Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28.1 Kế hoạch sủng thê (8)

Chử Tiểu Du vốn sợ người lạ người nên mấy ngày nay đám bảo tiêu chưa từng đi vào trong phòng, có chuyện gì cũng là Trịnh Tranh đi ra ngoài nhưng hiện giờ Chử Tiểu Du không nghĩ nhiều đến như vậy.

Điện thoại của cậu bị Trịnh Tranh thu, Chử Tiểu Du tâm loạn như ma, vừa đi về phía cửa vừa hét lên gọi đám bảo tiêu.

Bên ngoài đám bảo tiêu giật mình nghe có người gọi, vừa đẩy cửa đã thấy Chử Tiểu Du chật vật đi về phía bọn họ, một người đàn ông to cao vội vàng hỏi: “Chử tiên sinh, có chuyện gì vậy?”

Chử Tiểu Du lắc đầu: “Có thể cho tôi mượn điện thoại của anh không?”

Bảo tiêu lấy điện thoại ra, lộ ra vẻ mặt khó xử nhìn Chử Tiểu Du: “Chử tiên sinh, cậu về giường nằm được không?”

Chử Tiểu Du lườm hắn một cái, nhanh chóng giật điện thoại trên tay bảo tiêu, cúi đầu bấm số điện thoại của Trịnh Tranh đã thuộc làu, bên kia đầu dây truyền đến từng tiếng “Tút… Tút… Tút…” một lúc lâu rồi tự động ngắt kết nối.

Đã xảy ra chuyện, nhất định đã xảy ra chuyện.

Chử Tiểu Du cảm giác hơi chóng mặt, nhanh chóng ấn gọi lại, cậu không để điện thoại bên tai nữa mà hai mắt gắt gao nhìn dòng chữ “Đang kết nối” hiện trên màn hình.

Đột nhiên, màn hình hiện thị cuộc gọi đã được kết nối.

Chử Tiểu Du vội vàng để điện thoại bên tai, lòng đầy lo lắng hỏi: “Trịnh tiên sinh!”

Bên kia tạm dừng một chút: “Tiểu Du?”

Chử Tiểu Du “Vâng” một tiếng: “Là em. Trịnh tiên sinh, Đỉnh Đỉnh thế nào rồi? Sao vẫn không thấy anh quay về?”

Trịnh Tranh trầm mặc một chút: “Tôi quay về ngay lập tức.”

Chử Tiểu Du thật sự không nhịn được nữa, nếu còn không cho cậu gặp mặt con cậu thì cậu sẽ điên thật mất. Lần đầu tiên Chử Tiểu Du tức đến đỏ mắt với Trịnh Tranh như vậy, bực mình nói: “Anh không cần quay về nữa, em đi xuống!”

Trịnh Tranh chỉ nói hai chữ: “Chờ tôi.”

Chử Tiểu Du hoàn toàn không quan tâm Trịnh Tranh nói gì, do không thể giải thích cho sự lỗ mãng của mình, cậu trả điện thoại cho tên bảo tiêu, cúi người nói hai chữ: “Cảm ơn.”

Bảo tiêu lập tức bối rối, mặt nhăn nhó nhìn Chử Tiểu Du.

Chử Tiểu Du lúc này không có tâm tình đâu mà quan tâm người khác nghĩ gì, cậu theo bản năng mặc áo khoác bọc kín thân, nửa người dưới mặc đồ bệnh nhân đi ra ngoài. Bảo tiêu nhanh chóng chạy đến duỗi tay ngăn Chử Tiểu Du đi tiếp: “Chử tiên sinh, cậu không thể đi ra ngoài.”

Chử Tiểu Du lập tức giơ móng vuốt sắc nhọn ra.

Lúc này, điện thoại trong tay bảo tiêu có người gọi tới, hắn nhìn thoáng qua, là dãy số Chử Tiểu Du vừa gọi, hai tay vội vàng đưa điện thoại cho Chử Tiểu Du: “Là Trịnh ca, Trịnh ca!”
Chử Tiểu Du mím môi, vẫn đưa tay nhận điện thoại.

Trịnh Tranh biết rõ là cậu đang nghe, nói thẳng: “Lúc tôi vừa đi xuống, Đỉnh Đỉnh nôn trớ ra máu.”

Chử Tiểu Du lòng đau như cắt, lập tức khóc nức nở.

Giọng Trịnh Tranh nghiêm túc lãnh khốc như người đang bàn công việc: “Đỉnh Đỉnh sinh ra có vấn đề về tim và hô hấp, do sinh non nên các cơ quan chưa kịp hoàn thiện. Vừa nãy con vừa nôn trớ ra máu cho nên tôi chưa kịp quay về nói cho em biết.”

Chử Tiểu Du muốn nói chuyện nhưng lại không ngừng khóc.

“Con được nối với máy thở rồi.” Trịnh Tranh chậm rãi nói: “Chử Tiểu Du, em biết vì sao phải nối với máy thở không?”

Chử Tiểu Du gật đầu, cậu đã xem trên TV, nhìn thấy một cụ già sắp chết, người bị tai nạn xe cộ…

“Con vẫn có thể sống được không?” Chử Tiểu Du lau nước mắt, tự nhủ bản thân phải thật kiên cường, cho dù có ra sao cậu đều phải vượt qua cùng Đỉnh Đỉnh.
Bên kia đầu dây trầm lặng một lúc, Trịnh Tranh đã đứng trước cửa phòng bệnh, con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn Chử Tiểu Du: “Đầu tiên phải kiên trì qua hôm nay đã.”

Ngay cả hôm nay cũng không chống đỡ được…

Chử Tiểu Du trong lòng đau dữ dội, cúi đầu đưa điện thoại cho bảo tiêu, Trịnh Tranh đi đến gần nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

“Không sao hết, không có việc gì cả. Chử Tiểu Du, Đỉnh Đỉnh là con chúng ta.”

Chử Tiểu Du tựa đầu lên vai Trịnh Tranh, cảm giác trong lòng thật trống rỗng, lời Trịnh Tranh nói cũng không nghe rõ.

“Em muốn đi gặp con.”

Trịnh Tranh đồng ý.

Sức khỏe Chử Tiểu Du cũng không khá hơn là bao, Trịnh tranh gọi người mang xe lăn tới cho cậu ngồi, hắn tự tay đẩy cậu đi xuống.

Người thân đến thăm trẻ sơ sinh có không ít, đứng thành mấy hàng vây quanh tường thủy tinh. Mỗi cha mẹ chỉ có một lần vào thăm con một ngày nhưng Chử Tiểu Du là trường hợp đặc biệt, nếu cậu bỏ lỡ mất cơ hội lần này, có lẽ ba con cậu sẽ có khả năng không bao giờ gặp mặt nhau nữa.
Vì ngồi trên xe lăn nên khi Chử Tiểu Du xuất hiện làm không ít người thì thầm to nhỏ về cậu, còn tưởng cậu là một người cha trẻ tuổi bị liệt. Thấy Chử Tiểu Du đáng thương nên không ít người tự giác tản ra chừa cho cậu một chỗ ở gần cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro