36. Lăng Vi đưa cho ngươi
Trở lại khách phong Quy Nguyên Tông.
Khách phong chính là nơi Quy Nguyên Tông chuyên môn dùng để tiếp đãi khách nhân.
Bởi vì Quy Nguyên Tông chúng tiên đại đạo tông.
Hơn nữa, cách mỗi mười năm đều sẽ tiến hành một lần Đại bỉ, đến lúc đó hơn hai trăm môn phái lớn lớn bé bé đều sẽ phái người tới Quy Nguyên Tông tham gia.
Vì vậy, khách phong rất lớn, cũng rất độc đáo cùng thanh tĩnh.
Lúc này Dụ Sưởng đang ngẩn người ngồi trên ghế đá, vết thương gần như đã lành hẳn.
Nhưng tâm tình vẫn buồn bực như cũ.
Rốt cuộc, ai cũng không thể cao hứng khi vô duyên vô cớ bị thọc một kiếm mà không có lý do.
Cho dù Đoạn Di có là đệ đệ hắn thì cũng như vậy thôi.
Hắn đã dùng phi hạc mách cho cha hắn chuyện này , để cho cha hắn biết đứa cháu trai lớn đáng thương trong mắt ông kỳ thật là kẻ tàn nhẫn hạ thủ đường huynh!
Kết quả Dụ Sưởng không nghĩ tới chính là......
Cha hắn truyền phi hạc đến.
Nhưng bên trong chỉ có một câu —— Miễn không chết là được.
Dụ Sưởng: "......"
Quên đi, hắn vẫn là đi tìm Sư tôn hắn thôi, coi như Sư tôn đích thân tới đón hắn.
*
Chủ phong Quy Nguyên Tông.
Thanh Hư Chân nhân cùng Cung chủ Ngự Tiêu Cung ngồi đối diện nhau, nhưng bầu không khí xem ra không tốt lắm.
Có thể nói là giương cung bạt kiếm.
Không.
Đúng hơn là Cung chủ Ngự Tiêu Cung đơn phương giương cung bạt kiếm.
Kỳ thật, Cung chủ Ngự Tiêu Cung cùng Thanh Hư Chân nhân cũng coi như là bằng hữu cũ hai ngàn năm trước, nhưng đã là quá khứ rồi, bọn họ đã lâu không gặp mặt nhau.
Trừ phi là ở nghị sự quan trọng mà tất cả tông môn đều cần thiết phải tham dự.
"Xem ra ngươi làm không tồi." Cung chủ Ngự Tiêu Cung đầy mặt trào phúng nói.
Trong Tu chân giới Ngự Tiêu Cung cũng là một đại tông môn.
Chẳng qua Ngự Tiêu Cung truyền thừa không lâu đời bằng Quy Nguyên Tông, cũng không có thế lực lớn rộng như Quy Nguyên Tông, cho nên nhìn hơi yếu thế một chút.
Nhưng kỳ thật bất kể địa vị như nào, Ngự Tiêu Cung cũng không kém xa bao nhiêu.
Thanh Hư Chân nhân không để ý đến hắn, tiếp tục rót trà.
"Thiên Đạo bất công, thế nhưng cho loại người này đoạt được linh dược Tuyết cốt thảo thượng phẩm, chi bằng để cho ma đạo lấy được, tâm tình ta lúc này có thể thoải mái một ít." Cung chủ Ngự Tiêu Cung khắc nghiệt mà nói.
Hắn hiện tại trông già hơn một chút so với Thanh Hư Chân nhân.
Bởi vì hắn bí tắc ở Hóa Thần kỳ đỉnh phong đã nhiều năm.
Trong số những thiên tài đồng lứa, chỉ có mình Lăng Vi là đột phá hóa thần lên độ kiếp kỳ. Thậm chí hiện tại đã là Độ Kiếp trung kỳ, làm người người theo không kịp.
Mà những người còn lại không phải ngã xuống hoặc bị kẹt lại ở Hóa Thần kỳ.
Thọ nguyên sắp hết.
Bởi vì Hóa Thần kỳ thật sự rất khó đột phá, hơn nữa hiện tại Tu chân giới linh khí càng ngày càng ít.
Cho nên càng khó khăn hơn.
Đối mặt với sự châm chọc của bằng hữu cũ, Thanh Hư Chân nhân vẫn như vậy không có phản kích.
Năm tháng xác thật là vũ khí giết người sắc bén.
Ít nhất Thanh Hư Chân nhân đã không tâm cao khí ngạo như lúc còn trẻ, có thù tất báo, nghe không lọt tai bất kỳ lời sỉ vả nhục nhã nào.
Sau khi có đồ đệ, Thanh Hư Chân nhân liền trầm ổn hơn nhiều.
Bởi vì hắn sợ gây thù chuốc oán quá nhiều, thì những người đó sẽ đem ánh mắt chăm chú dán vào trên người Ngôn Tẫn.
Cung chủ Ngự Tiêu Cung thấy Thanh Hư Chân nhân vẫn như cũ không phản kích, nhất thời có chút nghi hoặc, hắn lạnh lùng nói: "Như thế nào? Là muốn ghi tạc trong lòng sau này trả thù với ta sao?"
Thanh Hư Chân nhân liếc mắt nhìn hắn, nói: "Mắng đủ rồi à? Mắng đủ rồi thì mang theo đồ đệ ngươi cút."
Tuy rằng lời này làm Cung chủ Ngự Tiêu Cung sắc mặt tức khắc cực kỳ khó coi.
Nhưng trong lòng hắn lại dễ chịu chút.
Bởi vì Thanh Hư Chân nhân không trách mắng hắn một câu, hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng lo lắng hắn có phải hay không lại muốn giở âm mưu quỷ quái gì.
Hiện tại bị hắn mắng, Cung chủ Ngự Tiêu Cung mới thở phào nhẹ nhõm.
Biết Thanh Hư Chân nhân vẫn như trước không có gì thay đổi.
"Ngươi cho rằng ta muốn bước Quy Nguyên Tông của ngươi?" Cung chủ Ngự Tiêu Cung trong ánh mắt hàm chứa sắc bén cùng chán ghét, nói: "Nếu không phải muốn đón đồ nhi ta, ta nửa điểm cũng không muốn cùng ngươi ở đây nói lời vô nghĩa."
"Vậy thì cút."
Nhưng Cung chủ Ngự Tiêu Cung hiện tại không muốn cút.
Hắn nhìn Thanh Hư Chân nhân, tiếp tục nói: "Lăng Vi đến bây giờ vẫn không ra khỏi Bình Cơ Phong đi? Ồ, ta thật là coi thường ngươi, thực là đủ tàn nhẫn."
Thanh Hư Chân nhân không nói gì.
Cung chủ Ngự Tiêu Cung cho rằng lời nói của chính mình đã làm hắn á khẩu không trả lời được, trong lòng tức khắc thoải mái.
Bầu không khí giữa hai người lại trở nên im lặng.
Cung chủ Ngự Tiêu Cung nhìn nhìn Thanh Hư Chân nhân, tựa hồ là còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là nuốt xuống, chỉ phức tạp nói: "Thanh Hư, ngươi cũng đừng quá quá mức, chuyện này năm đó vốn chính là ngươi sai."
Cung chủ Ngự Tiêu Cung kỳ thật là bạn tốt của Lăng Vi kiếm tôn.
Hắn là thông qua Lăng Vi nhận thức Thanh Hư, từ đấy thời niên thiếu bọn họ cùng sở thích trở thành bạn tri kỉ của nhau.
Nhưng ai có thể dự rằng sự kiện kia xảy ra.
Sau khi Lăng Vi cùng Thanh Hư phân tịch, Cung chủ Ngự Tiêu Cung biết được chuyện này đã tức giận quyết liệt cắt đứt với Thanh Hư.
Mãi cho đến hôm nay.
Nếu không phải đồ nhi của Thanh Hư là Ngôn Tẫn đã cứu đồ nhi hắn Dụ Sưởng, Cung chủ Ngự Tiêu Cung cũng tuyệt đối không cùng Thanh Hư chủ động nói một lời.
Thanh Hư Chân nhân bị hắn ồn ào đến mức đau cả đầu, ông nói: "Ta đã làm cái gì? Nhiều năm như vậy ta cái gì cũng chưa làm."
"Ngươi cho rằng ta không biết đồ đệ ngươi cùng Lăng Vi đồ đệ có sự tình gì sao?"
Thanh Hư Chân nhân sắc mặt tức khắc biến đổi.
Ông nhìn Cung chủ Ngự Tiêu Cung, con ngươi lạnh băng sắc bén: "Đừng nhúng tay vào chuyện của đồ đệ ta, hắn cùng ta bất đồng."
Cung chủ Ngự Tiêu Cung cũng không ngờ Thanh Hư lại phản ứng lớn như vậy.
Lúc chính mình châm chọc hắn cũng chưa tới mức như vậy.
Xem ra hắn là thực sự quan tâm cùng yêu quý đứa đồ đệ này, này thật làm người kinh ngạc.
"Ta cũng không có ý nói đồ đệ ngươi không tốt. Lần này hắn cứu Sưởng Nhi, bản tôn cũng thực cảm kích hắn, cho nên mang theo chút lễ vật xem như nói lời cảm tạ." Trước kia hắn thật sự là không có hảo cảm đối Ngôn Tẫn.
Bởi vì hắn là đồ đệ Thanh Hư.
Cho nên Khi trước cảm thấy hắn hẳn cũng là một người âm hiểm đê tiện.
Càng đừng nói đến những lời đồn đãi về hắn cùng đồ đệ của Lăng Vi -Đoạn Di.
Hắn tưởng là Thanh Hư xúi giục.
Rốt cuộc Thanh Hư trước kia đã làm quá nhiều điều ác.
Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện có lẽ sự tình không như hắn nghĩ.
Thanh Hư Chân nhân cũng biết Ngôn Tẫn bị người khác hiểu lầm cũng là vì có một sư tôn như ông , vậy nên hắn cố nén giận dữ nói: "Trước kia Ngôn Tẫn đã làm những hành vi sai trái, nhưng đó đã là quá khứ.
Nhưng hắn hiện tại đã quên mất ký ức trước đó, từ nay về sau Đạp Vân Phong sẽ không cùng Bình Cơ Phong có bất kỳ liên quan gì."
Cung chủ Ngự Tiêu Cung biết Thanh Hư đang tức giận.
Bởi vì ánh mắt hắn thập phần lạnh lẽo.
Hắn có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ đồ đệ này của Thanh Hư nhắc đến một chút cũng không được à.
Cung chủ Ngự Tiêu Cung đang cân nhắc có nên giải thích hay không, hắn bỗng nhiên từ ngoài cửa sổ nhìn thấy một bóng người.
Lúc đó Thanh Hư Chân nhân sắc mặt vẫn còn rất khó xem.
Cung chủ Ngự Tiêu Cung dừng lại một chút, ho nhẹ nói: "Cái kia, bên ngoài có phải hay không là đồ đệ ngươi cùng đồ đệ Lăng Vi?"
Thanh Hư Chân nhân ngẩn người.
Hắn nhìn ra bên ngoài, quả nhiên Đoạn Di cùng Ngôn Tẫn đứng chung một chỗ dường như đang muốn nói cái gì đó.
Trong nháy mắt sắc mặt Thanh Hư Chân nhân đều đen lại.
Hắn bỗng nhiên đứng lên, độn quang biến mất ở tại chỗ.
Cung chủ Ngự Tiêu Cung trầm mặc mà nhấp một ngụm trà, sau đó cũng độn quang bám theo.
*
Lúc này, Ngôn Tẫn đang đứng trên sân bên ngoài điện chủ phong, đứng trước mắt hắn là Đoạn Di.
Bọn họ là tình cờ gặp nhau.
Nếu là khi trước Ngôn Tẫn có lẽ sẽ né tránh, nhưng hiện tại không cần làm vậy.
Dù sao cũng là sư huynh đệ, luôn thường xuyên tránh né, có vẻ hắn cũng không có mất trí nhớ, dẫn người chú ý.
"Làm sao vậy?" Ngôn Tẫn nhìn Đoạn Di.
Đoạn Di không nói gì.
Ngôn Tẫn đợi Đoạn Di một hồi, vẫn không có phản ứng, hắn chuẩn bị rời đi.
nhưng vừa quay đi, cánh tay hắn bị Đoạn Di nắm lấy.
Đoạn Di nắm rất chặt.
Thật giống như là một người đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy, bướng bỉnh lại tràn ngập tuyệt vọng.
"Ta......"
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
"Vị Chước."
Đoạn Di quay đầu nhìn lại.
Phát hiện là Sư tôn Ngôn Tẫn-Thanh Hư Chân nhân tới.
Thanh Hư Chân nhân nghiêm khắc mà nhìn về phía Ngôn Tẫn cùng Đoạn Di, nói: "Sư huynh đệ các ngươi đang nói chuyện gì ở đây vậy?"
Cung chủ Ngự Tiêu Cung cũng chậm rì rì mà đã đi tới.
Ngôn Tẫn vừa muốn trả lời, Thanh Hư Chân nhân liền giơ tay ngăn cản, lại là nhìn phía Đoạn Vị Chước nói: "Ngươi hôm nay tới chủ phong, chính là có việc quan trọng tới tìm bản tôn?"
Không biết có phải vì những lời bạn cũ vừa nói hay không.
Hiện tại Thanh Hư Chân nhân ánh mắt nhìn Đoạn Di đã thay đổi, cảm thấy hắn cùng Ngôn Tẫn xác thật có điểm không đúng.
Đoạn Di hoàn toàn không có bị cảm giác áp bách của Thanh Hư Chân nhân chấn trụ.
Hắn mở miệng nói: "Sư tôn bảo ta tặng đồ."
Thanh Hư Chân nhân dừng lại.
Cung chủ Ngự Tiêu Cung nghe được lại vô cùng tò mò, hắn kinh ngạc nói: "Ngươi cùng Lăng Vi còn liên hệ sao?"
Sắc mặt Thanh Hư Chân nhân đen thui.
Ông cảm thấy Đoạn Di hẳn là đang nói dối, nhưng cũng không dám chắc lắm, vì thế lạnh lùng nói: "Ồ? Kêu ngươi đưa cái gì, mang ra đây đi."
Nếu như nó thật sự là những gì ông đã suy đoán trong bụng.
Như vậy ông sẽ không để Ngôn Tẫn cùng Đoạn Di có chút tiếp xúc nào dù là nhỏ nhất.
Đoạn Di kỳ thật là đang nói dối.
Hắn xem trong Tu Di Giới, bên trong kỳ thật đã không còn gì, toàn bộ linh dược đều đã đưa cho Thanh Hư Chân nhân lần trước.
Bất quá hắn còn thứ khác.
Đoạn Di ở trong một góc Tu Di Giới tìm được một vật cùng loại với mộc bài pháp khí, đưa cho Thanh Hư Chân nhân cũng đạm thanh nói: "Sư tôn đưa cho."
Thanh Hư Chân nhân cười lạnh: "Sư tôn ngươi kêu ngươi đưa pháp khí này làm cái gì?"
Nếu là linh dược linh tinh còn miễn cưỡng xem như một lý do.
Đoạn Di không nói, biểu tình lạnh nhạt.
Mà phía sau, Cung chủ Ngự Tiêu Cung sau khi nhìn thấy mộc bài này sắc mặt liền biến đổi.
Hắn nhíu mày nói với Đoạn Di: "Sư tôn ngươi còn nói gì khác không?"
Đoạn Di: "Không có."
Đây là sư tôn Đoạn Di năm đó cho hắn, nói là thời điểm đột phá Kim Đan tới Nguyên Anh có thể dùng. Nếu không cần tùy ý xử lý nó cũng được.
Nó là một pháp khí thượng phẩm.
Có thể củng cố tu vi linh lực Hóa Thần kỳ xung quanh, bảo hộ nguyên thần.
Để Đoạn Di dùng để đột phá Kim Đan xem như đại tài tiểu dụng.
Bất quá Đoạn Di cũng không cần nó.
Hắn không thích mượn lực pháp khí hoặc là linh dược để thăng giai, sư tôn hắn mấy năm nay đưa cho hắn pháp khí, linh, đan dược hắn cũng chưa động qua, cũng bao gồm thứ này.
Thanh Hư Chân nhân cũng không để ý tới cái pháp khí này.
Ông vừa định bảo Đoạn Di thu hồi lại, Cung chủ Ngự Tiêu Cung lên tiếng.
"Đây là lễ vật hợp tịch năm đó Lăng Vi chuẩn bị đưa cho ngươi, ngươi mở mặt sau ra xem, trên đó có khắc tự của ngươi, độc nhất một chữ Duệ."
Thanh Hư Chân nhân cóng tay lại.
Sắc mặt ông biến đổi, sau đó nhàn nhạt nói: "Có thể là ngươi nhìn lầm rồi."
Cung chủ Ngự Tiêu Cung cười lạnh: "Ta nhìn lầm cái rắm, Linh Khí này là thụ linh hơn mười vạn năm cổ thụ mà sinh ra, bất quá lại ở Nam Hải xa xôi, cực nhiều yêu thú. Nhưng nó có thể củng cố tu vi Hóa Thần kỳ của ngươi, lúc ấy Lăng Vi một người một kiếm mà đi, chính là lão tử ở bên ngoài hộ pháp cho hắn, có thể không biết sao?!"
Thanh Hư Chân nhân không muốn nhắc đến việc này trước mặt tiểu bối.
Vì thế hắn hướng về phía Cung chủ Ngự Tiêu Cung trầm giọng cảnh cáo nói: "Câm miệng."
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Cung chủ Ngự Tiêu Cung đương nhiên không thể lưu lại, cũng đi theo Thanh Hư Chân nhân cùng nhau rời đi.
Chỉ còn lại hai người Ngôn Tẫn cùng Đoạn Di.
Đây cũng là lần đầu tiên Thanh Hư Chân nhân đem Ngôn Tẫn quẳng ra sau đầu.
Ngôn Tẫn thở dài.
Mà ngay khi hắn định rời đi, Đoạn Vị Chước lại nói: "Pháp trận."
Ngôn Tẫn dừng lại.
Đoạn Vị Chước tiếp tục cụp mắt nói: "Lần trước ngươi đã đáp ứng ta rồi."
Ngôn Tẫn nhìn Đoạn Di.
Sau một lúc lâu hắn nói: "Đi theo ta."
Hiện tại hắn đã phong ấn toàn bộ thần hồn, cho nên cũng không lo hắn lại động tình với Đoạn Di nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro