Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Thiên kim thật hay giả

Nói thật, từ khi xuyên đến cỗ thân thể này, cô còn chưa từng nghiêm túc hoàn cảnh nơi này.

Căn nhà là một tiểu viện nông thôn kiểu xưa có chỉ có một tầng hai , gạch đỏ ngói đen, tường không quét vôi cũng không có lát gạch sứ, đại bộ phận diện tích cũng bởi vì đã rất xưa cũ mà hình thành những diện tích đen thui hỏng hóc.

Tóm lại, đây chính là kiểu dáng tiêu chuẩn xây nhà cất của ở thập niên tám mươi , nhìn đích xác là vừa già cũ lại rách rưới.

Hoắc Yểu sờ sờ chóp mũi, thầm nghĩ cô rơi vào cái hoàn cảnh gian khổ ở nơi này mà đã sinh sống hơn một năm, có lẽ bởi vì cô có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh chăng.

Ngay tại lúc này, bên trong nhà những âm thanh sắc bén dừng lại.

Hà Hiểu Mạn một thân váy dài ren đen từ trong nhà đi ra, cổ bà đeo một chiếc khăn lụa màu tím thượng hệ một cái màu tím khăn lụa, trang điểm tinh xảo, tóc dùng kẹp tóc kim cài lại, trên dưới cả người đều toát ra nồng nặc cái khí chất phu nhân nhà giàu, đột nhiên nhìn thấy Hoắc Yểu đứng ở trong sân, ngẩn người.

Chỉ là rất nhanh, Hà Hiểu Mạn đã lấy lại tinh thần, đáy mắt ẩn chứa một ít thần sắc phức tạp, thanh âm lạnh nhạt chất vấn: "Con tại sao lại ở chỗ này?"

Hoắc Yểu bình tĩnh nhìn Hà Hiểu Mạn, mâu quang nhàn nhạt, suy nghĩ có chút bay xa.

Một năm trước cô không biết bởi vì nguyên nhân gì mà xuyên đến cổ thân thể này, khi đó cổ thân thể này không phải tên Hoắc Yểu, mà gọi là Lục Yểu, là thiên kim tiểu thư của một nhà giàu mới nổi trong thành phố S này.

Cho đến mấy tháng trước, bỗng nhiên thân thể này được cho biết cô không phải là con của Lục gia, mà là năm đó  khi ra đời tại bệnh viện bị y tá ôm sai, thực tế cha mẹ ruột chỉ là một đôi vợ chồng phổ thông bình thường, không chỉ  không có tiền không thế, còn có những bốn người con là phế vật vô dụng cần phải nuôi nấng, có thể nói gánh nặng gia đình vô cùng nặng.

Dưỡng mẫu, cũng chính là  Hà Hiểu Mạn trước mắt biết được cuộc sống của nữ nhi ruột thịt của mình phải sống trong một gia đình nghèo khốn như vậy, mà chính mình lại đem con của gia đình nghèo kia coi thành thiên kim, cái loại so sánh mãnh kiệt này đã kéo nội tâm còn sót chút tình thương của mẹ cũng tiêu biến hết, huống cho đứa con gái bị nuôi trong gia đình nghèo khốn kia thoạt nhìn trông rất xinh đẹp hào phóng, miệng ngọt tâm thiện, vì vậy rất nhanh nà liền đem con gái ruột trở về nhà, lại đổi tên ở trong gia phả, rất sợ con gái ruột bị ủy khuất.

Mà nhìn lại cái thiên kim giả Lục Yểu này, trên mặt nổi là sinh ra ở hào môn, thực tế nàng cũng không được người Lục gia thích, từ nhỏ liền bị nhét vào nhà của mẹ Hà Hiểu Mạn ở huyện thành nhỏ nuôi, một hai năm đều không nhìn nàng một lần.

Thiên kim thật đã được đón về, một thiên kim giả như nàng dĩ nhiên là bị cho ra rìa, vì vậy cha mẹ ruột Hoắc gia chưa lên cửa đón người, Hà Hiểu Mạn liền nói cho nàng, nàng không xứng với họ Lục, càng không xứng tiếp tục ở nơi này, lúc ấy bộ dạng kia cao cao tại thượng đuổi người cùng với thái độ lạnh lùng lúc này hoàn toàn giống nhau như đúc.

Hoắc Yểu thu hồi lại suy nghĩ, đồng thời cũng không đếm xỉa tới ánh mắt của Hà Hiểu Mạn nhìn mình.

Hà Hiểu Mạn thấy vậy, mi tâm nhíu lại, ngọn lửa tức giận bốc lên: "Cô đây là thái độ gì?"

Hoắc Yểu nghe câu nói tràn đầy chất vấn này, lông mày khinh bạc, nghiền ngẫm cười nói, "Bà đang dùng cái thân phận gì để nói tôi?"

Dứt lời, gương mặt được bảo dưỡng kĩ lưỡng hết sức kia của Hà Hiểu Mạn trong nháy mắt liền đen xì.

Quả nhiên nuôi con của người khác lâu như vậy cũng không có phân nửa giáo dưỡng cùng lễ phép.

Giờ khắc này, Hà Hiểu Mạn không khỏi lại nghĩ tới nữ nhi ruột thịt của mình Lục Hạ, mặc dù từ gia đình bình thường nghèo nàn đê tiện lớn lên, nhưng cả người ôn uyển hào phóng, khí chất như huệ lan, không chỉ có học giỏi, cũng có rất nhiều tài nghệ, bây giờ còn bị người tìm kiếm ngôi sao đào đi làm ngôi sao được người người săn đón , quả thật trời sanh chính là khiến cho Lục gia bà nở mày nở mặt.

Nhìn lại đứa con nuôi, trừ cái gương mặt xinh đẹp, còn lại bất cứ phương diện nào đều kém hơn Hạ Hạ của bà.

Hà Hiểu Mạn hít sâu một hơi, nghĩ đến mục đích trở về lần này, ánh mắt hơi chăm chú, suy nghĩ mấy giây, bà ta đem tức giận trong lòng kềm chế xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #trongsinh