Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Sợ

Trên đầu chim sẻ bay vòng vòng, không khí mùa hè nóng bức oi ả, Trịnh Xuân biết đây là con gái của Khương gia, tiểu nữ hài thanh âm mềm mại, chẳng qua khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng chồng chất vết bầm tím do bị ngã.

Trịnh Xuân hỏi "Không phải nó thì là ai?"

Khương Tuệ ngày hôm qua nghe được Tôn Tiểu Uy nói chuyện với bọn trẻ.

"Là Tôn..." Khương Tuệ mới vừa mở miệng Trần Thải Quỳnh đã đưa bàn tay đầy đặn lên che lại miệng cô.

Trần Thải Quỳnh nói "Ai, đứa nhỏ này nói bừa bãi cái gì không biết." Cằm của bà ta hướng về phía Trì Yếm đang quỳ dưới đất hất hất lên, quay đầu nói với Trịnh Xuân:

"Đứa nhỏ này nói bậy ấy mà, không phải nó thì có thể là ai, ông nhìn nó xem, cũng chẳng phủ nhận tí nào."

Khương Tuệ tức giận đến hốc mắt đều đỏ, cô ở trong ngực Trình Thải Quỳnh xoay tới xoay lui muốn đẩy bàn tay của bà ta ra.

Nhưng cô còn nhỏ, sức lực yếu ớt giống mèo con, căn bản không chống trả lại được người phụ nữ làm việc thường xuyên.

Tuy rằng Khương Tuệ không nói được hết câu nhưng người đàn bà đang cãi nhau sáng cả mắt lên.

Đặng Ngọc Liên chống nạnh nói: "Nghe thấy chưa, không phải Trì Yếm nhà này làm vỡ. Trịnh Xuân, nhà này mới dọn tới nên ông tính khi dễ chúng tôi phải không?" Đặng Ngọc Liên đá vào người Trì Yếm "Thằng nhóc thối tha này, còn không mau nói là ai."

Khương Tuệ bị che miệng, ánh mắt tha thiết nhìn anh.

Ánh mắt mọi người cũng đều tập trung trên người Trì Yếm, anh liếm đôi môi khô khốc, lạnh lùng nhìn thoáng qua Khương Tuệ, hồi lâu mới nói "Là tôi."

Đặng Ngọc Liên mở to hai mắt, mặt đỏ tai hồng, mắng không lựa lời "Đồ súc sinh."

Khương Tuệ sợ ngây người, đôi mắt cô như hai trái nho đen chiếu ra hình dáng của anh. Ánh mắt Trì Yếm lương bạc, anh quay đầu đi không nhìn cô.

Bên cạnh cũng có vài tiểu hài tử xem náo nhiệt, có đứa hướng Khương Tuệ làm mặt quỷ "Đồ nói dối."

Trần Thải Quỳnh muốn xem náo nhiệt nhưng bà ta cũng sợ Khương Tuệ gặp phải chuyện gì phiền toái tới mình, vẻ mặt tiếc nuối vội vàng ôm Khương Tuệ tránh ra.

Lần này Khương Tuệ không giãy giụa nữa.

Cô nhìn xuyên thấu qua đám người, ảo não nghĩ, hóa ra một người chán ghét một người, có thể bắt đầu từ khi họ còn nhỏ.

Trần Thải Quỳnh lải nhải bên tai cô: "Con để ý chuyện của tên đó làm gì, Tuệ Tuệ à, Trịnh Xuân và Triệu nương kia đều không dễ chọc, đừng lên tiếng biết chưa?" Bà ta lẩm bẩm nói "Thằng nhãi ranh kia xương cốt cũng cứng rắn thật."

Khương Tuệ nhấp nhấp cái miệng nhỏ hồng diễm không nói gì.

Trần Thải Quỳnh không nhận ra cô không vui, bà ta nói rất nhiều câu khó nghe. Bà ta buông Khương Tuệ ra, còn lặng lẽ bốc trộm đồ ăn trong sân nhà người nào đó.

Khương Tuệ trong lòng rầu rĩ, miệng vết thương trong lòng bàn tay cô bị Trì Yếm cắt qua còn chưa lành hẳn. Trần Thải Quỳnh đưa cô về nhà, vừa lúc Khương Thủy Sinh cũng đã trở lại.

Lúc ăn cơm, Khương Thủy Sinh đột nhiên nói "Đứa trẻ Triệu gia kia quá đáng thương, ba từ tiệm hóa trở về nhà thấy hắn một mình quỳ ở đó. Tuệ Tuệ, tiệm tạp hóa cách nhà chúng ta không xa, buổi chiều con đem cho cậu ấy chút nước sôi để nguội nhé."

Ông mất vợ bởi vậy cũng thương tiếc những đứa trẻ không có cha mẹ.

Khương Tuệ răng sữa chưa thay hết đang chậm rãi gặm cà rốt, cô không quá muốn đi, không phải vì thái độ của Trì Yếm mà giận dỗi mà bởi vì cô cảm thấy Trì Yếm rất bài xích cô, cho dù cô đưa nước Trì Yếm cũng sẽ không uống.

Cô nhớ tới đôi môi khô nứt của Trì Yếm bèn gật gật đầu: "Ba, buổi chiều con tự đi, ba không cần bảo dì Trần chiếu cố con đâu."

Khương Thủy Sinh vội vàng hỏi: "Có phải dì Trần đối xử với con không tốt không?"

Khương Tuệ châm chước nói: "Con đi học cũng tự mình đi, luyện tập nhiều bệnh mới tốt lên được ạ."

"Lỡ bị ngã thì làm sao bây giờ."

Khương Tuệ cười, đôi mắt cong thành vầng trăng non "Con đi từ từ. Ba à, con muốn nhanh một chút khỏi bệnh."

Khương Thủy Sinh không thể cự tuyệt yêu cầu của cô, đành phải đồng ý.

"Vậy để buổi chiều ba nói với dì Trần."

Khương Tuệ nhẹ nhàng thở ra.

Khương Thủy Sinh nói được thì làm được, trước khi cô ra khỏi nhà đưa cho cô một bình nước, còn đội cho cô một cái mũ nhỏ màu vàng che nắng.

Khương Tuệ đứng ở cạnh cửa, nhìn Khương Thủy Sinh đang nói chuyện với Trần Thải Quỳnh cách vách.

Chốc lát, sắc mặt Trần Thải Quỳnh thay đổi, chờ Khương Thủy Sinh đi rồi bà ta cố nặn ra một nụ cười lại gần hỏi Khương Tuệ: "Tuệ Tuệ, con không thích dì sao?"

Khương Tuệ lắc đầu, mở miệng: "Cô giáo nói phải biết tự lập, ba bảo con đưa nước cho Trì Yếm."

Cô xác thật không thích Trần Thải Quỳnh, nhưng mà Trần Thải Quỳnh tâm địa độc ác, cô hiện tại chỉ là một đứa trẻ chín tuổi tư duy chậm chạp, sợ Trần Thải Quỳnh chơi xấu sau lưng, chỉ có thể tránh đi đề tài này.

Trần Thải Quỳnh đen mặt, nhìn Khương Tuệ ra khỏi cửa.

Cô cầm bình nước ấm, chầm chậm đi về phía tiệm tạp hóa.

Chú Trương đang hóng mát thấy cô nhịn không được cười một tiếng "Tuệ Tuệ đi chậm thôi."

Tiểu Khương Tuệ đi đường thực buồn cười, cùng tay cùng chân, ngốc manh đáng yêu.

Khương Tuệ cười khanh khách đáp lời "Vâng ạ."

Thanh âm tiểu nữ oa mềm mụp, lộ ra mấy chiếc răng trắng như gạo nếp.

Khương Tuệ từ nhỏ đến lớn đều rất kiên nhẫn, khoảng cách từ nhà cô tới tiệm tạp hóa những đứa trẻ khác chỉ cần bảy, tám phút là tới nơi, cô đi mất tới nửa tiếng.

Khương Thủy Sinh luôn duy trì thói quen tập luyện cách đi đường cho cô, sợ cô không quen, còn khích lệ cô buổi chiều lúc hoàng hôn cùng bạn bè chơi chơi này đó.

Khương Tuệ đi tới cây xoài thì bị một nam hài tử nhảy ra ngăn cản.

Nam hài tử giống cái pháo nổ, giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô "Khương Tuệ, cậu muốn đi đâu?"

Khương Tuệ ngẩng đầu, trì độn một lúc lâu sau mới nhận ra hắn là Tôn Tiểu Uy.

Nhưng mà nam hài tử không kiên nhẫn, hắn dọa nạt "Nữ hài tử đúng là phiền phức, cậu dám nói cho mọi người thử xem, tôi đánh cậu đấy, tin hay không hả?"
Khương Tuệ trong lòng cảm thấy buồn cười quái dị, thời gian quá xa xăm, cô cũng đã quên thiếu niên bá vương đỏ mặt thổ lộ tình cảm với mình, hiện lại bộ dáng lại giống một con gấu nhỏ hùng hổ.

Thanh âm cô tinh tế, mở miệng nói: "Tin."

Tôn Tiểu Uy á khẩu không trả lời được, nắm chặt tay: "Hừ, dù sao tôi cũng đã cảnh cáo cậu, không cho phép nói với mọi người, bằng không cậu xong đời, mỗi ngày tôi sẽ thả sâu vào trong cặp sách của cậu. Cậu cười cái gì, xấu chết đi được, không cho cười."

Tiểu phôi đản, hùng hài tử.*

*Đại khái là trứng thối, to như gấu gì đó =)))

Khương Tuệ không cười, ngoan ngoãn gật đầu. Hiện tại cô yếu như gà, không đánh lại được Tôn Tiểu Uy, cùng hắn đối nghịch không có tác dụng, ngược lại có khi còn bị đánh.

Tôn Tiểu Uy như đấm vào bông, đôi mắt tiểu nữ oa trong trẻo ngập nước ôn nhu giống hồ nước mùa xuân, Tôn Tiểu Uy hơi mờ mịt sau đó vung đầu rời đi.

Khương Tuệ vất vả đi tới trước tiệm tạp hóa, trên trán đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Hàng mi của cô dài dài, ướt nhẹp như cánh bướm, hữu khí vô lực rũ xuống.

Thời điểm này, thân thể cô chậm chạp, đầu óc cũng thế, cân nhắc chuyện gì cũng phải suy nghĩ hồi lâu. Cho nên tới khi đi đến bên cạnh Trì Yếm cô vẫn chưa nghĩ ra dùng thái độ gì để đối diện với anh.

Trong lòng cô có một bí mật.

Khương Tuệ sợ Trì Yếm, phi thường sợ. Không rõ là vì cái gì nhưng cô sợ anh, sợ ánh mắt của anh.

Mất mặt nhất chính là năm cô tốt nghiệp đại học, nói chuyện với anh còn nói lắp, cách xa còn được, đứng gần anh là cả người cô đều không tự nhiên.

Khương Tuệ an ủi bản thân, hiện tại anh mới mười hai tuổi, hổ lạc đồng bằng không phải đại lão nào, cũng không có gì đáng sợ.

Cô xây dựng tâm lý thật tốt, quyết định cao lãnh một chút, lơ đãng để lại bình nước rồi sẽ rời đi.

Trong tiếng ve râm ran của tháng bảy, Trì Yếm nghe thấy tiếng bước chân kéo dài, anh quay đầu lại.

Tiểu nữ hài phấn nộn hoảng sợ nhìn anh.

Cô loạng choạng chân trái vướng chân phải, ngay sau đó ngã sấp mặt xuống bên cạnh anh.

Chiếc mũ màu vàng nhỏ nhắn lăn đến bên chân thiếu niên, anh nhàn nhạt nhìn cô, sợi tóc vàng hoe màu nắng mềm mại xõa trên vai.

Khương Tuệ "..."

Cô nắm chặt tay nhỏ, chớp mắt khuôn mặt đỏ bừng. Lần đầu tiên cảm thấy thân thể này thật sự khó khống chế, thực sự vô cùng mất mặt.

Khương Tuệ cắn răng, cô chậm rì rì bò dậy từ trên mặt đất, sau đó cởi bình nước treo trên cổ xuống.

Lúc cô ngã xuống, bình nước đập vào bộ ngực nhỏ còn chưa phát dục khiến cô đau đớn.

Cô nhịn đau không xoa, còn nhớ rõ phải tỏ ra cao lãnh một chút, một giây sau Khương Tuệ bật chế độ mặt lạnh.

Sau đó Trì Yếm nghe thấy cô sợ sệt nhút nhát lắp ba lắp bắp nói:

"Anh, anh uống, uống nước không ?" Đôi mắt nữ hài tử ngập nước tựa như màu sắc rựa rỡ của ngày hè.

Khương Tuệ thề, lần đầu tiên trong cuộc đời cô thiếu chút nữa cảm thấy thẹn mà bật khóc.

Cô hận không thể tự đấm cho cái thân thể vô dụng của mình mấy đấm.

Trì Yếm yên lặng tiếp nhận bình nước, vặn nắp chai đổ thẳng vào miệng.

Đôi môi anh khô nứt chảy máu, Trịnh Xuân không cho anh uống nước, Trì Yếm uống có chút vội vàng. Tháng bảy nóng nực, đổi thành người khác có khi đã sớm ngất xỉu. Nhưng mà khối thân thể rách nát này của anh còn rắn chắc hơn so với sắt thép, anh muốn ngất xỉu cũng không được. Không có gì gian nan hơn so với việc phải tồn tại.

Anh một hơi uống hết nước, một giọt cũng không lãng phí.

Anb ném trả bình nước màu xanh lục cho cô, một câu cảm ơn cũng không nói.

Mắt anh rũ xuống, nhẹ nhàng thở phì phò.

Khuôn mặt nhỏ của Khương Tuệ duy trì trạng thái cao lãnh, sau một lúc lâu ngồi xổm bên cạnh anh, cô nhặt mũ lên. Trên người thiếu niên toàn mùi mồ hôi, cách gần anh Khương Tuệ còn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.

Số phận khắc nghiệt biết bao.

Cô cầm bình nước chầm chậm xoay người rời đi, dù sao cũng không mong chờ câu cảm ơn của thiếu niên ngạo mạn này.

Chờ cô đi thật xa, Trì Yếm mới ngẩng đầu.

Dưới bóng cây du, tiểu nữ hài giống một con chim cánh cụt nhỏ.

Còn tỏ vẻ tự tin nghiêm túc, một đôi mắt đào hoa sáng ngời của một con chim cánh cụt nhỏ.

Ánh mắt anh đen sì nhìn cô hồi lâu, khoé môi hơi cong rất khó phát hiện.

Tôn Tiểu Uy chơi bời đủ, mồm líu lo hát về nhà, mặt trời khiến hắn hơi lóa mắt, hắn nheo mắt nhìn, phía sau đại thụ có bóng người mảnh khảnh đang đứng.

Tôn Tiểu Uy hoảng sợ, kinh nghi nói "Trì, Trì Yếm"

Tóc mái thiếu niên ướt đẫm, lạnh lùng nhìn hắn. Tôn Tiểu Uy trong lòng có quỷ, chột dạ cực kỳ. Ngữ điệu lúc nào cũng ương ngạnh của hắn nhịn không được hơi hạ thấp: "Anh đừng tới đây, anh muốn làm gì?"

Vóc dáng Trì Yếm rất cao, anh sắp mười ba tuổi, cao gần một mét bảy. Anh từ trên cao nhìn Tôn Tiểu Uy, môi khô nứt chảy ra một chút máu, thanh âm khàn khàn:

"Ngày hôm qua cộng thêm hôm nay, tao bị đánh hai lần, tổng cộng 143 roi, quỳ sáu tiếng đồng hồ."

Tôn Tiểu Uy lui về phía sau một bước, tay ôm bóng đá, thân thể không khống chế được run lên.

Trì Yếm nói: "Ông nội và ba mày đều làm quan lớn, bà nội mày ở nhà lúc nào cũng chăm sóc nuông chiều mày, nhưng ba mày thì không. Nếu ông ta biết mày là người làm chuyện này, trừ bỏ phải bồi thường tiền cho Trịnh Xuân, từng này roi cũng sẽ đánh trên người mày."

Tôn Tiểu Uy cuối cùng cũng hoảng hốt.

Kỳ thật nếu hắn lớn hơn chút nữa, lời doạ nạt này sẽ không khiến hắn sợ. Hắn là con nhà có chức quyền, mà Trì Yếm không cha không mẹ, còn đem theo em trai ăn nhờ ở đậu nhà cậu mợ. Tuy nhiên mỗi người khi còn nhỏ làm những chuyện sai lầm đều rất sợ bị người lớn phát hiện, có khi chỉ làm vỡ một cái bát trong nhà cũng hận không thể hủy thi diệt tích.

Hơn nữa Trì Yếm bị đánh chửi tàn nhẫn, Tôn Tiểu Uy trực tiếp nhìn thấy, vô hình tăng thêm áp lực trong lòng hắn, hiện tại hắn cực kỳ sợ ba mẹ và hàng xóm biết hắn không chỉ làm chuyện xấu còn nói dối.

Trì Yếm đánh giá giống trong dự đoán không sai biệt lắm, lạnh lùng câu môi "Bắt đầu từ học kỳ sau, mỗi ngày mày mua cho Trì Nhất Minh ban ba một phần đồ ăn. Mua một học kỳ là đủ rồi."

Tôn Tiểu Uy mỗi ngày có mấy đồng tiền tiêu vặt, hắn tiết kiệm tiền tiêu vặt thành một khoản, nghe vậy cắn răng "Tôi mua cho hắn ăn thì anh sẽ không nói ra ngoài sao?"

Trì Yếm ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn.

Tôn Tiểu Uy ôm chặt bóng đá: "Tôi, tôi mua"

Tôn Tiểu Uy ôm bóng đá đi hai bước, nhớ tới cái gì đó liền quay đầu lại nói

"Anh không được nói ra nếu không tôi sẽ nói cho mọi người chuyện anh lục thùng rác tìm đồ ăn."

Trì Yếm xoa xoa vết máu trên khóe miệng, ý vị không rõ cười nhạo "Cứ việc nói."

Sống trên đời này, kẻ đi chân trần không bao giờ sợ xỏ giày.

Cốt khí là cái gì, kiêu ngạo là cái gì, thứ vô dụng này từ sớm anh đã không có, cũng lười có.

Tôn Tiểu Uy thấy anh quả thực không thèm để ý, đành phải nói:

"Được rồi, tôi sẽ mua cho Trì Nhất Minh."

Mặt trời chiếu xuống mặt đất, mồ hôi chảy vào mắt Trì Yếm. Ngay cả sức lực lau mồ hôi cũng không có, anh chỉ dựa vào thân cây khép nhẹ đôi mắt lại.

Anh không cảm nhận được hương vị của gió, cũng không ngửi được mùi hương của cây cỏ, chỉ có mùi vị mồ hôi trên người, dơ bẩn khó ngửi vô cùng.

Chậc, sinh hoạt đúng là mẹ nó rắc rối còn phiền phức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro