Sát thủ thiếu gia - Chương 8
Chương 8: Xui xẻo cực hạn
Editor: Yulmi
Beta: E.l.f
"Tiểu Vũ, mau dừng lại, Triệu Vân Phong sẽ bảo vệ chúng ta, cho dì nhìn tay con một chút..." Vừa chạy vào phòng bệnh, Trần Nhã Nghiên liền hét ầm lên, trong lòng cô đang chờ đợi Triệu Vân Phong, giống như phải có một người bảo vệ ở bên người mới đủ an toàn.
Đáng tiếc, suy nghĩ của tôi và cô ấy rõ ràng không giống nhau, tôi cắn răng nói: "Không được, bọn họ đánh không lại người đó, chúng ta không thể ở đây chờ được."
Trần Nhã Nghiên hơi kinh ngạc, dựa vào ánh sáng trăng, sắc mặt kiên nghị nhìn tôi nói: "Tiểu Vũ, con sao lại như vậy...?"
Sao cái gì? Trong lòng tôi đột nhiên bừng tỉnh, ngay lập tức năng lực ứng biến mạnh mẽ đã phát hiện ra Trần Nhã Nghiên có chút gì đó kỳ quái.
"Dì... Con sợ, chúng ta không thể chờ ở nơi này, dì Nhã Nghiên, chúng ta chạy mau đi, người đó sẽ đuổi tới đây đấy." Tôi vội vàng bày ra vẻ sợ hãi tột cùng, sau đó không nói lời nào, ôm Trần Nhã Nghiên lao thẳng tới trước cửa sổ.
"A? Không đúng... Tiểu Vũ con đừng sợ, không được làm loạn, đây là tầng bốn..." Trần Nhã Nghiên bị tôi doạ đến hồn phi phách tán, muốn giãy dụa đã không còn kịp rồi, tôi nhấc chân đạp cửa sổ, dù muốn hay không cũng nhảy ra ngoài.
Tầng bốn thì có sá gì chứ? Lão tử ngay cả tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông cũng đã từng nhảy rồi! Chỉ có điều... Lần đó là có dù để nhảy mà thôi.
* Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông: (chữ Hán: 东方明珠塔), cao 468m, là tháp truyền hình ở Thượng Hải, Trung Quốc.
Tầng bốn, nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp, tôi trước đây đối với loại độ cao này đương nhiên là không thèm để ý, xoay người là sẽ nhảy xuống ngay, nhưng hôm nay thân thủ đã giảm nhiều, huống hồ còn ôm theo Trần Nhã Nghiên, nếu cứ như vậy mà nhảy xuống, chết thì không chết được, nhưng chắc chắn sẽ ngã gãy chân.
Cũng may lúc tôi nằm viện, từng nằm nhoài ra trước cửa sổ quan sát qua tình huống bên ngoài, nếu như tôi nhớ không nhầm, trước cửa sổ phía bên phải hẳn là có một cây đại thụ, phía dưới là đài phun nước.
Hai chân tôi ở trên bệ cửa sổ giẫm một cái, thân hình thẳng phía bên phải nhào tới. Tôi muốn lợi dụng sự va chạm với cây đại thụ để giảm tốc độ rơi xuống, nếu may mắn hơn thì còn có thể rơi thẳng xuống đài phun nước.
Thời điểm rơi trong không trung, tôi liều mạng xoay người, đem Trần Nhã Nghiên bảo vệ trong lòng, dùng lưng mình mạnh mẽ đập vào trên thân cây, tốc độ rơi lập tức hạ xuống năm phần mười, đồng thời cổ họng tôi cũng dâng lên vị tanh ngọt.
Cố gắng cắn chặt răng, tôi nhìn đài phun nước phía dưới, hai chân lại đạp lên thân cây, sức mạnh điều chỉnh có thể nói là hoàn mỹ, quỹ tích tuyệt đối chính xác. Ầm một tiếng, tôi cùng Trần Nhã Nghiên đồng thời ngã vào trong đài phun nước.
Chỉ tiếc, nước trong đài phun cũng không quá sâu, tôi rơi xuống, đầu váng mắt hoa, Trần Nhã Nghiên hình như lại còn bị thương, nổi lên mặt nước trong nháy mắt liền bắt đầu kêu đau.
"Dì Nhã Nghiên, dì có sao không?" Tôi vội vàng hỏi dò, Trần Nhã Nghiên lắc đầu cười khổ, vừa kích động định lên tiếng trách cứ tôi, nhưng khi vừa hé miệng lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Tôi cũng ngây ngẩn cả người, bởi vì ngay ở chỗ mặt nước chúng tôi nổi lên, một lưỡi dao lạnh lẽo đã gác ở trên cổ tôi, một họng súng lục đen ngòm lại nhắm ngay trán Trần Nhã Nghiên.
"Đáng chết!" Trong lòng tôi thở dài, người xui xẻo uống nước cũng dắt răng, tôi thoát được sự truy kích của Ô Nha thì lại rơi vào nguy hiểm khác, trong bệnh viện bảo vệ cùng cảnh sát rất nhiều, nhưng tôi lại một lúc gặp hai tên sát thủ.
"Vận may thật tốt, ở đây chờ đợi tiếp ứng cũng có thể lập công!" Một tên sát thủ cười lạnh nói, một phát bắt được cánh tay của tôi liền lôi lên bờ, tôi rất muốn phản kháng, dù sao bọn chúng không dám giết tôi, nhưng... Nhìn Trần Nhã Nghiên mặt xám xịt, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt trở vào.
Bọn chúng không dám giết tôi, nhưng lại có thể giết chết Trần Nhã Nghiên.
"Các người... Các người chớ làm tổn thương Tiểu Vũ, cầu xin các người..." Trần Nhã Nghiên nức nở van xin. Lúc này đây cô ấy vẫn còn cố gắng bảo vệ tôi, ai, như vậy thì càng khó để tôi có thể vứt bỏ cô ấy.
"Chớ lộn xộn, đừng làm ầm lên, bọn tao sẽ không làm hại chúng mày." Một tên sát thủ lạnh lùng nói, không nói lời nào liền kéo tôi hướng về phía lùm cây bên trong, tên còn lại thì lại theo sát phía sau Trần Nhã Nghiên.
Con tin mà, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, cứ như vậy cô ấy tạm thời sẽ không bị nguy hiểm, nếu như tôi muốn phản kháng, cũng sẽ có chút phiền phức, bởi vậy tôi không thể ở trước mặt cô ấy biểu hiện quá mạnh mẽ.
Làm sao bây giờ? Trong đầu tôi nhanh chóng suy nghĩ, xem ra tình cảnh trong kho hàng ngày đó lại chuẩn bị tái diễn, tôi phải nghĩ biện pháp đem bọn chúng tách ra mới được.
Viêm Hoàng đã cắt toàn bộ nguồn điện của bệnh viện, tất cả đều đen thui, tối nay bầu trời còn hơi nhiều mây, chỉ có ánh trăng xuyên qua tầng mây cùng rừng cây chiếu xuống dưới mặt đất.
Tôi gắt gao nhìn lên bầu trời, nhìn chằm chằm lên vầng trăng sáng, nhìn chằm chằm từng đám mây đen trong không trung, tôi chỉ có một cơ hội, nhất định phải tính toán thời gian cho chuẩn.
"Ai da..." Tôi đột nhiên vấp vào tảng đá, chân lảo đảo một cái, sát thủ kia vội vã đỡ lấy cánh tay tôi, lại bị tôi khéo léo tránh ra, phù phù một tiếng, tôi liền ngã xuống đất.
"Làm cái gì vậy? Nhanh lên một chút!" Một tên đi cùng hắn khẽ quát, nói xong cũng không để ý chúng tôi, lôi kéo Trần Nhã Nghiên liền cúi người chui vào lùm cây.
"Mày, thằng nhóc này, nhanh, đừng kéo dài thời gian." Sát thủ kia lạnh lùng nói, còn đe dọa vung vẩy con dao trong tay, nhưng tôi căn bản không thèm phản ứng, chỉ là nhìn chằm chằm bầu trời, lại nhìn kỹ lùm cây nơi Trần Nhã Nghiên biến mất.
Đột nhiên, tôi nhanh như cắt nhảy lên, bắt được cánh tay tên sát thủ vặn một cái, đồng thời dưới chân đạp một cái, chuẩn xác đá vào xương đùi của hắn.
"..." Sát thủ kia căn bản là không ngờ được tôi lại nhanh như vậy, không kịp chuẩn bị liền ngã xuống đất, mà tay hắn vừa bị tôi vặn một cái, cú ngã này chẳng khác nào...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại trong nháy mắt biến mất, bởi vì tôi một cước dẫm lên phía sau lưng hắn, lưỡi dao cắm sâu vào lồng ngực hắn.
"Ngu quá, chẳng trách lại ở đây chờ tiếp ứng ." Tôi cười lạnh, cái tên này ngay cả hai tên mà tôi giết chết ở trong kho hàng cũng không bằng, cùng lắm cũng chỉ là cấp bậc thứ hai mà thôi.
"Xảy ra chuyện gì? Mày đã làm cái gì?" Từ bên trong lùm cây, một tên sát thủ khác nhô đầu ra hỏi, sắc mặt lập tức thay đổi, cũng không kịp để ý Trần Nhã Nghiên, nhanh chóng chạy về phía tôi.
"Đừng..." Trần Nhã Nghiên theo bản năng muốn kéo hắn, lại bị hắn ta đạp ngã xuống đất.
Mà tôi không nhúc nhích chút nào, thậm chí không thấy họng súng đen ngòm đã chĩa về phía mình, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn ánh trăng trong sáng.
Tôi khẽ nhếch môi cười lạnh, tay phải nhanh như điện xẹt đưa về sau lưng, xoay cổ tay một cái, con dao đã nắm chặt trong tay, cùng lúc đó mây đen đột nhiên bao phủ toàn bộ bầu trời.
Chỉ là một đám mây đen thôi, nhưng vừa vặn vào đúng lúc này lại chặn mất ánh trăng, trong bóng tối, tên sát thủ kia không nhìn rõ được tôi, căn bản là phản ứng không kịp.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, không chỉ một tiếng, mà là liên tiếp không ngừng, Trần Nhã Nghiên ở bên trong lùm cây bị doạ đến mức run rẩy cả người, dù cô trừng lớn hai mắt nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Giằng co hơn mười giây, tiếng kêu thảm thiết ngừng lại thì đám mây đen cũng chậm rãi tản ra, ánh trăng lại một lần nữa chiếu xuống, lúc này Trần Nhã Nghiên mới nhìn rõ tình huống trước mặt, chỉ một chút, cô hoàn toàn hoảng loạn.
Trước mặt cô, tên sát thủ kia đã ngã xuống trong vũng máu, máu me khắp người, không ngừng co giật, trên người hắn chí ít cũng phải có hai mươi nhát dao, tay phải bị chém máu thịt be bét, súng lục đã sớm rơi xuống đất, đáng sợ nhất là cổ của hắn, khí quản bị cắt đứt, hắn liều mạng há miệng thật to nhưng không phát ra thanh âm nào.
Mà tôi ngồi trên mặt đất cách hắn một mét, cả người run rẩy, trong tay nắm con dao máu me đầm đìa, môi run đến mức va vào nhau.
"Sao lại thế..." Trần Nhã Nghiên ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Vũ... Là con làm?"
"Không... Không biết." Tôi ngạc nhiên đáp: "Vừa nãy... Vừa nãy con rất sợ, trời rất tối... Cái gì cũng không nhìn thấy, con... Con liền liều mạng dùng dao chém lung tung, nhưng... Sau đó hắn cứ như vậy ."
Tôi đột nhiên thấp giọng nức nở: "Con giết hắn rồi! Con giết chết hắn thật rồi..."
Thấy tôi bị doạ sắp phát điên, Trần Nhã Nghiên vội vã nhào tới ôm lấy tôi, run giọng nói: "Đừng sợ, Tiểu Vũ đừng sợ, không sao rồi, dì ở đây, kỳ thực hắn đáng chết, kỳ thực..."
Giọng nói uyển chuyển đột nhiên dừng lại, bởi vì Trần Nhã Nghiên lại thấy được một cảnh tượng khác ở sau lưng tôi, một tên sát thủ khác cũng đang nằm trong vũng máu.
"Hắn làm sao vậy...?" Trần Nhã Nghiên trợn mắt lên, tôi cũng sợ đến hét lên một tiếng, liều mạng chui vào trong lòng cô ấy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Con... con không biết, con cái gì cũng không biết..."
Trần Nhã Nghiên nuốt nước bọt, run rẩy lật người tên sát thủ kia, lại phát hiện một con dao nhọn đang cắm trên ngực hắn, mà chuôi đao lại đang bị hắn nắm trong tay.
"Mới vừa... Vừa nãy hắn đột nhiên té lộn mèo một cái, sau đó kêu thảm một tiếng liền bất động rồi." Trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi nói.
"Đột nhiên sao?" Trần Nhã Nghiên ngạc nhiên nói, tôi vội vàng liều mạng gật đầu.
Tôi diễn rất chân thực, cho dù vậy vẫn khiến Trần Nhã Nghiên nghi ngờ. Bất ngờ? Có khả năng sao? Hai lần liên tiếp?
Tự ngã xuống đất, tự mình giết mình, đây là việc mà một sát thủ chuyên nghiệp có thể làm ra sao? Được rồi, cứ cho là có một tên ngu như thế đi. Nhưng tên kia thì sao?
Bầu trời tại sao lại đột nhiên có một áng mây ngăn trở tầm mắt mọi người mà trùng hợp đến thế? Tôi còn nhỏ tuổi, thân hình lại gầy yếu, múa đao chém lung tung là có thể giết chết một tên sát thủ đang cầm dao ư? Lại còn khiến hắn chết cực kỳ thê thảm nữa?...
Đây đương nhiên không phải sự cố, tất cả mọi thứ đều là do tôi dày công tính toán, đến cả thời gian đám mây che khuất ánh trăng cũng chính xác đến từng giây, nhưng tôi không thể nói cho Trần Nhã Nghiên, vì thế tôi chỉ có tiếp tục giả ngu.
"Dì Nhã Nghiên, con... Con rất sợ." Tôi run giọng nói.
Trần Nhã Nghiên lúc này mới tỉnh ngộ, tuy rằng vẫn không nghĩ ra được chuyện là như thế nào, nhưng cô ấy cũng biết hiện tại không phải thời điểm để truy cứu, sau khi an ủi tôi thêm hai câu, liền dứt khoát kéo tôi chạy khỏi nơi này.
Có đôi khi, người xui xẻo uống nước cũng sẽ dắt răng, câu nói này dùng vào lúc này thì không thể thích hợp hơn.
Tôi tránh được Ô Nha, nhưng lại xui xẻo gặp phải hai tên sát thủ đang chờ đợi tiếp ứng, sau khi tôi giết chết hai tên sát thủ này, thì lại xui xẻo gặp phải ...
Việc xui xẻo nhất phải nói đến chính là trong bệnh viện có nhiều vệ sĩ và cảnh sát như vậy, nhưng sau khi tôi lao ra phòng bệnh lại liên tiếp gặp phải sát thủ, một khắc đó, tôi thật sự rất muốn chửi thề!
"Chúng mày còn muốn bỏ chạy sao? Quên đi..."
Âm thanh lạnh lùng từ trên không trung vang lên, tôi vội vàng ngẩng đầu, nhưng suýt chút nữa khóc lên, một tên sát thủ mặc đồ đen thui giống như một con chim lớn từ trên trời hạ xuống, chuẩn xác ngăn cản đường chạy trốn của chúng tôi.
Khuôn mặt đáng sợ toàn sẹo, thân hình được che phủ không rõ hình dạng, cả người tản ra sát khí quỷ dị, chính là một trong mười đại sát thủ, Ô Nha – sát thủ thứ chín!
"Mình chết chắc rồi." Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, đây phải gọi là xui xẻo đến cực hạn nhỉ?
Giản Tiểu Mẫn chết rồi? Triệu Vân Phong chết rồi? Quên đi... Tôi đã không còn để ý tới bọn hắn, có điều đột nhiên tôi nghĩ đến Lê Quân khiến người ta chán ghét kia, nếu như hắn ở đây thì cũng có thể đối kháng với Ô Nha.
Lê Quân a Lê Quân, tuy rằng tôi rất ghét hắn, nhưng cái tên khốn ấy định lúc nào mới đến chứ?
"Nhã Nghiên, nhanh chạy về phía rừng cây, mục tiêu của hắn là con, không phải dì!" Tôi thấp giọng quát lên, nắm chặt con dao trong tay, đã chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể liều chết.
Dù tôi trốn không thoát, nhưng tối thiểu cũng phải nghĩ ra biện pháp cứu đượcTrần Nhã Nghiên!
Trần Nhã Nghiên hơi kinh ngạc, hiển nhiên không hiểu tôi vì sao đột nhiên không gọi là dì mà lại gọi thẳng tên huý, cô ấy nhìn khuôn mặt nhỏ kiên nghị của tôi, theo bản năng gật gật đầu, nhưng lại đột nhiên lắc lắc đầu.
"Không đúng, hẳn là dì phải bảo vệ con, Tiểu Vũ con chạy mau!" Trần Nhã Nghiên run giọng nói, đưa tay muốn cướp con dao trong tay tôi.
"..." Tôi không còn gì để nói.
"..." Ô Nha đầy mặt khinh thường.
Cái quái gì vậy? Cận kề cái chết rồi còn định diễn trò cẩu huyết này sao? Lại bảo đây không phải là ngôn tình đi.
"Thực ra chúng mày cũng không cần chạy trốn." Ô Nha cười lạnh nói, sau đó liếm môi một cái, một khắc đó tôi rõ ràng phát hiện, ánh mắt cô ta nhìn Trần Nhã Nghiên hiện ra một tia quỷ dị, vết sẹo trên mặt dường như muốn nứt ra.
"Nguy rồi!" Tôi biết đây là biểu hiện cuồng ngạo, khát máu đến cực hạn của Ô Nha.
Thân thể hơi động, Ô Nha mặt cười gằn ép tới, nhịp tim của tôi trong chớp mắt tăng gấp đôi, đẩy Trần Nhã Nghiên ra, rồi liều lĩnh cản phía trước.
Hai chân hơi uốn lên, phần eo cũng giống như vậy, thậm chí ngay cả cánh tay cầm dao cũng dần dần uốn lượn, toàn bộ thân thể của tôi không khác nào một cây cung bị kéo dài, sức mạnh nhanh chóng ngưng tụ.
Tôi không thể dừng hành động của bản thân nữa, dù cho bị Trần Nhã Nghiên nhìn ra kẽ hở cũng không sao, đối phó với một cao thủ như Ô Nha, tôi nhất định phải dùng tuyệt chiêu!
Trong tiếng quát lạnh, thân thể tôi cong như một cây cung, giống như một mũi tên nhọn bay thẳng về phía trước, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt Ô Nha liền cứng đờ, hiện ra một vẻ khó tin.
Quá nhanh, sao băng cũng không thể so sánh được, nhanh như chớp cũng không đủ hình dung! Tôi và Ô Nha trong lúc đó ít nhất cũng cách bảy, tám mét, nhưng trong nháy mắt, tôi đã đến trước mặt cô ta.
Nhanh không chỉ là tốc độ, còn có con dao trong tay tôi. Nhanh như điện xẹt? Ừ, gần đúng rồi đấy!
Thuấn Thiểm, là một tuyệt kỹ trứ danh trong giới sát thủ, hơn nữa bởi vì xếp hạng của người sáng tạo ra nó rất cao, cho nên tiếng tăm của chiêu này so với ảo ảnh Ô Nha càng nổi tiếng hơn nhiều.
Có điều, chiêu này nguyên bản cũng không thuộc về tôi, mà là Huyết Hồ, bởi vì tôi không muốn bị Ô Nha nhìn ra thân phận thật sự, cho nên chỉ là mô phỏng theo tuyệt kỹ của hắn thôi.
Con dao giống như một tia chớp, ánh dao hắt lên khuôn mặt đáng sợ của Ô Nha, cũng làm rõ vẻ mặt kinh hãi của cô ta. Cô ta đã quá sơ suất, có lẽ không ngờ được một thằng nhóc như tôi lại có thể dùng đệ nhất tuyệt kỹ trong giới sát thủ như thế này!
Dùng ảo ảnh di chuyển, thân thể Ô Nha run rẩy, nhưng chậm một bước, con dao của tôi đã kề sát trên ngực cô ta, bất ngờ rạch một nhát, một dòng máu như mũi tên phun ra từ miệng vết thương trên ngực cô ta.
Một nhát thành công! Dù sao tôi cũng từng nằm trong top mười cao thủ, dù sao thứ hạng của tôi đã từng vượt xa Ô Nha! Huống hồ giờ khắc này là mượn lúc cô ta bất cẩn mà đánh lén.
Chỉ tiếc, sức mạnh của tôi quá yếu, thân thể này cũng chưa hoàn toàn thích ứng, động tác cùng kỹ xảo đều sai lệch rất lớn, vì lẽ đó một nhát dao kia vung ra thực sự quá nông.
Ô Nha lảo đảo lùi về sau, tôi vội vàng uốn mình nghĩ đến muốn truy kích lần nữa, nhưng cũng bỏ quên hai việc.
Một, chiêu này đối với gánh nặng của thân thể rất lớn, tôi có thể sử dụng hai lần cùng lúc? Chỉ mới một lần mà hai chân tôi đã bắt đầu run rẩy kịch liệt rồi đây.
Hai, tôi không có súng lục, vì thế chỉ có thể dùng dao, nhưng Ô Nha rõ ràng không phải...
Pằng, viên đạn chuẩn xác bắn trúng đùi phải, tôi đau đến mức cả người run lên, mông đánh phịch một cái liền ngã xuống đất, đồng thời trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, lúc này, thật sự xong rồi.
"Thằng ranh này sao lại..." Ô Nha sững sờ nhìn ngực mình, mắt bừng bừng lửa giận, quát lên: "Mày! Đáng chết!"
Súng lục, lần thứ hai chỉ về phía tôi, trong tiếng nổ, mấy vệt sáng trắng chuẩn xác bắn trúng tôi, hai tay hai chân đồng thời tuôn máu, tôi đau đến mức suýt nữa ngất đi.
"Tiểu Vũ... Không được, dừng tay!" Tiếng hét thê lương từ phía sau vang lên, Trần Nhã Nghiên lại liều mạng chạy về phía tôi.
Tôi sợ đến mức nhanh chóng hét lớn: "Đừng... Đi, đi mau, đi mau lên!"
Trần Nhã Nghiên sẽ nghe lời tôi sao? Đáp án rõ ràng là không, tôi không biết cô ấy lấy dũng khí từ đâu tới, cũng không hiểu cô ấy vì sao lại liều mạng quên mình, trên thực tế, tôi căn bản không phải là con của cô ấy, Chu Vũ thực sự cũng không phải con đẻ của cô.
Một khắc đó, tôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Trần Nhã Nghiên đã nhào vào trên người tôi, cô ấy căn bản không có dũng khí đi đối kháng Ô Nha, nhưng lại có dũng khí dùng thân thể của chính mình đỡ đạn cho tôi.
Thực sự là... Người phụ nữ này... Ngu ngốc một cách đáng yêu.
Ô Nha cười gằn, tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm, nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể lặng im chờ đợi cái chết.
Hoặc là, làm một người xui xẻo đến cực hạn, cũng sẽ có chút vận khí, hoặc là, ông trời đối với một người xui xẻo như tôi nảy sinh lòng thương hại, ngay tại lúc tôi tuyệt vọng nhất, thì một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Tôi giật mình ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một bóng người to lớn lao đến, lao thẳng về phía Ô Nha.
Triệu Vân Phong? Hắn không chết? Có điều nhìn bộ âu phục đã bị máu làm nhiễm đỏ của hắn có thể thấy hắn đã bị thương nặng, đây là lần cố gắng cuối cùng của hắn, nhưng cũng chỉ là cung giương hết đà.
Cười gằn một tiếng, Ô Nha đối với loại chiêu thức tấn công có sức mạnh nhưng không có tốc độ này của Triệu Vân Phong thì không thèm để ý chút nào, thoáng nghiêng người liền tránh được, chân đạp chếch một cái liền đem hắn đá bay ra xa bảy, tám mét.
Ầm, Triệu Vân Phong ngã xuống đất, cả người run rẩy không dậy nổi, trong lòng tôi lại bi ai thở dài.
"Dừng tay!" Tiếng rít gào lại nổi lên, lại một bóng người nhào xuống từ trên tầng, Giản Tiểu Mẫn? Cô ấy cũng không chết?
Ầm, bụi bay tứ tung, Giản Tiểu Mẫn ngã cách tôi một mét, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"..." Tôi lườm một cái, con người này có phải ngu ngốc bẩm sinh hay không mà đến đây bán mạng? Dù chỉ bị thương nặng thì cũng đừng nhảy, ngã chết thì tính cho ai bây giờ?
Ngay lúc tôi đã hết hi vọng, hai người tới cứu kia cũng đã bất tỉnh thì tiếng của người thứ ba vang lên, là một tiếng súng vang, một tia sáng trắng ầm ầm mà tới.
Pằng! Thân thể Ô Nha lung lay, mọi việc xảy ra quá bất ngờ, cô ta không kịp chuẩn bị nên căn bản không có cách tránh né, phía sau lưng bị bắn đến máu me đầm đìa. Ô Nha kinh ngạc lập tức quay đầu, tiếng súng lại vang lên, viên đạn xé gió bay tới.
Ô Nha dù sao cũng nằm trong top mười sát thủ giỏi, ảo ảnh ngay lập tức được xuất ra, viên đạn xẹt qua góc áo, nhưng cô ta chưa kịp đắc ý thì vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.
Cô ta tránh thoát được viên đạn nhưng không tránh khỏi một tia sáng trắng khác bay đến cùng viên đạn, đó là một con dao, chuẩn xác cắm sâu trên bả vai của cô ta.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Ô Nha đau đến cả người run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm rừng cây phía trước, cô ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai có thể trong nháy mắt làm cô ta bị thương tới hai lần!
Đáng tiếc, còn chưa kịp thấy rõ thì bên tai Ô Nha đã nghe được một loạt âm thanh truyền đến. Từ phía sau, vài tên vệ sĩ nhanh chóng chạy tới, còn có vài đặc công võ trang đầy đủ theo sau.
Cứu viện cuối cùng cũng đã tới, tôi kích động suýt chút nữa khóc lên, tuy rằng tới chậm, nhưng dù gì cũng đúng lúc.
"Đáng chết!" Ô Nha sắc mặt cực kỳ khó coi, cô ta biết không có cơ hội để bắt cóc tôi. Cho dù cô ta không sợ vài tên vệ sĩ bình thường kia, nhưng người ở trong rừng kia chắc chắn là cao thủ.
Ảo ảnh lại được sử dụng, bóng cô ta nhanh như gió lao vào màn đêm đen kịt. Đây chính là tố chất của một sát thủ chuyên nghiệp, một khi nhiệm vụ thất bại, sẽ không chút do dự trốn xa.
Bởi vì dưới cái nhìn của Ô Nha, tính mạng của cô ta so với việc bắt cóc tôi càng quan trọng hơn vạn lần, có điều ở thời khắc cuối cùng, cô ta còn mạnh mẽ trừng mắt nhìn tôi. Ánh mắt kia lạnh lùng, đầy hận ý. Từ đầu chí cuối, cô ta không ngờ được mình sẽ thất thủ, có lẽ là không cam lòng!
Đám vệ sĩ muốn đuổi theo, nhưng trong rừng truyền ra một tiếng nói nham hiểm: "Đừng đuổi theo, các cậu không phải là đối thủ của cô ta, bảo vệ tốt Tiểu Vũ thiếu gia cùng phu nhân!"
Là Lê Quân! Tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, chỉ có hắn mới có thể trong thời gian ngắn khiến Ô Nha bị thương hai lần, cũng chỉ có hắn mới có thể giải trừ nguy cơ của tôi.
Nhưng tôi không cảm kích hắn, ngược lại cả giận nói: "Anh có ý gì thế hả? Tại sao không dứt khoát chờ chúng tôi chết sạch rồi mới trở lại?"
Giản Tiểu Mẫn đã nói rất rõ ràng, Lê Quân trong vòng mười phút là có thể chạy tới, từ lúc bắt đầu đến bây giờ đâu chỉ mười phút? Thời gian có khi đã trôi qua mấy lần mười phút rồi.
Lê Quân chậm rãi từ trong bụi rậm đi ra, căn bản không phản bác lại tôi, ngược lại quay sang hỏi tình hình từ đầu tới cuối từ mấy tên vệ sĩ. Cái tên khốn này... Khinh người quá đáng!
"Mọi chuyện tạm thời đã ổn. Tổng cộng mười một tên bị chết, còn có ba, bốn tên trốn mất. CHúng tôi tổn thất cũng không ít. Có bảy anh em thiệt mạng, số người trọng thương vượt quá hai mươi người, bị thương nhẹ thì càng nhiều hơn." Một tên vệ sĩ thấp giọng đáp.
A... Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức hiểu nguyên nhân những người này đến muộn, bọn họ cũng đã trải qua một hồi chém giết giành sự sống không kém gì tôi.
Tuy rằng đoán trước được đêm nay sẽ không được tốt đẹp, nhưng tôi vẫn không nghĩ tới sẽ tổn thất lớn như vậy, cái mạng này xem như là nhặt được về, nhưng trong lòng tôi không có bao nhiêu vui mừng. Nhìn đám vệ sĩ máu me đầy mình, trong lòng tôi cũng có chút mềm lòng.
Đây là lần đầu tiên tôi được nhiều người không quen biết như vậy dùng tính mạng để bảo vệ!
"Biết rồi, mang những người bị thương đi chữa trị, thông báo xuống dưới, ông chủ sẽ không bạc đãi ai cả, gia đình của những người bị chết sẽ được chăm sóc thỏa đáng." Lê Quân mặt đầy đau xót nói, cuối cùng mới đi đến bên cạnh tôi.
"Thực ra tôi đến đã lâu rồi, nhưng bị đám sát thủ giữ chân, xin lỗi Tiểu Vũ thiếu gia, việc này tôi thật sự lấy làm tiếc."
"Sát thủ? Bị giữ chân?" Tôi sững sờ, híp mắt dựa vào ánh trăng, lúc này mới phát hiện cả người Lê Quân đều là máu, quần áo đỏ thẫm, trên ngực cũng bị chém mấy nhát, còn có mấy vết thương cực kỳ đáng sợ!
"Anh bị thương? Làm sao có thể?" Tôi ngạc nhiên nói, thực lực của Lê Quân ra sao, tôi quá rõ ràng. Rốt cuộc phải là ai mới có thể khiến hắn bị thương thành ra như vậy? Ngay cả thời kỳ đỉnh cao của tôi dù muốn thắng hắn cũng cực kỳ khó khăn.
Người khiến hắn bị thương là ai? Tôi rất nhanh đã hiểu, bởi vì tôi thấy được trên vai hắn có một vết máu, đó là vết thương do súng gây ra, hơn nữa hình dạng rất quỷ dị, là hình chữ thập, ngoài ra trên cánh tay trái của hắn còn cắm một con dao, chuôi dao bằng vàng, lưỡi dao cũng bằng vàng.
Vết đạn hình chữ thập, con dao bằng vàng! Tôi hít một hơi thật sâu, trong lòng run rẩy.
Huyết Hồ, thì ra mày cũng tới đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro