Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bình Minh Trong Bóng Tối

Minh họa ngũ đại thần thú

Satoshi nhấc tay đóng cuốn sách cũ nặng trĩu, tiếng gáy của nó vang lên chậm rãi như một hồi chuông từ quá khứ. Những ký tự mờ nhòe, những hình vẽ nguệch ngoạc trên giấy da, giờ như gợi nhắc một điều gì đó vừa gần gũi vừa xa vời. Cậu thở dài, đặt nó sang một bên, ánh mắt lướt qua căn phòng khiêm tốn mà cậu gọi là nhà. Những tấm rèm vải cũ rung nhẹ trong gió, ánh sáng ban mai hắt vào, xen lẫn với mùi khói từ lò sưởi nhỏ nơi góc phòng. Nơi này, giữa rừng núi hoang vu, là tất cả những gì cậu còn lại của thế giới bên ngoài - yên tĩnh, cô độc, và tĩnh lặng đến mức đôi khi khiến tâm trí người ta chơi vơi.

Sáng hôm ấy, Satoshi bước ra khỏi nhà, tay nắm chặt thanh kiếm luyện tập - thói quen không bao giờ bỏ. Không khí se lạnh len lỏi qua từng khe áo, và cậu nhận ra rằng nơi đây, giữa thảo nguyên và rừng núi, sự yên bình chỉ là lớp vỏ mỏng manh, dễ vỡ. Khi cậu vừa tiến tới con đường mòn dẫn vào rừng, những bước chân nhanh và nặng vang lên từ phía trước. Ngay sau đó, một nhóm người lạ - dáng vẻ đen tối, khí chất lạnh lùng - xuất hiện, lao tới với thanh kiếm và dao găm lấp lánh trong ánh sáng nhạt của buổi sớm.

Kẻ tấn công - dáng vẻ u ám, mặt nạ che gần nửa khuôn mặt - tấn công đồng loạt. Cảm giác lạnh sống lưng lan khắp cơ thể, tim cậu đập dồn dập.

Nhát chém đầu tiên bay thẳng vào vai cậu. Satoshi vội giơ kiếm chặn lại, nghe tiếng kim loại va chạm chói tai. Lực tác động khiến tay cậu run lên, cảm giác tê buốt lan xuống cẳng tay. Cậu phản xạ né người, lùi lại một bước, nhưng mặt đất lầy lội khiến chân trượt. Một vết trầy xước đỏ au loang ra trên cẳng tay.

"Không được dừng lại," cậu tự nhủ, cố hít sâu, thở gấp.

Nhát chém thứ hai tới từ bên hông. Satoshi vung kiếm lên, vừa kịp chặn, nhưng lực đẩy khiến vai cậu ê ẩm. Máu từ vết thương cũ rỉ xuống, ướt đẫm tay áo. Cậu quét chân, hất ngã một kẻ địch, nhưng ngay lập tức, một nhát dao khác từ phía sau suýt trúng lưng. Cậu quay người, phản xạ nhanh, đẩy kiếm chạm vào lưỡi dao, tạo tiếng va chạm vang rền. Lực tác động làm cậu ngã quỵ xuống đất, bụi bẩn bám đầy mặt.

Hơi thở Satoshi trở nên dồn dập, mỗi nhịp tim như muốn vỡ tung. Cơn mệt mỏi và đau đớn bủa vây. Cậu cảm nhận từng cơ bắp căng cứng, từng vết trầy rướm máu, nhưng tinh thần không chịu khuất phục. Mắt cậu mở to, nhìn kỹ từng chuyển động của kẻ thù. Mỗi nhát chém, mỗi bước chân của chúng đều là mối đe dọa sống còn.

Một nhát chém mạnh, bay thẳng vào cổ. Satoshi hốt hoảng lùi lại, gần như ngã xuống suối cạn ven rừng. Tay run, cầm kiếm lảo đảo, nhưng cậu lách người, né sát bên thân một thân cây già. Một cú đá từ cậu ta bật ngược lại, chạm lưng kẻ tấn công, khiến hắn ngã sấp xuống. Cậu bật dậy, kiếm vụt thẳng vào vai kẻ khác, cảm nhận xương va chạm lạ lùng dưới lưỡi kiếm.

Mỗi cú va chạm là tiếng gào của cơ thể, mỗi nhát chém là dòng điện lan khắp tay. Mồ hôi ướt đẫm trán, máu trộn với bùn đất chảy xuống cổ. Satoshi quỳ xuống một nhịp, cố hít vào từng hơi thở dài, cảm nhận nhịp tim dồn dập như trống trận. Đau đớn nhưng cậu không bỏ lỡ cơ hội phản công: một nhát chém vòng, chặn đòn tấn công từ bên phải, rồi vung kiếm sang, chạm vào vai kẻ khác.

Khi Satoshi kiệt sức, gục xuống trên lối mòn đầy bùn đất và máu, một luồng sáng mỏng manh bỗng lóe lên từ trên đỉnh núi xa xa. Nó không rực rỡ chói mắt, mà như một tấm màn ánh sáng lấp lánh, lay động theo nhịp gió, mờ ảo và đầy bí ẩn. Satoshi dụi mắt, tim đập thình thịch - ánh sáng ấy không giống bất cứ thứ gì cậu từng thấy. Nó tĩnh lặng nhưng lại tỏa ra một sức mạnh khôn lường, khiến từng cành cây, từng tán lá rung rinh theo nhịp phẩy không nhìn thấy của luồng năng lượng.

Rồi từ giữa luồng sáng ấy, một hình bóng hiện ra - Lumina, Rồng Ánh Sáng. Không phải là một sinh vật hoàn toàn vật lý, mà như được dệt từ ánh sáng tinh khiết và khói sương. Mỗi cánh rồng trải dài, phẩy qua không trung, và nơi cánh chạm xuống, rừng núi như bừng sáng. Cánh Lumina không tạo ra tiếng gió, nhưng làn ánh sáng quét qua tạo cảm giác rung động trong tâm hồn, như từng nhịp tim của vạn vật đang hòa theo sinh mệnh của nó.

Mắt Lumina sáng lên, không phải là ánh sáng thông thường, mà như chứa cả vũ trụ - rực rỡ mà dịu dàng, xa xăm mà gần gũi. Khi nó phẩy cánh, những đám sương lơ lửng trong rừng bỗng bay tứ tung, ánh sáng len lỏi vào từng kẽ đá, chạm lên cành lá, khiến mọi thứ tĩnh mịch bỗng tràn đầy nhịp sống kỳ diệu. Satoshi cảm nhận được một luồng hơi ấm không phải từ lửa, mà từ sinh lực và quyền năng tinh khiết, truyền vào từng mạch máu đang rỉ máu của cậu.

Chỉ một phẩy cánh, Lumina tạo ra làn sóng ánh sáng lan tỏa khắp rừng núi, xóa đi bóng tối u ám, nhưng không tiêu diệt bóng - ánh sáng ấy như ôm lấy, che chở và dẫn đường. Satoshi cảm giác bản thân được nâng lên, nhưng đồng thời cũng tràn đầy sự khiếp sợ trước sức mạnh huyền thoại ấy. Từng tia sáng chạm vào tâm hồn cậu, hé lộ những mảnh ký ức chưa biết, những sứ mệnh chưa rõ ràng, và nỗi niềm trỗi dậy từ sâu thẳm trong cậu - một nỗi khao khát, một lời nhắc nhở về trách nhiệm và sức mạnh tiềm ẩn.

Rồng Ánh Sáng không hề nói lời nào, chỉ phẩy cánh một lần nữa. Một luồng ánh sáng mạnh hơn, hình thành như cầu vồng xuyên qua tán rừng, dẫn lối Satoshi nhìn thấy một con đường mờ ảo trong sương, nơi cậu nhận ra rằng: có một sứ mệnh đang chờ mình, một lời nhắc nhở từ chính người đã đưa cậu đến vùng núi hoang vu này. Làn ánh sáng ấy không chỉ cứu sống cậu khỏi kiệt sức và nguy hiểm, mà còn đánh thức linh cảm tiềm ẩn: rằng mình không phải một kẻ trôi nổi vô danh, mà là một mảnh ghép trong định mệnh rộng lớn, được chứng kiến và che chở bởi Lumina - Rồng Ánh Sáng huyền thoại.

Satoshi tỉnh dậy khi mặt trời mới ló dạng, ánh sáng nhè nhẹ len qua kẽ lá, hắt xuống lưng cậu. Cơ thể vẫn đau nhức, mỗi cử động đều nhắc nhở về trận chiến đêm qua, về sự kiệt quệ mà cậu vừa trải qua. Nhưng tâm trí cậu lại tràn đầy một cảm giác khó tả - một luồng ấm áp lạ thường, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ, như vẫn còn tồn tại trong cơ thể cậu dư âm của Lumina.

Cậu ngồi dậy, tay chạm lên vạt áo rách tả tơi, và phát hiện trên mặt đất, giữa lớp lá khô và đất ẩm, một dấu vết khác thường: một hình khắc ánh sáng mờ ảo, phản chiếu như ngọn lửa nhỏ nhưng bền bỉ, tạo thành những ký hiệu kỳ dị mà Satoshi chưa từng thấy. Chúng không giống chữ viết, nhưng lại dường như rung động, lặp đi lặp lại theo nhịp tim cậu. Mỗi nhịp tim gõ lên, ánh sáng ấy nhấp nháy như đang nói chuyện, như muốn truyền đạt điều gì quan trọng.

Cậu hít một hơi dài, cố định mắt nhìn kỹ hơn. Từng ký hiệu ấy sắp xếp thành một sơ đồ mờ nhạt, dẫn đường qua khu rừng - như thể Lumina phẩy cánh, để lại ánh sáng làm chỉ dẫn, tạo ra con đường mà chỉ những ai tinh thần đủ minh mẫn mới có thể nhìn thấy. Một luồng rung động dịu dàng len lỏi qua cơ thể cậu, nhắc nhở: "Hãy đi theo ánh sáng."

Satoshi đứng dậy, đau nhức vẫn còn, nhưng bước chân trở nên chắc chắn hơn. Cậu cảm giác được rằng trận chiến với những kẻ phục kích, với bóng tối và nguy hiểm, chỉ là khởi đầu. Và điều quan trọng hơn cả là dấu hiệu Lumina để lại không chỉ là hướng đi, mà còn là lời nhắn: "Con không đơn độc. Một sứ mệnh đang chờ con, và ánh sáng sẽ dẫn con đến nơi cần đến."

Về đến mái nhà gỗ lặng lẽ giữa núi, Satoshi đặt tay lên cánh cửa, thở hổn hển. Mùi khói củi còn sót lại, tiếng chim hót trong thung lũng, và ánh sáng sớm hắt vào phòng - tất cả đều bình thường, nhưng trong mắt cậu, thế giới đã thay đổi. Cậu mở cửa, bước vào, và lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng về quá khứ của bản thân, về sự vắng mặt của cha mẹ, về lý do họ đưa cậu đến vùng núi hoang này.

Trên bàn, một vật nhỏ mà cậu chưa từng để ý bỗng hiện ra dưới ánh sáng: một chiếc hộp gỗ được khắc những ký hiệu tương tự như dấu vết Lumina để lại. Khi mở ra, bên trong là một mảnh giấy, mờ nhạt nhưng rõ ràng, như đã tồn tại lâu năm - một bức thư. Chữ viết mềm mại nhưng dứt khoát, từng dòng như nhắc nhở Satoshi về trách nhiệm mà cậu chưa từng biết:

"Con à,
Nếu bức thư này đến tay con, nghĩa là thời điểm đã tới. Cha mẹ đã gửi con đến nơi an toàn, nơi con sẽ học cách tự đứng vững, vượt qua bóng tối và thử thách. Sẽ có những điều con chưa hiểu, những sức mạnh tiềm ẩn mà con chưa nhận ra. Nhưng một ngày không xa, con sẽ hiểu lý do, và sẽ đủ mạnh để bước ra ánh sáng.
Hãy tin vào bản thân, và theo dõi dấu hiệu mà ánh sáng sẽ dẫn đường."

Satoshi ngồi xuống, tay vẫn cầm bức thư, cảm giác vừa lạ lẫm vừa ấm áp tràn ngập. Cậu nhận ra rằng trận chiến đêm qua, những vết thương, mệt mỏi - tất cả đều là khởi đầu cho một hành trình dài. Và điều quan trọng nhất, chính là ánh sáng kỳ bí của Lumina, phẩy cánh trong đêm tối, đã mở ra cho cậu một con đường mới, dẫn lối đến số phận, đến sứ mệnh mà cậu chưa từng tưởng tượng.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh bình minh chiếu qua rừng núi, nơi dấu vết ánh sáng mờ ảo còn sót lại trên từng nhánh cây, từng tán lá. Tâm trí cậu tràn đầy cảm giác vừa sợ hãi vừa quyết tâm: sợ hãi trước những thử thách sắp tới, nhưng quyết tâm không khuất phục, không bỏ lỡ định mệnh mà Lumina đã hé mở.

Đêm hôm đó, Satoshi không ngủ. Cậu ngồi bên cửa sổ, tay đặt trên bức thư, mắt chăm chú nhìn vào khoảng rừng mờ xa. Trái tim cậu rung lên nhịp đồng điệu với ánh sáng còn sót lại từ Lumina: một nhịp điệu dịu dàng nhưng mạnh mẽ, một nhịp điệu mà chỉ những ai dũng cảm mới nghe được. Và trong lòng cậu, một quyết tâm mới hình thành: bất kể khó khăn hay hiểm nguy nào, cậu sẽ bước theo ánh sáng, khám phá sự thật về chính mình và sứ mệnh mà định mệnh đã trao.

Sáng sớm, khi sương còn phủ mờ trên thung lũng, Satoshi đứng trước cửa nhà gỗ. Gió lành lạnh lùa qua mái tóc, mang theo hương rừng tươi mát, nhưng cũng khiến lòng cậu nhói lên một nỗi nhớ da diết về cha mẹ. Hình ảnh họ - khuôn mặt thân thương, giọng nói dịu dàng trong những ký ức mờ nhạt - hiện lên như sương khói, vừa gần vừa xa. Cậu khẽ nhắm mắt, hít thật sâu, để cảm giác ấy dồn nén trong lồng ngực, biến thành động lực cho bước chân đầu tiên.

Bên vai là chiếc túi vải cũ, nơi cất giữ ít thức ăn, vài dụng cụ, và bức thư từ cha mẹ. Satoshi không biết rằng, mỗi bước đi từ ngôi nhà nhỏ giữa núi rừng này sẽ đưa cậu xa khỏi sự an toàn, nhưng đồng thời lại dẫn đến sự thật về bản thân, về sức mạnh tiềm ẩn mà cậu chưa từng nhận ra.

Cậu bước xuống con đường mòn quanh co, nơi sương đêm còn vương trên lá cây, từng bước chạm đất tạo thành âm thanh rộn ràng, nhưng cũng như nhắc nhở: cậu đang rời bỏ mọi thứ đã quen thuộc, để đối diện với thế giới hỗn loạn ngoài kia. Mỗi bước chân, lòng cậu vừa hối hả, vừa run rẩy - hối hả vì tò mò về những điều chưa biết, run rẩy vì sợ hãi trước hiểm nguy.

Rừng núi dường như thở theo nhịp bước chân cậu. Từng tiếng chim gọi nhau, từng cơn gió xào xạc qua ngọn cây, như dấy lên một điệu nhạc kỳ lạ - vừa hùng tráng, vừa ma mị. Ánh sáng còn sót lại từ Lumina vẫn nhấp nháy nơi khoảng cách xa xăm, như một ngọn hải đăng giữa màn sương dày, dẫn dắt cậu tiến về phía trước. Satoshi cảm nhận rõ ràng rằng, chính ánh sáng ấy là sợi dây liên kết giữa cậu và cha mẹ, là nhịp cầu giữa quá khứ và định mệnh chưa tới.

Bỗng, một tiếng rít gió mạnh xé toạc không gian, khiến cậu chợt giật mình. Trái tim đập nhanh, từng giọt mồ hôi lạnh ứa ra trên trán. Trong khoảnh khắc ấy, Satoshi thấy bóng dáng một con hổ dữ ẩn hiện giữa sương mù, ánh mắt rực sáng đầy nguy hiểm. Cậu nín thở, tay run run nắm chắc cán gậy gỗ - thứ vũ khí duy nhất mang theo.

Nhưng ánh sáng kỳ lạ bỗng len qua tán lá, chạm vào cơ thể cậu như một lớp áo giáp vô hình. Một cơn rung động ấm áp lan tỏa trong tim, nhắc nhở cậu: "Hãy đi tiếp. Đừng sợ." Satoshi hít sâu, bình tĩnh lại, bước tới, và nhấn mạnh: bước chân này không chỉ là hành trình khám phá, mà còn là hành trình để xứng đáng với tình yêu, sự hy sinh của cha mẹ.

Đường đi càng lúc càng dốc, từng bậc đá phủ rêu ướt nhầy trơn trượt. Mỗi lần trượt chân, Satoshi lại nhớ tới bàn tay cha mẹ nâng đỡ cậu ngày còn bé, nhắc nhở rằng không được gục ngã. Trong lòng cậu trào dâng nỗi cô đơn - cậu một mình, giữa núi rừng hoang vu, nhưng lại cảm nhận một kết nối kỳ diệu, như Lumina đang quan sát và dẫn đường.

Trên con đường rừng, cậu phát hiện những dấu vết kỳ dị: lá cây uốn cong theo hình chữ, đá cuội ánh lên màu bạc nhạt, tất cả sắp xếp thành các ký hiệu mà chỉ cậu mới nhận ra - dấu hiệu Lumina đã để lại cho cậu hướng đi. Mỗi khi nhìn vào chúng, một cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò trỗi dậy. Cậu tự nhủ: "Cha mẹ, con sẽ không để mình thất bại... con sẽ tìm ra lý do mọi thứ, và sống xứng đáng với niềm tin của cha mẹ."

Bất ngờ, từ trên cao, một cơn gió dữ dội xé qua rừng, mang theo tiếng rít của sấm sét. Một vài cành cây gãy rơi, đất đá lăn xuống theo dốc. Satoshi khẽ cúi người, né tránh từng hòn đá, từng tán cây rơi, cảm giác mệt mỏi và sợ hãi càng tăng lên. Nhưng ánh sáng từ Lumina vẫn hiện ra trên đỉnh cây, phản chiếu vào mắt cậu, như nhắc nhở rằng không có hiểm nguy nào là vô vọng, nếu con tim đủ kiên định.

Khi mặt trời dần nhô lên, Satoshi tới một thung lũng hẹp. Trên đất, một hồ nước nhỏ phản chiếu ánh sáng lấp lánh, giống như gương mặt cha mẹ nhìn xuống. Cậu quỳ xuống, tay chạm mặt nước, nỗi nhớ trào dâng. "Cha... mẹ... con sẽ không để mọi thứ trôi qua vô ích..." - cậu thầm nói, giọt nước mắt lăn dài trên má, hòa cùng sương sớm.

Ngay lúc ấy, một âm thanh kỳ lạ vang lên - như tiếng vang của chuông gió, như một nhịp tim xa xăm. Satoshi nhìn quanh, ánh sáng mờ nhạt lấp ló từ đá cuội, từ rễ cây - tất cả sắp xếp thành một sơ đồ dẫn đường, chỉ rằng hành trình chưa kết thúc, thử thách phía trước còn khắc nghiệt hơn đêm chiến đấu vừa qua.

Satoshi đứng dậy, cầm chắc bức thư từ cha mẹ, nhìn vào khoảng rừng mờ sương, tim tràn đầy cảm giác vừa run rẩy vừa quyết tâm. Cậu biết rằng mỗi bước đi từ đây sẽ phải đối mặt với nguy hiểm, cô đơn, và cả những bí ẩn chưa từng biết. Nhưng ánh sáng của Lumina, nỗi nhớ về cha mẹ, và quyết tâm chứng minh bản thân chính là ngọn đèn dẫn đường, giúp cậu tiến về phía trước - bước vào hành trình không chỉ để tìm kiếm câu trả lời, mà còn để tìm ra chính bản thân, để trưởng thành, và để xứng đáng với định mệnh mà số phận đã trao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro