Sát thủ thiếu gia - Chương 01
Chương 01: Cái chết
Editor: Yulmi
Beta: E.l.f
Trong bóng đêm, tôi liều mạng che ngực chạy nhanh về phía trước, máu không ngừng rỉ ra qua kẽ tay, nhuộm đỏ vạt áo trước ngực.
Bị súng trường bắn, bất kể là vị trí hay độ nông sâu của vết thương cũng đủ để trở thành điểm trí mạng, máu tươi chảy ra như suối, tính mạng tôi cũng theo đó mà nguy hiểm hơn.
Gió đêm thổi qua, tôi rùng mình một cái, có phải trời đang lạnh đi không hay nhiệt độ cơ thể của tôi đang dần hạ xuống?
Đám người kia đuổi theo càng ngày càng gần, nhưng bước chân tôi thì lại càng ngày càng nặng nề. Tuy rằng tạm thời còn có thể chạy nhanh được, có thể tốc độ như vậy cũng không thể duy trì được bao lâu, nhưng tôi biết thời điểm này tuyệt đối không thể dừng bước, bằng không tất cả đều chấm hết.
Thở một hơi thật sâu, chuyện đến nước này tôi cũng có chút hối hận rồi, có lẽ nên sớm từ bỏ nghề này, giờ phút này bản thân căn bản không có tư cách để tiếp tục làm một sát thủ chuyên nghiệp.
Thực ra, thân thủ của tôi căn bản không kém gì một sát thủ hạng nhất, đã từng xếp thứ mười trên thế giới, tố chất ở tất cả mọi mặt đều đứng đầu tổ chức, nhưng hôm nay tôi có một khuyết điểm trí mạng, đó là thị lực.
Trong một lần làm nhiệm vụ, mắt của tôi bị thương rất nặng, tuy rằng sau khi tiếp nhận trị liệu thì thị lực đã khôi phục một chút, nhưng bất luận là đồ vật gì thì ở trong mắt tôi đều hoàn toàn mơ hồ, thậm chí khuyết thiếu không đầy đủ, nhìn không rõ viên đạn bay hướng nào, cũng rất mơ hồ về khuôn mặt mục tiêu.
Đương nhiên là, thị lực không tốt thì dùng súng sẽ không chuẩn, cũng không thể bắn trúng mục tiêu. Mà thế giới này từ lâu đã rất căm hận giới sát thủ chúng tôi, mất đi súng thì cho dù thân thủ của tôi có tốt đến mấy, nhiều lắm cũng chỉ là một sát thủ hạng ba, chỉ có thể làm mục tiêu bị thương chứ không thể giết chết được.
Nếu là sát thủ hạng nhất thì đến cả lũ râu ria dân chúng đứng xung quanh cũng đừng hòng chạy thoát. Đằng này... tôi đã bị giáng xuống từ hạng nhất thành hạng ba rồi!!!
Theo kế hoạch thì một tổ có bảy sát thủ, nhưng bởi vì thị lực của tôi nên thất bại hoàn toàn, liên lụy sáu người cùng hợp tác khác toàn bộ bị giết, chỉ có mình tôi dựa vào thân thủ siêu phàm trốn thoát được.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng nếu như có thể sống sót, tôi thật sự nên từ bỏ nghề sát thủ, vinh quang ngày xưa sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với tôi nữa.
Thật đáng tiếc... Coi như có nghĩ đến việc từ bỏ, thì cũng không có cơ hội, bởi vì tôi không có cách nào quay về tổ chức để trình báo, bởi vì thị lực của tôi nên hành động lần này thất bại.
Tổ chức chắc chắn sẽ không nể mặt tôi, mặc dù từng lập vô số công lao, cho dù từng là người kiếm được nhiều tiền cho tổ chức, nhưng... Trong cái nghề này, công lao trong quá khứ sẽ không có ai để ý tới, tất cả chỉ dựa vào giá trị lợi dụng mà thôi.
Một ánh đèn pin chiếu tới, tôi sợ hãi vội vã trốn vào trong bụi cỏ, nhưng vẫn là chậm một bước.
Chỉ một bước, ngực bên phải lại lần nữa bị một viên đạn từ phía sau xuyên qua, cảm giác đau nhức khiến tôi suýt ngất, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng xoay người phi một con dao về phía sau.
Trong đêm tối con dao lóe lên một cái, chuẩn xác găm trúng người đang đuổi giết phía sau, khiến hắn hét ra một tiếng đau đớn thảm thiết, một dao mất mạng!
Tôi ném trúng? Đương nhiên! Dù sao cũng từng xếp hạng thứ mười trên thế giới, coi như không thấy rõ, tôi cũng có thể dựa vào tiếng súng cùng phương hướng viên đạn bắn vào trong cơ thể để nhận biết vị trí của kẻ địch.
Nói về thân thủ, tôi thật sự rất mạnh, đáng tiếc là đã cùng đường mạt lộ, tuy rằng giết chết được một tên, nhưng những tên khác đã nghe tiếng súng mà đến, mà viên đạn kia đã xuyên qua phổi, hô hấp của tôi đã cực kỳ khó khăn, sắp không thể trụ nổi nữa.
"Phải chết sao? Thật sự... Không cam lòng." Tôi thở dài, trong tay nắm chặt con dao cuối cùng, mà lưỡi dao đang đặt trước ngực tôi.
"Nếu như có thể quay lại..." Trong lòng tôi đột nhiên tuôn ra ý nghĩ như thế, có lẽ sẽ không lựa chọn làm một sát thủ, cũng sẽ không đi đến bước đường này. Tuy rằng đã từng phong quang vô hạn, nhưng mới có ba mươi tuổi mà đã chết ở trong gió tanh mưa máu như vậy, thật không đáng.
Trên đời này, có bao nhiêu việc có thể làm lại từ đầu?
Tiếng ầm ĩ lại vang lên, xa xa tựa hồ truyền đến rất nhiều tiếng chuông báo động, từ chỗ tôi ẩn nấp thì tiếng chuông báo động phát ra từ tòa biệt thự của mục tiêu bí ẩn kia.
"Thật kỳ lạ..." Tôi nhíu nhíu mày, nhiệm vụ đã thất bại, những người thực hiện nhiệm vụ cùng tôi cũng đã chết hết, sao còn có thể có tiếng chuông báo động được?
Mà trong lúc tôi đang kinh ngạc, tiếng bước chân của mấy tên đang đuổi theo đột nhiên trở nên lộn xộn, âm thanh xa dần, đây là thế nào? Bọn chúng vì sao phải quay lại?
"Đáng chết, thì ra mấy thứ rác rưởi này là mồi nhử, thì ra mục tiêu thực sự của bọn chúng không phải ông chủ, mà là thiếu gia!"
Trong gió, một tiếng gào thét mơ hồ truyền đến, tôi nghe được mà ngẩn người, rác rưởi là đang nói chính mình? Mồi nhử là sao? Một tia quái lạ đột nhiên hiện ra trong đầu, một khắc đó trong lòng tôi đột nhiên đau xót, không cam lòng, phẫn nộ, trào phúng, kèm theo một sự cay đắng hiện lên trong lòng.
Đột nhiên... Tôi hiểu được điều gì đó.
Chẳng trách những người cùng hợp tác ngày hôm nay tất cả đều là người mới không có kinh nghiệm, chẳng trách kế hoạch lần này lại vội vàng như thế, thời gian để chuẩn bị cũng không đủ, chẳng trách lại thất thủ trong nháy mắt, bị kẻ địch bao vây vòng trong vòng ngoài...
Chim hết tổ trú, thỏ không lối về, câu nói này vĩnh viễn là lời lẽ chí lý, tôi cũng từng nghĩ tới thị lực của bản thân không tốt, có lẽ một ngày sẽ bị tổ chức vứt bỏ, nhưng lại không nghĩ sẽ bằng phương thức như thế.
"Coi như lão tử mất đi giá trị lợi dụng, cũng không thể tuyệt tình như vậy chứ?" Trong bóng đêm, tôi lạnh lùng cắn răng, trong lòng đột nhiên có một loại kích động, muốn xông về tổ chức chất vấn những con người chết tiệt đã coi tôi là mồi nhử kia, sau đó chém chết bọn chúng, từng dao từng dao đem bọn chúng cắt thành từng mảnh.
Nhưng hiện tại tôi hiển nhiên không có khả năng đó, sau này cũng không có, coi như mấy tên truy đuổi đã rút lui, nhưng tôi đã mất máu quá nhiều không thể chạy trốn, chỉ có thể thở hổn hển ngồi dưới gốc cây chờ chết.
"Thật sự... Không cam lòng a." Lần thứ hai thở dài, tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngồi bất động dưới gốc cây, thời gian trôi qua, sinh mệnh cũng đang bị rút ngắn, tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ đến người đầu tiên chết trên tay tôi, nghĩ đến việc cầm tiền kiếm được đi ăn chơi chè chén, nghĩ đến lần đầu tiên được nếm thử mùi vị nữ nhân, TMD, thật quá kích thích!
Tôi thật không muốn mình chết đi theo kiểu này, quá uổng phí.
Còn có người anh em, là người bạn duy nhất, trong gió tanh mưa máu đã từng thề sống chết có nhau.
"Huyết Hồ có lẽ sắp được lên cấp xếp hạng thứ ba rồi, đáng tiếc, không có cơ hội chúc mừng hắn." Tôi thở dài nói.
Chúng tôi từng cùng trở thành sát thủ, cùng từ người mới đi lên thành sát thủ giỏi nhất giới Sất Trá Phong Vân, lại cùng gia nhập vào Viêm Hoàng, tổ chức sát thủ hùng mạnh nhất trên thế giới.
Chúng tôi từng cùng ở dưới ánh chiều tà uống say mèm, cùng nhau mặc sức tưởng tượng tương lai, nghĩ đến việc sau khi kiếm đủ tiền liền mua hòn đảo nhỏ nhàn nhã sống qua ngày, đáng tiếc tôi không còn cơ hội như vậy, hi vọng hắn... Sẽ không bước theo vết xe đổ của tôi.
Không biết đã nghĩ bao lâu, ngay tại lúc tôi sắp ngủ thiếp đi, lại một loạt tiếng chói tai truyền đến, đó là âm thanh lốp xe phanh gấp ma sát với mặt đất, một chiếc xe con lao nhanh đến.
"Chết cũng không được yên tĩnh sao?"
Nhíu nhíu mày, tôi mở mắt nhìn tới, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, khóe môi cũng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, tôi nhận ra đó là xe của tổ chức, từ tốc độ xe có thể thấy, tiếp theo sẽ lại là những tiếng hò hét ầm ĩ cho mà xem...
Một ý muốn trả thù mãnh liệt đột nhiên tràn ngập toàn bộ trái tim tôi.
"Hừ, bán đứng tao, chúng mày chết chắc rồi!"
"Cho dù chết tại đây, tao cũng sẽ không để các ngươi lành lặn!"
Giọng nói lạnh lẽo, tôi liều mạng thở dốc mấy cái, run rẩy đứng dậy, bước chân lảo đảo hướng chiếc xe kia nhào tới.
Tốc độ xe thực sự phải quá nhanh, tôi căn bản không thể ngăn cản, nhưng vẫn là dựa vào thân thủ kinh người cùng ý chí, ở thời điểm cuối cùng trong nháy mắt nhảy lên mở cửa xe phía sau tay lái.
"Này, chạy vội như vậy, không đợi tao sao?"
Tôi cười dữ tợn, thân thể treo ở trên cửa xe, con dao trong tay từ lâu đã cắm vào trong xe, kéo theo một dòng máu tươi, cũng kéo theo mấy tiếng rống giận cùng kêu gào thảm thiết, nhưng cũng trong lúc đó, mấy cây súng lục cùng nhau hướng tôi bắn tới.
Vai, bụng dưới, bắp đùi, thậm chí ngay cả cổ đều trong chớp mắt bị đạn bắn xuyên qua, sự sống lập tức bắt đầu lấy tốc độ trăm lần, ngàn lần trôi đi, nhưng tôi vẫn cắn chặt răng, cười gằn trong cổ họng.
Lần gắng sức cuối cùng, sinh mệnh đã không còn quan trọng, tôi chỉ muốn có đủ người để chôn cùng mình mà thôi.
Trong xe, một khuôn mặt nhỏ trắng xám hấp dẫn sự chú ý của tôi, đó là một thiếu niên thân hình gầy yếu, khoảng chừng hơn mười tuổi, bị trói chặt, trong miệng còn nhét đầy băng gạc, cả người đã hôn mê bất tỉnh từ lâu.
"Thì ra đây mới là mục tiêu thực sự của các ngươi?" Tôi lạnh lùng cười, tuy rằng không biết mục đích của tổ chức với thằng bé này này là gì, nhưng hay vẫn nhanh chóng đưa tay vào trong xe, bắt lấy bờ vai của nó.
Đây là sinh mạng ta ở một giây cuối cùng, còn sót lại một chút sức lực, mặc kệ tiếng rống giận dữ bên trong, tôi nhanh chóng lôi thiếu niên kia bay ra khỏi xe con, ôm nó cấp tốc nhảy ra ngoài.
Một tiếng nổ truyền đến, chúng tôi ngã vào một cây to ven đường, va chạm mạnh mẽ khiến chúng tôi đồng thời phun một ngụm máu tươi.
Tính mạng của tôi có lẽ ngay lập tức sẽ tiêu tan, thiếu niên kia đâu? Đã chết rồi sao? Ai quan tâm... Tôi chỉ là muốn phá hoại kế hoạch của những tên khốn kiếp kia thôi, hơn nữa đã làm rồi.
Vì thế, trên mặt của tôi trước sau đều mang theo nụ cười dữ tợn mà lại đắc ý, tuy rằng, tôi đã chết ...
Đương nhiên, tất cả những thứ này chưa kết thúc, ngược lại chỉ vừa mới bắt đầu, chiếc xe con đang lao nhanh đột nhiên dừng lại, mấy tên đàn ông to lớn máu me khắp người, đang tức tới nổ phổi từ trong xe lao ra, cùng lúc đó, mấy tên truy đuổi tôi cũng tới, trong mưa bom bão đạn, một hồi máu me đầm đìa lại diễn ra.
Trận chiến này bắt đầu đã nhanh, kết thúc càng nhanh hơn, giằng co vẻn vẹn trong 3 phút mà thôi, chiếc xe kia nhanh chóng tiếp tục trốn thoát, tuy rằng bỏ lại ba thi thể nhưng vẫn đoạt lại thiếu niên đã bất tỉnh làm con tin.
Dưới gốc cây lớn ven đường, chỉ còn lại mình tôi với khuôn mặt tươi cười dữ tợn dần dần cứng ngắc, thân thể lạnh dần.
Kết thúc? Có lẽ phải... Có lẽ lại không phải...
Bầu trời đột nhiên đổ xuống một cơn mưa xối xả, chiếc xe con ở giữa màn mưa dày đặc lao nhanh trên đường, trong xe thiếu niên máu me khắp người, hô hấp cực kỳ yếu ớt, nhiệt độ cơ thể cũng từ từ biến mất.
Một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời, nhưng thằng nhóc kia trong lúc hôn mê cả người run rẩy, tiếng sấm qua đi, nó cũng nằm yên lại, giống như có kỳ tích hô hấp trở nên vững vàng, nhiệt độ cơ thể cũng từ từ khôi phục.
Có lẽ, tất cả những việc này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, có lẽ, tất cả bây giờ mới thực sự bắt đầu.
eq"6ݐ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro