Sát thủ thiếu gia - Chương 6
Chương 06: Si mê
Editor: Yulmi
Beta: E.l.f
"Đến đâu hay đến đó vậy." Tôi thầm quyết định ở trong lòng.
"Tiểu Vũ, con vừa mới cùng ba nói chuyện gì thế?" Trần Nhã Nghiên quay đầu hỏi: "Chuyện gì mà cả dì và chú Lê cũng không được biết vậy?"
"Không có gì, chỉ là muốn mua xe gắn máy nhưng ba không cho." Tôi thuận miệng trả lời.
"Xe gắn máy? Con muốn xe gắn máy làm gì?" Trần Nhã Nghiên kinh ngạc nói: "Con đã có Porsche gt2 bản giới hạn rồi mà."
"A? Tôi có Porsche gt2 bản giới hạn?" Tôi suýt chút nữa là ngất đi, gt2 loại mới nhất, ít nhất cũng phải bốn trăm vạn. So với cái xe tôi đã đi trước lúc trọng sinh thì... Trời ạ....
Huống hồ Chu Vũ mới mười bốn tuổi, giấy phép lái xe cũng không có, trước đây hắn vốn là siêu cấp trạch nam, Chu Quốc Hào mua gt2 cho hắn làm gì? Để trưng bày cho đẹp chắc?
Xem ra con nhà giàu thực sự quá xa hoa, khiến tôi càng ngày càng không muốn bỏ qua.
Nếu Chu Quốc Hào không chịu đem gút mắc giữa hắn và đám người Viêm Hoàng nói cho tôi biết, thì tôi cũng chỉ có thể trước tiên đem hết toàn lực chăm sóc tốt cho mình, cả ngày nằm ở trên giường bệnh tuy rằng rất thoải mái, nhưng nếu như tôi không muốn chết thê thảm, vẫn nên tĩnh dưỡng cho khoẻ hẳn đi đã.
"Ba mươi mốt, ba mươi hai... Bốn mươi lăm, bốn mươi sáu..." Nằm trên mặt đất tập hít đất, tôi bắt đầu liều mạng rèn luyện thân thể yếu ớt đến đáng thương này, lúc này khôi phục thực lực là chuyện quan trọng nhất.
"Tiểu Vũ thật là lợi hại, có thể hít đất nhiều như vậy." Trần Nhã Nghiên kinh hô "Thế mà trước đây dì cũng không biết đấy."
Tôi lắc đầu cười khổ, biết mới là lạ, với thân thể của Chu Vũ, sợ là miễn cưỡng cũng chỉ được mười cái, coi như tôi dựa vào ý chí kiên cường của sát thủ thì hai tay cũng đã run rẩy sắp ngã.
"Bốn mươi chín, năm mươi... Đáng chết, dì Nhã Nghiên giúp con một chút." Tôi thở hồng hộc nói: "Giúp con đè lên chân, con làm tiếp mấy cái."
"Ồ..." Trần Nhã Nghiên vội vã chạy tới, tuy rằng không hiểu tôi tại sao lại phải liều mạng như vậy, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Tuy rằng ý chí sát thủ rất cứng rắn, nhưng tôi chỉ có thể làm hai mươi cái rồi không cách nào nhúc nhích, quá yếu quá yếu, đối với thân thể của Chu Vũ mà nói, như thế này đã là cố gắng lắm rồi.
"Sau chuyện kia, Tiểu Vũ thay đổi thật nhiều đấy." Nhìn tôi thở hồng hộc nằm trên giường, Trần Nhã Nghiên mỉm cười nói: "Có điều như vậy lại tốt hơn, rất ra dáng một đấng nam nhi."
"Thật ạ? Dì Nhã Nghiên bị con hớp hồn rồi hả?" Tôi cợt nhả hỏi, Trần Nhã Nghiên khuôn mặt đỏ lên, làm bộ tức giận đập tôi một cái, lại khiến cho tôi trong lòng ngọt ngào vô cớ.
Người phụ nữ này, thật sự quá khen, chỉ tiếc bị Chu Quốc Hào đoạt được trước, mà tôi hiện tại lại là con trai của người ta, ai... Ngoại trừ thỉnh thoảng đùa giỡn một chút thì cũng chỉ có thể cảm thán tạo hóa trêu người .
"Dì Nhã Nghiên, dì có thể hỏi ba giúp con làm thủ tục xuất viện không, con thấy hiện tại đã tốt lắm rồi, muốn về nhà." Tôi vừa ăn bánh vừa nói.
Trần Nhã Nghiên hơi run run: "Nhanh như vậy sao? Tiểu Vũ không muốn nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày sao? Cha con đã xin phép ở trường cho con rồi, không cần phải gấp."
"Trường học?" Tôi ngạc nhiên, đưa tay lau mồ hôi, tôi quên Chu Vũ chỉ mới mười bốn tuổi, còn đang đi học, mà tôi trước trùng sinh một ngày lớp học chính quy cũng chưa từng vào, thế này có thể có chút phiền phức.
Nhưng tôi vẫn kiên trì phải về nhà, không phải là bởi vì vấn đề trường học, mà là tôi phải sớm quen thuộc nơi tôi sắp sống, dù sao sau này rất có khả năng tôi sẽ lợi dụng nơi đó làm pháo đài, đối đầu với tổ chức sát thủ Viêm Hoàng kia.
"Tiểu Vũ muốn ra viện? Được rồi, tôi phái người đi đón con là được." Chu Quốc Hào không chút do dự đáp ứng.
Tuy rằng còn có chút bận tâm tới thân thể của tôi, nhưng ông nói, thường xuyên mời mấy bác sĩ tư, cùng với đó lại mời mấy mỹ nữ hộ sĩ cùng chuyên gia dinh dưỡng về nhà chăm sóc thân thể của tôi, lại mời thêm mấy đầu bếp am hiểu về dược thiện nữa.
Người có tiền... Ai, thật là khác biệt mà.
"Ông chủ, ngày hôm nay hình như không tiện, không bằng để thiếu gia ở lại thêm một hôm, ngày mai chúng ta tới đón về." Trong điện thoại đột nhiên mơ hồ truyền đến tiếng Lê Quân, cái tên này lại muốn làm gì?
"Dù sao ông cũng biết cục trưởng Lý liệt thiếu gia Tiểu Vũ vào đối tượng quan trọng cảnh sát cần bảo vệ, bây giờ muốn ra viện cũng cần nói với họ một câu thì tốt hơn, mặt khác thiếu gia không thể cho khẩu cung cụ thể, không bằng ngày mai tôi tự mình tới bệnh viện, chuẩn bị tốt tất cả sẽ đón cậu ấy về nhà." Lê Quân trầm giọng nói "Với lại ngày hôm nay cũng đã hơi muộn rồi ."
Chu Quốc Hào gật gật đầu, tôi nằm đối diện cũng gật gật đầu, tuy rằng Lê Quân rất quá đáng, nhưng hắn nói mấy câu nói này đúng là rất hợp tình hợp lý.
"Được thôi, vậy ngày mai con xuất viện." Tôi đáp ứng nói, lại cùng Chu Quốc Hào hàn huyên vài câu liền gác máy.
Như vậy cũng được, vừa vặn có thời gian cùng nhóm y tá mỹ nữ trong bệnh viện nói lời chào, hơn nữa bây giờ đã là bốn giờ chiều, cũng không vội gì một buổi tối.
Chỉ là tôi cũng không biết buổi tối cuối cùng này, lại xảy ra rất nhiều chuyện tôi không ngờ tới.
Bệnh viện buổi tối rất yên tĩnh, đặc biệt là ở tầng cao nhất dành cho bệnh nhân VIP, ngoại trừ ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng ve kêu, thì không còn âm thanh nào khác.
Ngoài cửa có không ít vệ sĩ và cảnh sát, nhưng vách tường cách âm rất tốt, đem toàn bộ phòng bệnh tạo thành một không gian độc lập hoàn mỹ, mà trong không gian này chỉ có hai người, tôi cùng Trần Nhã Nghiên.
Chương trình đang phát trên TV rất tẻ nhạt, tôi bật đi bật lại liền không thèm xem nữa, nằm trên giường nghĩ đến việc xuất viện ngày mai, lại nhìn xem Trần Nhã Nghiên đang làm gì.
Chỉ một chút, tôi liền hít một hơi thật sâu.
Góc tường trên ghế salông, dưới chiếc đèn bàn trang nhã, Trần Nhã Nghiên cả người cuộn mình trong sô pha, tay nâng một quyển tiểu thuyết, ngón tay lật giở xem say sưa.
Tôi cũng không quan tâm cô ấy xem cái gì, tất cả sự chú ý đã sớm bị dáng dấp ngây thơ khả ái của cô ấy hấp dẫn.
Ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt kiều mị, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra một tầng nhàn nhạt trắng nõn, áo ngủ trên người cũng là màu trắng, không khác nào thiên sứ xuất trần, tôi càng nhìn càng thêm say mê.
Trần Nhã Nghiên đeo một chiếc kính gọng vàng, khiến cho vẻ quyến rũ càng thêm đẹp, nhưng lại đầy cao quý trang nhã cùng khí chất mẫn tuệ.
Trời ạ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ cô ấy mang kính mắt, khuôn mặt tràn đầy khí chất, nhìn tia sáng vụt qua đôi mắt to đằng sau gọng kính, ngón tay chạm nhẹ đôi môi đỏ kiều diễm.
Một khắc đó, tim tôi đập thình thịch, chỉ hận không thể tiến lên ôm lấy cô ấy mà hôn sâu, trời ạ, sau khi xuất viện phải sắm ngay một chiếc kính mới được.
Tôi vô cùng thích những người con gái mang kính mắt, đã gần như là mang bệnh rồi.
Nếu có lên mạng tìm phim để xem thì mục tiêu đầu tiên của tôi luôn là những bộ phim có nữ chính đeo kính, kể cả chọn mỹ nữ hầu rượu ở trong phòng bao thì cũng luôn ưu tiên những người đeo kính, nếu như không có, tôi thậm chí sẽ lấy ra kính mắt luôn đem theo bên người yêu cầu bọn họ mang vào, thậm chí đưa mấy em gái đi mướn phòng mà đối phương không đeo kính thì tuyệt đối không được, vì thế Huyết Hồ không ít lân cười nhạo tôi tâm lí biến thái.
Vốn tôi đã rất thích Trần Nhã Nghiên, lúc này cô ấy lại xinh đẹp đến mức khiến cho tôi suýt nữa không thể khống chế được bản thân.
Có thể nói, coi như không đeo kính, Trần Nhã Nghiên cũng là một cực phẩm mỹ nữ, hơn nữa còn là mỹ nữ tôi chưa bao giờ thấy qua, tràn đầy trí tuệ, cả người tản ra ôn nhu cùng điềm tĩnh, là loại khí chất cao quý điển nhã.
Làm nghề sát thủ như tôi tuy rằng không thiếu đàn bà, nhưng những người kia phần lớn là loại đàn bà có thể dùng tiền để giao dịch, hoặc là ở trong quán bar dùng một chai Whiskey là có thể dẫn người đi thuê phòng ân ái suốt đêm.
Tuy rằng sau khi tắt đèn, tất cả phụ nữ đều là một dạng, nhưng lúc bật đèn, một trăm người đàn bà như vậy, cũng không sánh được với một phần của Trần Nhã Nghiên lúc này, thậm chí, tình cảm của tôi đối với cô ấy từ lâu đã không còn dựa vào chuyện nam nữ, mà là xuất phát từ nội tâm khát vọng bảo vệ cô, thậm chí mang theo một loại cảm giác giống như mối tình đầu.
Chỉ tiếc...
Tôi bắt đầu chửi bới ông trời, cũng bắt đầu phỉ nhổ thân phận mới của tôi lúc này, tại sao sau khi sống lại tôi lại vướng vào mối quan hệ trời đánh này chứ? Chu Quốc Hào chết tiệt, tại sao lại để cô ấy trở thành mẹ kế của Chu Vũ, không thể bao nuôi giống mấy tiểu minh tinh sao?
Tuy rằng trong lòng ngứa ngáy khó chịu, nhưng giờ phút này ngoại trừ trở mình một cái chạy vọt vào phòng rửa tay bên ngoài ra thì tôi không thể làm gì khác nữa, buồn cười ở chỗ tôi đường đường là Thương Lang, lại giống như một tên ngốc trốn vào phòng rửa tay.
"Tiểu Vũ, làm sao vậy?" Ngoài cửa truyền đến tiếng Trần Nhã Nghiên nghi hoặc hỏi dò, giọng nói cũng thật đẹp, đáng chết!
"Không có chuyện gì, có lẽ là do đồ ăn lúc tối." Tôi một bên trả lời một bên dùng nước liều mạng rửa mặt, chỉ là sau khi dội nước lạnh, khát vọng trong lòng không có hạ thấp bao nhiêu, ngược lại sinh ra một chút ai thán.
Trần Nhã Nghiên là người phụ nữ cả đời này tôi thích nhất, nhưng ngay cả một tia cơ hội của cô ấy cũng đều không có.
Kỳ thực, trước khi trùng sinh tôi cực kỳ bá đạo, chỉ cần là người phụ nữ mà bản thân tôi coi trọng liền nhất định phải có được, tôi thậm chí từng dựa vào thân phận đặc biệt của một người phụ nữ mà cùng Huyết Hồ liên thủ giết chết mấy lão đại cao cấp ở Hồng Kông, gây ra đại loạn.
Tôi cũng không phải là không nghĩ tới điều xằng bậy, làm sát thủ cũng tốt, làm tên khốn kiếp cũng được, bằng bản lĩnh của tôi, chỉ cần có một cơ hội nhỏ cũng có thể cướp cô ấy đi, dẫn cô ấy đến một nơi không ai có thể tìm thấy chúng tôi, cả đời giữ chặt cô ấy.
Đáng tiếc tôi không dám, cũng không thể, bởi vì so với cướp cô ấy đi, tôi càng nghĩ tới ý muốn chăm sóc cùng thâm tình giành cho cô ấy, nhưng lúc này tôi mang thân phận của Chu Vũ, cho dù cô ấy có yêu tôi thì cũng chỉ như tình mẫu tử, còn loại tình yêu chân chính kia tôi vĩnh viễn không bao giờ có được.
"TMD! Đáng chết!" Tôi không tự chủ được mắng một câu, trong lòng lại hơi động, cái cảm giác này gọi là tình yêu? Có thể nói, đây là lần đầu tiên tôi chân chính lĩnh hội cảm giác này.
Khi tôi từ phòng rửa tay đi ra, Trần Nhã Nghiên đã ngủ rồi, tôi nhìn tấm màn ngăn cách hai giường bệnh trong phòng, tuy trong lòng rất muốn gỡ bỏ nó, nhưng chỉ có thể lắc đầu than khổ.
Những ngày qua tỉ mỉ chu đáo chăm sóc tôi, thật sự mệt muốn chết rồi, Trần Nhã Nghiên ngủ rất sâu, còn phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng mà đáng yêu.
Mà tôi... Đêm nay đừng nghĩ có thể ngủ được, khuôn mặt kiều mị của cô ấy tôi làm sao cũng không thể xua tan đi được, tuy nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung nhưng cũng không có cách nào ngừng lại.
Có một số việc chính là trùng hợp như vậy, cũng là bởi vì tôi ngủ không được, cho nên khi có một tiếng động nhỏ phát ra, tôi ngay lập tức phát hiện được.
Cửa sổ một tiếng cọt kẹt mở ra , một bóng đen rón rén nhảy vào...
"Có người?" Thần kinh của tôi căng thẳng, tay lập tức đưa tới phía dưới gối đầu, nơi đó có tôi vẫn cất giấu một cây châm đồng.
Bị tập kích? Sát thủ của Viêm Hoàng? Nguy rồi, bọn chúng nhanh như vậy liền bắt đầu lần tập kích thứ hai, tôi thậm chí còn không kịp chuẩn bị, bên cạnh còn có Trần Nhã Nghiên tay trói gà không chặt nữa.
Chu Quốc Hào lưu lại bảo vệ cùng cảnh sát để làm cảnh chắc? Làm sao một chút cũng không phát hiện được? Tôi thật rất muốn nhảy ra nghênh địch, tiếng cầu cứu hô hoán cũng đã đến bên mép, tuy rằng thực lực của tôi bây giờ bị giảm đi nhiều, nhưng bên ngoài có rất nhiều người bảo vệ, chỉ cần sống quá đòn thứ nhất liền không thành vấn đề, nhưng...
Chờ chút! Tôi đột nhiên đem tiếng hô cầu cứu liều mạng nuốt trở vào, thế này không đúng.
Lê Quân tuy rằng không hề lưu lại người bảo vệ tôi, nhưng vẫn làm không ít biện pháp phòng hộ, hiện nay bệnh viện này dùng thiên la địa võng cùng tường đồng vách sắt để hình dung cũng đều không quá, mỗi một nơi có thể sẽ bị kẻ địch lẻn vào đều được phòng thủ nghiêm mật.
Lê Quân rất đáng gờm, hắn làm một số bố trí ngay cả tôi nhìn cũng phải thở dài, vì lẽ đó tôi mới có thể an tâm ở bệnh viện dưỡng thương, căn bản không lo lắng vấn đề an toàn.
Nhưng hôm nay... sát thủ này lại có thể lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào? Đây cơ hồ là không thể nào! Coi như là trước khi trùng sinh tôi cùng Huyết Hồ từng liên thủ đột nhập liên tục nhưng cũng không thể đột phá loại phòng tuyến này mà lại không kinh động bất cứ người nào được.
Việc này thật sự không đúng!
Híp mắt lại, tôi từ góc chăn gắt gao tập trung vào bóng đen trước cửa sổ, thân hình nhỏ gầy, chỉ khoảng một mét sáu mươi, giống như một cô gái, đây cũng không đúng, Viêm Hoàng tuy rằng không thiếu nữ sát thủ, nhưng thực lực chân chính siêu phàm thì ngay cả một người cũng không có.
Bởi vì phụ nữ thân thể trời sinh đã yếu đuối, lại thêm vào việc quá mức cảm tính, tuy rằng cũng có thể làm sát thủ, nhưng cũng rất khó cùng với nam sát thủ so sánh hơn thua, tóm lại dừng bước ở giai đoạn thứ hai, người chân chính tiến tới cảnh giới cao nhất của sát thủ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chẳng lẽ là Andres dở nam dở nữ kia sao? Cổ Y Na, nữ sát thủ duy nhất nằm trong top mười sát thủ thế giới, hơn nữa lại là tử địch của Viêm Hoàng, một người phụ nữ Nhật Bản.
Người trước mắt này là ai? Có thể lặng lẽ không tiếng động đột phá bệnh viện giăng đủ thiên la địa võng, đây tuyệt đối là người có trình độ siêu đẳng, trong trí nhớ của tôi, toàn bộ thế giới căn bản không có người phụ nữ nào như vậy.
Còn có một điểm đáng ngờ, nữ nhân này bước chân tuy rằng rất nhẹ, nhưng cũng không có một điểm lo lắng, ngược lại trầm ổn dị thường, đây không phải là hành động của một sát thủ!
Giới sát thủ luôn tuân theo tôn chỉ tiến lùi kết hợp, nếu một đòn không thể giết chết mục tiêu, thì sẽ lập tức trốn xa, tiếp tục tìm kiếm cơ hội, bởi vì tính mạng của bản thân là cực kỳ quý giá, đối với tổ chức chính là món hời không thể bỏ qua. Tất nhiên cũng có một số kẻ ngu xuẩn, cứ nghĩ mình oai hùng, giết không được mục tiêu vẫn kiên quyết ở lại đến tận khi bị bắt mới thôi!
Cho nên, bước chân của sát thủ chúng tôi luôn luôn nhẹ nhàng, tuyệt đối sẽ không trầm ổn như vậy.
"Người này có lẽ không phải sát thủ!" Tôi đột nhiên nảy ra ý nghĩ như vậy, nhưng cô ta là ai? Tại sao đêm khuya lại lẻn vào phòng bệnh? Cô ta làm thế nào có thể tránh được bảo vệ và cảnh sát? Cô ta tới đây làm gì?
Sự nghi hoặc lấp đầy đầu óc tôi, tuy rằng trước mắt đã hiện lên một ánh dao sáng loaáng, nhưng tôi gắt gao áp chế kích động, nằm trên giường một chút cũng không động, thậm chí thả lỏng châm đồng đang nắm chặt trong tay ra, ngược lại mặc cho ánh dao kia gạt chăn ra kề ở bên cổ tôi.
"Khò... Khò..." Tôi giả bộ ngáy.
Tôi rất sợ, trong lòng càng ngày càng run rẩy tới cực điểm, nhưng tôi càng tin tưởng phán đoán của chính mình, cô gái này tuyệt đối không phải sát thủ của Viêm Hoàng, hơn nữa Viêm Hoàng trước sau gì cũng chỉ muốn bắt cóc tôi, mà không phải giết chết, vì thế nên sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng.
Hơn nữa con dao này tuy rằng sắc bén, nhưng ngay cả một chút sát khí cũng đều không có, vì thế tôi mặc cho con dao tì ở trên cổ, lại trượt đến gò má, thậm chí khiến cho da dẻ đau đớn, nhưng tôi vẫn như cũ không nhúc nhích!
Không có sát khí, bước chân trầm ổn, lại không phải sát thủ chuyên nghiệp... Tâm của tôi đột nhiên hơi động, một ý nghĩ quái lạ đột nhiên nảy ra, tôi bỗng dưng rất muốn cười, bởi vì tôi đã biết cô gái này là ai, cũng biết mục đích của cô ta là gì..
Lưỡi dao đã trượt đến mi tâm, cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tận xương tủy, thê nhưng tôi không có chút sợ hãi nào, ngược lại tôi bắt đầu cảm thấy lưỡi dao hơi run rẩy, là dãy dụa? Do dự? Nghi hoặc? Ha!
Tôi đã hiểu tất cả.
Nhắm chặt hai mắt, tôi nghe thấy một âm thanh lạnh lẽo: "Tiểu tử, còn muốn giả bộ đến khi nào? Không sợ tôi thật sự giết chết cậu ư? Nên nhớ, tôi rất có hứng thú với sát thủ."
Giả bộ? Đúng rồi! Tôi chính là đang giả bộ ngủ, nhưng cô có thể làm gì được tôi?
Kỳ thực tôi rất muốn cười ra tiếng, cũng rất muốn nói cho cô ta biết hỏi như vậy là rất ngu ngốc, nếu như đổi thành tên kia đến, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc dùng lời nói để kích thích tôi.
Lê Quân a Lê Quân, thì ra hắn còn cất giấu một con cờ như thế này, không trách hắn không cho tôi xuất viện trong ngày hôm nay. Dù gì cũng nên lo vuốt mặt Chu Quốc Hào đi đã rồi hãy từng bước thăm dò bí mật của tôi chứ! Cũng không trách được cô gái này có thể lặng yên không tiếng động lẻn vào, bởi vì hắn từ lâu đã sắp xếp, căn bản sẽ không có người ngăn cản cô ta!
Chỉ tiếc hắn chọn cô gái này đã mắc lỗi rồi, để cho tôi kẽ hở quá lớn.
"Thật kỳ lạ, lẽ nào hắn thật sự không phát hiện ra mình? Lẽ nào hắn thật sự chỉ là người bình thường? Lẽ nào anh trai đã nghi ngờ sai rồi?"
Thấy tôi không phản ứng, người phụ nữ kia lại làm bộ múa may con dao thêm mấy lần, trong mắt rõ ràng toát ra một tia chần chờ, cô ta thực sự là... Ngốc có chút đáng yêu a, có ai ở thời điểm trong bóng tối giết người lại lầm bầm một mình không?
Cô gái này trên mặt đeo bịt mặt màu đen, nhưng lộ ra một đôi mắt to sáng ngời, da dẻ trắng nõn, có lẽ tuổi không lớn, tướng mạo cũng hẳn là không quá kém. Tự dưng trong lòng tôi hơi động, một trò đùa hiện lên trong đầu.
Cùng cô ấy vui đùa một chút, cũng rất thú vị đi.
"A..." Tôi làm bộ trở mình, thậm chí đem đầu hơi nâng lên một chút, cô ấy căn bản không có phòng bị, lưỡi dao trong tay cũng hoàn toàn không kịp thu lại.
Xì một tiếng, trên gương mặt của tôi có thêm một vết máu nhàn nhạt, cô ta sợ đến mức vội vã rút tay về, đáng tiếc là đã quá chậm.
"A, đau quá..." Tôi kêu lên thành tiếng, từ trạng thái 'ngủ say' đột nhiên tỉnh lại, trở mình một cái từ trên giường ngồi dậy.
"..." Tôi sững sờ nhìn chằm chằm cô ấy.
"..." Trên mặt cô ấy cũng tràn ngập vẻ kinh hoảng nhìn chằm chằm tôi.
"A a a a a!!!" Tôi đột nhiên dùng hết sức hét lên.
Tin tôi đi, kể cả là Lê Quân, trong tình huống lúng túng như vậy cũng khó giấu vẻ kinh hoảng, huống hồ là cô ta? Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho cô ta căn bản phản ứng không kịp, chỉ có luống cuống tay chân muốn bịt miệng tôi.
"Đừng kêu loạn, tôi... Tôi giết chết cậu đó nha!" Cô ta cả kinh kêu lên.
"Chuyện gì thế? Sao vậyTiểu Vũ?" Trần Nhã Nghiên tỉnh rồi.
"Xảy ra chuyện gì?" Cửa lớn phòng bệnh 'Đùng' một tiếng bị đụng mở ra, mấy người bảo vệ được trang bị đến tận răng xông vào.
"..." Người phụ nữ hoàn toàn trợn tròn mắt, Trần Nhã Nghiên cũng ngây ngẩn cả người, bảo vệ ở cửa càng trợn mắt ngoác mồm, bọn họ tựa hồ cũng không biết kế hoạch của Lê Quân, đã có người muốn rút súng.
Thật sự rất náo nhiệt, ha, có điều chỉ như thế thì không đủ, tôi còn muốn chơi thêm trò thú vị hơn.
"Cô... Cô là sát thủ?" Tôi đột nhiên cả kinh kêu thành tiếng, người phụ nữ kia mặt biến sắc, tay quơ loạn xạ. Phản ứng của tôi rõ ràng nhanh hơn cô ta, động tác kế tiếp từ lâu mở ra.
Một khắc đó, tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn không ngừng vung vẩy trước mặt, cả người nhào tới, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, đồng thời biểu hiện căng thẳng hét lớn: "Dì Nhã Nghiên chạy mau, là sát thủ đấy, cô ta muốn giết chúng ta!"
"Tôi không phải... Thực ra tôi..." Người phụ nữ cả kinh kêu lên, tôi đi trước một bước đánh vào trán của cô ta, khiến cho cô ta ngã ngửa, lời giải thích cũng mạnh mẽ nuốt xuống.
Chế ngự địch, va chạm, đánh gục, động tác nhanh như chớp liền một mạch, khiến cho cô ta căn bản là không có cách phản ứng lại, chỉ có điều tôi vẫn là đem động tác tận lực giả bộ vụng về, thậm chí cả người run rẩy sắc mặt sợ hãi.
"Không đúng, tôi..." Người phụ nữ còn đang dãy dụa, tôi đã nằm bẹp ở trên người cô ta, hai tay ở trước ngực cô ta sờ loạn một trận, trong lúc dây dưa môi còn hữu ý vô tình xẹt qua gò má cô ta.
Chà chà, rất trơn, mềm mại, thoải mái chiếm tiện nghi, sắc tâm của tôi lại nổi lên, đưa tay xé cổ áo của cô ta, bộ quần áo bó màu đen tuy rằng mặc lên người nhìn trước ngực căng đầy, nhưng từ xúc cảm vừa rồi xem ra cũng không nhỏ.
Bị hôn mặt, lại bị tập kích ngực, người phụ nữ từ lâu sắc mặt ửng đỏ, thấy tôi còn muốn làm càn, nhất thời phát điên, cũng không quản có nên ra tay hay không, một đòn lên gối liền va vào bụng dưới của tôi.
Ầm, tôi giả vờ ngã, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn là không muốn lộ ra thân thủ tốt.
Cho đến lúc này, Trần Nhã Nghiên mới chính thức phản ứng lại, hô lớn. Mấy tên bảo vệ cũng đánh tới, đáng thương cho người phụ nữ kia vừa ngồi dậy, lại bị mấy tên đàn ông to lớn gắt gao ép ngã xuống đất.
"Láo toét, là tôi, các người điên rồi sao!" Người phụ nữ lớn tiếng thét to, tháo tấm vải đen che mặt, mấy tên bảo vệ sững sờ, Trần Nhã Nghiên cũng đứng ngây ra, cô rõ ràng biết cô bé này, thậm chí... Ngay cả tôi cũng ngây ngẩn cả người.
Rất đẹp! Tuy rằng không bằng Trần Nhã Nghiên, nhưng cũng được xếp vào hàng cực phẩm mỹ nữ, hơn nữa tuổi vẫn còn nhỏ, cũng non nớt.
Đôi mắt to sáng long lanh, tuy rằng sắc mặt có chút vặn vẹo, nhưng vẫn không cách nào che lấp thần thái ngây thơ, lông mày hơi nhíu lại, cái mũi nhỏ cũng bởi vì tức giận mà hơi nhíu lên, đôi môi hồng hào trơn mềm còn có chút run rẩy, trong lòng tôi không tự chủ được thở dài, vừa nãy nên đánh lén cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu kia mới đúng.
Người phụ nữ... Không không, phải gọi cô bé mới đúng, nhìn dáng dấp của cô ấy nhiều cũng lắm mười sáu mười bảy tuổi, vóc người cũng đã phát dục lồi lõm khiêu khích, bộ ngực no đủ dị thường, chỉ bằng xúc cảm vừa cảm nhận lúc nãy, tối thiểu cũng là cỡ D, nếu như đổi một bộ quần áo rộng hơn, nói không chừng càng to lớn hơn.
Lolita, **, trong lòng tôi không tự chủ được hiện ra hai từ này.
"Cô có phải Tiểu Mẫn? Giản Tiểu Mẫn? Cô tại sao lại đến đây? Cô... Cô sao lại cầm dao?" Trần Nhã Nghiên kinh ngạc nói.
Thì ra tên là Giản Tiểu Mẫn, tên thật đáng yêu mà, còn ý đồ của cô ấy? A, tôi đã sớm biết, nhưng cũng không muốn vạch trần, ngược lại kinh ngạc nói: "Dì Nhã Nghiên biết người này sao? Cô ta không phải sát thủ sao?"
"Sát thủ cái rắm, tôi... Tôi..." Cô gái tức giận liên tục giậm chân, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, theo lý thuyết cô không nên bán đứng Lê Quân, nhưng tình huống trước mắt nên giải thích thế nào?
Tôi dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, tiện nghi còn chưa chiếm đủ đây, em gái nhỏ khả ái như thế, coi như không thể lại sỗ sàng cũng có thể dùng ngôn ngữ đùa giỡn cô vài câu.
Đáng tiếc, tôi lại không có cơ hội đùa giỡn, cô ấy cũng không cần giải thích cái gì, bởi vì biến cố đêm nay không có kết thúc, ngược lại... Chi vừa mới bắt đầu.
Ngay thời điểm trong phòng bệnh hỗn loạn thành một mảnh, một tiếng kêu thảm thiết đau đớn đột nhiên xé toạc bầu trời đêm, truyền vào trong tai của mọi người ở trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro