Sát thủ thiếu gia - Chương 12
Chương 12: Thiết tưởng
Editor: Bạch Miêu
Beta: E.l.f
Nên nhớ, trước kia tôi là sát thủ, hầu như chưa chăm chỉ học bất cứ một ngày nào, khi bị đưa đến cô nhi viện, chỉ gọi là học để biết chút ít chữ, sau khi ra khỏi cô nhi viện lập tức gia nhập tổ chức sát thủ, tất cả những cái tôi học là những kỹ xảo giết người phóng hỏa, vân vân, còn thành tích kỳ thi? Không phải chuyện cười đâu!
Tiếng Anh thì tôi đã từng học qua, bởi vì trước đây thường thường phải xuất ngoại để làm nhiệm vụ, mà thân là một sát thủ, người phiên dịch đương nhiên sẽ không có, tất cả đều phải tự mình học Tiếng Anh,
Tuy rằng không biết mình đạt trình độ thứ mấy, nhưng nếu cùng một Chicago Mafia (Xã hội đen ở Chicago) chửi nhau bằng tiếng Anh, tôi tuyệt đối không thua, hơn nữa còn tinh thông nhiều ngôn ngữ khác, như là tiếng Pháp, hoặc là tiếng Tây Ban Nha, hay tiếng Đức, tiếng Nga, còn có tiếng Nhật, thậm chí tôi còn có thể nói vài câu tiếng Thái thông dụng.
Ngữ văn, bởi vì tôi từng có thời gian đi theo sát thủ Phiên Y rất giỏi môn văn nên học được một ít kỹ thuật viết, cho nên miễn cưỡng còn có thể viết một bài văn ngắn.
Vấn đề lớn nhất chính là, toán lý hoá...
Vật lý và hóa học tôi miễn cưỡng hiểu một chút, dù sao khi giết người tôi cũng dùng được, tình cờ bản thân tôi còn chế ra một chút bom đơn giản.
Còn Toán, thân là một sát thủ, nếu để tôi tính một phép tính quá 10 mà không cho tôi dùng máy tính, tôi nhất định sẽ giết cái kẻ chết tiệt ra đề bài kia! Đối với Toán học, tôi tối giản chỉ có trình độ của một học sinh lớp 3, nhưng mà hiện tại Chu Vũ tôi đang học lớp 9!
Những cái đề bài chết tiệt kia, đừng nói giải toán, thậm chí ngay cả rất nhiều ký hiệu toán học tôi đều đọc không được, ở lớp 9 cũng lăn lộn một học kỳ, một lần kiểm tra thì tôi cũng được 15 điểm, vậy mà còn phải nhờ người ném cho một viên xúc xắc.
"Dì Nhã Nghiên ... Con đau bụng..." Tôi bắt đầu tìm lý do tránh né kiểm tra.
"Con... con... cũng đau bụng!" Giản Tiểu Mẫn tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng phản ứng vẫn thật là nhanh nha~.
Sự thực chứng minh, mặc kệ một người phụ nữ có hiền lành cỡ nào, nếu như đứng trên vấn đề học tập của con cái, ngay lập tức sẽ biến thành một con cọp cái, bộ dạng mỉm cười của Trần Nhã Nghiên lập tức biến mất, trong tay cầm dao găm lạnh lùng nhìn hai chúng tôi.
"Đau bụng? Là vì điểm tâm của dì làm rất khó ăn, hay là các con không muốn đến trường làm bài kiểm tra?"
"..." Tôi cùng Giản Tiểu Mẫn xấu hổ cúi đầu.
"Tiểu Vũ, con thật sự phải cố gắng, Quốc Hào ngày hôm qua gọi điện thoại hỏi dì về thành tích của con, dì cũng không biết làm sao trả lời anh ấy." Trần Nhã Nghiên vẻ mặt đau khổ nói.
"Con trước đây học tập rất tốt, thế nhưng hiện tại... Tuy rằng dì Nhã Nghiên biết con là vì mất trí nhớ, bởi vì bị kích thích, nhưng những chuyện này đã qua hơn nửa năm, bác sĩ cũng nói con gần như hoàn toàn khôi phục, vì sao thành tích vẫn kém như vậy?"
"Tiếp tục như vậy đừng nói là đại học, thậm chí cả trung học con cũng chưa chắc đỗ được, con nói dì phải giải thích thế nào với cha của con?"
Nói xong, viền mắt Trần Nhã Nghiên đỏ hoe, dù sao chồng đem con giao cho mình, nếu như bởi vì mình không dạy con tốt sẽ làm hỏng tương lai của nó, điều này sẽ làm mình hối hận cả đời a.
Ai, tôi chính là quá nhẹ dạ, căn bản không nhìn nổi con gái khóc, nhất là người con gái mình thích, cho nên tôi lập tức đưa ra một lời thề độc.
"Dì Nhã Nghiên, dì yên tâm đi, con nhất định sẽ nỗ lực, còn có hơn một nửa học kỳ nữa mới đến kỳ thi vào cấp ba, con nhất định sẽ không để cho dì cùng cha thất vọng!" Ánh mắt tôi tản ra một loại quyết tâm, Trần Nhã Nghiên lúc này mới nín khóc rồi mỉm cười.
Lời thề là nói bên ngoài thôi, nhưng tôi vừa nghĩ tới hôm nay sẽ phải đối mặt với mấy bài kiểm tra, còn mấy tháng sau là thi học kỳ, đầu tôi liền cực kỳ đau đớn.
"Nghĩ một biện pháp thôi? Anh trai cô không phải cao thủ hạng nhất trong nước sao?" Tôi nói đùa giản Tiểu Mẫn.
Giản Tiểu Mẫn cắn răng, đột nhiên thấp giọng nói: "Thực sự không được, hay là để tôi kêu anh trai tôi phái người đi trộm bài thi đi!"
Tôi ngất... Con bé này có những ý nghĩ thật sự là kỳ lạ, Lê Quân làm sao có thể giúp chúng tôi trộm bài thi?
Có điều câu nói này lại đột nhiên nhắc nhở tôi, nếu như thực sự làm bài không được, thì tôi đã có một biện pháp hay ho cực kỳ, dù sao tôi cũng từng là một trong thập đại sát thủ.
Trộm không xong thì cướp, không giành được thì bắt cóc Bộ trưởng Bộ Giáo Dục thôi, vì Trần Nhã Nghiên, lão tử không thèm đến xỉa!
"Bà chủ, bà ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi đưa cậu chủ cùng Tiểu Mẫn đi học, có đồ gì cần làm thì bà để lại, chờ tôi trở lại thì làm tiếp." Cơm nước xong, Triệu Vân Phong một mực cung kính nói, xoay người liền mang theo chúng tôi ra ngoài.
Triệu Vân Phong thật là một vệ sĩ giỏi, lúc trước coi như Lê Quân không cho hắn theo tôi, tôi đoán mình cũng sẽ mãnh liệt yêu cầu hắn đi theo.
Tôi không quá để ý thực lực của hắn, mà điều khiến tôi để ý là sự trung thành, tôi trọng dụng hắn là vì điểm này, từ lúc xảy ra vụ chém giết nửa năm trước trong bệnh viện, hắn đã dám đứng trước mặt tôi phân công nhiệm vụ cho cấp dưới, còn dùng thân thể hắn đỡ đạn thay tôi.
Vệ sĩ như vậy rất được chủ nhân tín nhiệm. Thời điểm này có rất nhiều kẻ chỉ muốn bảo vệ tính mạng mình, không có lý tưởng, hoặc là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu không hề có phẩm chất nghề nghiệp. Cho nên không ai xứng được ca tụng!
Nói đúng ra thì Lê Quân cũng là người như vậy, cho nên Chu Quốc Hào mới tín nhiệm hắn. Tuy rằng hắn muốn nhằm vào tôi, nhưng lý do vẫn là vì muốn bảo vệ Chu Quốc Hào.
Chỉ có điều, lão tử chính là cực kỳ chán ghét tên khốn kiếp này, hừ!
Triệu Vân Phong không chỉ trung thành, thực lực cũng không kém, tuy rằng không sánh được với Lê Quân, nhưng mà trình độ của hắn cũng rất cao. Hơn nữa lúc đối diện với nguy hiểm, khả năng phán đoán của hắn chính xác đến kinh người. Tuy rằng hắn bảo vệ tôi tốt như vậy, nhưng mà tâm tư cũng thật thanh khiết.
Tất nhiên, hắn cũng có khuyết điểm, đó chính là quá hiền lành, hơn nữa luôn quá tích cực, chung sống lâu như vậy, tôi cùng Tiểu Mẫn đều đồng ý gọi hắn một tiếng chú Triệu, nhưng mà hắn lúc nào cũng quan trọng vấn đề thân phận, Trần Nhã Nghiên đối với hắn vĩnh viễn là bà chủ, còn tôi vĩnh viễn luôn là thiếu gia.
"Được rồi chú Triệu, ở bên ngoài cũng đừng quan trọng vấn đề thân phận như vậy, sẽ khiến cho người khác nghi ngờ đó." Tôi có chút không kiên nhẫn nói.
"Được rồi cậu chủ, tôi biết rồi cậu chủ..."
"... Ai." Tôi thở dài, đối với tính cách bảo thủ của tên này, tôi nghĩ, có lẽ là vô phương cứu chữa rồi.
"Chú Triệu, vì sao chú lại lựa chọn đi theo con? Nếu như theo cha con, bằng bản lĩnh của chú thì giờ khắc này địa vị của chú cũng không kém Lê Quân đâu?" Tôi vừa đi vừa hỏi.
Thực ra lúc vừa tới nơi, cha "hờ" liền giúp ta mua một chiếc xe Benz, nhưng Trần Nhã Nghiên lại nói như vậy có lẽ không phù hợp cho lắm vì mục đích của chúng tôi hiện giờ chính là che dấu thân phận, cho nên chỉ để chiếc xe vào gara. Còn tôi vì muốn mình mau phát dục một chút, cao lên, khoẻ lên, nên tôi cũng vui vẻ đi bộ một đoạn đường.
"Tôi cũng không nghĩ nhiều như thế, ông chủ cùng Lê lão đại để tôi tới, tôi liền tới." Triệu Vân Phong cười ngây ngô nói: "Thật ra bảo vệ cậu chủ cũng rất tốt, hiện tại cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì, cuộc sống bây giờ cũng rất nhàn hạ."
"Hơn nữa tôi chỉ là một người nhà quê, sau khi xuất ngũ thì nhất định sẽ không tìm được một công việc nào tốt, nếu như không phải lúc trước ông chủ cho tôi một công việc, có lẽ hiện tại tôi đang ở nhà giữ cửa đó. Lần này ông chủ còn tăng lương cho tôi gấp 3, tôi thấy như vậy là đủ rồi."
Tôi yên lặng gật đầu, có người tốt như vậy theo mày, lòng mày mới có chút cảm giác chân thực, xem ra Triệu Vân Phong này đáng giá cho tôi mang theo cả đời, thậm chí tôi đã dần dần coi hắn là người nhà.
"Đúng rồi, tối qua lúc cha gọi điện đến, tại sao không nói cho ta biết?" Tôi đột nhiên quay đầu hỏi.
"Lúc ông ông chủ đang hỏi tình hình hiện tại của thiếu gia, nhưng cậu đang đọc sách cho nên bà chủ kêu tôi không được làm phiền cậu."
"Ồ..." Tôi gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, lại là một trận cười khổ, đọc sách? Đoán chừng lúc ấy tôi đang ôm sách đi gặp Chu Công! (ngủ quên ~~)
Nói mới nhớ, trong vòng nửa năm đó, Chu Quốc Hào cứ cách hai, ba ngày thì sẽ gọi điện tới hỏi thăm tình hình gia đình, nhưng mà lúc đầu ông lại kiếm lý do không nói chuyện với tôi, chắc là sợ mình quá lúng túng đi.
Nhưng qua khoảng một tháng, có lẽ là thực sự nhịn không được nữa, Chu Quốc Hào mới bắt đầu gọi điện thoại cho tôi, nhưng giọng điệu vẫn có chút lạnh nhạt, biểu hiện của ông như là không dám quá thân mật với tôi.
Đôi lúc tôi thử hỏi ông xem mình có thể trở về hay không, Chu Quốc Hào lập tức từ chối thẳng thừng, nhưng mà trong giọng nói của người cha này có thể nghe ra một chút căng thẳng, ai, Chu Quốc Hào này chính là một người trước sau bất nhất a, nếu muốn nói thật với tôi thì nói đi, cần gì phải diễn kịch mệt mỏi như vậy chứ.
Tại sao tôi lại tin Chu Quốc Hào đã đóng kịch ở bệnh viện?Tôi đã tin tưởng ông từ trước hay là sau khi tôi coi mình là con trai của ông? Tại sao tôi lại tin Chu Quốc Hào chưa bao giờ hoài nghi tôi?
Bởi vì, từ sau khi tôi rời đi, Chu Quốc Hào tổng cộng gọi tới 104 cuộc điện thoại, tôi đã nghe lén hết toàn bộ, mà trong 104 cuộc gọi này, ngay cả một câu tôi đúng hay sai ông cũng đều không hỏi.
Ông toàn hỏi những câu đại loại như: "Tiểu Vũ bây giờ có khỏe không? Cuộc sống của nó ổn định chứ? Học tập như thế nào? Có lớn thêm chút nào không? Có quen biết bạn mới nào không? Trời bắt đầu trở lạnh rồi, nhớ kêu người may thêm quần áo cho nó đấy..."
Nếu như lúc trước tôi còn do dự vấn đề có làm con trai của Chu Quốc Hào hay không thì hiện tại, tôi hoàn toàn có thể xác định được ý nghĩ của chính mình, thậm chí đôi lúc tôi còn cảm thấy, Chu Quốc Hào đối với tôi mà nói thì còn quan trọng hơn Trần Nhã Nghiên nhiều!
Kỳ thực tôi đối với kiểu sinh sống như di dân này rất rất hài lòng, đương nhiên là ngoại trừ một số vấn đề khác chứ.
Dù sao hiện tại tôi cũng không cần lo lắng về việc tổ chức Viêm Hoàng khi nào lại tới bắt cóc tôi, bởi vì chỉ có rất ít người biết chuyện tôi rời khỏi người của Chu Quốc Hào, cực kỳ ít!
Mà người đưa chúng tôi tới đây cũng là phi công thân tín của Chu Quốc Hào và Lê Quân, ngoài ra thì không ai biết, thậm chí ngay cả em trai ruột của mình Chu Quốc Hào cũng không nói, nhưng mà Chu Quốc Mạnh kia tôi cũng mới gặp một lần, hắn cũng không biết tôi đang ở đây.
Tổ chức Viêm Hoàng tự nhiên cũng sẽ không phát hiện ra chúng tôi đang ở đây, tuy rằng đó là một tổ chức lớn mạnh, nhưng mà cả đất nước Trung Hoa này lớn như vậy, bọn họ biết tìm ở đâu, muốn lật tung các thành phố lớn bé lên cũng phải mất khá nheieuf thời gian, cho nên trong vòng nửa năm nay, tôi sống cực kỳ ung dung.
Mặt khác, tôi từng nghĩ tới một vấn đề, tôi đi rồi, tổ chức Viêm Hoàng mất đi mục tiêu tấn công, có khi nào bọn họ lại chuyển mục tiêu sang Chu Quốc Hào không? Tôi nghĩ khả năng này rất dễ xảy ra, Chu Quốc Hào với Lê Quân cũng chưa nghĩ qua điểm này.
"Tiểu Vũ, con biết không? Ba ba tình nguyện chính mình nằm ở đây, cũng không muốn nhìn con chịu một tí xíu nguy hiểm nào!"
Đột nhiên câu nói này hiện ra từ trong đầu tôi, tôi ngơ ngác nhìn bầu trời xanh xanh, trong lòng đột nhiên có một chút run rẩy, Chu Quốc Hào nhất định sẽ nghĩ tới khả năng này, Lê Quân cũng không phải là kẻ ngu si, nhưng...
Chu Quốc Hào cố ý làm như vậy sao? Chỉ vì ông là cha tôi?
May là, những hành động gần đây của kẻ địch đều đã tạm ngừng, từ khi tôi đi rồi, một lần nguy hiểm Chu Quốc Hào cũng chưa từng gặp phải, tại sao lại như vậy? Tổ chức Viêm Hoàng bỏ qua cho ông ấy ư?
"Không thể nào! Nhất định bọn họ đang có âm mưu gì đó!" Đây là lời của Lê Quân, hắn không những không bảo vệ Chu Quốc Hào rất tốt mà còn ngày ngày đêm đêm đứng bên Chu Quốc Hào, nửa bước cũng không rời.
"Không thể nào! Tổ chức Viêm Hoàng nhất định sẽ không bỏ qua, tôi rất hiểu bọn chúng." Tôi đã nói câu này.
Tổ chức Viêm Hoàng chưa từng thất bại lần nào sau khi chúng đã bắt đầu nhiệm vụ, tuy rằng bọn chúng sẽ thất thủ ở một vài thời điểm, nhưng chỉ cần bọn chúng đã xác định được mục tiêu, cho dù có khó khăn và mất bao nhiêu thời gian thì bọn chúng đều làm đến khi hoàn thành nhiệm vụ, tạm dừng, chỉ có thể nói rõ hai vấn đề!
Vấn đề thứ nhất là, bọn chúng dù sao cũng đã thất thủ hai lần, ngay cả Ô Nha hay Thập đại sát thủ đều không thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên phải cần một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, sau đó tấn công càng mạnh hơn, cho nên việc Lê Quân làm là hoàn toàn chính xác, việc bảo vệ Chu Quốc Hào nhất định phải tăng mạnh!
Còn vấn đề thứ hai, tạm dừng, nói rõ rằng tổ chức Viêm Hoàng đối với nhiệm vụ lần này cũng không quá gấp gáp, bọn họ có rất nhiều thời gian để chuẩn bị, cũng có nhiều thời gian đợi chúng tôi lộ ra kẽ hở.
"Đến tột cùng là vì sao vậy chứ?" Cái vấn đề này bắt đầu làm tôi rối rắm, tại sao tổ chức Viêm Hoàng lại phải nhằm vào Chu Quốc Hào? Việc này nhất định có lợi ích với bọn họ, nhưng là lợi ích gì chứ?
Nguyên nhân thông thường khi ám sát thương nhân, có tám phần mười là vì chuyện làm ăn đàm phán có vấn đề, nửa năm qua bọn chúng vô thanh vô tức nhưng rõ ràng nói cho tôi biết lý do này đích thị không tồn tại, đã qua nửa năm rồi, Chu Quốc Hào cũng không biết đã đàm phán thành công bao nhiêu vụ làm ăn.
Còn có một lý do đó là bọn chúng để ý đến tiền của Chu Quốc Hào, bắt cóc tôi, sau đó bức bách Chu Quốc Hào giao ra tiền chuộc? Lý do này rất có khả năng, chỉ là... Tổ chức Viêm Hoàng rất ít khi làm như vậy, bởi vì đó là một tổ chức sát thủ, tuyệt đối không hành sự như những tội phạm bắt cóc tầm thường kia.
Tiền chuộc? Có thể cho bao nhiêu? Mấy chục triệu? Một tỷ? Tổ chức Viêm Hoàng còn không đến mức vì kiếm mấy đồng tiền mà hao tổn tâm trí như vậy.
Đột nhiên, tôi có một ý nghĩ, chỉ có ý nghĩ này mới có thể giải thích tất cả mục đích và những hành động gần đây của tổ chức Viêm Hoàng, cũng có thể giải thích bọn chúng vì sao phải bắt tôi, thậm chí có thể giải thích nửa năm nay bọn chúng không động đến chúng tôi, thậm chí sau lưng của bọn chúng có nhiều khả năng tồn tại một vị cố chủ đại nhân, vấn đề là cố chủ đó có thể là ai, tôi đều nghĩ tới một chút, nhưng...
"Không thể nào?" Tôi lắc đầu, nếu quả như thật là như vậy, cái chuyện này liền thực sự quá phiền phức.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là giả tưởng của tôi, còn cần tiêu tốn rất nhiều tinh lực để đi kiểm chứng, hơn nữa rất có khả năng biến tôi thành một kẻ buồn lo vô cớ, thậm chí coi như cái giả tưởng này của tôi là thật đi, thì thời gian của tôi vẫn rất thừa thãi, có thể từ từ kiểm tra.
Dù sao, khoảng cách đến năm mười tám tuổi của lão tử còn dài lắm!
------------------- Phân cách tuyến xinh đẹp :* ~~ -------------------
"Chu Vũ, Chu Vũ, dậy mau , cô giáo đang nhìn bạn kìa !"
Âm thanh trầm thấp ở bên cạnh kêu lên cảnh báo tôi, tôi dụi dụi con mắt bò dậy, tuy rằng tôi đã đáp ứng với Trần Nhã Nghiên phải học tập thật giỏi, nhưng tôi thực sự không chịu được bầu không khí nặng nề trong lớp, ngồi xuống bàn thì tôi liền muốn ngủ.
Trên bục giảng, một phụ nữ trung niên có cái eo như là cái vại nước đứng trước mặt tôi, như là đang nhe răng trợn mắt nhìn tôi vậy, đây chính là giáo viên chủ nhiệm lớp Ngưu lão sư, bị học sinh trong trường đặt biệt danh là "Ngưu Ma Vương" hay "Khủng Long Bạo Chúa".
"Xin lỗi cô giáo, em sai rồi." Tôi nói ở trước mặt Ngưu Ma Vương đang tức giận, tôi đứng lên một bước rồi bái một cái, học sinh mà, mặc kệ đã làm sai điều gì, biết sai có thể thay đổi đều là chuyện tốt.
"Được rồi, sau này chú ý một chút." Cô giáo Ma Vương kìm nén tức giận của mình nói.
Tôi lập tức gật đầu rồi liên tục nói cảm ơn, sau khi ngồi xuống thì liền quay đầu cảm ơn bạn nữ bên cạnh đã tốt bụng gọi tôi dậy.
"Không... Không cần cảm ơn." Bạn nữ mặt ngay lập tức đỏ ửng, xấu hổ xua tay, mặt cúi gằm xuống. Aiz... Làm soái ca thật là tốt!
Trước khi tôi trùng sinh, tuy rằng không gọi là xấu, nhưng mà tuyệt đối không được xưng soái, tán gái căn bản đều dựa vào tiền, mà bây giờ tôi lại càng có tiền, còn trở thành một anh chàng đẹp trai làm trái tim của bao cô gái đập rộn ràng, chà chà.
Bạn học nữ thân mật đến kỳ lạ cũng không nhắc lại, khi tôi đang ngủ trong giờ thì đều có em gái giúp tôi canh chừng, thậm chí ngay cả một số cô giáo trong trường, đối với tôi đều vô cùng khách khí, thậm chí ngay cả Ngưu Ma Vương hung hăng thành tiếng, bắt được tôi ngủ gục trong giờ cũng chỉ có vài câu cảnh cáo mà thôi, nếu như đổi thành người khác? Sớm đã bị đứng trên bục giảng của cô rồi.
Ở trong mắt các thầy cô, tôi chính là một người học rất kém, tuyệt đối không phải một người học vấn đều ưu tú làm người ta yêu thích, thế nhưng... Chí ít tôi là một mặt hàng rất đẹp mắt nha.
"Chu Vũ, hết tiết này thì sẽ phải kiểm tra, cậu... Cậu tối hôm qua học bài kỹ chưa vậy?" Bạn học nữ bàn bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Bạn này gọi Tô Lương Tình, là lớp trưởng lớp tôi, là một nữ sinh hết sức ngoan ngoãn, hơn nữa đối với tôi thì lại cực kỳ thân mật, phỏng chừng... Đại gia hiểu được.
Tô Lương Tình đeo mắt kính, điểm này rất hợp với thẩm mỹ của tôi, chỉ tiếc cô bé này gương mặt cũng rất bình thường, cùng so với Trần Nhã Nghiên quả thực khác nhau một trời một vực, vóc người cũng giống như vậy, hoàn toàn không sánh được Giản Tiểu Mẫn có bộ ngực 36D, cho nên tôi cũng không có cảm giác gì đối với bạn học này .
Nhắc mới nhớ, trước đây luôn được nghe thấy người ta nói rất yêu thích nữ sinh, thời điểm tôi mới nhập học còn rất kích động, lại phát hiện những cô bé này căn bản không thuộc khẩu vị của tôi, chẳng qua chỉ là một đám con gái ở chung một chỗ, một chút hứng thú tôi cũng không thấy.
Thêm nữa là phần lớn giáo viên ở đây đều là kết quả của Jurassic (Kỳ khủng long), cho nên thú vui duy nhất của tôi khi đến trường chính là ngủ, đúng rồi, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ đi trêu chọc Giản Tiểu Mẫn, đáng tiếc cô ấy không học cùng lớp với tôi.
Coi như không có hứng thú, nhưng tôi cũng sẽ không tùy tiện từ chối ý tốt của người khác, tôi cười khổ lắc đầu nói: "Tôi không học được, cậu biết tôi đọc không vào mấy cái kiến thức đó mà. Mới nghe thấy môn Đại số thì tôi đã đau đầu rồi, nhưng mà môn Tiếng Anh thì còn tạm được."
"Há, cậu... cậu có muốn tớ giúp một tay không?" Tô Lương Tình thấp giọng nói, khuôn mặt nhỏ đã có chút đỏ lên .
"Giúp thế nào vậy?" Tôi hơi run run, lẽ nào giúp tôi tráo giấy thi? Cô nàng này lá gan cũng thật không nhỏ mà, bởi vì bọn tôi đang học lớp 9, cho nên trường học và giám thị đối với mấy bài kiểm tra này coi rất nghiêm, không chừng thầy giám thị sẽ bắt gặp đó.
"Không được, cậu là lớp trưởng, nếu bị thầy giáo phát hiện sẽ rất phiền phức đó." Tôi cau mày nói.
"Không... Không sao đâu!" Tô Lương Tình nắm quả đấm nhỏ nói, thể hiện sự quyết tâm, khẳng định sẽ càng kiên định muốn giúp tôi.
Hơn nữa cô nàng này lá gan cũng thật lớn, nguyên bản tôi cho là sẽ trá giấy thi, lại không nghĩ rằng ...
"Tớ là lớp trưởng, chuyện phát bài thi cùng thu bài thi tất cả đều là tớ làm, rồi tớ sẽ phát bài thi của cậu cho tớ, sau đó mô phỏng theo bút tích giúp cậu làm bài là được." Tô Lương Tình mặt đầy xấu xa cười: "Có điều cậu phải chú ý tránh giám thị Trương, giả bộ như đang làm bài nha."
"Tôi ... Cậu thật tốt bụng a!"
"Hì hì, đúng rồi, cậu muốn lấy bao nhiêu điểm? Sáu mươi điểm đã được chưa?"
"Không cần đâu, lần trước điểm số của tôi chỉ vừa đủ qua. Bạn tùy tiện làm mấy bài đi, năm mươi điểm là tốt rồi." Tôi chà tay để không đổ mồ hôi lạnh, 50 phút đối với tôi mà nói đã là cực hạn, đạt đủ điểm qua là may lắm rồi đấy!
"Tốt rồi, nhưng... Thế nhưng chính cậu cũng phải nỗ lực nha, tớ... Tớ nghĩ sẽ cùng học cao trung với cậu, ở cùng một trường học." Tô Lương Tình lại thấp giọng nói, nói xong cũng nghiêng đầu sang chỗ khác, phỏng chừng khuôn mặt nhỏ đã hồng đến tận cổ rồi.
Tôi gãi gãi đầu, đây là thổ lộ hả? Lần đầu được người ta thổ lộ như thế này, tôi hoàn toàn không biết nên làm sao đáp lại.
Lý tưởng của cô bạn này là cùng tôi học một trường cao trung? Đáng thương, nếu như tôi không thật sự đi trộm bài thi, nghĩ đến nơi này cũng chỉ ở trong mơ thôi. Với thành tích của cô ấy, tuyệt đối sẽ thi được điểm cao, mà tôi có thể tốt nghiệp được là đã thắp hương bái Phật hàng trăm lần rồi.
Có Tô Lương Tình trợ giúp, trận chiến với môn Toán học rối như tơ vò cũng đã hóa thành cực kỳ đơn giản, mà sau khi suy nghĩ lung tung xong, tôi lại gục xuống bàn đánh cờ với Chu Công, xem ra đêm nay tôi cũng có thể ngủ yên rồi.
Không có gì đặc biệt, cho đến buổi trưa, aiz, đây chính là trường học, đây chính là nhân sinh, thực sự là thích ý a...
Trường học cách Ly gia cũng không xa, nhưng tôi vẫn chọn ăn cơm trưa ở căng tin trường học, bởi vì chỉ cần ta về nhà thì Trần Nhã Nghiên nhất định sẽ bày ra một bàn ăn thịnh soạn như tiệc vậy, có thời gian không bằng cho cô xem mấy bộ phim thần tượng đi.
"Mướp xào, khoai tây luộc, đậu hũ Ma Bà, canh cà chua trứng." Tôi tùy ý gọi mấy món ăn.
Tôi trước sau vẫn không quen ăn đồ ăn nhanh trong cơm hộp của căng tin, hơn nữa cho dù tôi không tiện tiết lộ thân phận con nhà giàu thì cũng không cần phải giả nghèo mà, thêm vào Giản Tiểu Mẫn với Triệu Vân Phong, ba người ăn bốn món ăn cũng không tính là lãng phí.
"Ồ? Ngày hôm nay không có xương sườn? Làm sao không gọi vậy, oa, còn có đậu hũ Ma Bà... Tại sao cậu lại gọi mấy món chay vậy, không ngon đâu." Giản Tiểu Mẫn đột nhiên từ phía sau xông ra, một mặt ai oán nhìn một bàn đầy thức ăn chay.
"Còn không phải là vì cô sao?" Tôi cười gượng nói: "Ăn quá nhiều thịt cẩn thận bị mập đó, sau này không ai thèm lấy."
"Xí, tôi mới không thèm để ý, hơn nữa tôi có ăn bao nhiêu cũng không mập." Giản Tiểu Mẫn bĩu môi nói, lại buộc tôi gọi một đĩa xương sườn mới thôi, con bé này tuy rằng sức ăn kinh người, nhưng đúng là ăn nhiều cũng không mập. Mỗi ngày ăn còn nhiều hơn tôi, không có thịt thì sẽ không vui. Thế mà cô ta chỉ nặng có 90 cân*! Thật không biết những gì cô gái này ăn biến đi đâu hết rồi, a... Bộ ngực 36D... Á, hay là dinh dưỡng dồn vào đó nhỉ??
* 1 cân của TQ = 10 lượng = 500gram. Cho nên 90 cân TQ = 45 cân thôi.
"Chú Triệu đâu?" Tôi vừa gặm xương sườn vừa hỏi.
"Chú Triệu nói có cuộc họp, không đến được, mới vừa gọi hộp cơm tới phòng làm việc ăn." Giản Tiểu Mẫn gặm xương sườn, không ngẩng đầu, nói.
"... Không đến ? Vậy thì tại sao hai chúng ta còn gọi nhiều như vậy?"
"Sợ cái gì, bổn tiểu thư phụ trách xử lý đống đồ ăn này, cùng lắm không ăn cơm là được rồi."
"Cô... Sau ba mươi tuổi cô mà không phát phì thì thật không có thiên lý."
"Xí, bổn tiểu thư mỗi ngày đều tập luyện rất nhiều, không ăn nhiều để thiếu năng lượng sao, còn cậu á, không biết bao giờ mới phát phì được đây." Giản Tiểu Mẫn khinh bỉ nói.
Tôi cười khan một tiếng lắc lắc đầu, tôi lười sao? Cứ coi là vậy đi, nhưng mà số lần vận động của tôi ít nhất cũng gấp đôi Giản Tiểu Mẫn, chỉ là tôi không thích ở trước mặt mọi người nói ra thôi.
Buổi tối mỗi ngày sau khi đóng cửa phòng, cũng chính là thời điểm mà tôi liều mạng luyện tập, ngoại trừ những bài luyện tập cơ bản bên ngoài, tôi còn tìm cơ hội lên tầng thượng luyện mấy kỹ xảo khác, tỷ như Huyết Hồ Thuấn Thiểm, còn có những tuyệt kỹ tôi đã từng luyện thành danh.
Thử nghĩ một người cả ngày chỉ có ăn với ngủ, lại trong vòng nửa năm luyện từ một thân thể hư nhược thành một người bắp thịt đầy mình sao? Cũng chỉ có nha đầu ngốc Giản Tiểu Mẫn này cho rằng tôi lười, Lê Quân phái cô ta đến giám thị tôi thực sự là... Thất sách a.
"Đúng rồi, cậu thi thế nào? Khà khà, bổn tiểu thư lần này phát huy vượt xa người thường nha, nói không chừng có thể được điểm cao nhất lớp cũng nên." Giản Tiểu Mẫn vui cười hớn hở khoe mẽ, ai, nha đầu này thật không lý tưởng.
"Không biết, chắc là cũng không tệ lắm, đoán chừng cũng đủ điểm qua môn." Tôi thở dài nói.
Kỳ thực tôi không muốn đạt tiêu chuẩn, 50 phút đầy đủ còn không dễ dàng làm người khác hoài nghi, nhưng Tô Lương Tình lại một mực giúp tôi làm bài, đương nhiên cô bé này cũng là tốt bụng, chỉ là hơi nhiều chuyện.
"Đạt tiêu chuẩn?" Giản Tiểu Mẫn hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hô: "Làm sao có khả năng? Cậu lại có thể thi đạt tiêu chuẩn sao? Tôi phải cố lắm mới có khả năng ngồi lì 50 phút chỉ để đạt điểm cao đấy."
Nha đầu này... Cô đến cùng có biết giọng mình rất lớn hay không a? Trong phút chốc, toàn bộ ánh mắt của mọi người trong căng tin dồn lên người 2 chúng tôi, tôi thật muốn tìm một cái hố để chui vào.
Thành tích kém đã thấy rất nhiều, nhưng kém đến không biết xấu hổ như vậy, đại gia sợ đây là lần đầu tiên thấy đi.
Bị Giản Tiểu Mẫn nháo như vậy, tôi cũng không có tâm tình ăn, tùy tiện ăn mấy miếng cơm liền mượn lý do rời đi, chỉ để lại một con bé chém giết đầy bàn thức ăn. Một cái miệng đầy nước mỡ, tôi thật hoài nghi, có phải cô ta có cùng huyết thống với Lỗ Trí Thâm cùng Lý Quỳ hay không nữa?
*Lỗ Trí Thâm, Lý Quỳ: 2 nhân vật trong Thuỷ hử.
"Tiểu Vũ ăn xong rồi à? Lại đây, có cái này thích lắm!"
Thời điểm đi ngang qua sân trường, một thanh âm đột nhiên gọi tôi lại, tôi vui vẻ quay đầu lại nhìn, là bạn học cùng lớp Trương Du Thừa. Ở trường học này, à không, ít ra ở lớp tôi, tôi cũng được tính là một hotboy người gặp người thích.
"Lại trộm của cha mày?" Tôi cười hỏi.
Trương Du Thừa vui vẻ cười khà khà, từ trong túi áo lấy ra nửa bao Phù Dung Vương, lôi tôi đến rừng cây.
Kỳ thực một hài tử 15 tuổi, thật sự không nên hút thuốc, đặc biệt là hiện tại tôi đang muốn khôi phục lại thực lực.
Có thể trước khi trùng sinh tôi đã nhịn không được mà hút, nguyên bản khi nằm viện còn không cảm giác được, từ khi Triệu Vân Phong ở bên cạnh hút mấy lần, mức độ nghiện của tôi hoàn toàn quay lại, cũng không có cách khắc chế.
Ở nhà tuyệt đối không thể hút, hơn nữa tôi không muốn để cho mức độ nghiện quá lớn. Tôi nhất quyết không mua, chỉ là mỗi ngày ở trường học gặp Trương Du Thừa đã nghiền là được.
Lại nói, tôi cùng Trương Du Thừa làm bạn tốt âu cũng là trùng hợp.
Tôi không mấy để ý đến đám bạn bè thời bé, sau khi chuyển trường cũng chẳng muốn nói chuyện nhiều với bạn học, thêm vào nữa tôi hoài nghi gương mặt mình quá đẹp làm cho nam sinh thêm ghen tức, chuyển trường đã hơn nửa năm, tôi lại ngay cả một người bạn đều không có.
Có lần, bởi vì một nữ sinh cực kỳ xinh đẹp đưa cho tôi thư tình, khiến tôi vô tình làm cả đống người ghen tị. Bình thường có Triệu Vân Phong ở bên cạnh thì không ai dám đắc tội với tôi, nhưng một lần tôi đi lạc, lại đắc tội với đám đàn anh lớp trên, cũng vào lúc đó tôi biết Trương Du Thừa.
Mấy đứa ấy chẳng qua chỉ là bành trướng một tí mà thôi, tôi đương nhiên sẽ không sợ, nhưng cũng không muốn thể hiện quá nhiều trước mặt người khác, cũng chỉ là mấy chiêu tượng trưng thôi, lúc đó Trương Du Thừa vừa tan học đi qua thấy được.
"Buông cậu ta ra, bạn học của ông đây mà bọn mày cũng dám đánh?" Ngày ấy, Trương Du Thừa nói như vậy, kỳ thực vào lúc đó, tôi căn bản không biết mình có một bạn học như thế...
Cha của tiểu tử này là huấn luyện viên dạy võ, tuy rằng hi vọng hắn bỏ võ theo văn, nhưng khi còn bé cũng từng luyện qua mấy lần. Cậu ta oai hùng đi tới, quơ tay hạ gục cả đám đàn anh kia.
Tôi dở khóc dở cười nhưng sau đó vẫn cảm tạ hắn, tiểu tử này đánh nhau xong còn muốn mời tôi hút thuốc, tôi đương nhiên là không cự tuyệt, liền ngồi trên đường cái cùng hắn hút thuốc, lại kể vài câu chuyện phiếm, cuối cùng phát hiện tiểu tử này đã đạt đến một trình độ nhất định nào đó, liền kết bạn với hắn.
"Tao nói này Tiểu Vũ, bắp thịt của mày... Chà chà, lại lớn hơn a, bình thường chỉ biết ngủ, thật không biết mày làm sao luyện ra được." Trương Du Thừa ngậm thuốc lá hỏi.
Ở trong trường học, Trương Du Thừa được xem như là một cậu học sinh khoẻ mạnh, vạm vỡ, nhưng vẫn không như tôi lúc này, mỗi lần nhìn thấy đường nét bắp thịt của tôi hắn đều là một mặt ước ao, còn thường thường động tay sờ sờ xoa bóp.
"Ê, đừng xoa, lão tử không phải gay." Tôi thiếu kiên nhẫn hất tay cậu ta ra.
"Khà khà." Trương Du Thừa cười khan nói: "Tao nói bắp thịt này của mày, nếu không đi luyện tập thì thật lãng phí a, có muốn tao giới thiệu mày cho cha tao không, đi võ đường luyện tập một chút, phòng thân cũng tốt, giống như tao ấy, một lần nhấc được hơn bốn bao gạo!"
"Không có hứng thú." Tôi trực tiếp lắc đầu, Trương Du Thừa lập tức bày ra một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Kỳ thực tôi không phải không muốn học võ, chủ yếu là... Những môn có thể luyện tôi đều đã luyện, có thể học được đều đã học, từ tự do vật lộn đến Taekwondo, từ Trung Hoa võ thuật đến Thái Cực Quyền, tôi cũng đã có trải qua, thậm chí còn học được một quãng thời gian tay không đấu kiếm.
Cha của Trương Du Thừa chỉ là một huấn luyện viên thôi, phỏng chừng ông ta còn không đánh lại được tôi, tự nhiên không có hứng thú đi chơi.
Kỳ thực còn có một lý do, tôi sợ bị cha của Trương Du Thừa nhìn ra những kỹ thuật kỹ xảo bên trong tôi, vậy thì rất khó giải thích rõ ràng .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro