Chương 9: Biển Vô Quang (9)
Editor: Kryst
"Cô hơi khác so với lời đồn." Ngân Diện khoanh tay, dựa vào tủ âm tường nói.
"Thế à?" Ngỗi Tân tỏ vẻ mình không có ý kiến.
Lời này không thể tiếp, tiếp thế nào cũng dễ lộ tẩy, ứng phó bằng thái độ mơ hồ mới chuẩn.
Ngân Diện nói: "Bọn họ bảo cô lạnh lùng như một cỗ máy, chính xác như một chiếc máy tính, đồng thời cũng là một người chấp hành nghiêm khắc. Tuy cô không thức tỉnh năng lực siêu phàm nhưng cô lại là một quân sư không thể thiếu của tổ chức."
"Ha." Ngỗi Tân phát ra tiếng cười từ trong cổ họng.
Nhưng tiếng cười của cô không chứa nhiều ý vui sướng, cũng không chứa chút tự mãn đắc ý nào.
Đôi mắt màu hồng nhạt của Ngân Diện đối diện với đôi mắt đen láy sâu thẳm của cô hồi lâu, cậu ta nhàm chán bảo: "Không chút phản ứng."
"Cậu muốn tôi phản ứng kiểu gì?" Ngỗi Tân nói: "Hiện tại tôi có thể biểu hiện ra bất kỳ phản ứng nào dựa trên vai diễn."
"Gián điệp nào cũng chuyên nghiệp như cô à?" Ngân Diện nhíu mày, "Không cả thể hiện bộ mặt thật của mình với đồng đội?"
Ngỗi Tân bình tĩnh nhìn Ngân Diện đến khi Ngân Diện dời mắt đi.
"Chỉ thị tiếp theo là gì?" Một tia nước nhỏ bắn ra từ đầu ngón tay trắng nhợt của Ngân Diện. Cậu ta tung rồi lại đỡ quả cầu nước kia, nhàm chán nói, "Đừng quên, chúng ta chỉ còn thời gian chưa đến nửa tháng."
Từ đôi câu vài lời của cậu ta có thể biết được trong tiểu đội nhiệm vụ gồm hai người lần này, Ngỗi Tân giữ vai trò ra quyết định và điều khiển, còn Ngân Diện là người thi hành. Địa vị của Ngỗi Tân trong Cơ giới Lê Minh cũng cao hơn Ngân Diện, các thành viên trong tổ chức đều đánh giá cô rất cao.
"Cậu đến cảng để điều tra địa điểm xảy ra vụ nổ." Ngỗi Tân hạ "chỉ thị".
Sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy đưa ra chỉ thị này tương đối thích hợp.
Từ tư liệu cô đã đọc và thông tin tình báo cô thu hoạch được, cảng là nơi các băng đảng chiếm cứ, rồng rắn lẫn lộn, nơi đó đã phát sinh nhiều vụ nổ. Nguyên nhân vụ nổ có thể là do các băng đảng sống mái với nhau, hoặc cũng có thể là nguyên nhân khác... Ví dụ như, Cơ giới Lê Minh chọn cho nổ cảng để ngăn không cho tàu Kraken cập bến.
Trước khi thực hiện nhiệm vụ này, cần phải làm rõ một số thông tin cơ bản, vậy nên Ngỗi Tân phải hạ chỉ thị này cho Ngân Diện.
Ngân Diện không phản đối chỉ thị của Ngỗi Tân. Cậu ta cẩn thận hỏi: "Điều tra cái gì? Tần suất di chuyển của nhân viên, thăm dò hiện trường phát nổ, hay lần vết và giám sát những nhân viên khả nghi? Cảng có rất nhiều vụ đánh bom."
"Điều tra tất cả." Ngỗi Tân nói.
"Cô thực sự là thận trọng quá mức." Ngân Diện lẩm bẩm, "Được rồi, tôi sẽ đi ngay. Nếu có bất kỳ chỉ dẫn nào khác thì nhớ liên hệ với tôi qua vòng tay."
Cậu ta đeo chiếc mặt nạ màu bạc lên, kéo mũ trùm xuống, đi đến chỗ ban công rồi mở cửa sổ, cơ thể lặng lẽ biến thành làn nước trong suốt hòa vào màn mưa xối xả, biến mất trong màn đêm.
Ngỗi Tân đi tới đóng cửa sổ lại, ngăn không cho nước mưa hắt vào nhà.
Dùng chỉ thị để đuổi Ngân Diện đi, cô mới có thể suy nghĩ vài chuyện trong khung cảnh yên tĩnh này.
Ngỗi Tân là người rất giỏi trong việc lập kế hoạch học tập và quản lý thời gian. Giáo viên chủ nhiệm lớp 12 đã khen cô biết sắp xếp nhiệm vụ học tập đâu ra đấy.
Bây giờ cô phải vận dụng kỹ năng lập kế hoạch mà cô đã luyện được trong ba năm cấp ba địa ngục để hoạch định tương lai của mình.
Ngỗi Tân bước vào phòng ngủ, lấy từ trên bàn ra một tờ giấy trắng và một cây bút chỉ còn lại nửa ống mực.
Đây là thói quen của cô, viết ra giấy sẽ làm suy nghĩ của cô rõ ràng hơn, tiếng bút ma sát trên giấy có thể khiến cô càng tập trung hơn.
Trước mắt thì, nguy cơ của Ngỗi Tân chủ yếu xuất phát từ hai khía cạnh.
'Thứ nhất, Cơ giới Lê Minh. Thứ hai, Cục Điều tra.' Cô viết trên giấy.
Trở thành gián điệp nằm vùng trong Cục Điều tra rất nguy hiểm, nhưng Ngỗi Tân có được sự hỗ trợ từ tư liệu do tổ chức cung cấp. Cô định sẽ thức khuya đọc mấy trăm trang tư liệu kia để hiểu rõ hoàn toàn về Cục Điều tra thuộc Liên bang phía chính phủ này. Những thông tin liên quan đến "nhân viên an ninh Ngỗi Tân" càng cần ghi nhớ kĩ lưỡng. Cuộc đời, mạng lưới quan hệ, thói quen sinh hoạt của cô không được sai sót bất cứ điều gì. Giả vờ mất trí nhớ là giải pháp tạm thời nhưng tuyệt đối không phải là giải pháp lâu dài.
Là nhân viên an ninh tập sự, Ngỗi Tân ở lại Cục Điều tra chưa lâu, việc cô không thân quen với đồng nghiệp là chuyện bình thường, cô không cần biểu hiện quá thân thiết với đồng đội và đội trưởng, giữ quan hệ ở mức xã giao là được.
So với Cục Điều tra, Cơ giới Lê Minh càng khiến Ngỗi Tân không yên lòng hơn.
Rốt cuộc, cô đã có hàng trăm trang thông tin về Cục Điều tra để tham khảo, nhưng còn Cơ giới Lê Minh thì sao? Chẳng có gì. Cô cực kỳ xa lạ với tổ chức này. Cô không biết mục đích thành lập tổ chức hay người đứng đầu là ai, thậm chí đến vai trò của mình trong tổ chức cô còn phải từ từ tìm hiểu và suy đoán.
Đồng đội "Ngân Diện" của Ngỗi Tân bị ràng buộc với cô, may mà người này chưa từng có giao thiệp gì với nguyên chủ. Căn cứ vào biểu hiện của cậu ta, có vẻ cậu ta hơi thiếu kinh nghiệm, giống một thiếu niên chưa trải sự đời, khá là dễ lừa, Ngỗi Tân có thể thuận lợi lừa dối cậu ta.
Nếu là người khác, cô chưa chắc đã lừa nổi.
Ngỗi Tân chấm đầu bút lên giấy, trầm ngâm.
Kể từ bây giờ, Ngỗi Tân sẽ cố gắng để sự nghiệp gián điệp ở Cục của mình đạt mức ổn thỏa. Cô đưa ra 6 phương châm: không tranh, không đoạt, không ra mặt, nghe nhiều, nhìn nhiều, học hỏi nhiều.
Tổ chức Cơ giới Lê Minh thì khó đối phó hơn, Ngỗi Tân có nhiệm vụ, còn là một gián điệp, có rất ít cơ hội để tiếp xúc với các thành viên khác của tổ chức. Phiền toái chủ yếu là Ngân Diện đi theo bên người cô. Lừa được Ngân Diện thì sẽ không cần lo lắng trong một thời gian ngắn.
Hoạch định xong phương án giải quyết nguy cơ, Ngỗi Tân dùng bút xóa đi dòng chữ "Cơ giới Lê Minh" và "Cục Điều tra".
Điều tiếp theo cần lên kế hoạch là "nhiệm vụ".
Trước mắt cô có hai nhiệm vụ.
Nhiệm vụ 1: Điều tra vụ nổ ở cảng từ đầu đến cuối. Nhiệm vụ này do hệ thống trò chơi đưa ra.
Nhiệm vụ 2: Ngăn chặn Kraken cập bến thành phố Hắc Hải. Đây là nhiệm vụ được tổ chức Cơ giới Lê Minh giao phó.
Ngỗi Tân mặt không biểu tình đánh dấu nhiệm vụ thứ hai.
Về việc điều tra vụ nổ thì nếu cô tìm hiểu ở Cục Điều tra nói không chừng có thể sẽ tra ra được chút manh mối. Còn cho nổ cảng hoặc đánh chìm con tàu chở hàng... đây thuần túy là đi hiến mạng.
Đây là một trò chơi chân thực, một trò chơi không có tính năng lưu lại, nếu chết thì rất có thể cô sẽ chết thật, cô không thể đánh cược mạng sống của mình như vậy. Kiểu nhiệm vụ nguy hiểm này cho dù có cho trăm lần lưu cũng không nhất định đã đủ dùng.
Ngỗi Tân cắn đầu bút, cau mày, phân tích nhiệm vụ.
Nguyên nhân của vụ nổ ở cảng bỏ neo hiển nhiên không đơn giản như một cuộc ẩu đả giữa các băng đảng mà rất có thể liên quan đến sự xuất hiện của tàu Kraken.
Không biết Cục Điều tra có nhận ra tính chất bất thường của vụ nổ này không?
Hơn nữa, Ngỗi Tân còn nghi ngờ có "bên thứ ba" trong vụ nổ này.
Không chỉ có một tổ chức hoặc thế lực muốn cho nổ cảng.
Cô vẽ một sơ đồ quan hệ.
Bên thứ nhất, Cục Điều tra, mục đích là bảo vệ bến cảng và truy bắt tội phạm.
Bên thứ hai, Cơ giới Lê Minh, mục tiêu là làm nổ cảng.
Cơ giới Lê Minh phái Ngỗi Tân đi thực hiện nhiệm vụ "cho nổ cảng". Đây là nhiệm vụ mà cô vừa nhận được tối nay, hơn nữa tổ chức còn phái cho cô một đồng đội là "Ngân Diện". Nhưng trước khi cô nhận nhiệm vụ, trước khi cô chính thức du hành đến Thế giới Thứ Hai, cảng đã bị nổ một lần.
Thế lực nào gây ra vụ nổ ấy?
Mấy trận đánh giữa các băng đảng khá thường gặp ở thành phố Hắc Hải. Mấy trận đánh ấy thường sẽ không đến mức làm hệ thống trò chơi đưa ra nhiệm vụ riêng, nhất định là vụ nổ này có điểm khác so với những vụ trước đây, cho nên mới kích hoạt nhiệm vụ.
Ngỗi Tân viết trên giấy...
Bên thứ ba, chưa xác định. Nguyên nhân gây ra vụ nổ nghi ngờ có liên quan đến Kraken.
Bên trên chỉ là suy đoán một, còn có suy đoán hai.
Suy đoán thứ hai trong đầu Ngỗi Tân là Cơ giới Lê Minh đã cử nhiều hơn một đội thực hiện nhiệm vụ. Vụ nổ trước đó được thực hiện bởi một đội khác dưới trướng Cơ giới Lê Minh, nhưng bọn họ đã thất bại.
Ngân Diện nói: "Chúng ta có chết cũng không sao, đồng đội của chúng ta sẽ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ trước ngày 11 tháng 8."
Đối với một nhiệm vụ như làm nổ tung bến cảng và tàu hàng, Cơ giới Lê Minh sẽ không kí thác hy vọng lên một đội mà nhiều đội cùng thực hiện nhiệm vụ mới là lựa chọn đúng đắn. Vì vậy, vẫn có khả năng thủ phạm của đợt nổ vừa qua chính là Cơ giới Lê Minh.
Ngỗi Tân thêm một câu ở dưới dòng chữ "bên thứ ba, chưa xác định": "Bên thứ ba, nghi là Cơ giới Lê Minh."
Cô nhìn mấy dòng chữ ngắn gọn trên tờ giấy, suy nghĩ một hồi lâu.
Những đợt sóng ngầm ở thành phố Hắc Hải, những vụ nổ liên tiếp xảy ra ở cảng, mệnh lệnh của Cơ giới Lê Minh, nhiệm vụ do hệ thống trò chơi đưa ra... Tất cả những thứ này đều xoay quanh một tâm điểm, đó chính là Kraken, con tàu chở hàng khổng lồ sắp cập bến thành phố Hắc Hải.
Kraken là mắt bão, nó cuốn theo âm mưu và sương mù, đang dần tiến đến.
Ngỗi Tân cầm tờ giấy trên bàn, xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó đi vào nhà vệ sinh ném những mảnh giấy vụn vào bồn cầu rồi xả nước.
Tờ giấy này phải bị tiêu hủy, không thể để người khác nhìn thấy.
Cô biết đâu là điểm đột phá để hoàn thành nhiệm vụ rồi.
— Tàu Kraken.
Sau khi điều tra rõ xem hàng hóa được chở trên tàu Kraken là gì và tại sao Cơ giới Lê Minh lại sợ nó cập bến thành phố Hắc Hải, sự việc sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Ngỗi Tân trở về phòng, ngồi trên ghế suy nghĩ. Cô mở vòng tay, mã hóa network, tìm kiếm thông tin về "Kraken" trên Internet.
Giao diện hiện lên.
"Kraken, tàu chở hàng rời khổng lồ, được đóng vào năm 2086. Bây giờ là năm đầu tiên kể từ khi đóng xong Kraken và đưa vào sử dụng. Kraken có trọng tải tối đa là 800 nghìn tấn, là con tàu chở hàng rời có trọng tải lớn nhất thế giới."
Các tàu hàng rời thường vận chuyển hàng hóa không thể đóng bao (vận chuyển dạng trần) trong container, chẳng hạn như cát, dầu và than đá.
Trên Kraken vận chuyển cái gì?
Ngỗi Tân tìm kiếm nhiều lần, nhưng thông tin về con tàu chở hàng này quá ít, cô không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào, vì vậy cô mở chip nhiệm vụ mà tổ chức giao cho cô, trong đó vẫn còn một phần nội dung cô chưa đọc.
Cô bấm vào thông tin, đọc từ đầu đến cuối một lần, đúng như dự đoán, không có thông tin cụ thể nào về hàng hóa mà tàu Kraken chở.
Chuyện khó giải quyết rồi đây.
Ngỗi Tân vừa nghĩ, màn hình sáng của hệ thống trò chơi liền hiện lên.
Cô chớp mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng phát hiện tiến độ điều tra vụ nổ cảng đã tăng lên từ lúc nào.
[[Tiến độ nhiệm vụ]: 5%.]
Con số tăng lên lẻ tẻ như vậy ít nhất cũng chứng tỏ hướng điều tra của cô là đúng, cô nên tiếp tục lần theo manh mối này.
Ngỗi Tân thở phào một hơi.
Thấy nhiệm vụ có tiến triển, cảm giác thành tựu giống như giải được một nan đề toán học... Không, còn thỏa mãn hơn cả việc giải nan đề toán. Loại cảm giác thỏa mãn này chỉ đứng sau việc kiếm được tiền từ công việc bán thời gian.
Ngỗi Tân ngả người xuống chiếc giường không mấy mềm mại, buồn ngủ dụi dụi mắt. Cô không ngủ mà chuyển sang nội dung khác trên vòng tay, dùng kĩ năng đọc thuộc lòng bài khóa và diễn giải thơ cổ mà cô đã tích lũy được để kiểm tra tư liệu cuộc sống của "Ngỗi Tân" và tình báo về Cục điều tra do tổ chức cung cấp.
Cô xem từ lúc trời tối đến khi hừng đông, cơn mưa lớn ngoài cửa sổ vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
9 giờ sáng, cửa sổ ban công mở ra.
Ngân Diện chật vật bò vào từ cửa sổ, cả người ướt đẫm, trên má còn có vết máu, rõ ràng là đã bị thương.
Ngân Diện nhìn Ngỗi Tân từ phòng ngủ đi ra, mở miệng gọi: "Này! Cô..."
"Tên tôi không phải là 'này', tốt nhất cậu nên gọi tôi bằng mật danh." Ngỗi Tân săm soi nhìn dấu chân ướt nhẹp của cậu ta, "Cậu làm bẩn sàn nhà rồi."
"Phú, Phú Bà... Cô..." Vẻ mặt Ngân Diện nhăn nhó, gọi ra mật danh của cô, sau đó cậu ta nhanh chóng ngậm miệng lại, cam chịu nói: "Dù sao gọi thế nào cũng như nhau. Tôi bị thương, chỗ cô có hộp y tế không?"
Ngỗi Tân quay về phòng ngủ, lấy hộp y tế ở mép giường ra.
Ngân Diện tiện tay tháo mặt nạ xuống, mái tóc trắng thuần của cậu ta lấm tấm nước, dính sát vào trán, đôi môi vốn đã không có sắc máu tựa hồ càng thêm trắng bệch. Ngân Diện tiện tay cởi áo khoác, ném xuống đất. Trên ngực cậu ta có ba vết thương rất sâu, nhưng dưới tình huống như vậy, cậu ta lại không chết vì mất máu mà vẫn còn sống nhăn răng.
Ngỗi Tân liếc nhìn mặt đất, vết nước cậu ta để lại trong suốt, không có lẫn máu, trên chiếc áo rách nát trước ngực chỉ có một vết máu nhỏ.
"Quái vật lang thang trong bóng tối đã tăng lên nhiều." Ngân Diện đau đến nhe răng cởi áo ra, mở hộp y tế, thuần thục đổ oxy già để khử trùng, rồi tự mình bôi thuốc và băng bó.
Ngỗi Tân vi diệu lặp lại: "Tăng nhiều?"
"Ừ, còn nhiều hơn trước. Đêm qua tôi đụng phải ba con." Sau khi băng bó xong Ngân Diện mới thở dốc trong chốc lát, nghiêm trọng nói: "Chúng lợi dụng lúc trời mưa to để đổ bộ lên đất liền, lang thang quanh bến tàu đầy ắp container, tìm kiếm vật chủ..."
Quái vật? Quái vật gì?
Ngỗi Tân lo âu cắn môi.
Có quá nhiều thứ ở Thế Giới thứ Hai nằm ngoài tầm nhận thức của cô. Đêm qua, cô còn phải học cách thanh toán bằng nhận dạng khuôn mặt, cách ra vào những nơi công cộng, cách mua sắm trên mạng, cách sử dụng thiết bị tuỳ thân... Cô còn phải tìm hiểu về lịch sử của thế giới này, từ sự thành lập của Liên bang đến sự bùng nổ của khoa học kĩ thuật, lịch sử huy hoàng của loài người bay ra khỏi trái đất, cố gắng thành lập thuộc địa trên các hành tinh ngoài địa cầu, cùng với tên và diễn biến đại khái của một số sự kiện lịch sử lớn.
Sự xuất hiện của người chơi Tập Lương nhắc nhở Ngỗi Tân nên cẩn thận hơn, tránh mắc phải những sai lầm ngu ngốc như Tập Lương.
Ngỗi Tân vốn đã sứt đầu mẻ trán, thế mà "quái vật" mà Ngân Diện nhắc tới lại một lần nữa vượt quá phạm vi nhận thức của cô.
Vì để che giấu sự lo lắng và bất an của mình, Ngỗi Tân nói với Ngân Diện: "Cậu tha quá nhiều nước vào phòng tôi. Dọn sạch ban công và phòng khách đi."
Ngân Diện: "..."
"Nếu không phải tôi có năng lực khống chế chất lỏng, tôi đã sớm chảy máu đến chết rồi. Cô không giúp tôi băng bó, lại còn trách tôi làm bẩn sàn nhà." Cậu ta tức giận bất bình ném quả cầu nước vo từ đống nước trên mặt đất vào bồn rửa bát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro