Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

125: sau khi bị những đứa con trai xé bài phát biểu

Chương 125: sau khi bị những đứa con trai xé bài phát biểu
Edit: Ha

Sau khi nhân viên đoàn làm phim phản ứng lại, nhanh chóng lấy bình chữa cháy áp suất cao ra dập lửa. Quay phim hơn nửa năm, còn chưa xảy ra tai nạn lớn như vậy, tất cả mọi người đều vì Cố Giai Mính mà đổ mồ hôi, cho dù có túi khí, bị ảnh hưởng như vậy cũng sẽ bị thương. Cố Giai Mính là diễn viên dựa vào mặt ăn cơm, nếu như hủy hoại mặt mũi, sự nghiệp diễn xuất sẽ bị hủy hoại.

Mấy trợ lý Cố Giai Mính mang đến đều choáng váng, Giả Xuyên là người đầu tiên xông vào, "Anh Mính!"

Người của đoàn làm phim vội vàng giữ Giả Xuyên lại, "Đừng xúc động, dập lửa rồi lại gần!"

Giả Xuyên sốt ruột dậm chân, anh sốt ruột không phải Cố Giai Mính bị thương, mà là Cố Giai Mính nếu không ra ngoài, Trịnh Học Thiệu có thể phải vượt đại dương giết đến nơi này, đến lúc đó bọn họ đều phải bị mắng tới chết.

Đạo diễn run ngón tay gọi điện thoại cho Mặc Uẩn Tề, vạn nhất Cố Giai Mính có tốt xấu gì, anh ta nên nói với bạn cũ như thế nào?!

Cố Giai Mính đứng trong đống lửa, nâng cằm, ngẩng đầu nhìn ngọn lửa vây quanh mình, âm thầm cân nhắc lúc này mình đạp lửa đi ra ngoài, liệu có hiệu ứng đặc biệt giống như chiến thần hay không? Ngẫm lại gương mặt hung thần ác sát của Trịnh Học Thiệu, Cố Giai Mính buông tha.

Cố Giai Mính vung tay áo ghét bỏ vung lên, giúp nhân viên công tác dập lửa, một giây sau hắn đã bị nhân viên công tác lôi ra từ trong xe như rút củ cải, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị khênh lên cáng, đội ngũ y tế xông lên, kiểm tra xem hắn có bị thương trí mạng hay không, không có! Nhìn vào khuôn mặt của hắn một lần nữa, vẫn còn nguyên vẹn! Đội ngũ y bác sĩ hô to một tiếng: "Trời ơi! Thật tuyệt vời! Anh ấy không bị thương, thật tốt quá!"

Cố Giai Mính lấy mu bàn tay lau miệng, cảm giác đội ngũ y tuyên bố muộn hơn vài giây nữa, mặt nạ dưỡng khí đều phải đeo cho hắn.

Giả Xuyên khẩn trương hỏi: "Không sao chứ?"

Cố Giai Mính ngồi dậy, khoát tay áo, nhìn đôi mắt quan tâm xung quanh, hắn cười nói: "Không có việc gì, còn có thể quay tiếp. ”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng mắng hắn, "Vỗ cái rắm a!"

Diễn viên da đen chơi với Cố Giai Mính tương đối tốt đã bạo phát thô tục: "Anh đ*o muốn sống nữa à!"

Cố Giai Mính sờ sờ đầu, cười hì hì nói: "Thật không có việc gì, mạng tôi lớn, ông trời cũng không dám nhận. ”

Ánh mắt Kurt nhìn Cố Giai Mính tràn đầy hoảng sợ, người này không phải nhân loại, hắn là ác ma! Loại nổ này cho dù có biện pháp phòng hộ, nổ lớn như vậy, bị thương nhẹ cũng phải có đi, người này quần áo không lộn xộn, ngay cả kiểu tóc cũng không bị hỏng, đây căn bản không phải là người, là ma quỷ!

Cố Giai Mính híp mắt nhìn qua, cười ra tám cái răng tiêu chuẩn: "Hắc, hắc, hắc!"

Kurt trực tiếp quỳ xuống, bộ phim này hắn không quay nữa! Không thể quay được nữa!

Đạo diễn vừa gọi điện thoại cho Mặc Uẩn Tề xong, báo cáo Cố Giai Mính gặp nguy hiểm, hiện tại nhìn thấy Cố Giai Mính vui vẻ nhảy nhót, nhất thời lại gọi tới, kích động nói cho Mặc Uẩn Tề: "Lão Mặc! Anh không cần phải giết tôi, người yêu của anh không có vấn gì, anh ta thậm chí không có vết thương ngoài da, Chúa ơi, Xin Chúa ban phước cho anh ta! Thật tuyệt vời!"

Cố Giai Mính cười xấu xa, Thượng Đế mới không phù hộ yêu tinh phương Đông.

Cho dù không xảy ra chuyện gì, Mặc Uẩn Tề vẫn từ trong nhà chạy tới, làm bộ cũng phải đưa Cố Giai Mính về nhà nghỉ ngơi một chút, nửa đầu của bộ phim này nếu không dùng được, nghỉ ngơi xong rồi quay lại.

Nhân viên kiểm tra sau khi kiểm tra phát hiện lần này ngoài ý muốn là bởi vì xe nổ xi lanh, trước đó đều kiểm tra qua, ai cũng không nghĩ tới sẽ đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy, đạo diễn đem chuyện này cùng Mặc Uẩn Tề nói một chút, "Đúng là chúng tôi quá sơ sẩy, mấy chiếc xe đua này đều là xe đã qua sử dụng mua lại, động cơ dùng rất nhiều năm, Hoa quốc không phải có một câu nói cũ sao, đại nạn không chết, tất có hậu phúc." Nói đến phía sau, đạo diễn cũng không có sức lực, đây thật sự là chuyện rất nguy hiểm, xe đang ở trạng thái vận hành tốc độ cao nổ bình, vẫn là trong trạng thái bay lên, nếu không phải Cố Giai Mính vận khí tốt, hiện tại có thể đã nằm ở bệnh viện rồi.

"Đoàn làm phim sẽ bồi thường cho anh ấy tương ứng, phân cảnh hậu kỳ sẽ điều chỉnh, tôi thật sự rất xin lỗi." Đạo diễn đã có ý thay thế Kurt, để Cố Giai Mính làm nam hai.

Sắc mặt Mặc tổng vẫn không tốt lắm, cho dù biết sẽ không tạo thành nguy hiểm cho Cố Giai Mính, trong lòng vẫn rất bất an.

Mặc tổng thậm chí hoài nghi, thứ thiên đạo này, có phải đã nhận ra số mệnh nghịch thiên của yêu tinh Cố Giai Mính hay không, lại muốn giết chết hắn.

Cố Giai Mính nhận thấy được tâm tình Mặc Uẩn Tề không đúng, mỉm cười nói: "Đừng nghĩ nhiều, ở thế giới kia bọn họ muốn giết ta, cũng không nhất định chính là ý chỉ của thiên đạo hạ, ngươi là truyền nhân thiên đạo, ta đoạt thiên địa số mệnh sinh ra, cũng coi như hài tử thiên đạo, thay vì nói là thiên đạo muốn giết ta, không bằng nói bọn họ muốn giết ta, bởi vì ta trưởng thành quá nhanh, thiên phú kinh người, bọn họ không muốn để cho ta sống mà thôi. ”

Loại nhân tính này, chính là thứ khó đoán nhất, khó hiểu nhất, cũng khó cân nhắc nhất trên thế giới này, Cố Giai Mính không muốn đi tìm hiểu, càng không muốn hiểu, hắn chỉ muốn có cuộc sống an an ổn ổn, người một nhà vui vẻ ở cùng một chỗ, hắn có thể ngốc một chút, mặc kệ qua ngàn năm vạn năm, hắn cũng không muốn nghĩ sâu đến những thứ phức tạp kia, chỉ cần người nhà ở bên cạnh là rất tốt.

Mặc Uẩn Tề lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, phát hiện Cố Giai Mính hiện tại đã có thể đoán được suy nghĩ của anh, tiểu hồ ly nhà anh, cũng không phải ngốc, chỉ là lười thông minh mà thôi.

Cố Giai Mính thấy anh không nói lời nào, cười tiếp tục khuyên nhủ: "Đại nạn không chết, tất có hậu phúc, lúc tôi hưởng phúc còn ở phía sau, chuyện này cũng đừng để mẹ biết, cũng đừng để Trịnh Học Thiệu biết, bằng không anh ta lại phải cằn nhằn tôi. ”

Hai vợ chồng cũng không muốn đem chuyện này ầm ĩ, tính toán đè xuống, đừng để người nhà lo lắng. Nhưng mà trên thế giới không có bức tường không lọt gió, trong đoàn làm phim xảy ra một tai nạn lớn như vậy, vẫn là bị phóng viên đoàn làm phim chụp lén, truyền lên mạng.

"Người phương Đông đã tạo ra phép lạ!"

"Con cưng của Đức Chúa Trời!"

"Nói về sự kỳ diệu của võ thuật Trung Quốc!"

Cố Giai Mính không bị thương, bị truyền thông đoán ra vài phiên bản.

Chuyện này tự nhiên truyền đến trong nước, fan Cố Giai Mính ngồi vào chỗ ngồi, diễn viên trẻ châu Á duy nhất trong đoàn làm phim "Đam mê đua xe" ngày 18 tháng 8, cũng chính là Cố Giai Mính.

Các túi trà đều căng thẳng đến phát điên, tập thể tìm ba Trịnh hỏi: Anh Mính bây giờ thế nào? Anh có bị thương không?!

Trịnh Học Thiệu sau khi nhìn thấy cũng vẻ mặt choáng váng, làm người đại diện, anh thế nhưng là người cuối cùng mới biết Cố Giai Mính xảy ra tai nạn.

Lúc Trịnh Học Thiệu gọi điện thoại hỏi thăm Cố Giai Mính, vừa lúc là nửa đêm, Cố Giai Mính sợ làm phiền đứa nhỏ ngủ, theo thói quen tắt máy, Trịnh Học Thiệu tìm không được người trong cuộc, chỉ có thể hỏi bọn Giả Xuyên đi theo đoàn làm phim, biết được hữu kinh vô hiểm, anh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác qua vài năm nữa anh sẽ không mang nổi Cố Giai Mính, lớn tuổi, chịu không nổi kích thích này.

Buổi sáng Cố Giai Mính nhìn thấy Trịnh Học Thiệu liên hoàn mười tám cuộc gọi, vội vàng gọi điện thoại cho Trịnh Học Thiệu, sợ ba Trịnh sốt ruột đầu hói đầu, sau khi an ủi một trận, Cố Giai Mính cùng đối phương ước định thời gian về nước, "Đúng lúc hai đứa con trai nhỏ của tôi sinh ra, nhớ chuẩn bị bao lì xì. " Cuối cùng, Cố Giai Mính còn nhắc nhở Trịnh Học Thiệu một câu.

Trịnh Học Thiệu ngoài ý muốn, "Nhanh như vậy?" Tính toán thời gian còn chưa tới, thế nào cũng phải mười tháng, nói cách khác Cố Giai Mính đã sớm âm thầm thông đồng cùng Mặc tổng nuôi một đôi hài tử, chỉ là gạt người đại diện như anh mà thôi. Sau khi "suy nghĩ rõ ràng", Trịnh Học Thiệu túm tóc, bất đắc dĩ hỏi: "Khi nào các cậu phải công bố? Trở về phải mời rượu trăm ngày đi, trước đem thời gian an bài lại cho cậu. ”

Cố Giai Mính nở nụ cười, "Chúng ta trở về thương lượng đi, quả thật cần nghỉ ngơi thêm vài ngày, không chỉ Mặc Uẩn Tề bên kia muốn mời, bên tôi cũng cần vài ngày. ”

"Cậu?"

"Ừm, tôi dự định dẫn đám người Mặc Trạch Dương trở về nhận một tộc nhân."

Trịnh Học Thiệu: "..." Những lời này có chút nghe không hiểu, nhưng mà anh có thể tự động lý giải là Cố Giai Mính đã tìm được người nhà rồi.

Cố Giai Mính lại an ủi các túi trà, ghi một đoạn video nói cho bọn họ biết mình một chút chuyện cũng không có, khiến cho các túi trà đều yên tâm.

Túi trà tập thể an ủi hắn: phải chú ý đến an toàn, chúng tôi không cần phim nữa, chỉ cần anh bình an trở về, chúng tôi sẽ đi theo anh!

Cố Giai Mính vừa cảm động vừa nói với các cô: Chờ tôi trở về ~

Túi trà: tốt ~ ngồi ngoan chờ đợi .jpg

Tin tức này cũng khiến truyền thông trong nước hung hăng ầm ĩ lên một phen, kiếm được không ít lưu lượng, tương ứng, Cố Giai Mính cũng bị xào lên trang nhất, mấy ngày nay đề tài nóng bỏng đều là anh.

Mặc kệ trang web nào, mở trang web, đầu tiên nhìn thấy chính là tên Cố Giai Mính, còn có đoàn làm phim Cố Giai Mính quay phim, vô hình trung lại tuyên truyền một phen, Cố Giai Mính cũng dở khóc dở cười.

Ngày hôm sau Cố Giai Mính liền quay lại đoàn làm phim quay xong cảnh đó, phân cảnh của anh mới tính là sát thanh, đoàn làm phim sau này muốn chuyển đến nơi khác tiếp tục quay, lúc cần Cố Giai Mính bổ sung cảnh quay lại gọi anh trở về.

Người trong đoàn làm phim cũng đều bội phục sự chuyên nghiệp của Cố Giai Mính, người châu Á dáng người đơn bạc này lại bắt đầu công việc vào ngày hôm sau khi xảy ra chuyện, chuyên nghiệp đến mức không muốn sống.

Hành động của Cố Giai Mính trong đoàn làm phim một tháng nay cũng khiến họ bội phục. Sau này không thể xem thường diễn viên châu Á, có lẽ thân thể gầy yếu của anh ẩn chứa năng lượng khổng lồ.

Kế tiếp chính là mẹ Mặc bảo Mặc Uẩn Tề bày rượu đầy tháng cho bọn nhỏ, bạn bè thân thiết lại tới không ít người, nhao nhao chúc mừng: tốc độ này cũng đủ nhanh, vừa mới kết hôn không bao lâu, đứa nhỏ cũng bồi dưỡng ra, đây là lên thuyền trước sau bù vé đi!

Cố Giai Mính đỏ mặt ngượng ngùng, những lời này nghe có vẻ không có gì, dù sao hai người đàn ông, bồi dưỡng con cái cũng là ở bệnh viện bồi dưỡng, những lời này chỉ là trêu chọc mà thôi. Nhưng tình hình thực tế của gia đình họ khác với những người khác ah! Hắn ta thực sự lên tàu trước và sau đó bổ sung vé! Lúc bọn họ kết hôn đứa nhỏ vẫn còn ở trong bụng hắn, loại cảm giác xấu hổ này làm cho yêu tinh cũng chịu không nổi!

Vì thế Cố Giai Mính liền ngượng ngùng ôm đứa nhỏ đi theo phía sau Mặc Uẩn Tề, đều ngượng ngùng nói chuyện, điều này cũng làm cho mọi người tin tưởng một cách nói: Mặc phu nhân chính là mỹ nhân phương Đông ôn nhu hiền lành ngượng ngùng đáp ứng, cười rộ lên rất ngọt ngào.

Cố Giai Mính khi nhìn thấy tin tức bát quái này thiếu chút nữa làm rơi điện thoại di động, nếu như không phải lúc mua tốn gần 10 vạn, hắn thật sự dám ném! Cố Tiểu Yêu phá gia, ngay cả chính mình cũng sợ hãi!

Mặc tổng nhìn bộ dáng hắn tức giận, muốn ném còn không nỡ ném, nhịn cười nhíu mày, "Ném đi, ném hỏng anh lại mua cho em cái mới, điện thoại này cũng dùng hai năm rồi. ”

Cố Giai Mính hung hăng nhét điện thoại di động vào trong túi, mắng Mặc tổng: "Đồ bại gia! Cái gì mà dùng hai năm? Chỉ cần không hỏng, ta có thể dùng nó hai mươi năm!"

Phu nhân tổng giám đốc lúc đóng cửa cũng khiến tổng giám đốc Mặc sợ hãi, bởi vì dùng điện thoại di động hơn 20 năm, anh lo lắng một ngày nào đó nửa đêm nó sẽ nổ tung.

Mẹ Mặc tâm tâm niệm niệm rượu đầy tháng cũng làm xong, Mặc gia đời thứ ba đã có ba bé nam, Mẹ Mặc nhìn con trai thứ hai ánh mắt liền có chút sốt ruột, "Con cố gắng, sinh khuê nữ. ”

Mặc Nguyên Bân: "..."

Hắn ngay cả đối tượng cũng không có, dùng cái gì sinh?!

Mặc Thi Kỳ về nhà nhìn cháu trai nhỏ một cái, lại bị Mặc tổng đưa về trường học, trước khi đi Mặc tiểu muội đều muốn khóc ngất, lôi kéo góc áo Cố Giai Mính khóc lóc, đại ca loại đại ma vương này, ngay cả chị dâu cũng không trị được, cuộc sống này còn sống như thế nào? Khi nào cô ấy có thể được giải thoát khỏi cái lồng trường học? Còn phải thi nghiên cứu sinh, khảo bác!

"Ca, anh ngẫm lại, hiện tại nữ tiến sĩ đều không gả nổi ra ngoài, anh nhẫn tâm nuôi em cả đời sao?!"

Cố Giai Mính đau lòng sờ đầu tiểu muội, "Nha đầu đừng khóc, gả không được chúng ta nuôi em cả đời, thật sự không được em còn có cháu trai. ”

Mặc tiểu muội muốn quỳ gối trước Cố Giai Mính, lúc này chị dâu cũng không cần nói chuyện nữa, một chút cũng không an ủi được không? ┭┮﹏┭┮

Sau khi giải quyết xong toàn bộ chuyện bên này, Cố Giai Mính thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nước!

Trước khi đi, Cố Giai Mính còn đăng một weibo: Những đứa trẻ lông dài, tôi đang trở lại!

Người hâm mộ đã cãi nhau với hắn ta: Ai là một đứa trẻ lông? Đếm ngon tay này đi, anh còn không lớn bằng ta!

Cố Giai Mính thật sự muốn nói, nếu nói ra tuổi thật, tôi có thể dọa cô ngất đi đấy. ╮(‵▽′)╭

Hơn nữa hắn có bốn bảo bối, mỗi người so với nhà người khác đều đáng yêu nhu thuận hơn, mỗi một người đều là đệ nhất soái ca thế giới, ai có thể so sánh?

Cố Tiểu Yêu hiện tại có thể bành trướng, làm cho hắn kiêu ngạo nhất không phải là hắn hiện tại thành tựu cao cỡ nào , cũng không phải hắn hiện tại nổi danh cỡ nào, mà là hắn có bốn người con!

Cự soái vô cùng!

Và trông giống như hắn ta!

Lão đại lớn lên giống cha nó, không sao, nhóc có lông!

Lão nhị không phải con ruột, không sao a, nhóc có lông!

Lão tam giống như cha nó là một nhân loại, sẽ không biến thân, không sao a, bộ dạng giống hắn!

Lão Tứ bộ dạng vẫn giống cha nó, không sao a, nhóc có lông!

Nhìn kìa! Mỗi một đứa trẻ đều có gen của hắn, nghĩ như vậy, Cố Giai Mính lập tức bành trướng muốn bay, từ nơi này có thể nhìn ra gen của hắn cường đại cỡ nào, các người ai có thể làm được?

Người hâm mộ nhìn hắn ta đắc ý, trêu chọc: Yo! Có thể thấy được Trà Trà của chúng ta gần đây tâm tình không tệ a, có phải lại có tin tốt muốn nói cho chúng ta biết hay không?

Cố Giai Mính bĩu môi: Đương nhiên là vậy rồi!

Cố Tiểu Yêu bắt đầu lật điện thoại di động của mình, tìm ảnh của cặp song sinh, muốn chọn hai tấm đẹp nhất, ném trước mặt người hâm mộ, để cho bọn họ xem, tôi trâu bò! Tôi đã sinh ra một cặp song sinh!

Lúc này đây nhất định phải cướp trước lão Mặc, hắn muốn công khai!

Trong lúc Cố Giai Mính đang cố gắng lựa chọn, người hâm mộ đồng loạt nổ tung: "A a a a a a, song sinh thật đáng yêu a!!!

Cố Giai Mính thật vất vả mới chọn được bức ảnh mình cho là đẹp nhất, vừa định đăng lên mạng, liền phát hiện dưới weibo của hắn đã nổ tung, Cố Giai Mính nhất thời có dự cảm không tốt, theo bản năng nhìn về phía Mặc tổng ngồi bên cửa sổ vẻ mặt bình tĩnh.

Mặc tổng đang mở máy tính, trên màn hình hiển thị chính là weibo của mình, Cố Giai Mính vội vàng chạy tới xem, Mặc tổng đang phát lì xì cho fan, bởi vì đối phương nói: Vừa nhìn đã biết là Mặc tổng và Trà sinh! Dễ thương quá! Đồng thời cũng phải chúc mừng Tiểu Mặc chúng ta làm ca ca.

Cố Giai Mính lại trễ một bước: (▼皿▼#)

Trực tiếp bóp chết Mặc Uẩn Tề đi!!!

Bị bạo hành gia đình một trận, còn không biết mình làm sai cái gì, Mặc tổng: ▼_▼
  ————
Mang theo bốn đứa con, Cố Giai Mính xuống máy bay, hít một hơi thật sâu, khí lạnh trong nước cũng sảng khoái hơn so với nơi ở nước ngoài.

Lão nhị trực tiếp đem cái đuôi dựng lên, thần thú trấn thủ mảnh đất này đương nhiên là thích nơi này!

- Ta rất muốn lớn tiếng hô một câu, bổn hồ ly đại tiên đã trở lại!

Mặc tổng: "... Không chừng người qua đường sẽ hỏi ngươi Hổ Lực Đại Tiên cùng Lộc Lực Đại Tiên ở nơi nào. ”

Cố Giai Mính chỉ vào hắn, "Bị Ngộ Không đánh chạy... Tê!"

Hậu quả nghịch ngợm chính là bị Mặc tổng véo một cái khuôn vào mặt nhỏ nhắn.

Về đến nhà nằm xuống giường, sắp xếp bốn đứa con nhỏ, đều đặt ở bên cạnh, Cố Giai Mính cảm thấy mình đã hạnh phúc thành tiên, thoải mái!

Nghỉ ngơi một ngày, Mặc Trạch Dương được đưa đến trường, tiếp tục đi học, Cố Giai Mính liền nhận được hai bản thảo phát biểu.

Bộ phận quản lý yêu quái: Đừng làm chúng ta mất mặt! Cố lên!

Ba Trịnh: Học thuộc lòng tốt, khi nói không đọc bản thảo, tôi tin ở bạn!

Cố Giai Mính: "..."

Một bên là bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mọi người, từ những ngọn núi phủ tuyết đến vùng đất ngập nước, chúng ta cần phải cùng nhau bảo vệ.

Một bên là tôn trọng đức tính truyền thống kính già yêu trẻ, yêu nước, tận tụy, trung thực và thân thiện.

Cố Tiểu Yêu đối với chuyện này không hiểu lắm, lúc này biết phân công công việc, thì không phải cũng có thể cùng chung sống hòa bình sao? Không phải  có thể tìm được hướng đi chung sao? Đối với ngôi nhà chung của chúng ta, có điều gì là không thể giải quyết? Vì sao luôn chèn ép lẫn nhau?

Cố Tiểu Yêu định trong lúc cho đứa nhỏ ăn no thì ghi nhớ chúng trong đầu, đến lúc đó chia ra mặt AB, nói xong mặt A nói mặt B, cũng không cần MC giới thiệu thêm.

Cố Giai Mính tiện tay đặt hai bản thảo lên bàn, hắn để đồ cũng quen, Mặc Trạch Dương cũng hiểu chuyện, bình thường sẽ không động đến những thứ như văn kiện trên bàn.

Lão tứ Cố Trạch Diễm một mực luyện tập dùng móng vuốt bò trên sofa, từ trên sofa bò xuống, dùng hai chân trước cố gắng bám lấy bàn trà, vươn chân phải nhung nhung thăm dò sờ sờ văn kiện trên bàn, sau khi phát hiện không có nguy hiểm, một móng vuốt vung qua, một tay xé văn kiện ra ba vết nứt.

Phát hiện ra âm thanh này, Cố Trạch Diễm lại cào thêm vài đường, trực tiếp xé hai tờ giấy thành sợi mì.

Tiểu hồ ly vui vẻ, thấy trò chơi xé giấy rất thú vị, không chỉ biến thành hai nửa, còn có thể phát ra thanh âm rắc rắc, hai móng vuốt tiểu hồ ly bận rộn rất nhanh, xé rách!

Lão tam Cố Trạch Thuần liếc mắt nhìn em trai một cái, bò qua, cầm lấy hai tờ giấy kéo lên, cười nhạo! Khiêu khích nhìn em trai, chân sưng lên sao, ta xé nhanh hơn ngươi xé!

Lão Tứ chớp chớp mắt, tức giận, hóa thân thành tiểu hồ ly phẫn nộ, cùng ca ca thi đấu! Tôi xé nhanh nhất!!

Cố Trạch Diễm xé xong liền cầm lấy một nắm giấy nhét vào miệng, muốn nếm thử món này có ngon hay không.

Cố Trạch Thuần ở một bên vẻ mặt bình tĩnh nhìn tiểu đệ, ánh mắt như thế này: →_→

Ghét, bỏ!

Anh trai cao lãnh tâm nhãn khinh thường đi làm loại chuyện "ăn giấy", em trai ăn xong, ngon mới ăn được.

Cố Giai Mính rửa bình sữa xong đi ra nhìn, trong phòng khách đã là một đống hỗn độn, lão Tứ đã nhét giấy vào miệng, đang nhếch miệng, hình như ghét bỏ không ngon.

Cố Trạch Thuần lập tức ném tờ giấy trong tay, xem ra không ngon.

Cố Giai Mính vội vàng chạy tới, lấy tờ giấy ra khỏi miệng đứa bé, trái tim sắp vỡ vụn, "Sao con lại thèm như vậy, thứ này có thể ăn được sao? Ngươi ngửi một cái, thối chết rồi!"

Tiểu hồ ly ném đồ vật trong móng vuốt xuống, nằm xuống giả bộ ngủ, chỉ để lại cho Cố Giai Mính một cái mông cao lãnh, Tứ thiếu gia không tiếp nhận phê bình!

Cố Giai Mính mạnh mẽ lật tiểu tử, xoa xoa cái bụng nhỏ, lại nhéo móng vuốt, để phạt nhóc!

Bị baba thu thập một trận, lão Tứ thành thật, gà tặc tìm nhị ca cọ lông, lão nhị nhu thuận hiểu chuyện, còn tưởng rằng em trai chịu bao nhiêu ủy khuất, dùng móng vuốt vuốt lông, lại liếm mấy ngụm.

Cố Giai Mính trong lòng mệt mỏi, thằng nhóc này nhỏ như vậy đã biết đứa nhỏ thích khóc có đường ăn, mỗi ngày giả bộ ủy khuất, lão nhị cũng tin hắn, mỗi ngày đều dỗ dành hắn.

Bản thảo bị hỏng hoàn toàn, Cố Giai Mính thu giấy trên mặt đất, toàn bộ ném vào thùng rác, lo lắng không được, sau khi lên sân khấu nói gì?

Lão Tứ được dỗ dành liên tục bò tới, đi nhanh còn xoay đầu, duỗi hai móng vuốt nhỏ để ôm. Lão Tam cũng bò tới muốn ôm, Cố Giai Mính ôm hai đứa con vào lòng, suy nghĩ một chút liền thoải mái, không quan trọng!

Bởi vì nhóc gấu quá dễ thương!

Không quan trọng gì cả!

Chỉ cần nói những gì hắn nghĩ là tốt rồi  ╮(‵▽′)╭
  ————
"Hôm nay ba phải đi làm một bài phát biểu rất quan trọng, mấy người các con phải ở nhà nghe lời Buck gia gia, nếu ai không nghe lời, trở về sẽ đánh vào mông người đó."

Cố Giai Mính mặc một thân âu phục màu đen, khuôn mặt trắng nõn, mặt mày như tranh vẽ, vẫn như trước hai mươi tuổi, bộ dáng lúc mới ra mắt, không nhìn ra đã là ba của mấy đứa nhỏ, ngữ khí hù dọa vẫn giống như trước kia, không có hàm lượng kỹ thuật gì.

Mặc Trạch Dương giơ tay lên, "Ba yên tâm, con làm bài tập xong sẽ giúp quản gia tiên sinh dẫn các em trai. ”

Cố Giai Mính nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Trạch Dương lên, hôn lên khuôn mặt, "Con là mạnh nhất!"

Mặc Trạch Dương cười híp mắt, bàn tay nhỏ bé vung lên, "Ba cố lên!"

Sau khi lên xe, Đặng Học Thiệu lo lắng hỏi Cố Giai Mính, "Bản thảo đã đọc qua chưa?"

Cố Giai Mính thâm trầm gật gật đầu, "Yên tâm đi, tôi đã nghĩ kỹ muốn nói cái gì. ”

Trịnh Học Thiệu cho rằng tất cả hắn đều đã thuộc lòng, trên mặt cũng xuất hiện sắc mặt vui mừng, chỉ biết Cố Giai Mính thông minh, bình thường học lời thoại cũng không thành vấn đề,chỉ một bản thảo cũng không thành vấn đề.

Sau khi đến địa điểm, nhân viên khách khí nói: "Xin vui lòng lấy ra thẻ nhận dạng của bạn."

Cố Giai Mính từ trong túi lấy ra hai tấm bảng nhỏ của mình, đeo ở ngực trái.

Nhân viên: ⊙▽⊙?

-Ngài làm sao có thể có thẻ của hai người?!"

Cố Giai Mính bình tĩnh nói: "Đúng vậy, bởi vì tôi nhận được hai thư mời. ”

Nhân viên công tác đều ngây ngốc, vậy chẳng phải là nói mười vị đại biểu hiện tại chỉ còn lại có chín vị, bởi vì có một người chiếm hai danh ngạch sao?

“...... Ngài đi đến phòng nghỉ phía sau để nghỉ ngơi một chút,  các đại diện khác đã đến." Sau khi nhân viên mời hai người họ vào, vội vàng đi báo cáo lên cấp trên.

Trịnh Học Thiệu khó hiểu hỏi: "Hai phần gì?"

Cố Giai Mính cười đẩy Trịnh Học Thiệu vào phòng nghỉ, "Hôm nay anh không cần đi theo tôi, đi nghỉ ngơi đi. ”

Hắn có dự cảm, sẽ không đơn giản như vậy mà kết thúc, hy vọng dự cảm không biến thành sự thật, bởi vì hắn rất muốn nhanh chóng về nhà ôm con trai.

Lần này chọn tấm gương đạo đức nghề nào cũng có, có người chồng sau khi chết chăm sóc phụ nữ nông thôn bị liệt 30 năm, có sinh viên đại học trên đường trở về nhà cứu ba đứa trẻ,...... Hơn nữa Cố Giai Mính không ngừng làm việc tốt trong giới showbiz, tổng cộng có chín vị đại biểu tốt đẹp của mọi tầng lớp xã hội.

Cố Giai Mính chiếm hai suất, một là quyên góp thành lập cô nhi viện, một là làm nghệ sĩ nổi tiếng lâu dài làm gương làm việc tốt.

Với danh tiếng hiện tại của Cố Giai Mính, họ đều muốn Cố Giai Mính kêu gọi fan làm việc tốt, loại phẩm chất cao thượng này nhất định phải phát huy ra ngoài, thử tưởng tượng tất cả các ngôi sao trong giới đều kêu gọi fan mình làm việc tốt, sức ảnh hưởng sẽ lớn đến mức nào.

Sau khi gặp qua đơn giản, Cố Giai Mính lại được nhân viên công tác mời đi, nhân viên phụ trách liên lạc giữa hai giới nhân, yêu đều bất mãn với cách làm của hắn lúc này, bộ yêu quản: "Vì sao nhận được hai bản thiệp mời lại không nói lời nào?"

Cố Giai Mính chớp chớp mắt, vô tội hỏi: "Các người cũng không nói chỉ có thể có một danh ngạch. ”

Nhân viên hai bên: "..."

Nhân loại bên này quản lý cũng ngơ luôn, không nghĩ tới Cố Giai Mính lại không phải là nhân loại! Phẩm đức cao thượng như thế, người chuyên làm việc tốt như thế, hắn thế mà là một yêu tinh! Quá hủy tam quan!

Nhìn sắc mặt hai người đều không tốt, Cố Giai Mính hỏi ngược lại: "Vậy hai bên cùng tổ chức sự kiện, vì sao không nói chuyện trước một chút? Danh sách tối thiểu phải được trao đổi với nhau. ”

Hai người phụ trách trừng mắt nhìn nhau, giao tiếp với con người?

Giao tiếp với yêu tinh!

Ôi, ôi!

Cố Giai Mính nhún vai, quản lý các anh chính là loại thái độ thù địch lẫn nhau này, hắn ta có biện pháp gì?

Chuyện cho tới bây giờ cũng không còn cách nào khác, đổi người cũng đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể để Cố Giai Mính phát biểu hai lần, "Hai bài phát biểu đều giao cho một mình anh, nhất định phải nói tốt, chúng ta đây chính là muốn phát sóng trực tiếp trên mạng. ”

Cố Giai Mính nghiêm túc gật gật đầu, "Yên tâm đi, là gương mẫu đạo đức, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của mọi người. ”

  ————
"Sau đây là mời đại biểu gương mẫu đạo đức toàn quốc lên sân khấu phát biểu!"

Cố Giai Mính chỉnh sửa cổ áo âu phục của mình, sải bước đi về phía bục giảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro