8.1 : Kế hoạc chia tay (8)
Từ từ, từ từ đã, kim chủ như này là muốn giữ đến Tết ăn một thể sao?
Thỏ nóng nảy sẽ cắn người, thêm nữa cậu còn là con mèo đang mang thai.
Chử Tiểu Du tức sôi cả máu, mặt đầy sát khí, rất muốn cào chết người.
Vì tên cầm thú nào đó không đạt được mục đích, Chử Tiểu Du khua tay múa chân, không quan tâm gì hết mà đá Trịnh Tranh, trông giống hệt như tên côn đồ lưu manh đi đánh nhau. Trịnh Tranh mất một lúc trấn áp tiểu bảo bối, đôi mắt âm u bắt đầu bốc hỏa.
"Muốn tạo phản?" Xem ra không trị không được, Trịnh Tranh cười lạnh một tiếng, bỗng dưng thả Chử Tiểu Du ra, đứng dậy từ trên cao nhìn cậu.
Chử Tiểu Du nhanh chóng lui người về phía sau, sợ hãi bất an ngước mắt nhìn kim chủ.
Trịnh Tranh híp mắt, lửa cháy rực trong mắt.
"Vì sao không muốn?" Trịnh Tranh hỏi.
Chử Tiểu Du cắn môi hồng, kiêu ngạo nói: "Lão tử đang mang thai, lão tử không hầu hạ anh!"
Quá can đảm.
Trịnh Tranh không nói gì, ánh mắt rực lửa nhìn về phía ổ điện cắm dây sạc Ipad. Hắn đi qua, rút củ, dây điện màu đen dài loằng ngoằng, đưa đến trước mặt Chử Tiểu Du.
Chử Tiểu Du lập tức có dự cảm không ổn, cậu muốn chạy trốn nhưng không thể với tới cái quần bị vứt ở cuối giường: "Anh... Anh muốn làm gì?"
Trịnh Tranh ngoài cười trong không cười, một tay tóm gọn Chử Tiểu Du, giữ hai tay cậu cùng một chỗ, mèo con Chử Tiểu Du bị choáng váng bắt đầu nhảy dựng lên phản kháng nhưng lại bị Trịnh Tranh dùng bàn tay thô to đè đầu xuống.
Chử Tiểu Du tức đến nỗi không làm được gì, ngoe nguẩy cái đầu muốn tránh khỏi sự kiểm soát nhưng không thành công.
Trịnh Tranh trong lòng buồn cười, ngoài mặt vẫn cười lạnh dọa cậu: "Lần cuối, vì sao lại chống cự?"
Chử Tiểu Du hít sâu không chịu chịu thua: "Trịnh tiên sinh, em biết anh không xem em là người nhưng em cũng có chính kiến riêng của mình, anh để người kia..." Nhất thời cậu không nhớ ra chuột lông vàng tên là gì, ấp úng nói: "Anh để người ta ở cạnh chỉ cách một bức tường, chẳng lẽ còn muốn đè thêm một người nữa?"
Thật biếи ŧɦái, chết cũng không làm.
"Chỉ như vậy?" Trịnh Tranh nhướng mày, phì cười một tiếng: "Tôi để người ta ở ngay bên cạnh rồi tìm em, người ta chưa tức giận mà em đã gắt gỏng?"
Chử Tiểu Du quay mặt không thèm để ý tới hắn.
Dù sao, có làm loạn theo cách này thì Chử Tiểu Du cũng không thoát kiếp được, cậu không thèm cãi nhau với hắn nữa. Bị Trịnh Tranh thả trên giường, Chử Tiểu Du giả làm cá chết nằm ở trên giường, chờ lúc hắn làm thì vẫn giả làm một con cá chết, làm thì làm, đến lúc đấy một người hai mạng thì cho kim chủ nhớ cả đời.
Ngược lại Trịnh Tranh không nóng vội, còn rất cao hứng.
Chử Tiểu Du có thể nhận ra được sự phấn khích của kim chủ, cậu có chút hoảng, không biết mình lại chọc phải chỗ nào của hắn rồi.
Hưng phấn cái của khỉ, đồ khốn nạn!
"Em ghen, hả?" Trịnh Tranh cười khoái chí.
"Không phải..."
Cuối cùng Trịnh Tranh vẫn lên giường, Chử Tiểu Du không biết nên làm như nào, chuyện vừa rồi còn làm cậu thấy khó xử, cuối cùng vẫn ỡm ờ, quyết định đem mặt sau hiến thân đi cứu vớt con cậu.
_(:3ゝ∠)_
Thất bại là mẹ thành công(*).
[(*)Nguyên văn là: "失败的好有策略." - Và QT: "Thất bại hảo có sách lược." Thì mình nghĩ để "Thất bại là mẹ thành công." có vẻ hợp vì sau nhiều lần nghĩ cách từ chối anh Trịnh Tranh thất bại, em Chử Tiểu Du càng cố gắng nghĩ ra thêm nhiều cách khác và cuối cùng cũng thành công =))]
Sáng hôm sau, Chử Tiểu Du bị tỉnh giấc vì ánh mắt mặt trời chiếu vào mặt. Đưa mắt nhìn cửa kính liền nhìn thấy từng ngôi nhà cao tầng, Chử Tiểu Du giật mình kéo chăn lên, khung cảnh ngoài cửa sổ làm cậu bối rối thiếu chút nữa tim nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cậu bị nhìn thấy rồi? Cơ thể này bị nhìn thấy rồi?
Đột nhiên, phía sau có tiếng cười khẽ, Chử Tiểu Du sợ hãi quay người lại, thấy Trịnh Tranh đang ung dung ngồi trên ghế, tuy không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn nhưng Chử Tiểu Du vẫn nhận ra hắn đang rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro