Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56 : Phiên ngoại 4: Mới gặp.

Những lúc làm việc một mình, Trịnh Tranh cũng không quá để tâm, lão thái thái còn đem thủ đoạn khống chế quyền lực công ty, mỗi ngày Trịnh Tranh chỉ có nên học thì học, nên làm thì làm, nhưng tăng ca cực kì không vui, tâm lý cũng không khác gì một ông chủ.

Trịnh Tranh cũng không hứng thú với việc trên thương thường, mặc dù là quân nhân chính quy tốt nghiệp với số điểm cao chót vót nhưng hắn lại thích những chàng trai cẩu thả cứng cáp, bộ đội đặc chủng, quanh năm mặc đồ rằn ri, chơi bùn hay với những khối kim loại.

[Ý anh Trịnh Tranh là những bài tập với bùn như chạy trên bùn, đối kháng dưới bùn… hay tập luyện với súng như tháo lắp, tập ngắm, làm quen với súng…]

Nhưng sa lưới tình yêu thì mấy ai còn có lý trí.

Lần đầu tiên gặp mặt, Trịnh Tranh cố ý chỉnh trang lại bản thân rồi đến chỗ hẹn. Tuy trong đầu đều là ý đồ không an phận đối với Chử Tiểu Du, nhưng Trịnh Tranh cực kì chú ý “Nghĩa tình quân dân – cá nước”(*), còn có ý định vui sướng nói chuyện yêu đương.

[(*)Nghĩa tình quân dân – cá nước (军民鱼水情): Chỉ quan hệ giữa quân đội và nhân dân khăng khít, thân thiết như cá không thể tách rời khỏi nước.]

Kết quả Chử Tiểu Du đến nơi, mèo con trốn ở một góc hẻo lánh, gọi điện cho trợ lý Triệu nói cậu sợ.

Triệu Tân Đức lại gọi điện cho Trịnh Tranh.

Lúc Trịnh Tranh ngồi trong phòng chờ, nghe thấy Chử Tiểu Du nói sợ lập tức đen sầm mặt, hắn vừa gọi điện vừa ra ngoài sảnh, dừng lại trước bức tường pha lê.

Hắn nhìn thấy Chử Tiểu Du, bên ngoài tuyết đang rơi, Chử Tiểu Du mặc rất dày, nhưng trông vẫn có vẻ lạnh, còn đang sợ hãi, Chử Tiểu Du trông thật yếu ớt.

Đây hoàn toàn chỉ là một con mèo nhỏ, mới 18 tuổi, thật sự quá ngây ngô và dễ căng thẳng. Trịnh Tranh cảm thấy nếu hắn tiến vào trong con mèo nhỏ này chắc phải đau rơi mất nửa cái mạng, ôm lấy hắn gào khóc hết sức.

Trịnh Tranh không nói lời nào tắt máy, sau đó thẳng hướng đến chỗ Chử Tiểu Du.

Chử Tiểu Du đang cúi đầu sờ tai, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh ngược hướng ánh sáng bước đến, mèo con bị dọa vội vàng lui về phía sau, bất an nhìn Trịnh Tranh.

Trịnh Tranh nói: “Là tôi.”
Chử Tiểu Du không dám nói chuyện với người lạ, nhưng ý tứ của người này quá rõ ràng, đây là kim chủ tương lai của cậu. Chử Tiểu Du hơi hoảng loạn, cậu còn tưởng là một ông chú, người này sao lại vừa cao vừa trẻ tuổi đến vậy?

Chử Tiểu Du cảm giác cậu sắp bị dọa đến hôn mê: “Trịnh, Trịnh tiên sinh sao?”

Kim chủ tương lai nhàn nhạt “Ừ” một tiếng: “Em sợ cái gì? Sợ tôi làm em?”

Chử Tiểu Du thầm hít một hơi lạnh, nhận định vị kim chủ này thật ngay thẳng, hơn nữa sau khi gặp được vị kim chủ cao khoảng 1m90 này, quả thực cũng dẹp đi được nỗi sợ của cậu.

So với ở nơi thanh thiên bạch nhật, vị này rõ ràng lực uy hiếp còn lớn hơn!

Chử Tiểu Du thầm khóc, nhỏ giọng nói: “Em sợ ăn cơm ở bên ngoài.”

Trịnh Tranh dừng lại hai giây: “Được, trực tiếp về chung cư.”

Chử Tiểu Du nháy mắt nghĩ phải đi ăn cơm, nhưng kim chủ nói xong liền xoay người đi trước, ánh mắt Chử Tiểu Du phức tạp dõi theo hắn đi lấy xe, không tự giác siết chặt tay, ngón tay trở nên trắng nhợt.

Kim chủ đột nhiên xoay người, nhàn nhạt nói: “Hôm nay tôi không bắt em làm gì cả.”

Chử Tiểu Du “Dạ” một tiếng, trong lòng lại hoài nghi.

Chung cư trang hoàng thật đẹp mắt, hẳn phải bỏ rất nhiều tâm tư, Chử Tiểu Du thầm đánh giá, cậu nhìn Trịnh Tranh cởi áo khoác, bị dọa suýt chút nữa bẻ gãy ngón tay.

Hiện giờ cậu rất rất khẩn trương, nam nhân cao lớn ở bên cạnh chỉ cần một chút động tác đều dọa cậu xù lông. Chử Tiểu Du nhìn Trịnh Tranh, lại phát hiện hắn thật sự không có làm gì khác.
Trịnh Tranh lên tiếng: “Tủ lạnh có đồ, em đi nấu sao?”

Chử Tiểu Du gật gật đầu, phát hiện kim chủ đang bình tĩnh nhìn cậu, mèo con lập tức vọt vào phòng bếp. Là lần đầu sử dụng nồi bát, Chử Tiểu Du quyết định đun nước trước, đại khái cậu đun nước hơi lâu, kim chủ giá lâm vào phòng bếp thị sát.

Chử Tiểu Du cảm thấy phòng bếp như bé lại, khí tức tản ra từ kim chủ tiên sinh đen nghìn nghịt.

Chử Tiểu Du lập tức khẩn trương. Lấy mì sợi ra làm lá chắn, tận lực nhìn kim chủ nói: “Em, em muốn tiệt trùng trước.”

Trịnh Tranh chỉ ngón tay thon dài về phía tủ tiệt trùng, nhàn nhạt nói: “Về sau dùng cái này.”

Vì sao lại là về sau? Chử mèo con mờ mịt, về sau bọn họ đều tới đây làm tình sao? Kẻ có tiền còn có hẳn nhà riêng chỉ dùng vào việc như này. Chử Tiểu Du mông lung nhìn Trịnh Tranh, ngoan ngoãn nói: “Vâng.”

Trịnh Tranh bật cười: “Có thể hôn em không?”

Chử Tiểu Du hai tai đỏ bừng, không thể tưởng tượng mà nhìn Trịnh Tranh, nhưng cậu biết phải làm việc này, khiếp sợ xong, mèo con khẩn trương đến làm gãy mì sợi mới kẽ “Dạ” một tiếng.

Vì đây là nụ hôn đầu tiên, Chử Tiểu Du chỉ có thể học trên TV mà nhắm mắt lại. Nhưng không nhìn thấy kim chủ cậu lại càng sợ hãi, mèo con ôm mì sợi, lông mi run rẩy nhưng mãi không thấy kim chủ động thủ.

Mèo con chịu đựng xúc động mở to mắt, sắp khóc đến nơi rồi.

Đột nhiên, cậu cảm thấy có một bàn tay lấy mì sợi che trước ngực cậu đi, Chử Tiểu Du trong lòng run bần bật, chỉ có thể để hắn lấy mì sợi đi. Một lúc sau, Trịnh Tranh nói: “Lúc cùng tôi hôn môi, tay phải ôm lấy tôi, sau đó nhón chân, nghe hiểu?”

Chử Tiểu Du không có mì sợi làm phòng ngự, bỗng trở nên yếu ớt, cậu nhắm mắt lại, nhón chân, hai tay theo hướng dẫn của kim chủ đặt lên cổ hắn, ngay sau đó là thứ đáng sợ nhất, kim chủ ôm eo cậu.
Nếu không phải mắt đang nhắm, Chử Tiểu Du nhất định đã khóc, nhưng cậu không có chống cự, kim chủ vẫn ôm lấy cậu, đè cậu lên tường.

Rốt cuộc Tranh Trịnh cũng động thủ, Chử Tiểu Du bị dọa hai chân mềm nhũn, không dám thở, may mà kim chủ ôm cậu, nếu không cậu chắc chắn sẽ quỳ xuống gọi cha.

Trịnh Tranh nói không làm gì là thật, hắn chỉ chạm môi cậu thôi, Chử Tiểu Du chờ hắn dừng lại mới dám thở, vì trong lòng chua xót kịch liệt nên cậu không dám mở mắt.

Từ góc nhìn của Trịnh Tranh, lông mi mèo con đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt, cả người như sắp quỵ xuống.

“Rất sợ?” Trịnh Tranh hỏi.

Chử Tiểu Du phát ra mấy tiếng “ô ô” từ cổ họng, hai tay không kiềm chế mà ôm chặt cổ hắn, khóc: “Em, em cảm thấy muốn chết…”

Trịnh Tranh cười rộ lên.

Chử Tiểu Du trước mắt vẫn tối đen như mực, nhưng cậu phát hiện, cậu càng đáng thương kim chủ lại càng vui vẻ, không khỏi chạnh lòng, Chử Tiểu Du buồn không lên tiếng.

Sau đó Trịnh Tranh lại hôn cậu, Chử Tiểu Du không cảm thấy được sự thân mật, chỉ thấy sợ muốn chết, hai chân nhũn ra, hai tay cũng không ôm nổi, may thay Trịnh Tranh phát hiện ra cậu khác thường, trực tiếp ôm cậu đè xuống sofa.

Chử Tiểu Du vùi người trên sofa, lần này thân thể Trịnh Tranh đè nặng lên Chử Tiểu Du, chân dài cũng đè nặng cậu, hạ thân Trịnh Tranh cũng đè nặng cậu, Chử Tiểu Du càng cảm thấy bi thương, nhưng kim chủ lại rất hưng phấn, nhấc cằm cậu ra lệnh há miệng.

Lần thứ ba, hai người mới thực sự triền miền hôn môi đá lưỡi như người yêu, ánh mắt kim chủ ngày càng sâu, khàn khàn hỏi Chử Tiểu Du: “Còn trinh sao?”

Chử Tiểu Du mở to mắt, mặt mũi đỏ bừng, không biết nên tức giận hay xấu hổ, nín thở. Nhưng cậu không có cách nào trả lời vấn đề này, thật sự rất khó mở miệng?

Trịnh Tranh lại bật cười: “Tôi chỉ hỏi vậy, nên khống chế một chút để em không bị thương.”

Chử Tiểu Du lúc này mới nhìn Trịnh Tranh.

Hai người lẳng lặng đối diện, trong phòng bếp đột nhiên có tiếng xùng xục, Trịnh Tranh sửng sốt, sau đó bật dậy chạy vào phòng bếp cứu hỏa.

Hắn không định thân mật với Chử Tiểu Du lâu như vậy, cầm mì sợi trực tiếp bỏ vào nồi nước, không nghĩ tới lại có ngày hắn làm hỏng kế hoạch như hôm nay, sắc mặt Trịnh Tranh có chút khó coi.
Chử Tiểu Du lại hoàn toàn không nghĩ được như thế, mèo con vui mừng vì mì vẫn còn nguyên, cháy cũng không chê vào đâu được.

Không khí bị quấy rầy, Trịnh Tranh cũng quyết định giữ lời hứa của mình, không lại làm khó Chử Tiểu Du. Sau đó, Chử Tiểu Du khóc đến nỗi tay chân Trịnh Tranh không dám di chuyển, cuối cùng phải cầm máu mũi, khóe mắt đỏ lên… Khụ khụ…

Dù sao lần gặp mặt này, Trịnh Tranh vẫn muốn làm Chử Tiểu Du: “Tôi ăn phía dưới của em rồi.”

———-TOÀN HOÀN VĂN———-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro