Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 98: Con sư tử lông vàng

Sau khi nhận ra điều này, Quý Từ dứt khoát nhét trâm ngọc bích vào tay áo, vờ như bản thân không nhìn cái gì, cũng không mua bất cứ cái gì.

Vừa mới cất trâm cài đi, Tần Giác liền vỗ nhẹ lên vai cậu.

Cậu quay lại, nhìn thấy Tần Giác đang cầm một túi bánh gạo trên tay, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: "Không ngờ bánh gạo cũng được bán ở Tây Vực. Ta đã ăn thử, mùi vị rất giống bánh gạo ở Kinh Châu. Sư huynh có muốn thử không?"

Nói xong, y cầm một miếng bánh gạo nhẹ nhàng chạm vào môi Quý Từ.

Cả người Quý Từ đông cứng, có chút do dự.

Nhưng rồi nghĩ lại, chẳng phải chỉ là một miếng bánh gạo thôi sao?

Đôi khi thứ như lòng dũng cảm, sau khi không ngừng thu hẹp, sẽ chạm đáy và bật dậy.

Quý Từ nghĩ -- Lão tử mịa nó đã trốn tránh nhiều ngày như vậy, vì sao không dám mạnh dạn một lần?

Cậu chỉ do dự khoảng nửa giây, mở miệng cắn miếng bánh gạo.

Nó rất ngọt, bên trên được rắc đường vừa phải, dù ăn nhiều cũng không thấy ngán.

Hai mắt Quý Từ sáng lên: "Quả nhiên mùi vị giống hệt Kinh Châu, nhưng không biết vì sao lại có ở Tây Vực."

Cậu không suy nghĩ nhiều, mà hỏi rất tự nhiên: "Tiếp theo chúng ta nên đi đâu?"

Nhìn thấy sư huynh không phản kháng, trong mắt Tần Giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tâm tình của y vui vẻ hẳn lên nói: "Thành Đồng Cốt rất rộng lớn, chiếm gần một nửa lãnh thổ, thậm chí còn bao gồm rất nhiều đỉnh núi. Bình Khương Môn, nó nằm trên đỉnh một trong những ngọn núi."

Tần Giác nhớ lại tấm vải lụa mà Quý Từ cho y xem trước đó, sau khi cân nhắc một lúc: "Các loại thảo dược và côn trùng độc hại được ghi trên tấm vải lụa đó, cơ bản đều nằm trên núi thuộc quyền quản lý của Bình Khương Môn, nếu chúng ta muốn lên núi, phải được sự chấp thuận của Bình Khương Môn.

Nghe vậy, Quý Từ có chút không hiểu: "Mỗi ngọn núi ở nơi này đều là của Bình Khương Môn?"

"Đúng vậy." Tần Giác gật đầu nói: "Toàn bộ Thành Đồng Cốt này, đều thuộc về Bình Cường Môn."

Quý Từ đột nhiên không thể tin được: "Làm sao có thể như vậy, vậy Lương hoàng biết rõ không thể để tiên môn bách giư hoàn toàn lấn át hoàng quyền, nếu không làm sao trị quốc? Thành chủ của Đồng Cốt thành không quản sao?"

Nếu thành chủ của Đồng Cốt thành ngay cả chuyện này cũng không rõ, vậy Quý Từ thực sự không biết đối phương làm thế nào để phát triển Đồng Cốt thành thành bang mạnh nhất Tây Vực.

Dựa vào bộ não ngu xuẩn đó sao?

Có lẽ là trên mặt Quý Từ lộ ra vẻ nghi ngờ và oán hận quá rõ ràng, Tần Giác không khỏi cười lớn, lại nhét một miếng bánh gạo vào miệng Quý Từ, nói tiếp: "Nếu ta nói toàn bộ Đồng Cốt thành này thật ra là do môn chủ Bình Khương Môn một tay xây dựng thì sao?"

Vừa dứt lời, Quý Từ sửng sốt: "... A?"

"Thành chủ Đồng Cốt thành, cũng là môn chủ Bình Cường Môn," Tần Giác nói từng chữ một, "nếu không huynh cho rằng, ở Tây Vực bị sói bao vây, Đồng Cốt dựa vào cái gì có thể thủ hộ được vùng đất rộng lớn này?"

Vừa dứt câu, trực tiếp khiến Quý Từ đơ người.

Cậu hít hà một cái: "Vậy môn chủ của Bình Khương Môn, hắn là một người."

Hắn đã một tay thành lập môn phái lớn nhất Tây Vực, còn cai quản một vùng đất rộng lớn như vậy và người dân Tây Vực, không khác gì một vị hoàng đế.

Cậu lặng lẽ thở dài, đưa tay ra nhận lấy tờ giấy dầu chứa đầy bánh gạo từ tay Tần Giác, làm bộ làm tịch nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đến Bình Khương Môn xem thử đi. "

Tần Giác rũ mắt xuống liếc nhìn đôi bàn tay trống rỗng của mình, đột nhiên bật cười.

Y nhìn Quý Từ đã bắt đầu đi về phía trước, vội vàng mấy bước đuổi theo: "Sư huynh, ta..."

Lời còn chưa dứt, Quý Từ đột nhiên xoay người, nhanh chóng nhét một miếng bánh gạo vào miệng Tần Giác.

Trên môi thanh niên nở một nụ cười bắt mắt, tùy tiện lại khoa trương, cậu cố ý kéo dài thanh điệu, chậm rãi nói: "Vội cái gì, sư huynh cũng không phải không cho đệ ăn, sao lại gấp gấp như vậy?"

Tần Giác trong lúc hoảng hốt hoàn toàn không ngờ sư huynh lại đột nhiên trở nên cứng cỏi hơn, tai lại đỏ bừng.

Không chỉ tai, còn có má và cổ trong phút chốc như bị thoa một lớp chu sa, đỏ đến mức có thể chảy máu.

Quý Từ vốn tưởng rằng y sẽ nói gì đó, kết quả một giây hai giây trôi qua, đứa trẻ này vẫn chỉ đỏ mặt, do dự không nói được lời nào.

Cậu lập tức nhướng nửa lông mày lên, nhiệt tình nói: "Sao lại không nói gì?"

Tần Giác mím môi, cuối cùng dời mắt, nhanh chóng đi về phía trước.

Quý Từ nhìn bóng lưng của y có thể nói là đang hoảng loạn bỏ chạy, trầm ngâm suy nghĩ——

Đứa trẻ này, thực sự công mạnh thủ yếu?

Chẳng qua chỉ là thuận miệng trêu ghẹo một cái, lại xâu hổ thành như vậy?

Quý Từ đột nhiên hưng phấn.

Tại sao cậu không phát hiện ra thuộc tính này sớm hơn?!

Vậy đoạn thời gian trước cậu xấu hổ như vậy ngượng ngùng như vậy làm gì chứ? Hoàn toàn không cần thiết!

Người xấu hổ ngượng ngùng bây giờ chắc chắn là Tần Giác mới đúng!

Có thể làm bản thân thoải mái, sao có thể để người khác tốt hơn chứ?

Quý Từ chọn giữa việc làm mình ngại ngùng và làm Tần Giác ngại ngùng.

Thiên địa rộng lớn, không có gì làm bản thân hạnh phúc hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Quý Từ cảm thấy mình giống như một con ngựa hoang chạy loạn trên thảo nguyên, đột nhiên trở nên hung hãn hơn.

Cậu nhanh chóng đuổi kịp: "Tiểu sư đệ đệ trốn cái gì, còn muốn ăn bánh gạo không?"

"Có muốn sư huynh đút đệ không?"

Tần Giác: "..."

Y gia tăng tốc độ bước đi về phía trước, môi mím chặt.

——Sơ ý rồi, sao lại quên rằng vị sư huynh này của y có khí chất dương quang xán lạn? Điều này khiến y nếm được vị ngọt, cuộc sống của y sau này có lẽ trải qua không quá tốt.

Lỡ như y không thể chịu đựng được thì sao?

......

Hai người ồn ào suốt dọc đường, chính xác mà nói, là ồn ào một mình Quý Từ.

Cậu phải soát độ tồn tại trước mặt Tần Giác mới được, cậu phải tìm bằng được bộ dáng ngại ngùng, xấu hổ vô cùng của bản thân trước đây.

Mãi đến khi đi đến sơn môn Bình Cường Môn, Quý Từ mới miễn cưỡng yên tĩnh lại.

Lúc này, sắc mặt Tần Giác cũng đã nhạt đi, trở về hình dáng trước đây là một mỹ nhân làm từ sương giá và tuyết lạnh.

Đánh chuông ở sơn môn.

Không lâu sau, một người gác cổng bước ra.

Ánh mắt hắn nhìn hai người, vẻ mặt cao ngạo: "Xin lỗi, Bình Khương Môn không bao giờ tiếp khách bên ngoài."

Nói xong, hắn lại phải đóng cửa.

Ngôn ngữ hắn nói là tiếng Tây Vực, may mắn thay, Quý Từ đã học trước đó một chút, vẫn có thể hiểu được.

Lúc cửa còn chưa đóng chặt, Quý Từ đã nhanh chóng ngăn hắn lại: "Chúng ta không đi vào Bình Cường Môn, chỉ đi dạo quanh dãy núi xung quanh một lát thôi."

Đệ tử đó trợn mắt, tiếp tục nói như cũ: "Bình Cường Môn không tiếp khách bên ngoài, huống chi là người Trung Nguyên, hai vị mời trở về."

"Ê, cái con ngươi này!" Quý Từ tức giận.

Cậu cảm thấy người này cao cao tại thượng, , bộ dạng mắt cẩu nhìn người rất giống những cô nhân viên trong cửa hàng cao cấp kiếp trước.

Nhìn thử cái trợn mắt này đi, trợn còn rất điêu luyện.

Cậu còn muốn nói thêm gì nữa, liền nhìn thấy Tần Giác ở bên cạnh lấy từ trong tay áo ra một tấm ngọc bài, lạnh lùng nói: "Nếu không tiếp nhận người Trung Nguyên, vậy tiếp nhận cái này không?"

Nói xong, y ném ngọc bài đi.

Đệ tử đó theo bản năng bắt lấy, sau khi nhìn rõ ràng, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh hãi.

——Cái được khắc trên này, vậy mà là con dấu của môn chủ!

Hắn lập tức đè xuống vẻ khinh thường trên mặt, cung kính mở sơn môn, dùng hai tay trả lại ngọc bài cho Tần Giác, mỉm cười ân cần rạng rỡ: "Vị tiên trưởng này, có con dấu của môn chủ sao không nói sớm? Mời vào ạ."

Sự thay đổi thái độ này giống như sự thay đổi khuôn mặt trong vở kịch Tứ Xuyên, khiến Quý Từ kinh ngạc.

Cậu dời tầm mắt xuống ngọc bài, đột nhiên nhớ ra.

Tây Vực, Bình Khương Môn, đây không phải là địa phận của Uất Trì sao?

Con sư tử lông vàng thái độ tùy tiện đó, thích để lộ ngực trần, còn nhớ nhung đến tiểu sư đệ nhà cậu kia sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro