
Khởi Nguyên của Ban Sơ
Thuở ban sơ, khi vũ trụ vẫn còn quằn quại trong cơn hỗn loạn chưa thành hình, nơi ánh sáng và bóng tối chưa phân định, năm luồng năng lượng nguyên thủy đã dần trỗi dậy. Chúng không mang hình dạng, cũng chẳng có tiếng nói. Chúng chỉ là ý chí của sự sống, của hủy diệt, của trật tự và vô định. Nhưng theo thời gian, những luồng năng lượng ấy tìm thấy sự cộng hưởng, tự đan xen thành hình thể, thành linh hồn, thành những thực thể siêu nhiên. Người đời về sau gọi chúng bằng danh xưng thiêng liêng: Ngũ Thần Thú.
Pyra – Hỏa Thú Vĩnh Cửu
Từ tim của đất, từ lớp dung nham đỏ rực ngàn năm cuồn cuộn, Pyra xuất hiện. Nó mang hình hài mãnh thú khổng lồ, bờm lửa cháy sáng như mặt trời, hơi thở tỏa ra đủ sức nung chảy núi đá. Nhưng lửa của Pyra không chỉ hủy diệt; tro tàn của nó sinh ra mầm xanh mới. Đó là chu trình bất tận: phá hủy để tái sinh. Pyra tượng trưng cho sức mạnh của sự sống lẫn sự diệt vong, khiến con người vừa run sợ vừa tôn kính.
Aquael – Long Vương Biển Cả
Từ đại dương vô tận, Aquael cất mình lên giữa bọt sóng. Thân hình dài như ngàn con sông nối liền, vảy sáng bạc phản chiếu ánh trăng, đôi mắt xanh sâu thẳm như vực biển. Mỗi nhịp thở của Aquael là thủy triều lên xuống, mỗi cú quẫy đuôi là cơn sóng thần cuồng nộ. Nhưng trong sự dữ dội ấy vẫn ẩn chứa vòng tay bao dung: Aquael là kẻ cưu mang linh hồn, là dòng chảy dẫn dắt sự sống, là ký ức của muôn loài tan biến nơi biển cả.
Sylphira – Chim Thần Gió
Từ bầu trời vô định, từ dòng khí xoáy bất tận, Sylphira ra đời. Nàng là chim khổng lồ với đôi cánh dài che phủ cả chân trời, mỗi cú vỗ cánh tạo ra bão tố, nhưng cũng có khi hóa thành cơn gió dịu dàng vờn qua mái tóc lữ khách. Sylphira mang bản chất của tự do: không bị ràng buộc, không có biên giới. Gió của nàng có thể trở thành con đường, có thể trở thành cơn thịnh nộ; nhưng trong cả hai, đều có sự chân thật tuyệt đối.
Umbros – Sói Bóng Đêm
Trong khoảnh khắc màn đêm nuốt chửng ánh sáng, từ khe nứt giữa vô minh, Umbros bước ra. Bộ lông đen đặc như vực thẳm, mắt đỏ rực cháy như than, nó chính là nỗi sợ khởi nguyên. Nhưng Umbros không giết chóc vô nghĩa; nó thử thách linh hồn. Ai đối diện nỗi sợ mà đứng vững sẽ trở thành anh hùng, ai lùi bước sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Umbros là hiện thân của sự thanh lọc, để con người hiểu rằng dũng khí chỉ nảy sinh khi ta dám đi trong đêm.
Lumina – Rồng Ánh Sáng
Cuối cùng, từ vầng dương đầu tiên, Lumina ra đời. Rồng ánh sáng có đôi cánh rực rỡ như nghìn vì sao, mỗi chiếc vảy là một mảnh thiên hà lấp lánh. Đôi mắt ngài soi thấu mọi dối trá, ánh sáng ngài trải dài khắp thế gian, thiết lập trật tự và công lý. Nơi nào có Lumina, nơi đó lời thề trở thành bất khả xâm phạm, lẽ thật không thể bị che giấu. Ngài là ngọn đèn bất diệt, cũng là sự cảnh tỉnh đối với lòng người.
Trong thời đại ấy, con người và Ngũ Thần Thú đồng hành. Ngọn lửa của Pyra dạy họ rèn sắt thành vũ khí và cày cuốc, để mùa màng bội thu. Sóng của Aquael chỉ họ đường đi trên biển, mở ra giao thương với muôn phương, và lặng lẽ giữ lại linh hồn người chết để ký ức chẳng bao giờ phai. Gió của Sylphira nâng cánh buồm, dẫn lối cho đoàn du mục, để họ luôn tìm được bãi cỏ xanh tươi dù mùa đông hay hạn hán. Umbros gieo vào lòng người nỗi sợ, nhưng cũng chính nhờ nỗi sợ ấy, con người học cách can đảm, biết thế nào là vượt qua bóng tối để tìm đến ánh sáng. Và Lumina – ánh sáng vĩnh hằng – là người giám hộ cho mọi giao ước, mọi hiệp định, đảm bảo rằng thế giới này còn công bằng và ngay thẳng.
Với sự đồng hành ấy, loài người dựng nên những thành phố nguy nga, nơi mỗi tòa tháp, mỗi cổng thành đều khắc dấu ấn của Thần Thú. Những lễ hội tưng bừng được tổ chức quanh năm: ngày của Lửa, khi mọi ngọn đuốc đều bùng cháy từ một tia lửa duy nhất lấy từ đền Pyra; ngày của Nước, khi dân chúng thả thuyền giấy xuống biển cầu nguyện cho tổ tiên; ngày của Gió, khi trẻ con thả diều bay cao như muốn gửi ước mơ cho Sylphira; ngày của Bóng Đêm, khi những chiến binh dấn thân vào rừng sâu để chứng minh lòng dũng cảm với Umbros; và cuối cùng, ngày của Ánh Sáng – ngày mọi vương triều cùng quỳ gối, thề trung thành dưới hào quang của Lumina.
Thế nhưng, chính ở đỉnh cao của sự thịnh vượng, mầm mống phản bội đã nảy sinh.
Ban đầu, đó chỉ là những thì thầm mơ hồ trong bóng tối. Một số bậc vua chúa, những kẻ đã nếm trải quyền lực, bắt đầu cảm thấy run sợ trước sự hiện diện của Ngũ Thần Thú. Họ lo sợ rằng sức mạnh vô song ấy sẽ một ngày nào đó quay lưng lại với con người, rằng sự phụ thuộc quá lớn khiến loài người không bao giờ thực sự tự do. Những nhà hiền triết thì thận trọng cảnh báo: "Đừng để niềm tin mù quáng biến thành xiềng xích. Một ngày nào đó, chúng ta phải tự đứng vững mà không cần Thần Thú dìu dắt."
Nhưng sự thận trọng ấy dần bị bóp méo thành tham vọng. Những kẻ khát khao thống trị không muốn chia sẻ quyền lực với bất cứ thực thể nào, dù đó là thần thánh. Họ bắt đầu gieo rắc trong dân chúng nỗi sợ rằng Ngũ Thần Thú không phải bạn đồng hành, mà là kẻ cai trị vô hình. "Lửa có thể sưởi, nhưng cũng có thể thiêu rụi cả một quốc gia," họ thì thầm. "Biển nuôi dưỡng, nhưng cũng có thể nhấn chìm mọi thành phố ven bờ." "Gió đem lại tự do, nhưng cũng có thể cuốn phăng tất cả trong một trận bão." "Bóng tối là thầy dạy, nhưng cũng có thể nuốt chửng linh hồn yếu đuối." "Ánh sáng bảo hộ công bằng, nhưng liệu có bao giờ trở thành xiềng xích của chân lý bất biến?"
Những lời thì thầm ấy, như độc tố, dần ngấm sâu vào lòng người. Và khi tham vọng kết hợp với sợ hãi, phản bội trở thành lựa chọn.
Loài người, những kẻ từng được cứu rỗi, bắt đầu quay lưng lại với những đấng đã dẫn dắt họ. Họ không dám tấn công trực diện, vì Ngũ Thần Thú là sức mạnh nguyên thủy. Thay vào đó, họ chọn sự lừa dối.
Các vương triều bí mật cử những bậc hiền giả, pháp sư, thợ rèn, thậm chí cả những kẻ phản bội trong số tín đồ của Thần Thú, tìm cách chế tạo những pháp khí và xiềng xích để giam giữ thần linh. Người ta tin rằng chỉ cần trói buộc được Ngũ Thần, họ sẽ không còn phải phụ thuộc vào sự ban phước bất định, mà có thể ra lệnh trực tiếp cho quyền năng tối cao.
Ban đầu, âm mưu ấy được che giấu dưới vỏ bọc "thờ phụng". Người ta xây những ngôi đền nguy nga hơn bao giờ hết, lấy cớ dâng lễ nhưng thực chất là để nghiên cứu cách đặt bẫy thần thú. Họ đào sâu lòng đất tìm khoáng vật hiếm, rèn những sợi xích bằng kim loại pha lẫn máu của chính con người – thứ được tin là có thể giữ chặt sức mạnh siêu nhiên.
Và rồi, cái ngày định mệnh cũng đến.
Trong một buổi lễ tế vĩ đại, hàng vạn tín đồ quỳ rạp cầu khẩn. Năm Thần Thú, nghe tiếng gọi vốn xuất phát từ sự sùng kính, đã giáng thế. Pyra tỏa ra ngọn lửa ấm áp, soi sáng cả chân trời. Aquael mang đến mưa ngọt, hồi sinh ruộng đồng. Sylphira bay lượn trên cao, đôi cánh khổng lồ như che chở cho nhân gian. Umbros, dù mang bóng tối, vẫn lặng lẽ canh giữ biên giới để kẻ ác không dám vượt qua. Lumina, sáng rực như bình minh đầu tiên, ban lời chúc phúc cho nhân loại.
Nhưng ngay khi năm vị thần hạ xuống, cạm bẫy được kích hoạt. Những vòng tròn ma pháp khổng lồ sáng lên, bao phủ cả bầu trời. Xiềng xích từ đất trồi lên, khóa chặt lấy đôi chân của Pyra, trói chặt đôi cánh của Sylphira. Sóng biển dựng cao rồi lập tức đóng băng quanh thân thể Aquael, biến cả đại dương thành lưới nhốt. Umbros gầm vang, bóng tối lan tràn để phản kháng, nhưng ánh sáng phản chiếu từ những gương ma pháp đã bẻ gãy sức mạnh của hắn.
Còn Lumina – kẻ mang ánh sáng thuần khiết – đã bị chính những bàn tay từng nguyện trung thành nhất đâm dao phản bội. Các pháp sư dùng huyết tế loài người tạo ra một chiếc ấn phong ấn, ép buộc Lumina gục ngã trong bi thương.
Tiếng gầm vang vọng của Pyra rung chuyển núi rừng, biến đất trời thành lửa giận. Aquael rít gào, sóng thần dâng lên muốn nhấn chìm tất cả. Sylphira xoáy gió thành những trận cuồng phong, còn Umbros hú lên một tiếng khiến cả nhân loại run rẩy. Nhưng xiềng xích và pháp ấn quá mạnh, bởi chúng được tạo ra từ chính sự phản bội tập thể – thứ sức mạnh hắc ám không vị thần nào chống lại nổi.
Trong giây phút đó, cả năm Thần Thú đã nhận ra một sự thật phũ phàng: những kẻ họ che chở, nuôi dưỡng và bảo vệ... chính là kẻ phản bội.
Ánh mắt của Lumina rực sáng lần cuối, không phải vì giận dữ, mà vì nỗi thất vọng khôn cùng. Ngài nhìn nhân loại quỳ lạy, không phải vì kính trọng, mà vì thèm khát sức mạnh bị trói buộc trước mắt. Và thế là, thay vì tiếp tục phản kháng, Ngũ Thần Thú lựa chọn rút lui. Chúng không chết, cũng không hoàn toàn biến mất. Chúng phong ấn chính mình, vĩnh viễn rời bỏ cõi trần, để lại cho loài người một thế giới không còn thần linh.
Khoảnh khắc ấy, thiên địa rung chuyển. Các đền thờ sụp đổ. Xiềng xích gãy nát không phải vì con người chiến thắng, mà vì chúng mất đi đối tượng để giam giữ. Con người ngỡ rằng mình đã thành công, rằng họ đã nắm được sức mạnh tuyệt đối, nhưng khi giơ tay lên, họ chỉ thấy hư vô.
Không còn lời cầu nguyện nào được đáp lại. Không còn ân huệ nào giáng xuống. Và từ ngày đó, nhân loại bước vào một kỷ nguyên mới – kỷ nguyên của sự cô độc và bóng tối, cái giá phải trả cho sự phản bội của chính họ.
Khi Ngũ Thần Thú tan biến khỏi cõi trần, thế giới như mất đi linh hồn. Ánh sáng của Lumina không còn soi rọi lên những giao ước thiêng liêng, bóng đêm bao trùm lấy trái tim con người. Dòng chảy của Aquael trở nên dữ dội và hỗn loạn, những cơn sóng thần nuốt chửng các thành phố ven biển. Ngọn lửa Pyra vốn từng sưởi ấm và thắp sáng niềm tin, nay chỉ còn lại những cột dung nham phun trào, thiêu rụi mùa màng và đất đai. Gió của Sylphira hóa thành những cơn bão dữ quét ngang đại lục, thổi bay mái nhà, cướp đi sinh mạng vô số người. Còn Umbros, kẻ chưa từng khuất phục trước bất kỳ xiềng xích nào, giờ chỉ để lại dư âm của sự khiếp sợ – bóng tối lan tràn, nỗi ám ảnh trong tâm hồn con người sinh sôi, biến anh em thành kẻ thù, bạn bè thành kẻ phản bội.
Loài người vốn mơ ước giành lấy sức mạnh của Thần Thú để thống trị, nhưng khi họ giam cầm và phản bội chúng, trật tự cũng đồng thời bị xé nát. Những vương quốc hùng mạnh từng dựng nên bằng sự trợ giúp của các vị thần nhanh chóng sụp đổ. Cung điện tráng lệ nứt toác dưới cơn địa chấn, kim tự tháp sụp đổ như lâu đài cát trước gió, còn những thành phố vĩ đại nay chìm dưới biển sâu hoặc bị cát bụi vùi lấp.
Các triều đại nối tiếp nhau trong hỗn loạn, không triều đại nào kéo dài quá vài thế hệ. Vua chúa, vì không còn sự công nhận của Lumina, không thể giữ vững niềm tin của dân chúng. Kẻ mạnh thì tranh đoạt, kẻ yếu thì bị nghiền nát, máu loài người thấm đỏ những cánh đồng từng một thời đầy hoa.
Nỗi sợ hãi, vốn được Umbros kiểm soát, nay lan ra khắp nơi như dịch bệnh. Người dân thì thầm rằng họ nghe thấy tiếng sói hú trong đêm, dù nơi đó không hề có sói. Họ mơ thấy bóng đen bám theo mình, thôi thúc những ý nghĩ xấu xa. Không ít người, trong cơn tuyệt vọng, đã tự tay giết người thân chỉ vì ảo giác do bóng tối gieo rắc.
Biển cả, không còn Long Vương bảo hộ, trở nên hung dữ hơn bao giờ hết. Thủy triều dâng cao, những cơn bão kéo dài hàng tháng trời, nhấn chìm những hạm đội hùng mạnh từng kiêu hãnh đi chinh phục đại dương. Ngư dân từ bỏ nghề truyền thống, các cảng biển hoang tàn, và những nền văn minh ven biển biến mất không để lại dấu vết ngoài những mảnh gỗ mục nát dạt vào bờ.
Thảo nguyên và bầu trời, thiếu vắng Sylphira, hóa thành vùng đất chết. Bão cát, lốc xoáy, cuồng phong cuốn đi đàn gia súc và xóa sạch các ốc đảo. Dân du mục lưu lạc khắp nơi, trở thành kẻ phiêu bạt không nhà.
Lửa, từng là bạn đồng hành của con người, nay trở thành hiểm họa. Các núi lửa không ngừng phun trào, tro bụi che kín bầu trời khiến nhiều vùng chìm trong mùa đông đen tối suốt hàng thập kỷ. Nạn đói hoành hành, những cánh đồng khô cằn không còn hạt giống nào có thể nảy mầm.
Và ánh sáng... khi Lumina biến mất, thế giới không chỉ mất đi sự cân bằng, mà còn mất cả hy vọng. Những lời thề thiêng liêng không còn ràng buộc con người. Hiệp ước trở thành trò cười, sự trung thành bị bán rẻ chỉ vì chút lợi ích nhỏ nhoi. Lòng tin, thứ vốn mỏng manh, vỡ nát hoàn toàn. Thế giới chìm vào một kỷ nguyên mà các học giả sau này gọi là "Thời Đại Bóng Tối" – một giai đoạn đẫm máu, khát vọng nhưng vô nghĩa.
Các nền văn minh cổ xưa dần lụi tàn, chỉ còn lại tàn tích bị chôn vùi dưới lớp đất đá. Người ta kể lại bằng những truyền thuyết rời rạc, những bài ca mơ hồ, rằng đã từng có thời đại huy hoàng khi con người sống bên cạnh những vị thần. Nhưng qua nhiều thế hệ, những ký ức ấy biến thành huyền thoại, rồi dần thành chuyện kể cho trẻ con trước khi ngủ. Người ta không còn tin đó là sự thật.
Song, vẫn có những bí mật được lưu giữ. Một vài dòng tộc, vốn từng được Thần Thú ban phước, âm thầm giữ lại những mảnh vỡ tri thức cổ đại. Họ biết sự thật về sự phản bội, biết cái giá loài người đã phải trả. Trong những bản khắc đá, họ ghi lại lời cảnh báo: "Một ngày nào đó, khi lòng tham trỗi dậy một lần nữa, chỉ có người mang huyết mạch của cổ xưa mới có thể đánh thức Ngũ Thần Thú, và đem lại cân bằng cho thế giới."
Thế nhưng, trải qua hàng nghìn năm, thế giới đã thay đổi. Con người dần quên đi cội nguồn, chỉ còn lại sự sợ hãi mơ hồ đối với những cơn bão, ngọn lửa, bóng đêm, và biển cả. Nhiều người coi đó là tai ương tự nhiên, không hề hay biết rằng đằng sau chúng là sự im lặng của những vị thần từng bảo hộ mình.
Và thế giới vẫn tiếp tục quay, như một vết thương không bao giờ liền sẹo...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro