38. Hiểu nhầm nhỏ năm đó
Quanh thân Lăng Vi khí thế cường lãnh, vốn là uy áp đại năng Độ Kiếp kỳ mang cho người cảm giác áp bách vô cùng.
Thanh Hư đạo tôn đứng tại chỗ chắp tay sau lưng.
Ông khẽ nhíu mày, nhưng lại không lùi một bước.
Chẳng sợ áp bách thuộc về một cường giả Độ Kiếp kỳ làm hắn có chút không dễ chịu, nhưng Thanh Hư đạo tôn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ sợ hai tự khiếp đảm này.
Huống chi hắn hiện tại đã là sư tôn của người khác.Càng không thể mất mặt.
Nhưng hắn cũng không biết chính là, kỳ thật Lăng Vi cũng không có có ý định dùng uy áp Độ Kiếp kỳ làm kinh sợ hắn.
Hơn hai nghìn năm qua hắn chưa từng rời khỏi Linh Phong, cho nên chưa bao giờ thu liễm linh lực quanh thân.
Cũng liền xem nhẹ chuyện này.
Hắn trước mặt Đoạn Di cũng là như thế.
Nhưng kỳ thật uy áp của hắn mỗi lần như vậy đều sẽ khiến tâm mạch Đoạn Di tạo thành tổn thương.
Bất quá Đoạn Di không thích nói chuyện, cho nên chưa từng nhắc nhở,ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
Sau này, Đoạn Di cũng dần dần quen với uy áp Độ Kiếp kỳ của sư tôn hắn.
Nhưng những điều này Thanh Hư đạo tôn thật không biết gì.
Cho nên ông cho rằng Lăng Vi đây là cố ý hù dọa ông, lạnh lùng đuổi ông đi.
Vì thế Thanh Hư đạo tôn trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Xem ra hôm nay không khéo, vậy bản tôn ngày khác lại đến đi, cáo từ."
Lăng Vi kiếm tôn siết chặt mấy ngón tay ở phía sau căng thẳng.
Hắn nhẹ giọng nói: "Vào đi."
Nói xong hắn quay người đi về phía Bình Cơ Phong.
Thanh Hư đạo tôn thấy thế suy nghĩ sâu xa, cuối cùng nhấc chân lên đi theo vào.
Mà sau khi ông bước vào, cấm chế đạm sắc liền một lần nữa hiện lên, ngăn cách bất luận kẻ nào ra vào Bình Cơ Phong.
Quy Nguyên Tông có tổng cộng chín đại phong, mà mỗi một tòa đại linh phong lại được chia làm bảy tiểu phong, được trao cho đồ đệ các phong chủ, hoặc đồ tôn thậm chí những đệ tử khác.
Nên một tòa linh phong là cực kỳ lớn.
Bình Cơ Phong đương nhiên cũng là rất lớn.
Nhưng Bình Cơ Phong lại rất quạnh quẽ.
Không nói những đệ tử khác, cả tòa núi chỉ có mình thầy trò Lăng Vi cùng Đoạn Di.
Trừ bọn họ chính là một ít linh thú chịu rét bên ngoài.
Lăng Vi kiếm tôn không thích sống trong điện linh phong.
Cho nên trừ bỏ lúc tu luyện tại Động Băng Sương ở chủ phong, nơi hắn ở chính là căn nhà gỗ trên đỉnh núi.
Mà cái nhà gỗ kia cũng coi như là an tĩnh và trang nhã nhất trong toàn bộ Bình Cơ Phong.
Lăng Vi mang Thanh Hư đến căn nhà gỗ kia.
Nhà gỗ cũng không tính là nhỏ. Bên trong có chính đường, cũng có nơi ngủ nghỉ ngơi cùng với luyện tự, vẽ tranh.
Bởi vì có linh lực gia hộ cùng bảo hộ cho nên nhà gỗ rất sạch sẽ.
Trong phòng có một cổ mùi hương gỗ mát lạnh băng tuyết.
Rất dễ ngửi.
Thanh Hư đạo tôn chỉ liếc nhìn ngôi nhà gỗ này một cái, rồi thu hồi tầm mắt.
Hắn không quên mục đích lần này tới, vì thế hắn hơi giơ tay lên.
Một khối mộc bài tinh xảo bỗng chốc xuất hiện ở trên tay hắn.
Hắn đem mộc bài đặt ở trên bàn trà, mộc bài cùng bàn trà va chạm nhau phát ra một đạo thanh âm thanh thúy.
"Cái này, là ngươi kêu Vị Chước đưa cho ta?"
Kỳ thật Thanh Hư đạo tôn cho tới bây giờ vẫn rất bán tín bán nghi, trực giác của hắn nói cho hắn chắc chắn là không phải như vậy, nhưng hắn lại tìm không thấy lý do Đoạn Di nói dối.
Ông chỉ đơn giản là hỏi Lăng Vi trước.
Lăng Vi kiếm tôn nhìn thoáng qua mộc bài, ánh mắt hơi biến hóa một chút.
"Có phải thế không?" Thanh Hư đạo tôn nhìn thẳng vào mắt Lăng Vi.
Lăng Vi kiếm tôn khẽ cau mày.
Hắn không trả lời, mà là dùng thần thức đột ngột quét toàn bộ Bình Cơ Phong một chút. Quả nhiên, cấm chế ở nơi nào đó trong Bình Cơ Phong, bị Đoạn Di phá ra thành một cái động.
Bất quá hắn tựa hồ cũng không muốn bị người khác phát hiện, cho nên tự mình bịa chuyện.
Đôi mắt Lăng Vi kiếm tôn tức khắc trầm xuống.
Nhớ lại lần trước Đoạn Di bởi vì động tình mà vô tình đạo đạo tâm không ổn định, hắn nghĩ hắn đại khái đã đoán được cái gì đó.
"Lăng Vi?" Thanh Hư đạo tôn nhìn Lăng Vi kiếm tôn.
Lăng Vi kiếm tôn lúc này mới hoàn hồn.
Hắn nhìn nhìn khối mộc bài trên bàn gỗ, đôi mắt hiếm thấy có chút thất thần, hắn không nghĩ tới trời xui đất khiến khối mộc bài này qua nhiều sự tình như vậy lại vô tình trở lại trong tay Thanh Hư.
Điều này làm cho đôi mắt vẫn luôn đóng băng đã gần ngàn năm của hắn nhè nhẹ dâng lên vài gợn sóng."Ngươi tới đây là muốn nói cái gì?" Lăng Vi kiếm tôn thản nhiên nói.
Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nhưng trong mắt Thanh Hư đạo tôn cũng cũng không khác gì thừa nhận.
Điều này làm cho ông nháy mắt kinh ngạc.
Thanh Hư đạo tôn như thế nào không ngờ rằng nó thực sự là do Lăng Vi đưa tới!
Suy đoán cả nửa ngày, nhưng chính tai nghe được Lăng Vi thừa nhận, cú sốc này vẫn làm Thanh Hư đạo tôn trong lúc nhất thời đầu óc có chút ngốc ra.
Hắn......
Chẳng lẽ nào là thật sự tẩu hỏa nhập ma?
Không khí trong lúc nhất thời có chút đình trệ, đình trệ đến mức muốn chết người.
Hai người bọn họ liền đứng như vậy, một người so một người còn trầm mặc hơn.
Thẳng đến nửa canh giờ sau*, Thanh Hư đạo tôn mới chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi... Hà tất phải làm vậy." Thanh âm mang theo một chút âm phức tạp cùng với một tiếng thở dài khe khẽ, mà chính ông cũng không phát hiện.
(*nửa canh giờ 1 tiếng, 1 canh giờ 2 tiếng nha, mấy chú đứng lâu z không đau chân hả???)
Lời này khiến đôi mắt Lăng Vi hiện lên vẻ đau đớn.
Cho dù hắn đã sớm rõ ràng Thanh Hư bản tính chính là tuyệt tình như vậy, nhưng lúc này trong lòng vẫn là không thể đè nén thất vọng nơi đáy lòng.
Những gợn sóng khi trước trong đáy lòng dần biến mất, ánh mắt lại lạnh như băng.
Không chờ Thanh Hư đạo tôn lại nói lời nào khác, Lăng Vi liền nhàn nhạt mở miệng: "Đồ nhi của ngươi tên là Ngôn Tẫn, đúng không?"
Thanh Hư đạo tôn không biết làm thế nào chủ đề này lại dời đến trên người đồ nhi chính mình.
Hắn nhíu mày nói: "Đúng vậy, như thế nào?"
"Còn nhớ rõ năm đó ngươi nói cái gì sao?" Lăng Vi kiếm tôn đưa lưng về phía Thanh Hư, ngữ khí không hề thay đổi.
Thanh Hư đạo tôn khẽ giật mình.
Hắn có chút khó hiểu mà suy nghĩ về việc Lăng Vi đề cập đến lời nào đây.
Nhưng mà giây tiếp theo hắn liền không cần nghĩ nữa.Bởi vì Lăng Vi nói: "Vị Chước đã từng nói với ta một vài sự tình, hắn tu vô tình đạo, không thể bị nhiễu loạn đạo tâm. Đồ nhi ngươi lại dây dưa hết lần này đến lần khác, ta thân là sư tôn, cũng không thể lại mặc kệ mà ngồi xem."
Lời này dịch lại ý chính là, ta muốn giết đồ đệ ngươi.
Thanh Hư đạo tôn sắc mặt lập tức thay đổi.
Ngôn Tẫn là vảy ngược của ông, ông không thể để bất cứ kẻ nào làm tổn thương hắn.
Nhưng nghĩ đến đối phương là Lăng Vi, vì thế Thanh Hư đạo tôn miễn cưỡng áp chế cảm xúc nói: "Đây là một hiểu lầm, Tẫn Nhi trãi qua lịch kiếp bên trong bí cảnh hiện đã quên mất quá khứ, hắn sẽ không lại đi quấy rầy Đoạn Di nữa."
"Chỉ có người chết mới có thể hoàn toàn yên tâm." Lăng Vi kiếm tôn vẫn như cũ bình tĩnh nói.
Lúc này Thanh Hư đạo tôn đã hoàn toàn không nén được lửa giận.
Hắn ngữ khí âm hàn, mắt ưng chí lãnh lạnh lùng đầy uy hiếp, nói: "Lăng Vi, ngươi đừng quá đáng, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám thương tổn Ngôn Tẫn một chút nào đi nữa, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận."
Lăng Vi kiếm tôn hoàn toàn không sợ uy hiếp của Thanh Hư.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, sau đó cầm lấy bát trà nhấp một ngụm trà, nói: "Ngươi muốn khiến cho ta hối hận như thế nào?"
Thanh Hư đạo tôn sắc mặt tối sầm lại.
Sau một lúc lâu, Thanh Hư đạo tôn mới nhìn chằm chằm Lăng Vi nói:
"Cho nên ngươi bảo Vị Chước đem cái mộc bài này đưa ta, đó là muốn báo cho ta biết, ngươi sẽ động thủ với đồ nhi ta?"
Lăng Vi kiếm tôn không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
Thanh Hư đạo tôn trước khi đến đã nghĩ đến nhiều phỏng đoán, duy nhất là không nghĩ tới chuyện này.
Bởi vì Lăng Vi tính cách cùng hắn bất đồng.
Ông...... Xem như khó được là chính nhân quân tử, làm chuyện gì đều cũng không đuổi tận giết tuyệt, ngay cả khi đối phương là ma tu cũng không hề gì. Cho nên ở Cửu Châu ông có rất nhiều bằng hữu.
Vì vậy, ông trước đây không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Lăng Vi cũng sẽ nói những điều như vậy."Ngươi......"
Thanh Hư đạo tôn dừng một chút, sau đó nói: "Ngươi chớ có giận chó đánh mèo người khác, nếu như còn có oán hận với ta, vậy liền đến tìm ta."
"Ta không giận chó đánh mèo lên người khác, chỉ là tình yêu lầm lối, sớm đoạn tuyệt đối với ai cũng tốt hơn."
"......"
"Không nói đến Ngôn Tẫn sẽ không lại có bất luận liên quan gì với Đoạn Di, cho dù có, đó cũng là chuyện của bọn họ." Thanh Hư đạo tôn trầm giọng nói.
"Vậy còn chúng ta thì sao." Lăng Vi kiếm tôn trừng mắt nhìn Thanh Hư đạo tôn, gằn từng chữ: "Bốn chữ một lòng cầu đạo năm đó là ai đã nói."
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.
Thanh Hư đạo tôn nhìn Lăng Vi đang nhìn chằm chằm vào mắt mình, sau một lúc lâu, ông chậm rãi mở miệng nói: "Việc này ta thực sự có lỗi với ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi, chỉ mong ân oán ngươi ta từ đây toàn bộ kết thúc."
Nghe được những lời này Lăng Vi kiếm tôn lại không có cảm xúc gì.
Hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt, chỉ bình tĩnh nói: "Hơn hai ngàn năm hận, ngươi chết có thể tiêu trừ hết sao?"
Lời này làm Thanh Hư đạo tôn đột nhiên nở nụ cười.
Cười châm chọc.
Hắn nhìn Lăng Vi gằn từng chữ nói: "Đúng vậy, chuyện này là ta có lỗi với ngươi. Nhưng ngươi hà tất lại giả làm tình lữ với ta? Năm đó là ai nói ta tàn nhẫn độc ác, sớm hay muộn sẽ chịu thiên phạt?!"
Năm ấy Thanh Hư đạo tôn đã tự tay tàn sát gia tộc hắn.
Thủ đoạn tàn khốc này làm cho cả Tu chân giới trố mắt, lúc ấy Lăng Vi là như nhế nói với ông những lời đó.
Lăng Vi không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Thanh Hư đạo tôn tiếp tục nói: "Ngươi cho rằng tên đồ đệ Đoạn Di của ngươi sống tốt đến ngày hôm nay là nhờ phúc của ngươi sao? Ồ, ngươi có biết lão tổ Vạn Kiến Sơn- Vạn Thanh cùng cấp tu vi với ngươi, vị đệ tử kia của y hẳn đã chết rồi đi? Chết thực thê thảm, tróc hồn lột da."
"Hắn giống ngươi đều là đại năng Độ Kiếp kỳ, nhưng đồ đệ hắn vẫn chết, liền càng đừng nói Đoạn Di là thiên tài người người thèm muốn, đố kỵ. Nhưng hắn cho đến nay không có việc gì, là bởi vì sư phụ của hắn là Lăng Vi kiếm tôn đại danh đỉnh đỉnh sao?"
"Không, đó là bởi vì Quy Nguyên Tông tông chủ là ta Thanh Hư đạo tôn. Tất cả mọi người đều biết ta có thù tất báo, nếu chạm vào tông môn ta người đó ắt gặp sự trả thù vô tận! Thủ đoạn huyết tinh đến thần hồn đều bị bóp nát không thể vào vòng luân hồi, Cho nên không ai dám tùy tiện thử."
Thanh Hư đạo tôn nhìn Lăng Vi trầm mặc không nói, tiếp tục nói: "Ngươi hai ngàn năm chưa ra khỏi linh phong, sau thì thành công tu luyện tới cảnh giới Độ Kiếp kỳ. Ngươi xuất chúng tất nhiên là có nguyên nhân, nhưng cái hoàn cảnh để ngươi dốc lòng tu luyện là ai cho ngươi.
Là ta. Quy Nguyên Tông hơn nữa thêm ngươi tổng cộng là ba vị Độ Kiếp kỳ, các ngươi cái gì đều không cần phải lo lắng, không cần bị bất luận cái gì quấy rầy phiền lòng. Đó là bởi vì ta ở phía trước chống đỡ, là cái người mà chính là ngươi đã xem thường là tàn nhẫn là độc ác."
Quy Nguyên Tông đứng sừng sững vạn năm trong hàng tiên đạo hoàn toàn xứng đáng với câu không có đối thủ.
Nhưng đây lại cây to đón gió.
Nếu không cẩn thận, ông sẽ dễ dàng bị người khác nuốt chửng, đồ đệ của ông sẽ bị tàn sát.
Ông chỉ có thể dùng thủ đoạn huyết tinh kinh sợ chế trụ người khác, như vậy mới có thể bảo vệ tông môn cùng với đồ đệ chưa trưởng thành của hắn, có thể một mình đảm đương một phía. Hắn cũng muốn giữ cho bàn tay chính mình không nhiễm máu tươi, cũng sạch sẽ như Lăng Vi.
Nhưng không có cách nào.
Cho dù có lúc ông rất mệt mỏi, cũng không thể lùi bước.
Bởi vì một khi ông lui lại, như vậy tất cả đệ tử vô tội phía sau ông sẽ có kết cục như thế nào.
Nhìn Thanh Hư phẫn nộ đến ửng đỏ hốc mắt, Lăng Vi kiếm tôn mấp máy môi mỏng.
Hắn muốn nói......
Câu nói năm đó của hắn kia không phải có nghĩa như vậy.
Hắn chỉ là không muốn Thanh Hư trong tay nhiễm quá nhiều máu tươi, sát nghiệt quá nhiều đến lúc đó sẽ ảnh hưởng việc phi thăng.
Bởi vì hắn muốn cùng Thanh Hư cùng nhau phi thăng.
Cho nên mới nói ra câu nói kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro