34. Ngươi bị thương
Luyên Băng lo lắng mà nhìn về phía chủ nhân.
Ngôn Tẫn vẫy vẫy tay, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
Hắn dùng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, sau đó trở về trên giường nghỉ tạm.
Ngôn Tẫn kỳ thật cũng không biết chuyện gì đã xảy ra vớ hắn, nhưng hắn suy đoán có thể là bởi vì lời thề tâm ma.
Cũng bởi vì ký ức hỗn loạn, hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao lại hạ lời thề tâm ma.
Nhưng vừa rồi, hắn nghĩ mình đã hiểu ra gì đó.
Đoạn Di.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là bởi vì hắn đi.
Hắn vừa mới thử một chút, quả nhiên khiến cho lời thề ra cảnh cáo.
Ngôn Tẫn ho khan vài tiếng, sắc mặt hơi có chút tái nhợt.
Bị lời thề tâm ma phản phệ hậu quả thật không dễ chịu gì, cho nên Ngôn Tẫn ho khan mơ hồ đều mang theo máu.
Sợ là có dùng linh đan cũng không hiệu quả gì.
Mãi đến nửa đêm, hắn mới miễn cưỡng tốt hơn một chút, kiệt sức chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sau khi Ngôn Tẫn ngủ được nửa canh giờ, một bóng hình dần dần hiện lên.
Đoạn Vị Chước xuất hiện trong phòng.
Hắn nhìn Ngôn Tẫn hôn mê trên giường một lúc lâu, mới chậm rãi bước tới.
Gió nhẹ khẽ lay động.
Một lọn tóc đen của Ngôn Tẫn bị gió thổi hất loạn lên gương mặt hắn.
Đoạn Vị Chước vén đi lọn tóc ra sau , sau đó mới nỉ non nói: "Sư huynh."
Trong lúc hôn mê Ngôn Tẫn đương nhiên không nghe thấy hắn nói gì.
Mà Đoạn Di cũng không có nghĩ Ngôn Tẫn có thể nghe được. Sau khi thấp giọng gọi hai lần, hắn chuyển ánh mắt về phía tay trái của Ngôn Tẫn.
Bàn tay bị thương rất nặng.
Hắn nắm lên, sau đó một đạo linh lực nhu hòa tiến vào.
Không giống với những linh lực khác, trong các loại linh lực, chỉ có linh lực của vô tình đạo là thuần khiết nhất.
Không một tia tạp chất.
Phải biết rằng có là linh dược thượng phẩm, linh lực có thể hấp thu cũng hữu hạn.
Nhưng linh lực của Đoạn Vị Chước lại có thể hấp thu hoàn toàn.
Chỉ là đối với Đoạn Di thì không tốt lắm.
Nhưng Đoạn Di cũng không quan tâm, mà là tiếp tục vận chuyển từng chút , cho đến khi đôi mày nhíu chặt của Ngôn Tẫn cuối cùng cũng dịu đi.
Sắc mặt cũng chuyển biến tốt hơn.
Một lúc sau, Ngôn Tẫn đã hoàn toàn toàn chìm vào giấc ngủ trong hơi ấp ám này.
Sau khi khơi thông tất cả mạch máu trong lòng bàn tay Ngôn Tẫn, Đoạn Di mới chậm rãi buông hắn ra.
Ngôn Tẫn như cũ vẫn ngủ rất .
Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày hắn ngủ được một giấc sâu như vậy, sẽ không bị những cơn đau đánh thức bất chợt.
"Ta...... Trước đó muốn nói không phải là câu nói kia." Đoạn Di thì thầm.
Nhưng Ngôn Tẫn không nghe được.
Đoạn Di lại thấp giọng nói hai lần.
Sau đó, hắn đem chăn mỏng hảo hảo đắp cho Ngôn Tẫn, chuẩn bị rời đi.
Vì nếu ở quá lâu hắn sẽ bị phát hiện.
Mà lúc này Trường Tê cũng đang ở bên cạnh Luyên Băng.
Luyên Băng hóa thành một con thú hô hô ngủ, Trường Tê ở bên cạnh vẫn luôn nhìn nó.
Nhớ đến thái độ vừa rồi của Luyên Băng, ánh mắt nó vẫn có chút ảm đạm.
Nhưng cuối cùng nó vẫn thận trọng đi qua, nhẹ nhàng hôn lên vành tai xù lông của Luyên Băng.
Hôn xong, Trường Tê liền lập tức che đầu chôn chân tại chỗ.
Như là sợ hãi Luyên Băng tỉnh lại.
Nhưng nó không biết chủ nhân nó đã hạ cấm chế, Ngôn Tẫn không thể tỉnh lại, Luyên Băng tự nhiên cũng không thể tỉnh được.
Sau khi phát hiện Luyên Băng tựa hồ không tỉnh lại, Trường Tê mới khẽ ló đầu ra.
Nó muốn lại gần hơn một chút.
Nhưng đúng lúc này, chủ nhân lại triệu hoán nó rời đi.
Vì thế Trường Tê đành phải lưu luyến không rời mà cọ cọ Luyên Băng, hơn nữa còn hôn vài cái rồi biến mất tại chỗ.
*
Ngày hôm sau.
Khác với khi trước, hôm nay Ngôn Tẫn dậy hơi muộn.
Hắn rất ít khi ngủ lâu như thế này.
Nhưng có thể là do lần này ngủ thoải mái hơn so với trước một chút, cho nên làm Ngôn Tẫn khó tránh khỏi ngủ ngủ thêm ít lâu.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy tay mình có chút tốt hơn.
Sẽ không ẩn ẩn đau như trong quá khứ.
Nhưng hôm nay không đau đớn liên tục như thế nữa, hơn nữa chấn thương kinh mạch do lời thề tâm ma kích phát đêm qua cũng đã biến mất.
"Cổ dung đằng quả nhiên là linh dược tốt nhất!" Thanh Hư Chân nhân vui mừng nói.
Ông không chỉ cho Ngôn Tẫn dùng cổ dung đằng, mà còn đem các linh đan khác đều phối hợp chúng lại cho Ngôn Tẫn dùng.
Hiện tại nhìn thấy Ngôn Tẫn đang tốt lên từng ngày, Thanh Hư Chân nhân cũng trút bỏ được tảng đá trong lòng.
Ngôn Tẫn lại cảm thấy đó không chỉ là linh dược có công hiệu.
Nhưng hắn cũng không thể nói tại sao, vì thế đành phải gật gật đầu.
"Đúng rồi, ký ức ngươi khôi phục thế nào rồi?"
Ngôn Tẫn dừng một chút.
Nhìn ánh mắt quan tâm có chút lo lắng của sư tôn, Ngôn Tẫn nói: "Con vẫn là không nhớ được."
Thanh Hư Chân nhân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ông vỗ vỗ bả vai Ngôn Tẫn, giả vờ an ủi nói: "Không có việc gì, không nhớ được thì cũng đừng nghĩ tới, chờ sau khi vết thương lành hẳn rồi chuyên tâm tu luyện mới là chuyện quan trọng."
Ngôn Tẫn bật cười: "Vâng, sư tôn."
Thanh Hư Chân nhân nhìn đồ nhi ngoan ngoãn, ánh mắt càng thêm nhu hòa.
Ông vừa định nói thêm gì đó, đột nhiên cảm giác được bên ngoài truyền đến linh lực dao động, ngay sau đó đệ tử bên ngoài liền tiến vào nói: "Chưởng môn, Cung chủ Ngự Tiêu Cung đến"
Thanh Hư Chân nhân tức khắc nhướng mày.
Ông nhớ rằng Dụ Sưởng vẫn còn ở trong tông phái, phỏng chừng là tới đón Dụ Sưởng.
Vì thế ông nói với Ngôn Tẫn: "Vi sư trước đi tiếp đãi khách nhân, nếu có chuyện gì thì liền dùng phi hạc đến chủ điện tìm vi sư."
Ngôn Tẫn gật đầu: ", sư tôn."
Sau khi sư tôn rời đi, Ngôn Tẫn nghĩ nghĩ liền quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
Mấy hôm nay hắn đã không đi ra ngoài, thực sự cũng có chút buồn chán.
Thư giản cũng tốt.
*
Các phong trong Quy Nguyên Tông đều có một số đệ tử.
Trong đó chia làm đệ tử chân truyền, đệ tử nội môn cùng với đệ tử ký danh.
Nhưng trong đó chỉ có Thanh Hư Chân nhân là Tông chủ cùng Lăng Vi kiếm tôn bọn họ chỉ thu một đồ đệ duy nhất.
Kỳ Lâm là đệ tử ký danh của Tông chủ.
Sau khi Ngôn Tẫn sa vào ma đạo ở kiếp trước Thanh Hư Chân nhân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thu nhận một đồ đệ mới, cuối cùng đã chọn Kỳ Lâm.
Nhưng không phải hiện tại.
Bởi vì ông không muốn bất luận kẻ nào làm ảnh hưởng đến Ngôn Tẫn địa vị.
Cho nên mỗi tháng Ngôn Tẫn phải tự đi nhận tiền tiêu hàng tháng tại Đạp Vân Phong.
Đương nhiên, kỳ thật có thể để tiểu đệ tử mang tới.
Nhưng Ngôn Tẫn đã quen với việc tự mình đi.
Lần này vừa đi, Ngôn Tẫn liền đụng phải một người, một...... Người quen.
Lúc đó, chấp sự Trân Bảo Các thực sự đã muốn khóc.
Hắn đối với Đoạn Di trước mặt nói: "Đoạn sư huynh, lúc sáng phân lệ của Bình Cơ Phong cũng đã đưa qua."
Nhưng Đoạn Di không nghe, đứng ở kia bất động.
Thẳng đến khi Ngôn Tẫn đến.
Chấp sự Trân Bảo Các ngay lập tức chào đón khi nhìn thấy Ngôn Tẫn , cung kính nói: "Đại sư huynh."
Mặc dù hắn lớn tuổi hơn sơ với Ngôn Tẫn.
Nhưng là Ngôn Tẫn địa vị ở kia.
Ngôn Tẫn hơi hơi gật đầu, sau đó nói: "Ta tới lấy phân lệ."
Chấp sự vội vàng nói: "Sáng sớm đã chuẩn bị tốt." Nói xong, hắn liền vội vàng lấy ra đưa tới cho Ngôn Tẫn.
Là một cái túi trữ vật nhỏ.
Nhưng bên trong có 200 thượng phẩm linh thạch, năm viên Tụ Linh Đan cùng với một ít bùa chú linh tinh.
Loại này phân lệ chỉ có tông chủ cùng với các thủ đồ của phong chủ mới có.
Đoạn Di cũng là như thế.
Cho nên chấp sự mới không có biện pháp cấp.
Rốt cuộc đã một phần, làm sao có thể cấp thêm cho nổi a!
Vì vậy, sau khi cấp xong chấp sự vẻ mặt như đưa đám nói: "Đại sư huynh, ngài khuyên nhủ Đoạn sư huynh đi, phân lệ thật sự là sáng sớm đã đưa đến Bình Cơ Phong rồi."
Trong tất cả linh phong chỉ có Đạp Vân Phong là tự lấy.
Còn lại phong đều là được đưa qua.
Đặc biệt là Bình Cơ Phong.
Bình Cơ Phong trước nay đều không có tự đến lấy, đều là đệ tử đưa đến, cũng không biết hôm nay Đoạn sư huynh là làm sao đây.
Ngôn Tẫn nghe vậy lại không có nói .
Lúc đi ngang qua, trong đầu hắn chợt lóe lên một ngày này mỗi tháng, hình như là sẽ tới Trân Bảo Các lấy phân lệ, cho nên liền tiện đường tới.
Nhưng không ngờ lại đụng phải Đoạn Di.
Ngôn Tẫn không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn , vì vậy sau khi đặt túi trữ vật vào Tu Di Giới liền chuẩn bị xoay người rời đi.
Đoạn Di ánh mắt tức khắc có chút tối sầm lại.
Chấp sự không có cách nào, hắn đành phải lại đi tới lần nữa, đối với Đoạn Di tận tình khuyên bảo nói: "Đoạn sư huynh, ngài hiện tại có thể trở về Bình Cơ Phong nhìn xem, phân lệ thật sự đã đưa đi, nếu như không có ngài lại đến tìm ta không muộn."
Đoạn Di không nói chuyện, mà là hơi nâng lên.
Giây tiếp theo chiếc bàn Trân Bảo Các liền vỡ nát.
Chấp sự: "......"
Nghe thấy động tĩnh phía sau Ngôn Tẫn thở dài, mặc dù hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với Đoạn Di.
Nhưng hiện tại hắn cảm thấy nếu không ngăn cản, Đoạn Di phỏng chừng muốn đem Trân Bảo Các hủy đi.
Vì thế Ngôn Tẫn dừng lại bước chân, hắn đối với Đoạn Vị Chước nói: "Đoạn sư đệ, nếu như ngươi cần dùng gấp liền trước lấy một phần này của ta đi, không thể ở nội tông vận dụng linh lực."
Đoạn Di siết chặt ngón tay, sau đó khàn giọng nói: "Được."
Lúc sau Ngôn Tẫn liền rời đi.
Đoạn Di gắt gao nắm chặt túi trữ vật trong tay.
Ngôn Tẫn lại đi Tàng Thư Các một lúc sau đó, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm sau đó liền chuẩn bị trở về Đạp Vân Phong.
Nhưng hắn vừa trở về Đạp Vân Phong liền nhìn thấy chân núi một người đứng .
Ngôn Tẫn đi qua.
Phát hiện không phải không ai khác, đúng là Đoạn Vị Chước.
Đoạn Di trầm mặc mà nhìn chăm chú Ngôn Tẫn, Ngôn Tẫn cũng nhìn lại hắn.
Sau một lúc lâu, Đoạn Di chậm rãi nói: "Linh thạch, trả lại ngươi." Nói xong hắn liền biến ra một cái túi trữ vật, đưa cho Ngôn Tẫn.
Nhưng không phải là cái mà Ngôn Tẫn đã đưa cho hắn trước đây.
Hắn giữ lại cái của Ngôn Tẫn, lại đưa cho Ngôn Tẫn phần của .
Ngôn Tẫn tiếp nhận cũng gật gật đầu.
Ngay khi Ngôn Tẫn chuẩn bị hướng vào trong Đạp Vân Phong mà đi, phía sau truyền đến một đạo thanh âm: "Đại sư huynh!"
Đoạn Ly vô cùng cao hứng mà chạy tới.
Ngôn Tẫn nhìn Đoạn Ly, tuy không quá nhớ rõ hắn là ai, như cũ gật gật đầu.
Sau khi Đoạn Ly tới mới phát hiện Đoạn Di cũng ở đây.
Hắn lập tức lắp bắp nói: "Đoạn, Đoạn sư huynh."
Hắn kỳ thật càng muốn kêu ca ca hơn, mặc dù là huynh trưởng đã qua hai , nhưng cũng là huynh trưởng a!
Nhưng Đoạn Di một ánh mắt cũng chưa cho hắn, điều này khiến hắn có chút thất vọng.
Đoạn Ly môi, sau đó hắn áp xuống thất vọng, tiếp tục quay đầu nói với Ngôn Tẫn: "Đại sư huynh, ta, ta có cái kiếm chiêu vẫn luôn không học được...... Ngươi có thể chỉ giáo ta không?"
Ngôn Tẫn gật đầu: "Có thể."
Đoạn Ly lập tức hưng phấn nói: "Đa tạ Đại sư huynh!"
Nói xong hắn liền muốn đi theo Ngôn Tẫn vào.
Nhưng còn chưa đi được một bước, Đoạn Ly liền phát hiện có người nắm lấy cánh tay của hắn.
Đoạn Ly quay đầu vừa thấy, phát hiện người bắt lấy tay của hắn đúng là Đoạn sư huynh.
Lúc này Đoạn Vị Chước ánh mắt lãnh cực kỳ, Đoạn Ly từng thấy Đoạn sư huynh như vậy, điều này làm cho sắc mặt hắn trong nháy mắt tái nhợt.
"Sư huynh bị thương, không thể chỉ giáo ngươi được." Đoạn Di bình tĩnh nói.
Đoạn Ly vội vàng nói: "Không cần đại sư huynh động thủ, ta luyện kiếm, đại sư huynh giúp ta nhìn một cái dạy dỗ một chút là được."
"Ngươi cũng bị thương, trở về đi."
Đoạn Ly mờ mịt: "Ta...... Ta không bị thương."
Sau khi lời nói của rơi xuống, Đoạn Ly liền cảm giác cánh tay nháy mắt đau xót, như thể xương cốt vỡ vụn.
Đoạn Di nhìn hắn, gằn từng chữ: "Ngươi bị thương."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro