
Mười đồng (2)
.
Thấy chợ đêm cũng vãn người, nàng lặng lẽ đứng dậy thu dọn đồ đạc. Quán thịt nướng bên cạnh cũng đóng cửa rồi, chủ quán đang kêu mấy người phục vụ lau sạch bàn ghế, xếp ghế lên trên mặt bàn.
Thấy nàng sắp về, chủ quán đưa tay ra gọi nàng:
“Ê, cái chị toàn bộ mười đồng ơi.”
“Dạ?”
Sa Hạ quay đầu lại theo phản xạ.
Chủ quán vui quá, cô ta chỉ gọi đại một tiếng thôi, không ngờ nàng lại trả lời cô thật.
“Tôi thấy chị 6 giờ mấy đã đến đây rồi, bây giờ cũng đã hơn 2 giờ khuya, cũng không thấy chị ăn tí gì, chị không đói sao?”
Hình như cô chủ quán vừa dứt câu, bụng nàng cũng bắt đầu lên tiếng cồn cào.
Nàng la lên một tiếng, rồi ngồi xổm xuống ôm lấy cái bụng:
“Cô nhắc nó làm chi…”
Nàng nói một cách ấm ức. Đêm nay nàng vốn định bụng sẽ bán được hàng, một vốn bốn lời, nên từ rất sớm chạy ra bán hàng, quên cả ăn cơm.
Kết cục lại chẳng bán được bao nhiêu cả. Xui xẻo hơn là sạp của nàng lại đặt kế bên quán thịt nướng, mùi thơm của thịt cứ bay thoang thoảng sang, nàng ta thèm đến nuốt nước miếng mấy lần rồi.
Thấy vậy, cô chủ quán lắc đầu, từ trên lò nướng lấy xuống 5 xiên thịt nướng và 2 xiên cánh gà nướng, đưa trước mặt Sa Hạ:
“Này, chị ăn đi.”
“Hả? Cho tôi hả?”
“Nói nhảm nữa.”
“Cho tôi thật à?”
“Lại nói nhảm nữa, mẹ nó!”
Sa Hạ mừng rơn, nhanh chóng đưa tay nhận lấy, sau đó vừa thổi vừa cho vào miệng những xiên thịt nướng đã thèm suốt cả đêm rồi.
Chủ quán cũng không nói gì, đứng bên cạnh, miệng ngậm điếu thuốc lặng lẽ nhìn nàng ăn ngon lành.
Tuy Sa Hạ rất đói, nhưng ăn uống rất lịch sự. Cái gì là lịch sự? Những người bình thường ăn thịt nướng xiên que thường dùng răng cắn miếng thịt cuối cùng trên que trước, sau đó há miệng ăn lần lượt từ dưới lên, thịt đều tống vào miệng hết cả.
Nhưng nàng thì khác, mỗi xiên thịt có 5 miếng thịt, còn phải chia thành 10 miếng để ăn. Xiên cánh gà cũng không lớn, nàng cũng ăn khác mọi người.
Mọi người ngoạm cánh gà xuống để ăn, còn nàng thì ăn từ từ trên que xiên, rỉa từ từ từng chút một. Dùng lời của cô chủ quán nói, ăn như vậy y chang con mèo.
Đợi đến lúc cuối cùng cũng ăn xong, nàng bắt đầu ngó dáo dác để tìm khăn giấy lau đôi tay đầy mỡ của mình. Đương nhiên, là không tìm thấy.
Chủ quán hỏi:
“Chị tìm gì vậy?”
“Khăn giấy, em có không?”
“Chỉ có giấy vệ sinh, lấy không?”
“Hả? Khăn giấy và giấy vệ sinh có gì khác nhau không?”
"Khăn giấy chủ yếu dùng để lau miệng, cũng có thể dùng để chùi đít. Giấy vệ sinh chủ yếu dùng để chùi đít, cũng có thể dùng để lau miệng."
“… Không sao, cho tôi xin chút giấy vệ sinh đi.”
Cô chủ vứt cái điếu thuốc xuống đất, quay lưng lấy một cuộn giấy vệ sinh trên bàn ném cho nàng.
Cô ta nhìn nàng lau tay rất cẩn thận, rồi đột nhiên mở miệng hỏi:
“Rảnh rỗi không có gì làm ra ngoài đường bán hàng là thú vui giải trí mới của bọn nhà giàu tụi chị à?”
“Hả? Hả? Hả?”
Sa Hạ “hả” liền ba tiếng, đôi mắt to tròn chớp chớp thật vô tội:
“Cái gì là bọn nhà giàu có tiền? Ăn được không?”
“Đừng giả vờ nữa.”
Cô chủ quán giơ tay ra, nhân lúc nàng không để ý nhéo mũi nàng ta một cái:
“Thì thế này nè, áo thun Armani, quần Gucci, cái túi xách đựng mấy chuỗi hạt cườm còn in chữ LV to tướng, nói tiếng Hoa không rành… chị tưởng tôi chưa từng gặp bọn nhà giàu có tiền sao?”
“Đều là đồ nhái, hàng nhái cả.”
Sa Hạ nhanh chóng xua tay:
“Bộ quần áo trên người tôi và cả cái túi xách này đều là hàng bán lề đường, cộng lại chưa tới một trăm đồng nữa.”
Cô chủ quán liếc nhìn nàng ta, không bàn tiếp đề tài này nữa.
Khung cảnh hơi tĩnh lặng. Nàng nhanh chóng chuyển sang đề tài khác:
"Tôi tên Thấu Kỳ Sa Hạ, sinh viên năm hai cho hỏi đằng ấy tên gì vậy?"
Chủ quán nhìn điệu bộ dò xét của nàng cũng bật cười đáp.
"Thì ra là sinh viên à? Vậy tôi nhỏ hơn chị ba tuổi rồi. Tôi tên Chu Tử Du."
"Tử Du... Tử Du..."
Nàng lẩm bẩm như đang lưu một văn bản nào đó vào bộ nhớ.
"Còn nhỏ tuổi thế sao em không đi học? Mà đi bươn chải sớm thế này!"
"Ba mẹ chết hết rồi!"
Câu nói xanh rờn của cô khiến không gian vốn yên tĩnh giờ lại yên tỉnh hơn, đến rợn cả người. Nàng ho khan vài tiếng.
“À, thịt nướng xiên que của em ngon thật, nhưng mà tôi cũng không thể ăn không đồ của em được, bao nhiêu tiền vậy?”
Lúc này cô mới cất lời trở lại:
“Mười đồng.”
Mặt nàng đột nhiên xụ xuống hẳn. Chẳng phải người Trung Quốc đều rất khách sáo sao? Những lúc này chẳng phải chủ quán nên nói “không sao đâu, anh không lấy tiền đâu” Sao? Sao mà anh ta lấy tiền thật à…
Nghĩ đến cả buổi trời hôm nay mới kiếm được 50 tệ, bây giờ phải móc ra một phần năm để trả, Sa Hạ cảm thấy thà cắt thịt mình đi còn dễ chịu hơn.
Nhìn bộ mặt giống như đưa đám của nàng, Tử Du không nỡ lòng nào ép nữa, bèn xua tay một cách buồn bã:
“Thôi đi, thôi đi, có mười đồng bạc, chị cứ lấy đại một món gì đó trong sạp của chị đưa tôi cũng được.”
Vừa nghe không cần móc tiền mặt ra trả, tâm trạng nàng ngay lập tức từ âm u chuyển sang nắng ráo ngay.
Sa Hạ vội vàng lục lọi hồi lâu trong chiếc túi xách “nhái LV”, cuối cùng cũng lôi ra được một sợi dây móc điện thoại.
“Em chủ quán, em chủ quán, em xem thử cái này thấy sao, tự tay tôi làm đó. Những hạt cườm trên đó là tôi xỏ từng hạt một! Mười đồng cũng đáng lắm đó!”
Đó là sợi dây móc điện thoại màu hồng rất xinh xắn, trên đó có treo lủng lẳng cái chuông nhỏ nhìn rất nữ tính.
Với tính cách của Tử Du đương nhiên không dùng những thứ này, nhưng cô thoáng nhìn ngón tay của nàng, thấy trên đó vẫn còn dán miếng băng cá nhân, tự nhiên thấy mềm lòng.
Nghĩ bụng chắc mấy cô tiểu thư ít khi phải làm những công việc như vậy, cũng không biết tại sao hôm nay lại nổi hứng sang đây bày hàng ra bán, kết quả cả ngày cũng không bán được bao nhiêu, cũng tội nghiệp thật.
Tử Du suy nghĩ, rồi đưa tay cầm lấy cái dây móc điện thoại, tiện tay nhét vào túi quần...
***
Hôm sau nàng lại đến nữa, giả vờ chào hỏi Tử Du, rồi chọn một góc bắt đầu bày hàng ra bán như thường lệ. Hôm nay treo nhiều món lạ lẫm hơn, lắc tay, vòng đeo tay cái gì cũng có, chiếc túi xách “nhái LV” treo đầy đồ trang sức lấp lánh giống như cây thông Noel vậy.
Nhưng mà đồ bày bán càng nhiều, tỷ lệ thuận với số băng keo cá nhân trên tay nàng dán cũng nhiều hơn.
Ngược lại, hôm nay lôi cuốn được mấy cô bé đến lựa. Những khách hàng nữ này đều là đang đợi cô chủ quán nướng thịt nướng, không có việc gì làm nên chạy sang chọn mấy món đồ trang sức, tiện thể chọc ghẹo cái nữ nhân khù khờ này một tí.
Dùng tay sờ nắn gương mặt mịn màng của nàng không tiếc lời khen, tiện thể xin số điện thoại của nàng gì gì đó. Hôm nay nàng bán được nhiều hàng, phải nhờ quán thịt nướng của cô chủ cả.
Buổi tối, đợi đến lúc khách vãn bớt, Sa Hạ mừng rỡ trong tay cầm lấy chiếc dây móc điện thoại lấp lánh nhất còn sót lại trong đống hàng, mừng rỡ chạy sang tìm cô chủ quán.
“Cái gì vậy?”
“Tặng cho em đó!”
Tử Du vừa nghe xong, dựng cả lông mày, trong lòng nghĩ, hôm qua mình cho, nói nữ nhân này khù khờ. Bây giờ xem ra, nàng này cũng biết điều ấy chứ, còn biết mang đồ qua cám ơn mình.
Đang nghĩ như vậy, ánh mắt của cô hơi chùng xuống.
“Cho nên em chủ quán, hôm nay tôi muốn ăn 3 xiên cánh gà, cho thêm 3 xiên thịt nướng!”
Hả? Ở đâu ra hai chữ “Cho nên” vậy…
Cô chủ quán chớp chớp mắt bây giờ mới hiểu ra. Hóa ra nàng lấy đồ của mình mang qua để đổi đồ ăn, giống như hôm qua vậy.
Tử Du tự cười mình suy nghĩ lung tung nhiều quá, lại cười nàng quả là dễ thương, trên tay lại bắt đầu nướng thịt cho Sa Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro