Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Cậu dám ức hiếp vợ Thẩm Minh Yến

Edit: Thỏ Ngọc.

Ngay lúc ấy, sân trường nhất thời im lặng.

Vẻ mặt của Thẩm Minh Yến trong nháy mắt trở nên rất đặc sắc. Không thể nói là khó coi mà là âm u khiến người khác nhìn vào sẽ sợ hãi.

Đại thiếu gia lúc này đang cảm thấy khó chịu, cũng có chút tức giận.

Dù biết sự tức giận này là vô lý nhưng trước đây khi hắn có bất kì vết thương nào thì Giản Tang sẽ vô cùng quan tâm đến hắn, thậm chí hắn chưa cần nói thì cậu sẽ chăm sóc hắn tận tình.

......

Thế mà tái sinh một lần, mọi việc đều thay đổi.

Vô tình, thật quá vô tình.

Thẩm Minh Yến biết đây không phải lỗi của Giản Tang, nhưng hắn vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Lúc này, đột nhiên có người chạy tới.

Là hoa khôi Lâm Xán Xán.

Cô lo lắng đi đến bên cạnh Thẩm Minh Yến, cúi xuống lo lắng nói: "Anh Thẩm, anh không sao chứ? Anh có bị thương nặng không?"

Bây giờ là mùa hè, thiếu nữ dưới làn váy để lộ đôi chân thon dài, khuôn mặt xinh đẹp mang nét đẹp độc nhất của tuổi trẻ, tạo nên sự tương phản rõ rệt với Giản Tang giản dị đang mặc bộ đồng phục học sinh trắng xanh bên cạnh.

Vậy mà ánh mắt của Thẩm Minh Yến lại không hề rơi vào cô.

"Tôi thì có thể bị làm sao?"

Thiếu niên chỉ ngồi lơ đãng trên ghế với tư thế lười biếng, cười nhạo Giản Tang đang đứng, nói với giọng điệu kỳ quái và nham hiểm: "Dù sao thì tôi cũng tự khỏi được."

"..."

Giản Tang im lặng trước sự ấu trĩ của vị đại thiếu gia này.

Tuy nhiên, nhìn bộ dáng của Thẩm Minh Yến cậu đột nhiên có chút lo lắng. Với tính cách thiếu gia của hắn, chắc hẳn sẽ không để bác sĩ băng bó vết thương cho mình đâu.

Hoàn toàn có khả năng đó.

Thẩm Minh Yến chưa bao giờ coi trọng thân thể của mình.

Nghĩ đến đây, Giản Tang do dự một chút, đang định kêu Thẩm Minh Yến nếu có thời gian thì đến văn phòng Hội học sinh để chính mình xử lý vết thương.

Lâm Xán Xán quan tâm tới Thẩm Minh Yến mà tự đề cử mình: "Anh Thẩm, hay em giúp anh xử lý vết thương nhé?"

......

Không khí xung quanh đột nhiên ngưng lại.

Lời vừa định bật ra khỏi miệng Giản Tang thì dừng lại. Hai tay cậu vô thức nắm lại nhưng trên mặt không có biểu cảm gì khác thường.

Thẩm Minh Yến thoát khỏi hồi ức, muốn cự tuyệt nhưng lại vô thức nhìn về phía Giản Tang.

Người vừa rồi mới đồ sát tất cả mọi người trên sân bóng rổ, uy phong lẫm liệt như một con báo. Giờ lại như một con mèo ngạo mạn đang nhìn chủ nhân của mình, cằm hơi nhếch lên để lộ quai hàm sắc sảo, như thể đang im lặng nói: Nhìn đi, em không quan tâm đến anh thì có người khác đến. Hiện tại thấy hối hận chưa?

Anh vẫn chưa đồng ý cô ta.

Thẩm thiếu gia vô cùng tức giận nghĩ, nếu thấy hối hận rồi thì đổi ý nhanh còn kịp.

......

Im lặng, một sự im lặng vô tận.

Giản Tang đẩy kính lên, nói: "Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước."

Thẩm Minh Yến cau mày.

Sắc mặt Giản Tang lạnh lùng như sương muối, không hề dao động cảm xúc: "Tôi còn có việc ở Hội học sinh, không quấy rầy các cậu nữa."

Mọi người có mặt đều có những suy nghĩ khác nhau.

Hà Dũng là người không để ý tới tình hình xung quanh, ngu ngơ cười nói: "Hội trưởng đi thong thả, mai tôi tới tìm cậu nha."

Giản Tang gật đầu rồi rời đi.

Khi Hà Dũng nhìn cậu rời đi, trên khuôn mặt vẫn đọng lại ý cười chưa tiêu tán. Cậu ta nghĩ rằng mặc dù trông hội trưởng khá lạnh lùng và lãnh đạm song lại là một người vô cùng tốt.

Nụ cười này biến mất hoàn toàn khi cậu ta quay lại nhìn Thẩm Minh Yến.

Vừa rồi Thẩm Minh Yến vẫn còn ngồi trên ghế trong trạng thái thoải mái nhàn nhã vậy mà mới vừa quay người sang lại thấy đôi mắt hắn đen như mực. Thời điểm bị hắn nhìn chằm chằm thực sự khiến đáy lòng người khác nổi lên một loại sợ hãi.

Hà Dũng không biết lại đắc tội hắn khi nào, vội vàng nói: "Vậy thì tôi cũng có việc, tôi đi trước!"

......

Cậu ta nhanh chóng bỏ chạy, người ở đây lại ít đi.

Sau khi Hà Dũng bỏ chạy, hiển nhiên chỉ còn lại Thẩm Minh Yến và Lâm Xán Xán.

Lâm Xán Xán lúc đầu có chút vui vẻ khi đột nhiên có được không gian riêng cho hai người. Cô là hoa khôi của trường nên có rất nhiều người theo đuổi cô nhưng cô lại cảm thấy chỉ có người ưu tú nhất trong trường mới xứng đôi với chính mình.

Lâm Xán Xán rất tự tin vào bản thân, cô đi đến nhẹ nhàng nói: "Anh Thẩm, vậy ngày mai em sẽ đến đưa cho anh..."

Thiếu nữ bên cạnh tha thiết quan tâm hắn. Nhưng cùng là sự quan tâm, Thẩm Minh Yến vẫn cảm thấy trong lòng tràn đầy uất ức.

Đại thiếu gia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Xán Xán, né tránh bàn tay của cô một cách rõ ràng: "Tôi không cần."

Bàn tay của Lâm Xán Xán đông cứng tại chỗ.

Mặt cô thoáng đỏ lên, cuối cùng vừa xấu hổ vừa tức giận bỏ đi dưới ánh mắt của Thẩm Minh Yến.

Thẩm Minh Yến hoàn toàn không có tâm tình quan tâm đến cô, bản thân hắn vẫn thấy khó chịu. Trong đầu tràn ngập ánh mắt lạnh băng của Giản Tang nhìn mình lúc rời đi. Nếu là trước kia, Giản Tang sao có thể nhìn hắn như thế chứ.

Huhu

Oan quá.

Đáng ghét đáng ghét, vì sao mà trùng sinh một lần, bà xã hồi trung học lại vô tình như vậy chứ!

Phiền chết đi được!

Thẩm Minh Yến tức đến giậm chân, nhưng hắn lại cảm thấy mất mặt. Đại thiếu gia muốn hỏi Giản Tang sao lại phân biệt đối xử với hắn như vậy nhưng vừa nhấc máy lên thì nhớ ra mình đã bị Giản Tang xóa liên lạc.

Đm, còn khó chịu hơn nữa.

Đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn vạn sự đều được như ý sao có thể chịu được bị đối xử tàn nhẫn như thế.

Được, Giản Tang, xem như em lợi hại.

Không cần em quan tâm, ông đây cũng tự khỏi được. Dù sao mắt nhìn người của em tệ như vậy cũng đâu phải ngày một ngày hai, em cứ đi quan tâm săn sóc thằng nhãi Hà Dũng kia đi.

......

Tòa nhà giảng dạy khu Tây, phía sau văn phòng Hội học sinh.

Ở đây có một vòi nước để thuận tiện cho việc tưới tiêu cho vườn hoa phía sau.

Giản Tang cúi xuống rửa mặt. Dòng nước lạnh lẽo tạt vào má cậu, cậu nhắm mắt để dòng nước trôi hồi lâu mới ngẩng đầu lên. Mặt cậu ướt đẫm, dòng nước lạnh lăn xuống má cậu, đôi mắt đen vốn điềm tĩnh giờ đã đỏ hoe, không biết do dùng sức quá mạnh hay vì lý do nào đó.

Từ nãy đến giờ, cậu vẫn không thể hô hấp bình tĩnh lại.

Đôi bàn tay để dưới dòng nước lâu giờ đã trắng bệch chứng tỏ tâm tình chủ nhân đang không yên.

Đọng lại trong đầu vẫn là hình ảnh cô gái xinh đẹp ngồi cạnh chàng trai nói cười vui vẻ. Cô mặc một chiếc váy trắng sạch sẽ và quý giá còn chàng trai cao ráo anh tuấn bên cạnh cũng thật rực rỡ bắt mắt, bọn họ trông thật xứng đôi.

Phía trên vòi nước là một tấm gương đã cũ, thậm chí còn có vết nứt.

Ánh hoàng hôn dần buông xuống, Giản Tang nhìn thấy mình trong gương mặc một bộ đồng phục cũ nát, trông rất lạc lõng với họ.

......

Làn gió mát lạnh thổi qua gương mặt khô ráo, có cảm giác thật lạnh lẽo.

Bởi vì Giản Tang làm việc quá nhiều nên bàn tay trắng nõn có không ít vết bầm tím, trông qua khá khó coi. Cậu đưa tay lau đi những giọt nước trên má.

Đừng nhớ đến anh ta nữa, Tang Tang.

Cậu tự nhủ trong lòng.

Nếu đã ly hôn rồi thì đừng giẫm lên vết xe đổ đó nữa.

Không thể cứ khó chịu mãi được, Giản Tang.

Cảm nhận được cơn đau nặng nề ở ngực, cậu cụp mắt xuống để che đi sự tổn thương trong mắt.

Không thể cứ tùy hứng như vậy, không thể lại thích anh ấy nữa.

Phải nhịn xuống, hai người đã thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau rồi.

......

Chạng vạng.

Trận đấu bóng rổ hôm nay được tổ chức vào cuối tuần nên không cần đến lớp.

Giản Tang về nhà sớm, vốn tưởng rằng mẹ vẫn đang làm việc ở nhà họ Thẩm, không ngờ đèn trong nhà lại sáng. Cánh cửa khép hờ, bên trong còn có tiếng ngâm nga vui vẻ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Giản Tang lặng xuống, có dự cảm không lành.

Cách đó không xa có một tờ báo, Ôn Nhã có thói quen đặt mua báo và tạp chí định kỳ từ nhiều năm trước. Cậu đi tới cầm nó lên, quả nhiên nhìn thấy trang nhất có dòng tin tức: "Nghệ sĩ piano nổi tiếng Giản Vô Song cùng vợ trở về Trung Quốc, xuất hiện tại sân bay."

Đúng như dự đoán, bức ảnh được chụp ở sân bay. Một người đàn ông cao ráo trong bộ vest mỉm cười uy nghiêm trước ống kính, ôm người vợ nhỏ nhắn xinh xắn mặc bộ váy hoa trong tay, trông rất tình cảm.

Bên cạnh bọn họ, còn một chàng trai mặc đồ hiệu, nhìn qua còn khá trẻ, có vẻ như bằng tuổi Giản Tang. Đây là con trai của Giản Vô Song và người phụ nữ kia - Giản Duy Duy.

......

Trong lúc Giản Tang đang đọc thì cửa phòng ngủ mở ra.

Ôn Nhã mặc váy trắng đứng ở cửa phòng, mỉm cười nhìn con trai: "Con trai, con đã về rồi."

Giản Tang đặt tờ báo xuống nhìn qua. Phát hiện mẹ cậu đã trang điểm, tô son đỏ, uốn tóc bằng máy uốn tóc, mặc váy cùng khăn choàng.

Bàn tay đang cầm tờ báo của Giản Tang bất giác siết chặt, trong lòng có chút chua xót: "Mẹ..."

Ôn Nhã do dự nhìn chính mình, thử hỏi: "Trông có đẹp không?"

Giản Tang gật đầu: "Có ạ."

"Vậy thì tốt." Ôn Nhã lộ ra nụ cười vui vẻ, bà vén tóc, có chút lo lắng nói: "Mẹ đã lâu không trang điểm, sợ sẽ không đẹp."

Giản Tang càng cảm thấy khó chịu hơn, cậu hắng giọng, cuối cùng nói: "Mẹ không trang điểm cũng vẫn đẹp."

Nhưng Ôn Nhã lại đi vào phòng tắm, nhìn gương cười nói: "Vậy không được, con không biết cha con đã về rồi sao? Lỡ như ông ấy quay lại gặp chúng ta thì sao?"

"..."

Giản Tang rơi vào trầm lặng.

Giản Vô Song kiếp trước chưa từng tới gặp bọn họ, kiếp này làm sao có thể.

Mọi sự nóng lòng chờ đợi của mẹ đều là vô ích, chỉ hóa thành oán hận và chấp niệm sâu nặng trong lòng mà thôi.

Ôn Nhã chỉnh trang dung nhan của mình trong gương, nói: "Tang Tang, sao con không nói gì?"

Giản Tang đứng đó, hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Mẹ, ông ta sẽ không tới."

Động tác của Ôn Nhã cứng đờ.

Căn phòng rơi vào im lặng.

Dường như ngay cả áp suất không khí cũng trở nên thấp đến mức ngột ngạt khiến người ta khó thở. Đôi mày dịu dàng của người phụ nữ cũng dần trở nên lạnh lùng, không còn ôn hòa như trước.

Ôn Nhã muốn nói chuyện, lại không khỏi ho khan một tiếng.

Giản Tang vội vàng đi tới đỡ bà: "Mẹ."

Ôn Nhã ho càng ngày càng nặng, giống như run rẩy không thể khống chế.

Giản Tang đỡ bà ngồi lên ghế sofa, rót cho bà một ly nước, nhẹ nhàng vỗ lưng bà, giọng nói có chút lo lắng: "Mấy ngày trước đến bệnh viện, bác sĩ bảo không được khiến mình kích động. "

Ôn Nhã không nghe.

Khi biết được sự việc của Giản Vô Song, bà dường như đã biến thành một người khác, có chút điên cuồng.

Ôn Nhã lạnh lùng nói: "Ông ấy đã về nước, sao lại không tới?!"

Giản Tang lặng lẽ ngồi bên cạnh bà, không nói gì.

"Nhất định là do con tình nhân đó, con hồ ly kia không cho ông ta đến đúng không?" Ôn Nhã vẻ mặt oán hận: "Nếu không có bà ta, sao bố con có thể ly hôn với mẹ?! Còn chuyển cả nhà đến nước ngoài định cư?"

Cốc nước được đặt trong tay bà, nhưng Ôn Nhã lại không uống chút nào.

Giản Tang nhớ tới lần trước Giản Vô Song gọi cho cậu cách đây không lâu. Kiếp trước hắn bệnh nặng gọi cho mình cuộc gọi cuối cùng là lần đầu tiên hắn mở lòng, nói ra lý do ly hôn. Tuy cậu không thể tha thứ cho hành vi bỏ vợ bỏ con của ông ta nhưng ít ra vẫn hiểu được chân tướng dẫn đến cuộc hôn nhân thất bại này.

Giản Tang khó khăn nói: "Mẹ, đã lâu đến vậy rồi, buông tay đi. Bất kể có phải vì người phụ nữ đó hay không, hai người cũng đã ly hôn rồi. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ sống cuộc sống của chính mình..."

Ôn Nhã không thể nghe tiếp được.

Ngược lại, những lời này dường như đã kích thích bà. Bà nhìn con trai mình bằng ánh mắt sắc bén: "Con đang nói cái gì vậy?"

"Tang Tang, con sao có thể nói đỡ cho bọn chúng!?" Ôn Nhã tựa hồ đã bị phản bội, lòng khống chế của bà bùng nổ, sắc bén nhìn con trai, giữ chặt vai cậu: "Tại sao phải buông tay? Là do bọn chúng nợ mẹ, nợ chúng ta. Ân oán này, cho dù chết, cũng phải nợ chúng ta cả đời!"

Bởi vì lực quá mạnh, Giản Tang cảm thấy đau đớn, không khỏi khẽ cau mày.

Sau khi Ôn Nhã tức giận nhìn đứa trẻ gầy gò, bà chợt có cảm giác như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ. Đôi mắt đỏ hoe, buông tay ra ngồi xổm xuống. Nước mắt bà rơi xuống, dựa vào Giản Tang: "Tang Tang, mẹ xin lỗi. Mẹ không cố ý làm con đau đâu."

"Con có thể hiểu cho mẹ không?" Giọng Ôn Nhã nghẹn ngào: "Bố con thật độc ác, ông ấy thật độc ác. Lúc mẹ ly hôn với ông ấy, con mới được hai tháng tuổi, ông ấy nhất quyết bắt mẹ phá thai. Mẹ không đồng ý mà quyết định hạ sinh con ra, ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn. Mẹ ăn bao nhiêu khổ vậy mà có lỗi lầm gì?"

"Tất cả là lỗi của mụ đàn bà đó..."

Tiếng khóc của Ôn Nhã vang vọng khắp căn phòng khách trống trải, đây là tiếng khóc mà Giản Tang nghe thấy nhiều nhất từ ​​khi còn nhỏ. Cậu bất lực đứng ở cửa phòng lắng nghe. Khi cậu lớn lên, cho đến hiện tại cậu vẫn chỉ có thể đứng lặng nhìn mẹ mình khóc lóc thảm thiết.

Ôn Nhã nắm tay cậu: "Ông ấy nói là do mẹ không cho ông ấy không gian riêng nên mới không chịu nổi mà ly hôn. Mẹ thấy chính là do mẹ quá dễ dãi nên ông ta mới đi tìm tình nhân. Tang Tang, sau này con kết hôn, nhất định phải..."

Lời nói tương tự lại đến.

Giản Tang chỉ cảm thấy ngực mình căng cứng, đau nhức, khó chịu, đầu đau như búa bổ.

Vì công việc bán thời gian nên cậu không ở nhà lâu. Gió đêm mát mẻ thổi qua khiến đầu óc cuối cùng cũng có thể thư giãn được một lát.

Người chú ở tầng dưới khá quan tâm tới cậu, bình thường có việc gì làm được thì chú đều đến giới thiệu cho Giản Tang, coi như giúp cậu chống đỡ một phần chi phí sinh hoạt.

Hôm nay chú có đơn đi giao thuốc giải rượu cho một vị khách ở khách sạn cao cấp.

Chú nói: "Tang Tang, khách sạn này rất cao cấp, phí giao hàng cũng rất cao, có thể kiếm được không ít tiền. Vất vả lắm mới tranh được, cháu có thể đi không?"

Giản Tang không chút do dự nói: "Cháu có thể."

Thời tiết ở Thành phố F về đêm mát mẻ hơn rất nhiều.

Cưỡi chiếc xe đạp điện nhỏ chạy trong đêm tối, Giản Tang đang suy nghĩ cách kiếm tiền. Tuy biết rất nhiều kiến ​​thức tài chính nhưng hiện tại không có một xu dính túi chỉ có thể để uổng phí, nhưng cứ làm mấy chuyện chân tay này không phải là cách, tốt nhất là đi dạy thêm sẽ có lợi hơn.

......

Cậu suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng đến khách sạn.

Đây là khách sạn tốt nhất ở Thành phố F. Vẻ ngoài lộng lẫy, ánh đèn rực rỡ. Bên ngoài khách sạn có vô số xe hơi sang trọng, những con người hào hoa phú quý tấp nập ra vào.

Giản Tang lấy lại bình tĩnh, cầm thuốc trong túi chuẩn bị đi lên.

Người phục vụ ở tầng dưới chỉ đường cho cậu: "Vị khách này ở phòng 301 tầng năm, cậu đi thang máy lên trên là tìm thấy."

Giản Tang gật đầu nói: "Cảm ơn."

Cậu vốn là người mù đường, có thể đi chạy việc vặt ở Thành phố F là do từ nhỏ đến lớn sinh sống tại đây mới nhớ được. Bây giờ đi vào nơi xa hoa lộng lẫy như vậy lại đột nhiên cảm thấy hơi mất phương hướng.

Khi đang loay hoay tìm phòng, cậu quay đầu lại thì vô tình nhìn thấy ba người đang đi đến từ chỗ ngoặt.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, không khí dường như đột nhiên trở nên im lặng.

......

Giản Tang cởi bỏ đồng phục học sinh, mặc trên người bộ quần áo giặt đến bạc màu. Áo thun ven đường giá mười tệ một chiếc, cả bộ cộng lại không quá một trăm tệ.

Ở phía đối diện lại là gia đình Giản Vô Song hào nhoáng trong bộ trang phục đắt tiền quý giá.

Bọn họ vốn đang cười đùa trò chuyện thì Giản Vô Song ngừng lại bước chân. Nụ cười trên mặt người đàn ông chợt cứng đờ, có chút xấu hổ nhìn Giản Tang đứng ở hành lang.

Vợ ông ta - Vương Mai sửng sốt một giây quay người lại, sau đó nhìn thấy Giản Tang.

Rõ ràng khách sạn này có rất nhiều tầng, rõ ràng thành phố F này lớn như vậy, rõ ràng hành lang này rộng đến thế. Nhưng oan gia ngõ hẹp, tất cả mọi người đều dừng lại bước chân.

Chỉ có Giản Vô Song cùng con trai của Vương Mai - Giản Duy Duy đứng ở một bên, nhìn thấy Giản Tang cười nói: "Anh Tang!"

......

Giản Tang đứng đó, vô cảm nhìn cậu ta chạy về phía cậu.

Giản Duy Duy trong trí nhớ của cậu không khác gì bây giờ, cậu ta mặc một bộ vest sạch sẽ và tươm tất, trông như một thiếu gia hào hoa phong nhã. Khi đứng trước mặt Giản Tang lại khiến Giản Tang trông càng túng quẫn hơn.

Giản Duy Duy được lớn lên trong một ngôi nhà tràn ngập sự yêu thương.

Được bố làm bạn, được mẹ cưng chiều, cậu ta trông như một thiên thần nhỏ thuần khiết và đáng yêu, mỉm cười chạy về phía cậu, nói: "Hôm nay là sinh nhật của em. Em vừa định nói là bởi vì vừa mới về Thủ đô không lâu, không có người bạn tốt nào để cùng tổ chức. Vậy mà lại có thể gặp được anh Tang ở đây quả là duyên phận!"

Sắc mặt Giản Tang lạnh lùng: "Ừ, tôi cũng không nghĩ là có thể gặp được mấy người."

Giản Duy Duy vui vẻ nói: "Bọn em có đặt một phòng riêng phía trước, đã gọi rất nhiều món ngon. Anh Tang đã ăn cơm chưa, muốn cùng ăn không?"

Đây là khách sạn tốt nhất Thành phố F.

Họ đặt phòng riêng tốt nhất ở đây, có bàn ăn đầy đủ món ngon.

Sinh nhật của Giản Duy Duy thật hoành tráng nhưng cậu lại chỉ nhìn mẹ mình khóc lóc đau đớn ở nhà. Mà cậu sau một ngày mệt mỏi, thậm chí còn chưa ăn được một miếng cơm nào đã phải bất chấp gió lạnh để đến đây, một nơi xa lạ, chạy khắp nơi chỉ để kiếm chút tiền tiêu vặt.

Giản Tang cầm hộp thuốc có chút chặt, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không cần, tôi ăn rồi."

Giản Duy Duy có chút tiếc nuối: "Vậy được rồi."

Trên thực tế, bọn họ đều chú ý đến sự xấu hổ của Giản Tang.

Người thiếu niên này lưng rất thẳng, khí chất lạnh lùng xuất chúng nhưng trang phục của cậu lại không hợp với nơi tráng lệ này.

Giản Duy Duy là người đứng gần nhất, cúi đầu nhìn hộp thuốc Giản Tang đang cầm. Bên ngoài hộp thuốc được gói trong một chiếc túi, trên đó có dòng chữ tiếng Trung viết: xx giao hàng.

......

Trong mắt Giản Duy Duy hiện lên một tia mỉa mai.

Nhưng chàng trai trẻ với khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu lại nói: "Anh Tang, anh chờ em một chút."

Cậu ta từ trong túi lấy ra một hộp sô-cô-la được gói rất đẹp, đưa cho Giản Tang, cười nói: "Đây là sô-cô-la em mang từ nước ngoài về, là bố mua cho em, ăn ngon lắm. Em nghĩ là anh chắc chưa ăn bao giờ nên tặng cho anh ăn thử."

Từng lời nói đều có vẻ rất thân thiện.

Tuy nhiên.

Mỗi lời nói như một con dao sắc đâm vào lòng người, nỗi đau sắc nhọn mà kéo dài.

Giản Duy Duy chờ Giản Tang lộ ra biểu cảm chưa hiểu việc đời. Nhưng vẻ mặt của người trước mặt lại vẫn lạnh lùng như vậy, như thể loại sô-cô-la đắt tiền này đối với cậu chẳng đáng giá một đồng.

"Không cần, buổi tối ăn đồ ngọt không tốt cho răng." Giản Tang liếc cậu ta một cái, cười lạnh nhìn cậu ta: "Cậu thích thì cứ ăn đi."

Sắc mặt Giản Duy Duy có chút khó coi.

Giản Tang không để ý tới cậu ta, xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua Giản Vô Song cũng không thèm nhìn.

......

Ở phía bên kia của tầng năm, có một nhóm người khác đang đứng.

Hôm nay khu Tây thắng trận bóng rổ, một nhóm thiếu gia giàu có trong đội đến khách sạn ăn mừng. Vừa định ra ngoài hít thở không khí, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn này.

Phòng riêng của bọn họ tương đối kín đáo, tuy rằng ở khá gần nhưng người trên hành lang sẽ không phát hiện ra.

Vương Dương hỏi một câu: "Này, hội trưởng có biết bọn họ không?"

Lý Quảng sờ sờ cằm: "Không biết, nhưng bầu không khí trông rất kỳ quái."

Người duy nhất ở đây không lên tiếng chính là Thẩm Minh Yến. Người đàn ông dựa vào lan can nhìn thấy tất cả mọi sự việc, đương nhiên không bỏ sót những gì Giản Duy Duy đã làm với Giản Tang.

......

Rẽ vào một góc, một nhà Giản Duy Duy đến chỗ này, vừa lúc cùng bọn Thẩm Minh Yến gặp mặt.

Có lần trong một bữa tiệc, tất cả mấy vị thiếu gia nhà giàu này đều gặp qua nhau.

Giản Duy Duy vừa nhìn thấy Thẩm Minh Yến liền vui mừng chạy tới: "Anh Thẩm!"

Cậu ta thực sự thích Thẩm Minh Yến, lần trước ở buổi tiệc rượu đã thấy hắn rất đẹp trai. Hơn nữa, mẹ cậu ta cũng nói rằng gia đình họ Thẩm là nhà giàu bậc nhất. Mà Thẩm Minh Yến lại còn là con cả, nếu bọn họ có quan hệ tốt với hắn, sau này chắc chắn sẽ được lợi.

Thẩm Minh Yến lạnh lùng nhìn cậu ta.

Giản Duy Duy cười rạng rỡ và ngây thơ: "Anh Thẩm, đã lâu không gặp, em đã về nước rồi."

Thẩm Minh Yến nhàn nhạt đáp lại, thực ra hắn không có ấn tượng gì với cậu ta.

Mặt Giản Duy Duy đỏ bừng, nói: "Hôm nay là sinh nhật của em, em rất vui khi gặp được anh ở đây."

Thẩm Minh Yến lười biếng dựa vào lan can, nhướng mày: "Thật sao?"

Giản Duy Duy gật đầu rất mạnh.

Không biết vì lý do gì, cậu ta cảm thấy lần này gặp Thẩm Minh Yến thái độ của người này đối với cậu ta hình như có chút thay đổi, nhưng lại không biết mình khiến hắn không vui khi nào.

Thẩm Minh Yến chậm rãi nói: "Nếu là sinh nhật cậu, vậy thì tôi nên tặng cậu một món quà."

Đôi mắt của Giản Duy Duy sáng lên: "Anh Thẩm, anh đã chuẩn bị quà cho em sao?"

Giống như, Giản Duy Duy có một loại cảm giác ưu việt không thể giải thích được trước mặt Giản Tang. Nhưng trước mặt Thẩm Minh Yến, cậu ta lại vô thức trở nên thận trọng. Đêm nay người đàn ông này mang lại cho cậu ta một cảm giác rất không tốt.

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Minh Yến gợi lên một nụ cười lạnh lùng, dưới ánh đèn khách sạn vừa chính vừa tà: "Đương nhiên là có."

Hắn trở lại phòng riêng, hình như trực tiếp lấy một vật hình cầu từ chiếc ghế dài phía sau và ném nó vào tay của Giản Duy Duy như một phần thưởng cho nộ lệ hay gì đó.

Giản Duy Duy sửng sốt, cầm lấy nhìn, phát hiện ra là viên pha lê trông khá đẹp. Ở dưới còn có một hàng chữ nhưng nhìn không rõ.

Mặc dù không biết đây là gì, nhưng thứ mà Thẩm Minh Yến đưa cho chắc chắn không hề rẻ.

Giản Duy Duy mỉm cười, trông rất ngây thơ đáng yêu: "Cảm ơn anh Thẩm. Đây là món quà anh đặc biệt chuẩn bị cho em sao, trông đẹp quá, là cái gì vậy?"

"Cái này sao." Thẩm Minh Yến lười biếng tựa vào cửa phòng, nhướng mi liếc nhìn cậu ta, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đây là  tôi mang từ nước ngoài về."

Giản Duy Duy chớp mắt.

Thẩm Minh Yến tiếp tục chậm rãi bổ sung: "Đồ được tặng."

Nụ cười của Giản Duy Duy đông cứng trên khuôn mặt.

Cách đây không lâu, cậu ta còn đưa sô-cô-la mang từ nước ngoài về cho Giản Tang, bây giờ Thẩm Minh Yến lại nhìn cậu ta như đang nhìn thứ gì đó đáng khinh, cong môi nói: "Chắc cậu cũng chưa nhìn thấy bao giờ, tặng cho cậu chơi thử đó."

Hiện tại.

Thẩm Minh Yến đáp lại cậu ta bằng những lời tương tự trước mặt rất nhiều người. Giọng điệu ném quà cho cậu ta cũng rất tự nhiên như thể cậu ta cũng chỉ xứng được nhận một món quà như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro