Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2:

Hạ Chương cong khóe môi gật đầu, thái giám bên người hắn yên lặng tiến lên thấy Trình Nhất Thư không nhúc nhích lập tức bước lên một bước.

“To gan, còn không mau khấu tạ hoàng ân!”

Trình Nhất Thư hít sâu vào một hơi, nhìn thấy ánh mặt cực kỳ không tốt của thái giám kia, cậu nghiêng đầu tiến lên trước một bước.

Cậu vẻ mặt bình thản ngẩng đầu trực tiếp nhìn thẳng vào đế vương trong mắt tràn đầy hứng thú mà mở miệng nói: “Tại hạ người ngoại phương, chỉ bái thiên địa.”

Biểu cảm của thái giám kia trở nên khó coi, vừa định giận dữ mắng Trình Nhất Thư thì Hạ Chương giơ tay ngăn lại, hắn chống cằm nhìn Trình Nhất Thư, trong giọng nói tràn đầy ý cười nói: “Nếu quốc sư không muốn bái lạy, vậy không cần phải quỳ lạy.”

Hạ Chương rũ mắt, hắn đột nhiên nhớ tới, theo đám đông quỳ lạy ban nãy……. Hình như người này cũng đục nước béo cò, là ngồi xổm xuống…..

Thật thú vị, không nghĩ tới còn có thể gặp được người thú vị như vậy, vậy không cần chết, dù sao, nếu không phải cậu, chính mình cũng không gặp được người thú vị như vậy.

Đáy lòng Trình Nhất Thư thình thịch một tiếng, văn thình thịch nhưng muộn mà có, ánh mắt của tên hoàng đế này……. Cậu quá quen thuộc rồi, điên phê cố chấp……

Trình Nhất Thư lập tức biến thành mắt cá chết, cậu bây giờ chạy trốn còn kịp không?

Mẹ nó chứ, loại người này khó đối phó nhất, dựa theo kinh nghiệm của cậu, chỉ cần khiến loại người này nổi lên hứng thú, vậy thậm chí chạy cũng không thoát.

Hệ thống Miêu Miêu rúc vào cổ Trình Nhất Thư, nó yên tĩnh ghé vào trên vai Trình Nhất thư nhỏ giọng nói: “Không sao đâu Thư Thư, Thống tử có súng, AK ngắm bắn, không được thì chúng ta liền xử hắn.”

Trình Nhất Thư rũ mắt, những gì cậu suy xét thật ra nhiều hơn một chút, xử lý Hạ Chương là chuyện nhỏ, quốc gia đại loại mới là chuyện lớn.

【 Không có lời, giết hắn rất đơn giản, nhưng giết hắn rồi, vị trí hoàng đế ai làm? Hạ Quốc loạn rồi, nhiệm vụ của chúng ta phải làm sao? Thái bình vẫn hơn loạn thế rất nhiều. 】

Hệ thống Miêu Miêu gật đầu, cũng đúng, Thư Thư của nó không thể chịu khổ, đáng tiếc nó không còn tiểu kim khố nữa, nếu không bọn họ cho dù không làm nhiệm vụ cũng không đến mức đó.

Từng người có mặt ở đây yên lặng như gà, Hạ Chương nghe thấy lời nào liền phá lên cười, hắn đứng dậy đi xuống phía dưới, chậm rãi đến gần Trình Nhất Thư.

Ngay giây phút Hạ Chương đứng dậy, người hầu bên cạnh hắn tất cả đều quỳ xuống, toàn bộ đại diện chỉ có Trình Nhất Thư và Hạ Chương đứng ở nơi đó.

Trình Nhất Thư mặt không cảm xúc nhìn Hạ Chương vừa cười vừa bước xuống.

【 Người này……. tên điên giật kinh phong! Cười cái rắm. 】

Hạ Chương cười càng lớn hơn, hắn đứng trước mặt Trình Nhất Thư, hơi nghiêng người, khuôn mặt tuấn mỹ diễm lệ chậm rãi ghé lại gần Trình Nhất Thư.

Trình Nhất Thư trợn mắt, mắt thấy mặt Hạ Chương càng ngày càng gần, cậu hơi ngửa ra sau, không phải chứ, tên này có bệnh gì vậy, không có chuyện gì thì dựa gần như vậy làm cái gì.

Hạ Chương ghé sát Trình Nhất Thư bị mùi hương trên người Trình Nhất Thư vây quanh, mùi hương cỏ cây nhàn nhạt làm giảm cảm xúc của hắn, hắn nhìn khuôn mặt xuất trần hờ hững trước mặt, ánh mắt bị đôi môi màu nhạt của cậu thu hút.

Không đẹp, màu sắc quá nhạt, thêm chút hồng thì tốt rồi…….

Hạ Chương đứng thẳng người, hắn giơ tay đặt lên vai Trình Nhất Thư: “Sau này……. Mong chỉ giáo nhiều hơn, quốc sư đại nhân của ta……”

Tay Trình Nhất Thư giấu trong tay áo lặng lẽ nắm chặt, cậu cong khóe môi nở nụ cười giả tạo nói: “Vâng, bệ hạ.”

Cậu không muốn nói nhiều thêm một chữ, cậu bây giờ chỉ muốn cho tên nam nhân hư hỏng này một đấm, cậu run run bả vai, run run khiến tay Hạ Chương rơi xuống, nói chuyện thì nói chuyện, đừng động tay động chân còn dựa gần như vậy nữa!

Hạ Chương cũng không tức giận, hắn thừa nhận trên người hắn thấy sắc nảy lòng tham, nhưng mà, người đẹp lại thú vị ai mà không thích? Hắn là hoàng đế Hạ quốc, nơi hắn nhìn đều là đồ của hắn, người như vậy, hắn thích, vậy phải là của hắn.

Thế nhưng……. Hắn nhìn trúng Trình Nhất Thư.

Chậm rãi, không nóng nảy, mỹ nhân đều mang gai góc, gai của mỹ nhân này cực kỳ sắc bén, hơi chút không cẩn thận có khả năng sẽ máu văng ra tại chỗ, hắn nguyện ý chết trong tay mỹ nhân, nhưng, tiền đề là hắn và mỹ nhân đã tâm ý tương thông, sống nhiều năm như vậy rất ít điều gì hắn muốn mà không được, cho nên……

Sớm hay muộn hắn cũng phải khóa chặt người~

Nhiều thay đổi thú vị, vậy sống lâu thêm một khoảng thời gian cũng không tồi~

Sau gáy Trình Nhất Thư chợt lạnh, cậu nhíu mày, sau cảm giác hình như mình bị ai đó theo dõi.

Thôi, không quan tâm nữa.

Hạ Chương ban cho Trình Nhất Thư một tòa trạch, ý chỉ phong quốc sư đã được chuẩn bị xong, sau khi nghi thức lễ tế thiên được chuẩn bị xong, và sau khi dàn tế tế cáo trời cao xong, phong hiệu quốc sư của Trình Nhất Thư có thể hoàn toàn làm thật.

Vốn dĩ Hạ Chương chuẩn bị giữ người lại trong cung, nhưng dưới sự cự tuyệt của Trình Nhất Thư, hắn vẫn thấy tiếc mà từ bỏ.

Điều này khiến người bên cạnh Hạ Chương đều sửng sốt.

Quốc chủ của bọn họ là người như vậy nào, bọn họ đều là người hiểu rõ ràng nhất, chỉ cần chuyện hắn quyết định, vậy không có con đường sống để sửa đổi, nhưng…… vị quốc sư đại nhân này…….

Hạ Chương cũng không biết tại sao, hắn rất không thích tiểu quốc sư lộ ra biểu cảm chống cự.

Đi theo nội thị, nhìn qua phủ đệ mà Hạ Chương ban cho quốc sư, sau đó Trình Nhất Thư quay về tòa trạch trước đó đã thuê, phủ đệ của quốc sư còn cần dọn dẹp, tạm thời không thể ở lại.

(*) Nội thị 内侍: thuộc Nội thị ty hay còn gọi là Thượng thị sở, cơ quan thân cận nhất của Thiên hoàng, quản việc cung phụng hầu trực, tấu thỉnh, tuyên truyền, thẩm tra đối chiếu Nữ nhụ và kiểm soát Mệnh phụ vào cung triều bái.

Nằm trên giường, hệ thống Miêu Miêu hiện thân hình, Trình Nhất Thư nhắm mắt, tay thì đặt lên lông mềm mại của hệ thống Miêu Miêu khẽ vuốt.

Cậu chỉnh lý lại tình huống hiện tại một lát, lật người ngồi dậy xoa đầu Miêu Miêu nói: “Bây giờ chúng ta chạy còn kịp không?”

Cậu thật sự không muốn tiếp xúc với điên phê, người này quá mất kiểm soát, đi ngược với kế hoạch nhân sinh của cậu.

Miêu Miêu có chút áy náy cọ cọ Trình Nhất Thư nói: “Không được đâu Thư Thư, bây giờ chúng ta chính là một tờ giấy trắng, không có cái gì hết, chạy không thoát, chờ tích góp đủ điểm nhiệm vụ, đến khi đó mặc kệ chân trời góc biển chúng ta cũng bay, chờ ta thăng cấp xong là có thể rời khỏi vị diện này.”

Trình Nhất Thư ôm lấy hệ thống Miêu Miêu, cậu cười hì hì nói: “Thật ra chỉ sợ phiền, không sao, đúng lúc hắn không thể làm được gì ta, đợi thì đợi, có phong hiệu quốc sư cũng vừa hay hoàn thành nhiệm vụ.”

Hệ thống Miêu Miêu vui vẻ rúc vào lòng Trình Nhất Thư, nó tựa như đột nhiên nghĩ đến gì đó nói: “Thư Thư đợi ta một lát, ta đi tìm chủ hệ thống đánh nhau tiếp, kiếm chút quà tân thủ gì đó cho ngươi.”

Hệ thống Miêu Miêu biến mất, Trình Nhất Thư lại tiếp tục tiêu hóa tình huống của thế giới này.

Nơi này giống như hệ thống Miêu Miêu đã nói, ở đây là thế giới hư cấu đa chiều, Hạ Chương là hoàng đế thứ ba của Hạ quốc, là bạo quân trong truyền thuyết.

Hắn đạp lên máu cha và anh trai lên nắm quyền hoàng đế, trực tiếp cắt đứt huyết mạch dòng chính của Hạ gia, những tên dư lại đều là…… huyết mạch phụ, đây cũng là lý do Trình Nhất Thư không muốn nợ nần xử lý hắn.

Nhưng nói gì thì nói, mặc dù hắn có cái danh bạo quân, nhưng đối với bách tính phía dưới mà nói, hắn là một minh quân, dưới cai trị của Hạ Chương, tuy không thể nói là tất cả mọi người đều có thể ăn no mặc ấm, nhưng cũng là an khang lập nghiệp, cuộc sống bình yên.

Thế giới loạn lạc vừa kết thúc được trăm năm, người dân không muốn đối mặt với hỗn loạn, Trình Nhất Thư cũng chuẩn bị biến thành người tạo loạn thế.

Một khi Hạ Chương không còn nữa, không ai có thể trấn áp triều đình, đối mặt với kẻ địch bên ngoài, thế giới thật khó khăn lắm mới hòa bình thì lại trở nên hỗn loạn.

Miêu Miêu chiến đấu thắng lợi trở về, đắc ý ngẩng cao đầu nhỏ, Trình Nhất Thư mở mắt ra, cậu nhìn Miêu Miêu vui vẻ xoa xoa đầu nó nói: “Ngươi về rồi.”

Miêu Miêu gật cái đầu nhỏ, nó đắc ý nói: “Ta làm hỏng số hiệu của chủ hệ thống rồi.”

Trình Nhất Thư nhướng mày, xem ra chủ hệ thống này có vẻ như…… cũng không lợi hại lắm.

Các vật phẩm trong gói quà tân thủ đều được nhặt ngẫu nhiên từ cửa hàng, hoàn toàn dựa vào vận may, chủ hệ thống cho dù bị cào nát mặt mèo cũng không muốn tặng trực tiếp, không phải lý do gì khác, giữ thể diện.

Nhưng Trình Nhất Thư không để tâm, cậu xoa đầu Miêu Miêu nhấn mở hộp quà của hệ thống, Miêu Miêu biết cậu hiện tại cần thứ gì nhất, cho nên cho dù là ngẫu nhiên cũng khẽ meo meo hướng về phía đồ vật ngẫu nhiên mà Trình Nhất Thư cần nhất.

Mở quà hệ thống, tổng cộng có năm món, nhìn những món đồ này, Trình Nhất Thư cũng coi như khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro