kết thúc, anh chờ
' anh ơi, duy không khóc nữa, duy ngoan lắm '
' duy ngoan rồi, nên anh cho duy đi theo anh nhé ạ '
' duy không muốn ở đây nữa đâu, duy muốn đi với anh cơ, đi với anh vui hơn, hạnh phúc hơn, duy chỉ cần anh thôi '
đứng trước bãi biền nơi anh từng đưa em tới, kể em nghe về những suy nghĩ của anh, âu yếm em bằng vòng tay bất ngờ luồn qua eo, ôm lấy em vào lòng và cho em sự ấm áp em chưa từng có, cho em cười bằng sự ngây ngô và vui vẻ của chính em, để em hiểu hạnh phúc không phải thứ có thể chạm vào, nhưng là thứ em cảm nhận được sâu sắc nhất
đôi mắt vô hồn khiến em chỉ biết đứng lặng ở đó
ở bãi biền cô đơn khi màn đêm đã nuốt chửng đi tất cả
dòng suy nghĩ lộn xộn khiến em chẳng biết phải thể hiện cảm xúc ra sao
em biết đang có người đau lòng
và có người đang xót em nhiều lắm
nhưng Quang Anh ơi
em chỉ hạnh phúc khi có anh thôi
đau khổ, bi kịch với em cuối cùng cũng chẳng thể để em trốn thoát
có phải khi trải qua quá nhiều điều... người ta sẽ thêm trưởng thành anh nhỉ
anh bảo em cứ việc làm chính mình
em sẽ làm theo anh
làm ngay thôi
để em về với anh nhé
dòng kí ức vừa ngay đây thôi cứ liên tục xoẹt qua đầu em nhỏ
anh liều mạng đến cứu em
liều mạng bước chân vào hang ổ của chúng mà đem em về
nhưng chuyện đời thực đâu dễ dàng như cổ tích
kết thúc có hậu vốn chỉ là trên bìa giấy được điểm lên sắc màu ngọt ngào
chúng bắt cả em và anh lại, chúng đánh anh ngay trước mắt em, chửi rủa em bằng những từ ngữ thô và đau đớn nhất, khiến anh phải chịu nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần
em khóc đến đau mắt, giọng nói lạc hẳn đi
chúng thả em khỏi chiếc ghế ấy
lực tay mạnh mẽ kéo em đến chiếc giường sập sệ kế bên
a-anh ơi, c-chúng định làm trò xấu với em
em sợ lắm anh ơi
em sợ lắm
em nhỏ bất lực trước trò đời đau khổ, trước vạn giọt nước chảy xuống từ đáy mắt hoen đỏ
anh đã vùng khỏi dây trói dẫu bị nó cứa lên đầy những vết xước rỉ máu trên tay, lao vào đánh trả lại chúng, ngoại trừ em ra
anh chẳng còn rõ ai nữa cả
chắc có lẽ anh hiểu kết cục sẽ thế nào
anh kéo em chạy ra khỏi nơi địa ngục ấy nhanh nhất có thể
đẩy em về phía trước
giục em phải chạy thật nhanh
để rồi
giữa màn đêm mù mịt
em thấy nơi trái tim anh bị chúng găm con dao vào
chẳng một đích đến
em vô thức chạy đến bãi biển ấy
em trách anh rồi
trách anh khiến em đau lòng
trách anh đã chẳng để em chịu đau cùng anh
trách anh vì em mà hứng chịu tất cả
trách anh chẳng chịu thương lấy chính mình gì cả
đôi chân trần từng bước mà tiến về phía trước, nơi biển cả mênh mông và lạnh lẽo,
em nhìn mãi cũng chẳng thấy điểm cuối cùng
gió lạnh tạt vào gương mặt em
gương mặt đã đầy những giọt nước mắt
gương mặt mang sắc phờ phạc, đôi mắt sưng và cái mũi xinh ửng đỏ
em nhỏ ốm mất rồi
nhưng anh Quang Anh không ở đây để dỗ dành
để ôm em mà khoác lên thân em chiếc áo ấm được nữa
chỉ có làn nước theo sóng vỗ vào bờ chạm đến từng ngón chân be bé của em, làm em nhắm nghiền đôi mắt nhòe càng thêm nhòe
ai sẽ đau lòng mà khóc sau khi em chết đi nhỉ
liệu có ai không ?
em không biết đâu
em cũng không muốn biết đâu...
' anh chờ em với, em sẽ đi với mọi người, đi với anh '
' xin đừng bỏ em '
' anh chờ em mà, bé ngoan đừng khóc nhé, anh thương em '
_____________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro