Cùng Nhau Ăn Tối
Anh vừa nói xong, tay đã nhanh chóng mở từng hộp đồ ăn, bày hết ra bàn. Sau đó, anh kéo ghế cho cô, nhẹ nhàng để cô ngồi rồi mới ngồi xuống bên cạnh để cùng thưởng thức bữa ăn.
- Em ăn đi, sẵn ăn tối luôn.
Anh nhẹ nhàng gắp miếng thịt bò mà cô thích nhất, đặt vào bát của My, từng cử động chậm rãi đầy chăm chút. My, mỉm cười, gắp miếng thịt lên và thưởng thức. Cô ăn uống ngon miệng, từng động tác đầy thoải mái nhưng lại rất dễ thương khiến anh không khỏi bật cười, một nụ cười hiếm hoi mà anh chỉ dành cho những khoảnh khắc đặc biệt như thế này.
- Đồ ăn ngon, nước cũng ngon, sếp em là số một!
Cô cười tít mắt, đôi môi cong lên với nụ cười ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh như đang cố ý nịnh nọt anh. Nhân, nhìn thấy vẻ mặt tinh nghịch của cô, biết ngay là cô đang làm nũng, liền khẽ mỉm cười. Anh lột vài con tôm, từng cử động đầy tinh tế và nhẹ nhàng, rồi bỏ vào bát của My. Ánh mắt anh chăm chú, ân cần nói.
- Ngon thì ăn nhiều vào, có mày nên anh mới mua, chứ bình thường giờ này anh đã uống sinh tố ức gà xay rồi.
Anh từ tốn kể cho My nghe về những sinh hoạt bình thường trong cuộc sống của mình, từ những buổi sáng thức dậy cho đến những hoạt động hằng ngày. Anh chia sẻ từng chi tiết nhỏ, từ công việc cho đến thời gian rảnh rỗi. Nghe xong, My mỉm cười và liền đáp lại một cách nhẹ nhàng.
-Hèn gì body anh đẹp vậy! Nói chứ, em cũng như anh, nếu không qua đây ăn thì chắc giờ chỉ đang gặm salad ở nhà rồi.
Anh khẽ cười khi thấy cô cười khúc khích đáng yêu. Đã lâu lắm rồi, anh mới lại có một bữa cơm nhà, cảm nhận hơi ấm của một bữa ăn gia đình. Trong không gian rộng rãi nhưng ấm cúng, chỉ có hai người quây quần bên nhau, tiếng cười nói rộn ràng hòa cùng hương vị thân thuộc của bữa cơm. Giữa khoảnh khắc bình yên ấy, họ tận hưởng trọn vẹn sự ấm áp và gần gũi, như thể thế giới bên ngoài chẳng còn quan trọng nữa.
- Này, anh không ngờ mày lại làm đúng như ý anh về cái video đó.Làm sao mà hay vậy?
Anh lên tiếng, bày tỏ sự thắc mắc trong lòng. Dù cả hai chỉ mới quen nhau, anh không thể hiểu nổi làm sao cô lại có thể nắm bắt rõ sở thích của anh đến vậy, và còn làm đúng theo ý anh đến từng chi tiết. Điều này khiến anh không khỏi ngạc nhiên và tò mò về cô hơn.
My cười tinh nghịch, ánh mắt lém lỉnh nhìn anh rồi đáp.
- Em là fan girl của anh mà, theo dõi anh từ khi anh mới bắt đầu vào nghề nữa cơ.
Anh khẽ cười khi nghe My nói, rồi chợt nghĩ lại và nhận ra cũng phải. Nếu cô đã theo dõi anh từ khi mới vào nghề, thì việc hiểu rõ sở thích của anh cũng chẳng có gì lạ.
- Lâu vậy rồi mà sao em lại thần tượng anh thế? Có lý do gì đặc biệt không bé.
My nhìn anh, im lặng một lúc như đang nghĩ ngợi, rồi mới nhẹ nhàng đáp lại.
- Em cũng không chắc lắm, chỉ nhớ lúc còn là sinh viên, anh đã đứng trên sân khấu ca hát rồi...lúc đó anh như một nguồn động lực lớn cho em vậy.
My ấp úng, nhẹ nhàng kể cho anh nghe về cách cô đã thần tượng anh từ lâu. Cô thậm chí còn lưu lại những thước phim cũ kỹ của anh trong điện thoại, những khoảnh khắc anh đứng trên sân khấu, cất tiếng hát mà cô luôn lặng lẽ theo dõi nên cánh gà. Những video ấy, dù chất lượng không tốt, nhưng đối với cô, lại đầy giá trị, là nguồn cảm hứng và niềm động lực trong suốt những năm tháng sinh viên của mình.
Nghe những lời chân thành từ My, anh không khỏi xúc động. Giọng anh dịu dàng, đôi mắt anh ánh lên sự cảm kích, ánh sáng long lanh như chứa đựng cả một bầu trời cảm xúc, lặng lẽ nhìn cô đầy ấm áp và chân thành.
- Cảm ơn em vì đã luôn ủng hộ anh từ trước đến giờ. Ngày xưa em còn xem anh biểu diễn, giờ lại làm việc cùng anh, thấy em thật sự rất giỏi đấy!
Được Nhân khen ngợi, cô cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ thường. Những lời khen ấy như một sự khích lệ chân thành, khiến cô cảm nhận rõ rệt tình cảm và sự quan tâm mà Nhân dành cho mình. Cô cảm thấy như mọi nỗ lực trước đó đều có ý nghĩa, và tình cảm giữa hai người càng thêm gắn bó. Những khoảnh khắc như vậy làm cô tin rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, tình cảm chân thành sẽ luôn là động lực để vượt qua tất cả.
- Dạ, em sẽ luôn nỗ lực hết mình để không làm anh phải thất vọng, không để niềm tin anh dành cho em trở thành điều hối tiếc!
Nhìn vào ánh mắt kiên định của cô, anh không thể nhịn được cười. Đúng vậy, anh luôn tin tưởng cô rất nhiều, vì trong đôi mắt ấy, anh thấy được sự quyết tâm và lòng kiên trì không dễ gì bị lung lay. Cô không chỉ là người anh có thể dựa vào mà còn là người luôn khiến anh cảm thấy yên tâm, bởi cô luôn biết cách đối mặt với mọi thử thách.
Sau bữa ăn, cả hai cùng ngồi thư giãn một lúc. Nhìn cô chăm chú dọn dẹp, lau sạch mặt bàn với những động tác thuần thục, anh cảm thấy thật sự nhẹ nhõm. Cô không bao giờ đợi anh bảo mình làm gì, mà luôn tự giác hoàn thành mọi việc, dù là những việc nhỏ nhặt nhất. Anh quan sát cô một chút, rồi cất tiếng.
- Em làm anh thấy thật sự tự hào đấy.
Cô ngẩng lên, ánh mắt sáng rực, nở nụ cười nhẹ, khiêm tốn nói.
- Chỉ là những việc nhỏ thôi mà, anh đừng quá khen em.
Nhưng trong lòng cô, những lời khen ấy vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Cùng nhau, họ dọn dẹp xong mọi thứ. Cảm giác hòa hợp trong từng cử chỉ, từng lời nói khiến không khí giữa họ thật sự ấm áp và gần gũi. Cô nhìn anh, trong lòng đầy hạnh phúc, không chỉ vì những lời anh nói mà còn vì sự tin tưởng anh luôn dành cho cô, khiến cô muốn làm tốt mọi điều, không phụ lòng anh.
Anh nhẹ nhàng dẫn cô ra sofa, cả hai ngồi xuống cạnh nhau. Trong không gian ấm cúng, ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt cô, khiến mọi cảm xúc dường như trở nên gần gũi hơn. Cô tựa vào lưng sofa, nhìn anh với ánh mắt tò mò, chưa biết anh định nói gì tiếp theo.
Anh mỉm cười, ánh mắt anh đầy sự tự hào khi nhìn cô.
- Video em làm anh đã gửi cho công ty xem rồi. Em không biết đâu, nhưng từ lúc xem xong, không ai còn dám nghi ngờ khả năng của em nữa đâu.
Giọng anh đầy tự hào, như thể những gì cô làm không chỉ đơn giản là công việc, mà là minh chứng rõ ràng cho sự tài giỏi và cống hiến của cô.
Cô im lặng một chút, đôi má ủng hồng còn trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cảm giác ấy không phải chỉ vì những lời khen của anh, mà là vì sự công nhận từ những người xung quanh, những người vốn không dễ dàng bị thuyết phục. Cô biết, từ trước đến nay, mình luôn cố gắng hết sức để chứng minh khả năng của mình, và giờ đây, thành quả đã được công nhận.
- Anh thật sự nghĩ vậy sao?
Cô hỏi, giọng hơi run nhưng không phải vì nghi ngờ mà là vì cảm động. Đôi mắt cô nhìn anh, ánh lên sự trân trọng và lòng biết ơn sâu sắc.
Anh gật đầu, khuôn mặt anh lộ rõ sự chân thành.
- Anh tin em từ lúc đầu rồi. Cái video ấy chỉ là bước khởi đầu, còn rất nhiều cơ hội phía trước. Nhưng anh biết em có thể làm được.
Anh dừng lại một chút, rồi nói thêm.
- Em xứng đáng nhận được sự công nhận, và anh luôn ở đây để hỗ trợ em, bất kể em muốn đi đâu!
Cô cảm thấy sự ấm áp lan tỏa trong lòng, như thể mọi nỗ lực của mình bấy lâu nay cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. Mỗi lời anh nói như là một nguồn động lực mạnh mẽ, khiến cô không chỉ tự tin hơn mà còn tin rằng, với sự tin tưởng và ủng hộ của anh, cô sẽ có thể vượt qua mọi khó khăn và chinh phục mọi mục tiêu trong tương lai.
Ánh mắt cô ánh lên vẻ xúc động, khi những lời chân thành từ anh vang lên, giọng My run run, cố kìm nén những cảm xúc mong manh bên trong.
- Em... cảm ơn anh nhiều lắm.
Nhân cười nhẹ, tay anh xoa đầu cô một cách dịu dàng, như muốn trấn an cô. Giọng anh vang lên, vừa ấm áp vừa có chút hài hước.
- Mày giỏi thật đấy, từ giờ làm trợ lý cho anh rồi. Nhưng đừng tưởng dễ, sẽ có những lúc mệt mỏi và căng thẳng lắm đấy. Công việc này không bao giờ thiếu thử thách đâu, nhưng nếu cố gắng thì chắc chắn sẽ có kết quả.
Anh dừng lại một chút, nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, như muốn cô hiểu rõ những gì sắp tới sẽ xảy ra.
Cô nhìn Nhân, không khỏi cảm thấy một chút lo lắng nhưng cũng không giấu được sự háo hức trong lòng.
- Anh yên tâm, em sẽ cố gắng. Dù khó khăn đến đâu, em cũng sẽ không bỏ cuộc đâu!
Nhân cười khẽ, ánh mắt anh vẫn đầy ấm áp nhìn cô trợ lý tập sự của mình.
- Thế mới phải, mày có năng lực mà. Chỉ là đôi khi, công việc sẽ khiến mày cảm thấy muốn bỏ cuộc. Đừng sợ, anh sẽ luôn bên cạnh hỗ trợ mày.
Cô gật đầu, cảm giác tự tin dâng lên trong lòng, dù biết đoạn đường phía trước sẽ không hề dễ dàng.
- Em hiểu rồi, cảm ơn anh. Em sẽ làm hết sức mình!
Nhân nhìn cô một lúc, rồi lại xoa đầu cô một lần nữa.
- Thế thì tốt. Mày sẽ học được nhiều thứ từ đây, nhưng nhớ là đừng để mình bị áp lực quá nhé. Lúc nào cần nghỉ ngơi thì cứ bảo anh.
Nhân cười, thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
- Em sẽ nhớ, anh đừng lo!
Nhân gật đầu, mỉm cười nhìn cô, rồi hai người cứ thế trò chuyện với nhau, những câu chuyện nhẹ nhàng, thoải mái, khiến thời gian trôi qua nhanh chóng. Cả hai chia sẻ những suy nghĩ, những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, cho đến khi Nhân nhìn đồng hồ và bất ngờ nhận ra đã là 10 giờ tối. Anh khẽ thở dài, cảm giác lo lắng lại dâng lên.
- Khuya rồi, về một mình ổn không? Hay để anh đưa em về?
Nhân lên tiếng, ánh mắt không giấu được sự quan tâm.
My khẽ lắc đầu, cảm nhận được sự ấm áp trong những lời nói của anh. Mặc dù thế, cô vẫn nhẹ nhàng từ chối, cố gắng để anh yên tâm.
- Sáng nay em tự lái xe qua mà, nên em về được thôi. Anh đừng lo nhé, em ổn mà
Nhân thừa biết cô tự lái xe qua, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Anh biết đường về đêm khuya thường ít ánh sáng, và đôi khi có những chiếc xe chạy ẩu, điều đó khiến anh không thể yên tâm.
- Ừm, đường xuống bãi đỗ xe tối lắm. Anh đưa em xuống, để em đi một mình anh không yên tâm một chút nào.
Cô cười nhẹ, cố gắng đùa một chút để xua đi không khí lo lắng trong giọng nói anh.
- Em không sợ ma đâu, từ đây xuống bãi đỗ xe cũng chỉ mỏi chân thôi. Anh để em đi một mình cho nhé?
Cô vừa nói xong, bắt đầu thu dọn đồ đạc một cách gọn gàng, chuẩn bị ra về. Nhân nhìn cô, giọng nói của anh bỗng có chút nghiêm túc, không còn sự nhẹ nhàng như trước.
- Mày không sợ thì kệ mày, nhưng mà anh vẫn đưa em xuống nhé. Đừng có cãi nữa!
Lời nói của Nhân vừa như một yêu cầu, vừa như một lời khẳng định. Cô nhìn anh, không thể từ chối, mỉm cười và gật đầu. Thực ra, trong lòng cô cũng cảm thấy rất an tâm khi có Nhân ở bên cạnh. Dù cô có vẻ không lo lắng, nhưng sự quan tâm của anh vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Nhân đứng dậy, nhìn cô một cách đầy sự kiên quyết. Cô nhìn anh, hơi bất ngờ nhưng cũng không phản kháng nữa. Dù có vẻ không cần thiết, nhưng sự quan tâm của anh khiến cô cảm thấy ấm lòng. Cả hai bước ra khỏi nhà anh, ra khỏi thang máy, bóng tối bên ngoài không gian yên tĩnh, những ánh đèn vàng leo lắt như cố gắng xua tan đi phần nào không khí tĩnh mịch của đêm.
Cô đi trước, Nhân theo sau, cả hai bước chậm rãi về phía bãi đỗ xe. Cảm giác cô đơn trong bóng tối, sự im lặng bao trùm khiến mọi thứ trở nên có chút nặng nề. Cô không nói gì, chỉ cảm nhận được sự hiện diện của Nhân phía sau, dù không cần nói ra nhưng cũng đủ để cô cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
Đi được một đoạn, Nhân lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
- Đường tối như này, lại vắng vẻ, em không thấy lo sao?
Cô cười khẽ, không quay lại nhìn anh vẫn đi tiếp.
-Không sao đâu, em không sợ, dù có thế nào thì em cũng quen rồi. Cảm ơn anh vì đã lo cho em.
Nhân nhíu mày, anh hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong câu nói của cô, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
- Dù gì, chẳng bao giờ là thừa khi có người đi cùng, đặc biệt là lúc khuya. Anh đi cùng em không phải an tâm hơn sao?
Cô mỉm cười, trong lòng thấy ấm áp vì sự chu đáo ấy. Dù có tỏ ra không cần, nhưng thật ra cô rất trân trọng những điều nhỏ bé như vậy. Những bước chân của họ dường như cũng nhẹ nhàng hơn, như cùng nhau xua tan đi những lo lắng, mặc dù không ai nói thêm gì.
Khi đến bãi đỗ xe, Nhân đứng lại, nhìn cô đang mở cửa xe.
- Lái xe cẩn thận nhé. Mà nhớ là báo anh khi về đến nhà, mày làm anh lo đấy!
Cô gật đầu, cười tươi, khuôn mặt ngây thơ đáp lại anh.
- Em nhớ rồi. Cảm ơn anh nhiều. Chắc chắn em sẽ về an toàn mà.
Nhân nhìn cô, đôi mắt vẫn lo lắng, nhưng rồi anh chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Cô ngồi vào xe, đóng cửa lại, rồi bắt đầu khởi động máy. Cô vẫy tay một cách dễ thương qua cửa kính, nở một nụ cười tạm biệt. Nhân đứng đó, khoanh tay nhìn cô lái xe rời đi cho đến khi chiếc xe của cô khuất dần trong màn đêm.
Nhìn theo bóng dáng của cô, một cảm giác yên lòng nhưng cũng không thiếu chút lo lắng vẫn vương vấn trong lòng Nhân. Anh quay lại bước từng bước về lại nhà mình nhưng không thể tránh khỏi những suy nghĩ về cô, hy vọng cô sẽ về nhà an toàn.
Hơn nữa tiếng sau, khi đã lên giường, anh nhận được một tin nhắn từ cô, vội vàng mở điện thoại ra xem.
" Em về tới nhà rồi, sếp ơi! Cảm ơn anh nhiều lắm hihi. "
Anh mỉm cười khi đọc tin nhắn dễ thương của cô trợ lý mới, bất giác cười khúc khích một mình.
" Ừ, em ngủ ngon nhé, nhớ thứ hai gặp nhau ở công ty. "
Anh trả lời lại, nhắc cô về cuộc hẹn vào sáng thứ hai.
" Dạ, em nhớ rồi ạ! Sếp yên tâm sẽ đến đúng giờ! "
Tin nhắn dí dỏm của cô khiến anh, người đang cuộn tròn trên giường, phải bật cười hạnh phúc.
" Cứ suốt ngày gọi sếp sếp, đừng có nịnh tui nữa. "
" Người ta nói đúng thì sao lại bảo nịnh, sếp không đáng iu chút nào, bo xì. "
Anh cười to hơn khi thấy dòng trạng thái giận dỗi đầy dễ thương của cô.
" Thôi được rồi, ngủ đi, cô nương nhớ đắp chăn cho ấm nhé. "
" Dạ, sếp ngủ ngon ạ! "
Với một cái biểu tượng ôm ấm áp, cuộc trò chuyện dừng lại, hai người từ từ chìm vào giấc ngủ. Trái tim cùng nhịp đập, nhẹ nhàng và bình yên trong khoảnh khắc tĩnh lặng của đêm khuya sau một ngày dài hiểu nhau hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro