Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cảm Xúc

My gắng tập trung vào màn hình, nhưng cảm giác nóng ran trên tai cứ nhắc cô nhớ đến khoảnh khắc vừa rồi. Cô biết Nhân vẫn đang nhìn mình, dù không nói gì, nhưng sự im lặng ấy lại càng khiến cô mất tự nhiên hơn.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, rồi nghiêm túc hỏi.

- Anh muốn chỉnh thêm gì không? -

Nhân nghiêng đầu nhìn màn hình, nhưng thực ra anh chẳng còn quan tâm đến bức ảnh nữa. Anh chỉ hứng thú với biểu cảm của cô lúc này bối rối nhưng vẫn cố tỏ ra chuyên nghiệp.

- Anh nghĩ vậy ổn rồi -

Anh đáp, nhưng rồi chợt nảy ra ý trêu cô thêm một chút.

- Nhưng mà... hay em chỉnh cho anh đẹp trai hơn một chút nữa đi? -

Cô quay sang, nhìn anh bằng ánh mắt nửa bất lực, nửa buồn cười.

- Anh đủ đẹp rồi, đừng tham nữa -

Nhân bật cười, chống tay lên bàn, nhìn cô bằng ánh mắt có chút lười biếng nhưng đầy thích thú.

- Vậy là em công nhận anh đẹp trai hả? -

Cô chớp mắt, nhận ra mình lỡ lời nói ra những suy nghĩ trong lòng.

- Ý em là... là anh lên hình vậy là đủ tốt rồi! -

- Nhưng vừa nãy rõ ràng em nói anh đủ đẹp mà -

Anh nhấn mạnh, khóe môi cong lên đầy đắc ý.

Cô nghiến răng, lườm anh một cái rồi vờ như không nghe thấy, vội cúi xuống tiếp tục công việc. Nhưng trong lòng thì đang thầm than trời cô có cảm giác nếu tiếp tục ngồi đây, anh sẽ còn trêu chọc cô mãi không thôi.

Nhân nhìn cô, khẽ cười. Anh biết cô đang cố lờ đi, nhưng đôi tai vẫn đỏ như cũ, làm sao mà qua mắt anh được?

Anh tựa lưng vào ghế, không trêu nữa, chỉ khẽ nói.

- Làm việc tiếp đi, anh không phá em nữa đâu -

Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại không hề hay biết rằng, Nhân đã có một phát hiện mới anh thích nhìn cô bối rối như vậy. Và có lẽ, anh sẽ còn tìm cơ hội để chọc ghẹo cô trợ lý đáng yêu này nhiều lần nữa.

Khi hai người vẫn đang tập trung vào công việc, cánh cửa phòng làm việc bất ngờ mở ra, kéo theo một nhóm ekip bước vào. Tiếng nói chuyện râm ran, tiếng bước chân lẫn âm thanh loạt soạt của giấy tờ, thiết bị vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trước đó.

Một stylist bước đến, đặt xấp tài liệu lên bàn Nhân.

- Anh Nhân, đây là concept cho buổi chụp sắp tới. Bên em muốn thảo luận thêm với anh về trang phục -

Nhân gật đầu, tạm dừng công việc, liếc nhìn sơ qua bảng mood board. Trong khi đó, một thành viên khác trong ekip dựng máy tính gần chỗ cô, vừa kiểm tra hình ảnh vừa trao đổi với nhau.

Cô cũng nhanh chóng lấy lại sự tập trung, trao đổi với một editor vừa ngồi xuống cạnh mình.

- Tấm này cần chỉnh lại bố cục một chút, bên anh có thể giúp em xử lý phần đó không? -

Người kia gật đầu, mở phần mềm lên. Không khí trong phòng nhanh chóng trở nên bận rộn, mỗi người đều tập trung vào công việc của mình, thi thoảng có vài câu thảo luận ngắn gọn vang lên.

Dù có thêm nhiều người, nhưng Nhân vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn cô. Cô lúc này đã hoàn toàn nhập tâm vào công việc, khuôn mặt nghiêm túc, giọng nói rõ ràng, dứt khoát khi trao đổi với đồng nghiệp.

Chợt, một thành viên ekip quay sang hỏi Nhân.

- Anh thấy màu sắc thế này ổn chưa? -

Nhân dời mắt khỏi cô, nhìn vào màn hình trước mặt, gật đầu.

- Được rồi, cứ theo tông nhãn hàng mà làm -

Cả phòng tiếp tục làm việc, bầu không khí nghiêm túc nhưng không hề căng thẳng. Dù ai cũng bận rộn với phần việc của mình, nhưng giữa đám đông ấy, vẫn có một sợi dây vô hình kết nối anh và cô một sự ăn ý tự nhiên, không cần nói thành lời.

Công việc diễn ra suôn sẻ, từng ekip đều tập trung vào nhiệm vụ của mình. Tiếng bàn phím lách cách, tiếng bút lướt trên giấy, thỉnh thoảng lại có tiếng trao đổi ngắn gọn vang lên. Không khí chuyên nghiệp bao trùm cả căn phòng, nhưng không ai cảm thấy căng thẳng, vì ai cũng đã quá quen với guồng quay này.

Nhân xem qua bản kế hoạch mới, trao đổi với stylist về ý tưởng trang phục, thỉnh thoảng đưa ra một vài góp ý ngắn gọn nhưng chính xác. Cô vẫn chăm chú vào màn hình, làm việc cùng editor để chỉnh sửa hình ảnh. Mỗi khi cần ý kiến, cô chỉ cần nghiêng người một chút, nhẹ giọng gọi.

- Anh ơi, chỗ này có cần điều chỉnh thêm không? -

Nhân rời mắt khỏi tài liệu, nhìn qua màn hình của cô. Cả hai lại nghiêng đầu về cùng một hướng, khoảng cách vô thức thu hẹp như lúc nãy. Nhưng lần này, cô dường như đã quen với điều đó, không còn phản ứng bối rối nữa.

Anh nheo mắt xem xét, rồi chậm rãi gật đầu.

- Ổn rồi, giữ nguyên thế này đi em -

My khẽ gật đầu, tiếp tục làm việc. Cảnh tượng ấy lặp đi lặp lại nhiều lần, một cách tự nhiên đến mức dường như không ai để ý. Nhưng với Nhân, mỗi lần cô gọi tên anh, mỗi lần cả hai cùng cúi xuống nhìn một thứ gì đó, anh lại cảm nhận rõ ràng một sự gần gũi khó giải thích.

Đến khi ekip bắt đầu test màu cho bộ ảnh, ánh sáng trong phòng mờ đi đôi chút, chỉ còn ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt cô. Nhân dừng bút, bất giác nhìn cô lâu hơn. Dưới ánh sáng dịu nhẹ, từng đường nét trên gương mặt xinh xắn của cô dường như rõ ràng hơn hàng mi khẽ rung, đôi môi mím nhẹ đầy tập trung, và ánh mắt phản chiếu hình ảnh trên màn hình, trông lấp lánh hơn bình thường.

Chẳng hiểu sao, anh cảm thấy khung cảnh này... rất vừa vặn. Như thể, dù xung quanh có bao nhiêu người, thì cô vẫn là điểm sáng duy nhất mà anh chú ý đến.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.

- Nhân, em gửi tài liệu qua rồi, anh check giúp em nhé? -

Anh gật đầu, thu lại ánh nhìn, trở về với công việc. Nhưng trong lòng vẫn còn vương lại cảm giác vừa rồi một sự rung động rất khẽ, nhưng lại dai dẳng đến lạ.

Sau khi sắp xếp xong lịch trình, ekip tản ra tiếp tục công việc, chỉ còn My và Nhân vẫn ngồi lại rà soát thêm một số chi tiết.

Nhân nhìn thoáng qua bảng lịch dày đặc, rồi quay sang cô giọng dịu dàng.

- Lịch nhiều vậy, em có mệt không? -

Giọng anh trầm ấm, không vội vàng, mang theo chút dịu dàng khó nhận ra.

Cô hơi khựng lại trước sự quan tâm bất ngờ ấy. Đôi mắt anh nhìn cô không chỉ đơn thuần là một câu hỏi xã giao, mà còn có sự để ý thật lòng.

Cô mỉm cười, lắc đầu.

- Không đâu, đây là công việc của em mà anh đừng lo -

Nhân im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng lấy lon nước trên bàn, mở nắp rồi đặt xuống trước mặt cô.

- Uống chút đi, nghỉ một lát rồi làm tiếp không vội -

Cô nhìn lon nước, rồi lại nhìn anh. Nhân vẫn giữ vẻ điềm nhiên, như thể đây chỉ là một hành động rất đỗi bình thường. Nhưng chính sự tự nhiên ấy lại khiến lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả ấm áp và dịu dàng, như một làn gió nhẹ len lỏi giữa cuồng quay công việc bận rộn.

Cô không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, cầm lon nước lên, chậm rãi uống một ngụm, cảm giác mát lạnh lan xuống cổ họng khiến cô dễ chịu hơn hẳn. My không phải kiểu người hay để tâm đến những điều nhỏ nhặt, nhưng lần này, chỉ một lon nước được mở sẵn đặt trước mặt thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc.

Cô len lén liếc nhìn Nhân anh vẫn đang chăm chú xem lịch trình, vẻ mặt đẹp trai điềm tĩnh như thể hành động vừa rồi chỉ là một thói quen bình thường. Nhưng chính sự vô tình ấy lại càng khiến cô để ý hơn.

Một lúc sau, Nhân chợt lên tiếng, giọng vẫn trầm ấm như khi nãy.

- Mấy ngày tới em theo anh đi quay, có cần sắp xếp lại lịch riêng không? -

Cô lắc đầu.

- Không cần đâu, em đã điều chỉnh trước rồi -

Nhân nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ.

- Làm việc gì cũng chu đáo vậy, có khi nào em thấy mệt không? -

Cô chớp mắt, hơi bất ngờ vì anh lại hỏi câu đó lần thứ hai trong ngày. Nhưng lần này, sự quan tâm trong ánh mắt anh rõ ràng hơn, không còn bị che giấu bởi những lời trêu chọc như thường lệ nữa.

Cô im lặng vài giây, rồi chậm rãi đáp.

- Mệt chứ. Nhưng mà... -

Cô ngừng lại, thoáng do dự, rồi cười nhẹ giọng dễ thương.

- Chỉ cần nhìn thấy anh được tốt nhất, là em hết mệt -

Nhân im lặng, nhìn cô thêm vài giây. Rồi anh bất ngờ đưa tay lên, chạm nhẹ vào đỉnh đầu cô một cách đầy tự nhiên, như một cử chỉ khen ngợi.

My chưa kịp phản ứng thì đã nghe giọng anh cất lên, vẫn trầm thấp nhưng mang theo chút cưng chiều.

- Em giỏi lắm -

Cô bối rối chớp mắt, xấu hổ không biết phải đáp lại thế nào. Còn Nhân, sau khi nói xong thì chỉ cười nhạt, rút tay về, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhưng lại làm cô cảm thấy công sức mình bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.

Anh tiếp tục làm việc thêm một lúc nữa, ánh sáng yếu ớt của buổi chiều dần tắt hẳn, không gian trở nên im lặng, chỉ còn tiếng gõ nhẹ trên bàn phím. Sau khi xong việc, anh quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng có chút lo lắng.

- Xong rồi về thôi nhóc -

My quay sang cười tươi nhẹ nhàng đáp.

- Dạ, về thôi -

Anh gật đầu, mỉm cười rồi cùng cô bước ra khỏi tòa chung cư. Mặt trời đã lặn, nhưng không khí chiều vẫn dịu dàng, như bao bọc lấy họ trong không gian tĩnh lặng. Anh mở cửa xe, ân cần đỡ cô lên và nhanh chóng cài dây an toàn cho cô. Cử chỉ nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy sự chăm sóc. Sau khi ngồi vào ghế lái, anh khởi động xe, khẽ vặn tay lái và để xe chạy chậm rãi qua con phố vắng, ánh sáng vàng nhạt từ đèn đường như hắt lên mặt anh, tạo nên một cảm giác ấm áp lạ thường.

Anh liếc nhìn My, giọng nói anh vẫn ấm áp, nhưng pha chút đùa giỡn.

- Nhóc con hôm nay làm rất tốt đấy anh tự hào về em -

Cô cười khẽ, đầu hơi nghiêng, đôi mắt lấp lánh vui vẻ.

- Dạ, em chỉ làm đúng công việc thôi mà -

Anh bật cười, đầu quay lại nhìn thẳng vào con đường.

- Làm đúng thôi, nhưng làm tốt thì có quyền được tự hào đấy -

Cô bật cười, nhưng ánh mắt lại đầy hạnh phúc.

- Được làm trợ lý cho anh đã là một điều khiến phải tự hào rồi -

Anh nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm túc, vừa cưng chiều.

- Vậy à? Sao anh cứ cảm giác mình phải tự hào vậy nhỉ -

My xấu hổ vỗ nhẹ vào tay anh, giả vờ trách móc.

- Anh đừng có nói mấy lời vậy nữa -

Anh giả vờ suy nghĩ một chút rồi đáp lại, giọng đầy ẩn ý trêu cô.

- Anh khen thì mày không tin còn anh la thì mày nhõng nhẽo -

Cô bật cười, đáp lại không kịp nghĩ.

- Anh nghe câu người già thì phải nên biết nhường nhịn trẻ con chưa -

Nghe cô nói anh bật cười, cô gái này càng ngày càng chẳng sợ anh chút nào hôm nay còn dám bảo anh già, Nhân dí dỏm nhéo má cô đầy cưng nựng.

- Gan quá ha, dám kêu sếp mình già trừ lương liền! -

Nghe anh đùa sẽ trừ lương, cô không nhịn được, bật cười ngặt nghẽo. Giọng điệu làm nũng, cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh đang đặt trên vô lăng, khuôn mặt lộ rõ vẻ đáng yêu.

- Thôi mà, sếp của em là số một, vừa đẹp lại vừa trẻ nha, nha... -

Từng câu, từng chữ ngọt ngào như mật vang bên tai anh, khiến anh không thể giữ vẻ nghiêm túc thêm nữa. Anh cố gắng ho khan vài cái, nhưng cuối cùng cũng không thể giữ được vẻ lạnh lùng.

- Ừ, nói đúng đó, nhóc -

Cô mỉm cười, ánh mắt hạnh phúc, còn anh thì chẳng thể làm gì khác ngoài việc thả lỏng và để cho lòng mình bị xao động bởi My.

Sau một hồi trò chuyện, chiếc xe cuối cùng cũng đã dừng lại trước cổng nhà cô. Cô khẽ nhìn ra ngoài, rồi quay sang anh, đôi mắt lấp lánh như thể có điều gì đó muốn nói, nhưng lại chỉ cười khúc khích, giọng điệu ngọt ngào như thường lệ.

- Đến rồi, em vào đi -

Anh mở cửa xe, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Cô vẫn chưa vội ra khỏi xe, khẽ ngả người về phía anh, đôi mắt to tròn như muốn giữ anh lại thêm một chút nữa. Nhưng sau vài giây im lặng, cô lại phá tan không khí đó bằng một câu nói tinh nghịch.

- Thôi mà, sếp, em còn chưa cảm ơn anh vì đã đưa em về nữa -

Cô nói, rồi khẽ vươn tay nắm lấy tay anh, ngón tay khẽ chạm vào mu bàn tay anh một cách vô thức.

Nhân nhìn cô, cảm nhận được sự ngọt ngào trong từng cử chỉ, nhưng lại cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.

- Cảm ơn rồi thì vào đi, không phải lo đâu nhóc -

Anh mỉm cười, nhưng vẫn không thể che giấu được sự dịu dàng trong ánh mắt.

Cô mỉm cười đáp lại, rồi mở cửa xe, nhưng trước khi bước ra, cô lại quay lại một lần nữa, ánh mắt đầy ẩn ý.

- Mai lại gặp nhé, sếp ạ ~~ -

My nói, rồi đóng cửa xe nhẹ nhàng, bước vào trong nhà.

Nhân ngồi lại trong xe một lúc lâu, mỉm cười, có chút ngẩn ngơ. Dù cho cô có dùng hết chiêu trò để làm mình mềm lòng, anh biết mình đã không thể cưỡng lại sự quyến rũ nhưng đầy đáng yêu đó.

Nhân ngồi trong xe một lúc lâu, ánh mắt vẫn hướng về phía cô, dõi theo từng bước đi của cô cho đến khi bóng dáng của cô khuất hẳn sau cánh cổng. Anh vẫn chưa muốn rời đi, cảm giác như có gì đó chưa dứt, như thể một phần trong anh vẫn muốn ở lại thêm chút nữa.

Cuối cùng, anh khởi động xe, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về những khoảnh khắc vừa rồi. Giọng nói ngọt ngào, ánh mắt tinh nghịch của cô, tất cả như đã ghi dấu vào tâm trí anh, khiến anh không thể nào quên được.

Anh lái xe ra khỏi con phố, nhưng mỗi lần nghĩ đến cô, lại không khỏi mỉm cười. Không hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến cô là trái tim anh lại có chút xao xuyến, như thể cả thế giới xung quanh đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại những khoảnh khắc bên cô là rõ ràng nhất.

Khi về đến nhà, anh không vội vã vào ngay, mà đứng trước cửa xe một lúc, nhìn bầu trời đêm. Một phần trong anh tự hỏi liệu mọi chuyện giữa hai người sẽ đi về đâu, liệu những trò đùa nhẹ nhàng và những cử chỉ làm nũng đó sẽ khiến anh càng thêm gần cô hay chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua?

Nhưng dù sao, anh cũng không thể phủ nhận rằng, với cô, mọi thứ dường như trở nên thú vị và đầy bất ngờ, và có lẽ, đó chính là điều khiến anh không thể từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro