sat thu mau lanh va de nhat ma nu 1
Chương 16:
Sở Phong đi trước, nét mặt đen sì tưởng chừng như có thể doạ ma người ta, tâm trạng cực kì xấu. Thượng Quan Nhã Vân bám theo sau, hoàn toàn trái ngược, nhìn đông nhìn tây rất chi là thoải mái thích chí, nhìn những nô tì thị vệ đang lén lút trố mắt trông hai người, cô khẽ ngâm lên điệu vui.
Hắc hắc, chọc tức tên mặt lạnh Diêm La chính là sở thích của ta a!
- Các chủ!
Sở Phong đột ngột đứng lại, làm Nhã Vân không chú ý đâm sầm vào lưng hắn, ngã nhào một cái xuống đất, tư thế vô cùng đẹp.
Hắn lắc lắc đầu, đành quay lại kéo cô lên. Không hiểu Thượng Quan Đạt kia giáo dục như thế nào mới ra một nữ nhân như thế này.
Người vừa gọi “ các chủ” kia trợn mặt nhìn cảnh này, hai con mắt suýt nữa lòi ra khỏi mắt mà rớt xuống đất. Đó là một lão ông chừng 60 tuổi, nhìn có vẻ chất phác hiền lành, nhưng sâu trong sự hiền lành đó là cái gì thì quỷ mới viết
Nhã Vân xuýt xoa cái mũi tội nghiệp của mình, vừa mới dợm đứng lên đã bị ông lão này nhìn chằm chằm dò xét đến.
- Người đã về!
Lão ông kia vội cung kính cúi chào.
- Ân. – Sở Phong khẽ khoát khoát tay
- Các chủ, đây là…
Lão ông kia lại nhìn sang Nhã Vân, trong lòng biết rõ đây là ai rồi nhưng còn cố hỏi. Chẳng phải bọn người trong Đông Phương các đồn thổi các chủ bị tiểu thư nhà Thượng Quan quyến rũ sao, bộ dạng cô nương này khuynh nước khuynh thành như vậy, chắc chẳng sai đâu. Lão ngay lập tức có ác cảm với ‘ hồ ly tinh” này, nhưng có các chủ ở đây không dám có thái độ.
Nhìn cái ánh mắt khinh miệt vô cùng sâu sắc kia, Nhã Vân không khỏi nóng mặt bộp lại
- Tiểu nữ là một vị bằng hữu của Sở Các chủ.
Ác cảm của lão ông ngaỳ càng tăng, ta hỏi các chủ đâu đến lượt Hồ ly tinh như ngươi tuỳ tiện xen vào?
- Đây là Từ Quản gia, Quản gia của Đông Phương Các. Từ quản gia, Thượng Quan cô nương là khách quý của ta, ngươi phải hảo đối đãi.
Sở Phong nhàn nhạt nói, chưa đợi Từ Quản gia kia trả lời đã nói tiếp
- Nghe nói Nhị Đệ và Tứ muội đã lên núi?
- Vâng.- Từ Quan gia lại cung kính- Có lẽ ba bốn ngày nữa cũng sắp về rồi.
Nhị đệ? Chẳng phải tên ngốc Tư Đồ gì gì đó sao, ba bốn ngày nữa là hắn về… Đông Phương các tuyệt đối không nhàm chán rồi, không biết tên ngốc đó đã lành vết thương trên cổ chưa? Nhã Vân lén cười trộm trong lòng
Sở Phong trầm ngâm một tí rồi quay sang Nhã vân:
- - Ta có việc, ngươi đi theo Từ Quản gia trước. Ngoan ngoãn ở đây, khi nào ngươi muốn gặp ta thì thông báo qua hai người này. Tuyệt đối không được đi lung tung, nếu không đừng có trách ta! Từ Quản gia, lát nữa đến thư phòng gặp ta
Lại còn đem giọng doạ dẫm nữa, ta thèm vào sợ ngươi. Nhã Vân nguyền rủa trăm nghìn lần trong bụng, Nhã Vân liếc hắn môt cái, ậm ừ
- Miễn là ngươi không cho ta chết đói, ngày ăn ba bữa, có chỗ cho ta ngủ, tắm giặt thì ta tuyệt đối không bỏ đi đâu.
Sở Phong không thể không nhếch mép lên cười nhẹ bởi câu nói kia
- Đông Phương các không thiếu mấy thứ đó, chỉ cần ngươi nghe lời thì ta cũng không cho ngươi chết đâu.
Nghe lời cái đầu ngươi ấy! ta đây ngoan ngoãn cho ngươi sai bảo thì bỗn chữ Thượng Quan Nhã Vân xin viết ngược lại!
Tất nhiên cô chỉ nghiến răng nghiến lời trong lòng, miễn cưỡng nở một nụ cười tạm biệt khi hắn xoay người bước đi. Đương nhiên sau đó khuôn mặt lại trở nên sa sầm lại, kèm theo một cái lè lưỡi hết sức châm biếm. Còn bà nó, nếu Thượng Quan Nhã Vân ta không có chỗ nào để đi nữa thì ta cóc thèm theo ngươi!
- Hừ.
Từ Quản gia nhìn khuôn mặt của cô, không thể không hừ lạnh một tiếng. Trước mặt các chủ thì tươi cười nịnh bợ, sau đó thì lại trưng ra vẻ mặt này.
Nhã Vân đến bây giờ mới nhớ vị Từ Quản gia kia đang ở bên cạnh mình, thì ông ta đã buông một câu lạnh lùng
- Thỉnh cô nương đi theo lão nô.
- Vâng.
Dù gì thì Từ gì gì này cũng là quản gia của Đông Phương Các, đồ ăn mặn ngọt thế nào cũng do ông ta quyết định, làm mất lòng ông ta chỉ tổ ăn không ngon ngủ không ấm.
Đi được mấy bước, Từ Quản gia chợt chậm lại, không có các chủ ở đây tội gì lão không giáo huấn cho con chồn hôi này một trận
- Thượng Quan cô nương, lão nô xin cô nương nhớ rõ thân phận của mình ở đây.
Thân phận? Nhã Vân gõ gõ đầu mấy cái, nếu k hiều thì cũng nhục mặt các tỉ tỉ muội muội xuyên không trước đó
- Từ quản gia nói như thế nào, Nhã Vân nhất thời không hiếu.- Cô tình bơ, cười nhạt. Sao giống phim Hàn mà mấy bà mẹ chổng đe doạ lọ lem thế, bất quá cô không phải dễ bắt nạt a
Từ Quản gia đứng lại hẳn, nhìn cô một loạt từ đầu đến chân, nói thẳng
- Cô nương tất nhiên cũng xinh đẹp động lòng người, nhưng trong đời lão nô biết khối người xinh đẹp thanh tú hơn cô nương, nhất là…- Ông ta cố ý nhấn mạnh mấy từ- Có lý lịch trong sạch. Vì vậy nên Thượng Quan cô nương không nên có những ý nghĩ không an phận trong lòng.
Thì ra là vậy. Nhã Vân không khỏi cười lạnh trong lòng, rất thấu hiểu nỗi khổ của Thượng Quan Nhã Vân trước đây. Chỉ vì có mấu thẫn xuất thân trốn phong trần suốt đời mang cái danh quyến rũ người ta mà con gái cũng phải chịu khổ, bị người đời dè bỉu là Hồ ly Tinh.
- Từ Quản gia yên tâm. Tiểu nữ tuyệt đối không có những ý nghĩ kia…Bất quá…- Cô nhàn nhã nói, không quên nở nụ cười- Chỉ sợ Các Chủ của lão bá có mà thôi.
- Ngươi…
Từ Quản gia hiển nhiên bị chọc tức, nhưng với kinh nghiệm cáo già từng trải liền dịu ngay nét mặt
- Như lão nô đã nói trên, cô nương đừng hi vọng các chủ sẽ si mê cô nương lâu. Lão nô đã nuôi dạy các chủ khôn lớn, các chủ làm chuyện gì cũng chẳng để nữ nhân vướng chân. Lão nô chỉ cảnh báo cho cô nương biết, nếu không về sau nháo nhào lên.
Bắt đầu bực mình rồi đấy, cái lão cáo già hay nói dai này. Bồn cô nương dù gì cũng là người hiện đại hắn hôi, xem không ít phim hàn đọc không ít tiểu thuyết, lẽ nào chịu thua.
Nhã Vân lấy tay vân vê lọn tóc, chớp chớp mắt nhìn ngây thơ lừa tình đến nỗi Từ quản gia cũng phải loá mắt một hồi, bỗng nhiên có cảm giác mình đang bắt nạt một cô nương hiền lành lương thiện nào kia
- Tiểu nữ nhớ không nhầm thì lão bá là Quản gia của Đông Phương các?-
Cô không trả lời mà hỏi lại
- Đúng. Ta đã làm quản gia từ thời Đông Phương chân nhân còn làm Các chủ.
Từ Quản gia ưỡn ngực, rung rinh mấy sợi râu trước cầm. Ta là ai, quản gia lâu năm được sự tin tưởng chẳng nhẽ không đối phó được nha đầu thúi như ngươi?
- A!- Nhã Vân giả bộ kêu lên một tiếng ngạc nhiên- Ta đến bây giờ mới biết quản gia lâu năm quản cả chuyện tình cảm của các chủ. Chẳng nhẽ Các chủ muốn ngủ với nữ nhân nào, ở đâu và giờ nào đều phải thông qua Từ Quản gia?
Đấu với ta, lão già “ lâu năm” như ngươi sẽ có lúc tức chết. Nhã Vân bày đặt bộ mặt ngây thơ vô tội, giươg đôi mắt to lên hỏi.
Cái vẻ đắc ý trên mặt Từ quản gia bỗng chốc biên mất, lão ta hai tay nắm chặt cố gắng kiềm chế để không cho cô nương kia một chưởng. Lão chỉ xoay lưng đi buông một câu
- Đúng là nữ nhân không có giáo dục, mẫu thân nào con nấy!
Nếu như bình thường Nhã Vân đã sớm nổi điên lên. Nhưng bây giờ nghe những lời này cô sớm đã miễn dịch. Tức giận là ma quỷ a!
- Vậy Từ quản gia bảo tiểu nữ không được giáo dục ở chỗ nào ạ? Mẫu thân của tiểu nữ tuy xuất thân chồn phong trần, nhưng cũng không đi đốt nhà giết người. Huống chi bốn vị Các chủ Đường chủ ở đây đều không biết xuất thân của mình, lão bá nói như vậy huống chi lôi cả họ ra?
Từ quản gia cứng họng. Nha đầu này nói không sai vào đâu dược, bốn huynh đệ nhà Sở Phong đều được Đông Phương chân nhân nhận nuôi, lai lịch bất minh. Tuy chưa biết con người Thương Quan Nhã Vân ra sao nhưng lão đã mặc địch là cô ta không tốt dẹp gì, bây giờ thấy hơn chột dạ.
Cả hai cùng im lặng không nói gì, chẳng mấy chốc đã đến trước một toà trang viện nhỏ. Trước hiên, mấy nha hoàn đang quét dọn, đùa giỡn với nhau. Thấy Từ quản gia, cả bọn cùng cúi đầu hành lễ.
- Tiểu Na, Tiểu Tương.
Từ quản gia không nhìn bọn họ, chỉ gọi mấy tiếng, Ngay lập tức, hai nha hoàn ngẩng mặt lên.
- dạ?
- Đây là Thượng Quan cô nương, từ nay sẽ ở lại đây. Ta phân phó cho hai ngươi hầu hạ, có sai sót gì thì đừng trách.
Từ Quản gia nghiêm mặt, hai nô tì kêu Tiểu Tương, Tiểu Na kia vâng vâng dạ dạ, nhưng không kiềm chế được liếc mắt nhìn Nhã Vân một cái. Tất nhiên không ai biết được đề tài nói chuyện của các nàng vừa nãy là vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần này.
- Thượng Quan cô nương, Lão nô xin lui trước. Khi nào các chủ cần gặp cô nương sẽ thông qua hai nha hoàn này.
Nghe giọng Từ Quản gia cũng đủ biết lão ta mong không có giây phút đó xảy ra, nói xong, lão vội vàng đi như tránh xa bệnh truyền nhiễm.
Nhã Vân cũng không chấp nhặt, chợt thấy hai nha hoàn kia đang nhìn mình với vẻ rất tò mò làm cô hơi ngượng ngùng.
- ơ.. Chào…
Cô đành gượng cười, làm nha hoàn kia vội vàng cụp mắt xuống, đồng thanh nói:
- Chúng nô tì tham kiến Thượng Quan cô nương.
Sống ở thế kỉ 21 bình đẳng, Nhã Vân thật không quen cách cung kính phát ớn này liền khoát khoát tay
- Không cần làm vậy đâu, ngẩng mặt lên đi. Hai các ngươi ai là Tiểu Na, Tiểu Tương?
Một nha đầu mặt mũi thanh tú lanh lợi, hoạt bát vội nhanh nhẩu nói ngay
- Nô tì là Tiểu Tương, còn đây là Tiểu Na ạ!
Nhã Vân âm thầm đánh giá, nha đầu Tiểu Tương chừg 16,17 tuổi, có vẻ ngây thơ thẳng tính còn Tiểu Na kia lại trầm ổn hơn, dè dặt.
Hai nha đầu kia cũng nhận xét trong lòng, Thượng Quan cô nươg này không hổ danh là con gái đệ nhất ca kĩ võ lâm, liếc mắt một cái cũng động lòng người, bất quá có vẻ dễ tính, không giống với Hồ lỹ tinh mà người ta đồn đại.
Hai nha đầu kia dẫn cô vào một căn phòng khá lớn, đầy đủ bàn guường, còn có đàn sáo, rồi phấn soi, đồ thêu thúa, thoạt qua cũng đủ biết là cho nữ nhân ở.
Nhã Vân trơn mắt ngó từ khắp nơi, không nén nổi ngạc nhiên
- Căn phòng này trước là của ai?
Hai nha đầu đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Tương lại lanh chanh trước
- Mấy ngày trước Các chủ đã gửi thư về, nói chũng nô tì sửa soạn một căn phòng cho cô nương. Cô nương thật đặc biệt nha, chưa bao giờ nô tì thấy các chủ…
Đang nói cao hứng, Tiểu na chợt ngắt lời Tiểu Tương, hơi cao giọng
- Tiểu Tương, đủ rồi đấy. – Nha đầu quay sang Nhã Vân- Thương Quan cô nươg, Tiểu Tương hơi lắm mồm.
Nhã Vân cười hì, tiểu cô nương này cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu mà lời nói đều cẩn trọng từng trải, cô hồ bằng đó tuổi Thượng Quan mụ mụ còn dỗ uống sữa a.
- Không sao đâu. Hai em từ nay ở bên ta, không cần khách sáo gì. Ta không có thói quen nhìn người khác vâng dạ.
- Ách… cái này… Chúng nô tì không dám…
Hai người kia sợ hãi nói, tuy không coi trọng Thượng Quan cô nương này lắm, nhưng cũng là chủ từ a.
- Không sao. Ta ở nhà Thượng Quan vốn không có nhiều người hầu hạ, hai em cứ thoải mái
Nhã Vân thân tình vỗ vai Tiểu Na một cái làm cô ta giật mình. Tiểu Tương vội bảo
- Thượng Quan cô nương, để nô tì thay quần áo cho cô nương.
Nói xong, cô ta liền kéo Nhã Vân vào phòng tắm, trên tay đã là bộ y phục màu hồng phâbs. Nét cười trên mặt Nhã Vân hơi héo đi một tí, cô hoảng sợ theo bản năng kéo chặt lấy y phục của mình
- Ta…
- Sao ạ?- Tiểu Tương giương mắt nhìn có vè ngạc nhiên
Nhã Vân bặm bặm môi, trên vai cô vẫn là vết thương chưa lành, sao có thể tin tưởng hai nha đầu này tắm rửa cho, huống chi đây là Đông Phương các, tên Sở Phong kia vẫn còn nghi ngờ.
- Ta tự mình tắm rửa.- Cô cố nặn ra một nụ cười- Không cần hai em đâu.
- Thế đâu có được ạ!
Tiểu Tương sửng sốt, chẳng phải vị tiểu thư nào cũng không tự biết mình làm việc, há mồm ra là có người đến đút cho? Tiểu Na cũng ở bên phụ hoạ
- Cô nương, hai em là nô tì của cô nương, đâu thể để như vậy. Từ quản gia sẽ nạt chết
Con bà nó, Nhã Vân rủa thầm, nhất thời cảm thấy khó xử. Mẹ kiếp tên Sở Phong, dám cả gan cho lão nãi nãi đâu môt kiếm làm lão nãi nãi lúc nào cũng giấu giấu diếm diếm, có cơ hội sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi.
- ta nói là không cần ma. Ta tự mình tắm rửa quen rồi, hai em chiều theo ý ta được không? Hồi còn nhỏ mẫu thân hay tắm cho ta, nhưng đến khi mẫu thân qua đời… cũng chẳng ai quan tâm đến ta mấy nữa…
Cô giả vờ cúi mặt, thương tâm đến nỗi làm hai nha đầu suýt nữa lệ rơi đầy mặt, bốn mắt nhìn nhau, rồi Tiểu Tương lăng xăng chạy vào trước
- Vậy để nô tì để y phục vào trong cho cô nương.
Thật là hú hồn hú vía.
Nhìn Tiếu Na chạy vào, Nhã Vân chợt cảm thấy nghi ngờ. Nha đầu này… Biết võ công a, hơn nữa võ công không tệ, toàn thân toả ra một mùi vị sát khí, dù rất khó che giấu nhưng vẫn hiển lộ ra. Chỉ có những kẻ đã từng giết nhiều người mới toả raa mùi vị như thế
Khoé miệng cô nở một nụ cười. Có mưu đồ gì sao, Thượng Quan Nhã Vân ta tuỳ cơ phụng bồi. Cùng lắm thì chó cùng rứt giậu, tung độc dược, biến Đông Phương Các đầu rơi máu chảy, quậy phá liên hồi. Cô tuy không mưu mô tính toán, đầu óc cũng không thông minh vận dụng kiến thức thế kỉ 21 như mấy nhân vật nữ chính trong truyện, nhưng là người có thù tất báo, ai tát ta một cái đảm bảo ta cắt đầu.
Ngâm mình trong một bồn đầy hoa hồng thơm phưng phức con bà nó thoải mái, Nhã Vân chợt dỏng tai lên nghe.
Một nữ nhân mặc áo tì nữ, bước chân nhẹ nhàng có như không tiếp cận căn phòng tắm, trong lòng không ngừng nguyền rủa. Đường đường là ngân cấp sát thủ, phải đi giám sát hồ ly mà chỉ cần búng ngón tay đã phải chết, dĩ nhiên cô ta không nguyện ý.
“ Vụt”
Bỗng nhiên, một vật thể lạ bay về phía cô ta, cắm phập vào bức tường gần đó. Ngân cấp sát thủ nhón hai ngón tay gỡ mảnh giấy nhỏ. “ Cách xa Thượng Quan Nhã Vân. Nếu không, giết”
Sát khí không thèm che giấu dưới mấy dòng chữ, cô ta hai tay run run. Lẽ nào là vị tổ tông ma nữ mà giang hồ hay đồn thổi, Huyết Sắc sao.
Ngân cấp sát thủ hít vào một hơi lạnh, có lẽ việc này phải bẩm báo lên các chủ, một tên tiều tốt như mình k quản nổi.
Ngân cấp sát thủ vừa đi, một người mặc y phục nha hoàn đi ra khỏi chỗ nấp, lẩm bẩm: “ Không biết đại tỉ đang giở trò gì đây…”
Đêm khuya.
Một bóng đen lặng lẽ đẩy cửa đi vào phòng, không hề có một tiếng động. Hắc y nhân lay lay người nằm trên giường
- Thượng Quan cô nương, Thượng Quan cô nương,…
Hắn nhẹ giọng gọi, khi xác định Thượng Quan Nhã Vân đã chìm sâu vào giấc ngủ mới nở ra một nụ cười lạnh lẽo
- Thượng Quan cô nương, thất lễ.
Bóng đen lại nhẹ nhàng đi ra, không hề biết mình mới bước vài bước, người đang “ Ngủ say “ kia hai mắt chợt mở to mắt ra, không hề có dấu hiệu mê man
Nhã Vân bĩu bĩu môi, thứ thuốc mê rẻ tiền ấy mà cũng đòi làm cô nương ta đây hôn mê, đánh giá thấp ta quá rồi đấy.
Nhìn hắc y nhân thi triển khinh công bay vèo đi, Nhã Vân ngáp dài rồi vặn vẹo người, xem ra, đêm nay có thứ để xem rồi đây!
Lòng cô không khỏi nguội lạnh, Sở Phong cho người giám sát bên mình, chắc chắn hắn không có chút tin tưởng cô.
Hắc y nhân một mạch đi thằng, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn mà không hề biết có người đang bám theo. Cô ta đi đến một cánh rừng heo hút bên phía Tây đông phương các, ở đó có người đang chờ.
- các chủ.
Hắc y nhân cúi mình thi lễ. Đối diện hắn, không ai khác chính là Sở Phong.
Trong ánh trăng màu bàng bạc, càng làm nổi bật lên chiếc mặt nạ lãnh khốc, Sở Phong hai tay đặt sau hông, y phục màu đen khẽ bay phần phật, nhìn hệt như yêu ma.
Một nơi gần đó, có tiếng nuốt nước bọt ừng ực, nước dãi ròng ròng của một thành phần hám trai.
- Thế nào?
Vẫn là giọng lạnh lẽo muôn thưở đó, vào tai người khác thì chẳng khác nào giọng tử thần đòi mạng, còn theo Nhã Vân nhận xét: Làm bộ làm tịch như cool boy Hàn Quốc, tưởng mình ngon lắm chắc.
Hắc y nhân không kiềm chế được mà run, đứng cạnh đệ nhất Các chủ nổi danh này, kẻ thuộc hạ như cô ta cũng không thể không sợ hãi. Miễn dịch với vẻ hung thần của Sở Phong, xem ra chỉ có một người.
- các chủ, Thượng Quan cô nương có điểm lạ.- hắc y nhân cố bình tĩnh nói, Các chủ mà không hài lòng, mạng nhỏ của mình cũng toi
- ồ, Nói! Sở Phong nhướng mắt lên, xem ra nghi ngờ của hắn k phải k có căn cứ
- Cô nương không cho chúng nô tì thay y phục, dường như đang che giấu cái gì đó. Hơn nữa… Thượng Quan cô nương…
Hắc y nhân hơi chần chừ, nhưng khi gặp ánh mắt rét lạnh kia thì vội vàng nói tiếp
- Cô nương có vẻ không giống tiều thư bình thường, còn có hơi quái lạ,có lúc nói những thứ nô tì không hiểu nổi. Nhưng mà… có vè cô nương là người tốt
Trong đêm tối, không ai có thề thấy khoé miệng Sở Phong đang nhếch lên thành nụ cười.
- Người tốt?
Hắc y nhân lấy hết dũng khí nói tiếp, với linh tính của nữ nhân, cô ta cảm thấy giữa Các chủ và tiểu thư nhà Thượng Quan có vẻ không bình thường
- Cô nương đối xử với chúng nô tì rất tốt, không hề có vẻ của một người chủ nhân. Còn dạy cho chúng nô tì những trò chơi rất vui.
Ở gần đó, Nhã Vân sờ sờ mũi. Lần đầu tiên ở quá khứ này có kẻ khen cô là người tốt nha. Nếu mà biết cô chính là ma nữ Huyết Sắc, k biết hắc y nhân kia có khóc thét lân gọi cha gọi mẹ.
Nét cười của Sở Phong càng đậm hơn, Nhã Vân mà bình thường hắn mới cảm thấy quái lạ.
Hắc y nhân nhớ ra một việc rất quan trọng, lấy ra một mẩu giấy nhở
- các chủ, khi nô tì đang định tiếp cận Thượng Quan cô nương, có người phóng mảnh giấy này cảnh cáo nô tì.
Nét cười trên môi Sở Phong biến mất, sát khí trong mắt càng dày đặc.
Hắc y nhân đứng gần đó nhất chỉ muốn khuỵu hai chân xuống, Nhã Vân cũng thầm nuốt nước bọt. Đọ về khí chất, Sở Phong thắng Huyết Sắc 1 /0 chứ chưa nói gì võ công. Tất nhiên, ai đó quên rằng mình chỉ là hàng dởm, chứ Huyết Sắc thật sự cũng không thua kém gì.
Tay Sở Phong nắm mảnh giấy gần nát vụn. Huyết Sắc, quả nhiên đang ở trong Đông Phương các. Khuôn mặt hắn chợt biến sắc, lành lạnh lên tiếng
- Bằng hữu là người nơi nào, không biết đã nghe trộm được bao lâu?
Đang núp gần đó, Nhã Vân thất kinh, chẳng nhẽ hắn đã phát hiện được ra.
Mạng nhỏ hôm nay của cô toi rồi! PK với Sở Phong, phần thắng của cô chẳng có nổi 1/5.
Nếu Thượng Quan Nhã Vân thật đang ở trong cõi luân hồi mà biết được điều này, chắc đập chết Diêm Vương mà lên dương gian kêu gào: “Nhục quá!”
. Đường đường là đệ nhất ma nữ mà phải sợ tên Sở Phong kia đến nỗi suýt tè ra quần.
Tiếc thay, ở đây chỉ còn một Nhã Vân chết nhát đang định xoay người bỏ trốn.
Bỗng nhiền có tiềng cười của một nữ tử vang lên trong đêm tối, khiến người ta phải dựng tóc gáy lên như xem phim kinh dị
- Ha ha. Quả nhiên không hổ là đệ nhất sát thủ, tinh mẫn lạ thường.
Nhã Vân chợt thấy Sở Phong không nhìn về phía mình, trái tim nhỏ bé đang mắc trên cổ họng dần chui xuống. Cô bắt đầu hiếu kì về người thần bí kia, căng hết mọi giác quan ra cuối cùng cũng tìm thấy kẻ kia cách mình cở 50 thước.
- Ngươi là ai?- Sở Phong nheo nheo mắt, nắm chặt chuôi kiếm
- Là người ngươi không quen- Người thần bí nhàn nhã nói, có vẻ chẳng quan tâm đến việc mình bị phát hịên
- Huyết Sắc?
Sở Phong không chắc chắn lắm, nếu mà là Huyết Sắc không dễ dàng bị hắn cảm nhận được
Người thần bí kia phì một cái, khinh thường nói tiếp
- Tên của đại tỉ không phải là thứ để ngươi gọi. Bồn cô nương không phải là Huyết Sắc.
Đại tỉ? Sở Phong nhíu nhíu mày, giang hồ đồn Huyết Sắc có hai muội muội, là Cổ Tu La và Thiên Diện cô nương, đều bài danh trong đệ thập cao thủ của giang hồ, hơn nữa còn vô cùng độc ác, lãnh huyết, so với Huyết Sắc không kém
Người thần bí lại nói tiếp
- Ta đến đây để nói cho các ngươi biết, đại tỉ ta không đầu độc Đông Phương chân nhân, cũng chẳng ăn cắp mấy chiêu thức chó không thèm ị lên trên nên đừng truy đuổi mà mất công.
Nhã Vân không khỏi phì cười, người này, có cá tính! Là muội muội của Huyết Sắc, bây giờ cũng là muội muội của cô, bất quá sau này phải cẩn thẩn, kẻo người ta biết mình là hàng fake thì cho một chưởng thì chết nhăn.
Tưởng tượng khuôn mặt lạnh băng của Sở Phong đang càng lạnh thêm như rắm thối, Nhã Vân không khỏi cảm thấy sảng khoái.
- Nói vậy có quỷ mới tin.- Sở Phong hừ lạnh- Ngươi tưởng Đông Phương các thích đến thì đến, đi thì đi sao?
- Đối với ta thì là vậy.- Người thần bí cười hì hì
Nhã Vân không khỏi lo cho kẻ này, tên Sở Phong này võ công rất doạ người đấy, bổn cô nương là đại tỉ cũng phải chào thua.
Người thần bí vẫn ung dung, có vẻ xem thường kiếm của Sở Phong đang giương lên. Hắn vỗ vỗ tay vài cái.
- Các chủ cẩn thận!
Ngân cấp sát thủ la lên , trong không trung không biết bao nhiêu là ong vò vẽ chợt hướng hai người tấn công.
Loại ong này, chỉ cần đút vài phát soái ca trở thành heo mẹ!
Nhân lúc Sở Phong đang đối phó với bầy ong, người thân bí nhón chân một cái bay vào màn đêm mịt mờ, không quên la to một cái
- Bổn cô nương tên là Cổ Tu La !
Một lát sau, bầy ong tản ra hết, nhưng người thần bí đã tan biến mất. Nhã Vân sau khi xác nhận Sở Phong không bị làm sao cũng chạy đi mất.
Cô rầu rĩ, hắn xảo trá như thế đáng ra cô chỉ mong bị ong cắn chết mới đúng, làm cái quái gì mà phải lo lắng.
Sở Phong … Nhã Vân không thể hiểu. Hắn đối với cô thật ra là cái gì? Cô cười cay đắng, có lẽ là một quân tốt để dụ Huyết Sắc ra đi. Xong việc, hắn không do dự mà cho cô một nhát đi đời nhà ma, qua vài ngày là chẳng nhớ cô nương tên là Nhã Vân này nữa.
Giọng của Từ Quản gia chợt văng vẳng bên tai
“Lão nô đã nuôi dạy các chủ khôn lớn, các chủ làm chuyện gì cũng chẳng để nữ nhân vướng chân. Lão nô chỉ cảnh báo cho cô nương biết, nếu không về sau nháo nhào lên”
Có lẽ, ông ta nói không sai đi… Nhã Vân tựa người vào gối, nghĩ vẩn vơ
Cô lắc lắc đầu, việc quái gì mà phải quan tâm chứ, chỉ vài tháng nữa là cô trở về nhà rồi.
Sở Phong… Huyết Sắc… Thượng Quan Nhã Vân… Tất cả rồi sẽ thành quá khứ.
Nghĩ vậy, Nhã Vân định đánh một giấc, chợt một tiều cô nương xuất hiện trong phòng cười hì hì
- Đại tỉ! Tỉ khoẻ không?
Trước mặt cô, không ai khác chính là nha đầu Tiều Tương, à không, Cổ Tu La.
Nhã Vân trợn mắt nhìn tiều cô nương trước mặt, không biết nói gì thì Tiều Tương đã chạy lại bắt mạch
- Đại tỉ, muội nghe sư phụ nói tỉ luyện công bị tẩu hoả nhập ma mà mất hết trí nhớ hả? Để muội xem.
Hình như Huyết Sắc đã từng nói là sư phụ của cô ta có khả năng tiên tri, không lẽ ông/ bà ta đã nói với Cổ Tu La như thế? Nhã Vân mừng húm, nhìn Cổ Tu La này không đến nỗi ngu, bịa chuyện mà bị phát hiện thì…
- Kì quái, muội chẳng cảm thấy có gì bất thường…- Tiểu Tương nhíu mày suy nghĩ rồi ngẩng mặt lên- Đại tì, tỉ kể lại tình huóng lúc đó được không?
Hắc, có Hoa Đà tái thế cũng không thể chữa được ‘ căn bệnh” này nha, Nhã Vân mặt mũi ủ dột
- Tam muội, ta đã chỉ nhớ mình vừa tình lại, chỉ còn nhớ loáng thoáng mình là Nhị Tiểu thư của nhà Thượng Quan, còn là Huyết Sắc của giang hồ. Ta cũng nhớ mình có muội muội, nhung cũng không biết muội tên gì…
Tiều Tương mở to hai mắt, hốt hoảng
- Đại tỉ, muội tên là Quách Tương, còn nhị tỉ là Hàn Băng Băng, mệnh danh là Thiên Diện, còn muội là Cổ Tu La. Còn sư phụ là Trần đại sư, đã thoát ẩn giang hồ mấy chục năm
Hàn Băng Băng… Thiên Diện… Quách Tương… Cổ Tu La. Còn một vị đại sư họ Trần có khả năng tiên tri…
- Tam muội, nói như thế sư phụ là người cửa phật, sao lại…
Huyết Sắc giết người không kể tốt xấu, Cổ Tu La này cũng không phải là dạng lương thiện gì.
Quách Tương cười hắc hắc
- Trong giang hồ ai mà chẳng nhuốm máu, muội nghe kể thời xưa, sư phụ mỗi lần niệm ‘ a di đà phật » là có một kẻ đầu rơi máu chảy, dạo này lão nhân gia quy ẩn, chỉ thỉnh thoảng mới lộ mặt dạy dỗ đồ đệ. Thật ra muội cung chẳng biết sư phụ đi đâu…
Nhà sư à ? Nhã Vân chợt có suy nghĩ lớn mật, phải chăng vị Trần đại sư này chính là lão lừa trọc đưa cô về quá khứ ? Tiên tri cái rắm gì, lão ta gây hoạ thì có !
- A ! Đại tỉ, để muội xem vết thương của tỉ ra sao ?
Quách Tương chợt nhớ đến cuộc nói chuyện của Sở Phong và hắc y nhân, vội vàng nói.
Tiểu Tương mới đi được khoảng nửa canh giờ, cánh cửa phòng Nhã Vân lại nhẹ nhàng mở ra.
Kẻ đột nhập ngửi được mùi mê dược trong phòng, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Nhã Vân cả người như cứng lại, hai tay nắm chặt vào nhau, bởi vì cô biết đó là Sở Phong.
Nến trong phòng chợt bừng cháy, soi rõ bóng hình màu đen
Hắn đến đây làm gì a ? Hay thấy cô không có giá trị lợi dụng nên giết đi ? Mồ hôi mẹ mồ hôui con chợt chảy sau lưng, cô cố gắng tò ra mình bị trúng thuốc mê mà nằm im một cục
Sở Phong thở dài một cái, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Nhã Vân chợt thấy mặt mình lành lạnh, Sở Phong không biết đã ở trên giường lúc nào, những ngón tay thô ráp của hắn đang chạm vào mặt cô, kèm theo tiếng nỉ non
- Nha đầu…
Phật ơi, chúa ơi, đức a la ơi, có ai nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra không ? Đánh chết cũng không thể nghĩ được Diêm la mặt lạnh như hắn lại có thể thốt ra điều này.
Sở Phong khẽ hôn nhẹ lên mái tóc của cô, rồi không hề báo trước, tay đã bắt đầu động chạm vào cái yếm đỏ.
Ý nghĩ đầu tiên của Nhã Vân : Bị cưỡng gian !
Ý nghĩ thứ 2 : nên nằm im hay là vùng dậy, bị cưỡng gian hay là chết !
Tất nhiên, bổn cô nương quyết không chịu nhục, bây giờ nên… nằm im.
Sở Phong nhìn chằm chằm vào làn da trắng tinh không chút tì vết, không hề có dấu hiệu gì chứng tỏ mấy ngày trước bị đâm cả.
Hắn chợt thở phào một tiếng, nếu mà có, hắn cũng chẳng chắc chắn mình sẽ làm được gì.
Thật buồn cười, đường đường là sát thủ lãnh huyết mà không làm gì nổi một cô nương, thậm chí chỉ cần Nhã Vân khóc lóc, hắn đã luống cuống cả tay chân. Chuyện này mà đồn ra ngoài, khối kẻ chết do cười vỡ bụng mất.
Sở Phong chợt ý thức ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Đêm tối..
Một nữ nhân vô cùng xinh đẹp bị trúng mê dược…
Trầm ồn như hắn cũng phải hít vào một hơi để giữ bình tĩnh… Kích động là ma quỷ… Ma quỷ.
Nhã Vân cũng thở phào một hơi, may Quách Tương lúc nãy dùng tài dịch dung che viết thương lại, nếu không thi cô cũng gà toi. Nhưng cô cũng ý thức được… Cô nam quả nữ ở một phòng… Nữ nhân nừa kín nửa hở như thế này là hấp dẫn nhất
Trong tiểu thuyết toàn viết về tình huốg này, toàn để rating 18+…
Sở Phong vội vàng lấy mặc lại yếm cho nha đầu đang nằm ngủ say, dù nha đầu này là cũng là nữ nhân của hắn, nhưng hắn không muốn nàng hôn mê làm điều xằng bậy, đường đường chính chính ăn vẫn hơn
Không hiều sao Nhã Vân lại thấy một tia thất vọng, Sở Phong khoát tay một cái làm ngọn nến vụt tắt, tay duỗi ra ôm cô vào lòng rồi nhắm mắt ngủ.
Nhã Vân nắm im thin thít một hồi, cũng mơ mơ màng màng mà ngủ, không ý thức được mà càng ôm chặt hắn hơi.
Ngoài kia, tiểu cô nương chưa được 18 tuổi đang chờ coi một màn kịch tính đành bực bội lẩn đi mất
Chương 17 :
Khi Nhã Vân tỉnh dậy thì Sở Phong đã đi, chỗ bên cạnh vẫn còn độ ấm. Cô thở dài, việc trước mắt đã giải quyết xong, nhưng giấy cũng không gói được lửa. Sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra, tốt nhất là cô nên đi khỏi đây sớm, tìm một chỗ mà sống qua ngày cho đến lúc trở về.
- Cô nương, cô tỉnh rồi !
Tiều Na bưng một thau nước đi vào. Nhã Vân giả vờ ôm đầu nhăn nhó
- Ôi ! Đầu ta sao đau thế nhỉ ?
Quách Tương đi theo sau bĩu môi, cảm thấy quái lạ. Đại tỉ nếu trước đây đời nào chịu đi theo Sở Phong, nếu mà bị nghi ngờ sẽ chẳng thèm giải thích mà vác kiếm đi khắp Đông Phương các mà chém giết. Còn Tiều Na đã hoá thành một cỗ thi thể từ lâu rồi.
Tiểu Na cười thầm trong lòng, Thất Diệp Tán không khiến đau đầu mới lạ, nhưng vẫn đáp
- Chắc cô nương đi đường mệt nhoc nên mới như thế. Hay để nô tì mời đại phu đến khám xem ?
- thôi khỏi.- Nhã Vân khoát khoát tay- Ta sợ uống thuốc lắm.
- À, nô tì nghe nói hôm nay Tư Đồ đường chủ và Hoắc đường chủ sẽ trở về !
Quách Tương như vu vơ nói, rồi lại như vô ý thở dài
- Hoắc cô nương với các chủ… Chỉ sợ…
Tiểu Na mặt biến sắc, vội vàng ngắt lời
- Thượng Quan cô nương, Hoắc Đường chủ chỉ là muội muội của Các chủ, cô nương đừng hiều lầm. – Cô ta liếc Quách Tương, hàm ý đừng nói lung tung
Hoắc cô nương ? Tứ muội của Sở Phong ? Lần trước Sở Phong cũng đi cứu cô ta thì phải, tuy sau đó huynh đệ Tư Đồ Dạ và Mộ Dung Quân lấy đao đi chém cô, chỉ sợ cô ta cũng có phần. Sở Phong có lẽ cũng biết chuyện này, rồi thông qua Tư Đồ Dạ sẽ biết cô có võ công… Sau đó…
Nhã Vân lại đau đầu, đáng lẽ lúc đó làm hai kẻ đó hôn mê chứ không nên nổi máu nữ hiệp mà đùa giỡn. Thôi thì chuyện đến đâu hay đến đó, đến lúc chuyện bại lộ thì chạy mà giữ mạng, về nhà Thượng Quan thì Sở Phong cũng không dám làm càn.
- haha… Tiều Na, em đang nghĩ gì vậy ? Ta chỉ là khách qua đường mà thôi, đâu cần quan tâm đến Các chủ và Hoắc đường chủ làm gì…
Nhã Vân cúi cúi đầu, trong mắt như ẩn như hiên chút lệ làm Tiểu Na không kiềm được mà mủi lòng.
Giang hồ đồn thồi, bị người ta nhìn bằng cặp mắt coi thường… Thượng Quan cô nương thật là tội nghiệp. Nhất định trong lần họp của các sát thủ lần tiếp theo, cô nhất định sẽ bầu chọn cho Thượng Quan cô nương một phiếu.
Quách Tương lại muốn thổ huyết, đại tỷ lúc nào lại giả vờ hay đến vậy. Đâu cần quan tâm nữa chứ, theo tính cách của đại tỉ chắc chắn đã liệt Hoắc Y Y vào danh sách đen cần tiêu diệt khần cấp
- Thượng Quan cô nương, mọi người không biết làm sao nhưng Tiểu Tương thấy cô nương rất có duyên làm các chủ phu nhân a !
Quách Tương cười hì hì, Tiểu Na định nói gì thêm chợt ngoài cửa vang lên tiếng nói
- các chủ phu nhân ? Có lẽ cô nương không để lời của lão nô vào tai rồi !
Hai nha đầu kia vội cúi mình thi lễ, Quách Tương giả vờ tái mặt
- Từ lão !
Khi Từ Quản gia mới bước vào biệt viện này, Nhã Vân đã biết rồi, bất quá để Quách Tương nói cho sướng miệng, làm lão già này thêm bực mình. Ha ha, bực mà phun ra ngụm máu càg tốt
- Từ quản gia !
Nhã Vân cũng gật đầu, làm Từ Quản gia thêm bất mãn, chưa có thân phận gì mà đã kiêu căng như thế này, chỉ sợ sau này cưỡi lên đầu lên cổ người ta.
Bất quá, lão ta không nghĩ mình đối xử với người khác như thế nào, lại đòi được tôn trọng thì đág buồn cười. Nếu không nghĩ Từ quản gia ở đây lâu năm, là lão khọm của Đông Phương các chắc Nhã Vân chẳng thèm nhìn một cái.
- các ngươi đi ra ngoài đi ! Từ Quản gia vẫy vẫn Tiểu Na và Tiểu Tương.
Nhân lúc Tiếu Na không chú ý, Quách Tương làm mặt quỷ lè lè lưỡi về phía lão già kia, ý bảo lão tuyệt không dễ đối phó
Nhã Vân nét mặt bình thản như không, xem coi trong hồ lô của lão bán cái gì. Nhìn qua thái độ của lão, chỉ sợ lão đã sớm coi cô là hồng nhan hoạ thuỷ, đe doạ đến Hoắc Y Y kia là ứng viên vô địch cho chức Các chủ phu nhân rồi.
Xác định xung quanh không hề có một ai, Nhã Vân lên tiếng
- Bây giờ không có ai nữa rồi, Từ Quản gia muốn nói gì xin cứ nói !
Từ Quản gia nhìn khuôn mặt tinh xảo không có nét dao động kia, có lẽ trong 18 năm ở nhà Thượng Quan cũng chịu đủ khi dễ, trong lòng chợt có chút cảm thông. Nhưng Hoắc Y Y là một tay lão nuôi dưỡng lớn lên, có cảm tình sâu nặng với Sở Phong, lão phải bênh vực cho cô ta. Hơn nữa Thượng Quan Nhã Vân lại là con Thượng Quan Đạt…
- Cô nương lại bỏ qua lời lão nô nói lúc trước ? Từ Quản gia cười cười vẻ vô hại, như một ông lão dễ mến đang hỏi han cháu mình vậy
- Tất nhiên Nhã Vân không quên- Nhã Vân lại nhàn nhạt đáp- Từ lão không phải nhắc lại
Từ quản gia hơi giật mình, Tất nhiên, lão không biết là càng bình thàn bao nhiêu, sát khí trong mắt Nhã Vân ngày càng đậm, nếu không đã chạy mất dép.
Nét cười của lão thu lại, lão cũg biết Nhã Vân không đơn giản nên không vòng vo
- Cô nương là người thông minh nên bây giờ, ta xin nói thằng, Hoắc cô nương đã được Đông Phương chân nhân ngầm chỉ làm Các chủ phu nhân, hơn nữa trên dưới Đông Phương các đã thống nhất chuyện này.
- Ồ, liên quan đến ta ? Nhã Vân không biểu lộ chút cảm tình- Đây là chuyện của Đông Phương các mà ?
May mắn Từ Quản Gia cũng sống không ít tuổi, có chút bực mình nhưng không hề biểu lộ
- Cô nương không phải giả bộ. Cô nương thuộc Võ lâm thế gia, mà chúng ta lại là thuộc về Ma đạo. Cô biết Ma đạo đối với Võ lâm thế gia căm thù tận xương tuỷ.
- Liên quan đến ta ? Một nữ tử như ta thì liên quan gì đến Chính đạo và Ma đạo ?
Thấy NHã Vân giả ngu giả ngơ, từ Quản gia gân xanh bắt đầu nổi đầy trán
- Liên quan hay không thì cô nương tự hiểu. Nói tóm lại, Các chủ sớm muộn gì cũng thành thân với Y Y. Cô nương nên biết khó mà lui
Nhã Vân lại ưu nhã mỉm cười, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Từ quản gia khiến lão chợt cảm thấy run run trong lòng, tất nhiên bề ngoài vẫn vờ trấn tĩnh
- Từ lão muốn ta phải bỏ đi để tác thành cho hai người họ ? Vậy Từ lão có nghĩ một chút đến ta, hay Từ lão đã sơm coi ta là giống hồ ly tinh quyến rũ kẻ khác hèn hạ ?
- Cô nương…
Từ quản gia bị nói đúng tim đen, định nói thì Nhã Vân đã ngắt lời
- Nhã Vân tự biết mọi người coi ta là hạng gì, cũng đã nhàm chán. Nhưng mà hồ ly thì có danh tiếng hồ ly, bây giờ Từ lão đuổi ta ra khỏi Đông Phương các, không nghĩ đến danh tiếng của ta đã bị huỷ hoại như thế nào.
- Ý cô nương là muốn chúng ta bồi thượng ? Cô nương muốn gì, chúng ta sẽ tận lực đáp ứng.
- Nếu ta muốn Sở Phong ? – Nhã Vân cười như không cười.
Lửa giận trong Từ Quản gia chợt bốc lên ngùn ngụt, không ngờ mình lại bị một nha đầu đùa bỡn trên tay. Khí chất lão ta chợt biến đổi, từ một lão già nhân hậu biến thành sắc bén,lãnh huyết, như một con độc xà bây giờ mới vươn đầu lên
Nhã Vân không quá bất ngờ, làm quản gia của ma đạo há là kẻ hiền lành vô hại, trên tay đã nhuốm máu vô số người mà thành danh. Nhưng đáng tiếc kẻ cắp gặp bà già, so độ độc ác, ai hơn được no1 cả ma nữ nổi tiếng võ lâm a.
- Cô nương đừng rượu mừng không muốn lại muốn uống rượu phạt.- Từ Quản gia hừ lạnh- ta không biết cô nương đến đây vì mục đích gì, nhưng cô nương còn ngoan cố thì Thượng Quan gia e ra…
Doạ dẫm ? Xưa nay chỉ có bổn cô nương đây doạ kẻ khác, chớ có kẻ nào doạ nạt mình ?
- Thượng Quan gia ? Võ lẫm thế gia há phải quả hồng mềm đề người ta nhào nặn. Nhưng mà cũng chẳng ảnh hưởng đến một tiểu thư thất sủng như ta. Hơn nữa, ta tôn trọng ma đạo hơn chính đạo, ít nhất giết người xong cũng không lấy tràng hạt mà độ sinh cho người ta.
Tôn trọng ma đạo hơn chính đạo ?
Từ quản gia không biết nữ nhân này có nói thật lòng mình hay không, nhưng không thể không có hảo cảm. Có một ai đã từng tôn trọng ma đạo, mà chỉ nói ma đạo giết người không gớm tay, thậm chí còn giết bà mẹ lấy thai nhi,…
Nhã Vân lại cười ha hả
- Tiểu nữ biết Từ Quản gia nghĩ gì, nhưng tiểu nữ không phải là kẻ được thượng Quan Đạt phái đến nằm vùng. Vả lại như Sở Phong lại có thể để một nữ nhân dắt mũi ?
Từ quản gia không thể không thừa nhận Thượng Quan Nhã Vân nói vô cùng có lí, giang hồ nói nhị tiểu thư nhà Thượng Quan không được thương yêu, mắc mớ gì phải vào Đông Phương các nằm vùng. Sở Phong trí tuệ nhw thế, không thể chìm trong nữ sắc
- Cô nương nói không phải không có lĩ, bất quá ta không thể để vận mệnh Đông Phương các vào những lời nói ấy được- Từ Quản gia vuốt vuốt râu, trầm ngâm
Vận mệnh cái fuc… Nói nửa ngày tốn mấy lit nước miếng mà lão khọm này vẫn không chịu tin tưởng, Nhã Vân kiềm chế không cho lão một nhát. Tiểu Na kia đang ở ngoài, lão khọm mà có chuyện gì thì mình k thể thoát trách nhiệm.
Nhã Vân giơ 2 ngón tay lên
- 2 tháng ? Thế nào ?
- 2 tháng ?
- Tiểu nữ trong hai tháng sẽ rời khỏi đây. Tất nhiên, có mạng mới có thể đi được… Tất nhiên, Từ quản gia phải biết tiểu nữ đến đây không phải để chơi đùa, cái đầu lúc nào cũng có thể rời khỏi cổ…
Câu nói đầy « Thâm ý » thế kia, lão hồ ly này nhẽ nào không biết. Còn việc lão muốn làm gì thì kệ bà lão đi, cô nương đây không dư sức quan tâm.
- Lão nô hiều. – Từ quản gia chợt nở nụ cười- Thượng Quan cô nương, các chủ đã sai người đưa đến mấy thứ, sợ cô nương ở đây buồn chán. Lão nô đi lấy vào…
Cuối cùng cũng qua truông… Nhã Vân thở ra một cái, sau lưng đã ướt đẫm. Nói không sợ chỉ có thiên tài mới tin, đường đường chính chính cô không sợ, nhưng có con độc xà ẩn nấp quanh mình, nhân lúc mình không chú ý cắn một phát thì 10 Huyết Sắc cũng phải teo.
Lão khọm có thể không tin tưởng, nhưng cũng sẽ không hạ độc thủ với mình
Nhớ đến Hoắc Y Y, Lửa ghen trong lòng cô chợt bốc lên dữ dội…
Sở Phong kia, đã có thanh mai trúc mã rồi còn đùa giỡn bổn cô nương đây, đề xem cô nương ta xử lí ngươi như thế nào !
Ngươi chết chắc rồi !
Sở Phong ở trong thư phòng chợt hắc xì một cái.
Quái, sao hắn có cảm giác làh lạnh sống lưng như thế này ?
Đối diện hắn là một mỹ nam tử khiên cho mấy sắc nữ thời hiện đại nước bọt văng tubg toé, lại có khí chất của thư sinh mà người ta hận không thể hôn vài cái. Nhưng ai cũng biết mỹ nam từ này chính là Tư Đồ Thiên, 1 trong 4 vị đường chủ của Đông Phương Các, vô cùng giỏi về rèn vũ khí
Tuy nhiên, hôm nay Tư Đồ Thiên lại có vẻ bất an, đại ca gọi hắn vô thư phòng không nói một lời nào, nhị đệ như hắn cũng phải âm thầm mà run rẩy.
- Đại ca..
Cuối cùng, Tư Đồ Thiên không chịu được mà lên tiếng, liền nhận được ánh mắt sắc như dao.
- Ta muốn biết việc này là như thế nào ?
Hai tay Sở Phong gõ gõ lên bàn, ở cạnh đó là chiếc trâm màu bạc.
- Đệ…
- Nhị đệ, nửa tháng trước ta nghe nói đệ đã phái ra một nhóm sát thủ đi làm công việc gì đó ? Có thể cho ta biết được không ?
Tư Đồ Thiên biết mọi việc đã bại lộ, cắn răng nói
- Đúng. Quả là ngày trước đệ sai chúng đi chặn trước ngựa của huynh, còn đưa ra cây trâm của tứ muội.
- Các đệ muốn giết Thượng Quan Nhã Vân ? – Sở Phong nhìn hắn nói
- Phải !
Tư Đồ Thiên kích động nói
- Đại ca ! Đệ nghe nói Thượng Quan Nhã Vân đang ở trong Đông Phương Các ?
Sở Phong gật gật đầu không phủ nhận
- Huynh… Huynh điên rồi !
Ngày thường có cho hắn 10 lá gan cũng không dám nói những câu như thế này, nhưng nghĩ đến hồ ly Nhã Vân mà hắn hận thấu xương, hắn phải làm cho đại ca biết rõ đúng sai
- Điên ?
Sở Phong mặt không đổi sắc, vẫn bình thản nhắc lại
- Đúng ! Huynh biết cô ta là con của minh chủ võ lâm, lão cáo già Thượng Quan Đạt, Đông Phương các với võ lâm đã thề không đội trời chung, huynh còn … Đệ không biết huynh đang nghĩ gì, nhưng Thượng Quan Nhã Vân không hề đơn giản đâu !
Hắn hất mái tóc dài ra, chỉ vào một vết sẹo đã mờ nhạt.
- Cái này ?....- Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Sở Phong bắn về vết sẹo kia
- Chính cô ta ! Ngày đó tam đệ và ta định chính tay đi hành thích cô ta, nhưng tam đệ bị trúng độc, còn đệ cũng suýt nữa mất mạng, để lại một vết sẹo trên cổ. Võ công của cô ta rất cao siêu, cao hơn đệ một bậc
Càng nói Tư Đồ Thiên càng tức, ai dè 2 vị đường chủ cao cao tại thưởng lại bị một nữ tử làm cho chật vật chạy về. Tất nhiên hắn cũng không nói Mộ Dung Quân trúng độc đều là những thứ độc không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ để cho hắn và tam đệ nhớ đời thôi.
Sắc mặt Sở Phong ở bên trong lớp mặt nạ ngày càng tối lại…
Nhớ lại lúc đó, nha đầu kia đã nói
……Một lũ người do cha và đại ca ta phái đến
Đúng. Hình như họ bám theo chúng ta cả ngày hôm nay nhưng không dám ra tay, liền dụ ngươi đi mất. Họ theo lệnh của cha ta bắt ta về nhà Thượng Quan, nhưg ta không chịu
……. ta nói với họ về nói với cha ta…là… là ….. ta với ngươi đã gạo nấu thành cơm mất rồi, trong bụng ta còn có cháu ngoại của lão cha nữa
Từ khi về Đông Phương Các, hắn đã âm thầm điều tra, Thượng Quan Đạt không hề sai người đến bắt con gái.
Nha đầu kia đã nói dối.
Nàng ta lại biết võ công, có thể chế ngự được Tư Đồ Thiên và Mộ Dung Quân, tuy Tư Đồ Thiên giỏi về luyện khí, Mộ Dung Quân lại thiên về huấn luyện sát thủ, nhưng cũng chứng tỏ võ công không phải là mèo quào.
Thượng Quan Nhã Vân ? Rốt cuộc cô là ai ? Là người như thế nào ?
Nhìn Sở Phong trầm ngâm, Tư Đồ Thiên không ngại ném đá xuống giếng :
- Đại ca. Cô ta thật sự che giấu cái gì đó…- Hắn nắm chặt tay- …Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cũng nên trừ khử đi để tránh hoạ
Sở Phong hết sức phiền não.
Nếu như là người bình thường, hắn chắc chắn sẽ tóm cô ta lại, dùng cung hình mà tra hỏi cô ta là ai, Huyết Sắc bây giờ đang ở đâu. Nhưng đó chính là Nhã Vân a.
- Tạm thời đệ nên tránh gặp mặt cô ta đề tránh đánh rắn động cỏ. Mọi việc cứ để cho ta xử lí.
Tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, Ánh mắt Sở Phong chợt cương quyết và tàn nhẫn . Sinh từ sư phụ đang nằm trong tay hắn, không thể vì một nữ nhân mà làm chuyện đại nghịch bất đạo… Thượng Quan Nhã Vân cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi.
Tư Đồ Thiên thở phào trong lòng, hắn biết đại ca trong tình trạng như thế này là đã nổi lên sát tâm. Thượng Quan Nhã Vân… Khó thoát !
- Đại ca, Tứ muội cũng trở về rồi !
Tư Đồ Thiên chậm rãi nói, cũng thầm dò xét sắc mặt Sở Phong nhưng thấy hắn vẫn bình thản như trước thì thoáng thất vọng.
- Nói muội ấy đến gặp ta, ta muốn hỏi về tình trạng của sư phụ !
- Y Y… Muội ấy… Đại ca, huynh thừa biết Y Y đối với huynh…
Nghĩ đến việc này, lòng Tư Đồ Thiên đau như cắt, nhưng vì người Y Y chọn là đại ca, hắn cũng không oán hận gì mà lại ra sức giúp cho muội muội và đại ca. Nhưng xem ra…
- Đệ biết ta chỉ coi Y Y là muội muội !- Sở Phong trầm giọng- Sư phụ còn chưa biết ngày nào được giải độc, không đề cập đến chuyện này
Tư Đồ Thiên hừ hừ trong lòng, vậy mà huynh suốt ngày dính với hồ ly kia, nghe nói đã trải qua hai giai đoạn rồi. Tất nhiên, hắn cũng chỉ để những lời nói này trong lòng, còn nói ra thì đúng là chán sống.
Ngoài cửa, một nữ nhân mặt mày sa sầm lại, hai tay nắm chặt vào nhau.
- Là muội
Nữ từ khuôn mặt liền giãn ra, lại lộ ra vẻ yêu ớt nhu nhược, những ngón tay mảnh khánh gõ gõ gõ cửa
- Thượng Quan cô nương… Đây là con gì thế ?
Tiểu Na nhìn sản phẩm thêu của Nhã Vân trong một buổi sáng, không khỏi thắc mắc.
Từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây lộn, vào giờ kĩ thuật trên lớp ngủ đến nỗi chảy cả nước dãi, bạn Nhã Vân làm gì biết khái niệm thêu thùa.
Nhã Vân mặt dày không đỏ cười ha hả
- Tiểu Na, em không biết đâu. Đây là con chim cánh cụt!
Quách Tương ở bên thầm lè lưỡi, Huyết Sắc mang tiếng là tiểu thư khuê các nhưng suốt ngày chém chém giết giết, bảo đại tỉ đi chặt đầu người còn hơn dễ hơn thêu uyên ương.
- Chim cánh cụt ? Sao nô tì chưa nghe lúc nào nhỉ ?- Tiểu Na lại hỏi
- Tất nhiên là em chưa nghe, chim cánh cụt ở tận Nam Cực xa xôi, ở đó chỉ có băng và tuyết. Chim cánh cụt làm biếu tượng gì nhỉ… Ờ, hình như là hoà bình… Ý nói là không chiến tranh, mọi người sống yên ổi…
Đang chém gió liên hồi văng cả bọt mép lại bị một tràng cười hô hố hết sức vô duyên cắt ngang
- Ha ha. Chim cánh cụt là biểu tượng hoà bình…
Kia là Mộ Dung Quân đang cười gập cả người lại
- Mộ Dung đường chủ !
Tiểu Na và Quách Tương hơi chúi đầu, len lén mắt nhìn vị đường chủ nổi tiếng hào hoa phong lưu. Trừ bỏ mái tóc cắt ngắn hơi kì dị, toàn thân toát lên vị mị lực của một đại sắc lang.
Thông cảm cho Mộ Dung Quân, lúc trước tiền tài và mỹ nữ đối với hắn là hai đường thẳng song song cắt nhau tận vô cực, xuyên không nghiễm nhiên thành đường chủ của ma đạo, ăn tiêu không hết thì ngu gì mà không tận hưởng.
- A ! Mộ Dung đường chủ !
Nhã Vân nở nụ cười đẹp như hoa nhưng khiến kẻ kia dựng cả tóc gáy. Mẹ ơi, hắn nhớ Thượng Quan Nhã Vân có biệt danh là “ Mỹ nhân cười”, mỗi lúc cười là có một thằng lưu manh rớt răng, Mộ Dung Quân đây cũng được hân hạnh hưởng mấy lần rồi.
- A! Đại tẩu! Ta là Mộ Dung Quân, tam đệ của Sở Phong! Hân hạnh được gặp tẩu!
Mộ Dung Quân cười he he lộ hàm răng trắng bóc.
Nhã Vân bĩu môi thầm nói, giỏi diễn kịch. Bất quá từ “ đại tẩu” thì ta thích… Ta thích…
- Tiểu Tương, muội kêu Tiếu Na đi đâu đó, đề ta nói chuyện riêng với tên này một phen.
Quách Tương trợn mắt, quái, đại tỉ lúc nào trở nên hấp dẫn như vậy, đã tóm được đệ nhất sát thủ trong tay lại còn câu dẫn được tên hoa hoa công tử Mộ Dung đường chủ này nữa. Tiểu muội đây bái phục!
Đợi khi Tiểu Na và Tiểu Tương đi mất, Mộ Dung Quân không khách khí nhảy tót lên ghế, tay lấy trái táo cạp cạp.
- Vân tỉ, không nhờ có ngày tỉ đệ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này!
Thằng chân đá cho tên này một cái, Nhã Vân cười hắc hắc xoa đầu hắn
- Tiểu Quân Quân, do đâu mà đến nông nỗi ?
Nói về phần quen biết, Tiểu Quân Quân thời kia có máu yêng hùng, chuyên đi trêu ghẹo nữ sinh, bất hạnh thay một ngày nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp tóc dài thướt tha, yểu điệu thực nữ, chứng nào tật nấy lấy nước miếng vuốt vuốt tóc tán tỉnh. Ai dè bước lại gần nói vài câu, tiên nữ hoá thành yêu quái nhe răng trợn mắt, chỉ trong hai cú đá móc, hai quả đấm, Tiểu Quân nằm ôm… mà rên rỉ giữa đường.
Bây giờ hắn mới tỉnh ngộ, đây là thành phần cọp mẹ giả làm nai tơ, hắn gặp cả Vân tỉ khét tiếng 20 trường trung học trong quận, mà giang hồ cảnh báo nhau là bão cấp 20
Đánh nhau một lần thành bạn bè, Nhã Vân và tiểu Quân Quân ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hợp cạ nhau trong việc phá phách vô cùng, đáng tiếng Nhã Vân hơn Tiểu Quân Quân hai tuổi, mới kết nghĩ tỉ đệ chưa được bao lâu thì cô tốt nghiệp cấp 3 mất.
- Tai nạn. Xuyên không, giống như trong tiếu thuyết của mấy bà mấy chị. Đang đi trên đường đêm khuya bố láo thằng nào say rượu không về nhà mà ngủ, đi lảng vảng giữa đường, đâm cả.
Sao nghe có vè quen thế nhỉ? Nhã Vân ngoáy ngoáy tai
- Ở đường nào?
- Ngã tư đường 109.- Nhắc đến đó, Mộ Dung Quân lại thêm rầu
A! Nhã Vân trợn hai mắt, lộ ra vẻ hung thần sát nhân, hai tay vặn răng rắc, tiếc là Tiểu Quân Quân mải rầu rĩ kể lể ỉ ôi tình cảnh của mình, tạm thời không thấy
- Mẹ kiếp! Bố láo thằng nào đêm khuya gầm rú như kiểu muộn học bị bảo vệ đuổi, mắt mù mông tỏ đâm cả đại tỉ đây!
Mộ Dung Quân lãnh nguyên hai cú đấm vào người, mà đấm của ma nữ đâu phải chuyền đùa ôm người rên rỉ
- Vân tỉ! Có chuyện gì từ từ hãy nói! Kẻ quân từ dùng miệng không dùng tay!
- Bổn cô nương là nữ nhân, chứ không phải quân tử! Ta cho ngươi chừa cái thói phóng nhanh, chết thì chết một mình lôi ta theo làm gì!
Nghĩ đến sau khi xuyên không chưa lúc nào được ăn ngon ngủ kĩ, luôn sợ có kẻ vác kiếm đến đâm chết mình, Nhã Vân xúc động muốn giết người.
- A! Đừng nói tỉ là bố láo thằng say rượu đó nha? Đến lượt Mộ Dung Quân trợn mắt
- Đúng. Là ta đấy!
Đấm đá mỏi tay, Nhã Vân ngồi phịch xuống ghế, không hề có dáng thục nữ lấy luôn cả ấm trà mà tu.
- Rõ ràng là tỉ s…
- Cái gì ?
Nhận được một cái nhìn sắc như dao cạo, Mộ Dung Quân vội vàng xua xua tay
- He he, rõ ràng là tiểu đệ sai. Thôi cho qua chuyện đó, quan trọng là lúc nào tỉ đệ chúng ta được về nhà. Chứ ở thời đại ăn lông ở lỗ này đệ ăn không tiêu
- Ăn lông ở lỗ? ta nhổ! Nhã Vân phì một cái - Mộ Dung đường chủ ong buớm rập trời, không mỹ nữ nào là không biết. Hừm, Ta được một lão lừa trọc tự xưng là thần Sinh Từ bảo cỡ nửa năm nữa, Còn ngươi?
Nửa năm nữa, không biết cái mạng này có còn mà về không nữa.
Đến lượt Mộ Dung Quân phẫn nộ
- Sao lại vậy? Đệ tai nạn xong tưởng tèo rồi, ai dè tỉnh dậy ngu ngu ngơ ngơ thế ào lại được người ta xưng là đường chủ. Lão lừa trọc bảo đệ ngoan ngoãn ở đây cho đến khi chết mới thôi!
- Ngươi đã sướng, ít nhất xuyên còn cuỗm luôn cái chức đường chủ. Bổn cô nương ta đây lại gặp cả hang ổ của minh chủ võ lâm, chưa thân thiết được soái ca nào thì đã bị một cục băng bắt đi. Suýt đi đời nhà ma mấy lần!.
- Phì. Ít nhất tỉ còn có võ công, còn đệ nghe nói n năm trước được Đông Phương chân nhân nhặt về còn thoi thóp, sau này chỉ được cái huấn luyện sát thủ tình báo! Mà bây giờ đệ biết cái đếch gì mà huấn luyện, lấy bừa lí do là đầu đập vào cột hỏng não mất rồi!
Mộ Dung Quân sắc mặt chợt nghiêm trọng
- Mà tỉ này, rốt cuộc tỉ là ai vậy? Đệ nghe Sở Phong và Tư Đồ Thiên đang tính kế với tỉ đấy!
Sư phụ với huynh muội ở thời này, Mộ Dung Quân cũng không quá quen thuộc, hắn tất nhiên phải giúp Nhã Vân , ít nhất cũng là đồng hương đồng bào.
- Chắc tên Tư Đồ gì gì đó đã nói chuyện ngày ta cho ngươi và hắn một bài học!
- Đúng. Hình như Sở Phong còn chuẩn bị kiểm chứng xem tỉ có võ công hay khôg nữa. Mà tỉ là vị nào trong giang hồ? Mấy thứ độc đó không phải đồ rẻ tiền nha!
Nhã Vân liếc nhìn hắn một cái, xác định xung quanh không hề có một ai mới nhẹ giọng
- Huyết Sắc!
- À, thì ra… Fuc… ! Cái gì?
Mộ Dung Quân há mồm, miếng táo đang nhai giở rớt bộp xuống đất, sau đó mới lặp bặp
- Giang hồ đệ nhất Ma nữ Huyết Sắc, giỏi dùng độc, võ công thuộc top 5. Có thành tích là diệt gọn Tu Khiết Sơn Trang, Đường Môn, võ lâm Phương gia, tà môn Độc Vương cốc, chính đạo Tu La môn… Vũ khí điển hình là bạch lăng, mỗi lần gây án đều để lại Đoản nhi châm đỏ như màu máu…
Nghe những lời như học thuộc lòng, Nhã Vân không khỏi sờ sờ mũi. Không ngờ Huyết Sắc có nhiều chiến tích như vậy, không hổ là đệ nhất ma nữ a!
Mộ Dung Quân tiêu hoá xong thông tin kia, kinh sợ nhảy sang cái ghế khác, nuốt ục một ngụm nước miếng
- Tỉ là cô ta?
- Ờ, đúng. Nhưng ta thề… Ta chưa từng giết người nào cả.- Nhã Vân xua xua tay- Nếu mà Huyết Sắc thật sự chỉ sợ các ngươi bây giờ là một vũng nước.
- Nhưng mà…- mộ Dung Quân sực nhớ ra cái gì rất quan trọg- Huyết sắc hạ độc Đông Phương chân nhân, lấy cắp bí kíp võ công? Tỉ có hỏng đầu hay không mà chui đến Đông Phương các làm gì?
- Ai da! Nếu biết trước như vậy, ta có ngu đâu mà đi theo Sở Phong! – Nhã Vân đập tay lên trán một cái bốp- Thôi đành tuỳ cơ ứng biến mà thôi
- Không phải là đệ nhất ma nữ sao? Sao không bỏ trốn?
Bỏ trốn? Cô không phải không nghĩ đến điều này, Sở Phong trước khi gặp cô cũng tìm Huyết Sắc nhưng đâu có ra, nhưng…
- ta không muốn mình và Sở Phong làm kẻ thù!- Cô thở dài một cái- Có lẽ ngươi không tin, nhưng ta bị oan. Ta cũng không thể nuốt trôi nỗi oan này, ở lại Đông Phương các cũng dễ tìm ra sự thật này.
Mộ Dung Quân xuyên không được mấy tháng cũng nếm đủ mùi vị tình ái, nhìn qua cũng biết đệ nhất ma nữ đã phải lòng “ đại ca” của hắn rồi, bất quá hắn biết điều chỉ dặn dò
- Tỉ phải cẩn thận! Đệ thấy Sở Phong không dễ bị gạt đâu, nếu hắn biết được thì chỉ có một đường…
Hắn lấy tay làm động tác chém ngang cổ
- Bổn cô nương dễ bị bắt nạt thế sao? Cùng lắm bổn cô nương nổi hứng lên đầu độc Đông Phương các chó gà không tha! xem mèo nào cắn mỉu nào! He he!
Lại chứng kiến “ Mỹ nhân cười”, một kẻ nào đó lại bắt đầu rùng mình…
Có người đến!
Mặt Nhã Vân hơi tái, ngay lập tức bật cười
- Mộ Dung huynh, huynh kể chuyện rất thú vị! Cuối cùng nữ nhân đó ra làm sao?
- A! – Mộ Dung Quân không phải kẻ ngu, lập tức hiếu ra- Đại tẩu, cô ta treo cổ tự tử, còn nam nhân kia suốt đời điên điên khùng khùng!
- Woa! Đáng đời!
Anh Mộ Dung Quân!
Chương 18
Tiếng bước chân lại gần hơn nữa.
Đến lượt Mộ Dung Quântái mặt, đang đứng ngoài cửa không là Sở Phong còn là ai.
Nhìn “ đại ca” kia đen cả mặt, hắn thầm cầu nguyện. Chết rồi! Mong không bị hiểu lầm là đang tán tỉnh đại tầu, nếu không mười cái mạng của hắn cũng không bù bổi.
Ai! Tình huống gì đây chứ? Rõ ràng là yêu thương nhau, lại bị một mối hận thù, ừm, tạm coi là đời trước đi, ngăn cản, làm hai người không đến được với nhau, hệt như một bộ phin Hàn Xẻng dài tập. Hắn thầm chậc chậc lưỡi
- Đại ca! – Mộ Dung Quân lại trưng ra vẻ mặt tươi cười
- Đệ làm gì ở đây?
Vẫn giọng điệu lạnh nhạt ấy nhưng Mộ Dung Quân lẽ nào không nghe ra mấy phần ghen tuông. Hắn chưa kịp nói gì thì Nhã Vân đã bất mãn lên tiếng
- Hắn đang cùng ta nói chuyện phiếm, sao hả? Huynh đệ và bằng hữu của ngươi chẳng nhẽ không được nói chuyện?
Nhìn Sở Phong á khẩu không nói được câu gì, Nhã Vân rât chi là thoả mãn, dám tính kế với chị đây hả? Muốn chết!
Thấy không khí nồng nặc mùi thuốc súng, một người nào đó định chuồn êm thì đã bị gọi giật lại
- Mộ Dung huynh, ta chưa có dịp đi thăm Thanh Quân các, huynh dẫn ta đi được không?
Fuc… cô nải nải, lúc trước hành hạ ta chưa đủ hay sao mà còn muốn giết người không dao, ta mới xuyên được mấy tháng, chưa đi thăm được Hàm Thuý cô nương ở Lâu Nhã lâu, Uyển nhi muội muội ở Hương Lan lầu, Trầm mỹ nữ ở Phương Đình lâu,… Mộ Dung Quân cười sắp méo mồm
- Ha ha,.. ta… Nhã Vân muội…
Mới thốt ra, hắn muốn nuốt ngay cục than đỏ kia lại, chắc đi thanh lâu nhiều quá nên thấy ai cũng xưng muội muội.
Muội muội... Trông có vẻ thân thiết biết bao... Một người nào đó nheo nheo mắt hậm hực
- À, Thượng Quan cô nương...
Nhìn thấy vẻ ấp úng như gà mắc tóc của tam đệ, Sở Phong tràn đầy tức giận, đột nhiên nghe mình nói
- Không cần hắn, để ta đưa nàng đi !
Nhã Vân lườm hắn một cái, nói mát mẻ
- Sở các chủ, tiểu nữ không muốn làm lỡ thời gian quý báu của ngài ! Đề Mộ Dung huynh dẫn ta đi cũng được !
- ta nói dẫn nàng đi thì ta sẽ dẫn nàng đi. Không cần nói nhiều ! – Sở Phong đột ngột nổi nóng
Tiểu Na và Tiểu Tương đang nghe trộm ở ngoài giật bắn cả mình, bốn mắt nhìn nhau. Các chủ nổi giận thật rồi, phen này Thượng Quan cô nương coi như xong ! Cầu mong đừng trút lên đầu bọn họ là được !
Thấy Sở Phong mặt đèn sì sì, Nhã Vân đập bàn cái « rầm » đứng dậy
- Tên họ Sở kia ! Tức tối cái gì ! Vứt ta ở đây một tuần rồi hôm nay lại đến đây, bổn cô nương là thú cưng ngoắc tay thì đến duỗi tay thì đi chắc ! Đừng tưởng bổn cô nương sợ ngươi !
Từ Quản gia vừa mới gia nhập vào hàng ngủ nghe trộm không khỏi giơ ngón cái lên hưởng ứng. Dám quát vào mặt các chủ, trên đời này không hề có ai khác ngoài cô nương kia. Điểm này lão bội phục !
Nhìn nha đầu quắc mắt lên, Sở Phong không khỏi bất lực.
Một tuần nay hắn không muốn đế thăm nàng cũng chỉ vì trên nha đầu này quá nhiều bí mật, hắn sợ không kìm lòng nổi mà nói hớ ra cái gì đó nên ra sức tránh mặt. Bất quá khi nghe Tiểu Na báo cáo Mộ Dung Quân đến, hắn không thể nhắm mắt bịt tai được nữa.
- Lần sau tránh xa tam đệ ra !
Hắn không thể không cảnh cáo, Mộ Dung Quân là mộ tay tán gái siêu đỉnh a.
Đang lò dò tránh ra khỏi trung tâm bom mìn, Mộ Dung Quân giật thột một cái
- Sao? Ta thấy hắn rất thuận mắt mà...- Nhã Vân điếc không sợ súng trào phúng nói tiếp- Hơn mặt lạnh như ngươi
- Thượng Quan Nhã Vân!
Woa! Bộ phận nghe trộm càng lúc càng nhiều người không khỏi xuýt xoa, Trầm ổn như Các chủ mà cũng có ngày như thế này, không xem thì vô cùng đáng tiếc
- Gào cái gì! Ta không quen ngươi!- tên đầu sỏ vẫn nhơn nhơn, không một chút sợ hãi
Sở Phong quay đầu về phía sau, khẽ hừ hừ một cái, ngay lập tức có những tiếng loạt xoạt, tiếng la ó vì dẫm đạp vào nhau... Tha cho họ đi, không ai muốn làm pháo hôi đâu!
Đợi chút cho đám người kia tản ta hết, Nhã Vân lời nói lại trở nên kịch liệt
- Hứ. Rốt cuộc ngươi coi ta là cái gì? Mẹ nó, rõ ràng đã có tiểu muội muội thanh mai trúc mã, ngời ngời như hoa, vậy mà còn đùa giỡn với con gái nhà lành như ta đây! Ngươi đứng trước gương mà xem lại mình đi, xem có dát vàng lên mặt được không? Bổn cô nương tuy không tốt đẹp gì, nhưng cũng không muốn làm kẻ tranh phu quân người ta! Ta... a!
Chưa đợi cô nó xong, Sở Phong đã không kìm được cúi đầu xuống, ngay lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
Phản kháng... Vô ích
Giãy dụa... Vô ích
Tốt nhất là... thuận theo đi.
Hồi lâu, Sở Phong mới buông ra, lưy luyến nhìn đôi môi kia.
- Ngươi đừng nói là ngươi đang ghen đi! Hắn thì thì vào tai Nhã Vân.
Nha đầu này chắc nghe chuyện về Hoắc Y Y, đang nổi giận như một con mèo nhỏ !
Nếu Nhã Vân biết mình bị coi là con mèo nhỏ chắc hộc máu đi, mèo gì, hổ cái thì có,
- Sở Phong! Đại sắc lang dám cưỡng hôn ta!!!!!
Một tiếng gào kinh thiên đông địa.
Mọi người: gật gù, các chủ nhìn lãnh khốc thế nhưng một số phương diện thì thật dễ sợ!
- Cưỡng hôn? Ngươi nhìn rất hưởng thụ đi? Sở Phong rất vô lại nói
Siêu cấp mặt dày cũng phải mảng trắng mảng hồng. Thôi đi. Là cô bị khuất phục trước cường quyền, tuy nhiên, hương vị hôn cũng khá là... ừm... không đến nỗi tệ ( Có ai từng hôn chưa ta? Ta 95 mà chưa được thưởng thức nè... he he...)
- Ồ! Cái gì kia?
Sở Phing hiếu kì nhìn một chiếc khăn tay rõ ràng mới được thêu xong để trên bàn. Nhã Vân định vơ lấy nhưng có kẻ đã nhanh hơn, kẻ đó không ngừng ngắm nghía
- Gà? Gà trụi lông?
- Thôi đi. Là chim cánh cụt. Chim cánh cụt đó! Hiều không? Chim cánh cụt sống ở Nam cực! Ta mới học được một tuần mà đã thêu được chim cánh cụt đó!
Nhã Vân đỏ mặt tía tai.
- Ngươi thêu?
- Hừm, ta định lúc nào đi chơi, gặp một đại soái ca nào đó sẽ giả vờ thả trước mặt người ta, haha, sau đó thì , đại soái ca sẽ tìm mọi cách để trả về cho chủ nhân và tèn ten ten...- Nhã Vân đắc chí cực kì, cười ngoác mồm ra
Sở Phong không thề không tự nhủ, cứ cho nha đầu thêu thật nhiều, rải khắp, với chiếc khăn kiểu này ai cũng khiếp hồn mà tránh xa. Tuy nhiên, hắn cảm thấy... rất đẹp
- Tịch thu.
- Tịch thu?
- Chiếc khăn này từ vải, cho đến chỉ, khung thêu, thậm chí nha hoàn của Đông Phương các dạy cho ngươi thêu, nên rõ ràng đây là của ta.
Có người nào đó rất vô liêm sỉ bỏ khăn vào trong ngực áo.
Đến lượt Nhã Vân không nói được gì hơn. Này này, có người nào lại còn mặt dày hơn cả cô nữa đi!
- Này! Sở Phong! Có thấy cái vòng tay này đẹp không?
- Ừ.
- Còn cái túi thơm này?
- Cũng được.
Sau n lần hỏi, được n lần đáp câu nào cũng từa tựa như nhau, Nhã Vân nhăn mặt
- Sao đầu gỗ ngươi cũng nói được hết? Như thế thì ta biết chọn cái nào?
- tốt nhất là lấy cả quầy, ta thấy cái nào cũng đẹp!
Tha cho hắn đi, đường đường là Các chủ Đông Phương các đại danh đỉnh đỉnh trong ma đạo, người nghe rởn gai ốc lại đi xách đồ cho nữ nhân, việc này mà đồn ra thì hắn chỉ còn cách quynẩn giang hồ. Bảo hắn chém chém giết giết mầy tên trong bài danh Đệ thập cao thủ còn hơn a!
- Ngươi không biết Tiết kiệm là quốc sách hở? Lãng phí. Ngươi không chọn được thì trọn ngày hôm nay đừng hòng thoát khỏi khu chợ này.
Mặt Sở Phong đen sì sì như cục than.
- hay là ta kêu Mộ Dung huynh đi, đẩm bảo huynh ấy sẽ cảm thấy rất thú vị a!
Nở một nụ cười rất vô lại, Nhã Vân đảo đảo mắt, huýt một điệu sáo.
“ Tên hoa hoa công tử...” Lầm bầm trong cổ họng, Sở Phong thầm nhủ nhất định về phải giáo huấn tên Tam đệ kia một trận, hình như bị bệnh lá gan cũng to hơn, tốt nhất là phân công nhiệm vụ cho hắn đi vùng biên cương cách đây vạn dặm đi!
Bỗng nhiên cảm thấy mấy nữ nhân gần đó nhìn chằm chặp vào Sở Phong, những cô tiểu thư đi qua không ngừng cười e thẹn , tuy hắn đã có mặt nạ nhưng khí chất toả ra thì hấp dẫn vô cũng, bu không ít ruồi nhặng, Nhã Vân hừ lạnh.
Đúng là đồ hồng nhan hoạ thuỷ đi!
Cô liền vươn tay quơ một chiếc nhẫn màu bạc vô cùng tinh xảo gần đó, vội đeo vào tay Sở Phong.
Hừ, công bố với bàn dân thiên hạ là hoa đã có chủ đi!
Sở Phong đương nhiên không hiểu gì.
Nhã Vân đập tay vào trán bốp một cái, nhất thời quên khoấy đi mất, đây là thời cổ đại làm quái gì có khái niệm nhẫn đính hôn
- Là dấu hiệu chứng tỏ là ngươi bị sở hữu đó... He he, Nữ nhân khác không được bén mảng lại gần. A!
Cô vội bịt miệng mình lại
Ê, cho dù cô là kẻ xuyên từ thế kỉ 21 về, cũng không có gan mặt dày đi cầu hôn với người khác chứ. Chỉ mong tên Sở Phong đầu đất không coi đó là lời tỏ tình nha, nếu không thì cô đập đầu vào bánh mì mà tự tử mất.
Tất nhiên, cô đã đánh giá thấp về trí tuệ của Sở các chủ, khi khoé miệng hắn cong lên, đôi mắt lấp lánh...
- Ha ha...Đừng để ý, ta đang nói bậy bạ ấy mà... Coi như quà ta tặng ngươi đi! Ha ha ha ...
Nhã Vân cười gượng, định quay đầu chuồn đi nhưng tay trái đã bị kéo lại.
- Nha đầu, ngươi cũng là chịu sở hữu của người khác đi.
Sở Phong thấp giọng cười, đồng thời một chiếc nhẫn khác giống hệt như vậy cũng được đeo lên ngón tay áp út trắng tinh của cô.
Choáng!
Tên này học hỏi cũng nhanh quá đi!
Nhưng mà, ... cô thích.
- Thượng Quan cô nương!
Đang mải ngắm nghía chiếc nhẫn, một tiếng gọi làm Nhã Vân giật mình nhìn quanh.
Chỉ thấy một đại soái ca một thân lam y, tay phe phấy chiếc quạt trắng, nụ cười nhẹ dịu trên môi khiến người khác phải sinh hảo cảm, lại có chút thư sinh yếu đuối, nhưng có phần mạnh mẽ nam tính.
- Công tử gọi ta? Ngươi là...
Với trí nhớ vô cùng kém cỏi đi thi đại học 3 môn 4 điểm, Nhã Vân suy nghĩ nửa ngày mới thấy soái cá này đã gặp ở đâu rồi.
- Tại hạ Quách Hàn!
Vẫn nụ cười ưu nhã đó, nhưng Quách Hàn hơi bực bội. Này, ít nhất hắn cũng thuộc tứ đại thế gia của võ lâm, đứng no 3 trong bảng mỹ nam lại bị người ta không nhớ đến, thậm chí lại là vị hôn thê trên danh nghĩa nữa.
- Ô! Ngươi là tên khốn kiếp dám chỉ bậy chỉ bạ cho ta ngày đó? Nhã Vân sực nhớ ra, la lên- Và hình như cũng là...
- Tại hạ là hôn phu của cô nương. Ha ha...
Nghe đến từ “ Hôn phu”, tay Nhã Vân đột ngột bị siết chặt lại.
Bị ánh mắt Sở Phong nhìn lạnh lẽo, Quách Hàn tuy vẫn mỉm cười, nhưng không thèm che giấu địch ý
- Sở Các chủ, lâu rồi không gặp!
Chính đạo gồm tứ đại thế gia, Thượng Quan gia, Công Tôn gia, Quách gia, Hàn gia, ma đạo đứng đầu là tổ chức sát thủ Đông Phương các, Băng Phách cung vốn là kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung. Quách Hàn là nhị công tử của Quách gia, hiền nhiên không thể có hảo ý với Sở Phong.
Hơn nữa, Quách Hàn càng nắm chặt chiếc quạt, hắn xưa nay chưa từng có cô nương nào thoát khỏi bàn tay, nhất định phải giành là Thượng Quan Nhã Vân từ tay Sở Phong mới hả dạ.
- Tại hạ không biết Quách công tử chặn đường chúng ta có việc gì?
Nếu không phải ma đạo chưa đủ thực lực để đè bẹp chính đạo, Sở Phong đã cho tên này một kiếm rồi. Bây giờ hắn phải cám ơn Huyết Sắc vì những lần trước đã diệp gọn những tên trước kia đã suýt đính hôn với Nhã Vân.
- Ồ, tại hạ không nhầm thì Nhã Vân cô nương là người sắp thành thân với tại hạ. Đáng ra ta nên hỏi Các chủ mới đúng!
- Vớ vẩn! Ai sắp thành thân với ngươi?
Nhã Vân bực mình nói. Chỉ cần dính dáng đến Thượng Quan Đạt, tất cả cô đều rất chán ghét. Nhìn tên Quách Hàn này cũng không đàng hoàng gì, rõ ràng là tiếp cận cô không vì mục đích tốt đẹp gì. Nam nhân thời nay rất cổ hủ sao có thể dễ dàng chấp nhận một nữ nhân ở bên một nam nhân khác gần 1 tháng trời.
Đánh chết cô cũng không tin cái goi là “ Tiếng sét ái tình”, vừa gặp đã yêu
- Nhã Vân- Quách Hàn trực tiếp gọi tên, điệu bộ thân mật- Thượng Quan gia và Quách gia đã định hôn ước giữa ta và muội. Cả giang hồ đều biết, lẽ nào muội định chống lại?
- Thượng Quan gia? Quách gia? Rắm thối. – Nhã Vân bắt đầu văng tục- Hừ, các ngươi hỏi qua ý kiến ta chưa mà quyết định?
Quách Hàn hơi kinh dị, tiểu thư Thượng Quan gia lúc nào lại tỏ ra không được giáo dục như thế này, bất quá hắn thấy thật thú vị
- Chuyện hôn nhân này chỉ cần phụ mẫu hai bên là được, chẳng phải muôn đời rồi sao?
- Thật buồn cười.
Nhã Vân lạnh lùng nói, ấn tượng với tên Quách Hàn này ngày càng không thuận mắt
- Ta không biết công tử được dạy dỗ như thế nào, nhưng công tử chấp nhận là một chuyện, còn ta lại là một chuyện khác. Thử hỏi Thượng Quan Đạt đã làm gì cho ta để bây giờ dám vô liêm sỉ mà đòi gả ta đi? Hơn nữa ta đã là người của Đông Phương các rồi, thỉnh công tử buông tha!
Đã là người của Đông Phương các....
Nghe những lời nói đó, Sở Phong chợt thấy ấm áp trong lòng.
- Cô nương lại định kết thân với ma đạo?
Quách Hàn thu lại ý cười, ngữ điệu không giấu nổi vẻ ngạo mạn,
- chính đạo bất dung, cô nương lẽ nào không hiểu? Cô nương muốn danh dự Thượng Quan gia bị huỷ bỏ, chính mình bị người đời phỉ báng.
Một cỗ sát ý lạnh thấu xương chợt bùng lên, Sở Phong âm thầm nắm lấy chuôi kiếm. Quách Hàn không hề sợ hãi lại pe phẩy quạt thách thức
- các chủ muốn chính đạo ra tay đối phó với ma đạo?
- Chính đạo, có ngày tại ha sẽ tìm đến cửa. Nhưng về việc quỷ không biết thần không hay thì tại hạ rất sẵn lòng
Sở Phong nhàn nhạt nói làm Quách Hàn trong lòng chợt biến sắc, nhưng cũng không mấy sơh hãi. Ngoại trừ Sở Phong ra, Đông Phương các cũng chẳng có uy hiếp với hắn. Tứ đạo thế gia mà dễ bắt nạt thế sao?
- Ta nói có đúng không Sở các chủ?- Qucáh Hàn nói đầy thâm ý- Có lẽ Các chủ cũng đã nghe giang hồ đồi đại về Thượng Quan cô nương... Tất nhiên cũng chẳng hay ho cho lắm...
Nễu cô nương bình thường, danh dự khí tiết còn có khi quan trọng hơn mạng sống nhưng Quách Hàn hiển nhiên đã đánh giá cao Nhã Vân, đối với ác nữ như cô lại không đáng giá một xu.
- Không cần Quách công từ bận lòng, Nhã Vân cũng nghe được một số chuyện. Nhưg bị người ta phỉ báng thì ta không quan tâm? Công tử không thấy tên tuổi của ta được thêm nhiểu người biết đến, thêm nổi tiếng sao? Đó cũng là thú vui nha....
Quách Hàn không thể phản bác được gì nữa, nào có nữ nhân nào coi những lời đàm tiếu về mình là thú vui không
- Nhưng dù sao cô nương cũng là người Thượng Quan gia, có lẽ không nên bênh vực ma đạo.
Ta đây là đầu sỏ cả ma đạo, không bênh vực cho mình hoá ra mắc bậnh tự ngược chắc, Nhã Vân lại nói tiếp
- Chính đạo? Ma đạo? Tứ đại thế gia? Bổn cô nương ta đây coi khinh. Trong giang hồ cá lớn nuốt cá bé, ai có nắm đấm to thì sống, yếu thì chết. Thắng làm vua thua làm giặc. Tử hỏi có ai đi lên đỉnh cao của võ lâm mà không dẫm qua xác bao nhiêu người, tay đã nhuốm bao nhiêu máu tươi. Chính ma, chẳng qua là cái khái niệm mà thôi
Nhã Vân càng nói càng hăng nước bọt văng tung toé, không hề biết hai nam nhân gần đó chấn động.
Ma đạo? Quách Hàn cười khổ, Quách gia đi lên ngày hôm nay giết bao nhiêu kẻ vô tội, chính những người trong gia tộc cũng không phải kẻ đàng hoàng gì. Chính, ma, cũng vì lời ích mà thôi
Sở Phong trầm ngâm suy nghĩ, người trong thiên hạ cứ nghĩ ma đạo giết người cướp của, đâu có ai biết những kẻ luôn tự xưng bác ái thiên hạ mới là độc ác đáng sợ nhất.
- Hừ. Chẳng nhẽ ta nói không đúng sao?
Nhã Vân muốn vỗ ngực tự hào, không uổng công lúc trước ta cày truyện tu chân kiếm hiệp mấy đêm đêm không ăn không ngủ, những lời đầy hào khí như thế cũng thốt ra được
Quách Hàn trong lòng chợt động. Đừng nhìn hắn là một tay ăn chơi trác táng nổi tiếng trong giang hồ, thấy nữ nhân là mất lý trí nhưng ít ai biết có thể sống sót trong Quách gia đầy rẫy mưu tranh an toàn đến bây giờ, bản lĩnh của hắn cũng không kém. Hắn có thể khẳng định Thượng Quan Nhã Vân này cũng không đơn giản chỉ là con minh chủ võ lâm.
Còn về chuyện khác thì cần phải điều tra, xem thật sự Huyết Sắc và cô ta có quan hệ như thế nào.
- Cô nương vẫn không về Thượng Quan gia? Hắn lại mỉm cười
- Tất nhiên là không. – Ta đâu có ngu
- Đại ca và nhị ca của cô nương đang đi tìm cô nương, xem ra phải uổng công
Nhắc đến Thượng Quan Phong, trong nhà Thượng Quan có lẽ chỉ duy nhất hắn đối xử tốt với tam muội của mình, Nhã Vân hơi áy này
- Nhờ công từ chuyển lời đến nhị ca là ta vẫn khoẻ, đừng tìm ta nữa
Quách Hàn ngẫm nghĩ nếu nói việc tam muội của mình đã là người của Đông Phương các, không biết Thượng Quan Phong có tức chết không, tất nhiên hắn vẫn gật đầu
- tại hạ biết. Tại hạ xin cáo từ
Đùa, Quách Hàn cảm thấy sát khí trong măt Sở Phong ngày càng đậm, nếu mình nói dai thêm chút nữa hắn sẽ không cố kị mà ra tay.
Một Các chủ mưu trí có thừa mà lại xúc động vì một nữ tử, Quách Hàn liếm môi… Hắn vẫn chưa bỏ cuộc đâu, nữ tử thú vị như vậy không uổng công đi tán
Bổn công tử chưa bao giờ thất bại!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro