Chương 13
Kỳ Quang một đường ôm ta hồi phủ, đêm thất tịch cả kinh thành đèn đuốc sáng trưng, cả đoạn đường chàng ấy đều trầm mặc.
Ta ở trong vòng tay chàng ấy ngước nhìn trời sao trên cao, lại ngắm nhìn ánh đèn trên lầu các, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng tuấn mỹ của chàng ấy, ta đột nhiên nhớ ra ta dường như vẫn chưa thực sự hiểu rõ chàng.
Về tới phủ, sắc trời đã tối đen, ta nóng lòng muốn hỏi Kỳ Quang, còn chàng ấy thì sao? Chàng ấy lấy ta chỉ vì thánh chỉ của Nguyên Lân thôi sao?
Thế nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, trong đêm ta có chút buồn bực, trằn trọc không ngủ được, tất cả đều là tại Kỳ Quang.
Sáng sớm ngày thứ hai vừa tỉnh dậy liền nhận được tin thái hoàng thái hậu triệu ta vào cung, ta liền mang hai quầng thâm mắt tiến cung diện kiến.
Khi ta tới, thái hậu cũng vội vàng từ miếu trở về, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ phức tạp.
Thái hoàng thái hậu đau lòng vuốt ve mặt ta:
- Xin lỗi, chúng ta không nghĩ tới thằng bé Nguyên Lân lại như vậy, khiến Miểu Miểu kinh sợ rồi.
Ta lắc đầu, chuyện này có đáng là gì.
Dù sao thì bây giờ ta cũng thành thân rồi, phu quân là đại công thần, sau lưng có tổ mẫu và mẫu hậu của hắn chống lưng, hắn có thể làm gì được ta?
- Lân nhi đã bị ta giáo huấn một trận rồi, bây giờ nó đang ở Phật đường chép kinh cầu phúc cho con, làm xằng làm bậy, nếu như không có Kỳ tướng quân, số mệnh hôn nhân của con đã bị buộc chặt phải thành thân với nó rồi.
Nét mặt thái hậu đầy vẻ sợ hãi, thái hoàng thái hậu nhắm mắt lại, dường như không dám đối diện với ta.
Ta có chút mơ hồ, số mệnh hôn nhân gì cơ?
Thái hậu mở miệng nói:
- Ai gia cũng không còn mặt mũi nào để giấu con, đêm qua hắn đã triệu hồi toàn bộ thuật sĩ ở Trích Tinh Lâu, định dùng tà thuật để thay đổi hôn nhân của con, để sao vận mệnh của con buộc chặt với nó. Cũng may Kỳ Quang phát hiện, nếu không thì Lân Nhi đã làm ra loại chuyện tổn hại đến tính mạng đó rồi.
Từ miệng thái hậu, ta được phổ cập về loại tà thuật kia.
Dân gian có một loại tà thuật giúp cho những người yêu mà không có được có thể buộc chặt nhân duyên của người mình yêu với ngôi sao vận mệnh của mình, cái giá phải trả là hai mươi năm tuổi thọ.
Sao Kỳ Quang lại nhìn ra được? Chàng ấy là một võ tướng, sao có thể biết được những điều này?
Thái hậu thở dài:
- Đó cũng là lý do vì sao lúc đầu chúng ta phản đối việc con gả cho hắn ta.
- Đứa trẻ Kỳ Quang này từ khi sinh ra đã được định sẵn là một thiên tài chiêm tinh.
- Thế nhưng quốc sư lại suy luận ra hắn là sao Tham Lang giáng thế, mà sao Tham Lang không phải là cát tinh, vì thế, đối với Đại Kinh, đây không phải là điềm lành.
- Vì thế trước tám tuổi, hắn đều theo quốc sư đi học những điềm lành liên quan tới bói toán, hy vọng có thể giảm bớt được sát khí trên người, cầu cho quốc vận Đại Kinh được bình an.
- Kỳ gia cũng giống như nhà con, cũng đi lên dựa vào quân công, những người hành quân đặc biệt kiêng kị loại thể chất này, hơn nữa năm đó mẫu thân Kỳ Quang cũng vì sinh ra hắn mà qua đời.
- Có thể nói Kỳ nguyên soái cũng vì vậy mà hận đứa trẻ này, nói rằng sát khí của hắn nặng tới mức hại chết mẫu thân, ai gia thương đứa bé này nên đã để quốc sư nuôi dưỡng hắn ở Trích Tinh Lâu, phân phó quốc sư tìm cho hắn một thầy dạy võ công, cho hắn đi học ở Thái học viện, hy vọng hắn có thể trở thành nhân tài của Đại Kinh, đợi đến khi hắn hai mươi tuổi mới xuất cung.
Thái hoàng thái hậu nhấp một ngụm trà nhuận giọng, thái hậu tiếp lời:
- Đúng vậy, năm đó mẫu hậu ban cho đứa trẻ này đặc quyền tự do ra vào cung điện, nhưng người trong cung đều biết hắn là sát tinh, không ai muốn qua lại với hắn.
- Võ công của Kỳ Quang là học từ Sở lão hầu gia, đám công tử trên phố chưa từng nhìn thấy võ công như vậy, cũng không biết Kỳ Quang được gọi là sát tinh, hắn liền xưng bá xưng vương trên phố, không biết bao lần quốc sư phải đi thu dọn tàn cục cho hắn.
Thái hoàng thái hậu lại mở miệng tựa như cáo trạng:
- Cái gọi là lên ba thấy được tuổi già, Miểu Miểu à, ai gia vẫn hy vọng con có thể suy nghĩ lại, đứa trẻ Kỳ Quang này hồi nhỏ hung dữ quái gở...
Vậy sao ở trong phủ của ta lại như một tên đầu gỗ vậy?
Hai vị thay phiên nhau nói về những thói xấu của Kỳ Quang hồi nhỏ, trêu mèo ghẹo chó, trộm táo trộm dưa, ở kinh thành tác oai tác quái, ý trong ý ngoài muốn ta tìm cơ hội hòa ly với Kỳ Quang.
Ta lại nghe đến ngây ngốc cả người, cảm thấy rất thú vị, không ngờ Kỳ Quang trước kia lại tùy tiện kiêu ngạo như vậy, hai vị nương nương miêu tả vô cùng sinh động, ta dường như đã tham dự vào cả một quãng đời của hắn.
Trước lúc hồi phủ, ta phúc thân với hai vị đang khát khô cổ họng:
- Con thay mặt Kỳ Quang hỏi thăm hai vị nương nương, vất vả cho hai vị rồi.
Nói xong, ta nóng lòng phân phó Ngân Việt chuẩn bị xe ngựa đưa ta hồi phủ.
Lúc ta quay người đi ra ngoài còn nghe thấy tiếng thái hoàng thái hậu bất lực nói với con dâu:
- Phí công nói nhiều như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro