하나
"Thanh xuân" cụm từ dùng một phân nửa đời người để trải nghiệm, để trân quý những điều quan trọng. Để có thể biết được thứ được gọi là " tình yêu " .
Dùng hết thảy trái tim để yêu, để lưu giữ một bóng hình, khảm vào sâu trái tim nhỏ bé một bóng lưng.
Dù cho thứ tình yêu ngây dại cả một phần thanh xuân kia có đẹp, trái tim đôi lúc cũng phải chịu tổn thương, bởi thứ tình yêu chẳng được đáp trả, thứ tình yêu trong thầm lặng...
" Đoá hoa nào mà chẳng có lúc tàn,
tình yêu nào mà chẳng đến hồi kết...''
Thanh xuân đơn phương, thầm lặng, thanh xuân nhìn ngắm một bóng hình, có lẽ chẳng bao giờ thuộc về mình...
Tựa như một trang giấy, thanh xuân lặng lẽ đi qua sau bóng lưng người...
Ngu ngốc trong tình yêu, tự nguyện để trái tim bị bóp nát, để đôi mắt phản chiếu những hình ảnh đau thương, để khoé môi giương lên những nụ cười giả dối, để cảm nhận được vị mặn của nước mắt...
Vẫn ngu ngốc cố chắp dù cho trái tim đã tan vỡ, vẫn cố nuôi hi vọng, đốt lên tia sáng nhỏ nhoi trong làn tuyết dày đặc, để chờ người quay lưng, nhìn lại phía sau...
Đôi mi rũ xuống, che đi ánh nhìn đau thương, ánh nhìn của sự ái mộ lẫn chua xót.
Nhìn bóng lưng kia khuất dần sau khung cửa.
Tự đơn phương để rồi tự đau đớn...
Vẫn chỉ dám đứng sau anh âm thầm, lặng lẽ yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro