sau mưa, giông gió
" ư..ưm "
" con tỉnh rồi hả, ôi trời ơi, con có còn đau không "
" d-dạ.. "
" bà cứ từ từ, sốt sắng hết cả lên thằng bé nó càng sợ "
" sao con, lại ở đây ạ "
" Quang Anh, ra đây mau "
" t – xin lỗi "
" sao lại bắt em nó ra ngoài đường để nhặt bóng về hả, ai nói con như thế "
" a, mẹ-mẹ đừng mắng anh Rhyder, con tự muốn chơi với anh mà, anh không có ép con, mẹ đừng mắng anh được không ạ "
" đã vậy rồi còn bênh nữa "
" nhanh khỏi đi, r-rồi về mua bánh cho "
" ...ưm, dạ "
' mẹ nói tao hết rồi, cái quá khứ đấy của mày sao phải dấu làm gì '
...
_______________________
" mẹ nó, thả cap ra thằng chó "
" gì, thả, não mày vứt cho chó gặm rồi à "
" cap cơ đấy, biệt danh à "
...
em lại lần nữa phải chịu khổ rồi
gia đình của em đã nhìn lầm mà hợp tác với cty ma, kết quả vì mang món nợ quá lớn mà bố chỉ còn cách cắn răng vay nặng lãi đám xã hội đen, ông trời lại như càng trêu đùa hơn khi đúng một tuần sau cha em vì đột quỵ mà chết, mẹ ngày đêm khóc đến quên ăn quên ngủ
để rồi ngày hôm ấy
ngày đám đòi nợ lại đến, chẳng nhiều nhưng kí ức của anh ngày hôm đó vẫn như in khoảnh khắc trong lòng bàn tay là sự ấm áp của một đôi tay khác nhỏ hơn, bước vào ngôi nhà sau khi từ trường học đón em trở về và đập vào mắt là hình ảnh mẹ mình gục dưới chân đám người ấy
món nợ đó vẫn còn và ngoài bé cừu non anh chẳng còn lựa chọn nào khác để xóa đi chúng
nhưng đời nào anh chịu để mất em chứ....
anh quên mất rồi, rằng với chúng, bạo lực là thứ giải quyết duy nhất
anh hận mình khi ngày ấy đã đón em trở về thay vì ở nhà bảo vệ cho sự sống của mẹ
hận vì đã để em lọt vào mắt xanh của chúng
càng hận hơn khi đứng trước chúng, anh chẳng thể giữ em lại bên mình
chúng đánh anh ngất, mặc kệ anh nằm đó, mặc kệ cả giọt nước mắt ngọc ngà của em, mặc kệ em quỳ xuống xin chúng chút nhân nhượng cuối cùng
chúng cứ vậy kéo em đi
kéo em xa khỏi tầm tay anh, xa khỏi sự bao bọc cuối cùng mà em có
một lần nữa
em trở về tháng ngày của tuổi thơ
' duy, anh xin lỗi, anh lại để em khóc rồi, anh xin lỗi...'
' đã hứa với bố sẽ bảo vệ cho mẹ và em, nhưng rồi cuối cùng anh chẳng còn một ai bên cạnh nữa cả '
" nếu được lựa chọn, con sẽ nguyện chết về em mà, đúng chứ "
" b-bố
" đừng bất ngờ khi ta ở trong giấc mơ của con, ta nói con phải bảo vệ mẹ và em, tại sao không làm được!
" ...con, xin lỗi
" xin lỗi không mang được mạng người về, mau đi cứu em về đây
" chẳng phải con yêu thằng bé, niềm yêu trên cả anh em à, giận tím người khi có kẻ tỏ tình với em đây sao
và rồi anh choàng tỉnh dậy, là bố mà, bố đang trách mắng anh không thể bảo vệ mẹ, nhưng còn em, chỉ còn em, thế giới này đủ tệ bạc với em rồi, em nói thế giới của em trước kia xấu xí lắm, anh không thể trơ mắt nhìn cuộc đời em bị nhuốm đen thêm lần nữa, không thể nào
um
con người ta ai cũng sẽ vậy thôi,
kí ức sẽ triệu hồi nỗi đau,
và chính nỗi đau sẽ tạo nên giấc mơ,
những giấc mơ nặng trĩu cõi lòng...
trước giọt nước vừa rơi xuống từ đáy mắt kẻ cuồng si, anh mất em cũng được, anh có chết cũng chẳng sao, nhưng cuộc đời em nhất định phải mang theo sắc hoa, anh tin em làm được, dù với danh nghĩa là người yêu em, thương em, hay một người anh trai đi nữa, anh cũng nhất định sẽ để em được trở về, chờ anh nhé, duy ngoan
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro