Chương 3: Biển Vô Quang (3)
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, Ngỗi Tân được các bác sĩ và y tá đẩy ra khỏi phòng mổ.
Chiếc giường có bánh lăn tự động trượt trên sàn kim loại, ánh sáng xanh trên trần hành lang tràn đầy cảm giác hư ảo.
Sau khi rẽ vào một góc, một cánh cửa kim loại mở ra, Ngỗi Tân bị đẩy vào một cabin hồi sức hình con nhộng.
Bác sĩ mổ chính đã thay áo phẫu thuật bằng áo blouse trắng, bên ngoài áo có gắn thẻ tên - Hoàng Tồn Lương, trưởng phòng y tế.
Bác sĩ Hoàng cắm một ống truyền dịch vào mu bàn tay của Ngỗi Tân, khép tấm kính của cabin hồi sức lại rồi nói với cô: "Nghỉ ngơi cho tốt nhé. Vết thương của cô dự kiến sẽ lành trong vòng 12 giờ, nếu cảm thấy không thoải mái thì ấn vào nút màu xanh lá cây bên tay phải của cô, tôi còn một ca phẫu thuật nữa, tôi đi trước đây."
Ngỗi Tân yên lặng gật đầu.
Bác sĩ và y tá rời khỏi phòng Ngỗi Tân.
Ngỗi Tân nằm trong cabin hồi sức, nhìn màn hình tích hợp của cabin đang hiển thị đủ loại số liệu khác nhau.
Máy kêu tích tích không ngừng, điện tâm đồ dao động liên tục, nhịp tim duy trì trong khoảng 80 đến 110. Huyết áp thấp, có tình trạng thiếu máu nhẹ.
Tất cả dữ liệu về cơ thể cô đều được hiển thị trên đó.
Thế giới của "Vùng đất đẫm máu" mang thiên hướng cyberpunk, vì vậy khoa học kĩ thuật ở thế giới này phát triển hơn nhiều so với thế giới thực nơi Ngỗi Tân sống, cabin hồi sức công nghệ cao không giống như thứ mà trình độ khoa học kĩ thuật ở trái đất có thể chế tạo ra.
Ngỗi Tân bị thương nặng như vậy, nhưng bác sĩ lại nói với cô vết thương sẽ lành trong vòng 12 giờ, công nghệ y tế này nằm ngoài tầm với của trái đất.
Khẩu hiệu của "Vùng đất đẫm máu" là "một Thế giới Thứ Hai thực sự tồn tại".
Bước vào trò chơi tương đương với việc mở cánh cửa đến Thế giới Thứ Hai.
Câu khẩu hiệu này không có gì là khoa trương cả, Ngỗi Tân thực sự đã du hành đến đây. Cô đang tự hỏi liệu 10 nghìn người chơi tham gia phiên bản thử nghiệm nội bộ cùng cô có du hành đến thế giới này giống cô, có danh tính cũng như cuộc sống mới khác với thế giới thực hay không?
Ngỗi Tân có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh, cô ngoan cường như cỏ dại, ngay cả khi không có cha mẹ thì cô vẫn có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt. Bây giờ cô đã chuyển sang một hoàn cảnh hoàn toàn mới, hay nên nói là rất xa lạ đối với cô, thế nhưng Ngỗi Tân lạc quan cho rằng mặc dù thân phận của cô trong trò chơi hết sức phức tạp và nguy hiểm nhưng cô vẫn có một khởi đầu tương đối ổn định.
Bởi vì bây giờ cô là một bệnh nhân, một nhân viên an ninh tay mơ bị bọn côn đồ đả thương khi đang làm việc tại hiện trường trong kì thực tập.
Trong lúc chữa thương, cô được bảo đảm an toàn, có thể tạm thời rời xa một ít rắc rối. Hơn nữa vết thương của cô ở trên đầu, giả vờ bị mất trí nhớ là một cái mô típ cũ mèm nhưng lại rất có tác dụng.
Điều này đã cho Ngỗi Tân đủ thời gian "giảm xóc".
Lý do tại sao lại du hành đến đây thì quá là bí ẩn, Ngỗi Tân không có năng lực để đào sâu tìm tòi.
Trước mắt cô là một vấn đề cấp bách hơn nhiều, đó là phải sống sót như thế nào.
6 lời khuyên đó đã in sâu trong đầu Ngỗi Tân.
[Một, hãy coi thế giới trò chơi như thế giới thực.
Hai, đừng tiết lộ danh tính người chơi của bạn cho bất cứ ai.
Ba, không được tiết lộ nội dung trò chơi cho bất kỳ ai.
Bốn, sinh mệnh chỉ có một, chết rồi thì không thể sống lại.
Năm, nếu bạn chọn bắt đầu trò chơi, vậy bạn chỉ có hai con đường: 'vượt qua trò chơi' hoặc 'nhân vật tử vong'.
Sáu, mọi thứ đều có cái giá của nó.]
Điều thứ tư và thứ năm có thể hợp lại làm một, trọng điểm của hai câu là hậu quả của "tử vong". Sinh mệnh chỉ có một, câu này rất có thể không phải là nói cho vui.
Coi thế giới trò chơi là Thế giới Thứ Hai, vậy thì thế giới thực nơi người chơi ở có thể gọi là Thế giới Thứ Nhất, nếu chết ở Thế giới Thứ Hai, liệu có chết ở Thế giới Thứ Nhất hay không?
Cái giá của tử vong là không ai có thể chấp nhận nổi, Ngỗi Tân cảm nhận được một áp lực – áp lực sinh tồn.
Ngỗi Tân có 12 tiếng đồng hồ để hồi phục.
12 tiếng sau, cô sẽ rời khỏi cabin hồi sức và tiếp xúc trực tiếp với những người ở Thế giới Thứ Hai.
Căn cứ vào thân phận phức tạp của cô, cô có thể cần phải thường xuyên tiếp xúc với một tổ chức quân kháng chiến tên là "Cơ giới Lê Minh", còn phải nỗ lực trèo cao trong Cục Điều tra, thu được sự tín nhiệm của mọi người, trở thành một "con gián đạt chuẩn" che giấu hành tung và cung cấp tình báo cho tổ chức...
Tuy Ngỗi Tân có thời gian giảm xóc nhưng cô đã buộc phải vào thế dò mìn.
Mỗi bước đều cần phải thận trọng như đang đi trên băng mỏng, một khi chủ quan là sẽ rơi vào bad ending.
Không biết có người chơi nào xui xẻo như cô không nhỉ?
Cabin hồi sức vẫn đang chạy, ánh sáng xanh liên tục quét qua cơ thể cô, thuốc hồi phục được tiêm vào mạch máu. Da đầu của Ngỗi Tân truyền đến cảm giác vừa ngứa vừa tê, vết thương của cô nhanh chóng khép lại.
"Kiểm, kiểm tra giao diện?" Ngỗi Tân thử nói thầm trong lòng.
Hệ thống trò chơi đáp lại Ngỗi Tân, màn hình sáng lại lần nữa mở ra, dòng chữ quen thuộc xuất hiện.
Cô bỏ qua phần thiết lập thân phận cơ bản mà cô đã đọc nhiều lần, xem phần khác.
[Thuộc tính cơ bản]
– Họ tên: Ngỗi Tân
– Nghề nghiệp: Người cướp đoạt
– Siêu năng lực: (chưa có)
– Tài năng bẩm sinh:
[Nhân cách kịch tính] Bạn có kỹ thuật diễn cao siêu và có thể đánh lừa hầu hết tất cả mọi người.
[Sinh mệnh ngoan cường] Bạn sống dai như gián.
[Lẩn tránh nguy hiểm] Bạn có thể nhạy bén nhận ra những nguy hiểm quanh mình và lẩn tránh chúng.
[Tiếp thu thần tốc] Học ít được nhiều, đạt kết quả gấp đôi chỉ với một nửa công sức.
Nghề nghiệp là người cướp đoạt? Rốt cuộc người cướp đoạt có ý nghĩa gì?
Hệ thống kịp thời nhắc nhở: [Người cướp đoạt là nghề nghiệp dựa vào việc săn lùng người có năng lực đặc biệt, cướp đi siêu năng lực của bọn họ để thu hoạch được sức mạnh.]
Có được siêu năng lực bằng cách giết người có năng lực đặc biệt? Giết một người có siêu năng lực, sau đó siêu năng lực của người đó sẽ được chuyển giao cho mình?
Ngỗi Tân chấn động, nhịp tim của cô tăng vọt trên màn hình trong cabin hồi sức.
"Nhịp tim bất thường, nhịp tim bất thường..." Cabin hồi sức vang lên tiếng báo động tích tích.
Ngỗi Tân lập tức hít sâu mấy hơi, ổn định nhịp tim, hơn mười giây sau, chuông báo động trong cabin cũng ngừng lại.
Cô đang định suy nghĩ kỹ về cái nghề cướp đoạt hung tàn này, nhưng ngay sau đó, đèn trong phòng chợt vụt tắt.
Cánh cửa kim loại mở ra, có người tiến vào phòng bệnh của cô.
Ngỗi Tân quay đầu, nhìn về phía cửa qua tấm kính trong suốt.
Bác sĩ Hoàng lau chiếc kính của mình, chậm rãi đi tới, gõ lên nắp kính cabin, mỉm cười với Ngỗi Tân: "Cảm giác thế nào rồi?"
Ngỗi Tân nói: "Hình như tôi bị mất trí nhớ."
Thế nhưng hành động tiếp theo của bác sĩ Hoàng đã cắt đứt những gì Ngỗi Tân định nói.
Anh ta mở cabin hồi sức, lấy ra một con chip xanh trong đồng hồ đeo tay rồi nhét vào tay Ngỗi Tân, nhỏ giọng nói: "Đây là thứ mà tổ chức yêu cầu tôi đưa cho ngài."
Ngỗi Tân: Gì? Tổ chức gì, tổ chức gì cơ? Anh nói rõ ra đi chứ!
Cô cảm thấy có gì đó không ổn, bác sĩ Hoàng hiền lành dễ gần trước mặt cô lại đang che giấu thân phận, cũng là kẻ phản bội giống như cô?
Bác sĩ Hoàng gật đầu với Ngỗi Tân: "Quyền hạn của tôi không cao, không có quyền biết được nhiệm vụ của ngài. Sau này nếu ngài có hành động cần đến tôi thì xin hãy thông báo cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp."
Ngỗi Tân không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể mặt không biểu tình nhìn anh ta.
"Còn cái này, đây là tư liệu về cuộc sống của người mà ngài mạo danh, xin hãy đọc kỹ. Một số thói quen nhỏ khó bắt chước nhất nên cũng dễ lộ tẩy nhất. Cũng may người mà ngài sắm vai là một thực tập sinh mới đến không lâu, không thân lắm với mọi người nên thay thế cô ta cũng không khó." Bác sĩ Hoàng lại lấy ra một con chip đen và một chiếc vòng tay bằng bạc, "Máy liên lạc của tổ chức đây, người phía trên sẽ liên lạc với ngài thông qua cái máy này."
"... Ừ." Ngỗi Tân lãnh đạm đáp lại.
Nói dài sẽ thành nói dại nên cô quyết định không nói lời nào.
"Haiz, ngài thật sự đã hy sinh rất nhiều." Bác sĩ Hoàng cảm thán: "Để ngụy trang vết thương mà ngài có gan động dao kéo lên đầu, chủ động tiến hành phẫu thuật cải tạo máy móc... Ngài không cần lo, người kia đã bị tổ chức xử lý rồi, dữ liệu bộ gen và quỹ đạo cuộc đời cũng đã được sửa đổi xong. Từ giờ trở đi, ngài chính là nhân viên an ninh tuần tra 'Ngỗi Tân' của tiểu đội số 7 thuộc đội hiện trường."
Nghe xong những lời này, trong đầu Ngỗi Tân lập tức có một con đường tương đối rõ ràng hơn.
Nhân viên an ninh tập sự của Cục Điều tra cũng tên là "Ngỗi Tân", thế nhưng "nhân viên an ninh Ngỗi Tân" này lại khá xui xẻo, bị xử lí rồi thay thế bởi một gián điệp của Cơ giới Lê Minh, mà Ngỗi Tân bây giờ đã thay thế gián điệp đội lốt "nhân viên an ninh Ngỗi Tân"... quá lòng vòng!
"Trong Cục Điều tra này không chỉ có một người thức tỉnh, những người đứng đầu các tổ đội và bộ phận khác nhau đều có năng lực siêu phàm. Năng lực của những người thức tỉnh rất đa dạng, cái gì cũng có." Bác sĩ Hoàng nói: "Cục Điều tra có một tin đồn, đội trưởng đội điều tra tội phạm có siêu năng lực phát hiện nói dối, xin ngài hãy cẩn thận."
Ngỗi Tân trả lời ngắn gọn: "Tôi hiểu rồi."
"Tất cả vì Lê Minh." Bác sĩ Hoàng thâm thuý nhìn Ngỗi Tân.
Câu này... sao nghe giống tuyên ngôn đồng chí thế nhỉ?
Ngỗi Tân phản ứng rất nhanh, lặp lại: "Tất cả vì Lê Minh."
Bác sĩ Hoàng gật đầu thở dài: "Ngài bảo trọng nhé, tôi phải gấp rút thực hiện ca phẫu thuật tiếp theo... Haiz, lúc mới vào không ngờ lại phải làm lụng vất vả như này."
Ngỗi Tân nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta mãi đến khi anh ta rời đi.
Khát vọng sống sót mãnh liệt chiếm cứ não bộ Ngỗi Tân, nguy hiểm đang rình rập ngay bên người cô.
Cơ giới Lê Minh là tổ chức như thế nào? Bọn họ có thể không chút do dự diệt trừ một người và sau đó thay thế người khác vào, nhìn từ góc độ nào cũng thấy không phải hạng lương thiện. Bọn họ đưa gián điệp vào Cục Điều tra để làm gì? Mục tiêu cuối cùng của quân kháng chiến là gì?
Điều quan trọng nhất là Ngỗi Tân không chắc liệu mình có thể rời khỏi Thế giới Thứ Hai và quay về Thế giới Thứ Nhất hay không, nếu cô bị mắc kẹt ở đây mãi mãi thì sao?
Ngỗi Tân liên tục hít sâu, bình ổn nhịp tim đang tăng tốc, kẻo cabin hồi sức sẽ lại phát ra tiếng cảnh báo nhịp tim bất thường.
Ánh mắt cô dừng trên ba chữ "người cướp đoạt".
Nếu cô có thứ gì để dựa vào thì chắc chắn đó chính là năng lực của "người cướp đoạt". Khả năng đáng sợ này có thể là hy vọng duy nhất của cô.
Cô có một thân phận đặc thù, bước nào cũng như đang đi trên một sợi dây mỏng, trái hay phải thì đều là vực thẳm, tiến hay lùi đều có nguy cơ rơi xuống đáy vực. Điều khiến Ngỗi Tân sầu lo chính là cô không có cơ hội rời khỏi trò chơi.
Không một kẻ phản bội nào có thể thành công mà rút lui, nếu phản bội tổ chức Cơ giới Lê Minh, liệu cô sẽ có quả ngọt mà ăn sao? Nếu phản bội Cục Điều tra, cô lại càng không có kết cục tốt đẹp, cô cũng là tội phạm bị truy nã cấp 1 đấy.
Cái giá của tử vong khiến Ngỗi Tân đủ thận trọng, cuộc sống cô đơn trong quá khứ khiến cô học cách tự bảo vệ và trang bị cho chính mình.
Cô trầm tư một hồi lâu, cuối cùng quyết định coi cuộc phiêu lưu du hành xuyên thời không này như một trò chơi, một trò chơi thực sự, một trò chơi không thể thua, một trò chơi liên quan đến tính mạng của cô.
Cô muốn hoàn thành trò chơi này, đi đến điểm cuối, tránh tất cả con đường BE và hướng về phía HE... dù cho phải sử dụng bất kì biện pháp nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro