23.1 Kế hoạch sủng thê(3)
Thật ra Chử Tiểu Du không muốn khóc, nhìn thấy kim chủ cậu chỉ muốn làm nũng, không ngờ kim chủ vừa nói như vậy cậu không nhịn được muốn khóc.
Đây có lẽ là cửa ải khó khăn đầu tiên cậu phải trải qua cùng kim chủ.
Cửa ải khó khăn này còn cực kỳ gian nan.
Chử Tiểu Du không muốn làm kiểm tra vì trong lòng cậu đã biết sẵn được kết quả, quái vật thì làm sao có thể sinh ra được một đứa trẻ khỏe mạnh. Bất cứ ai tới khuyên nhủ Chử Tiểu Du tuyệt đối không đồng ý, nhưng kim chủ là cha đứa bé trong bụng cậu.
Kim chủ có quyền lợi được biết tình trạng của đứa bé.
Nhưng có ai biết, kim chủ có ghét bỏ ba con cậu hay không? Chử Tiểu Du rất thương tâm, ôm Trịnh Tranh hôn hắn hai cái, hai mắt đẫm lệ, nói: “Được, em đi kiểm tra với anh.”
“Khóc cái gì.” Trịnh Tranh bị biểu tình sinh ly biệt tử của cậu làm hắn vừa buồn cười vừa đau lòng, cúi đầu nói bên tai Chử Tiểu Du: “Không có việc gì, ông xã đi cùng em.”
Đêm xuống, Trịnh Tranh ngủ cùng một phòng với Chử Tiểu Du.
Thời gian khá gấp, Trịnh Tranh chỉ tìm hiểu được một ít kinh nghiệm chăm sóc người đang mang thai, đầu tiên thai phụ trên năm tháng chỉ cần không bị động thai là có thể làm chuyện kia, cho nên đến hôm nay Trịnh Tranh mới thông suốt.
Còn có nhiều thứ khác cần phải thông suốt.
Đến giờ đi ngủ, Chử Tiểu Du nằm còn Trịnh Tranh ngồi ngang chân cậu.
Chử Tiểu Du mặt mũi đầy dấu chấm hỏi: “Trịnh tiên sinh ngủ bây giờ có sớm quá không ạ? Anh có cần xem văn kiện gì không?”
Trịnh Tranh cầm chân cậu đặt lên chân hắn, thản nhiên nói: “Nghiêng người nằm ngủ ngoan, đừng để ý đến tôi.”
Mặc dù Chử Tiểu Du cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn nghe lời đi ngủ, một lúc sau cậu cảm giác bàn tay nóng hầm hập của kim chủ đặt trên đùi cậu, nhưng không phải là sờ nắn lúc làʍ ŧìиɦ mà là nhào nặn vuốt ve giống như mát xa.
Chử Tiểu Du sợ ngây người, không dám tin nhìn Trịnh Tranh.
Trịnh Tranh vẫn bóp chân trái của cậu, lại giúp cậu trở mình, ghé vào tai cậu thì thầm: “Ngoan, tôi mát xa cho em một lúc.”
Chử Tiểu Du ngơ ngác, như mèo con bị hù dọa.
Quả nhiên Trịnh Tranh không nuốt lời, bóp dọc theo mông xuống đùi phải, lại nâng chân cậu lên chân hắn, đem từng ngón chân vuốt ve, động tác ôn nhu nhưng vẫn dùng lực.
Chử Tiểu Du ngơ ngác, như mèo con bị hù dọa.
Quả nhiên Trịnh Tranh không nuốt lời, bóp dọc theo mông xuống đùi phải, lại nâng chân cậu lên chân hắn, đem từng ngón chân vuốt ve, động tác ôn nhu nhưng vẫn dùng lực.
Nửa giờ sau, Trịnh Tranh cả người mồ hôi nhễ nhại nằm xuống cùng Chử Tiểu Du, hôn chóp mũi mèo con.
Chử Tiểu Du mắt sáng lấp lánh nhìn Trịnh Tranh, tích hết can đảm lấy dũng khí nói: “Trịnh tiên sinh, anh thật tốt, càng ngày em càng thích anh.”
Trịnh Tranh biết Chử Tiểu Du thích hắn, lại cảm nhận được sự chân thành trong câu nói của cậu, tỏ tình như này cũng thật đơn giản.
Ba mặt một lời cũng thật rung động lòng người.
Hắn nhẹ giọng đáp lại: “Tôi cũng càng ngày càng thích em, mèo con của tôi.”
Chử Tiểu Du (/≧▽≦)/~
Chử Tiểu Du nhận ra Trịnh Tranh ở đây thật tốt, ban đêm không lo lắng muốn đi vệ sinh, chỉ cần lay tay hắn là được. Nhưng Trịnh Tranh không cho cậu mặc nhiều quần áo như vậy, sống 20 năm rồi mà lần đầu Chử Tiểu Du mặc một cái áo chữ T, lo lắng rời giường, cảm giác bên trong không mặc gì tiếp xúc trực tiếp với không khí thật trống rỗng.
Nhưng cậu dần chậm rãi thích ứng.
Hai ngày sau, Trịnh Tranh gọi hai bác sĩ tới.
Dụng cụ dùng để lấy nước ối không đòi hỏi cao, cũng không nghĩ tới Chử Tiểu Du lại chạy trốn, Trịnh Tranh nhanh chóng tìm bác sĩ tới làm kiểm tra.
Thời gian hẹn là mười giờ vào buổi tối, Chử Tiểu Du cực kỳ căng thẳng. Lúc mười giờ sáng cậu nằng nặc đòi Trịnh Tranh đến bệnh viện để dứt khoát cho xong chuyện, ngược lại Trịnh Tranh không vội vàng, khuyên Chử Tiểu Du đi ngủ trưa.
Chử Tiểu Du không tài nào ngủ được, đã lâu rồi cậu chưa cắt móng tay, lần này siết chặt tay đến nỗi suýt chảy máu.
Chử Tiểu Du không phải là đồ ngốc, cậu biết chuyện này hết sức quan trọng.
Không nói đến việc con cậu bị dị tật có bao nhiêu tổn thương đối với Chử Tiểu Du, tỉ lệ gia đình Trịnh Tranh chấp nhận cậu rất nhỏ, giống như cả đời Lâm Cận Chí không thể kết hôn. Bây giờ đồng tính tính luyến ái chưa được xã hội công nhận, cậu không có khả năng được chấp nhận, hơn nữa nếu con cậu bị dị tật thật, cậu và kim chủ đến một con đường sống cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro