Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Liệu tình yêu có chiến thắng sự tàn khốc của hiện thực...?


Mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện xộc thẳng vào mũi, Sana mồ hôi ròng ròng bước đến phòng cấp cứu. Mọi người đều đang ở đây, không khí não nề đến sầu thảm. Tất cả họ đều cúi gầm mặt, họ đang khóc.

- Nói tớ nghe, đây không phải sự thật. Nói đi, làm ơn nói đi. Ai đó nói cho tớ biết đi...

Không ai nói cả, không một ai nói cho nàng biết đây chỉ là sự dối trá.

Sana lay lay cánh tay của Jihyo đang ngồi thụp xuống đất, nàng ngã khụy xuống nền gạch lạnh lẽo, vò vò đầu tóc đến rối bời.

- Cậu bình tĩnh lại đi, Sanaaa.

Momo đỡ Sana đứng lên rồi ôm nàng vào lòng, tiếng khóc của Sana ngày càng dữ dội, hệt như một trận mưa lớn không có cách nào dừng lại được.

***********

1 ngày trước

Đêm khuya thanh tịnh, Tzuyu không ngủ, em đứng ở ban công nhìn vào những vệt sáng vô định trên bầu trời. Tay mân mê cốc cafe đã nguội lạnh từ lúc nào, hồi ức về nàng lại hiện về rõ mồn một trong tâm trí. Người ấy, khiến em đau khổ, nhưng cũng người ấy, lại là người em yêu đến mất cả linh hồn. Như một vì tinh tú ngự trị nơi trái tim, vĩnh viễn chẳng thể hận.

Tzuyu cười nhạt, lãnh khốc đến cô độc. Đã gần ba tháng rồi, em không có lấy một chút thông tin gì từ Sana, nàng không gọi điện, thậm chí đến một tin nhắn cũng không muốn gửi cho em, ghét em đến thế sao? Em nghĩ thầm, lòng đầy chua xót, nước mắt lã chã rơi xuống. Ở nơi xa ấy, liệu Sana có nghe được tiếng lòng thổn thức của em, có biết tâm can em đang cào xé đến ngất lịm, và có chăng nàng hay rằng: Tzuyu nhớ nàng, nhớ đến phát điên.

Lẳng lặng về phòng kéo vali ra khỏi cửa, tránh làm cho chị em thức giấc. Em đảo mắt nhìn quanh KTX một lần nữa, nơi mà em đã gắn bó hơn hai năm trời, trải qua biết bao vui buồn, hờn giận cùng những con người thân thuộc, và đặc biệt hơn, với nàng. Khoảng trống nhỏ nơi ban công, nàng đã từng vòng tay ôm em vào lòng, sưởi ấm cho trái tim hao gầy trong em. Góc bếp ấm cúng nàng đã từng nấu ăn cho em, cùng em thưởng thức những món bình dị. Tất cả, nơi đâu cũng có bóng hình nàng, vương mùi hương của nàng. Mọi thứ cứ ngỡ như mới hôm qua, vậy mà lòng người bây giờ họa chăng đã xáo động trăm phần.

Em ráo hoảnh bước đi, chạy ô tô nhanh hết mức có thể, xé tan màn mưa mù mịt trong đêm. Mưa, ngọt lịm. Nước mắt, mặn đắng. Sẽ ổn thôi, qua đêm nay mọi thứ sẽ quay về nơi bắt đầu.

*Đoàng*

Một tiếng nổ lớn vang lên, Tzuyu chưa kịp hoàn hồn đã thấy đầu óc choáng váng, máu me bê bết trên đầu, chảy ra ướt cả mái tóc nâu vàng, lăn từ từ xuống khuôn mặt xinh đẹp. Mọi hiện thực như tan biến trước mắt, em không còn cảm nhận gì từ thế giới xung quanh. Mắt nhắm nghiền lại, chỉ thấy một ảo ảnh duy nhất và chân thực nhất, bóng hình người ấy- Minatozaki Sana.

- Em vẫn ở đây, còn chị đi đâu mất rồi? Em nhớ chị, Sana.

- ....

- Về bên em, chúng ta hãy một lần thôi, cho nhau được sai trái mà hoan lạc. Nắm lấy tay em, em sẽ đưa chị đến tận cùng của trái đất.

- ....

- Lại đây nào, em sẽ không buông tay chị ra đâu.

Tzuyu vươn đôi bàn tay đầy máu với đến thân ảnh trước mặt. Trời cứ mưa rả rích không ngừng, khói từ xe bay ra mù mịt. Mưa, máu và nước mắt hòa chung với nhau. Đến cuối cùng, ngay cả khi gần kề cái chết, Chou Tzuyu vẫn một mực yêu Minatozaki Sana.

- Có ai không? Có người bị tai nạn này....

Tzuyu chỉ kịp nghe ngần ấy từ, sau đó ý thức tê liệt, một khoảng trời đen đặc phủ lấy em.

********

-  Tzuyu... mở mắt ra nhìn chị này. Chị Sana đây, chị đã trở về với em rồi đây.

Sana cầm lấy bàn tay của Tzuyu siết chặt, nàng nhướn người hôn lên trán Tzuyu, nước mắt mặn chát lăn dài xuống gò má của em. Tuy nhiên, em vẫn nằm đó bất động, không nhúc nhích.

Bảy người còn lại chứng kiến cảnh tượng ấy liền không kiềm được lòng, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Vì cớ gì ông trời lại tàn nhẫn với họ đến vậy? Vượt qua biết bao đau khổ, cái họ cần chỉ là tình yêu của đối phương mà thôi. Đến khi đã thấu hiểu lòng nhau, định mệnh lại khiến họ một lần nữa rơi vào tuyệt vọng.

- Mấy tháng em đi, Tzuyu cứ tự nhốt mình trong phòng, có khi chị tình cờ đi ngang cứ nghe nó gọi mãi tên em, cả khi ngủ nó cũng nhắc đến một cái tên duy nhất. Sáng nay nó tự lái xe ra sân bay mà không nói một ai biết, tụi chị chỉ mới biết khi bệnh viện gọi báo tin. Đáng lẽ tụi chị phải chăm sóc em ấy cẩn thận, lỗi là ở tụi chị... Nayeon gạt nước mắt nói.

- Không. Lỗi là ở em, là do em khiến em ấy ra nông nổi này, em là đồ tồi, em là đồ tệ bạc.

Sana ngồi thụp xuống, đập mạnh tay vào nền gạch khiến nó bắt đầu rướm máu. Momo đau lòng chạy đến ôm lấy bàn tay Sana, cô cảm thấy lòng đau đến xé tận tâm can. Tzuyu và Sana của cô, họ đã làm gì sai mà cuộc đời cứ vùi dập họ?

Có lẽ, chính là nghiệt duyên...

*******

- Bác sĩ nói sao?

Bảy người đều bước ra ngoài nghe bác sĩ nói.

- Ca phẫu thuật tuy thành công nhưng chỉ là thành công cứu lấy mạng sống của cô ấy. Vì vụ va chạm mạnh làm ảnh hưởng đến não nên nguy cơ hồi phục rất thấp. Có lẽ cô ấy phải sống thực vật suốt quãng đời còn lại. Tôi rất lấy làm tiếc.

Sana đã nghe mọi thứ, nàng thấy đầu óc mình quay cuồng. Trái tim tựa như vỡ ra thành trăm mảnh.

- Nói dối... Ông nói dối...

Sana ngất đi khi đang khản giọng gọi tên Tzuyu, trong mơ nàng đã gặp em, em bảo vẫn đang đợi nàng trở về nhưng đợi mãi không thấy. Em bảo nàng quên em rồi, quên đi kỉ niệm của cả hai nên mới nhẫn tâm bỏ em đi.

- Chị không quên em, chị nhớ em đến chết mất. Chị chưa lúc nào thôi khắc khoải nhớ mong bóng hình em, nhưng chị đã làm gì thế này? Chou Tzuyu, chị sai rồi, làm ơn tỉnh dậy nhìn chị một chút thôi. Chị nhớ em, rất nhớ, rất nhớ...

Sana vẫn liên tục nói mấy lời đó với Tzuyu mấy tuần nay. Nàng không ăn không uống mặc cho chị em khuyên can, suốt ngày cứ ngồi thừ bên giường bệnh cầm lấy đôi bàn tay Tzuyu. Nàng bảo nếu lỡ Tzuyu tỉnh dậy không thấy nàng, em ấy sẽ lại ngủ tiếp. Sana trở nên gầy gò xanh xao, khuôn mặt hốc hác thấy rõ.

************

- Cháu về nghỉ ngơi đi.

Giọng của một người phụ nữ trung niên vang lên, là mẹ Tzuyu. Bác ấy đang công tác bên Mỹ, nghe hung tin liền vội vã đáp chuyến bay sớm nhất trở về, nhưng vì gặp rắc rối với một số thủ tục nên tới hôm nay mới đến được Hàn Quốc.

Sana ngồi dậy chào bà Chou, vén lại mái tóc mình.

- Bác không nghĩ con gái bác sẽ vui khi thấy cháu tiều tụy như vậy. Nghe lời bác, về nhà ăn uống nghỉ ngơi rồi quay lại. À còn nữa..

Nói đoạn bác ấy lấy ra một con sóc bông đưa cho Sana.

- Khi nãy bác có vào KTX và lấy nó. Mấy hôm trước gọi về Tzuyu có bảo sẽ đưa con sóc này cho cháu, nhưng hình như nó chưa kịp đưa thì phải.

Mẹ Chou lau đi hàng nước mắt rồi quay mặt vào trong, giấu đi nỗi bất lực của một người mẹ không làm gì được cho con mình.

Về đến KTX, Sana liền đem con sóc bông ra ngắm nghía rồi ôm vào lòng mình. Tzuyu trước giờ vẫn một mực yêu nàng, cho dù nàng đối xử tệ bạc, cho dù nàng có xa lánh, Tzuyu vẫn không hề đổi lòng. Minatozaki Sana! Mày không còn là con người nữa. Mày đáng chết lắm.

Sana lấy hai tay ôm mặt mình mà nức nở.

- Sana unnie...

Tiếng của Tzuyu, Sana ngỡ mình nghe lầm. Nhưng giọng nói đó thật là của em, nó phát ra từ con sóc bông nàng đang ôm.

- "Em biết em đã đem lại cho chị những kỉ niệm không vui, em không nên khiến chị chịu áp lực như vậy. Ngày mai là chị từ Nhật trở về rồi nhỉ? Em đã tưởng tượng khi em gặp lại chị, em sẽ phản ứng thế nào đây, vui mừng, hay đau khổ? Chị biết không? Em từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần em dành hết tình yêu cho ai đó, em sẽ nhận lại điều tương tự. Thế nhưng, trải qua biết bao nhiêu chuyện, em nhận ra em đã sai rồi. Thật ra, em đã suy nghĩ rất nhiều, em đã đặt vé trở về Đài Loan, em đã xin chủ tịch cho em rời khỏi TWICE. Chủ tịch ban đầu phản đối gay gắt nhưng em đã nài nỉ lắm nên chú ấy đành gật đầu. Em đi rồi, chị phải sống thật hạnh phúc có biết chưa? Haha em làm sao thế này, con gì bay vào mắt em nên nước mắt cứ chảy mãi thôi.... Không phải em khóc đâu, thật đấy, chị biết em rất mạnh mẽ mà. Em sẽ sống thật tốt, chị đừng lo cho em. Được rồi, em chỉ muốn nói vậy thôi. À còn một điều nữa, có lẽ chị biết rồi nhưng em vẫn muốn nói với chị lần cuối, em yêu chị nhiều lắm, bảo bối..."

- Chou Tzuyu, em là đồ đại ngốc.... Chị xin lỗi, xin lỗi...

Sana ôm ngực gào thét, nấc lên từng hồi ngắt quãng. Chou Tzuyu vì muốn trốn tránh nàng nên mới bị tai nạn, mọi chuyện đều tại nàng mà ra. Nếu như nàng không về Nhật, em đã không hiểu lầm nàng ghét bỏ em mà quyết định rời nhóm. Nếu như nàng nhắn hay gọi cho em một tin bảo mình cũng nhớ em thì đã không xảy ra cớ sự này. Hàng vạn câu " Nếu như..." cứ lẩn quẩn trong thâm tâm Sana. Nàng đã gây ra tội lỗi gì với người nàng yêu nhất thế này?

Hơn hai tháng trôi qua, tình hình của Tzuyu vẫn không khả quan hơn. Em vẫn nằm đó, đầu băng bó và thở oxi. Mọi hoạt động của TWICE đều bị hủy bỏ, tất cả các thành viên đều dành hết thời gian thay phiên chăm sóc Tzuyu.

Sana ngày nào cũng túc trực ở bệnh viện, nàng đọc nhật kí, kể chuyện và hát những bản tình ca da diết cho Tzuyu nghe. Nàng thầm nhủ chỉ cần Tzuyu tỉnh dậy, nếu để nàng chết đi nàng cũng cam lòng.

- Min Joong chị đã giặt sạch sẽ rồi cho vào tủ với con sóc bông rồi, hai đứa nó có vẻ thân thiết lắm đấy.

-"..."

- Hôm nay chị đã nghe bài hát Sakura anata ni deaete yokatta- bài hát mà em thích nhất đấy. Chị đã luyện hát từ sáng đến giờ, để chị hát cho em nghe nhé:" Nụ cười của em, nước mắt của em, sự tử tế của em, giọng nói của em khi gọi tên chị, cánh tay của em giữ chặt chị, tất cả đều ấm áp dù không thể chạm vào được nữa nhưng chị sẽ không quên. Thật hạnh phúc vì được sinh ra. Thật hạnh phúc vì được gặp em"

-"..."

- Hôm nay là ngày SaTzu, ngày của chúng ta đấy! Em có vui hay không? Chị đã xem những video fan làm, chị nhận ra rằng đồ ngốc em đã thích chị từ rất lâu rồi cơ... 

- "..." 

- Này, Chou Tzuyu... sắp hết mùa hoa anh đào bên Nhật rồi đấy. Có muốn cùng chị đi ngắm hay không? Em chẳng phải đã nói như vậy trong nhật kí còn gì.

-"..."

- Tỉnh lại đi, làm ơn... Tzuyu...

Sana hôn lấy bàn tay của Tzuyu mà nước mắt lăn dài. Nàng áp tay em vào má mình, cẩn thận vuốt ve từng ngón tay em.

- Tzuyu...

Sana gọi khi thấy tay Tzuyu khẽ nhúc nhích, em dần dần mở mắt, rồi hình như mệt quá lại ngủ thiếp đi.

- Bác sĩ.....

https://youtu.be/WAT-Gy6QsTY

(Bài hát Sana hát cho Tzuyu nghe đây nhé)

*****************************************************************************

[2 tháng sau]

Sông Hàn về đêm thật đẹp, gió dịu nhẹ mơn trớn, ánh trăng soi bóng xuống mặt sông ánh lên những tia ánh bạc thật lấp lánh. Sana ngồi tựa đầu vào vai Tzuyu, cả hai đang ngắm con thuyền tuyệt đẹp đang di chuyển trên sông.

- Ngày nào ở bệnh viện em cũng nghe chị hát rồi kể chuyện rồi nói mấy lời yêu thương thắm thiết. Vậy mà lúc em tỉnh rồi chị chẳng nói gì cả. Nhớ quá rồi, Sana chan, nói em nghe đi...

- Đừng có mơ, ai biết được lúc đó tên nhóc em nghe thấy hết chứ?

- Vậy chị sẽ không rời bỏ em nữa đúng không?

- Em đã hỏi câu này hơn một trăm lần rồi đấy. Lần cuối chị nhắc lại cho đồ họ Chou nhà em biết, dóng tai lên nghe cho rõ đây: dù Tzuyu có đuổi Sana đi, Sana cũng sẽ mặt dày bám lấy, bám đến khi nào Tzuyu chán chê thì thôi.

Tzuyu cười to đầy hạnh phúc, em xoay Sana lại đối diện với mình, tiến tới hôn nhẹ lên môi nàng. Sana thoáng chút bất ngờ, rồi hình như cảm thấy chưa đủ, nàng vòng tay qua cổ Tzuyu chủ động hôn em. Nụ hôn ướt át đúng nghĩa của một cặp đôi đang yêu nhau, lưỡi Sana không ngừng khám phá khoang miệng của Tzuyu, nàng hôn sâu hơn nữa, hôn đến khi cả hai thiếu oxi để thở mới buông nhau ra.

- Cho dù em không có được nụ hôn đầu của chị nhưng em muốn chị mãi mãi là nụ hôn cuối của em.

- Em nói gì vậy? Tên ngốc nhà em đêm hôm ấy ngang nhiên cướp mất nụ hôn đầu đời của thiếu nữ nhà lành, bây giờ lại rũ bỏ trách nhiệm sang người khác là sao?

- Hả? Rõ ràng ngày chúng ta tập luyện ở trụ sở chính, em thấy chị và anh Mark...

Không để Tzuyu nói hết câu, Sana đã chặn em lại bằng một nụ hôn nhẹ, nàng ghét có người thứ ba chen vào khung cảnh lãng mạn của hai người. Nàng lấy tay mình đặt lên môi em, giả vờ hỏi:

- Chị và anh Mark làm sao?

Tzuyu nhìn thái độ của Sana liền có chút run sợ, không phải nhắc đến quá khứ nên giận rồi chứ? Em e dè trả lời:

- Hôn nhau?

Sana cười lớn đầy "duyên dáng", nàng đưa hai tay ngắt nhẹ hai má em, phụng phịu hờn dỗi:

- Chou Tzuyu, lần sau có coi phim thì cũng coi hết tập chứ, sao lại coi giữa chừng rồi ngồi đoán đoạn kết hả? Em nghĩ chị là loại con gái dễ dãi trao nụ hôn đầu cho một người mình không yêu sao?

- Không, ý em không phải vậy. Chị đừng giận. Mà chị nói thế nghĩa là...

- Đồ ngốc nhà em, đúng là anh Mark có ý định hôn chị, nhưng chị đã xô ảnh ra mà chạy đi mất. Sau đó bị tên lưu manh nào đó cướp mất nụ hôn đầu đời, lại là đứa nhóc nhỏ hơn mình ba tuổi. Chị không biết, bây giờ chị muốn tên nhóc đó phải chịu trách nhiệm với cuộc đời chị.

Tzuyu ngẩn ngơ năm giây, sau đó bất ngờ đứng dậy hét lớn:

- Hỡi thần dân Yoda và Hamster, ta xin chính thức tuyên bố: Minatozaki Sana đã bị cướp mất nụ hôn đầu bởi tiểu Yoda này, bởi thế ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng đến hết cuộc đời.

Sana cười lớn nhéo yêu má Tzuyu, sau đó vòng tay ôm eo người trước mặt vào lòng:

- Tên tiểu quỷ nhà em. Em thử không chịu trách nhiệm mà xem, chị sẽ lôi cả dòng họ Yoda nhà em ra mà chửi rủa.

Tzuyu quay người lại, hôn lên trán Sana một cái chóc thật kêu.

- Sana chan, trên đời này luôn có những điều bóng bẩy hào nhoáng, nhưng em không cần gì cả, điều em cần duy nhất chỉ là được ở bên cạnh chị, yêu thương, chăm sóc và chiều chuộng chị. Bởi vì, chị chính là tất cả những gì mà em khao khát. Sana chan, em yêu chị...

Sana cười sủng nịnh, dụi cái đầu nho nhỏ vào hõm cổ của Tzuyu, cún con của nàng hôm nay lại nói ra những lời đường mật chết người thế kia! Nàng nhẹ giọng mắng yêu: "Đồ dẻo miệng nhà em..." **Chị cũng yêu em nữa**, nghĩ vậy nhưng nàng không nói ra đâu, muốn nàng nói chữ "yêu" phải xem thái độ sau này của tên ngốc họ Chou kia đã...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro