Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sát thủ thiếu gia - Chương 3

Chương 03: Ác mộng

Editor: Yulmi

Beta: E.l.f

Một tên to con đánh tới, nắm chặt lấy cánh tay của tôi, hắn muốn làm gì? Tôi đã sớm đoán được.

"Mẹ kiếp, buồn nôn quá đi." Tôi cắn răng thầm nghĩ, tuy rằng thường thường ở trên mấy bản tin thời sự vẫn nhìn thấy những việc tương tự, nhưng thật sự trải qua thì lại là lần đầu. Thời buổi này, đến cả một đứa con nít cũng phải cần sức mạnh! TMD!

Tôi liều mạng xoay người, muốn nhặt lấy ông tuýp lên. Sức mạnh của tên này so với tôi chênh lệch thực sự quá lớn, căn bản chen không ra.

Ai, tôi thở dài, nếu như tôi có thể phát huy dù chỉ hai phần mười sức mạnh trước khi trùng sinh, thì bây giờ cũng không đến nỗi khổ sở thế này.

Thời gian có hạn, tên béo kia chẳng mấy chốc sẽ trở lại, chờ đến lúc đó tôi liền xong đời, coi như không bị giết chết cũng sẽ bị bạo hoa cúc nhỏ, mà so với người sau... Tôi càng tình nguyện chết.

"Đại ca không cởi quần áo sao?" Tôi đột nhiên không giãy dụa nữa, ngược lại trừng mắt hỏi, đáng thương, đây là biện pháp duy nhất tôi có thể nghĩ đến.

"..." Tên to con ngây ngẩn cả người, tựa hồ không hiểu tôi nhắc hắn cởi quần áo để làm gì, nguyên nhân? Đương nhiên là tìm cơ hội, chẳng lẽ để tao toi mạng bây giờ hay sao? Lão tử đây không phải yêu nghiệt!

Do dự ba giây, hắn liền cười khà khà. Tuy rằng không hiểu vì sao tôi đột nhiên hợp tác, nhưng như vậy cũng đang hợp ý hắn, hắn một phát bắt được áo lót, trực tiếp từ trên đầu xé ra.

Thời điểm áo lót trượt qua đầu là cơ hội đánh lén vô cùng tốt, nhưng tôi bỏ qua.

Bởi vì nhìn thấy lồng ngực toàn cơ bắp rắn chắc của hắn, lại nhìn cánh tay gầy yếu nhỏ nhắn đang sờ sờ ống tuýp của bản thân, tôi thực sự không đủ tự tin đâm thủng hắn, vì thế chỉ có thể tiếp tục chờ.

Tôi đang đợi một cơ hội khác, một cơ hội tốt hơn, một cơ hội có thể một đòn mất mạng!

Cởi áo, lại cởi tiếp quần, hắn đầy mặt cười dâm đãng nhìn tôi, sau đó như hổ đói vồ tới, cả thân to như hộ pháp đè tôi bổ nhào.

Đây chính cơ hội tôi đang chờ đợi, tôi đâm không thủng bắp thịt của hắn, nhưng tôi có thể để cho hắn tự tay giết hắn, lợi dụng sức mạnh khủng bố không gì sánh giết chết hắn!

Sát thủ chuyên nghiệp số một, không hẳn phải có võ nghệ xuất chúng, cũng chưa chắc cần thương pháp cực kỳ chuẩn xác bách phát bách trúng, võ công tốt bắn súng giỏi thì đi tham gia thế vận hội Olympic, ngu ngốc mới đâm đầu đi làm sát thủ.

Một sát thủ cần phải có những tố chất gì? Chính là bất cứ lúc nào nơi nào đều có thể tìm được nhược điểm của kẻ địch, nghĩ ra biện pháp khắc chế địch, có thể đem ưu thế của kẻ địch biến thành vũ khí của chính mình.

Vậy sát thủ chân chính là gì? Chính là bất luận kẻ địch mạnh hơn ngươi bao nhiêu lần, ngươi cũng có thể nghĩ ra được biện pháp giết chết hắn!

Ngay khi hắn ta vừa nhào tới, tôi cũng đồng thời hành động, nhích lại gần hắn, đồng thời xoay cổ tay một cái, ống tuýp đã nắm chắc ở trong tay, kèm theo một thanh sắt nhọn, tôi không đâm về phía hắn, chỉ là đem chống trên mặt đất, đầu nhọn của thanh sắt và ống tuýp lóe lên ánh sáng chói mắt, nhắm thẳng vào lồng ngực của hắn.

Một khắc đó, tôi thấy rõ trong mắt hắn là kinh ngạc và sợ hãi, có điều, đã quá muộn rồi, sức mạnh của một người to lớn cơ bắp rắn chắc, không linh hoạt, mọi việc diễn ra quá nhanh khiến hắn không kịp trở tay, cũng hoàn toàn không có cách nào tránh né.

Phịch một tiếng, cả người hắn bò ở trên mặt đất, cách tôi chưa đến một cm, tôi thậm chí cảm thấy khi hắn ngã xuống còn mang theo gió mạnh, thổi vào người tôi thấy đau.

Đồng thời, máu tuôn ra, thanh sắt nhọn nhỏ bé và ống tuýp đâm xuyên qua ngực hắn, lại từ sau lưng đâm ra, trên đầu nhọn dính đầy đỏ tươi, thậm chí còn mang theo mấy miếng thịt nát.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, dáng người to lớn ngã nhào xuống đất cả người đau đến run rẩy, hồi lâu mới gắng sức ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía tôi tràn đầy dữ tợn, hắn đột nhiên rít gào một tiếng, dùng chút sức tàn cố gắng dãy dụa.

Thật mạnh mẽ! Mặc dù không đâm xuyên nội tạng nhưng với vết thương ấy, nếu là tôi, tôi cũng không nghĩ bản thân có thể dậy nổi, nhưng hắn chỉ cố gắng mấy lần liền chống người lên.

Có điều... Tôi sẽ không cho hắn cơ hội đứng lên.

Tiếp tục nào! Mấy cây đinh đã chuẩn bị kỹ càng được nắm trong lòng bàn tay, tôi nhào tới phái sau lưng hắn, ép hắn lần thứ hai ngã nhào xuống đất, máu lần thứ hai lại phun ra, cùng lúc đó, bàn tay nhỏ hướng tới cổ hắn, cắm mạnh cây đinh.

Phập. Cây đinh nhọn cắm vào cổ, hắn lại đau đớn gào lên một tiếng, tôi không tự chủ được thở dài, sức mạnh của thân thể này vẫn quá yếu, căn bản không thể đâm sâu vào được, chỉ có thể cắm hời hợt ở trên cổ hắn mà thôi.

"Tiểu tử thối, tao... Tao giết chết mày!" Tên điên ấy tức giận hét lên, liều mạng xoay người muốn đem tôi hất xuống mặt đất. Làm sao tôi có thể cho hắn cơ hội, đâm không chết thì liều mạng xông lên, cơ hội chỉ xuất hiện trong nháy mắt, không phải hắn chết thì chính là tôi chết.

Tay phải vung nắm đấm liều lĩnh nhắm thẳng vào cây đinh nhọn, lúc đó tôi căn bản không kịp nghĩ nhiều, cũng không nghĩ tới cái đinh ấy so với quả đấm nhỏ của mình bây giờ, cứng rắn hơn rất nhiều...

Phịch một tiếng, tôi hét lên rồi ngã xuống, ôm tay phải lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, quá đau đớn bởi vì ngón giữa bàn tay phải của tôi đã bị đứt, chảy máu ròng ròng, nhưng có điều cú đấm này cuối cùng cũng có tác dụng, toàn bộ cây đinh dài đâm sâu vào cổ hắn, xuyên thẳng qua đường hô hấp.

Hắn đau đớn nằm trên mặt đất, há to miệng liều mạng run rẩy, nhưng căn bản không thể hô hấp, hắn đưa tay muốn rút cái đinh sắt ra, nhưng chỉ thấy một vệt máu đỏ tươi, toàn bộ cái đinh đã bị tôi đâm sâu vào trong thịt, không thể rút ra.

Thống khổ, nhưng không cách nào rên rỉ. Phẫn nộ, nhưng không cách nào rít gào. Hơi thở run rẩy của hắn càng lúc càng yếu, cuối cùng không thể hô hấp được nữa, giãy dụa mấy giây ngã thẳng xuống đất, co quắp mấy lần liền bất động.

Cho đến lúc này, tôi mới dám thở ra một hơi, thật sự rất khó khăn, trước đây để giết những thứ vớ vẩn như thế này tôi không cần tốn nhiều sức lực, bây giờ đã đánh lén lại còn mất một ngón tay...

Nhưng mà, tôi hình như đã thả lỏng tinh thần quá sớm, bởi vì còn có một tên nữa, động tĩnh trong kho truyền ra ngoài, tên gầy gò đã nghe tin mà tới rồi.

"Xảy ra chuyện gì? Lão Ngũ, làm sao vậy?..."

Tiếng kinh hô từ ngoài cửa vang lên, tôi vừa thả lỏng lại lập tức chăm chú theo dõi, tuy rằng tay phải đau sắp nhấc không nổi, nhưng vẫn nhanh chóng đưa về phía phần eo của tên mập kia.

Bởi vì ở bên hông của hắn, chỗ thắt lưng còn mang theo thứ vũ khí có thể khắc địch, một cây súng lục!

Bước ngoặt nguy hiểm, tốc độ của tôi đã sắp đến cực hạn, đáng tiếc vẫn là chậm một bước, ngay trước khi lấy được cây súng kia một khắc, một họng súng đen ngòm đã nhắm thẳng vào tôi.

"Dừng lại, đừng đụng cây súng kia, bằng không lão tử giết chết ngươi đó tên tiểu tử thối!" Tên gầy gò giận dữ hét lên.

Tôi bĩu môi, tên ngớ ngẩn này rõ ràng không hiểu tình hình, nếu như hắn nổ súng thì tôi đã chết, đáng tiếc hắn lại do dự... Một sát thủ chuyên nghiệp, khi giết người chỉ cần do dự một chút thôi thì người chết không phải đối thủ mà chính là hắn.

"Nổ súng đi, giết tao đi." Tôi cười ra vẻ không sao, lười biếng đứng lên nói: "Có điều sau khi giết tao, mày làm sao quay về báo cáo với Phong Thương, thủ lĩnh của Viêm Hoàng?"

"Mày...Mày, tên tiểu tử này làm sao biết Viêm Hoàng? Làm sao biết Phong Thương lão đại?" Kinh hô một tiếng, sắc mặt hắn ta thay đổi hoàn toàn, ánh mắt mang theo kinh ngạc, thậm chí mang theo kinh hoảng nhìn tôi, nhưng cũng không dám kéo cò súng.

Hắn đương nhiên không dám! Tuy rằng không biết tổ chức vì sao phải bắt thiếu niên này, nhưng từ động tĩnh của bọn chúng tối hôm qua cũng có thể thấy được, bọn chúng không phải là muốn giết người, thứ chúng muốn là người còn sống.

Bắt cóc đe doạ? Muốn đòi tiền chuộc? Hay là có âm mưu khác? Tôi không nghĩ tới, nhưng tôi có thể khẳng định cái tên ngớ ngẩn này tuyệt đối không dám nổ súng giết tôi, bằng không nhiệm vụ coi như thất bại, như vậy kết cục của hắn so với con heo đang nằm trên đất sẽ đáng thương hơn gấp một vạn lần.

Đây chính là quy tắc của tổ chức sát thủ máu lạnh nhất, vô tình nhất - Viêm Hoàng. Ngay cả tôi từng ở trong top mười sát thủ mạnh nhất mà chúng cũng có thể vứt bỏ, huống hồ là loại sát thủ tầm thường này.

Tình hình này vẫn có thể cầm cự được, hắn không dám nổ súng, tôi cũng không muốn lỗ mãng kích thích hắn, chỉ có thể kiên trì đối đầu với hắn.

Suy nghĩ hồi lâu, tên gầy ấy càng cảm thấy không được bình thường, hắn nhìn đồng bọn chết thảm ở bên cạnh, lại nhìn tôi bộ dạng nhàn nhã, đột nhiên cắn răng hỏi: "Mày rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thể giết được lão Ngũ?"

Cười gằn, tôi cũng không muốn cùng hắn tán gẫu vấn đề này, nắn nắn ngón tay cười nói: "Muốn biết? Nếu bắt được tao, tao sẽ nói cho mày biết. Ha, ngược lại nếu mày không dám giết tao, chi bằng như thế này, tao không động vào súng, mày cũng bỏ dao xuống, chúng ta đấu trực diện?"

"..." Hắn ta lườm một cái, coi như hắn bị cái chết của đồng bọn dọa sợ, cũng không chắc chắn là hắn sợ tôi, dù sao tôi chỉ là một thiếu niên gầy yếu, cả người bẩn thỉu thậm chí nửa thân trần.

Khiêu chiến khi thực lực hai bên không cân bằng như vậy, chỉ cần là đàn ông thì sẽ không từ chối, huống hồ hắn lại không thể thật sự giết chết tôi, vì thế sau khi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hắn liền đồng ý.

"Được!" Hắn ta cười gằn gật đầu, nhìn tôi cách xa phạm vi của súng, lúc này mới vung tay một cái, đem súng trong tay ném ra ngoài cửa kho.

"Tiểu tử, đến đây đi, để đại ca ca cố gắng thương ngươi." Vẻ mặt hắn đầy kiêu căng, biểu hiện còn có chút dại gái, chắc là đang ảo tưởng sau khi chế phục được tôi còn có thể cố gắng vui đùa cúc hoa nhỏ của tôi một chút?

Đáng tiếc, hắn không biết bộ dáng đắm đuối của mình lại khiến tôi nổi lên ý muốn giết người, vẻ mặt lạnh lùng, tôi từ trên mặt đất nhặt lên hai cây đinh sắt nhỏ dài, nhanh như chớp hướng hắn nhào tới.

Bắt đầu từ thời khắc này, mới thật sự là chém giết đẫm máu, mà trận chém giết này, là cơ hội tốt nhất sau khi sống lại để tôi kiểm tra năng lực của bản thân.

Sức mạnh, tôi không có, yếu ớt hơn trước đây đến chín phần, nhưng kỹ thuật chiến đấu vẫn còn, vì thế sau khi trải qua nửa giờ liều chết, cuối cùng người bước ra khỏi cửa nhà kho vẫn là tôi.

Dù sao tôi cũng đã từng nằm trong top mười thế giới, còn hắn? Cùng lắm miễn cưỡng cũng chỉ đạt trình độ sát thủ mà thôi.

Đương nhiên tôi cũng đã phải trả một cái giá rất lớn, tay phải vốn đã bị thương nay lại càng nặng hơn, đã hoàn toàn là máu thịt be bét, xương cổ tay cũng bị bẻ gãy, xương bả vai trái hình như cũng bị nứt, cổ còn bị hắn dùng dao đập nên bị vẹo, đầu óc choáng váng.

Nặng nhất là vết thương ở chân, tôi tựa hồ không có cách nào nhúc nhích chân trái để ra ngoài, hơn nữa còn kéo theo một vệt máu dài trên mặt đất, trên đùi còn có hai vết rách sâu đến tận xương khiến tôi đau đến nhe răng trợn mắt.

"Mày... Là ai? Rốt cuộc mày là ai?" Trong kho hàng truyền ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.

Cái tên ngớ ngẩn gầy gò kia đã sắp chết, trên người bị tôi đâm ba mươi cái đinh sắt, trong đó hơn mười cái là đâm trúng nơi yếu hại, đến bây giờ, hắn vẫn không hiểu vì sao lại bại bởi tôi.

"Đáng lẽ mày nên nghĩ ra tao là ai. Đêm qua các người phản bội, ngày hôm nay coi như là nợ máu trả bằng máu thôi." Tôi lạnh lùng đáp.

"Đêm qua phản bội... Lẽ nào mày là Thương Lang? Không... Không thể... Sao lại là Thương Lang được?"

Hắn ta trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin, tôi không để ý tới hắn, kỳ thực tôi cũng cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm , đáng tiếc... Đây chính là sự thực, tôi đã sống lại.

Bước ra khỏi nhà kho, tôi nhìn ánh chiều tà sắp biến mất ở phía chân trời, trong lòng có cảm giác rất quái lạ.

Tuy rằng mang theo một cơ thể đầy thương tích, nhưng ít ra tôi đã chạy thoát, đây là điều đáng vui mừng, thế nhưng bước kế tiếp tôi nên làm gì?

Tôi vốn định sau khi trở về sẽ đi oanh yến một trận, chỉ tiếc tuổi hơi nhỏ, tiểu đệ đệ cũng nhỏ đi...

Tôi nên làm thế nào? Là dùng thân thể này khỏe mạnh sống tiếp, cố gắng hưởng thụ một cuộc sống bình thường, hay là đi tìm tổ chức đáng chết kia báo thù, để bọn chúng nợ máu trả bằng máu?

Có lẽ... Nên khỏe mạnh lại rồi tính.

Ngay tại lúc tôi đang trầm tư, cách cửa lớn nhà kho không xa, đột nhiên phát ra tiếng kẽo kẹt.

Vẻ mặt của tôi thay đổi, nhớ tới lúc vừa tỉnh lại, hai tên rác rưởi bị tôi giết đã nói, bọn họ ở đây để chờ tổ chức phái người tới tiếp ứng, lẽ nào... Nguy rồi!

Kéo lê thân thể bị thương nặng, tôi nhanh chóng nhặt súng dưới đất lên rồi xoay người hướng cửa nhà xưởng chạy đi, tuy rằng không biết tổ chức sẽ phái đến bao nhiêu người, nhưng muốn sống cũng chỉ có thể liều mạng.

"Tiên hạ thủ vi cường, muốn bắt lão tử? Không có cửa đâu!" Tôi ngữ khí lạnh lẽo nói thầm, cửa lớn mở ra, mấy tên Hắc Ảnh sắp bước vào, tôi đã trước một bước xông ra ngoài.

Cố nén đau đớn, tôi đạp một cái trực tiếp đánh lui người thứ nhất, nhanh chóng xoay chuyển thân mình, khuỷu tay bổ đến người thứ hai ngửa mặt ngã xuống, người thứ ba sợ hết hồn, vừa định muốn ra tay, súng lục của tôi đã trước một bước nhét vào trong miệng hắn.

"Ai dám động, tao liền giết hắn!" Ánh mắt tôi âm u lạnh lẽo, tuy rằng tác động đến vết thương khiến tôi đau muốn ngất, nhưng còn đang liều mạng chống trả, mà khi tôi ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát tình hình ngoài cửa...

"..." Tôi cười khổ một tiếng ngửa mặt ngã xuống, tôi ngã xuống, chết chắc rồi, bởi vì ngoài cửa là mấy chục người đang áp sát, hơn nữa còn đều là đặc công võ trang đầy đủ.

Khoan đã... Đặc công? Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu muốn nhìn lại lần nữa, cảm giác hôn mê kéo đến không cách nào cưỡng lại, mí mắt phảng phất giống như bị hai toà Đại Sơn đè lên.

Trước khi ngất đi, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng la sắc bén "Tiểu Vũ, là Tiểu Vũ... Tại sao Tiểu Vũ lại ở đây? Trời ạ, Tiểu Vũ làm sao lại bị thương thành như vậy!"

Tiểu Vũ? Đây là đang gọi tôi phải không? Cái tên này... Hmmm, không hay.

"Viêm Hoàng chết tiệt, tao sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Trong bóng tối, tôi mang theo ý nghĩ này vọt vào căn cứ của tổ chức, một màn trả thù cùng giết chóc diễn ra.

Kỳ thực đối với một sát thủ chuyên nghiệp mà nói, báo thù cũng không phải một lý do tốt để giết người, phải là vì lợi ích mới đúng, nhưng giờ khắc này tôi đã sớm bị cơn tức giận làm choáng váng đầu óc, làm sao còn quan tâm được lý do gì.

Tôi thật sự rất mạnh, mạnh đến chính mình cũng có chút khâm phục bản thân, thân thủ, kỹ xảo, phán đoán, năng lực phản ứng, khắp mọi mặt đều đứng đầu trong giới sát thủ, chỉ có điều thị lực của tôi không thể phục hồi, nhưng dù vậy thì ngoại trừ top mười cao thủ ra thì sát thủ bình thường căn bản không có cách nào ngăn cản bước chân của tôi.

Cửa lớn trong nháy mắt liền bị tôi đánh vỡ, khi tôi mang theo đầy mặt sát khí bước vào căn cứ thì thi thể nằm phía sau không dưới hai mươi người, mà tôi thậm chí còn không có vết thương nào, vũ khí chỉ là một cây chủy thủ thôi.

"Cậu đã trở lại? Định giết tôi ư?"

Trong bóng tối, một tiếng nói kiêu căng truyền đến, âm thanh tràn đầy hung hăng cùng ngông cuồng tự đại, tựa hồ khinh thường đối với sự hung hăng của tôi, cũng khó trách, bởi vì hắn là thủ lĩnh của Viêm Hoàng, vĩnh viễn là sát thủ giỏi nhất, Phong Thương!

Luận khí thế, hắn hoàn toàn áp chế tôi, luận thực lực...

"Thân thủ của cậu, kỹ xảo giết người của cậu, tất cả đều là tôi dạy, cậu dựa vào cái gì mà đòi tới giết tôi? Bản lĩnh gì đây?" Trong bóng tối, giọng nói ấy tràn đầy sự khinh thường.

Dựa vào cái gì? Thành thật mà nói chính tôi cũng không biết, đại khái chỉ là dựa vào lửa giận ngập tràn cùng sự không cam lòng sau khi bị hãm hại.

Tôi hít một hơi thật sâu hỏi ngược lại: "Tại sao lại hãm hại tôi? Tôi vì tổ chức mà làm nhiều việc kiếm lời không ít, coi như không có giá trị lợi dụng, lẽ nào không thể cho tôi một cuộc sống tốt suốt quãng đời còn lại sao?"

"Ha ha ha!" Tiếng cười ngông cuồng vang lên, tràn đầy châm chọc.

"Thương Lang, ngày đầu tiên làm sát thủ tôi đã nói với cậu, nghề này có thể mang đến cho cậu vô số của cải, vô tận vinh quang, có thể để cho cậu nắm giữ hưởng thủ vinh hoa phú quý bất tận, nhưng..."

"Làm nghề này, còn lâu mới có được kết cục tốt. Sống thanh thản suốt quãng đời còn lại? Đó chỉ là một câu chuyện cười thôi, cậu bị choáng váng đến mê muội rồi phải không? Lại hỏi tôi câu như thế này?"

Tôi ngậm miệng không đáp, kỳ thực tôi biết, từ ngày đầu tiên làm sát thủ đã biết rồi, nhưng tôi không cam lòng, chính là không cam lòng.

"Có phải cậu đang cảm thấy oan ức, cảm giác mình không đáng chết? Vậy những người chết dưới tay cậu, có bao nhiêu người vô tội không đáng phải chết? Cậu muốn giết tôi báo thù, nhưng cậu có nghĩ tới thù của bọn họ thì nên báo cho ai?"

"Ít nói nhảm đi, lão tử ngày hôm nay không phải đến để nghe các người giảng đạo lý!" Tôi không có cách nào trả lời câu hỏi kia của hắn, tay phải lạnh lùng rút súng lục ra nhắm thẳng vào Hắc Ám, tay trái cầm dao, sắc mặt dữ tợn nói: "Không bằng chờ tôi làm thịt ông, lúc ấy ông lại đi hỏi Diêm Vương khỏe không?"

"Tốt, tới đi." Trong bóng tối tiếng cười to lại vang lên "Có điều cậu còn có thực lực này sao?"

"Có hay không, thử một chút thì biết!" Tôi cắn chặt răng, thân hình nhanh như chớp nhào vào trong bóng tối.

Hai khẩu súng đồng thời nhắm về phía đối phương, tốc độ cùng sức mạnh đều như nhau, thậm chí ngay cả quỹ tích cùng độ cong đều hoàn toàn tương tự. Đúng như Phong Thương nói, kỹ xảo của tôi hết thảy đều là hắn dạy cho, vì thế mọi thứ của tôi hầu như đều giống hắn như đúc.

Cách cầm súng như nhau, thương pháp cũng giống nhau, hai viên đạn đồng thời bắn ra, trên không trung trực tiếp đụng vào nhau, bắn lửa tung toé.

"Luận về thực lực, từ lâu tôi đã không kém gì ông, hiện tại ông có còn cảm thấy tôi không có năng lực giết ông nữa không?" Tôi lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy đắc ý.

"Đúng vậy, cậu không có thực lực này!"

Phong Thương vẫn kiêu căng, vung dao lên lên, tôi vội vàng đỡ, nhưng ngay khi hai con dao vừa chạm vào nhau, tay tôi đột nhiên run rẩy, sao...

'Đang' một tiếng, con dao của tôi bị văng ra, ánh sáng trước mắt thuận thế bổ về phía tôi, tội sợ hãi vội vàng chặn lại, con dao đã bị văng xa mấy tấc.

"Làm sao có thể? Sức mạnh của tôi so với ông tại sao lại yếu đi rất nhiều? Tay của tôi vì sao lại run rẩy?" Tôi sợ ngây người, chân liền lùi mấy bước, dựa vào ánh trăng gắt gao tập trung nhìn cánh tay đang không ngừng run rẩy của chính mình.

"..."

"... ... !"

Ông trời ơi, đây đâu phải tay của tôi, bắp thịt rắn chắc hoàn toàn biến mất, cánh tay tráng kiện bỗng dưng lại trở nên gầy yếu nhỏ nhắn, mấy vết sẹo tượng trưng cho thực lực và chiến tích lại biến thành da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi.

"Đây không phải tay tôi, không đúng, tại sao lại như vậy!" Tôi cả kinh trợn mắt há miệng nói: "Đây cũng không phải thân thể tôi... Tại sao thân thể tôi có thể mềm yếu như vậy được?"

"Sai rồi, đây sẽ là tay của cậu, từ nay về sau, đây cũng chính là thân thể của cậu, không có sức lực, thân thể nhỏ bé yếu ớt đáng thương!"

"Cậu vĩnh viễn không thể thắng được tôi, vĩnh viễn không thể báo thù, bây giờ cậu đã không còn là Sất Trá Phong Vân Thương Lang năm đó nữa, chẳng qua chỉ là một tên rác rưởi trói gà không chặt mà thôi."

Cùng với giọng nói lạnh lẽo, ánh dao lần thứ hai nhắm vào tôi. Tôi liều mạng nhặt dao, vung lên, sức mạnh chênh lệch khiến cho tôi căn bản là không có cách chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh đao kia chém tan phòng tuyến của mình, cắt vào thân thể.

Dao, từng tấc từng tấc cứa vào da thịt tôi, máu tươi điên cuồng tuôn ra, tôi yếu ớt giơ dao lên muốn phản kích, nhưng cánh tay nhỏ run rẩy ngay cả con dao cũng không nắm được, đến cả việc kéo cò súng cũng rất vất vả.

Pằng, đạn được bắn ra, nhưng không bắn trúng mục tiêu, ngược lại ngực tôi bị Phong Thương bắn trúng, máu lại tuôn ra xối xả. Tôi lần thứ hai lùi về phía sau, bước chân từ lâu đã lảo đảo run rẩy.

Một tiếng thở dài đột nhiên từ phía sau lưng vang lên, sắc mặt tôi trở nên vui vẻ, bởi vì đó là âm thanh rất quen thuộc từ người anh em tốt nhất của tôi.

"Hồ ly! Nhanh... Giúp tao giết chết hắn!" Tôi xoay người lại hét lớn, nhưng trả lời tôi lại là một viên đạn, lần thứ hai xuyên qua lồng ngực tôi.

"Mày... Tại sao?" Tôi ngơ ngác nhìn về người phía sau, vẫn khuôn mặt tuấn tú ấy. Tôi không thể tin được đây là sự thật, ngay cả người anh em tốt nhất cũng muốn giết tôi?

"Tiểu Lang, lẽ nào mày đã quên luật lệ của đệ nhất sát thủ?" Huyết Hồ nặng nề thở dài: "Trời đất bao la, lợi ích to lớn nhất..."

Tôi cười khổ không nói gì, sao tôi lại quên được... Chỉ là tôi không nghĩ tới lợi ích này có thể lớn đến mức vượt qua cả tình bằng hữu giữa tôi và hắn hơn mười năm qua, hoặc có lẽ tôi có nghĩ tới, chỉ là không muốn chấp nhận mà thôi.

Bởi vì hắn là bằng hữu của tôi, là người anh em duy nhất, cũng tốt nhất!

Trong thế giới giết chóc vô cảm này, thế giới của tôi hoàn toàn là màu xám, chỉ có hắn là sắc màu ấm duy nhất trong lòng tôi, từng vô số lần đồng cam cộng khổ trong hoạn nạn, từng vô số lần sống chết cùng nhau, cùng giết người, cùng nhau trốn chạy khỏi sự truy sát, cùng tán gái, cùng uống say, thậm chí uống xong cũng cùng nhau đến vùng ngoại ô trần truồng mà chạy...

Thế nhưng giờ phút này hắn lại muốn cắt bỏ quãng thời gian ấy...

Trước mắt, ánh dao lại nổi lên, thon dài mà sắc bén, phía sau là cũng là một ánh dao, nóng rực mà mãnh liệt, tôi bị kẹp ở giữa căn bản không có cách nào chống trả, không cách nào né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình Tiên Huyết Phi Tiên, cảm nhận được cái chết lại một lần nữa đến gần.

"Tại sao... Tao không cam lòng..." Tôi tức giận gào thét, đây là việc duy nhất tôi có thể làm.

"Tiểu Lang, vốn dĩ mày không nên trở lại..."

Huyết Hồ nặng nề thở dài một tiếng, ý thức của tôi lại một lần nữa mơ hồ, tôi phải chết sao? Lại một lần nữa... Hơn nữa vẫn là chết ở trong tay kẻ thù đáng căm hận nhất cùng bằng hữu tốt nhất của mình.

"Không muốn... !"

Hét lên một tiếng, tôi đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt run rẩy nhìn quanh bốn phía.

"Mẹ kiếp, lại là nằm mơ." Tôi cười khổ lắc đầu nói.

Vết thương lúc trước quá nặng, lại vì gặp ác mộng nên tinh thần của tôi vô cùng kém, chỉ trong chốc lát mí mắt liền bắt đầu đánh nhau, tôi liều mạng vuốt mắt, muốn trước hết nhìn rõ ràng tình huống xung quanh.

Cánh cửa mở ra, có người vọt vào, sau một khắc tôi liền được ôm vào trong ngực ấm áp, loại hành động thân mật này khiến tôi không quen, nhưng căn bản là không có khí lực để phản kháng.

"Tiểu Vũ, con tỉnh rồi? Có khá hơn chút nào không? Nha... Sắc mặt kém như vậy, có phải vết thương lại đau không?" Giọng thân thiết vang lên bên tai.

Tiểu Vũ? Nha... Tôi nghĩ đến lúc trước khi ngất đi có người đã gọi như vậy, hình như chính là tên của cái tên nhóc này, tuy rằng chẳng hề hay ho chút nào, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể chấp nhận như vậy mà thôi.

"Con không sao." Tôi suy yếu lắc đầu nói "Chỉ là gặp ác mộng chết tiệt thôi, thật mẹ nó xúi quẩy."

Cẩn thận hồi tưởng lại, ác mộng này thực sự rất xúi quẩy, lại chết thêm một lần, hơn nữa lại là bị Huyết Hồ giết chết... Ai, thật sự không thể tin được hắn sẽ giết tôi, coi như là nằm mơ, cảm giác này cũng khiến người ta vô cùng phiền muộn.

"..." Người ôm lấy tôi đang run lên, hình như có hơi kinh ngạc, hồi lâu mới run giọng nói: "Tiểu Vũ con... Con nói thô tục? Con lại chửi bậy..."

"A? Rất thô tục sao? Bình thường mà." Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, cho đến lúc này tôi mới miễn cưỡng mở mắt ra, sắc mặt lập tức cứng đờ, trong lòng cũng không tự chủ được mà khen một tiếng.

Ôm lấy tôi là một phụ nữ, dáng vẻ ngoài ba mươi, dáng dấp rất đẹp, con mắt nhỏ dài chính là kiểu mà tôi yêu thích, trang điểm rất nhạt, nhưng khuôn mặt xinh đẹp có thừa.

Vóc người của cô ta cũng rất tốt, bộ ngực căng tràn đang gắt gao đè lên bờ vai của tôi, thoải mái dị thường, trên người còn tỏa ra một mùi tự nhiên hương, khiến tôi không nhịn được mà hít sâu vài hơi.

"Gái đẹp, không biết đã có chồng hay chưa..." Tôi híp mắt lại tự hỏi, trong lòng lập tức dấ lên suy nghĩ xấu xa, nhưng lại quên tiểu đệ hiện tại thực sự không thể lấy ra được, muốn tán tỉnh? Chờ phát dục rồi nói sau đi...

Người phụ nữ này rõ ràng không biết tôi đang suy nghĩ gì, cũng không hỏi lại câu nói thô tục tôi vừa nói, chỉ là không ngừng hỏi han ân cần, lại hỏi tôi có đói bụng hay không, còn luống cuống tay chân ấn nút gọi bác sĩ bên cạnh giường bệnh.

Tôi ấp úng tùy tiện trả lời vài câu, nhìn cô ta bận bịu một lúc rồi mới mở miệng hỏi: "Vị tiểu thư này, đầu tiên có thể nói cho tôi biết cô là ai không?"

"..." Cô ta trừng lớn hai mắt, môi run rẩy một lát cũng không nói nên lời. Cái quái gì vậy, chỉ hỏi một câu thôi, có cần kinh ngạc đến mức như vậy không? Tôi cũng đâu có hỏi số đo ba vòng.

Ngay lúc tôi định hỏi lại lần nữa thì mỹ nữ trước mặt đột nhiên hét lên thất thanh.

"Tiểu Vũ, con... Con làm sao ngay cả mẹ cũng không nhận ra? Trời ạ, con làm sao vậy? Mẹ là mẹ con mà..."

Một khắc đó, miệng tôi há to đến mức có thể nhét ba quả trứng gà, ông trời rốt cuộc muốn đùa cợt tôi cho tới khi nào nữa đây? Mỹ nữ đầu tiên tôi muốn tán tỉnh sau khi sống lại lại là... Mẹ tôi á?

a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro