Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

40. Tâm ma

"Ngài như thế nào lại cãi nhau với Lăng Vi sư huynh rồi?" phong chủ Vạn Linh Phong nhỏ giọng nói.

Thanh Hư đạo tôn không trả lời, chỉ là an tĩnh chữa thương.

Một lúc sau, ông mới hơi mở mắt ra, nhìn phía tiểu sư đệ nói: "Có chuyện ta quên mất, ngươi giúp ta lại đi đến Bình Cơ Phong một chuyến."

Mọi người đều biết hợp tịch đại điển là muốn cử hành hợp tịch cho một cặp đôi nào đó.

Nhưng phân tịch lại không dễ dàng như vậy.

Rất phổ biến trong Tu chân giới, dưới tình huống nếu như muốn phân tịch đó chính là một trong hai người sẽ giết chết đối phương. Nhưng Thanh Hư cùng Lăng Vi ai cũng chưa chết, cho nên yêu cầu đem lễ vật ở đại điển hợp tịch lúc trước khi triền ở bên nhau là sợi tóc đen cùng với ngọc điệp mang ra tiêu hủy.

Cũng coi như là đã phân tịch.

Năm đó Lăng Vi nhất kiếm bổ sơn, làm Thanh Hư tự nhiên không thể nhắc lại chuyện ngọc điệp này.

Cho nên kỳ thật giữa bọn họ vẫn luôn chưa hoàn toàn phân tịch.

Thực ra, ông đã nghĩ đến chuyện này khi mới lên núi, nhưng kết quả bởi vì đủ loại nguyên nhân nên ông vô tình quên mất.

Phong chủ Vạn Linh Phong vừa nghe thấy những lời này sắc mặt tức khắc đại biến.

Hắn trừng lớn mắt nhìn chưởng môn sư huynh, cả giận nói: "Ta không đi!!"

Năm đó, hai vị sư huynh nháo loạn, Lăng Vi sư huynh trực tiếp nhất kiếm bổ đôi Đạp Vân Phong, khiến đông đảo sư huynh đệ đều bị dọa ngốc. Cũng may hắn không có động thủ giết đại sư huynh, cho nên các sư huynh đệ nghĩ đi nghĩ lại, liền không tiếp tục khuyên nhủ nữa.

Chờ sau khi Lăng Vi sư huynh trở về phong, chưởng môn sư huynh đã yêu cầu hắn đi một chuyến đến Bình Cơ Phong.

Sau đó hắn liền đi.

Hắn vốn tưởng rằng Lăng Vi sư huynh nổi giận thành như vậy mà lại chưa hạ thủ giết Đại sư huynh, này đại biểu cho Lăng Vi sư huynh trời sinh tính cao khiết, dù tức giận đến đâu cũng có thể duy trì lý trí.

Nhưng hắn sai rồi.

Vừa đến chân núi Bình Cơ Phong hắn liền nói ' Đại sư huynh để cho ta tới......' câu sau còn chưa kịp nói xong, hắn liền trực tiếp bị chấn bay ra xa mấy chục trượng.

Người thiếu chút nữa bị tàn phế, tu vi đều rớt nửa cấp!

Khi đó hắn mới ý thức được, nguyên lai Lăng Vi sư huynh kỳ thật đã sớm không còn lý trí gì trong cơn giận dữ, chẳng qua vẫn luôn trấn áp không động thủ đối với Đại sư huynh mà thôi.

Chịu thay lại là những người khác.

Tỷ như kẻ xui xẻo nào đó, cũng chính là hắn, vậy quản không được nhiều như vậy.

Cho nên hắn đi đến chính là cho Lăng Vi sư huynh đánh xả giận.

Hiện tại đã nháo loạn rồi còn muốn cho hắn đi chịu đánh?!

Không có cửa đâu!

Hắn đã không còn ngu ngốc như trước kia nữa!

"Muốn đi thì chưởng môn sư huynh ngài tự mình đi! Dù sao ta không đi." phong chủ Vạn Linh Phong nổi giận đùng đùng nói.

Thanh Hư đạo tôn trầm tư hai giây, sau đó nói: "Thôi."

Phong chủ Vạn Linh Phong tức giận đến mức sắp rớt nước mắt, hắn giận dữ nói: "Ta biết rồi! Ta biết rồi năm đó ngươi là muốn ta thăm dò! Muốn nhìn một chút Lăng Vi sư huynh tức giận đến mức nào sau đó lại quyết định xem ngươi có nên đi gặp hắn hay không!"

Thanh Hư đạo tôn liếc xéo hắn một cái, nói: "Ngươi cả ngày không thích nhúc nhích, hoạt động gân cốt cũng không có hại gì đối với ngươi. Năm đó tuy rằng xương sườn cùng kinh mạch ngươi bị chấn nát, chẳng phải trong họa có phúc ngươi đã thăng lên Nguyên Anh kỳ sao?"

Phong chủ Vạn Linh Phong tỏ vẻ hắn không thèm muốn loại đường tắt này để thăng cấp.

Bất quá Thanh Hư cũng không ép buộc nữa.

Ông lại liếc mắt một cái về phía Bình Cơ Phong, sau đó thu hồi ánh mắt rồi thở dài.

Thôi.

Chung quy chờ Lăng Vi thành công tấn sâu vào Đỉnh kỳ, có lẽ khi đó chính ông đã chết rồi, có bắt ngọc điệp để phân tịch hay không đều là một loại kết quả.

Vì thế Thanh Hư đạo tôn liền tiếp tục tại chỗ nhắm mắt đả tọa chữa thương.

Định sau khi chữa thương đến mức nhìn hoàn toàn không ra điểm khác thường nào sau đó lại trở về chủ phong.

Cùng lúc đó.

Tất cả các Phong chủ sau khi nhận được tin truyền âm của Lăng Vi sư huynh đều ngẩn người, đồng thời nghĩ đến sẽ không lại cùng Chưởng môn sư huynh có quan hệ đi?

Lăng Vi sư huynh rất ít khi tức giận.

Nhưng mỗi lần tức giận đều là bởi vì Chưởng môn sư huynh.

Mà ngữ khí vừa rồi lại rất lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi, khiến người không thể không suy đoán nhiều.

"Đừng động, tiểu tâm vạ lây cá trong chậu*." phong chủ Đan Phong ngưng trọng nói với phong chủ Càn Đạo Phong .

(*cẩn thận làm tổn thương cá trong ao*, cao nhân đi qua xin chỉ giáo chứ tui ko bt câu này sao luôn)

Phong chủ Càn Đạo Phong gật đầu: "Đã hiểu."

*

Lần này Lăng Vi nói bế quan là thật sự bế quan.

Cấm chế ở Bình Cơ Phong so với khi trước muốn mạnh hơn một chút, người khác căn bản không có biện pháp tiến vào linh phong một bước, bởi vì đây là cấm chế của đại năng Độ Kiếp kỳ thiết lập.

Mà trong đó......

Cũng bao gồm Đoạn Di.

Phải nói Lăng Vi kiếm tôn đã quên mất đồ đệ hắn là Đoạn Di.

Bởi vì mấy ngày nay Thanh Hư đạo tôn không còn canh phòng nghiêm ngặt, cho nên Đoạn Vị Chước thường xuyên nửa đêm đi tới Đạp Vân Phong.

Cho dù chỉ là lén lúc trộm nhìn Ngôn Tẫn từ bên ngoài mà thôi.

Mà hôm nay, như thường lệ, Đoạn Di lại chữa trị vết thương của Ngôn Tẫn đang nằm hôn mê.

Sau khi trị liệu xong, hắn phải trở lại Bình Cơ Phong.

Nhưng sau khi hắn trở lại phong liền phát hiện cấm chế đã khác trước.

Hắn dùng linh lực thâm nhập vào, lại phát hiện mặc kệ làm như thế nào, cũng không thể phá vỡ cấm chế kết giới ở Bình Cơ Phong.

Đoạn Di trực tiếp giơ chân đá về phía kết giới màu vàng nhạt.

Nhưng vẫn như cũ không xê dịch một chút nào.

Lúc này Trường Tê cũng từ thân kiếm hóa thành hình dạng tiểu thú, trong đôi mắt to của con thú cũng lập loè hiện lên vẻ mê mang nghi hoặc.

Có vẻ như không rõ vì sao lại không vào được nhà.

Không khí trong lúc nhất thời trở nên im lặng, càng đừng nói Bình Cơ Phong vốn đã rét lạnh vô cùng, lúc này lại càng lạnh lẽo hơn.

Đoạn Di trầm mặc đứng ở bên ngoài, nhìn chăm chú cấm chế hồi lâu.

Ban đầu, hắn kỳ thật có thể truyền tin cho sư tôn hắn.

Nhưng Đoạn Di không làm.

Mà là trực tiếp quay đầu rời đi, tiếp tục đi về phía Đạp Vân Phong nơi mà hắn vừa đi tới đây.

Nguyên bản hắn không muốn trở về, hiện tại lại vừa lúc.

Chỉ là không khéo, khi Đoạn Di chuẩn bị đến nơi, lại tình cờ đụng phải Thanh Hư đạo tôn đang trở về chủ phong.

"Ồ? Vị Chước, ngươi sao lại tới đây?" phong chủ Vạn Linh Phong tò mò hỏi.

Đoạn Di không nghĩ tới sẽ đụng phải người khác.

Hắn nhìn hai người Thanh Hư đạo tôn cùng với phong chủ Vạn Linh Phong trước mắt, trầm mặc một lát mới nhẹ giọng nói: "Ta không vào được."

"Cái gì?" phong chủ Vạn Linh Phong nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Đoạn Di.

Thanh Hư đạo tôn lại hiểu được một chút.

Phỏng chừng là Đoạn Di không vào được Bình Cơ Phong, bởi vì dựa theo tính cách khi trước của Lăng Vi có thể lại đem kết giới cấm chế tăng mạnh hơn rồi.

Năm đó mỗi lần hắn tức giận đều sẽ làm như vậy.

Để biểu đạt sự phẫn nộ của bản thân.

Chẳng qua lần này lại bỏ đồ đệ hắn bên ngoài cửa.

Thanh Hư đạo tôn có chút đau đầu, ông nhìn Đoạn Di mín môi, nói: "Cùng bản tôn đến đây đi, tạm thời ở mấy ngày tại chủ phong đi."

Đôi mắt Đoạn Di hiện lên một tia mất mát.

Hắn kỳ thật không muốn tạm ở chủ phong.

Nhưng hắn biết Thanh Hư đạo tôn sẽ không cho hắn ở trong linh phong của Ngôn Tẫn, vì thế nên hắn thờ ơ đáp ứng.

Trên đường.

Phong chủ Vạn Linh Phong liếc nhìn Đoạn Di bên cạnh vài lần, cuối cùng không khỏi tò mò hỏi: "Này đêm khuya thế này ngươi không ở Bình Cơ Phong, tới đây làm cái gì?"

Lời này kỳ thật cũng là điều mà Thanh Hư đạo tôn muốn biết.

Nhưng ông không tiện mở miệng.

Hiện tại sau hhi nghe được câu hỏi của tiểu sư đệ, ông tiếp tục vẻ mặt bình tĩnh đi về phía trước, nhưng kì thật lại lắng nghe động tĩnh phía sau.

Nhưng Đoạn Di không trả lời.

Đoạn Di có một bản lĩnh rất thần kỳ, đó chính là hắn có thể nghe những gì mình muốn nghe.

Nếu đã không muốn nghe cho dù ngươi có lải nhải như thế nào hắn sẽ đều bỏ ngoài tai.

Phong chủ Vạn Linh Phong thấy thế lập tức bỏ cuộc.

Vì vậy Thanh Hư đạo tôn đành phải mở miệng nói: "Vị Chước, thời gian này ngươi hẳn là ở Bình Cơ Phong mới đúng, vì sao lại ở bên ngoài phong?"

Đoạn Di: "Luyện kiếm."

Phong chủ Vạn Linh Phong tặc lưỡi lắc đầu: "Ngươi đã luyện kiếm đến mức thượng thừa rồi, Bình Cơ Phong cũng không chứa nổi ngươi nữa?"

Đoạn Di kỳ thật không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Phong chủ Vạn Linh Phong.

Bởi vì hắn rất ít cùng mọi người tiếp xúc.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng đây dường như không phải lời hay ho gì.

Vì thế hắn lập tức cau mày, có thể cảm giác được cảm xúc của chủ nhân Trường Tê cũng đột nhiên lao ra khỏi vỏ, luồng kiếm ý khổng lồ trong nháy mắt lao về phía phong chủ Vạn Linh Phong!

Điều này khiến phong chủ Vạn Linh Phong hoảng sợ.

Bất quá Trường Tê chỉ là đe dọa cảnh cáo hắn mà thôi, cho nên cũng không có bất kỳ hành động quá kích nào khác.

Nhưng này cũng làm phong chủ Vạn Linh Phong sợ hãi không nhẹ.

Vì vậy Thanh Hư đạo tôn đành phải mở miệng nói: "Vị Chước, thời gian này ngươi hẳn là ở Bình Cơ Phong mới đúng, vì sao lại ở bên ngoài phong?"

Đoạn Di: "Luyện kiếm."

Phong chủ Vạn Linh Phong tặc lưỡi lắc đầu: "Ngươi đã luyện kiếm đến mức đỉnh đến mức thượng thừa rồi, Bình Cơ Phong cũng không chứa nổi ngươi nữa?"

Đoạn Di kỳ thật không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Phong chủ Vạn Linh Phong.

Bởi vì hắn rất ít cùng mọi người tiếp xúc.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng đây dường như không phải lời hay ho gì.

Vì thế hắn lập tức cau mày, có thể cảm giác được cảm xúc của chủ nhân Trường Tê cũng đột nhiên lao ra khỏi vỏ, luồng kiếm ý khổng lồ trong nháy mắt lao về phía phong chủ Vạn Linh Phong!

Điều này khiến phong chủ Vạn Linh Phong hoảng sợ.

Bất quá Trường Tê chỉ là đe dọa cảnh cáo hắn mà thôi, cho nên cũng không có bất kỳ hành động quá kích nào khác.

Nhưng này cũng làm phong chủ Vạn Linh Phong sợ hãi không nhẹ.

Tuy rằng hiện tại phong chủ Vạn Linh Phong đã sơ giai Hóa Thần kỳ, so với Đoạn Di thì nhìn có vẻ lớn một cảnh giới. Nhưng Đoạn Di là kiếm tu cộng thêm tu đạo vô tình, hiện tại còn thêm một thần binh.

Cho nên nếu thật sự đánh nhau, hắn rất có thể đánh không lại Đoạn Vị Chước.

Thanh Hư đạo tôn nhíu mày nói: "Vị Chước."

Đoạn Di lúc này mới thu Trường Tê trở về vỏ kiếm.

Phong chủ Vạn Linh Phong hốc mắt tức khắc trào ra những giọt nước mắt ủy khuất, nghĩ thầm Lăng Vi sư huynh khi dễ hắn cũng liền thôi đi, đồ đệ hắn cũng khi dễ hắn!

Không tôn kính trưởng bối gì hết!

Nhưng bởi vì biết tên tiểu tử này sở dĩ tu vô tình đạo là vì thất tình lục dục không được trọn vẹn, không cẩn thận làm nó không vừa mắt là nó thật sự sẽ chém ngươi, cho nên phong chủ Vạn Linh Phong nói chuyện cũng có chút cẩn trọng.

Một hàng ba người rất mau đã lên đến chủ phong.

Thanh Hư đạo tôn kêu phong chủ Vạn Linh Phong đi trước tới chủ điện thương thảo sự tình chờ ông, sau đó liền mang theo Đoạn Vị Chước đến sân viện nơi hắn sẽ nghỉ ngơi.

Đó là một tiểu phong khác thuộc chủ phong, phong cảnh thanh tĩnh, linh khí nồng đậm.

Trên đường mòn rải đầy đá vụn màu trắng ngà nối thẳng đến ngôi nhà tre trước mắt, trong viện trồng đầy ắp hoa cỏ bên cạnh là rừng trúc xanh tươi tốt.

Vừa bước chân vào liền có cảm giác như đang lạc vào trong tiên cảnh.

Đây là nơi Ngôn Tẫn đã từng ở tại chủ phong khi còn nhỏ, chờ khi hắn hơi lớn một chút sau đó mới chuyển đến nửa còn lại của Đạp Vân Phong.

Dù sao thì Ngôn Tẫn có thể tùy ý sử dụng linh khí của nửa tòa linh phong, so với việc cùng ở trên một tòa linh phong cùng sư tôn hắn thì tốt hơn nhiều.

Sự thật chứng minh chính xác là như thế.

"Đây là nơi ở của Sư huynh ngươi trước đây, linh lực dư thừa, đối với việc tu luyện của ngươi rất hữu ích, ngươi tạm thời ở lại đây trước vài ngày." Thanh Hư đạo tôn nói.

Bởi vì trước đây Lăng Vi đều thừa nhận hành vi tặng đồ của Đoạn Di, cho nên Thanh Hư đạo tôn tự nhiên cũng không hề hoài nghi Đoạn Di.

Đã thả lỏng đề phòng hơn đối với hắn.

Đoạn Di gật đầu.

Hắn nhìn gian phòng nhỏ lịch sự tao nhã này, đôi mắt yên tĩnh như biển sâu hiện lên từng gợn sóng.

"Nếu có việc thì đến chủ phong tìm bản tôn."

"Được."

Chờ sau khi Thanh Hư đạo tôn rời đi, Đoạn Di bước nhẹ vào trong nhà tre.

Mặc dù Ngôn Tẫn đã rất lâu chưa đến đây, nhưng Đoạn Di tựa hồ còn có thể cảm nhận được hơi thở của sư huynh đã lưu lại.

Hắn vươn tay chạm vào cửa sổ được làm bằng trúc hơi lạnh.

Chờ hắn đi đến thư phòng, liền phát hiện trong thư phòng có rất nhiều bức họa do Ngôn Tẫn tự tay vẽ.

Các bức họa thông thường đều được làm từ một ít trúc hay gỗ linh tinh.

Còn có một ít từ.

Mà phía dưới hắn phát hiện một cuộn tranh đã được giấu đi, sau khi hắn chậm rãi mở ra hắn phát hiện trên bức họa này lại chính là hắn, hơn nữa là năm hắn mười sáu tuổi.

Mặt mày lạnh băng, biểu tình đạm nhiên.

Ký tên lại là Ngôn Tẫn.

Đoạn Di cứng đờ mà vươn tay chạm vào,thần sắc trong mắt càng thêm sâu thẳm.

"Sư huynh......" Đoạn Di lẩm bẩm.

Dường như chỉ cần tiếp tục niệm hai chữ này, Ngôn Tẫn sẽ lại một lần nữa trở về giống như trước đây.

Dần dần, đôi mắt Đoạn Di càng ngày càng đỏ, đỏ như máu.

Nếu là ngày xưa Đoạn Di sẽ áp chế nó xuống.

Nhưng lúc này hắn lại không có biện pháp nào áp chế được nữa.

Vì thế sau khi giãy giụa hồi lâu, thần sắc trong đáy mắt kia hoàn toàn từ đen chuyển thành đỏ thẫm.

Khí thế quanh thân Đoạn Di chợt biến đổi.

Nếu có những người khác ở đây vào lúc này, nhất định sẽ phát hiện Đoạn Di có gì đó không thích hợp.

Nhưng trước mắt không có ai cả.

Đoạn Di một lần nữa cúi đầu chậm rãi nhìn bức hoạ được cuộn tròn, đôi mắt tràn đầy huyết sắc, khàn giọng nói: "...... Sư huynh."

Như thể nó đã bị đè nén hàng trăm năm.


Tác giả:

Chào mọi người buổi tối tốt lành, đừng khó chịu a nhóm tiểu bảo bối của ta! chuyện giữa các Sư tôn còn có phiên ngoại????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro