Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sát thủ máu lạnh và đệ nhất ma nữ 20 - 21

Chương 20

- Hừ! Đúng là nhìn mặt tên Quách Hàn kia ăn mất ngon!

Nói như vậy, bạn Nhã Vân không chút hình tượng sì sụp sì soạt tô mỳ

Đối diện, Sở Phong tuy ở trong quán mỳ rất thô sơ, nhưng vẫn không hề có bộ dáng phàm phu tục tử như ai kia, hắn mặt dày ba tấc cũng phải ngượng ngùng ho nhẹ

- Khụ… ăn từ từ thôi…

Nhã Vân ngửng đầu lên, quán mì đông đúc gần 50 nhân từ cụ già em nhỏ đang nhìn mình chằm chằm. Thử hỏi một cô nương nhìn qua cũng biết là con nhà quyền quý, ăn mặc y phục đắt tìên lại thô lỗ vậy?

Trải qua quá trình vất lộn ở kí túc thời trung học, ăn uống từ tốn đôi với Nhã Vân chỉ có trong từ điển, vì vậy cô nhún nhún vai rồi cúi xuống ăn tiếp, có phần nhanh hơn lúc nãy.

Sở Phong: ….

Cả hai không biết rằng cách đó không xa, có hai kẻ đang nhìn.

Một nữ nhân toàn thân mặc xám, đội nón che mặt làm người đi đường chỉ dám nhìn một cái, bởi toàn thân cô ta toát lên vẻ sát khí nồng đậm đầy vẻ nguy hiểm, bên cạnh là một hắc y nhân, có vẻ là thuộc hạ.

- Chủ nhân, quả đúng như người dự đoán- Hắc y nhân không giấu được vẻ sùng bái

- Nói

Nữ nhân kia chỉ gằn giọng, mắt không rời nổi hai người trong quán mỳ kia

- Tư Đồ Thiên đã sai mấy kẻ thuộc hạ đi bắt Thượng Quan Nhã Vân, sau đó sẽ đưa về Thanh Thiên đường để tra khảo, dụ ma nữ Huyết Sắc đến

Trong lớp mạng che mặt, nữ nhân thần bí nở một nụ cười lạnh lẽo

- Ta đã bảo với hắn đêm qua Huyết Sắc đến đe doạ ta, với tính cách của Tư Đồ Thiên không nổi điên mới lạ. ai được cử đi làm nhiệm vụ này?

- Lôi Tật và Khúc Dạ, đều là kim bài sát thủ Thanh Thiên các. Chủ nhân, bây giờ chúng ta làm gì?

Nữ nhân thần bí lạnh lùng nói, ánh mắt loé lên vẻ hận thù sâu sắc

- Nói Khúc dạ giết Lôi Tật, giết luôn Thượng Quan Nhã Vân, trước khi cô ta chết cho các ngươi đùa giỡn một chút. Tốt nhất là đổ hết tội lỗi lên đầu Tư Đồ Thiên, đến lúc đó ta xem Huyết Sắc có đến Đông Phương Các mà nổi điên không.

- Thuộc hạ rõ.

Hắc y nhân cúi đầu ôm quyền cáo lui.

- Huyết Sắc, rồi đến Đông Phương các, Băng Phách cung… ta nhất định sẽ diệt trừ từng kẻ một. Thượng Quan Nhã Vân, chỉ trách ngươi xui xẻo cản trở kế hoạch hoàn mỹ của ta

Nữ nhân thần bí lẩm bẩm rôi khẽ lách người vào một con hẻm nhỏ không bóng người, tay áo phất lên, ngay lập tức biến thành một tiểu cô nương 17 tuổi yếu đuối vô hại, vẻ sát khí lạnh băng biến mất tăm tích

- Ắc, sao cao thế này?

- Lần thứ 15.

Sở phong buồn cười nói, làm Nhã Vân nhìn hắn đầy vẻ bất mãn.

Cũng tại một người nào đó nghe nói tháp Nam Kinh là thắng cảnh nổi tiếng nhất Nam Kinh nên tí tởn đi trèo, ai dè mới trèo chưa được 1 nữa đã không còn chút sức lực.

Nhã Vân không khỏi bực mình, cùng là cao thủ võ lâm mà Sở Phong mặt không đổi sắc, không có chút mồ hôi nào còn cô chỉ có nước bò lên thế này, thật không công bằng!

- Ta không đi nữa.- hai mắt Nhã Vân sáng lên- ngươi cõng ta.

- Cõng ngươi? – Sở phong tưởng như nghe lầm

- Sao?- Cô giận dỗi nói- Ngươi muốn ta mệt chết à?

Thế là lữ khách đi lên tháp Nam Kinh được dịp chứng kiến một nam nhân lãnh khốc mặt đeo mặt nạ, lưng cõng một vị tiểu cô nương đi lên, không khỏi chậc lưỡi: Người trẻ dạo này cũng táo bạo quá đi.

Hai tay níu lấy cồ Sở Phong, đầu dựa vào vai hắn, Nhã Vân vẩn vơ suy nghĩ, giá như cô đơn thuần là tiểu thư nhà Thượng Quan, chứ không phải là một kẻ xuyên không có thời hạn, hay không phảỉ là Huyết Sắc võ công đầy mình thì hay biết mấy.

- Sao ngươi lại thở dài?- Sở Phong hơi khựng lại một tí rồi lại đi tiếp

- Ha. Ta nghĩ một ngày giả sử phải rời khỏi ngươi thì sẽ rất buồn.

- Rời khỏi ta? Hết kiếp này cũng đừng mong điều đó xảy ra. Nhớ kĩ, ngươi đang nằm trong tay ta.- Sở Phong lành lạnh nói

Nhã Vân ngước mắt lên nhìn bầu trời.

Thiên mệnh cũng không thể tránh khỏi.

Hơn nữa, nếu người biết ta là Huyết sắc, kẻ thù của ngươi thì ... Nhã Vân chua xót nghĩ, trong lòng đã có quyết định

- ngươi vừa đẹp trai vừa giỏi võ, lại vừa giàu có, ta bám dính lấy ngươi chưa được nữa là bỏ đi...- cô cười hì hì, nửa thật nửa giả nói, che giấu một giọt nước mắt đang chực rơi xuống.

Khoé miệng Sở Phong nhếch lên cười nhẹ, nha đầu này... 

- Ngươi đi kiếm cho ta chút nước, ta khát khô họng rồi

Vừa lên đỉnh tháp, Sở Phong đã bị đi sai vặt

Nhìn theo bóng hắn, Nhã Vân lại thờ dài, chuẩn bị quay đầu đi thì một kẻ lạ mặt đã tiến lại gần

- Không được kêu lên

Một thứ lành lạnh áp vào hông cô, không thể nhầm được là một con dao nhọn.

Nhã Vân bực mình, không lẽ mới rời khỏi Sở Phong đã bị mấy tên hái hoa tặc để ý đến, xui xẻo đến mức này sao?

- Đại hiệp... Xin tha mạng!

Cô giả vờ sợ hãi lí nhí, lòng thầm nguyền rủa, dám đụng chị đây lúc chị đang không vui, xem chị có diệt cả hang ổ 3 đời nhà mày không?

Hắc y nhân tất nhiên không biết những suy nghĩ kia, lại buông lời đe doạ

- đi theo ta, nếu không thì cái mạng của ngươi...

- Đừng giết ta!

Nhã Vân lại run lên một cái, ” không chút chống cự” bị hắc y nhân dẫn đi

Đi được một đoạn, hắc y nhân lấy một chiếc khăn bịt lấy mũi Nhã vân, cô chợt bước đi lảo đảo, thân hình mềm mại ngã khuỵu xuống. 

- Xin lỗi cô nương…

Hắc y nhân lắc đầu nói, ôm lấy cô thi triển khinh công bay vèo đi.

Đằng sau hắn, một người thân lam y nở nụ cười trào phúng. Trời giúp hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.

- Khúc Dạ, ta đem người đến rồi đây!

Đến một địa điểm vô cùng hoang vắng không hề có một bóng người, Lôi Tật thả người đang hôn mê xuống đất, gọi to.

Ngay lập tức có tiếng loạt soạt, chợt xuất hiện hơn 10 hắc y nhân che mặt, nhìn qua cũng đủ biết không phải kẻ hiền lành gì. Tên cầm đầu, kêu là Khúc Dạ nhìn người đang nằm trên mặt đất, trầm giọng

- Đúng là Thượng Quan Nhã Vân?

- Đúng. – Lôi Tật gật gật đầu- Nhưng các ngươi hành động cho nhanh, cũng đừng mạnh tay, nếu Các chủ biết được thì khó mà toàn mạng!

Nghĩ đến vẻ băng giá ngàn năm của Các chủ, Lôi Tật không kiềm chế bắt đầu run. Tư Đồ Thiên dù gì cũng làm huynh đệ của Các chủ, còn hắn chỉ là thuộc hạ không hơn không kém, chỉ sợ cái mạng k giữ được

- Là lệnh của Tư Đồ đường chủ, ngươi lo gì?- Khúc Dạ nét mặt ngoan lệ- Chỉ cần Thượg Quan Nhã Vân chết thì liên quan gì đến chúng ta?

- Cái gì?

Lôi Tật chấn động thốt lên.

- không phải là chỉ cho nàng ta hôn mê đưa đến Đường chủ thôi sao? Các ngươi lại định giết người!

- Tư Đồ đường chủ đã sửa lại lệnh. Nhìn xem ngươi cho nàng ta ăn cái gì

Lôi Tật lấy gói bột trên ray ngửi ngửi, mặt biến sắc

- không phải là mê dược. cái này… ngũ độc tán trộn với… mê dược?- hắn thất kinh- Rõ ràng Phương Vân đưa cho ta mê dược, sao lại ngũ độc tán? 

Bắt Thượng Quan Nhã vân là một chuyện, giết cô ta là chuyện khác

- Đây là lệnh mới, Đường chủ có lệnh phải giết cô ta, chờ đợi Huyết Sắc báo thù mà sập bẫy- Khúc Dạ lạnh lùng nói

- Lệnh đườg chủ? Lôi Tật càng thêm ngạc nhiên- sao có thể… 

Khúc Dạ liền ném cho Lôi Tật một chiếc lệnh bài, trên đó có hai chứ “ Tư Đồ”

- Có lệnh bài ở đây, ngươi dám kháng lệnh

Khúc Dạ búng tay ra hiệu, thêm 4,5 hắc y nhân nữa ấp vào từ phía sau lưng, khép dần thành một vòng tròn bao quanh Lôi Tật và Nhã Vân

lũ hắc y nhân bắt đầu thu hẹp vòng tròn., Lôi Tật không thể hiểu nổi. Không phải đường chủ có lệnh hạ thuốc mê cô ta để tìm ra kẻ đứng đằng sau, sao lại giết người?

Khúc Dạ chợt cười ngoan độc

Bỗng nhiên, Lôi Tật thấy xung quanh mình như tối sầm lại, trước khi hắn ý thức được mình không biết lúc nào đã trúng phải mê dược thì đã ngã xuống, trước con mắt trợ trừng của gần 10 hắc y nhân xung quanh.

- Đại ca?- Một tên đứng bên trái Khúc Dạ nói- Hắn...

- Lại giết hắn, Còn Thượng Quan Nhã Vân trúng mê dược, các ngươi thích làm gì thì làm, làm xong thu dọn cho sạch sẽ

Mấy tên xung quanh nước bọt chảy ròng ròng.

- Để ta!

Một hắc y nhân ở phía sau nhanh chân lên trước, trước mắt hắn là một vị mỹ nhân, đại mỹ nhân không chút năng lực phản kháng.

Trong lớp khăn che mặt, hắn nở nụ cười rất dê già, từng bước từng bước lại gần, rồi cúi đầu xuống

” Bịch”

Mấy tên kia lại trợn mắt lần 2 nhìn tên này lại ngã rầm một cái, úp mắt xuống đất bất tỉnh nhân sự. 

Này này, tên này lâu không chạm vào nữ nhân xúc động quá mà ngất đi rồi! 

Rất nhanh, Khúc Dạ cảm thấy cái gì không đúng.

Hắc y nhân nằm sấp kia, một chất lỏng không nhầm được là máu tươi bắt đầu chảy loang lổ trên mặt đất.

- Nguy hiểm!- Mắt hắn như co rút lại, vội vàng hô lên

Vị cô nương đáng nhẽ ra còn hôn mê chưa tỉnh dậy kia đã nhàn nhã đứng lên, một tay phủi phủi bụi ở trên y phục. Ánh mắt cô lạnh lùng quét qua, mà lũ hắc y nhân hệt như bị độc xà nhìn qua, rởn hết cả gai ốc

Khúc Dạ nhìn tay cô ta đang cầm một cái trâm mà máu tươi vẫn đang nhỏ long tong...

- Ngươi là ai?

Một nỗi hoảng sợ chưa từng có tràn ngập cơ thể hắn, kinh nghiệm 10 năm sát thủ hắn chỉ biết nữ nhân trước mặt này vô cùng nguy hiểm

- Thượng Quan Nhã Vân. Nhẽ nào các ngươi bắt người mà không hỏi tên?

Nhã Vân liếm liếm môi, hệt như sói thấy mồi non, phóng ra chiếc trâm đẫm máu kia.

Khúc dạ chộp lấy, cả người như đông lại... cây trâm này trông rất quen. Chẳng phái là Đoản Nhi trâm đứng đầu trong hung khí ma đạo của giang hồ sao?

Hắn lại nhìn lên nữ nhân thoạt nhìn hết sức vô hại kia. Giang hồ chưa từng ai thấy khuôn mặt thật sự của Huyết Sắc, không lẽ...

- Huyết... Huyết Sắc?

- Ngươi đoán đi.

Nhã Vân không thừa nhận hay phủ nhận, tiện tay lấy luôn cái kiếm của lôi Tật gần đó, cười hì hì.

Nghe đến tên Huyết Sắc, tất cả những tên còn lại mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng ròng ,dĩ nhiên ngay cả một tên áo lam nấp gần gần đó cũng đang kinh hoàng.

Khúc dạ dần lấy lại bình tĩnh, hắn biết dù người trước mắt này là Huyết Sắc thật thì cho dù hảng sợ cũng phải chết, chi bằng đấu một trận còn có đường sống. Nghĩ vậy, hắn quát

- tất cả xong lên cho ta. Rốt cuộc cũng là một nữ nhân thôi mà

Điều đáng chú ý là nữ tử này được xưng là đệ nhất ma nữ võ lâm đấy ! tất nhiên, Tất cả bọn hắc y nhân đều giết không biết bao nhiêu người, nhanh chóng lão về phía trước

- không biết sống chết !

Nụ cười trên tay Nhã Vân chợt biến mất, tay nắm chặt kiếm, một cỗ sát khí khát máu bấy lâu nay chợt bùng phát, hung hăng chiếm hết duy nghĩ của cô.

Xoạt !

Kiếm trong tay lấy tốc đọ sét đánh không kịp bưng tai, đảo qua lũ hắc y nhân kia

- A !

Từng tiếng hét thảm thiết vang lên, đầu tiên là mấy tên đứng gần nhất. Mỗi một tiếng kếu là có một xác người rơi bịch xuống.

- Chạy mau !

Lũ còn lại lập tức hồn vía lên mây, dẫm đạp lên nhau mà chạy trốn. Nhã Vân làm gì cho chúng co cơ hội chạy, chỉ mấy chốc là tất cả đều nằm dưới đất, chết không nhắm mắt

Nhã Vân mỗi lần giết một kẻ, màu máu trong mắt lại đậm dần, đôi mắt vốn đen bỗng đỏ như máu.

« Phập »

Khúc Dạ không thể tin nỗi nhìn lỗ lớn trên ngực mình, máu chảy ròng ròng xuống. Hắn ngáp ngáp miệng, bổ sầm xuống

Nhã Vân đứng giữa đống xác người, một tay cầm kiếm, y phục thấm đẫm một màu đỏ tươi, tóc dài bay phất phơ hệt như diêm vương từ dưới âm ti địa ngục.

Cô chợt rùng mình một cái, mắt lại trở về màu đen.

Nhìn 7, 8 tên có tên bị chém thành hai nửa, Nhã Vân âm thầm nuốt nớc bọt. Mẹ ơi ! Con đã giết người… còn giết một đống người

Mà kẻ đang tính anh hùng cứu mỹ nhân nhân lúc đó vội chuồn đi mất

Nhã Vân khom người nhặt chiếc lệnh bài ở tay người được gọi là Lôi Tật kia, hơi do dự nhìn hắn một chút rồi không xuống tay, hắn bị chính con mồi bí mật cho thưởng thức độc được do chính Huyết Sắc bào chế, nhất thời không thể tỉnh lại đc.

Điều quan trọng bây giờ là xử lí bọn này làm sao cho tốt !

- Các chủ ! Ở đây có người ! A !

Sở Phong giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt.

Gần chục xác người nằm la liệt, hiển nhiên đã bị người ta dùng kiếm giết chết vô cùng tàn bạo. Hắn như cứng người lại khi thấy nột nữ nhân người bê bết máu gần đó.

- Nhã Vân !

Sở Phong gào lên, một nỗi sợ hãi bất an trước nay chưa từng có tràn ngập lòng hắn. 

Hắn vội ôm lấy cô, tay run run đưa lên mũi

Còn sống…

Hắn thở phảo một cái, ánh mắt hung tàn nhìn 1 lệnh bài mang tên « Tư Đồ » bị chiếc ngân châm một đầu hình hoa cắm trên, lại có mảnh vải trắng viết bằng máu « Nếu Đông Phương các các ngươi giở thêm trò gì thì đừng trách ta độc ác. » ở ngay cạnh bên

- Tư Đồ Thiên,ta muốn biết chuyện gì xảy ra !

Sở Phong ánh mắt lạnh xuống hàng trăm độ, nhìn Tư Đồ Thiên trước mặt

- Ngươi nói đi. tại sao Khúc Dạ và một số kẻ khác lại chết ở đó ! Và cả cái này nữa…

Tư Đồ Thiên nhìn chiếc Đoản nhi châm còn rớm máu, khuôn mặt trở nên dữ tợn.

- lại là ma nữ Huyết Sắc ! 

Sở Phong đập bàn khiến sách vở ở trên rơi toán loạn. 

- Ngươi nói !

Mộ Dung Quân đang nhăn răng coi kịch vui ở góc phòng giật mình một cái. Đương nhiên, một kẻ « mất trí nhớ » như hắn thì chẳng tham gia vào mấy chuyện này làm gì.

Tư Đồ Thiên có chút sợ hãi Sở Phong phát hoả, nhưng ánh mắt vẫn kiên định

- Đệ nghi ngờ Thượng Quan gia nấp trong bóng tối luôn dõi theo Thượng Quan Nhã Vân, chỉ muốn dụ chúng và Huyết Sắc ra mặt, không ngờ ma nữ kia lại giết người ngay trên đường về Thanh Thiên Các

- Ai cho phép đệ làm điều đó ?

Nhớ lại tình cảnh Nhã Vân nằm giữa một đống xác người máu me rùng rợn, Sở Phong thấy tim mình như thắt lại

Tư Đồ Thiên phẫn nộ nói

- Thượng Quan gia hay Huyết Sắc đều là kẻ thù của chúng ta. Đáng nhẽ huynh nên biết điều này ? Đệ thấy huynh với Thượng Quan Nhã Vân thập phần sủng ái, đây là đệ muốn tốt cho huynh, muốn tốt cho Đông Phương Các !

- Ta biết tự mình phải làm gì, không cần đệ phải xen vào

Sắc mặt Sở Phong càng thêm âm trầm. 

- Haha. – Tư Đồ Thiên chợt đổi giọng trào phúng- Đại ca, Huynh đâu phải là kẻ hiền lành gì đâu, nếu là trước đây, ắt hẳn đã tra tấn cô ta thật đau đớn, cho dù có một tia hi vọng để Huyết Sắc ra mặt. Còn bây giờ ? Huynh thử xem, cô ta ở trong Đông Phương các thế nào ? các chủ Phu nhân, hứ, đó là cách huynh đối xử với kẻ thù của mình ?

Chưa đợi Sở Phong trả lời, Tư Đồ Thiên đã gằn giọng nói tiếp

- Sư phụ trúng độc đã được một năm, tính mạng lão nhân gia đang ngàn cân treo sợi tóc. Đầu mối bây giờ chỉ còn là Thượg Quan Nhã Vân, nhưng đệ nghĩ đại ca không thể nào hạ thủ được. Đại ca ! Huynh thay đổi rồi ! Mà có khi trên đời chẳng có Huyết Sắc nào cả, chính Thượng Quan Nhã Vân chính là cô ta cũng nên đấy chứ! 

Im lặng.

Tư Đồ Thiên nói xong cũng không cho mình là đúng, con gái minh chủ võ lâm với đệ nhất ma nữ giang hồ để như thế nào cũng k ở cạnh nhau được

Mộ Dung Quân gật gà gật gù chợt trợn hết cả buồn ngủ. Vân tỉ ơi, tỉ coi như xong rồi !

Tư Đồ Thiên không biết câu nói trong lúc tức giận làm ánh mắt Sở phong loé lên. Không phải hắn không nghĩ đến việc này.

Thượng Quan Nhã Vân không phải kẻ ngây thơ, thậm chí nhiểu lúc còn dối trá hắn nhiều điều. Nhưng nha đầu lại là ma nữ giết người không chớp mắt thì hắn có phần không chấp nhận nổi.

Nhưng nhiều lúc cũng trùng hợp quá 

Tại sao Huyết Sắc lại có thể đến kịp thời ? Lẽ nàng ta luôn đi theo Nhã Vân ? Cho dù hắn không phải thành phần tự sướng luôn cho mình là nhất nhưng môt kẻ bám theo, dù là Huyết Sắc thì hắn không thể không biết. 

Mạch tượng Nhã Vân chứng tỏ không có võ công, nhưng nhị đệ khẳng định chắc chắn nàng ta đả thương mình, vậy thì sao không nghĩ nàng ta có võ công rất cao cường. 

Nhất là… đôi mắt…

Ngày ấy chỉ thất thần một chút chỉ vì đôi mắt của Huyết Sắc làm cô ta chạy mất…

- Uy ! Huynh nói không đúng rồi ?

Mộ Dung Quân đột lên tiếng, cố gắng vớt vát lại

- Nếu Thượng Quan Nhã Vân là Huyết Sắc thật, lúc đó chúng ta có thể trốn thoát chỉ bị chút vết thương cỏn con ? Nghĩ lại Tu Khiết sơn trang Lâm gia đi. Đệ cũng không nghĩ cô ta lại vì khuôn mặt đẹp trai và dáng người chuẩn của đệ mà có hứng thú đâu.

Tư Đồ Thiên không khỏi quái dị nhìn hắn, tam đệ nổi tiếng mưu trí, huấn luyện tình báo lại có thể…

Khoan ! Tu Khiết sơn trang ! 

Những ngón tay đang gõ trên bàn của Sở Phong chợt ngừng lại. Ngày Tu Khiết sơn trang bị huyết tẩy không phải là ngày hắn gặp nha đầu sao ? Lúc đó đang ở…

Trên mái nhà ! 

Hắn đã quên mất một điểm quan trọng. Nhã vân nếu không biết võ công chui lên nóc nhà xem náo nhiệt làm gì ?

Thượng Quan Nhã Vân đã có nhiều chuyện vượt quá sức tưởng tượng của hắn. ẩn sau dung mạo xinh đẹp yếu đuối kia thật ra là cái gì ?

Sở Phong chợt thấy mình như bị kẻ khác đùa bỡn, mà kẻ đùa bỡn mình lại là nữ tử duy nhất mà hắn động tâm. Ánh mắt hắn chợt lạnh lẽo mấy phần, cho dù là nữ tử khiến hắn động tâm, việc này cũng không thể tha thứ được.

- các chủ, Lôi Tật tỉnh lại rồi, hắn đang ở ngoài xin gặp người !

- Cho vào.

Sở Phong nhíu mày nhìn Lôi Tật, kẻ duy nhất sống sót ngoài Nhã Vân trong đợt thảm sát kia.

Tư Đồ Thiên thấy Lôi Tật run rẩy quỳ xuống, vội nói

- Đại ca, Lôi Tật và Khúc Dạ là do đệ sai khiến, hắn chỉ có nhiệm vụ làm Thượng Quan Nhã Vân hôn mê rồi đưa cho Khúc Dạ, không cần trừng phạt hắn.

Trên khuôn mặt Lôi Tật chợt có vẻ do dự, không biết có nên nói đó chính là Ngũ Độc Tán chứ không phải đơn thuần là mê dược hay không, bởi vì hắn cảm thấy thái độ Khúc Dạ có vẻ là lạ,

Cuối cùng, Lôi Tật cắn răng nói

- các chủ, thật ra thứ thuốc mà Thượng Quan cô nương trúng không phải thuốc mê mà là…

« Phập »

Chưa nói hết câu, một chiếc ám khí đâm thằng vào trái tim Lôi Tật.

- Ai ?

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng nữ tử la thất thanh với tiếng vỡ nát

- Hắn chết rồi !

Tư Đồ Thiên thất kinh kêu lên, đồng thời cùng Sở Phong lao ra ngoài

- Y Y !

Một cô nương chứng 17 18 tuổi, diện mạo rất thanh tú đang cầm kiếm, chỉ vào hướng đông

- Vừa nãy có bóng người chạy theo hướng này.

Tư Đồ Thiên chạy lại

- Y Y ! Muội không sao chứ ? Vừa nãy có một kẻ cả gan phóng ám khí giết chết Lôi tật trong phòng đại ca

Hắn nhìn những mảnh vỡ dưới chân Hoắc Y Y càng thêm lo lắng hơn

Hoắc Y Y mắt rủ xuống, nhẹ nhàng nói

- Nhị ca, Muội không sao. đại sư huynh !

Sở Phong đã quay trở lại, hiển nhiên không đuổi theo được tên thích khách kia.

Nhìn Hoắc Y Y ngượng ngùng khi thấy Sở Phong, Tư Đồ Thiên chợt thấy mất mát nhưng rất nhanh lại được thay vào sự quyết tâm. Hắn nhất định phải khiến nàng hạnh phúc, hắn đứng ngoài nhìn cũng mãn nguyện lắm rồi.

Với tiểu muội muội này, Sở Phong cũng không lạnh lùng lắm

- Đêm khuya muội sao không về phòng nghỉ ? Ở ngoài này làm gì

- Muội thấy mấy huynh đàm luận trong phòng, định đưa vào một chút trà. 

Hoắc Y Y hai mắt nhìn dưới chân, lại nhẹ giọng đáp.

Cà Thượng Quan Nhã Vân và Hoắc Y Y đều là những đại mỹ nhân, nhưng Nhã vân cho người ta một cảm giác thân thiện ngây thơ, còn Hoắc Y y lại mềm yếu chỉ khiến người ta lo lắng mà ôm trong lòng mình bảo hộ.

Sở phong chợt chút ý trên cổ Hoắc Y Y có một vết thương chưa lành hắn, do kiếm rách một đường

- Y Y, vết thương trên cổ muội…

Hoắc Y Y a lên một tiếng, bối rối lấy tay che lại, ấp úng chưa định nói gì thì Tư Đồ Thiên đã căm phẫn

- Là Huyết Sắc đêm qua đến đe doạ tứ muội, nói muội ấy tránh xa huynh ra. Đại ca, chắc chắn Thượng Quan Nhã Vân nghe được chuyện gì đó mới bảo Huyết Sắc làm vậy.

- Huyết Sắc ? 

Sở Phong nhìn vào hướng tên thích khách mới phóng đi, hàn khí trong mắt càng đậm

- Thích khách này có lẽ chính là Huyết Sắc.

Tư Đồ Thiên hai tay run run nắm chặt, động đến hắn thì còn chấp nhận được, còn động đến muội muội mà hắn yêu quý thì có chết hắn cũng phải kéo Huyết Sắc chết cùng

- Huyết Sắc, hoặc là Cổ Tu La !

Sở Phong suy nghĩ một lát rồi nói

- Có lẽ Lôi Tật biết cái gì đó về Huyết Sắc không thể lộ ra, hay Huyết Sắc cứ ngỡ hắn chết rồi nến mới đến giết hắn.- Tư Đ ồ thiên cũng nhíu mày, rồi chợt nhớ ra- Cổ Tu La ? Huynh nói giang hồ Cổ Tu La bài danh đệ cửu/

Cổ Tu La, tuy bài danh đệ cửu nhưng khiến ai cũng phai e sợ bởi khả năng trùng thuật của mình, Nghe nói nàng ta rất am hiểu về điều khiên động vật, cũng giỏi về hạ cổ độc. Chiến tích huy hoàng nhất là đã khiến cả một đại gia tộc phải lăn ra chết, mà giang hồ đồn trong người ai cũng lúc nhúc đầy sâu bọ.

- Cổ Tu La đang ở trong Đông Phương các, mấy ngày trước ta mới gặp nàng ta, đáng tiếc khiến nàng ta chạy thoát

Tư Đồ Thiên mắt đại biến, một mình Huyết Sắc đã khó đối phó rồi, còn Cổ Tu La âm hiểu về hạ cổ nữa.

Cô Tu la, hắn nghi hoặc, có khi nào nữ nhân đó là Cổ Tu La ?

Chương 21 : 

- Mộ Dung đương chủ 

Mộ Dung Quân khoát khoát tay ra vẻ tuỳ ý, nhưng trong lòng sướng muốn chết.

Thử hỏi lúc trước ai cũng gặp hắn không kêu là « Thằng côn đồ » hay « thằng lưu manh », bây giờ cưỡi lên đầu kẻ khác, đựơc kêu Đường chủ ngọt xớt, không khoái sao được

- Thượng Quan cô nương sao rồi ?

- Cô nương vừa mớii tỉnh.

Tiểu Na nhu thuận trả lời, không biết có nên báo cáo chuyện Mộ Dung đường chủ này quan tâm đặc biệt đến Thượng Quan Nhã Vân không ta ?

Mộ Dung Quân vừa vào đã thấy cảnh mỹ nhân yếu điệu nằm tựa trên giường, mặt mày hơi tái, đôi mắt to cụp xuống. Nếu người ta từng bị mỹ nhân này từng một tay nâng váy đồng phục, tay kia cầm cặp phang túi bụi, chân ra sức đạp, miệng la hét phấn khích như hắn thì sẽ xem cảnh tượng này vô cùng chướng tai gai mắt

- Thôi đi bà chị. Không có ai nữa đâu- Mộ Dung Quân bĩu môi

xác định Tiểu Na không dám nghe trộm, hiển nhiên là sợ Mộ Dung Quân, vị « đườg chủ » lnày biết được, Nhã Vân thoải mái thở ra một hơi. May mà hồi kia giả vờ bệnh trốn học với phụ mẫu quen rồi nên cũng không vấn đề gì lắm

- Huyết Sắc ? cứu Thượng Quan Nhã Vân rồi để lại một chiếc Đoản nhi trâm ?

Khi biết tin này, Mộ Dung Quân buồn cười muốn chết. Cái đếch gì chứ, chỉ có Vân tỉ thiên tài này mới nghĩ ra được điều này, làm Đông Phương các gà bay chó sủa

- Tư Đồ Thiên đáng chết, dám cả gan hạ độc thủ với ta. Bổn cô nương tuyệt đối sẽ không tha cho hắn !

Nhã Vân hối hận lúc trước lại tha cho hắn một mạng, khiến bây giờ lâm vào tình cảnh này. Xem ra sự độc ác của mình vẫn chưa đủ trình độ !

Mộ Dung Quân rùng mình cầu nguyện cho vị nhị ca trên danh nghĩa kia, lảng sang chuyện khác

- Vân tỉ, Sở Phong đã nghi ngờ thân phận của tỉ rồi, sợ rằng tiếp theo hắn sẽ làm cái gì đó ?

- Cái gì ? - Nhã Vân giật mình – Hắn nghi ngờ thân phận của ta ?

- Cũng không trách được, ai bảo Huyết Sắc lại xuất hiện vào lúc tỉ gặp nguy hiểm. Hoạ có thiên tài mới tin là trùng hợp đi !

Nhã Vân bóp bóp trán, lúc đó gần 10 kẻ bị chém chết, không đổ cho Huyết Sắc thì đổ cho ai, không lẽ là thiên thạch rất xuống trúng bọn chúng hay là vị cao nhân thoái ẩn giang hồ nào đó đi qua rủ lòng thương ?

- Việc đến mức này thì cũng nhanh chóng thu dọn hành lý mà đi thôi, còn mối thù Huyết Sắc với Sở Phong thì kệ bà nó đi. ta không quản nổi, ở lại đây sớm muộn có ngày đi chầu diêm vương. Trên đời này chỉ có hắn là soái ca chắc ? ta sẽ đi tìm một tập đoàn cho hắn tức chết ! - Nhã Vân hung hăng nói.

Mộ Dung Quân thở dài. Hắn thừa biết Vân tỉ này trong nóng ngoài lạnh, chắc chắn đã thích đại ca mặt lạnh kia của hắn rồi, không ngờ hai người lại ngươi sống ta chết !

- A ! Nhắc đến soái ca mới nhớ đến, có một chuyện rất thú vị mà hôm qua đệ nhận được !

- soái ca ? lẽ nào có vị nào quá ái mộ ta mà làm trò dại dột gì đó ? 

Nhã vân hai mắt toả sáng như đèn ô tô, con gái lúc nào cũng có hứng thú với soái ca nha

- haha…-Cũng có phần dại dột thật. Hôm qua có một người đến Thanh Thiên các thuê sát thủ với giá 1000 lượng vàng

- hắn cuồng đến mức đến Đông Phương các thuê giết Sở Phong kia à ?

Mộ Dung Quân liếc cô với vẻ mặt quái dị, lại có người tự sướng đến mức này cơ đấy

- Không, người thuê giết là tỉ chứ không phải là Sở Phong

Khuôn mặt Nhã vân hoá đá

Tìh huống gì đây ? Cô vừa mới xuyên không đã phải đi với Sở Phong này rồi, làm gì có thời gian lăn lộn trên giang hồ mà đắc tội đến ai mà người ta sai sát thủ đuổi giết

- Mịa, bổn cô nương đây đáng chỉ đáng giá 1000 lượng vàng thôi sao ? Mẹ kiếp thằng nào dám cả gan làm chuyện đó, bổn cô nương huyết tẩy cả nhà hắn, chó mèo lợn gà không tha !

Nhã Vân phẫn nộ kêu lên, đã bị đệ nhất sát thủ chú ý đến thì chớ, lại còn một lũ ruồi nhặng này nữa, cho dù Huyết Sắc cô nương cũng có phần ăn không tiêu.

- Công Tôn Minh Ngọc, thuộc Công Tôn tứ đại thế gia, giang hồ đệ tứ mỹ nữ.

Tứ đại thế gia , chẳng phải cùng một ruộc với Thượng Quan Đạt? Thân là kẻ đứng đầu ma đạo, Nhã Vân chán ghét bọn này đến cực đỉêm. Bất quá cô lục lọi trí nhớ cũng không nhớ ra ai tên là Công Tôn Minh Ngọc, giang hồ đệ tứ mỹ nữ cả.

Mộ Dung Quân là vuốt vuốt cằm, nói tiếp

- Hình như Công Tôn Minh Ngọc với Quách gia công tử Quách Hàn từ nhỏ đến là thanh mai trúc mãi. Chỉ tiếc Quách Hàn lại đột ngột đi cầu hôn nhị tiểu thư nhà Thượng Quan, làm đệ tứ mỹ nữ buồn bã không thôi. Việc này làm giang hồ căm phẫn, một Các chủ của Đông Phương các chưa đủ, còn thêm một Quách công tử cũng phải quỳ dưới chân… 

- Này này…

Nhã Vân cốc đầu hắn một cái, là kẻ kia la oai oái, giương đôi mắt vô tội tỏ vẻ đáng thương

- Vân tỉ, ta chỉ là ăn ngay nói thẳng thôi !

- Nói thẳng cái rắm ! Mẹ nó, tên Quách Hàn kia chỉ gặp đúng 3 lần, lần thứ nhất không hề quen biết, hắn lại còn nhẫn tâm làm cô nương như hoa như ngọc ta đây phải lăn lộn trong rừng, lần thứ 2 lại thấy ta đi với Sở Phong, lần thứ 3 còn ỏm tỏi cãi nhau về ma chính đạo, lấy đâu ra mà quỳ dưới chân !

Đây là tình huống có tiếng mà không có miếng, tuy cô vẫn muốn xuyên không soái ca theo một đoàn, nhưng tên Quách Hàn này…

- Tiểu Quân Quân, lí lịch tên Quách Hàn như thế nào ?

Quách Hàn, tên này cũng không đơn giản !

Mộ Dung Quân chợt cay cú như đớp phải ruồi, hừ lạnh đầy vẻ chán ghét

- Nhị công tử Quách gia, đệ tam mỹ nam giang hồ, nổi tiếng ăn chơi tráng tác. Đại ca hắn là Quách Tiêu, một tên nguy hiểm nhất trong tứ đại thế gia, cũng vô cùng nhẫn tâm lãnh huyết. 

- Có lẽ hắn giả vờ vậy đi, giả vờ làm kẻ bất tài để sống sót trong Quách gia, một ngày nào đó quật khởi. – Nhã Vân thuận miệng nói- Làm kẻ bất tài chìm đắm trong nữ sắc sẽ khiến người ta dễ dàng bỏ qua ! Uy, sao ngươi trố mắt nhìn ta vậy ?

Mộ Dung Quân có vẻ khiếp sợ, Đông Phương các tiêu tốn bao nhiêu mới có thể đánh hơi được Quách Hàn không như vẻ bên ngoài, không ngờ lại bị vài câu nói của nữ nhân này lột trần cả người

- Không cần sùng bái tỉ~ ! – Nhã Vân xua xua tay, bổ sung thêm- Trong truyện trong phim toàn nói như vậy mà ! Ha ha ! Có khi nào việc đến Thượng Quan gia cầu hôn cũng là để loè mắt thiên hạ đi ! Giả bộ thì mặc hắn, lôi ta vào làm gì !

Có một ai đó đã quên mình cũng là một kẻ giả trư ăn thịt hổ điển hình, có phần nguy hiểm hơn cả Quách Hàn.

- hắc hắc. Đệ sẽ không để hắn thành công đâu…

Mộ Dung Quân hai mắt toé lửa, tay nắm chặt cứ như nghĩ đến mối thù giết cha giết mẹ không bằng.

- Quách Hàn đắc tội với ngươi ?

- Hắn xếp no 3 trong bảng mỹ nam, đại ca Quách Tiêu thì lại không có trong đó…

- …..

- Đệ xếp thứ 5.

- Vậy nên ?

- Ha ha, 4 người xếp trên đệ, sẽ làm cho chúng thanh bại danh liệt, 

- Tiếp.

- sau đó sẽ tự tay huỷ hoại chúng ! He he ! Lúc đó thì chức đệ nhất mỹ nam sẽ thuộc về ta, à không, phải diệt gọn những tên có uy hiếp nữa ! đây là bóp chết trong trứng nước. Sau đó, mọi mỹ nữ… hê hê

Nhã Vân : ?!?

Tên này có… phát cuồng không ? hay là ăn nhầm cả thuốc gì chứ ?

Nhìn Mộ Dung Quân hai mắt hắn toé lửa, hưng phấn không thôi, Nhã Vân không nhịn được mồ hôi chẳng ròng ròng. Chằng phải trên đời không có gì độc ác bằng lòng dạ nữ nhân, nhưng so với tên này không được 1 góc

- Ngươi cứ ăn chơi như vậy, có ngày đá trúng cả thiết bản. Gặp cả cô nương nào đó quỳ dưới vày người ta cũng nên !

Nhã Vân lau lau mồ hôi trên trán, thiện tâm nhắc nhở hắn mấy câu.

- Xời, tỉ nghĩ đệ lại vì một bông hoa mà bỏ cả một vườn hoa sao.

Mộ Dung Quân không cho đó là đúng, đương nhiên, nếu hắn biết không lâu nữa một bông hoa đầy gai nhọn xuất hiện, đâm hắn đến chảy cả máu thì sẽ không to mồm như thế này

- Ta thấy Sở Phong là giang hồ đệ nhất mỹ nam mới đúng, mặt hắn tuy có lạnh một tí nhưng là cực phẩm trong cực phẩm

Nhớ đến khuôn mặt đẹp trai mà không ai có thể biết hắn đang suy nghĩ gì, Nhã Vân lại cảm thấy đau lòng. Ai, có như là có duyên nhưng không có phận đi.

- Tỉ thấy mặt hắn rồi ?- Mộ Dung Quân kinh ngạc- Không phải ai nhìn thấy mặt hắn cũng đi chầu Diêm Vương sao ? Ngay cả mấy huynh đệ ta cũng chưa có dịp nhìn thấy đi !

Hắn chợt đổi giọng vô lại

- Khai thật ra đi, có phải khi hai người xxoo, làm rớt mặt nạ của hắn, mà Sở Phong đang lên cơn hưng phấn nên bỏ qua ? hắc hắc…

- Trong đầu ngươi chỉ có những suy nghĩ đồi bại này sao ? Còn nói nữa ta cho ngươi thành thái giám, sau đó sưu tập mỹ nữ cho ngươi sử dụng !

Mộ Dung Quân thu lại ý cười, câm như thóc. Đại tỉ này nói được là làm được, không phải doạ dẫm đâu. 

- ta chỉ đùa thôi. Ha ha... Đại tỉ cao cao tại thượng rộng lượng không chấp nhặt đệ đệ. Thôi, đệ tạm biệt tỉ, kẻo ngày mai lại có tin đồn Mộ Dung đường chủ có quan hệ mập mờ với Thượng Quan gia tiểu thư, tỉ thì không sao nhưng đệ có nhảy xuống sông cũng không trong sạc được!

- Cút!

Tiểu Quân Quân không chút khí phách chuồn luôn, không quên nói vói lại một câu

- Tỉ phải cẩn thận đấy, hai người kia sẽ có hành động trong nay mai thôi!

Biết trước thế này ban đầu trốn đi từ lúc đó, cô lại ảo tưởng còn có thể vạch trần nỗi oan cho mình, nhưng bây giờ chần chờ chút thì cái mạng sẽ chẳng còn. Nhã Vân định nhày phốc xuống giường, định vơ vét vài thứ đáng tiền trốn. thì có tiếng bước chân đến, lại là người cô bây giờ không muốn gặp nhất.

Các chủ Đông Phương các Sở Phong.

Với Sở Phong, chắc chắn cô có cảm tình với hắn, thậm chí hắn cũng thích cô. Chỉ tiếc là sự thích thú nhất thời đó có lẽ sẽ không ngăn cản hắn giết cô đi

Sở Phong nhìn nét mặt nhợt nhạt của Nhã Vân, trong lòng không ngừng chua xót, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, ai biết được đây là thật hay là giả đây? 

Hai người cách nhau chỉ vài bước chân tưởng chừng như vạn dặm

- Ngươi tỉnh?

Trước ánh mắt lạnh lùng củă hắn, Nhã Vân miễn cưỡng cười

- Vừa mời tỉnh. Có chuyện gì vậy? Ta hình như bị ngất đi

- Ngươi trúng thuốc mê, kẻ thù của ta bắt ngươi đi

Thuốc mê?, ngũ độc tán, một trong những thứ độc lại hại nhất của Vô ưu cốc trộn với xuân dược lại chỉ được gọi là thuốc mê thôi sao? Nếu cô không phải là huyết sắc tinh thông độc dược thì bây giờ ra cái dạng gì.

Cả người cô được một trận rét run, ha ha, một ý tưởng lớn mật chợt khiến cô lạnh cả người. Có khi bào Sở Phong biết Tư Đồ Thiên làm việc này nhưng nhắm mắt cho qua, để dụ Huyết Sắc đến báo thù? 

”Nha đầu, ngươi cũng là chịu sở hữu của người khác đi”

- Ngươi có biết ai cứu ngươi không?

Sở Phong muốn biết người trước mặt đang nghĩ gì, đáng tiếc Nhã Vân vẫn bình thản như trước, có phần ngạc nhiên

- Không phải ngươi sao?

- Huyết Sắc.- Sở Phong thâm thuý nói- Cũng trùng hợp quá đi.

Đáng nhẽ ra hắn phải bình tĩnh mà đối mặt với cô, gủa vờ như không có chuyện gì để cô mất cảnh giác, nhưng hắn không thể giấu nổi ngữ khí lạnh lùng tận trong xương tuỷ mà truy vẫn. 

Đối mặt với nữ nhân này, mọi sự bình tĩnh giả bộ đều tan biến mất, hắn không thể dùng vẻ mặt ôn hoà trước một kẻ đã dối trá hắn

- ta cũng tin là trùng hợp

Cô bình thản như nước nhìn thẳng vào mắt hắn. 

- Ngươi đang nghi ngờ ta là Huyết Sắc ?

Đến lúc này, cô thật sự không muốn giả vờ nữa.

Thấy cô không phủ nhận, Sở Phong ban đầu sủng sốt, sau đó không hề báo trước mà rút kiếm ra chỉ thẳng vào Nhã Vân

- Tốt nhất là nên nói ra tất cả. Một là chỉ cho ta chỗ của Huyết Sắc, lúc đó ta sẽ bắt ả ta đưa ra thuốc giải, mọi nghi ngờ sẽ biên mất

Thuốc giải, Nhã Vân cười khan, bây giờ chỉ mong Huyết Sắc thật sự đầu độc Đông Phương chân nhân, ít nhất còn có thứ gọi là thuốc giải kia

- Hai là...- Sở Phog gằn từng chữ một- Chính ngươi thừa nhận trên đời chẳng có ai tên là Huyết Sắc. 

- Không có lựa chọn thứ 3 sao?

Nhứng lời này vừa thốt ra đã nghe được tiếng gầm

- Ngươi muốn chết? Có phải chết ngươi cũng không muốn nói ra?

Nhã Vân chợt nhớ lần trước Sở Phong cũng đã có lần chĩa kiếm vào mình nhưng sau đó lại tha, còn lần này chắc không thoát khỏi.

Cô không có ý phản kháng, có khi chết đi lại hay hơn đấy chứ, lúc đo năn nỉ thần Sinh Tử cho mình trở về, quên hết những chuyện không vui này

- Muốn giết thì cứ giết. Thượng Quan Nhã Vân ta không quan tâm!

Cô không sợ chết, nhắm hai mắt lại.

- Chết? Ngươi nghĩ chết đơn giản vậy? – Sở Phong cuối cùng cũng nổi giận- Ngươi còn chưa lựa chọn, ta sẽ huyết tẩy Thượng Quan gia, giết nhị ca Thượng Quan Phong cả ngươi, còn Cổ Tu La, Thiên Diện, và cả Huyết Sắc nữa, Đông Phương Các sẽ chôn cùng với ngươi! Đừng tưởng ta không dám! Liệu mà suy nghĩ cho cẩn thận!

Nói xong, Sở Phong hất tay áo bỏ đi, còn đứng ở đây nữa hắn sẽ mình không đủ khống chế mà làm tổn thương đến nàng. Dù nàng có là ai, dối trá hắn đến bao nhiêu nhưng...

Nhã Vân oà lên khóc nức nở. Mọi uất ức, khóc chịu dường như muốn trào ra. Sao lại có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy chứ? Đôi mắt cô trở nên quật cường, một sự tàn bạo không tên xâm chiếm cả đôi mắt.

Cứ đợi đó!

- Tỉ tỉ, giết hắn! Giết toàn bộ Đông Phương các, chó mèo không tha!

Quách Tương nổi giận chỉ muốn giết người.

Nhã Vân thấy cô hôm nay là lạ, nhưng lạ điểm gì thì không phát hiện ra, cô thở dài thườn thượt

- Gist hết? Muội tưởng ta với muội là siêu nhân chắc?

- Siêu nhân?- Quách tương thắc mắc- Là cái gì?

- Là người có năng lực đắc biệt đó. Ngu ngốc, Đông Phương các sát thủ đầy ra đó, chúng ta một địch 5 thì không có chuyện gì, 1 địch 10 còn dễ tiêu nhưng 1 địch 100 thì chỉ có nước bỏ chạy!

- Nhưng mà...

Quách Tương tỏ vẻ không cam lòng, nhớ đến cái tên đó, lòng căm thù trong cô trỗi dậy như núi lửa phun trào, nhưng không hiểu sao lại không xuống tay giết hắn cho được. Cổ Tu La thấy mình thật là mấu thuẫn, một mặt muốn tên đó chết đi, 1 mặt lại không muốn ai làm tổn hại hắn

Quách Tương nhỏ giọng hỏi

- Đại tỉ, không biết tỉ có thuốc phòng ngừa tránh có thai không?

- Hả?

Bắt gặp cái nhìn sửng sốt của NHã Vân, mặt Quách Tương bắt đầu nóng lên như mặt trời, hơi lảng tránh

- Muội... muội lấy cho một vị bằng hữu...

Muốn lừa ai? Cái chiêu này trong ti vi đầy ra đó, Nhã Vân kinh dị, rõ ràng cô dường đường là nữ nhân thế kỉ 21 lại chưa dám ăn cơm trước kẻng, vị tam muội này ắt hẳn chưa có chồng mà lại... tư tưởng phóng khoág quá đi

Quách Tương ngày càng quẫn bách, nói như cầu xin

- Đừng hỏi muội được không, tỉ có thì cho muội đi

- Ta đâu có thứ thuốc đó.

Mà có cũng không biết, cô có phải là Huyết sắc đâu mà phân biệt được thuốc, đến khi nào bộc phát mới chó ngáp táp ruồi nhớ láng máng được mấy thứ mang trong người thôi.

- Cũng phải, tỉ thì chỉ mang theo độc dược thôi...

Quách Tươn lầm bầm rồi chợt im bặt.

- Thượng Quan cô nương hôm nay lại có nhã hứng đi dạo?

Một giọng nói không hề có ý tốt vang lên bên cạnh.

Nghe vậy, Nhã Vân quay đầu sang. Đó là một nam nhân cỡ 20 tuổi, rõ ràng cũng thuộc dạng tuấn mỹ, mặc y phục màu lam, trong nụ cười hàm ý vẻ khinh thường.

Đó chẳng phải là Tư Đồ Thiên, đường chủ Thanh Thiên đường, nghe nói là thiên tài về luyện khí sao.

Tên này Nhã Vân chán ghét đến cực độ,đã tha cho một mạng vẫn không biết điều, lúc nào đó sẽ lam cho hắn sống không bằng chết.

Điều làm cô ngạc nhiên là Quách Tương ở bên chợt run một cái, cho dù là rất nhẹ , vội cúi mặt xuống

- Bái kiến Tư Đồ đường chủ!

Ê, có lúc nào tên Tư Đồ Thiên này chính là cha đứa bé nếu có của Quách Tương không? Cô chợt thấy thú vị, mình và Sở Phong dây dưa chưa rõ ràng, muội muội mình và đệ đệ hắn lại có gian tình?

- Nhị đệ, thật là trùng hợp!

Nhã Vân đáp, khiến Tư Đồ Thiên hơi rửng sốt, nhưng sau đó hiểu ra hừ lạnh một cái

- Ai là nhị đệ của ngươi?. Ta chỉ có mỗi mình một đại tẩu thôi, Thượng Quan cô nương nên tự trọng.

- Tự trọng ? Không hiểu Đường chủ đang nói cái gì.- cô lấy tay che miệng cười

- Hứ !

Tư Đồ Thiên căm hận nữ nhân này đến thấu xương, không thèm khách khí quát

- Ngươi đừng diễn kịch nữa, không lừa được ta đâu. Khôn hồn thì cút ra xa khỏi đại ca ta !

Nhã vân lắc lắc mình một cái, chỉ một chút đã ở ngay bên cạnh hắn. Cô khẽ thì thầm vào tai

- Diễn kịch đại ca ngươi tin là đủ, không cần ngươi tin. Ha ha.

Tư Đồ Thiên thấy nóng bên tai, vôin vàng nhảy xa ra như bị điện giật

- Ngươi… Đúng là đồ không biết ngượng !- Ánh mắt hắn nhìn cô hệt như một giống sinh vật hạ đẳng nào đó không phải là người

- Không biết vết thương của Tư Đồ đường chủ đã khỏi hắn chưa ?- Nhã Vân nhướng mày lên, thản nhiên nói

Tư Đồ Thiên nhớ đến lần đó mình bị ma nữ này cứa một nhát ở cổ, bây giờ bị khơi ra không thể nén nổi phẫn nộ xen chút sợ hãi

- Thượng Quan Nhã Vân, đừng tưởng ta sợ ngươi mà muốn làm gì thì làm. Ở đây là Đông Phương các, không phải là nhà của ngươi. Đại ca ta một ngày nào đó sẽ thấy rõ con người thật của ngươi, đến lúc đó xem ngươi như thế nào !

Nhã Vân không hề để những lời nói đó vào tai, con người thật ? Đợi lúc Sở Phong biết thân phậnc ủa cô thì cô cũng đã cao chạy xa bay 

- Ngươi vẫn còn nhớ đây là Đông Phương các cơ à ? Ta dù gì cũng là khách quý của đại ca ngươi đấy !

- Ha ha !- Tư Đồ Thiên cười như nghe cái gì đó vui lắm, sau đó lại trào phúng- Khách quý ? Thượng Quan cô nương nên nhận rõ vai trò của mình ở Đông Phương các này , cô nương tự xem phân lượng mình của đi !

Quách Tương ở một bên chợt lo lắng, chỉ mong tên này đừng nói bậy bạ gì nữa. Cô biết đại tỉ rất mẫn cảm về thân phận, nhất là mẫu thân của mình, chỉ cần ai nhắc đến hai từ kỹ nữm đại tỉ lại phát cuồng không đếm xỉa đến hậu quả mà chém giết lung tung

- Tư Đồ đường chủ quá lời rồi, tiểu nữ thấy Đường chủ đang sợ hãi trong lòng ?

Nhã Vân sắc bén nói, làm tư Đồ Thiên phát hoả

- Ngươi nói cái gì ? ta đang sợ hãi ?

Thấy hắn đã thôi cái vè mặt nhìn phát ớn kia, Nhã Vân cũng không thẻm giả vờ nữa mà lạnh lùng nói

- Nếu Thượng Quan NHã Vân ta đây đôi với Sỏ Phong không chút phân lượng gì, Đường chủ cũng đâu phải nhọc lòng như vậy. Điều đó chứng tỏ Đường chủ đang lo sợ, không đúng sao ?

- Ngươi… Thượng Quan Nhã Vân ! Ngươi được lắm !

Nhã Vân không khách khí nữa nói tiếp

- Tư Đồ đường chủ không cần doạ dẫm. Việc ngày hôm qua, Nhã Vân nhớ rõ, một ngày gần đây sẽ trả lại cho Đường chủ toàn bộ thôi ! Tiểu Tương, chúng ta đi dạo !

Ngửng cao đầu đi qua hắn, Nhã Vân không quên ném lại một câu

- Ở đây là Đông Phương các nhưng quỷ không biết thần không hay mà làm cho Tư Đồ đường chủ gặp rắc rối thì cũng có trăm nghìn cách !

Nhìn theo bóng nàng cao ngạo rời đi, Tư Đồ Thiên nghiến răng khèn khẹt.

Nữ nhân này, một ngày nào đó sẽ khiến đại ca nhìn rõ bộ mặt ma quỷ của ngươ, xem ngươu lúc đó còn kiêu ngạo được không !

Quách Tương không kiểm được ngoái nhìn tư Đồ Thiên đang hậm hực bỏ đi, trong mắt hiện ra sự lo lắng. Nhã Vân trêu đùa cô

- Sao ? Lo lắng cho tiểu tình lang của mình à ? Yên tâm, ta sẽ chưa ra tay với hắn đâu!

- Đại tỉ?- Quách Tương lặp bặp- Tỉ... Tỉ nói bậy ba j gì vậy?

- Hắc, nhìn qua ta thấy ngươi với hắn cs chuyện mờ ám. – Nhã Vân không hề xấu hổ cười hắc hắc- Chuyện đó xảy ra như thế nào? Cảm giác được chứ?

Quách Tương trố mắt nhìn, đại tỉ mình chẳng nhẽ ở chung với Sở Phong luyện thêm độ mặt dày như thê này, lại có vẻ thông minh lên. Cô cứ ngỡ chỉ có nhị tỉ là thông minh tuyệt đỉnh, ai dè đại tỉ cũng không kém 

- Ta khuyên ngươi 1 câu, đừng lún sâu vào quá, kẻo lại có ngày như ta cũng nên...- Nhã Vân đột ngột chuyển từ vui sang buồn cảm khái- Tư Đồ Thiên cũng không phải tốt đẹp gì đâu. 

Quách Tương im lặng không nói gì, ánh mắt trở mông lung, Tư Đồ Thiên căm thù đại tỉ như thế nào, sao cô lại không biết chứ? Vả lại, hắn cũng có người trong lòng mất rồi. Chỉ riêng hắn trộn ngũ đọc tán và mê dược cho đại tỉ cũng đủ làm cô căm giận hắn, bất quá vì cái tính hậu đậu của mình mà chưa kịp trả đũa đã bị người ta ăn sạch sẽ.

- Uy, ai đó kìa?

Tiếng kêu nhẹ của Nhã Vân khiên Quách Tương sực tỉnh, đưa mắt về phía trước.

Một cô nương dung mạo như tiên nữ gíng phàm, một tay bét những cánh hoa vứt xuống hồ cá, mắt lơ đễh nhìn đâu đó, yếu đuối thục nữ đến độ người ta chỉ sợ một cơn gió cũng thổi bay mất.

- Là Hoắc Y Y! – Quách Tương nhỏ giọng nói, ngữ khí có phần chán ghét

- Hoắc Y Y?

Nhã Vân lẩm bẩm, thầm đánh giá ứng cử viên số 1 cho chức Các chủ phu nhân này, cũng nhớ lại những lời đồn trên giang hồ, Nghe nói vị Hoăc đường chủ này là 1 vị tài nữ hiếm thấy, cầm kì thi hoạ đều thông, tuy ở trong Ma đạo nhưng lại thập phần hiền lành nhân hậu, đến con kiến cũng không dám giết.

Nhìn Hoắc Y Y này, Nhã Vân thấy ngờ ngợ như đã gặp cô ta ở đâu, tất nhiên là Huyết sắc đã gặp nhưng không thể nhớ nổi ra. Tuy nhiên, trước đối thủ nặng kí này, Nhã Vân chỉnh sửa lại quần áo, vuốt ve lại đầu tóc, nở một nụ cười đon đả nói

- Hoắc muội!

Hoắc Y Y giật mình quay lại, dung nhan tuyệt thế có phần ngạc nhiên

- Tỉ là…

Nhã Vân thầm cười trong lòng, giả bộ như chưa nhìn thấy một tia căm ghét rất nhanh chạy qua mắt Hoắc Y Y, vẫn cười nói tiếp

- Ta là Thượng Quan Nhã Vân, còn muội là Hoắc Y Y phải không? Sớm đã nghe danh muội muội xinh đẹp tuyệt thế, quả nhiên không sai, khiến ta đây phải hổ thẹn không bằng!

Hoắc Y Y khuôn mặt có chút đỏ lên, hơi ngượng ngùng nói

- Tỉ tỉ qua khen rồi, Y Y cũng đã nghe danh nhị tiểu thư của võ lâm chính đạo Thượng Quan gia đã lâu, bây giờ có dịp gặp mặt!

- A! Muội muội chê cười, ta làm gì sánh nổi tài nữ nổi tiếng hai giới Chính Ma như muội, hôm nay gặp muội khiến ta càng mở rộng tầm mắt

Hàm ý ngầm nhắc mình là tiểu thư của võ lâm Thượng Quan gia, đối lập với ma đạo, Nhã Vân cố tình không hiểu. Ha ha, muốn dùng lời nói đả thương ta ư, ta đây mặt dày còn hơn cả tường thành

- Ít có lần hôm nay tỉ muội chúng ta gặp mặt, cũng nên tâm sự một chút. Uy, muội muội đang cho cá ăn cái gì vậy ?

Nhã Vân giả vờ ngạc nhiên nhìn cánh hoa mà Hoắc Y y vứt xuống hồ, lại kêu lên thoảng thốt

- Chẳng phải là hoa ban hay sao ? Cá ăn cả hoa ban này sẽ bị ngộ độc mà chết...

- Cái gì cơ ?- Hoắc Y Y vè mặt tái nhợt- Vậy sao ? Muội không hề biết hoa ban lại khiến cá ngộ độc… 

Những giọt nước mặt long lanh như từng chuỗi ngọc bắt đầu rơi xuống, Hoắc Y Y sụt sịt

- Muội… Muội hại chết chúng rồi… Muội… Muội không biết…

Có quỷ mới tin ngươi đi, xem ra phải nghiêm túc mà coi lại vị Hoắc muội này không nỡ giết chết một con kiếm đúng mấy phần trăm, nghĩ vậy nhưng Nhã vân vẫn nhẹ giọng an ủi

- Không sao, không biết không có tội. Muội làm như vậy cũng khiến mấy con cá được siêu sinh sang kiếp khác thành người. Như thế cũng là thoát kiếp cho nó

- Cảm ơn tỉ tỉ.- Hắc Y Y lấy tay quẹt quẹt nước mắt, hoa lê đái vũ đến nỗi ai thấy cũng xót xa trong lòng

Quách Tương ở bên muốn rớt hai con mắt, tình địch gặp nhau không chỉư bới thì cũng lao vào ảo đả, bắng nhắng nhặng xị cả lên, hai người này lại có vẻ thâh tình như tỉ muội thật sự, còn cá mú gì ở đây nữa.

tất nhiên không ai trong hai kẻ hồ ly gian xảo kia nói cho vị cô nương ngây thơ này những lời tâm tình thủ thỉ còn nguy hiểm hơn gấp vạn lần đánh nhau ẩu đả.

- Muội nghe nói tỉ bị kẻ xấu hạ độc thủ, chưa có dịp đến thăm tỉ được, thật có lỗi

Khóc lóc một hồi, Hoắc Y Y sụt sịt nói

- ta chỉ bị thương nhẹ thôi, bây giờ không có vấn đề gì nữa- Nhã Vân làm bộ không quan tâm đến vấn đề nhỏ nhặt này

- ai, không hiểu sao đại ca lại không điều tra việc này, hồi trước ai đụng đến Đông Phương các huynh ấy đều vô cùng giận dữ mà diệt cả miôn phái người ta cũng nên…

Hoắc Y Y thử dài làm như vô tình nói, rồi lại thoảng thốt lấy tay ngọc che miệng lại, mắt cụp xuống

- Ôi, muội lỡ lời, tỉ tỉ đừng để bụng…

Nhã Vân cười híp mắt, khuôn mặt không có chút biến chuyển.

Hoắc Y Y trong lòng hơi lo lắg, có lẽ người trước mặt không đơn giản như cô ta nghĩ, phải nghĩ ra biện pháp gì đó mới được.

- tỉ tỉ… Thực ra… Thực ra sư phụ lúc chưa trúng độc có nói… muội và đại ca…- Hoắc Y Y hai tay vặn vào nhau khổ sở- … sư phụ gửi gắm muội… muội cho đại ca…

Nét cươid trên mặt Nhã vân càng đậm, cuối cùng cũng vào việc chính rồi đây, 

- ý của muội là gì, tỉ nhất thời không hiếu

- Muội thực sự chỉ muốn cho tốt cho tỉ và đại ca, hai người… Muội chỉ muốn chân thành khuyên tỉ như vậy- Ngừng một chút, cô ta nói tiếp- Tỉ biết thân phận đại ca muội là các chủ của hắc đạo, nếu như kết thân với chính đạo lòng người sẽ không phục, ảnh hương đến Đông Phương các. 

- Muội nói cũng đúng- Nhã Vân « trầm ngâm » suy nghĩ

Thấy lời nói của mìh có phần lung lạc kẻ kia, Hoắc Y Y tiếp tục 

- Hắc đạo chính đạo vốn đối lập, tỉ có thể nhìn phụ thân của mình và Sở đại ca rút kiếm chém nhau sao ?

Nhã Vân cười lạnh trong lòng, rất tiếc ta không phải là kẻ cáo thượng như trong phim Hàn, Đông Phương các bị huỷ liên quan cái rắm đến ta, Thượng Quan Đạt có làm sao cũng chẳng có quan hệ.

Cô à một tiếng rồi như tìm được một cách

- Vậy thì ta sẽ bảo Sở Phong thoát ân giang hồ, vừa an toàn vừa không khiến phụ thân và phu quân đối lập

Hoắc Y Y chợt phát lạnh, nhưng chỉ 1 s sau lại quay về vẻ yếu đuối nhu nhược, ánh mắt cô ta chợt thấy một người ở xa xa đó, vội kêu lên

- tỉ tỉ, muội không có ý tranh giành đại ca với tỉ… Muội… Muội không hề có…

Nhìn Hoắc Y y đột nhiên khóc rống lên, Nhã vân nhất thời chưa thích ứng nổi. Chưa đợi cô trả lời, ả ta đã rống lêb tiếp

- Tỉ tha cho muội…. Tỉ đừng nói Huyết Sắc đến giết muội. Muội xin tỉ đấy

- Này này…

- Muội xin tỉ đấy !

Cô ta đột nhiên níu lấy áo Nhã Vân, rồi lại đột ngột thả ra, cả thân hình lảo đảo về phía sau…

« Bùm »

Cả người Hoắc Y Y rơi tõm xuống nước.

Ngay lúc đó, một cái bóng màu đen bay qua, nhảy xuống hồ…

Khi nhận ra đó là Sở Phong, Nhã Vân biến sắc.

Thôi, bị tính kế rồi !

Spoil chap sau :

Sở Phong gắt gao nhìn bòng người trước mặt, giọng nói không còn lạnh lùng mà trở nên khản đặc

- Ngươi… ngươi là Nhã Vân ? …Huyết Sắc ?

Đôi mắt màu đỏ như máu kia nhìn vào hắn, không một chút cảm tình, Nhã Vân liếm liếm giọt máu dính gần trên môi

- Nhã Vân ? Chẳng phải lúc nãy bị ngươi giết rồi sao ?

Nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, Sở Phong trơ mắt nhìn cô xoay người rời đi, cho đến khi sắp khuất vào bóng đêm mịt mờ

- Nhã Vân ! Ta yêu ngươi !

Thân hình Nhã Vân dừng lại.

Yêu ? Yêu cô ? 

Cô cười cay đắng ? Yêu cô mà sẵn sàng giết khi không còn giá trị lợi dụng nữa sao ?

Hít vào một hơi để bình tĩnh lại, cô không quay đầu lại

- Có lẽ, ta cũng đã từng yêu ngươi…

Chương 21;

Trúng kế rồi!

Khi Nhã Vân ý thức được điều gì đó thì Hoắc Y Y toàn thân ướt sũng đã dược Sở Phong vớt lên. Cô ta phun ra một ngụm nước, không ngừng thều thào

Đại… đại ca

- Muội không sao chứ?

Sở Phong lo lắng hỏi, vừa lúc đó Tư Đồ Thiên hốt hoảng chạy lại

- tứ muội!

- Nhị ca, muội không sao…

Hoắc Y Y suy yếu vô lực dựa vào Sở Phong. 

Tư Đồ Thiên ánh mắt oán độc nhìn Nhã Vân, không hề báo trước vung tay lên

“ Bốp”

Cảm giác đau đớn rát rạt truyề từ má đến khiến

“ bốp”

Tư Đồ Thiên cung tay lên lần nữa, rít lênn

- Ngươi có thể đối xử với ta như thế nào cũng được, nhưng dám tổn thương sư muội ta thì muốn chết!

Không ai chú ý được đôi mắt của Nhã Vân mơ hồ có một tia sáng đỏ, biểu thị sát khí điên cuồng, rất nhanh cô trấn tĩnh lại, sắc đỏ biến mât chỉ còn lại đôi mắt trong suốt 

- Tư Đồ Thiên!

Sở Phong quát to, làm Tư Đồ Thiên định đánh cái nữa đánh phải thu tay.

- Đại ca, đến bây giờ huynh còn bênh vực cho ả ta nữa hả? Ả ta định giết tứ muội, huynh nhẫn tâm nhìn sao?- Tư Đồ Thiên hai mắt long sòng sọc- Đồ hồ ly rắn rết này sớm muộn gì cũng giết toàn bộ Đông Phương các! Huynh…

- Câm mồm!

Sở Phong nhìn sang Nhã Vân, lúc đó hai má cô đã sưng vù đi

Bốn mắt chạm vào nhau… Nhã Vân sửng sốt, rồi cmả f=giác như mình rơi vào một hố sâu. Ánh mắt Sở Phong lạnh lùng như băng, không chút cảm tình.

- Ngươi có muốn nói gì không?

- Ha ha.- Cô cười gằn-Nếu ta nói Hoắc Y Y tự mình nhảy xuống hồ các ngươi sẽ tin sao? 

Tư Đồ Thiên căm phẫn nói, hận không thể chém ả hồ ly này thành trăm mảnh

- Đếnn nước này còn giảo biện, tứ muội ta lại nhảy xuống hồ. Ngươi tưởng chúng ta là đồ ngốc sao!

Kiềm chế nước mắt không rơi xuống, Nhã Vân vẫn quật cường không chút sợ hãi

- Các ngươi không tin ta, cho dù ta có nói các gì nữa. Ta còn giải thích cho mất công

- Người đâu, đưa Thượng Quan cô nương về phòng, chưa có lệnh ta chưa được thả ra!

Sở Phong ra lệnh, ngay lập tức mấy tên tên thị vệ tiến lại ầgn, llọ cẻ khó xử

- Thượng Quan cô nương, thất lễ.

Ánh mắt Nhã ân trong suốt không chút tạp niệm,bình thản không chút tức giận, xoay người đi

- Khỏi cần. Để ta tự đi. Những chuyện hôm nay đây, Thượng Quan Nhã Vân ta nhớ kĩ không quên

- Thượng Quan cô nương! Cô ăn cái gì đi chứ?

Tiểu Na lo lắng nói. Hôm nay Đông Phương các có lời đồn Thượng Quan Nhã Vân ghen tuông với Hoắc Đường chủ, độc ác đầy rđường chủ mảnh mai yếu đuối xuống ao khiến người ta căm phẫn. Không hiểu sao nhìn Thượng Quan cô nương buồn bã ngồi trên giường, Tiểu Na có phần không tin lắm, tuy chỉ hầu hạ mấy ngày nhưng rõ ràng cô nương này không phải kẻ có lòng dạ độc ác

- Ta không có hứng ăn. Em dọn đi.

Cô liếc Tiểu Na một cái rồi lại trầm mặc tiếp

- À, Tiểu Tương đi đâu rồi?

- TIểu Tương không biết đã chạy đi đâu rồi, để nô tì đi gọi

Nhã Vân cười cười, Tiểu Na này chắc cũng không ngờ được nha hoàn Tiểu Tương lại là Cổ Tu La khét tiếng, nếu không khóc thét lên đi. Với lại cô dám cược Quách Tương đang tìm tư Đồ Thiên gây rắc rối, có khi đánh nhau rồi cũng nên

- Ừ, em ra ngoài kêu nha đầu về. Ta muốn yên tĩnh một chút

Tiểu Na cúi người đi ra, như chợt nhớ ra điều gì đó vội quay đầu lại

- Thượng Quan cô nương, các chủ hồi chiều đã lên núi thăm sư phụ rồi, cô nương có tuyệt thực cũng không gặp được các chủ đâu. Nô tì khuyên cô nương nên ăn cái gì đó, đừng để bị đói

Nhã Vân trong lòg chợt co chút ấm áp, có lẽ Tiểu Na này cũng chỉ làm theo lệnh Sở Phong ở bên cạnh giám sát nhưng nghĩ là cô tuyệt thực do muốn gặp hắn, thiện tâm nắhc nhở. 

Đi lên núi? Nhã Vân cười nhạt, nói cho ai nghe

Tiểu Na vừa mới đi ra, một mũi phi châm từ ngoài cửa phòng phóng tới.

Cô dùng hai ngón tay kẹp lấy nó, vội lấy mảnh giấy trong đó là thì thấy hàng chữ xiêu vẹo 

“ Vân tỉ, có khả năng Sở Phong tối hôm nay sẽ hành động. Tỉ cẩn thận.”

Nhìn hàng chữ xấu đui mù này, có ngu đến mấy cũng biết là Tiểu Quân Quân, chắc chắn đã nghe được Sở Phong và Tư Đồ Thiên bàn luận gì đó.

Qua chuyện Hoắc Y Y, bọn hắn không kiên nhẫn nữa rồi!

Khoé miệng Nhã Vân cười trào phúng, ánh mắt lạnh băng của Sở Phong có chết cũg không dám quên. 

Tiểu Tương đẩy cửa vào, đúng lúc nhìn thấy nụ cười kia, chợt lạnh cả người. Đại tỉ mỗi lần nở một nụ cười này đều có kẻ gặp rắc rối, không diệt môn thì cũng huyết tẩy cả một gia tộc người ta.

- Đại tỉ, muội nghe chuyện hồi chiều rồi.

Tiểu Tương dè dặt nói, không thể giấu nổi căm phẫn.

- Người ta nói sao?

- Nói....

Quách Tương len lén nhìn cô, ngập ngừng. Chuyện , lỡ đại tỉ tức hỉ nộ vô thường giận các chém thớt thì cô có mà toi

- cứ nói đi. Đại tỉ của ngươi mặt dày quen rồi, cứ nói thoải mái

- Àm thì Hoắc đường chủ mới trở về, cô nương yếu đuối không thể địch lại một Thượng Quan Nhã vân nổi tiếng điêu ngoa dữ dằn, cuối cùng bị người ta rắp tâm đẩy xuống ao, may mắn được các chủ cứu kịp thời. 

Thấy mặt Nhã vân càng ngày càng đen, đôi mắt nheo lại, Quách Tương vội bô sung thêm

- Tỉ, để muội đi giết ả!

Một con rắn màu xanh nhỏ nhắn vô thanh cô thức quấn trên tay Quách Tương, cái đầu luồn vào những ngón tay, lưỡi chẻ thè ra. Nhã Vân rụt đầu lại, chợt nhớ tam muội này giỏi về điều khiển động vật, nhất là hạ cổ độc.

Lại thêm một con rắn màu hồng nữa ban đầu là dải buộc tóc trên đầu Quách Tương ngo ngoe muốn động... hai con rắn này rõ ràng đều là rắn vô cùng độc, xực một miếng là đi tong.

- Gíêt cô ta càng làm SỞ Phong thêm nghi ngờ mà thôi.

Nhã Vân đáp, rồi ngiến răng nghiến lợi. Cô tự nhiên giữ vai phản diện, phá huỷ mối tình thanh mai trúc mã chảy nước miếng của hắn và Hoắc Y Y, khiến người người căm phẫn, không tức giận sao được

- vả lại như thế dễ dàng cho chúng quá, nói chết được là được sao. Nhất là con bé Hoắc Y Y kia, chí ý phải quẳng nó vào lầu xanh chà đạp 999 lần. Dám diễn kịch trước mặt sư phụ như ta đúng là chán sống.

- he he.tất nhiên- Quách Tương phụ hoạ- tốt nhất là giao cho muội, muội đảm bảo chỉ vài ngày cô ta không ra hình người, dòi bọ lúc nhúc trong miệng trào ra...

Oẹ!

Nhã Vân làm động tác gập người sắp nôn mửa, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã kinh rồi. Tam muội này đúng là còn biến thái gấp mấy lần cô nữa

- Đại tỉ- Giọng Quách Tương đột nhiên nghiêm túc hắn lên- Muội có cách khiến Sở Phong không nghi ngờ tỉ nữa. Tuy ba tỉ muội chũng ta không sợ Đông Phương các, nhưng đắc tội cùng chính đạo và ma đạo cũng không nên

- A! Nói nghe

Đúng lúc cô đang đau đầu về việc này.

Thừa nhận mình là Huyết Sắc, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn, bỏ trốn mà đi như Quách Tương nói, cả 3 tỉ muội đều có một đám hắc đạo bám theo không hay cho lắm

Quách Tương thì thầm vào tai cô.

- Nguy hiểm, như thế thì quá nguy hiểm

Nhã Vân nhíu mày, tuy cô không phải là Huyết Sắc hàng thật giá thật nhưng không muốn tam muội này gặp rắc rối vì mình

- Đại tỉ, tuy muội võ công không bằng tỉ và Sở Phong, nhưng để chạy trốn thì mười phần nắm chắc! Quách Tương vỗ ngực chắc chắn 

- Đến rồi…

Đang ngồi giả bộ cầm một quyến sách ngồi dưới ánh nến, Nhã Vân lẩm bẩm, bình thản như không, điềm tĩnh giở sang trang khác.

Ngọn nến trong phòng bắt đầu lung lay sắp tắt…

Không hề báo trước, một mũi kiếm đâm sắc bén đâm thẳng vào Nhã Vân.

Cô xoay người, tuỳ tiện lấy quyển sách trên tay chặn lại, một chân đá vào ghế một phát bay về phía kẻ lạ mặt.

“ Xoảng”

Chiếc ghế bị chẻ làm đôi, lộ ra một hắc y nhân trong ánh trăng mờ mờ

- Ngươi là ai ?

Nhã Vân không có nửa điểm hoảng sợ, điềm tĩnh nói. Hắc y nhân ánh mắt loé lên vẻ kinh ngạc, rồi lại lao lại.

Đấu với nhau gần chục hiệp, hắc y nhân lại chiếm thượng phong, còn Nhã Vân có phần miễn cưỡng, những giọt mồ hôi rơi ra như tắm.

Những kẻ đang nấp gần đó âm thầm đánh giá, thứ võ công này kém xa vạn dặm với đệ nhất ma nữ võ lâm Huyết Sắc. Một kẻ đang định giơ tay bảo hắc y nhân dừng lại thì dị biến phát sinh

một chiếc phi châm phóng lại hắc y nhân, đụng vào thanh kiếm nghe một cái keng, cùng lúc đó, một bóng trắng mờ mờ xuất hiện trong phòng, không ngừng tấn công hắc y nhân, mỗi chiêu đều độc ác muốn lấy đi sinh mạng người khác.

Hắc y nhân chật vật đỡ một kiếm, rồi nhanh chóng đạp cửa chính lao đi.

- Đi thôi ! Ở đây nguy hiểm !

Bóng trắng lạnh lùng nói, nắm lấy tay Nhã Vân cũng theo gót hắc y nhân, nhưng vừa chạy đến cửa đã bị một toán người chặn lại.

- Huyết Sắc ! Đứng lại !

Những ngon đuốc rực lửa soi sáng những kẻ đang đứng chắn ngay trước biệt viện của Nhã Vân, không ai khác chính là Sở Phong, Tư Đồ Thiên, Mộ Dung Quân, còn có cả Từ quản gia, với gần 20 tên sát thủ của Đông Phương các.

Huyết Sắc và Nhã Vân đưa mắt nhìn nhau, đã đoán trước được cục diện này, chỉ có lần này quá nhiều người, không biết có thể đào thoát được không

- Ái chà ! Đông Phương các cho ta kinh hỉ thật lớn !

Huyết Sắc trào phùng nói, một tay đưa Nhã Vân ra đằng sau.

- Ngoan ngoãn chịu trói đi, nếu không chúng ta sẽ không khách khí !

Tư Đồ Thiên quát to, đồng thời siết chặt vòng vây, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.

Một tên thích khách đến ám sát Thượng Quan Nhã vân, nếu cô ta có thể đánh lại được thì chứng tỏ cô ta không bình thường, còn nếu không ắt hẳn Huyết Sắc đang núp ở đâu đó sẽ ra mặt. kết quả không ngoài dự đoán, cuối cùng cũng tóm được con cá lớn

- Câm miệng ! Ta không nói với ngươi.- Huyết Sắc ngắt lời- Sở Phong, ta cần ngươi cho ta một lời giải thích, tại sao lại cho người đến ám sát muội muội của ta !

Sở Phong không trả lời, ánh mắt gắt gao nhìn thân ảnh màu phấn hồng đang đứng sau lưng Huyết Sắc đang run lên, không thể không cảm thấy nhẹ nhõm. May mắn thay, Thượng Quan Nhã Vân không phải là Huyết Sắc! 

- Tỉ tỉ, không cần nói nhiều nữa, chính là một cái bẫy để dụ tỉ ra mà thôi. 

Nhã Vân nét mặt tái nhợt bước ra, ánh mắt gắt gao nhìn Sở Phong như kiếm tìm một lời giải thích

Tim Sở Phong chợt quặn đau, không dám nhìn lâu vào khuôn mặt tái nhợt kia thêm một lần nào nữa 

Huyết Sắc chợt bật cười khanh khách

- Ta hiều rồi. Hay cho Đông Phương các! Hay cho Sở Phong, không ngờ lại lợi dụng một nữ nhân để đạt được mục đích, chỉ tội cho tiểu muội muội ngây thơ của ta mà thôi!

Sở Phong, cố gắng che đậy áy náy bằng sự lạnh lùng của mình, cắt ngang

- Giao thuốc giải ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Còn nếu không cả tỉ muội ngươi sẽ chôn thây ở chỗ này, còn Cổ Tu La, Thiên Diện, một người ta cũng không bỏ qua.

Lòng Nhã Vân chợt rét lạnh, cô không nghi ngờ lời của Sở Phong, nếu hôm nay không làm rõ mọi chuyện thì hắn sẽ không ngại ngần mà giết cô.

Nhã Vân thấy thật chua xót, ngươi vô tình, chẳng trách ta cũng vô nghĩa với ngươi...

Cô níu áo Huyết Sắc ngăn không cho nàng ta nói, khoé miệng nhếch lên 

- Các ngươi cứ nói Huyết Sắc đầu độc sư phụ các ngươi, vậy có chứng cớ gì không. Chỉ cần mặc đồ trắng, dùng Đoản nhi châm là Huyêt Sắc, vậy thì trên giang hồ đầ rẫy những kẻ giả mạo. Các ngươi dám chắc đó là tỉ tỉ của ta?

Mộ Dung Quân đang đứng trong nhóm kia cũng hùa theo

- Đại ca, cũng nên xem xét chuyện này, giang hồ ai chẳng biết Huyết Sắc luôn một thân bạch y, với lại cô ta đi gây án nhiều như vậy, chỉ cần quơ đại một chiếc ngân châm là xong!

Bỗg nhiên, một nữ nhân đứng gần Mộ Dung Quân hai tay run run chỉ vào Huyết Sắc, lắp bắp

- Đại ca, chính là nàng ta... muội không nhìn sai được, ngày hôm đó chính cô ta đã đánh nhau với sư phụ, suýt nữa giết chết muội !

Nữ nhân kia không ai khác chính là Hoắc Y Y, nét mặt hoảng sợ đến cực điểm

- Muội chắc chắn chứ?- Sở Phong trầm giọng nói

- Không nhầm được...- Hoắc Y Y như nhớ lại ngày khủng khiếp đó, lại run lên- Có chết muội cũng không quên!

Nhã Vân suýt nữa muốn ngửa mặt lên cười mà cười.

Có chết cũng không thể quên! 

Quên ai chứ? Huyết Sắc hàng thật giá thật là cô cơ mà! Chỉ một người giả mạo mà khiến cô ta chết cũng không thể quên!

- Ngươi có muốn nói gì không?- Sở Phong hừ một tiếng- Chẳng nhẽ nghi ngờ tứ muội ta nói láo?

”Huyết Sắc” đương nhiên là không nói được gì nữa, tình ngay lí gian như thế này đòi cãi làm sao được, đành trầm mặc giống như đang thừa nhận.

- ta có thể nói gì được chứ! – Nàng ta phì một cái- Muốn chém muốn giết gì thì tuỳ!

- Bắt lấy cô ta!

Tư Đồ Thiên chỉ đợi giây phút này, giơ tay phất một cái.

Nhìn mấy chục tên sát thủ gươm giáo sẵn sàng, Huyết Sắc cũng giơ kiếm lên liều mạng

- Muốn bắt tỉ ấy thì bước qua xác ta! 

Nhã Vân vội đứng chắn trước mặt Huyết Sắc

Mấy tên sát thủ đứng khựng lại lộ vẻ khó xử, bọn hắn được lệnh không được làm tổn thương 1 cọng tóc của Thượng Quan Nhã Vân, nhưng nếu thế này thì... cả bọn đưa mắt nhìn Sở Phong hỏi ý kiến

- Nhã Vân! Tránh ra! 

Sở Phong quát lên

- Tránh ra? Ngươi là cái gì mà nói ta tránh ra?- Nhã Vân cười to- Chính ta gây ra việc này, làm tỉ tỉ của ta bị liên luỵ. Có gan thì giết ta đi! Bổn cô nương đây đếch sợ!

- Ta nói nàng tránh ra! Nói tỉ tỉ của nàng giao ra thuốc giải, ta sẽ cho nàng ta đi!

Thuốc giải? Lại là thuốc giải! 

Nhã Vân rút cây trâm trên đâu ra ghé sát cổ

- Nếu các ngươi lại đây, ta sẽ chết cùng ti tỉ!

- Đại... Nhã Vân!- Huyết Sắc lộ vẻ bối rối

- Đứng im đó!

Nhã Vân gầm lên, chiếc trâm ngày càng gần chiếc cổ trắng tinh, mơ hồ có thể thấy một giọt máu đỏ tươi chảy xuống.

- Các chủ...

Mấy tên sát thủ mở miệng hỏi

- đại ca! Mặc kệ nàng ta, chúng ta chỉ có cơ hội lần này nữa thôi! Tính mạng của sư phụ đang nằm trong tay huynh!

Tư Đồ Thiên mất hết kiên nhẫn, tương chừng như bắt được Huyết Sắc trong tay mà lại chần chờ mãi.

Tóm cổ Huyết Sắc, Thượg Quan Nhã vân lại tử tự mà chết, hắn còn cầu không được.

”Huyết sắc” không chịu nổi trừng mắt nhìn hắn một cái như muốn ăn tươi nuốt sống

Sở Phong lâm vào tình cảnh khó xử, hắn không nỡ nhìn vết thương trên cổ Nhã Vân, móng tay đâm sâu vào da thịt đến chảy máu lúc nào không hay.

Không khí tĩnh lặng đến mức ngạt thở, mọi người như nín thở nghe quyết định của hắn.

Chỉ cần hết thày xông lên, Huyết Sắc cho dù tài giỏi đến mấy cũng bó tay chịu trói, nhưng Thượng Quan Nhã Vân chắc chắn cũng chết, còn nếu để cho Huyết Sắc đi, đến bao giờ mới có thể bắt lại

Đột nhiên tên thích khách áo đen ban đầu lúc nãy đến giờ vẫn đứng yên chợt la lớn

- Các chủ, để thuộc hạ thực hiện mệnh lệnh!

Biến cố chợt phát sinh.

Quá bất ngờ, Nhã Vân trơ mắt nhìn mũi kiếm quá gần, cứng đờ người không thể phản ứng gì, mọi chiêu thức như quên hết

- Đại ti!

Một bóng trắng lao tới chắn giữa cô và mũi kiếm đã gần trong gang tấc.

Chỉ nghe một tiếng ” Phập”, 

Ngực Quách Tương thủng một lỗ, tên thích khách rút kiếm ra, ngay l;ập tức máu tươi không ngừng phun xối xả.

- Tương Nhi!

Nhã Vân gào lên, chỉ kịp đỡ để người Quách Tương không ngã xuống đất.

- Thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ, xin chết chuộc tội!

Dứt lời, tên thích khách đưa kiếm vẫn còn dính máu lên cổ , cứa một cái rồi cũng ngã vật xuống.

- Tương Nhi! Tương Nhi!

Máu tươi trong miệng Quách Tương chả ra, bạch y đã thành hồng y tanh tưởi.

- đại... Đại tỉ... 

Nhã Vân như thấy tim ngừng đập, vội tháo khăn che mặt của Quách Tương, lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt thật sự của Cổ Tu la lúc không dịch dung.

Quách Tương thì thào, lại phun ra một ngụm máu

- Cứu... cứu lấy... cứu lấy....con muội..

Hai mắt Nhã Vân đẫm lệ, cô run run bắt mạch, đứa bé này... có khả năng không cứu được rồi.

Biến cố này khiến mọi người kinh hoàng, chỉ có Sở Phong còn có chút tỉnh táo ra lệnh

- Bắt lấy hai người này! Đừng để Huyết sắc chết!

Mấy tên sát thủ qua giây phút chấn kinh, vội áp sát lại gần

Tư Đồ Thiên hai mặt chợt mở lớn, nhìn ’ Huyết sắc’ một thân đẫm máu, đôi mắt nhắm nghiền... Mặt hắn chợt trắng bệch như không tin nổi.

- Cô ta là…Cổ ... Cổ Tu La... Không phải là Huyết Sắc ! 

Cổ Tu La ! Nữ nhân khiến Tư Đồ Thiên đau đầu, nữ nhân ngu ngốc hậu đậu đi trả thù cho Thượng Quan Nhã vân mà hồ đồ đánh mất thân mình.

- Cổ Tu La ?- Sở Phong chấn động

- Đúng vậy, Cổ Tu La…- Tư Đồ Thiên lòng như lửa đốt

Là Cổ Tu La ! Vậy Huyết Sắc là ai ? Sở phong chấn động…Không lẽ…

Huyết Sắc là…

- Cút !

Một tiếng quát lạnh lẽo vang lên.

Nhã Vân một tay nắm lấy thanh kiếm của Quách Tương đã nhuốm máu chủ nhân, một tay đỡ cô nằm xuống đất, chậm rãi đứng dậy.

Lúc này, cô chỉ muốn giết người, giết thật nhiều người, để trả thù cho Quách Tương !

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đó, nhưng đôi mắt không biết từ lúc nào đã biến thành một màu huyết sắc, trong đó chỉ có sự chết chóc lạnh lẽo không chút hơi ấm.

Những lọn tóc bay theo chiều gió, một cô nương lúc trước nhìn như tiên nữ, bây giờ chăng khác gì quỷ khát máu mới chui từ địa ngục lên.

Huyết Sắc, chính là đôi mắt màu đỏ tươi !

Bất quá trước đây những kẻ nhìn thấy đôi mắt này chưa từng một ai không đi chầu Diêm Vương !

Nhã Vân cười cười, bất quá nụ cười khiến kẻ khác phải lạnh cả sống lưng, thanh kiếm chợt vung lên

« bịch »

Bốn tên sát thủ đứng gần đó nhất bị chém thành hai nửa, máu văng tung toé khắp nơi. Nụ cười trên miệng Nhã Vân không hề biến mất, tựa như chém đứt người ta như ăn một buổi sáng rất bình thường vậy

- Không phải các ngươi đang tìm ta sao ?- Cô phất tay áo một cái, rải rải một thứ bột lên mấy xác chết kia- Kia là Cổ Tu La, bổn cô nương chính là Huyết Sắc, đệ nhất ma nữ của giang hồ… hắc hắc…

Mấy cái xác từng chút từng chút một tan chảy thành nước… một chút sau 4 kẻ lúc nãy sống sờ sờ đã hoá thành một vũng nước…

Oẹ ! Mộ dung Quân xưa nay chỉ đánh boss trong game, nhìn những vũng nước kia không thể chịu đựng được nôn mửa,

Sở Phong gắt gao nhìn bóng người trước mặt, giọng nói không còn lạnh lùng mà trở nên khản đặc

- Ngươi… ngươi là Nhã Vân ? …Huyết Sắc ?

Đôi mắt màu đỏ như máu kia nhìn vào hắn, không một chút cảm tình, Nhã Vân liếm liếm giọt máu dính gần trên môi

- Nhã Vân ? Chẳng phải lúc nãy bị ngươi giết rồi sao ? Sợ ta chắn đường nên nói thuộc hạ giết ta rồi sao. Ta chính là Huyết Sắc, còn Thượng Quan Nhã Vân, coi như chết rồi đi !

- Ta…

Sở Phong không biết nói gì thêm, tên thích khách lúc nãy đã tự sát chết mất rồi, bây giờ hắn như lờ mờ thấy một âm mưu do ai đó sắp đặt.

- Ta không hề ra lệnh cho hắn !

Nhã Vân không hề tin, bây giờ chỉ trách mình ngu ngốc làm hại đến Quách Tương mà thôi. 

- Đừng nói lời vô nghĩa nữa, mau cút sang cho ta ! – Cô tự chế giễu mình- đáng lẽ lúc Tư Đồ Thiên muốn giết ta thì ta phải đoán được mình đối với ngươi có giá trị như thế nào rồi,

Tư Đồ Thiên lúc nãy đến giờ chỉ muốn lao lại gần Quách Tương liền phản bác

- ta giết ngươi lúc nào ?

Nhã Vân trào phúng cười

- Ngũ độc tán trộn với xuân dược, còn gã tên là Khúc dạ bị ta giết chết nữa, còn ngươi... Sở Phong, sao ngươi không nghĩ nếu ta không phải là Huyết Sắc thì có chuyện gì xảy ra ? Hay ta đối với ngươi chỉ đơn thuần là công cụ để lợi dụng?

Sở Phong ánh mắt lạnh băng nhìn Tư Đồ Thiên

- Ngũ độc tán? Xuân dược ? Chẳng phải ngươi nói chỉ hạ mê dược thôi sao ?

- Đại ca ! Cô ta ngậm màu phun người, không hề có chuyện đó !- Tư Đồ Thiên vội vã phủ nhận.

Nhã Vân lạnh lùng cắt ngang màn giả kịch vớ vẩn kia

- Không phải giả vờ ở đây. ta phải nói cho các ngươi biết Đông Phương chân nhân bị đầu độc không phai là do ta làm, bí kíp của lão ta cũng không lấy, còn đó là ai thì các ngươi tự mình đi mà điều tra !

Vừa nói, Nhã Vân như vô tình liếc về vị tứ muội Hoắc Y Y kia rồi lại nhàn nhạt nói tiếp

- Nghe hay không là chuyện của Đông Phương các, còn bây giờ mau dạt sang hai bên, nếu không bổn cô nương dù còn hơi thở cuối cùng cũng phải cùng các ngươi đồng quy vu tận !

Bất cứ ai bị ánh mắt đỏ sậm ấy quét qua đều không thể không sởn gai ốc

Tư đồ thiên thấy Quáh Tương tình hình ngày càng xấu, chỉ sợ chậm một chút nữa thì hương tiêu ngọc vẫn, cắn răng nói

- Đại ca, cho bọn họ đi thôi ! 

- Cái gì ?

Mọi người có phần không tin nổi, cứ tưởng Tư Đồ Thiên là người căm thù Huyết Sắc, Thượng quan Nhã Vân nhất sao dễ dàng cho bọn họ đi, ít nhất cũng là trận Huyết chiến.

Chỉ Nhã Vân mới hiểu hắn không nỡ để Quách Tương chết đi nên mới làm vậy. cô buốn bã, Tư Đồ Thiên còn là người như vậy, còn Sở Phong thì sao chứ ?

- Cho bọn họ đi !

Sở Phong ánh mắt phức tạp quát lớn, làm nhóm sát thủ lùi hẳn lại.

Một trận đau xót truyền đến từ ngực hắn, tại sao nữ nhân mà hắn yêu lại là Huyết Sắc mà không phải là ai khác ? hắn như chạm phải ánh mắt đỏ như máu kia, ánh mắt không còn chút tình cảm nào, chỉ sợ hai người đã hoá thành kẻ thù

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: