Chap 3: Đúng là nực cười
Viện cũ kia của Kiều Niệm tên là Lạc Mai Viện.
Trong sân trồng đầy các loại hoa mai, khi mùa đông đến, hoa mai trong Lạc Mai viện sẽ đua nhau nở rộ, cho đến đầu xuân cũng sẽ không héo tàn.
Những hoa mai kia, đều là Lâm Hầu gia tự mình phái người từ các nơi trên Tĩnh quốc tìm về, chỉ vì Kiều Niệm khi còn nhỏ từng nói, trên đời này thích nhất chính là hoa mai.
Hầu phủ mỗi năm đều phải tốn hơn trăm lượng bạc để chăm sóc hoa mai.
Nhưng, năm ấy sau khi Lâm Diên trở về, chỉ nói hoa mai trong viện tỷ tỷ đẹp quá, từ đây Lạc Mai viện kia liền thành của Lâm Diên.
Năm đó trong lòng Kiều Niệm tràn ngập oán hận, nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện này, nàng lại không có chút cảm xúc nào.
Lâm Diên mới là thiên kim chân chính của Hầu phủ, đồ đạc trong phủ cũng được, người cũng được, tất cả đều là của Lâm Diên.
Mà nàng, dù sao cũng chỉ là người ngoài, Tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi.
Nha hoàn dẫn đường nhiệt tình nói, "Nha hoàn trước kia hầu hạ tiểu thư đã gả cho người ta, phu nhân bảo nô tỳ sau này đi theo tiểu thư, nô tỳ tên gọi Ngưng Sương, về sau tiểu thư có chuyện gì cứ việc phân phó nô tỳ là được."
Ngưng Sương khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con, hai má phúng phính, Kiều Niệm thấy nàng quen mắt, liền hỏi, "Ngươi là người trong viện Tiểu Hầu gia?"
Ngưng Sương tựa hồ có chút kinh hỉ, "Tiểu thư còn nhớ nô tỳ?"
Kiều Niệm khẽ gật đầu, trước kia nàng thường xuyên đến viện của Lâm Diệp chơi, nên đương nhiên có ấn tượng với những người trong viện của Lâm Diệpạ.
Nhưng là hiểu tại sao Lâm Diệp lại muốn đem người của mình an bài ở bên cạnh nàng.
Nghĩ đến ba năm trước Lâm Diệp mấy lần hiểu lầm nàng muốn hại Lâm Diên, Kiều Niệm lại nghĩ, có lẽ hắn phái Ngưng Sương đến để giám thị mình!
Phương Hà Uyển cũng không lớn, vào cửa viện là có thể nhìn thấy một hồ sen, nếu là mùa hè, hoa sen trong hồ đua nhau nở rộ, ngoại trừ muỗi rất nhiều, thì cũng khá đẹp mắt.
Chỉ là mùa này hoa sen đã sớm tàn, chỉ còn sót lại chút cành khô ở trên mặt nước đóng băng lung lay như sắp đổ, cảnh tượng tiêu điều như thế chỉ làm cho Phương Hà Uyển này nhìn trông lạnh lẽo hơn bên ngoài rất nhiều.
Cũng may, trong phòng lại rất ấm áp.
Trong phòng đốt lò lửa, hạ nhân cũng đã sớm chuẩn bị xong nước nóng, Ngưng Sương làm bộ muốn tiến lên hầu hạ Kiều Niệm tắm rửa, lại bị Kiều Niệm chặn lại.
"Không cần, ta tự làm là được rồi."
Ngưng Sương vẻ mặt kinh ngạc, "Như vậy sao được? Nào có đạo lý để tiểu thư tự mình làm chứ?"
"Ta tự làm." Kiều Niệm lặp lại một lần nữa, giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra có cảm xúc gì, nhưng lại mang theo khí thế không cho người từ chối.
Ngưng Sương đành phải buông quần áo trong tay xuống, "Vậy nô tỳ ở bên ngoài hầu hạ, tiểu thư cần gì cứ gọi nô tỳ một tiếng."
"Được." Kiều Niệm nhẹ nhàng đáp lời rồi không nói gì nữa, cho đến khi Ngưng Sương đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Lúc này nàng mới đi tới sau bình phong, cởi từng chút từng chút quần áo trên người xuống......
Một canh giờ sau, Kiều Niệm mới đi tới viện của lão phu nhân.
Nhưng vừa mới vào cửa đã bị Lâm Diệp ngăn cản.
"Sao ngươi không thay y phục?" Trên mặt Lâm Diệp lộ ra vẻ tức giận cùng không kiên nhẫn, nhìn về phía Kiều Niệm ánh mắt cũng mang theo vài phần chán ghét, "Có phải là muốn cho tổ mẫu nhìn thấy một thân y phục cung nữ này của ngươi, rồi đau lòng ngươi có phải không?"
Kiều Niệm mở miệng muốn giải thích, nhưng Lâm Diệp không cho nàng cơ hội, đưa tay đẩy nàng ra ngoài, "Ta cảnh cáo ngươi, sức khỏe tổ mẫu không tốt, không chịu được kích thích, bỏ mấy cái suy nghĩ nhỏ nhen đáng xấu hổ của ngươi đi! Nếu ngươi làm cho tổ mẫu buồn lòng, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!"
Kiều Niệm bị hắn đẩy ra cửa viện, hôm nay vốn đã bị trật chân, lại bị hắn xô đẩy liên tục như vậy mấy cái, cổ chân nàng đau nhói, mất thăng bằng ngã xuống đất.
Cảnh tượng này tình cờ bị Lâm phu nhân đang đi về phía này nhìn thấy.
"Diệp nhi, dừng tay!"
Lâm phu nhân vội vàng chạy đến, thấy Kiều Niệm không đứng dậy được, liền bảo nha hoàn bên cạnh bước lên đỡ nàng.
Lâm Diệp lạnh lùng đúng nhìn: "Nương, không thể trách con, là do nó có ý xấu! Rõ ràng ngài đã mua y phục mới cho nó rồi mà nó vẫn còn muốn mặc lại đồ nô tỳ này đi gặp tổ mẫu, đây không phải là muốn ép chết tổ mẫu sao?"
Nghe vậy, Lâm phu nhân lúc này mới chú ý tới Kiều Niệm vẫn mặc xiêm y cung nữ.
Không khỏi thở dài, nhưng vẫn ôn nhu nói, "Niệm Niệm, lúc con không có trong phủ, ba năm này thân thể tổ mẫu còn càng ngày càng kém, a huynh con vạn lần không nên động thủ với con, nhưng nó cũng là vì lo lắng cho sức khoẻ của tổ mẫu. Bộ xiêm y này của con, hay là đi thay đi!"
Kiều Niệm ngước mắt nhìn Lâm phu nhân một cái, lại nhìn Lâm Diên một cái, lúc này mới mở miệng, "Y phục bị nhỏ rồi."
Quần áo mới Lâm phu nhân chuẩn bị cho nàng ước chừng đều dựa theo kích thước của Lâm Diên mà chuẩn bị.
Nhưng nàng cao hơn Lâm Diên nửa cái đầu, nên y phục căn bản không vừa người.
Lâm phu nhân chợt cảm thấy áy náy, "Thì ra là thế, là nương sơ suất, nương sẽ bảo người đi đặt mua đồ mới cho con."
Nhưng không ngờ Lâm Diệp lại càng tức giận, "Có thể không vừa tới mức nào? Ngươi so với Diên nhi chỉ cao hơn một chút thôi, sao lại không mặc được chứ?"
Kiều Niệm hít sâu một hơi, nghĩ với cái tính tình này của Lâm Diệp sẽ lại đổ oan cho nàng, nên rốt cục trước mắt bao người, nàng vén ống tay áo của mình lên.
"Không phải không mặc được, là không che được."
Tiếng nói vừa dứt, bốn phía truyền đến âm thanh hít vào.
Chỉ thấy, đôi tay Kiều Niệm bầm tím sưng đỏ, có không ít chỗ bị lở loét, thậm chí còn rách da, nhìn cực kỳ khó coi.
Nhưng khó coi nhất vẫn là vết thương trên cánh tay cô.
Cũng không biết là roi da hay roi trúc đánh, những vết thương mới và cũ, đỏ và đen, đan xen vào nhau, giống như một tấm lưới rách từ cánh tay đến mu bàn tay.
Lâm Diệp rốt cục cũng hiểu được, ý của không che được là gì.
Quần áo không vừa người ống tay áo nhất định sẽ ngắn hơn một đoạn, vậy lúc nàng hành lễ với tổ mẫu sẽ lộ ra những vết thương này, đến lúc đó tổ mẫu nhìn thấy, sẽ khó chịu biết bao nhiêu?
Lâm phu nhân cũng hiểu.
Nước mắt lập tức rơi xuống, bước đến nâng hai tay Kiều Niệm lên, trong lòng đau xót.
"Nương còn tưởng rằng do trong lòng con oán hận mới không cho nương chạm vào, không nghĩ tới là...... Nương làm con đau rồi đúng không?"
Kiều Niệm không nói gì, cũng không thu tay lại, để Lâm phu nhân cầm như vậy.
Ngưng Sương ở bên cạnh hai mắt cũng đã đỏ lên, "Thảo nào tiểu thư không cho nô tỳ hầu hạ, có phải khắp người tiểu thư đều có vết thương đúng không?"
Khắp người đều là vết thương?
Chỉ mới nhìn cánh tay này thôi cũng đã giật mình rồi, nếu cả người đều là......
Lâm phu nhân ngay cả hô hấp cũng rối loạn, "Mau, đi truyền đại phu!"
Nha hoàn lên tiếng rời đi, Lâm Diên bên cạnh cũng đã lệ rơi đầy mặt, "Họ, sao họ có thể đối xử với tỷ tỷ như vậy?"
Kỳ thật Lâm Diên không nói lời này còn tốt, nàng vừa nói, trong lòng Kiều Niệm lên một tia hận ý khó che dấu.
Nàng nhìn Lâm Diên, thản nhiên nói, "Đương nhiên là do công chúa ra lệnh. Bất kỳ ai bắt nạt ta đều có thể đến gặp công chúa để xin tiền thưởng, bắt nạt càng ác, tiền thưởng lại càng nhiều, ai bảo... là ta đánh vỡ chén lưu ly của công chúa chứ?"
Nghe vậy, cả người Lâm Diên đột nhiên cứng đờ, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm Kiều Niệm, nước mắt như hạt đậu rơi xuống từng giọt .
Cứ như người bị bắt nạt trong ba năm là nàng ta vậy.
Mà nha hoàn phía sau nàng thì cúi đầu, không nói một lời.
Ba năm, nha hoàn lúc trước đổ oan cho nàng bây giờ còn khoẻ mạnh đứng ở bên cạnh Lâm Diên, cho nên Lâm phu nhân luôn miệng đau lòng, Kiều Niệm nghe mà chỉ cảm thấy nực cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro