Chương 104: Nhiệt tình
Hai người dùng ánh mắt giao lưu bị người thứ ba chú ý tới.
Ngô tiên sinh ho khan một tiếng, trong mắt lộ ra một tia cảnh cáo.
Trần Trản nhấc mắt lên liếc hắn một cái: “Trước khi An Lãnh chết hắn còn một câu chưa nói xong, muốn biết không?”
Vấn đề này từng làm Ngô tiên sinh suy tư mấy ngày đêm, đột nhiên nghe nhắc tới, tầm mắt trở nên sắc bén: “Cậu nguyện ý giải đáp nghi hoặc của tôi sao?”
Trần Trản nuốt đồ ăn trong miệng: “Cũng không phải bí mật gì.” Nhìn thẳng vào người đối diện, hơi hơi mỉm cười: “Hắn nói tôi là người tốt.”
Lời vừa dứt, khung cảnh còn xấu hổ hơn lúc nảy.
Tiếng đũa đặt bên cạnh bát quá rõ ràng, Ngô tiên sinh: “Cảm tạ chiêu đãi, tôi còn có việc, đi trước.”
Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản, thấy cậu không đặc biệt tỏ vẻ gì, chủ động nói: “Uống chén canh rồi đi.”
Ngô tiên sinh không thấy canh trên bàn.
Ân Vinh Lan đứng lên: “Tôi nấu canh rồi giỏi.”
Ngô tiên sinh lộ vẻ mặt hồ nghi, liếc nhìn Trần Trản, dường như đang chứng minh thật giả.
Khi họ nhìn nhau, Ân Vinh Lan đã đi nấu nước, không quá ba phút, anh một lần nữa đi ra. Chén lớn trong tay chỉ có một lớp trứng nổi lên, ngoài ra không thấy loại gia vị nào khác.
Nhìn liền không muốn ăn, ánh mắt Ngô tiên sinh bất biến: “Canh trứng gà?”
Trong nhất thời không ai lên tiếng, Trần Trản nhịn không được nói: “Canh này họ Mạnh.”
Biệt danh canh Mạnh bà.
“……”
Ngô tiên sinh cố nén khóe miệng co giật, lạnh lùng cười: “Tương truyền canh Mạnh bà là dùng nước mắt để nấu…… Cậu thử khóc đi, nếu có thể khóc ra một chén lớn, mặc kệ bên trong có cái gì, tôi đều uống.”
Trần Trản nhắm mắt, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa ấn huyệt Thái Dương, hối hận buổi chiều không nói chuyện với ông lão thêm một lúc
Có thể cùng một người bình thường giao lưu đã là một may mắn lớn trong đời người.
Ân Vinh Lan: “Thật không?”
Trần Trản một lần nữa mở mắt ra, chỉ ra ngoài cửa sổ trước khi Ngô tiên sinh trả lời, mở miệng nói: “Phiền các người đi ra ngoài nói chuyện.”
Cuối cùng Ngô tiên sinh một mình rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, Ân Vinh Lan nghiêng đầu nhìn Trần Trản: “Đừng bỏ lỡ thời cơ.”
Người sau bất đắc dĩ: “Hắn không dễ đối phó như vậy.”
Lời An Lãnh nói trước đây nửa thật nửa giả, nhưng có một điều chắc rằng, là người đến đây đầu tiên, thủ đoạn của Ngô tiên sinh tuyệt đối không đơn giản.
Cơm còn chưa ăn xong, Ân Vinh Lan ngồi xuống, gắp đồ ăn hỏi: “Hắn tới tìm em làm gì?”
“Nói chuyện hợp tác.” Trần Trản nói tới đây nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: “Dương mưu thường khó đối phó hơn âm mưu.”
Thủ đoạn của Ngô tiên sinh bất quá chỉ làm chấp pháp giả ly gián nhau, mà cậu cũng đang có mâu thuẫn với chấp pháp giả, cho dù hắn không châm ngòi thì cậu cũng không có khả năng yên ổn với bọn họ.
Ân Vinh Lan phỏng đoán Trần Trản và người vừa rồi có bí mật, thậm chí lai lịch phi phàm.
Hắn cũng không định hỏi nội tình bên trong, mà muốn bbt cũng không dễ, dù sao đưa đối phương xuống địa ngục là được.
Trần Trản mơ hồ phát hiện Ân Vinh Lan dường như đang có một ý định nào đó, biểu tình nghiêm túc dặn dò: “Sống mà làm người, lương thiện đi.”
Ân Vinh Lan cười không nói.
Cuối cùng cũng chẳng ai uống chén canh kia.
Trần Trản muốn đăng chương mới trước 0 giờ, sau khi ăn xong, Ân Vinh Lan chủ động gánh vác trách nhiệm rửa chén. Chờ đến khi cậu tạm dừng gì chữa, anh vừa dọn dẹp vừa nói: “Hai quý đầu năm nay, tổng thu nhập của em và tôi thấp hơn so với năm ngoái.”
Trần Trản gật đầu.
Biến cố không ít, Ân Vinh Lan liên tục nghỉ phép một tuần liên tiếp, tần suất đăng chương của mình trong lúc hưởng tuần trăng mật cũng không ổn định. Tuy tằng trò chơi cũng trải qua vài lần nâng cấp, nhưng cũng sắp vào trạng thái bão hòa.
Ân Vinh Lan: “Hay chúng ta làm thêm hạng mục mới?”
Ánh mắt Trần Trản có vài phần suy tư, đoạn đối thoại này hình như đã từng xảy ra, chẳng qua hai bên trao đổi nội dung cho nhau. Nhấp nhấp miệng: “Hạng mục gì?”
Ân Vinh Lan: “Em dính líu đến không ít án kiện, tin tức An Lãnh chết tuy rằng đã được áp xuống, nhưng sự kiện nhà có ma vẫn còn.”
Trần Trản suy luận: “Đừng nói anh bảo em mở nhà ma nhé?”
Ân Vinh Lan: “Đến công viên giải trí nhận thầu một cái, hoặc làm tư nhân cũng được.”
Trần Trản cúi đầu trầm ngâm: “Chưa tiếp xúc qua phương diện này, cần phải nghiên cứu thêm.”
“Tôi sẽ giúp em.”
Trần Trản nhìn chằm chằm anh mấy giây, ngửi thấy được âm mưu: “Đơn thuần chỉ vì kiếm tiền?”
Ân Vinh Lan: “Coi như căn cứ địa cũng tốt.”
Trần Trản nhíu mày, hiếm khi cậu không hiểu được lời anh.
Ân Vinh Lan: “Gặp tình huống khó giải quyết, có thể động thủ ở nhà ma hoặc có thể dùng nó để giấu vào thứ, có thể tạm lánh nổi bật.”
Trần Trản dựa văn làm giàu, nhưng rất kém suy luận.
Mất một lúc lâu, thử mở rộng phạm vi phân tích: Ngày nào đó không nhịn được xử lý Ngô tiên sinh, có thể tạm vứt xác ở nhà ma, hoặc là trực tiếp hẹn đối phương đến nhà ma động thủ, cắt đứt hậu hoạn.
Phân tích xong, bả vai hơi run lên, hắt xì một cái.
Ân Vinh Lan rót ly nước ấm cho cậu: “Thời tiết đang nóng lên, nhưng cũng đừng mặc đồ quá mỏng.”
Trần Trản: “Em nhớ trước đây anh vốn là một người rất ôn nhu.”
Ân Vinh Lan tươi cười: “Đối với em, tôi vẫn luôn như vậy.”
“……”
Vì phòng ngừa người yêu bị bắt, cậu phải ở ngoài song sắt chờ đợi mấy chục năm, Trần Trản không chút do dự cự tuyệt đề nghị mở nhà ma.
Trông thấy tiếc nuối trong mắt đối phương, lắc lắc đầu, đi đến phòng ngủ điện thoại cho Vương Thành: “Có công việc nào không?”
Gần đây cậu quá nổi tiếng, lên hot search nhiều cũng không phải chuyện tốt, vì giữ duyên người qua đường, Vương Thành đã từ chối vài lời mời công tác.
“Sao lại muốn làm việc rồi?”
Trần Trản không muốn vòng vo, nói trắng ra: “Không nhất định là tham gia sự kiện, làm khách mời hay chương trình tạp kỹ đều được.”
Vương Thành lại lần nữa dò hỏi lý do, Trần Trản nói rằng mình muốn kiếm tiền: “Sự nghiện của Ân Vinh Lan đình trệ, chỉ có thể dựa vào tôi.”
Rất nhiều minh tinh đều bị gả vào ngụy hào môn, cậu cũng không ngoại lệ.
“…… Nhưng mấy hôm trước tôi xem bảng xếp hạng phú hào, Ân tiên sinh đã lên hai hạng so với năm trước.”
Trần Trản không cho là đúng, nói thầm một câu ‘mới hai hạng’.
Sợ rằng nếu tiếp tục giao lưu có thể trái tim nhỏ bé sẽ bị đả kích, Vương Thành vội vàng chuyển đề tài: “Sáng mai nhất định cho cậu câu trả lời.”
Buổi tối khi Trần Trản tắm gội, bên ngoài truyền đến âm thanh của Ân Vinh Lan: “Điện thoại.”
“Đưa gần lại chỗ em đi.”
Ân Vinh Lan nhíu mày: “Điện thoại dễ bị nước vào.”
Trần Trản: “Vậy nghe dùm em đi.”
Trước Ân Vinh Lan ấn nghe, ngón tay bỗng nhiên đông cứng lại, nếu lúc nãy mình vào, chẳng phải là có thể thấy……
Nhẹ nhàng thở dài, nước vào não mình mới đúng.
Bên kia điện thoại, Vương Thành nghe ra giọng Ân Vinh Lan tựa hồ có chút uể oải, ngữ khí không khỏi nhẹ lại: “Trần Trản……”
“Em ấy đang tắm.” Thu liễm oán niệm trong lời nói, Ân Vinh Lan hỏi: “Có việc?”
“Có một gameshow mang tính phun tào, cậu ấy có muốn tham gia không?”
Ân Vinh Lan thuật lại nguyên văn.
Trong phòng tắm truyền ra một tiếng ‘Được’.
Khi Trần Trản ra tới, trên cổ còn bọt nước nhỏ giọt, cậu lên mạng tìm tòi lưu trình của tổ tiết mục, thuận tiện điện thoại cho Vương Thành, dò hỏi có cần chuẩn bị bản thảo gì không.
“Không cần.” Vương Thành hớn hở nói.
Lần đầu tiên Trần Trản cảm thấy hắn có chút không đáng tin.
“Hình thức của tiết mục lần này khác trước,” Vương Thành giải thích nói: “Sẽ có khách mời, bọn họ là chủ nhà.”
“…… Khách mời không có ý tốt?”
Vương Thành lấy lòng mà cười hai tiếng: “Tổ tiết mục sẵn sàng chi giá cao để mời cậu, chủ đề cũng đã định sẵn, gọi là《 khuynh thành ký 》.”
Trần Trản trầm tư hai giây: “Có thâm ý gì?”
Vương Thành ‘ách’ hai tiếng, đứt quãng nói: “Kỳ thật ‘khuynh Trần Ký’ có thể hiểu là lật lại những nỗi sợ về Trần Trản năm đó.”
“Khách mời có những ai?”
Trong lời nói Vương Thành ấn chứa vài phần kích động: “Cậu không biết đó thôi, tin tức vừa mới thả ra liền có vô số người báo danh. Mấy phú nhị đại ở thành phố Y này không tiếc dùng quan hệ để được tới……”
Trần Trản chỉ cảm thấy đầu óc ong ong lên, trước tiên tìm cớ ngắt điện thoại.
Ân Vinh Lan nhìn ra cậu không khoẻ, hỏi một câu.
Trần Trản thở dài nói ra nội tình.
Ân Vinh Lan lia mắt: “Còn có loại tiết mục này sao?”
Trần Trản: “Nếu anh cũng muốn làm khách mời, em không ngại đánh gãy chân của hai chúng ta.”
Ở trên giường tu dưỡng một tuần còn đỡ hơn lên đài truyền hình công khai xử tội.
Ân Vinh Lan che giấu thực hảo, mặt vô dị sắc nói: “Có thể bán tin tức này cho Lâm Trì Ngang, nói không chừng hắn sẽ nguyện ý làm khách mời để lên án em.”
Trần Trản xoa xoa giữa mày: “Không phải lúc nào cũng có thể nhặt lông cừu đâu.”
Tiết mục sẽ thu vào thứ tư tuần sau, trong quá khứ bị một đám nghệ sĩ chế nhạo, giờ thì hay rồi, cậu phải đối diện trực tiếp luôn. Nhưng thật ra cậu cũng nghĩ rất thoáng, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
Buổi tối trước khi ngủ, Ân Vinh Lan tính toán số người bị Trần Trản coi thành tư liệu sống, biểu tình nghiêm túc: “Đến lúc đó có khi nào sân khấu không chứa hết không?”
Hoặc là trong lúc nói mọi người sẽ tranh giành microphone với nhau?
“…… Đó không phải cái chợ.”
Ân Vinh Lan còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị giọng nói lạnh lẽo thúc giục đi ngủ của Trần Trản đánh gãy.
Sáng hôm sau, Trần Trản xem như chưa có gì phát sinh, xem mấy tập trước của chương trình, làm quen với phong cách MC.
Trước khi Ân Vinh Lan đi làm, từng liếc nhìn cậu một cái thật sâu, có thể nói anh cảm thấy sự bình tĩnh này của cậu đến anh cũng không có được.
【 hệ thống: Bảo bối, có đây không? 】
Trần Trản nhíu mắt lại: “Đùa ta à?”
【 hệ thống:…… Luyện là gan trước khi tạo phản. 】
Hôm nay Trần Trản có không ít công tác, nên không so đo với nó: “Không có việc gì thì an tĩnh lại đi.”
【 hệ thống: Tổng bộ đang hỗn loạn vì mấy lời phàn nàn, vì vậy thời cơ của tôi sắp tới rồi. 】
Trần Trản ngẩn ra vài giây: “Khiếu nại?”
Một người ăn dưa không ngọt, hệ thống chia sẻ đơn khiếu cho cậu ——
Tôi là một "thiên tuyển chi tử", sau khi xuyên qua được sự dẫn dắt của hệ thống, mở hậu cung, đoạt dị bảo. Nhưng mà hai ngày trước, lão hệ thống về hưu, tân hệ thống vừa mới nhậm chức, liền đối với tôi không đánh thì mắng, nguyên nhân vì tôi tên ‘Trần Triển’, nó nói tôi làm nó nhớ tới một ký chủ.
Phía sau chính là một tràn thú tội của hệ thống:
Hệ thống 2971: Tôi vừa tiếp nhận một kí chủ trọng sinh, nghe được hắn họ Trần, không nhịn được giết người đó.
Hệ thống 1333: Ký chủ đương nhiệm có đôi mắt cực kỳ giống người kia, trong lúc kích động tôi đã xẻo trái tim hắn.
Hệ thống 2458: Khi ký chủ của tôi cười, có vài phần giống người kia, vì thế tôi đã làm hắn cười không nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro