7.1 : Kế hoạch chia tay (7)
Chử Tiểu Du nói muốn tăng cân là thật, kim chủ nuôi sủng vật đều đáng yêu dễ thương hết, cho nên cậu muốn làm kim chủ chán ghét cậu nhanh hơn mà cũng vì cung cấp dinh dưỡng cho đứa bé.
Vì mục tiêu này Chử Tiểu Du quyết định ăn nhiều hơn trước bất kể thứ gì, không thể kén ăn giống hai hôm trước được. Kết quả chị Lâm mang thức ăn lên, Chử Tiểu Du bốc miếng thịt ăn vụng, nháy mắt chỉ muốn khóc.
Thật sự quá ngon!
Chử Tiểu Du ngưỡng mộ nhìn chị Lâm: “Chị Lâm, ngồi xuống cùng ăn đi.”
Chị Lâm cũng không khách khí, sống chung một thời gian cô cũng hiểu, bảo bối này được Trịnh tiên sinh bao dưỡng thật sự ngây ngô, không biết nói dối, nói gì cũng dễ nghe.
Lúc ăn cơm có tiết mục “tra khảo” chị Lâm hỏi Chử Tiểu Du trả lời, cái gì cũng hỏi như muốn đào cả cuộc đời cậu lên. Khi biết Chử Tiểu Du là trẻ mồ côi, chị Lâm khó mà tin được: “Nhìn qua Chử tiên sinh không giống như vậy đâu, cậu rất tốt.”
Chử Tiểu Du được khen có chút ngượng ngùng: “Là có viện trưởng chiếu cố, mọi người đều rất yêu quý ông ấy.”
Chị Lâm “Ừ” một tiếng, nhìn mắt Chử Tiểu Du không còn tia lãnh đạm nào nữa. Cậu cũng thích đồ ăn cô làm, nếu không dừng chắc bội thực mất.
Ăn cơm xong sau, chị Lâm để Chử Tiểu Du đi vận động tiêu cơm. Chử Tiểu Du sờ cái bụng tròn vo vì ăn no căng của mình, cười như mèo mới đi ăn trộm về: “Em muốn tăng cân mà chị quên à?”
Chị Lâm không đành lòng liếc một cái, muốn bảo Chử Tiểu Du người Trịnh Tranh cưng chiều nhất là cậu, nghĩ lại có vẻ hai người không quá thân thiết, rối rắm nói: “Em ăn nhiều như thế không sợ chút nữa Trịnh tiên sinh tới à?”
Chử Tiểu Du lắc đầu: “Trịnh tiên sinh sẽ không tới.”
Tính kim chủ là như vậy, toàn mười ngày nửa tháng mới nhớ đến cậu. Đã hai ngày liên tiếp đến thăm thì chắc chắn hôm nay hắn sẽ không đến, hơn nữa mai là thứ hai, cậu muốn đi thi, kim chủ cũng không đến thăm cậu trong tuần đâu.
Ngoài cậu ra còn chuột lông vàng và chim hoàng yến nữa.
Chử Tiểu Du để chị Lâm đi nghỉ.
Ở quán net hơn nửa ngày, về nhà chỉ muốn tắm một trận nhưng bây giờ trong nhà có thêm người khiến cậu không được tự nhiên. Chử Tiểu Du biết chị Lâm sẽ không soi mói nhưng cậu không dám để người của kim chủ nhìn thấy những điều không nên thấy.
Chử Tiểu Du không cảm thấy an toàn, vừa vào phòng ngủ lập tức khóa trái cửa, khóa cả cửa phòng tắm, nhìn cửa phòng tắm đóng chặt nhưng vẫn thấp thỏm nhìn trong phòng không có gì khác thường mới bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Áo vừa cởi, trước ngực Chử Tiểu Du quấn một vòng băng trắng như áo ngực vậy, do quấn chặt nên da bị lằn đỏ hồng hết. Chử Tiểu Du nhẹ nhàng cởϊ áσ, cúi đầu nhìn xem có bị thương không.
Ngực cậu cũng không lớn, so với phụ nữ bình thường còn bé hơn nhưng cậu cảm thấy thật thừa thãi, lại rất xấu hổ vì kim chủ rất thích trêu đùa chỗ này của cậu, rất thích liếm nơi đó. Chử Tiểu Du không biết xấu hổ học theo Trịnh Tranh dùng tay ép ngực một chút, mặt chợt đỏ bừng lên.
Chử Tiểu Du thật sự không thích bộ phận này, nhưng cậu cũng không cố chấp. Dù sao thì về sau cũng sẽ phẫu thuật, bây giờ cậu chỉ muốn nơi này có sữa, bảo bối mà uống sữa mẹ sẽ phát triển tốt hơn.
Muốn có sữa a… Thì phải bổ sung dinh dưỡng cần thiết.
Tiếp là cởϊ qυầи, Chử Tiểu Du tự ti nhất chỗ này, quyết tâm không cúi đầu nhìn, chỉ là rửa ráy thôi mà, nhất định phải làm, Chử Tiểu Du thò tay xuống dưới, cắn răng chịu đựng, thân thể buộc chặt.
Dường như hôm nay có chút khác lạ, nơi đó hơi mẫn cảm, chắc hơn một tháng không làm với kim chủ… Làm cậu tắm rửa cũng có cảm giác như đang bị thao, cả người như nhũn ra, sắp không mặc nổi quần áo.
Chử Tiểu Du biết mình không chịu nổi, tắm rửa thật nhanh, cố gắng tỉnh táo mặc áo ngủ vào, sợ không tốt cho bảo bối, cậu quyết định không mặc áo ngực.
Đi chơi cả buổi chiều, Chử Tiểu Du lại thấy buồn chán, đành chui vào trong chăn chơi điện thoại, trong cơ thể vẫn còn cảm giác rạo rực, bỗng nghĩ đến kim chủ phải nghẹn tận hai ngày, nghĩ đến kim chủ lại khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện ngày thường hắn phát tiết trên người cậu, Chử Tiểu Du buồn rầu phát ra mấy tiếng than thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro