết thảy Trần Trản không biết gì, ngược lại trong khoảng thời gian này vẫn luôn rối rắm không biết có nên bán căn nhà cũ kia không. Một ngày trời trong nắng ấm, rốt cuộc hạ quyết tâm, tìm đến dãy số kia: "Phòng tôi có thể bán, cuối tuần có thể......"

"Bán em gái mày!" Đầu bên kia truyền đến âm thanh mơ hồ: "Tao hận mày cả đời!"

Tắt máy liền kéo cậu vào danh sách đen, động tác liền mạch lưu loát.

Trần Trản nhướng mày, thập phần khó hiểu, điện lại thì có âm thanh nhắc nhở máy bận.

Cuối tuần đi thăm ông lão, trong lúc vô tình nhắc tới việc này, cảm khái nói: "Nghe có phải thực ly kỳ hay không?"

Ông lão cười cười, chứa đầy thâm ý nói: "Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có."

Khi nói chuyện cầm lấy ly lấy trà thay rượu: "Chạm cốc nào."

Trần Trản theo lời chạm cốc với ông.

Ông lão: "Một ly này, kính tiểu Giang."

Trần Trản: "Tiểu Giang là ai?"

"Không quan trọng." Ông lão xua xua tay: "Tôi chỉ cần biết thế giới này tồn tại một người như vậy là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy