Chương 2: Nghe lén
Editor: Tiểu Muội
Phí Tuyết là người bắt bẻ, trong ngành nổi tiếng tính tình không tốt, nhưng ông ta khá hài lòng với Giản Anh.
Gặp được ứng viên vừa ý, ông không thích làm bộ khách sáo, trực tiếp hỏi phương thức liên lạc của cô, giải thích rằng ngày mai trợ lý của ông sẽ gặp cô để thử đọc bản thảo.
Giản Anh biết điều này có nghĩa là đã thông qua phỏng vấn, tiến vào phòng khảo sát tiếp theo.
Cô cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, hôm nay cô không trở về thành phố C nữa, sau khi rời khỏi Danh Đồ Ảnh Nghiệp, đến một khách sạn gần đó để nghỉ qua đêm.
Khi cô bước vào sảnh khách sạn, một chiếc ô tô màu đen khiêm tốn dừng cách đó 50 mét. Trong xe, Lục Quý Dữ đeo khẩu trang.
Lý Giải từ trên ghế phụ quay đầu lại nhìn anh: "Lục tổng, anh đây là......"
Không phải là muốn theo dõi người ta chứ.
"Ở khách sạn." Lục Quý Dữ lời ít mà ý nhiều.
Lý Giải bĩu môi, quả nhiên là muốn theo dõi người ta, anh không sợ bị coi là biến thái sao?
Với tư cách là trợ lý trưởng, anh ta phải khuyên bảo một chút.
"Lục tổng, điều kiện của khách sạn này rất bình thường, cũng không biết vỏ chăn có sạch sẽ không......" Lý Giải còn chưa nói xong, Lục Quý Dữ đã dứt khoát lưu loát mở cửa xuống xe, để lại cho anh ta một tiếng đóng cửa xe vang dội.
Thang máy của khách sạn không cũ cũng không mới.
Giản Anh nhận phòng xong bước vào thang máy, quẹt thẻ ấn số tầng.
Số "8" màu đỏ sáng lên, cô nhịn không được chớp mắt hai cái, nhớ lại một cảnh tượng quen thuộc.
Đó là ký ức của 5 năm trước, lần đầu tiên cô và Lục Quý Dữ gặp nhau.
Lúc ấy cô là sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp, thuê một căn chung cư ngoài trường.
Hôm đó trời mưa rất to, cô ướt sũng vội vàng chạy vào cửa khu chung cư. Thang máy sắp đóng lại trước mắt cô, lại được mở ra.
Bên trong đã có một người, đang giúp cô ấn nút giữ cửa.
Cô thất hồn lạc phách đi vào thang máy, ấn tầng 8 mà mình đang thuê, sau đó ôm lấy cánh tay đang run bần bật.
Nhìn vào trong gương thang máy xem, chiếc váy sườn xám cách tân trên người cô đã ướt đẫm, mái tóc dính vào bên tai, sắc mặt trắng bệch, hơi hơi thở dốc. Bởi vì nước mưa cọ rửa, dấu vết thương tâm của cô đã không còn rõ ràng nữa, chỉ để lại toàn thân chật vật.
Hôm đó vốn là ngày cô bảo vệ luận văn tốt nghiệp, sườn xám do người chị họ mua nhầm size nên đưa cho cô, là bộ đồ tốt nhất lúc ấy của cô, mặc vào thanh nhã vừa vặn, khác xa với dáng vẻ khi bị ướt lúc này.
Buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp rất thuận lợi, khi rời khỏi phòng bảo vệ luận văn cô vẫn còn rất vui vẻ, tuy nhiên người cố vấn lại kéo cô sang một bên, nói trong học viện đã lan truyền tin đồn về cô, để tránh ảnh hưởng đến danh dự của trường, học bổng và nghiên cứu sinh cô chỉ có thể chọn một.
Nhưng những lời đồn đãi đó, rõ ràng chỉ là lời giả dối hư ảo.
Chỉ vì cô có một công việc bán thời gian không thời lương cao, còn có quan hệ làm việc với các đạo diễn nổi tiếng, hai người bạn cùng phòng của cô liền tung tin đồn cô đang làm nghề "Không chính đáng".
Thu nhập cao, đạo diễn, không chính đáng, hơn nữa cô lớn lên xinh đẹp —— kia chẳng phải là dựa vào quy tắc ngầm thượng vị sao?
Tất cả mọi người bắt đầu nghĩ như vậy, hơn nữa còn lan truyền rộng rãi.
Cô không muốn tranh cãi với bọn họ, nhanh chóng dọn ra khỏi ký túc xá, lại không ngờ rằng làm như vậy ngược lại càng khiến lời đồn lan truyền rộng rãi hơn.
Dù người cố vấn nghe lời giải thích của cô xong cũng không có biện pháp, lãnh đạo trường học coi trọng danh dự, sợ nhất là bị người ta báo cáo, thà tin điều này còn hơn tin nó không tồn tại.
Học bổng và nghiên cứu sinh 2 chọn 1, đây là điều mà giáo viên cố vấn đã bất chấp áp lực giành cho cô.
Nhưng phàm là sinh viên có điều kiện gia đình tốt một chút, đều sẽ chọn nghiên cứu sinh. Nhưng Giản Anh khi đó đã là cô nhi, cô không chỉ cần tiền cho sinh hoạt của mình, mà còn phải trả lại tiền cho người thân đã nuôi dưỡng cô.
Cô không có nhiều lựa chọn, cuối cùng cắn răng nói muốn học bổng.
Trên đường trở về chung cư, mưa to tầm tã, cô lại đi trong mưa một lúc mới phát hiện ra mình đã ướt sũng.
Ngày đó ở thang máy, Giản Anh đang thất hồn lạc phách sở dĩ chú ý tới Lục Quý Dữ, là vì số tầng thang máy.
Khi cô bước vào, Lục Quý Dữ còn chưa kịp ấn số tầng.
Sau khi cô ấn tầng 8, anh vẫn bất động một lúc.
Điều này làm cô có chút cảnh giác.
Một cô gái trẻ độc thân một mình ở bên ngoài, lại ở trong một khu chung cư cũ kĩ an ninh không tốt, trong tiềm thức đều sẽ đề phòng bị theo dõi.
Khi đó ánh đèn trong thang máy dịu ấm, Lục Quý Dữ ngước mắt lên nhìn, cô gái với khuôn mặt tái nhợt cùng cánh tay run rẩy được bao phủ bởi ánh sáng nhàn nhạt.
Mặt mày thanh linh, chỉ là đáy mắt có chút phẫn nộ cùng thất vọng. Là một loại cảm xúc anh đã quen thuộc, nhưng lại mạc danh cảm thấy không nên xuất hiện trên người của cô.
Rất nhanh, những cảm xúc đó lại biến thành một cổ cảnh giác.
Lục Quý Dữ nhẹ nhàng kéo môi dưới. Anh chỉ thấy cô bị ướt, hiện tại có lẽ đang vội vã trở về tắm rửa, cho nên không ấn tầng 7 anh đang ở, tính chờ cô ra khỏi thang máy rồi ấn, giúp cô tiết kiệm một chút thời gian, giảm bớt một phần xác suất bị cảm mạo.
Anh chưa bao giờ là người chu đáo, khi đó nghĩ như vậy, hoàn toàn chính là ma xui quỷ khiến.
Hiếm khi anh làm người tốt, cô lại đem lòng tốt của anh trở thành lòng lang dạ thú, cho rằng anh có ý đồ khác.
Anh giơ tay, thực hiện lòng tốt của mình đến cùng, ấn tầng 9.
Như vậy cô sẽ không sợ hãi nữa, cũng có thể nhanh chóng trở về tắm rửa thay quần áo.
Giản Anh nhìn thấy rốt cuộc anh cũng ấn số tầng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đến tầng 8, cô ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa mở cửa, cởi quần áo cùng giày ướt đẫm ra đi vào phòng tắm.
Khi vòi hoa sen xối xuống, cô rốt cuộc cũng nức nở, cuối cùng lại khóc lớn.
Trong cuộc đời, có rất nhiều thời khắc bạn không thể không thỏa hiệp.
Sức lực của cô có hạn, cuộc sống không hề lý tưởng như vậy —— từ khi ba mẹ ngoài ý muốn qua đời, cô đã hiểu ra định luật cuộc sống này thuộc về cô.
Tư cách làm nghiên cứu sinh không còn, cô cũng chỉ có thể ở nơi không có ai khóc lớn một trận, sau đó tiếp tục cuộc sống của mình.
Edtior: Tiểu Muội
Sau ngày đó, Giản Anh phát hiện cô và người đàn ông trong thang máy kia gặp nhau ngày càng thường xuyên hơn.
Có khi là xuống lầu vứt rác, có khi là ăn ở quán ăn gần đó.
Không biết vì sao, bọn họ không hề nói chuyện với nhau, chỉ lơ đãng chạm mắt nhau, cô cư nhiên lại cảm nhận được một cảm giác rung động trước nay chưa từng trải qua.
Mà lúc ấy, cô cũng không biết, cô và Lục Quý Dữ thật ra là hai cuộc đời khác nhau không nên giao nhau.
Lục Quý Dữ là thiếu gia hào môn không ai bì nổi, chỉ vì đối nghịch với người nhà, lấy danh nghĩa trải nghiệm cuộc sống mà rời khỏi nhà, nên mới ở một nơi cũ nát như vậy, giao thoa với cô.
Anh tùy hứng mà đi, mà cô tiến lui cũng không thể tự mình quyết định.
Mối quan hệ của hai người có tiến triển lớn, là khi Lục Quý Dữ tới gõ cửa vào một cuối tuần, nói diều anh treo ở ban công bị thổi bay, kẹt ở ban công nhà cô. Anh hỏi cô, có tiện cho anh vào tìm một chút hay không .
Khi đó cô mới biết được, thì ra anh ở tầng 7, mà không phải tầng 9.
Nhưng ai lại kỳ quái như vậy, thả diều ở ban công? Cô mơ hồ hiểu được ẩn ý khi anh tới gõ cửa.
Cô duỗi tay đè lại trái tim đập thình thịch, không chọc thủng những lý do thoái thác sứt sẹo đó của anh.
Lần đó bọn họ thêm WeChat, cô lần đầu biết tên của anh: Lục Quý Dữ.
Sau đó Giản Anh lại mặc chiếc sườn xám kia một lần nữa, khi đó bọn họ đã là quan hệ có thể vào nhà nhau, thậm chí còn gần hơn một bước.
Bọn họ sóng vai ngồi trên sô pha vải trong phòng cho thuê, sô pha rất nhỏ, hai người ngồi cạnh nhau, cô chủ động tiến đến bên cạnh anh. Anh vốn ngồi ngay ngắn, khó xử dời mắt đi, trong vòng một phút cầm ly nước trên bàn lên năm lần.
Hôm đó lá gan của cô đặc biệt lớn, khi cô đặt tay lên vai anh, anh rõ ràng trở nên run rẩy.
Cô buông lỏng tay. Không nghĩ tới ngược lại anh càng thêm tức giận, giống như con cá vàng tức giận.
"Em xem anh trở thành cái gì?" Anh hỏi.
Cô bị anh chọc cười, cười khanh khách mà nhìn anh.
"Xem như bạn trai, được chứ?"
Cô không phải người đặc biệt lớn mật, nhưng ở độ tuổi kia, đối mặt với tình cảm chưa từng trải qua, cô có một sự chân thành đáng quý cùng dũng khí.
Ở trước mặt anh cô giống như thay đổi thành một người khác, trở nên thoải mái mà tự do.
Đêm hôm đó đã xảy ra chuyện nên phát sinh, môi bị cắn phá, sườn xám bị xé rách, chẳng qua khi khó khăn lắm mới tiến hành đến bước cuối cùng, Lục Quý Dữ gian nan dừng lại: "Chúng ta lãnh chứng trước đi."
Cô còn đang rơi vào bể tình triều, nhất thời ngơ ngẩn.
Anh cho rằng cô do dự, rũ đầu xuống, bộ dáng mười phần ủy khuất, giống như con mèo lớn thất bại nhưng lại không cam lòng.
Giản Anh tập trung lại, trong lòng hô to không xong. Cô thật sự chịu không nổi bộ dạng này của anh.
Anh như vậy, anh như vậy...... Cô chuyện gì cũng đều đồng ý với anh!
Thế giới với cô và anh gắn chặt vào nhau, giống như có một chất xúc tác kỳ diệu, đẩy nhanh quá trình phát triển của bọn họ, tốc độ cực cao.
Ngày hôm sau, bọn họ liền đi lãnh chứng, còn dùng số tiền ít ỏi đang có mua một cặp nhẫn trơn.
Trong thời kỳ tân hôn không ai biết ngoại trừ bọn họ, mỗi ngày bọn họ đều cùng nhau mua đồ nấu ăn, kéo màn lên điên cuồng lăn giường —— sau khi xong việc anh ôm cô từ phía sau, nhẫn áp nhẫn, vuốt ve ngón tay nhau.
Tài năng nấu ăn của Giản Anh rất kém, cô phụ trách rửa rau xắt rau, anh phụ trách xào rau. Nhân lúc anh xào rau cô sẽ trộm hôn anh. Anh động tình lại bất lực, sợ dầu bắn vào cô, chỉ có thể dùng tay chặn lại bảo cô đi ra ngoài —— đương nhiên sau đó anh sẽ đến chỗ khác để đòi lại.
Giản Anh chưa từng chủ động hỏi tình huống gia đình anh, cô có chút sợ hãi đối với vấn đề này. Cô là một cô nhi, sống nhờ ở nhà thân thích nhiều năm, là người không có tư cách có một cuộc hôn nhân hạnh phúc trong mắt người khác.
Lục Quý Dữ cũng không nói nhiều, chỉ nói anh không thích người nhà của mình, không muốn về nhà, sau này nơi nào có cô mới là nhà.
Khi đó cô chỉ hy vọng thời gian có thể dừng lại, để ngôi nhà nhỏ này của bọn họ sẽ không biến mất.
Nhưng thời gian sẽ không dừng lại.
Hiện tai đã là 5 năm sau, bọn họ đã sớm ly hôn, cảnh còn người mất.
Giản Anh quẹt thẻ đi vào phòng, mạnh mẽ ép mình không nhớ lại chuyện quá khứ nữa.
Cô xoa xoa giữa mày, mở cửa sổ ra, nằm trên giường trong căn phòng nhỏ.
Lục Quý Dữ hỏi lễ tân phòng bên cạnh Giản Anh.
Mặc dù yêu cầu của anh nghe rất giống biến thái, nhưng ai bảo anh chi quá nhiều, lễ tân cũng không vì lương tâm mà cự tuyệt.
Điều kiện của khách sạn nhanh này không tốt, giờ phút này lại tiện cho Lục Quý Dữ. Anh tiến vào phòng liền biết nơi này cách âm rất kém, cũng có nghĩa đêm nay anh có rất nhiều cơ hội có thể nghe được động tĩnh bên kia của Giản Anh.
Quả nhiên, sau khi anh ôm cây đợi thỏ một thời gian, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại của phòng bên cạnh.
Giản Anh mơ mơ màng màng cầm lấy di động, nhìn thấy là điện thoại của dì Từ bảo mẫu, liền lập tức nghe máy. Để tín hiệu tốt hơn, cô đi đến bên cửa sổ.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ngây thơ: "Mẹ ơi! Con đã ngoan ngoãn ăn cơm rồi ạ."
Khóe miệng Giản Anh ôn nhu cười.
Lục Quý Dữ chỉ dán lên vách tường, nghe thấy giọng nói như có như không của Giản Anh, lỗ tai liền nóng lên.
Sự thân mật lén lút này, khiến trái tim anh phát đau.
Muốn một lần nữa chiếm cô làm của riêng, để cô chỉ có thể ở lại bên cạnh anh.
5 năm trước là anh quá ngốc, hiện tại anh không giống vậy, sẽ không dễ dàng bị ai lừa gạt, càng sẽ không để cô rời đi.
Bọn họ là vợ chồng, cặp nhẫn kia hiện giờ còn ở trên tay trái anh, để cạnh nhau, chưa từng tách ra.
Anh bây giờ tưởng chừng như đã có tất cả, thật ra lại chẳng có gì cả —— chỉ có ngọn lưat muốn kéo cô trở về vẫn nóng bỏng như cũ, nóng cháy trái tim anh.
Đột nhiên, Lục Quý Dữ nghe thấy Giản Anh nói với đầu bên kia điện thoại một tiếng "Bảo bối".
Anh lập tức ngơ ngẩn.
Bảo...... Cái gì bối? Cô đang nói chuyện với ai......
Nhất định, nhất định là anh nghe lầm.
Câu nghe lén tiếp theo, càng giống như cực hình với anh.
Giản Anh không biết đang cười nói với ai: "Có nhớ em hay không?"
Ánh sáng trong mắt Lục Quý Dữ, lập tức tắt hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro