Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 : NGƯỜI BÍ ẨN

Trên ô tô Jun và Ren có tâm trạng rất thấp thỏm không yên, vừa nãy khi nhận được điện thoại của Sunny hai người đã rất bất ngờ. Sunny bảo hai anh đến cà phê Đêm ngay lập tức có chuyện gấp cần bàn bạc, nghe qua giọng nói Jun cảm nhận được chuyện quan trọng mà Sunny nói rất có thể là chuyện rất lớn. Nếu không cô ấy cũng không gọi cho anh.

Cánh cửa phòng được mở ra.

Cà phê đêm được thiết kế như một quán karaoke, nơi đây thường tụ tập những người làm ăn lớn. Thích hợp cho việc bàn bạc chuyện làm ăn, và thư giãn cho những người có quyền thế trong xã hội. Ngũ Quỷ lựa chọn nơi đây làm nơi tập họp, nếu xảy ra chuyện gì quan trọng và cần giải quyết cả nhóm sẽ lập tức đến đây.

Hai người bước vào trước mắt là ba cô gái đang ngồi một cách mệt mỏi trên sô pha, tiếng nhạc inh ỏi vang bên tay làm cho ba cô gái đang nhắm nghiền mắt lại không hề hay biết có người bước vào.

"Vù.......... Bốp"

Phát hiện có người bước vào phòng Cherry liền im lặng thầm tính bước chân người đó đi vào được đến đâu, khi cảm nhận được bước chân càng lúc càng gần cô phóng người dậy tay nhanh nhẹn cầm lấy chiếc ly thủy tinh trên bàn ném về phía đó.

Cũng mai Jun và Ren là hai người có phản ứng nhanh nên không có ai bị thương, lực ném của Cherry rất mạnh nếu chiếc ly thủy tinh đó và bay vào trúng đầu một trong hai người thì nhất định máu sẽ tuôn ra.

-Cứ tưởng mọi người ngủ hết rồi chứ.

Jun không trách về hành động vừa rồi của Cherry mà còn thản nhiên ngồi xuống ghế như không có chuyện gì xảy ra, còn Ren thì quay qua nhìn cô với ánh mắt không sao hiểu được.

-Nghe nói em bị thương mà không ngờ còn khỏe như vậy đấy.

Cherry cũng hơi bất ngờ khi phát hiện hai người mà mình vừa hạ thủ là Jun và Ren, do tính cô trước nay luôn rất cẩn thận nên việc phòng thân bằng phương pháp này cũng là chuyện bình thường bọn họ không thể nào trách cô được. Huống chi bây giờ không phải là lúc chấp nhất mấy chuyện nhỏ nhoi đó.

-Hai người không sao là tốt rồi.

Thu bàn tay đang trên cao lại, cô ngồi xuống ghế nhắm nghiền mắt như lúc anh vừa mới bước vào đây. Gương mặt cô thoáng qua nét mệt mỏi có thể những chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cô thật sự đuối sức, khi dùng mí mắt che lấp ánh sáng bầu trời đen sẫm lập tức hiện ra trong tri thức. Những hình ảnh máu me đầy người, ánh mắt căm hận nằm dưới đất không ngừng nhìn vào người cô.

Bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, mọi thứ đều chỉ là trong trí nhớ nhưng làm Cherry nghĩ đó là hiện tại. Những hình ảnh nằm la liệt trong con hẻm khi nãy làm cô nhớ đến cách đây 10 năm cô đã trông thấy những hình ảnh tương tự những hình ảnh đó. Nhưng người nằm trong đó không ai khác mà chính là ba mẹ cô, và cả người chị trẻ tuổi xấu số.

-Hai người đến rồi à?

Sarly ngồi dậy nhìn Jun và Ren, trên cánh tay cô đang băng bó nên không tiện cử động. Vết thương tuy không sâu cho lắm nhưng cũng khoảng 1 tháng sau mới có thể hồi phục bình thường, xem ra trong vòng một tháng cô phải mặc áo khoác xuyên suốt.

-Đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy sắc mặt ba cô gái đều rất không ổn, trong lòng Jun càng thêm lo lắng.

Sarly chậm rãi kế hết mọi chuyện xảy ra chiều hôm nay cho Jun và Ren nghe: -Khi nãy Cherry bị một đám côn đồ chặn định làm chuyện đồi bại, người cầm đầu bọn họ là cô gái thường xuyên gây chuyện với Mỹ An. Do không kìm chế được cảm xúc bọn em đã giết chết bọn họ, có tổng cộng 30 người.

Sắc mặt Jun bỗng thay đổi, quả nhiên đúng như anh dự đoán đã xảy ra một chuyện lớn như thế này, ba người họ chỉ vào trường chưa được bao lâu không thể bào gây thù oán với người khác được. Không phải Cherry không biết chuyện này rất quan trọng sao? Nếu để người khác phát giác ra một chuyện gì đó cả Ngũ Quỷ sẽ gặp phiền phức. Huống chi lần này lại là giết người, không hề đơn giản như những gì mọi người nghĩ, nếu chuyện này để Mina biết được nhất định Cherry phải chịu một hình phạt cực kì đau đớn.

Hầu là những người làm hổng cục diện đều bị Mina xử phạt tàn nhẫn, nơi luyện tập trước đây của mọi người có rất nhiều dụng cụ và thiết bị dùng để tra tấn làm người khác đau đớn. Hình phạt khổ sở sống không bằng chết đó chính là chiếc lồng bằng sắt được nẹp toàn đinh xung quanh, chỉ cần đưa người vào bên trong đó buộc chặt hai tay vào lồng sắt khóa chặt lồng lại. Một người đứng bên ngoài chỉ cần dùng chân đá nhè nhẹ lên trên chiếc lồng khiến nó không ngừng lắc lư, những cây đinh to dài và những thanh thép sắt nhọn không ngừng đâm vào da thịt. Làm người ta có cảm giác muốn chết ngay lập tức nhưng không thể.

Ren ngồi im lặng từ nãy đến giờ chú ý nghe, như có điều gì đó bất an anh lên tiếng hỏi: -Còn người nào sống sót, hay có ai phát hiện không?

Tuy ba người đều là những sát thủ tài giỏi nhưng việc bị người khác phát hiện cũng có thể xảy ra, cần phải điều tra kĩ càng nếu không những điều mà bọn họ phải gánh đằng sau chuyện này rất lớn.

Sunny gật đầu trả lời:

-Người sống thì không còn một ai, nhưng có một kẻ xuất hiện. Tên đó mặc một bộ đồ màu đen cũng có đeo mặt nạ như em và Sarly, nhưng hình như không phải là người của tổ chức. Khẩu khí của hắn ta rất lạnh lùng, tài bắn phi tiêu cũng được xem là khá giỏi.

Lúc nãy Sunny quan sát mọi hành động của Devil rất kĩ, lúc anh bắn phi tiêu vào tay Cherry nhằm cứu Ann. Lực bằn ra rất mạnh khi va chạm với khẩu súng của Cherry nhưng vẫn còn lực để tạo thành phản xạ bắn vào cổ Ann làm cô ta chết ngay tức khắc.

Người xử dụng thành thạo phi tiêu trong thế giới ngầm không có nhiều, xem ra người này có thân phận rất đặc biệt. Nếu hắn ta phát hiện một trong ba người Cherry, Sarly và Sunny thì quả thật gặp rắc rối lớn, nhất định phải giết chết.

Người chết không bao giờ để lộ bất cứ bí mật nào của người sống.

Jun chống hai tay lên gối gương mặt có chút ủ rủ: -Đeo mặt nạ, mọi người có nhận ra được hắn ta là ai không?

-Người đó là Devil.

Cherry nhằm nhắm mắt từ khi nãy đến giờ bỗng nhiên lên tiếng, ban đầu cũng chỉ là hoài nghi nhưng khi xem xét mọi thứ cô chắc chắn rằng người đó chính là Devil. Nếu không nói cho mọi người biết thì xem ra cô không làm đúng bổn phận của mình rồi, chuyện này nhất định phải để mọi người bàn bạc cách tốt nhất để giải quyết. Cô không thể nào tự ý quyết định và hành động, nếu không mai xảy ra sơ xuất gì cô nhất thời rất khó ăn nói với Mina.

Jun chợt nhớ ra người con trai có tên Devil là ai, ánh mắt Ren cũng hiện ra tia bất ngờ. Người mà Cherry nghi ngờ chính là anh chàng hot boy học chung lớp với Jun và Ren.

-Em chắc chứ?

Dù chưa qua nhiều lần tiếp xúc với Devil nhưng theo nhận xét của Jun về con người này thì thật sự có rất nhiều điểm để người khác nghi ngờ, ban đầu anh cũng rất tò mò về con người này nhưng cũng như Cherry điều tra về Devil chỉ nhận được những thông tin như họ tên, tuổi,...

Cherry ngước mắt lên nhìn Jun.

-Em chắc chắn.

Cuộc sống này luôn có nhiều thứ bất công không được như ý nguyện của chúng ta, cũng như lúc này khi nhìn qua ánh mắt đầy nỗi đau khổ của Cherry anh lại không thể nào ngừng xót xa. Biết bao nhiêu năm nay chịu sự sắp đặc ràng buộc của người khác, anh biết cô luôn chịu đựng và nhịn nhục. Để tập làm một con người không màn đến sự sống chết của người khác không phải một sớm một chiều là có thể, anh biết trong lòng Cherry đang lo lắng và đau đớn về chuyện gì.

Tuy trước mắt không phải cô chưa từng giết người, nhưng lần này lại là khác. Những người cô giết đều hoàn toàn không có đủ khả năng đánh trả, cái giá cho sự ngu xuẩn của họ là cái chết.

Có phải cô đã quá xem thường mạng người rồi không?

Jun im lặng không nói thêm bất cứ câu gì nữa, anh biết dù có nói như thế nào cũng không thể làm cô thấy yên tâm và bớt đau khổ trong lòng hơn. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay có thể là sự bắt đầu cho cuộc chiến, là một sát thủ việc giết người tất nhiên là chuyện đương nhiên xảy ra. Không nên có bất cứ lòng thương hại nào cả, nó chỉ có hại chứ không có lợi.

Nếu đã quyết định đi con đường này, nếu thù hận đã ăn sâu vào xương tủy không thể nào rửa sạch được. Thì cô chỉ còn cách tập chấp nhận mà thôi, cô chưa làm quen được với chuyện bàn tay mình thường xuyên dính máu. Ít ra điều đó làm anh thấy yên tâm, cô không mất đi tính người, cô vẫn còn có tình thương và tình cảm.

Cô biết đau sót cho người khác.

"Cherry à! Rồi sẽ có một ngày anh giúp em thoát ra khỏi cuộc chiến này. Anh sẽ làm mọi cách để giúp em có một cuộc sống bình thường như bao người. Nhất định sẽ có ngày đó"

Thoát ra khỏi những suy nghĩ trong đầu Jun cất tiếng nói:

-Chuyện lần này nếu thật sự người biết được toàn bộ câu chuyện là Devil thì....

Jun bỗng nhiên ngưng không nói tiếp, cô biết nguyên nhân tại sao anh không nói ra tất cả vì những người có mặt ở đây đều hiểu rõ ý của anh. Giết Devil người ra tay giúp Ann là chuyện sớm muộn gì một trong năm người cũng sẽ làm, nhưng điều quan trọng nhất chính là người đứng đằng sau lưng Nhị Quái. Thân thủ của Devil rất nhanh nhẹn, Cherry đoán được rằng người đứng phía sau anh nhất định có thế lực không hề đơn giản.

-Em hiểu rồi.

Cô nói xong khẽ cầm gói thuốc trên bàn châm một điếu dùng ngón tay thon dài đưa lên môi, hít một hơi thật sâu vào trong miệng những cảm giác căng thẳng đều được vơi đi một ít. Làn khói trắng được nhả ra từ đôi môi nhỏ mọng, ánh mắt Jun nhìn Cherry bỗng trở nên chăm chú, mọi động tác của cô đều được anh thu vào tầm mắt. Trái tim Jun khẽ run, người con gái phía trước chính là cả bầu trời của anh.

.........................

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuộc nói chuyện của mọi người cũng nhanh chống kết thúc. Ra khỏi cánh cửa không khí yên lặng bỗng nhiên thay thế bằng những ánh đèn đường lấp lánh và các âm thanh xe cộ đông đúc. Mọi thứ đang diễn ra trước mắt, nhìn những người tay trong tay đi sánh bước bên nhau cười cười nói nói trong lòng Cherry thầm nhói đau.

Cảm giác đó mới chính là hạnh phúc, cảm giác đó mới chính là những thứ thuộc về con người. Nhìn lại bản thân mình, một người không có lấy một ngày tháng yên bình liệu mơ ước những ngày tháng như bọn họ có thật sự là viễn vong hay không? Đời là thế không bao giờ có hai chữ công bằng, bây giờ cô chỉ có thể đối mặt với tất cả. Con đường rút lui đã bị mòn lối rồi.

Cherry không đi xe buýt về nhà mà đi bộ từng bước trên con đường, lắng nghe và cảm nhận cái vẻ đẹp của thành phố.

Khi về đến nhà đã là nữa tiếng sau.

Trong suốt thời gian nữa tháng qua JB luôn ở cùng Cherry và hắn cũng chưa có ý định dọn đi, từ khi người mẹ hờ của cô rời khỏi nhà đi về quê thì trong nhà bỗng nhiên xuất hiện một số đồ dùng cá nhân của nam. Từ khăn tắm đến dầu gội và cô còn nhường hẳn đi một góc tủ quần áo của mình, hắn nói tất cả những vật dụng mà cô mua giúp hắn sau này hắn nhất định sẽ trả lại không thiếu một món.

Cherry khẽ cười, từ khi nào cô lại suy nghĩ về hắn nhiều như thế. Chỉ mới hai tuần trôi qua thôi mà cô đã thật sự xem hắn là người trong một nhà rồi sao.

Thật nực cười.

"Cạch"

Tiếng cửa mở ra người con trai đang nằm trên ghế bật ngồi dậy, ánh mắt hắn dừng lại trên người cô. Phải nói chính xác hơn đó chính là nhìn vào vết thương gần cổ cô, do lúc dùng sức bóp lấy cổ Hồng không mai Cherry bị cô ta đưa bàn tay sắt nhọn lên quào một đường dài lên cổ. Lúc đó do vết thương của Sarly nghiêm trọng hơn nên cô cũng không còn nhớ đến vết thương này, khi nãy trong quán cà phê Đêm cô còn cố tình dùng áo khoác che đi nên tất cả mọi người đều không biết cô bị thương.

Khi trên đường về do thấy ngột ngạt nên cô đã kéo khóa áo khoác xuống một chút nên đã vô tình để lộ vết thương ra ngoài, ánh mắt hắn nhìn cô rất lạ vừa tức giận vừa lo lắng còn thoáng qua tia khó chịu.

Cô thật sự không hiểu rõ được con người này, có những lúc cô nghĩ mình có thể hiểu một chút ít về hắn nhưng chỉ trong vài ngày hắn lại khiến cô có thêm những suy nghĩ khác. Con người này không dễ dàn gì đoán ra được tâm tư, tuy cô cũng không mấy quan tâm đến chuyện hắn là người như thế nào, nhưng không hiểu sao vẫn thấy khó chịu dù gì mạng của hắn cũng là do cô cứu về đây.

Lấy bàn tay che cổ lại, cô không nhìn vào hắn mà quay mặt bước vào bên trong. Do mấy ngày đầu hắn bị thương nặng nên cô để hắn nằm bên phòng mình, nhưng bây giờ thì khác vết thương của hắn cũng khá hơn rất nhiều rồi không gian yên tĩnh của cô đã được trả lại. Hắn được cô thu xếp chuyển qua phòng cùa người mẹ hờ ngủ.

Khi đi gần hắn cô có thể nghe thấy được tiếng thở nặng nề bên tay, thật ra hôm nay hắn đã gặp chuyện gì mà lại có những biểu hiện kì lạ như thế. Mặc dù hai người sống chung nhưng số lần gặp mặt không đến 3 lần một ngày, có gặp thì cũng chẳng khi nào Cherry mở miệng nói chuyện trước, hôm nay cũng vậy hai người tuy gặp nhau trong nhà nhưng chỉ đứng nhìn nhau từ xa.

Không một ai chịu lên tiếng nói chuyện, không khí trong nhà lúc này rất căng thẳng, vì sao thì nhất thời cô không thể nghĩ ra, hôm nay cô không gặp hắn thì làm sao có thể kiếm chuyện làm hắn nổi giận chứ.

Không lẽ khi nhìn vào vết thương của cô nên hắn mới có những biểu hiện như thế này. Cherry thầm cười mỉa mai trong lòng, cô tại sao lại có những suy nghĩ không thực tế như vậy rồi.

Lúc đi đến gần cửa bỗng nhiên đằng sau có tiếng bước chân gấp gáp càng ngày càng tiến lại gần cô hơn, hơi thở năng nề đó đang thắt chặt lấy trái tim cô.

Bàn tay chạm vào cánh cửa bị người đàn ông đằng sau nắm kéo mạnh khiến cô mất thăng bằng hơi ngã người về sau, hắn đưa bàn tay còn lại ra xoay người cô, tay đang nắm chặt bàn tay cô buông ra di chuyển lên trên bóp mạnh vào cằm Cherry ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.

Mọi hành động của hắn hiện tại làm cô khả tin, một người con trai suốt ngày chỉ biết im lặng không thèm nói với cô đến ba câu trong suốt thời gian qua lại có thể làm những hành động bá đạo như thế này với cô.

Thật ra hắn muốn làm gì.

-Anh.

Lời nói còn chưa thoát ra khỏi miệng người phía trước mặt đã cúi mặt xuống ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô, khiến cơ thể cô bỗng nhiên căn cứng những dòng chữ "Định làm gì?" cũng bị cô nuốt trôi vào trong họng.

Bàn tay ôm eo cô bỗng siết mạnh, bên tay vang lên giọng nói khàn khàn.

-Là em ép tôi, ép tôi phải đối xử với em như thế này.

Nói xong JB không đợi cô có phản ứng mà nhanh chống dùng môi mình khóa chặt môi cô, mọi cảm giác tê liệt cùng với những suy nghĩ chấn động và câu nói đầy vẻ lạnh lùng khi nãy cũng nhanh chống bay đi như hạt bụi. Cô cũng chỉ là một cô gái, cô cũng cần có sự yêu thương của một người đàn ông. Cô cũng biết yêu và mong chờ hạnh phúc, nhưng đối với người đàn ông này thì không thể nào. Hắn không phải là đối tượng cô có thể yêu, càng không thể có bất cứ quan hệ mờ ám nào với hắn.

Hắn dùng răng cắn chặt lấy môi dưới của cô, không ngừng đai nghiến. Hắn muốn cô đau và luôn ghi nhớ cái cảm giác khi hắn hôn cô, chiếc lưỡi linh hoạt nhanh chống đưa vào trong nhẹ nhàng lướt qua hàm răng trắng sáng của cô.

Hương thơm đôi môi cô mang lại cho hắn nhiều cảm giác thích thú, rất ngọt ngào làm hắn không thể nào rời khỏi được, ít nhất giây phút này hắn muốn hưởng thụ người con gái trước mặt.

Cô không hề có phản ứng nào chỉ mặc cho hắn chiếm đoạt đôi môi, cô biết mình càng vùng vẫy chỉ làm cho dục vọng trong người hắn càng tăng mà thôi. Một người đàn ông luôn thích chiếm hữu người khác không nên dùng phương pháp la hét cắn xé vùng vẫy làm với họ, phương pháp tốt nhất là im lặng không hé răng, không chấp nhận nụ hôn đó và cũng không từ chối nụ hôn đó.

Đáy mắt JB hiện qua tia bất mãn, thân hình hắn rất cao to đôi chân dài bờ vai rộng và cả gương mặt chết người kia thật sự không làm cô thấy xao xuyến trong lòng sao? Toàn thân hắn bây giờ đã bao phủ hết thân hình nhỏ nhắn của cô, hắn đã biết nguyên nhân vì sao cô không cự tuyệt hắn mà chỉ đứng yên như thế.

Hắn là một người đàn ông từng được huấn luyện nghiêm ngặt để trở thành một sát thủ, cũng từng là người của tổ chức. Chắc hẳn Cherry cũng biết rõ những chuyện này, tuy cô có võ thuật giỏi đến thế nào đi nữa khi gặp phải một người đàn ông như hắn cũng không thể nào đánh lại. Khi tiếp xúc gần hắn cô có cảm giác như mình trở nên vô cùng bé nhỏ, cô mãi mãi cũng không thể đánh lại hắn.

Bỗng nhiên bàn tay ngay eo cô lập tức được nới lỏng, bờ môi cũng được thả ra khỏi cánh môi mềm ướt át của hắn. Cô ngước lên trừng mắt nhìn hắn, tuy nổi giận nhưng cô cũng không muốn gây chuyện với người đàn ông này.

JB không né tránh mà trực tiếp nhìn vào mắt cô, môi hắn khẽ nhếch lên mang ý cười. Người con gái này trong lòng suy nghĩ gì hắn cũng không thể nào đoán được, hành động vừa rồi của cô quả thật đã làm hắn thật sự tức giận.

Chuyển ánh nhìn xuống dưới đôi môi xưng đỏ lên của cô trong lòng JB càng thấy rất thích thú, cảm giác hôn một người con gái đặc biệt như thế này quả thật vô cùng dễ chịu. Hắn còn muốn thử một lần nữa, không thể nào dễ dàng bỏ qua được.

"Á"

Hắn bước đến ánh mắt nhìn cô lạnh băng, đôi môi không còn mang ý cười như khi nãy. Cô khẽ xoay người định đi vào trong thì bị hắn bế thốc lên tay đi thẳng vào trong.

"Bịch"

Thân hình mềm mại của cô bị JB ném mạnh xuống giường, ánh đèn chiếu xuống chiếc váy đồng phục nữa hở nữa lộ của cô làm con ngươi của hắn càng thêm di chuyển. Cô lấy tay chống ra sau định đứng lên, giương đôi mắt đầy tức giận nhìn hắn.

Bàn tay đưa lên cao rồi mạnh bạo cung xuống gương mặt anh tuấn kia.

"Chát......."

Lần nãy khi hắn hôn cô, cô đã nhịn không thèm chấp nhất với hắn chỉ dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn ý muốn nói lên những điều khó chịu trong lòng. Trái ngược lại với những gì cô cảnh cáo, hắn vẫn ngang nhiên bế cô vào trong phòng, thật ra hắn định làm gì chứ?

-Anh đừng có quá đáng.

Không kìm được cơn giận Cherry phẫn nộ quát lên, người đàn ông này thật ra đã bị gì thế không biết. Bỗng nhiên hôm nay lại nổi lên thú tính với cô, bình thường thỉnh thoảng hắn cũng có đưa ra những câu nhận xét cô. Nhưng tất cả chỉ là những câu đại loại như "Em quá gầy, ôm không thích tí nào" Hoặc "Em xấu hơn người yêu tôi rất nhiều"

Hắn thật sự đã quên người yêu trong lòng mình hay sao? Hắn không còn nhớ đến cô gái đó hay sao?

"Uhm....."

Do mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên Cherry không hề biết con mắt đang nhìn cô rực lửa, JB vừa tức giận vừa khó chịu. Hắn thật sự đang rất rất muốn cho cô nếm mùi vị, và phải cho cô một bài học.

Nụ hôn lần này mạnh bạo hơn khi nãy rất nhiều, bàn tay hắn đưa lên bóp mạnh vào cổ Cherry, hắn ép cô phải làm theo ý hắn há miệng ra không được cắn răng như vừa rồi. Do bị hắn hôn mạnh bạo cộng thêm bàn tay rắn chắc không ngừng bóp mạnh vào cổ, nhất thời Cherry không thể thở được bất đắc dĩ mới hé môi ra để cho chiếc lưỡi ướt át đó sộc thẳng vào trong khoan miệng.

Hương bị nồng nàn lan nhanh trong cơ thể, bàn tay đang để phía trước đẩy ngực hắn ra khẽ run. Lúc này hắn chỉ mặc suy nhất chiếc quần Jean dài để trần, cộng thêm không khí và những hành động đang diễn ra trước mắt càng thêm ái mụi.

Cô muốn thoát khỏi đôi môi của hắn nhưng không thể được, càng đẩy mạnh hắn càng ôm chặt lấy người cô hơn. Không thể giữ nguyên cho hắn tự ý làm điều xằng bậy,Cherry dùng sức cắn mạnh vào môi hắn, mùi máu tanh sộc hòa quyện cùng đôi môi tạo thành một mùi bị vô cùng khó chịu.

Hắn chỉ hơi cau mày rồi ngay sau đó vẫn bình tĩnh trở lại tiếp tục hôn cô, dùng lưỡi truyền hết những giọt máu tanh vào miệng cô. Chiếc lưỡi xoay xoay lệnh cho cô lập tức nuốt xuống những thứ hắn vừa đẩy qua, máu này là máu của hắn cô lại là người khiến hắn bị như vậy nên hắn muốn cô nuốt hết chúng xuống. Đó là cách mà hắn dùng để trừng phạt sự ngang bướng của cô, không thể cưỡng lại được những cảm giác run rẩy của cơ thể và nụ hôn ngang ngược của hắn, Cherry cắn răng mút từng giọt máu từ lưỡi hắn truyền qua, nuốt nhẹ xuống cổ họng.

Hắn hài lòng mỉm cười, bàn tay lập tức nới lỏng ra không đặt trên cổ Cherry nữa mà men theo chiếc cổ trắng nõn xuống dưới xương quay xanh và xuống một chút nữa. Trong lòng Cherry thầm chấn động.

-Uhm........... Không.

Cherry cố gắng vùng vẫy, dùng một chân đá lên nhưng nhanh hơn thế hắn đã dùng đôi chân như sắt thép của mình kìm chặt lại không cho cô có bất cứ động tác trốn chạy nào. Không quan tâm đến sắc mặt đang thay đổi của Cherry, JB luồn bàn tay mình vào trong chiếc áo đồng phục dùng lực xoa nắn nụ hồng kiêu ngạo của cô.

Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống khóe mi, cô thấy thật sự hối hận khi đã quyết định cứu hắn. Nếu không đưa hắn ta về nhà, nếu không ra sức trị thương cho hắn liệu bây giờ cô có rơi vào tình cảnh như thế này không. Thật đáng xấu hổ cho một người được mệnh danh là sát thủ, bây giờ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mặc cho người đàn ông xấu xa này làm càng. Mọi sức lực của cô đều không cánh mà bay, hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện cô hoàn toàn không còn một chút sức lực nào nữa để ngăn cản hắn. Chỉ nói với chính bản thân mình, nếu người đàn ông này dám làm nhục cô thì cô nhất định giết chết hắn.

Giọt nước mắt rơi trên khóe mi trượt xuống bàn tay hắn, cảm giác âm ấm đó làm hắn bất giác chau mày. Khẽ buông bàn tay trong áo cô ra, đôi môi cũng tách khỏi môi cô. Không gian xung quanh yên lặng chỉ có hơi thở của cô và hắn, hai con người nằm lên nhau như cứ tưởng rất xa vời. Hắn chăm chú nhìn vào mắt cô, tâm tư khó đoán, cô thật sự không biết hắn định làm gì tiếp nữa đây. Hắn thật sự muốn có cô sao? Điều này làm sao có thể, gương mặt bây giờ không có khả năng làm hắn say mê.

-Thật chẳng thú vị tí nào?

Hắn chống hai tay xuống giường đứng lên khỏi người cô, cơ thể bổng chốc được thoát khỏi thân hình cao to, Cherry đưa tay lên ngực cảm giác nó từ khi nãy đến giờ đập liên tục. Giờ phút này cô mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại câu nói vừa rồi của hắn Cherry không hiểu có ý nghĩa như thế nào.

Hắn đứng lên chăm chú nhìn cô, sau đó cất tiếng cười khẽ:

-Gương mặt sợ hãi của em thật sự chẳng giống như mong đợi của tôi chút nào.

Nói xong hắn cười lạnh xoay người bước ra khỏi căn phòng của cô, mùi hương cơ thể JB vẫn còn đọng lại trong không khí. Hương vị nam tính làm cô bất giác ngẩn người, những lời hắn vừa nói làm cô cảm thấy thật buồn cười.

Từ đầu đến cuối cô không hề trả lời hay phản bác lại hắn bất cứ câu nào, nguyên nhân hắn làm ra những chuyện vừa rồi cô đã có câu trả lời.

Hắn tức giận cô vì sao không chịu nói chuyện với hắn, hắn tức giận cô vì sao luôn đối xử với hắn một cách lạnh nhạt. Hắn từng là người của Mina, bây giờ lại bị bà ta truy sát để diệt khẩu, người như thế trước khi lợi dụng cần phải đề phòng. Trước nay cô vẫn luôn là như thế không hề muốn tiếp xúc gần gũi với quá nhiều người đàn ông, vì chung quanh cô ngoài Jun ra đều không có ai tốt với cô hơn anh.

Còn hắn, một kẻ xa lạ lại bực tức vì những chuyện khiến cô bất ngờ, hắn muốn nghe thấy tiếng van xin từ miệng cô nên hắn mới nghĩ ra một cách quái đãng như thế này. Hắn nghĩ người con gái luôn luôn quan tâm đến cái trinh tiết của mình, nhưng hắn đã sai cô không phải như những người con gái khác. Dù có mất cũng không bao giờ nói tiếng cầu xin, dù lúc đó thật sự trong lòng cô rất hoảng sợ nhưng vậy thì đã sao?

Ngay từ lúc hắn chạm bàn tay mình vào người Cherry, thì lúc đó cô đã tự nói với bản thân mình dù như thế nào đi nữa cũng không được làm tổn hại đến bản thân mình. Cô biết cô không đánh lại hắn, cô cũng biết không thể ngăn cảng hành động của hắn nên đành chọn cách im lặng nghiến răng chịu đựng.

Đến khi hắn đã được như ý nguyện cô sẽ không ngần ngại chờ lúc hắn không còn sức mà băm dằm thành trăm mảnh.

Nhưng điều mà cô không ngờ nhất đó chính là hắn làm mọi chuyện như thế vì muốn thấy gương mặt sợ hãi của cô, hắn đã thật sự thành công khi làm điều đó và thấy bại khi cô không hề mở miệng lên tiếng cầu xin.

Ngực dồn dập hơi thở nặng nề, Cherry đưa tay lên trán cảm giác lòng bàn tay mình rịn nước cô mới phát hiện rằng lúc nãy mình đã chảy khá nhiều mồ hôi. Thì ra Cherry cũng có ngày sợ bị mất đi sự trong trắng đến như thế này, sự khinh miệt hiện rõ trong ánh mắt cô.

........................

"Cạch"

Anh bước vào trong nhà với những suy nghĩ rối ren trong đầu, anh thật sự rất muốn biết người con gái đó là ai. Dáng người rất quen thuộc nhưng nhất thời không nghĩ ra, nhưng điều anh chắc được rằng người con gái đó có quen biết anh. Nếu không cũng sẽ không lẫn tránh mà quay mặt sang chỗ khác như thế, cộng thêm với bộ trang phục học sinh trường JAE.

-Về rồi à? Đêm nay không ở lại với người tình bé nhỏ của anh sao?

Wind cầm tách cà phê nóng hổi từ trong bếp đi ra, anh mặt bộ đồ ở nhà với nhiều con thú ngộ nghĩnh. Tính cách của Wind trước nay vẫn thế, thích làm những gì mà Devil cực kì ghét. Anh biết Devil rất ghét chó nên lúc nào mua đồ ngủ trong nhà anh cũng chọn những bộ có hình chú chó to đùng trước ngực.

Mặc riết khiến Devil giận không thể nói lên lời với cái tính cách ngang ngược của anh, hai người đang sống chung trong một khu chung cư do ông chủ sắp xếp. Wind và Devil làm việc dựa trên sự chuẩn bị kỹ càng của người đàn ông bí mật kia, lần này cũng như thế người bọn họ đang điều tra chính là Ngũ Quỷ.

Devil mệt mỏi tiến lại phía sô pha nằm ngã người ra ghế, thật sự tinh thần hôm nay của anh không được tốt cho lắm, từ chuyện trong con hẻm kia khiến anh suy nghĩ rất nhiều và hoài nghi cũng rất nhiều.

Devil ngước mắt lên nhìn Wind hỏi:

-Wind này!

Wind nhướng mày, lúc vào trong nhà đến giờ Wind luôn cảm thấy Devil có một cái gì đó rất lạ.

-Xảy ra chuyện gì thế?

Wind nghĩ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến Devil có những biểu hiện lạ lùng như thế này, vả lại trên người Devil có một mùi gì đó rất quen thuộc.

Wind quay người qua nhìn Devil từ trên xuống dưới thì phát hiện dưới ống quần bên phải của Devil quả nhiên có vệt máu tươi, còn lưu lại trên đó hình 3 ngón tay. Cho thấy vết máu này có trên người Devil là do người khác dùng tay kéo chân anh lại.

Wind khả tin, thật ra đã xảy ra chuyện gì?

Devil nhận ra ánh mắt Wind đang nhìn xuống chân mình, mày anh khẽ chau lại. Chuyện này cũng nên nói với Wind biết dù sao hai người cũng là người một nhà, không thể giấu được. Không khí trong phòng lập tức thay đổi, khói trên ly cà phê cũng nhẹ dần rồi từ từ nguội hẳn. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ miệng của Devil.

-Con hẻm X phát hiện 30 người chết, có 20 người là thuộc hạ của Kiệt.

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến không khí càng trở nên ngột ngạt, mọi chuyện xảy ra quá vội vàng. Lúc ở hiện trường Devil đã không đuổi theo ba người con gái đó cũng vì có lý do chính đáng, sau khi bọn họ đi khỏi con hẻm Devil đã đi lại kiểm tra từng người một và phát hiện 20 người con trai trên ngực đều có xăm hình con đao dài khoảng 8cm, anh nhớ rất rõ hình xăm này vì nó cũng nằm trên cơ thể một người mà anh lâu nay vẫn luôn điều tra và quan sát mọi hành động của hắn ta.

Kiệt không phải là hạng tầm thường, thuộc hạ của hắn toàn là những kẻ được hắn thu nạp từ trong tù ra. Nói đến võ thuật, bọn chúng được xem là hàng khó đối phó. Nhưng chỉ trong mấy chục phút cả 20 người đều chết dưới tay ba cô gái, nếu chuyện này được đồn ra bên ngoài Kiệt nhất định sẽ bị bẻ mặt.

Chưa nói đến một trong số 10 người con lại có bạn gái của Kiệt, người mà hắn ta nhất mực yêu thương và chiều chuộng -

Hồng.

Những suy nghĩ vừa rồi làm Devil bật cười, lần này xem ra ba người bọn cô chắc chắn không được sống yên thân. Thế lực từ gia đình của Hồng không phải nhỏ, biết được con gái bảo bối của mình bị giết hại chắc chắn bọn họ sẽ truy tìm cho bằng được kẻ giết hại Hồng. Còn về phần Kiệt hắn ta cũng không dễ gì làm ngơ, 20 anh em của hắn và người con gái hắn ta yêu thương.

Lần này nếu quả thật là người của Ngũ Quỷ xem ra rất thú vị đây, mượn tay kẻ khác để điều tra xem rốt cuộc Ngũ Quỷ là thần thánh phương nào, chỉ trong vòng nữa tháng ngắn ngủi đã xảy ra biết bao nhiêu vụ giết người tàn độc.

Chuyện tại hẻm X ngày mai nhất định sẽ được bàn tán xôn xao, Devil tin chắc ba người con gái đó nhất định phải có động tĩnh. Anh nghĩ Ngũ Quỷ sẽ không dễ dàng gì ngồi chờ chết như thế này.

-Bọn người đó là thần thánh phương nào? Anh có thấy mặt bọn chúng không?

Cắt ngang mọi dòng suy nghĩ của Devil, Wind lên tiếng hỏi. Thật ra từ nãy đến giờ Wind cũng có suy nghĩ về chuyện này rất nhiều, thứ nhất tại sao biết Jun đã thấy bọn họ ra tay giết người mà còn tha cho anh, đáng lý ra ba người họ phải giết chết Jun để diệt khẩu. Theo những gì Wind biết về Kiệt cũng giống như Devil, thuộc hạ của hắn ta không phải hạng thường, ba người bọn họ có thể dễ dàng giết chết 20 người đó thì tất nhiên có thể giết chết Devil.

Suy cho cùng Devil cũng là một sát thủ chuyên nghiệp nhưng khi đối diện với ba người bọn cô thật sự anh cũng có một chút kiêng dè, người ta nói không được khinh thường địch, anh hiểu được những suy nghĩ trong lòng Wind lúc này. Bắt đầu anh cũng cảm thấy kì lạ tại sao lúc đó bọn họ không nghĩ cách giết anh.

-Là ba cô gái.

Wind lại một lần nữa khả tin, nếu Devil nói người giết bọn họ là ba người đàn ông Wind còn có thể tin, còn đằng này chính miệng Devil nói là ba người con gái. Làm sao có thể.

Wind nhìn Devil bằng ánh mắt nghi ngờ.

-Anh chắc chắn chứ?

Devil nhướng mày nhìn Wind trên môi anh là một xuất hiện một nụ cười mà như không cười.

-Chú không tin anh?

Wind im lặng không nói bất cứ câu gì nữa, dù gì chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng. Anh đã suy nghĩ rất nhiều và không thể nào nghĩ ra được thật ra ba người bọn cô được xuất thân và huấn luyện võ thuật từ đâu.

Trong thế giới ngầm, những người có võ thuật lợi hại như thế này quả thật không có nhiều. Nếu có thì cũng là những anh chàng cao to khỏe mạnh tuổi từ 25 đến 30. Còn đằng này lại là những cô gái.

Devil và Wind đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đã hạ quyết tâm nhất định phải điều tra rõ ngọn nghành mọi chuyện.

.........................

Trước cảnh khuya không gian xung quanh tối sầm lại, không thể nào nhìn thấy được nhựng cảnh đẹp đẽ của ban ngày. Cái thế giới đen tối này đã bị bao bọc và hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, không có cây cỏ xnh tươi chỉ có duy nhất những nụ hoa màu đen từ từ héo tàn.

Trong căn phòng lạnh lẽo tiếng gió thổi vào trong qua những khe cửa sổ còn hé mở, mắt anh nhắm lại tựa như đang suy nghĩ một điều gì đó.

Jun đã từng hứa sẽ luôn bảo vệ cô, làm tất cả vì cô. Anh cũng tự nói với bản thân mình không được cho bất cứ ai làm hại đến cô, dù chỉ là một sợi tóc.

Những chuyện hôm nay xảy ra khiến anh rất lo lắng cho sự an toàn và cả thân phận hiện tại của Cherry, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cho anh nghĩ dường như có người đã sắp xếp sẵn mọi chuyện và chỉ đợi Ngũ Quỷ bước chân vào.

Từ khi vào trường mọi phiền phức luôn tập trung về phía Cherry, hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội trở tay. Nếu nói đây chỉ là sự trùng hợp Jun thật sự không thể nào tin nổi, từ việc Mỹ An và bây giờ là Hồng.

Jun nghĩ chuyện này nhất định Cherry đã từng nghĩ đến nhưng do cô không chắc chắn khẳng định điều đó là thật nên không tiện nói ra cho mọi người biết, anh tin rằng cô nhất định có cách giải quyết của mình.

Lúc nãy khi nghe Cherry nói người nhìn thấy tất cả mọi chuyện là Devil, nhưng Cherry lại không giết hắn ta. Chính vì nguyên nhân này anh nhất định phải để Devil và những bí mật mà Devil biết cùng nhau xuống âm tàu địa phủ.

Nhiều lúc Jun tự hỏi bản thân mình có thật sự xem Cherry là em gái của anh không, nhưng câu trả lời ngay chính bản thân anh cũng không hiểu rõ được. Anh chỉ biết vì Cherry anh có thể không màn đến mạng sống của chính bản thân mình, anh nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự sống cho cô.

Đeo chiếc mặt nạ màu vàng óng lên trên mặt, những vũ khí cần thiết cho trận đấu đêm nay đã được anh trang bị kĩ càng không có bất cứ sai sót nào.

Jun bước đến bên khung cửa sổ, một tay giữ chặt khung cửa nhẹ nhàng phóng người xuống đất không gây ra bất cứ âm thanh nào.

Gió cứ thổi, con đường phía trước càng trở nên mơ hồ. Trời đã khuya xung quanh con đường lại khá yên tĩnh, những ngôi nhà bé nhỏ chen chúc nhau cũng không còn thấy bất cứ ánh sáng nào. Lúc mọi người yên tâm đi ngủ cũng là lúc Jun ra tay hành động.

Xe được dừng cách khu chung cư 100m, bước xuống xe Jun đi bộ lại phía đó. Con đường phía trước rất lớn, nhìn từ dưới lên trên toàn bộ căn hộ đã tắt đèn không còn bất cứ ánh sáng nào phát ra.

Xem xét cẩn thận chuẩn xác vị trí, căn phòng của Devil nằm ở tầng 13. Tuy khá cao nhưng có thể dẽ dàng trốn thoát, đi vào trong khu chung cư như đi vào nhà của chính mình, vẻ mặt Jun bình tĩnh như không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Đi lên tới trước cửa phòng của Devil, Jun áp tai mình qua cánh cửa nghe ngóng mọi tiếng động được phát ra bên trong, không có bất cứ âm thanh kì lạ nào. Anh xoay người đi lên tầng 14, rút chiếc chìa khóa trong tay ra anh nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Biết rõ phòng Devil nằm ở tầng 13 nên Jun đã đăng kí ở một tuần trong căn phòng phía trên phòng Devil tầng 14. Muốn đột nhập vào phòng Devil tuyệt đối không thể nào vào được bằng cửa chính, do đây là khi chung cư cao cấp nên chỉ có duy nhất một lối ra vào trước cửa phòng, muốn đi vào đường khác chỉ còn cách đi vào bên trong thông qua khung cửa sổ thông vào phòng ngủ mà thôi.

Jun đi vào trong phòng ngủ bật đèn sáng, buộn hộp vũ khí trên tay xuống dưới giường. Mở trong cặp ra một chiếc laptop màu đen, anh ngồi xuống bàn mở máy lên. Bàn tay nhanh nhẹn lướt trên bàn phím, một loại hình ảnh được hiển thị trên màn hình. Một người con trai có vẻ đẹp hiên ngang xuất hiện trên máy, tay vắt trên trán hơi thở đều đều lúc này Jun mới tin rằng Devil quả thật đang ngủ say.

Devil đã biết quá nhiều chuyện, Jun tuyệt đối không bỏ qua cơ hội giết chết anh. Số mệnh đã định sẵn Devil mang tội tử hình, Jun hà tất phải nương tay với một kẻ có thể gây ra tổn hại cho cherry bất cứ lúc nào. Nhiều lần Jun bắt gặp ánh mắt của Devil nhìn Cherry rất kì lạ, dù Devil thật sự không làm tổn hại đến Cherry nhưng anh vẫn rất lo, lo vì sợ rằng một ngày nào đó trên tình trường Devil sẽ là một đối thủ tranh dành tình yêu mạnh nhất của anh.

Những suy nghĩ trong đầu làm Jun càng lúc càng thấy khó chịu, tất cả phải chấm dứt tại đây anh tuyệt đối không thể để mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng xấu như thế này. Đóng laptop lại anh bước đến bên khung cửa sổ trong phòng, mở ra.

Một luồng gió lạnh bay vào làm những sợi tóc ngắn của anh không chủ động được bay phất phới, phía sau cái vẻ đẹp lạnh lùng này là một trái tim không ngừng đập mạnh vì một người con gái anh thầm yêu.

Dùng một sợi dây rắn chắc dài khoảng 50m, Jun buộc chặc nó vào khung cửa rồi phóng mình ra bên ngoài khung trung, hai tay nắm chắc sợi dây còn chân thì không ngừng đạp mạnh vào tường làm trụ vững chắc trượt xuống dưới.

Đứng lơ lửng trước cửa số bên trong phòng ngủ của Devil, Jun đưa tay ra nhẹ nhàng mở cánh cửa vào trong.

"Phịch"

Tiếng động không lớn, chỉ như tiếng một tờ giấy rơi xuống đất tạo ra những âm thanh xào xạc mà thôi, người con trai nằm trên giường vẫn yên giấc hoàn toàn không hề hay biết có người đang không ngừng tiến lại phía chiếc giường của mình.

Bàn tay giá lạnh của Jun đưa vào bên hông lấy ra một khẩu súng màu xanh lục, trước khi đến đây Jun đã đặc biệt tẩm các viên đạn vào một lọ thuốc độc có thể gây ra cảm giác đau đớn như hàng ngàn nanh vuốt sắc nhọn không ngừng cắn vào người mình. Chỗ bị bắn trúng sẽ xuất hiện một vết bầm màu tím đậm, trong vòng một giờ đồng hồ vệt tím ấy sẽ lan ra một cm, cứ như thế đến hết toàn thân. Nếu không kịp thời dùng thuốc giải tiêm vào người trong vòng 7 ngày nhất định biến thành một xác chết với đầy con côn trùng không ngừng bò ri rít trên bộ xương thơm sặc mùi máu tanh.

Nhưng điều Jun không ngờ đến nhất đó chính là.

Người trên giường lập tức ngồi dậy, ngay từ lúc có bóng người xuất hiện ngoài khung cửa sổ với đầu óc nhanh nhạy Devil lập tức biết có người muốn giết chết mình. Nhưng đến Devil cũng không ngờ người đó bước vào phòng mình không hề gây ra bất cứ tiếng động nào, nếu khi nãy anh ngủ say thêm một chút nữa mà không hề suy nghĩ về người con gái kia thì chắc chắn Devil sẽ không nhận ra sự hiện diện của người lạ mặt trong phòng mình.

Devil thầm cảm ơn người con gái đó.

"Chéo"

Nhìn thấy Jun đang tiến lại Devil lập tức ngồi dậy phóng thẳng về phía Jun một cây phi tiêu được làm bằng đồng nguyên chất. Đầu phi tiêu được mài rất kĩ nên trông sáng bóng và cực kì sắc bén, lực phóng của Devil rất mạnh nên Jun không thể nào tránh kịp nên đã bị sượt qua cánh tay phải.

Máu từ cánh tay chảy xuống lòng bàn tay, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà tạo thành âm những âm thanh li ti. Cảm giác đau nhói từ cánh tay khiến Jun khẽ chau mày, thật sự không thể nào khinh địch được. Người con trai trước mắt quả thật rất cẩn thận, đến cả Jun cũng không thể nào qua mặt được hắn ta.

Devil bước lên một bước, hai tay khoanh lại trước ngực ngước ánh mắt không chút cảm xúc lên nhìn Jun.

-Anh là ai? Sao lại muốn giết tôi?

Devil thật sự muốn biết nguyên nhân là gì, dù sao anh cũng đã gây thù chuốc oán với khá nhiều người. Chuyện như đêm nay không chỉ là lần đầu tiên mà là lần nhiều, việc này không thể khiến Devil kinh ngạc nhưng khiến anh nghi ngờ ở đây đó là chiếc mặt nạ màu vàng nằm trên gương mặt lạnh lùng kia.

Đã từng tìm hiểu qua danh tánh và những chuyện liên quan đến Ngũ Quỷ nên Devil đương nhiên biết được hầu hết những người trong Ngũ Quỷ khi thi hành nhiệm vụ luôn đeo trên gương mặt một chiếc mặt nạ.

Nam thì màu vàng còn nữ thì màu bạc, cũng như người con trai trước mặt đeo chiếc mặt nạ màu vàng này. Thật khả nghi.

Không lẽ đây chính là một trong hai người con trai trong Ngũ Quỷ.

Jun di chuyển ánh mắt sắc lạnh của mình từ cánh tay phải sang gương mặt đang hiện lên hai chữ hiếu kì trước mặt.

-Anh không cần biết, những kẻ nhiều chuyện đều phải chết.

Lời nói vừa dứt khẩu súng trên tay Jun lập tức phát huy tác dụng, bước nhanh người về phía trước tay trái giơ lên cao nhấm thẳng vào trán của Devil bóp còi.

"Pằng"

Cứ nghĩ viên đạn tẩm đầy độc đó sẽ yên phận cắm thẳng và nằm yên vị vào trán của Devil nhưng không ngờ viên đạn bay qua mặt Devil và cách chỉ 3cm duy nhất. Không phải do kỹ thuật của Jun quá kém mà là do tài tránh né của Devil thật sự rất nhanh nhẹn, có thể tránh được viên đạn cách mình chưa đến 10m. Quả thật trong lòng Jun thầm than oán vì mình đã quá khinh thường địch, Devil không phải hạng dễ đối phó. Nhưng con người này cũng không thể giữ lại, anh nhất định phải khiến Devil cùng nhau đi đến nơi chôn dùi bí mật.

-Xem ra đêm nay tôi phải làm anh thất vọng rồi.

Bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế được đặt cạnh giường, Devil với tay lấy gói thuốc được đặt trên bàn. Bật lửa châm điếu thuốc và đưa lên môi. Những động tác của anh rất bình thản cứ như người đứng trước mặt mình là một người bạn, không thể nào gây ra bất cứ hư tổn nào đối anh.

Lời nói của Devil chen lẫn đầy vẻ mỉa mai, anh muốn cho Jun thấy mọi thứ mà hôm nay Jun làm chỉ là uổng công mà thôi. Người mà Jun muốn giết không phải là những thằng du côn đầu đường xó chợ, muốn nó sống thì nó sống mà muốn nó chết thì nó chết.

Trong ánh mắt Jun hiện rõ hai chữ thán phục, hầu những người né được viên đạn tử thần của anh không phải là hạng tầm thường. Lại còn nhé một cách dễ dàng như thế lại càng không phải là một người có thể cho người khác cơ hội giết hại mình, xem ra lần này Jun có cơ hội quay trở về chỉ là 50/50.

-Thật ra anh có thân phận như thế nào?

Devil không trả lời ngay mà chỉ cười nhạt: -Tôi cứ nghĩ anh đã điều tra tôi là ai rồi chứ!.

-Không phải là không có mà là không thể.

Thời gian trước khi mới bắt đầu bước chân vào trường và học cùng chung một lớp với Devil, lúc đó Jun đã bắt đầu nghi ngờ thân thế của Devil. Bí mật điều tra thông tin về người con trai này, ngay cả Linda giáo viên thực tập được Mina sắp xếp vào trong trường cũng không thể nào điều tra ra được.

Mọi hồ sơ đưa ra đều chỉ là một con số 0.

Trong thế giới ngầm thường nói rằng "Đừng nên biết quá ít và cũng đừng nên biết quá nhiều"Quả thật là không hề sai. Biết quá ít về đối phương sẽ khiến chúng ta tự tin và mọi phòng bị đều giảm sút. Biết quá nhiều về đối phương đặc biệt là những thông tin cơ mật sẽ khiến chúng ta chết trong bí mật.

-Cũng không hẳn là như thế, Nhị Quái và anh nhất định có quan hệ. Nhưng không có bằng chứng xác thực.

Quả thật chuyện này anh có thể nói rằng chắc chắn 100%, qua những lời nói của Cherry lúc nãy khiến nghi ngờ của Jun ngày càng lớn. Nếu không khẳng định đây là sự thật thì tuyệt đối Cherry sẽ không đưa ra kết luận, Jun đã từng nói sẽ hoàn toàn tin tưởng Cherry vì thế những gì cô nói anh sẽ không nghi ngờ.

-Hahaha.

Devil cười lớn, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Jun như vừa được nghe một câu chuyện cười đầy thú vị. Từ lúc nhìn thấy Jun và chiếc mặt nạ màu vàng kia, Devil đã chắc chắn một điều rằng người con trai đứng trước mặt mình chính là một trong năm người của Ngũ Quỷ.

Thì ra vụ việc lúc nãy ba cô gái kia đã biết anh là ai, do Devil đã nhìn thấy quá nhiều chuyện nên bọn họ mới có ý định giết người diệt khẩu. Devil hoàn toàn không thể nào chủ quan, qua cách ra đòn và tránh né thì Devil đưa ra kết luận cuối cùng Jun là một người cũng được xem là khó đối phó.

Nếu không cẩn thận hơn, người chịu thiệt hại nặng nề nhất định là Devil.

-Anh là một trong năm người của Ngũ Quỷ, làm sao không điều tra ra được tôi là ai. Đúng không "Sát Thủ Bóng Đêm"?.

Giọng nói Devil đầy bỡn cợt, nếu không thể trực tiếp đánh nhau để phân thắng bại, thì chỉ còn một cách duy nhất đó chính là đả kích. Trước nay những biện pháp như thế này Devil làm rất tốt, số lần đạt hiệu quả trên 80%. Hầu hết những người bị người khác phát hiện ra một cái gì đó liên quan đến bản thân mình, điều đầu tiên biểu hiện trên gương mặt của bọn họ là bất ngờ, sau đó là mất tập trung. Thời điểm đó chính là lúc ra đòn đánh trả thích hợp nhất, con mồi cũng sẽ bị thương nặng hơn, huống hồ trên người Jun đang có một vết thương ngang vai do chính anh gây ra.

Jun thầm kinh ngạc khi nghe thấy những lời vạch trần vừa rồi của Devil, xem ra Nhị Quái cũng đã từng điều tra không ít thông tin của Ngũ Quỷ. Việc Devil biết thân phận thật sự của anh qua chiếc mặt nạ vàng cũng có thể lý giải được, nhưng hiện tại người có lợi thế hơn là Devil vì trên người Jun bây giờ đang có vết thương, nếu để Devil tìm ra được một sơ hở nào đó anh nhất định không thể chống cự nổi.

Cảm giác đau nhói trên vai không hề thuyên giảm mà càng ngày càng trở nên ê ẩm hơn, máu chảy ra từ vết thương ngày một nhiều và lỏng hơn so với người bình thường.

Jun nghi hoặc nhìn Devil, khẩu súng vừa rồi bắn vào tay Jun nhất định có tẩm độc nếu không tay anh sẽ không xuất hiện những dấu hiệu lạ thường như hiện tại. Trước kia Jun cũng đã từng bị trúng đạn nhưng máu ra ít hơn và ngày càng khô chứ không giống như lúc này.

Cố chịu đựng cơn đau đớn đang không ngừng lan tỏa khắp cơ thể, giọng nói Jun khàn khàn.

-Anh làm người khác khá bất ngờ đó, nhưng biết quá nhiều người bất lợi sẽ là anh.

Devil thầm khâm phục khả năng chịu đựng của Jun, hầu hết những người trúng đạn do khẩu súng trên tay anh gây ra, đều không thể nào đứng nhìn anh nói chuyện một cách bình tĩnh như Jun được. Khẩu súng này được tẩm một loại độc được gọi là "Bò Cạp Tím" loại độc này có dạng lỏng màu đen, tác dụng của nó là làm máu không thể nào khô lại được và sẽ lỏng dần sau 1 phút kể từ lúc viên đạn bắn vào người.

Giống như một loài bò cạp cực kỳ độc, làm người khác phải chịu và nếm thử cái cảm giác sống không bằng chết.

Devil mỉm cười giọng lãnh đạm:

-Đêm nay ai là người sống sót ra khỏi nơi này cũng chưa thể nào nói trước được.

Anh nhìn vào cánh tay không ngừng chảy máu của Jun lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.

-Huống chi cánh tay anh đã bị thương và trúng phải "Bò Cạp Tím" do đích thân tôi điều chế, anh có thể chịu đựng được cảm giác đau trong xương tỷ này được bao lâu thì chưa biết được.

Đúng như những lời nói vừa rồi của Devil, tay Jun càng ngày càng đau. Hiện tại ngay chính bản thân anh cũng không biết mình có thể chịu được trong vòng bao nhiêu phút nữa, hành động lần này thất bại lại còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, tất cả đều là do Jun quá sơ xuất. Không chịu tìm hiểu kĩ lưỡng hơn một chút, hậu quả lần này không chỉ riêng anh gánh chịu mà ngay cả Cherry cũng không khỏi bị liên lụy.

"Mẹ kiếp" Jun giận chính bản thân mình, và hận không thể giết chết Devil ngay lập tức.

Bàn tay vô thức nắm chặt khẩu súng, bật cò. Nhìn Devil bằng ánh mắt chứa đầy lửa hận, Jun đưa tay trái lên nhắm thẳng vào tim Devil vừa chuẩn bị bóp còi thì.

"Khụ..."

Cổ Jun bị một cánh tay từ đằng sau vòng ra siết chặt, cảm giác nghẹt thở và đau đớn làm Jun khó chịu đến cực điểm. Khẩu súng trên tay Jun rơi xuống sàn nhà, hai bàn tay anh kìm chặt cánh tay rắn chắc trên cổ. Nhưng cánh tay phải đang rất đau không thể dùng sức nhiều vì thế Jun không thể nào kháng cự lại được.

Ngực phập phòng trong cơn nguy hiểm, Jun không thể nào ngờ mình có thể dễ dàng bị người khác tấn công như thế này.

-Mày gan nhỉ, dám xông thẳng vào nhà tao định giết chết người anh em của tao. Trước khi vào nhà người khác mày cũng nên nhìn rõ đây là nhà của ai chứ.

Giọng nói tàn bạo vang bên tai, rất quen thuộc. Jun hằng ngày đến lớp đều nghe thấy giọng nói này, người con trai đang siết chặt đằng sau lưng Jun không ai khác mà chính là Wind. Mọi chuyện đã được sáng tỏ sau nhiều câu nghi vấn, Nhị Quái có hai người và hai người này chính là Devil và Wind.

Jun khinh bỉ nhìn Devil, vờ như chưa từng nghe thấy câu nói vừa rồi của Wind.

"Hừ"

-Từ nãy giờ sao tao ghét cái mặt nạ của mày quá, để tao tháo nó ra xem mày là thần thánh phương nào. -Wind cười tươi dùng bàn tay còn lại đưa lên có ý định tháo mặt nạ của Jun ra.

Căn phòng của Devil và Wind cách nhau chỉ duy nhất một bức tường, cách âm ở khu chung cư này tuy nói là tốt nhưng không thể nào qua được tai của Wind. Nghe thấy những âm thanh kì lạ bên phòng Devil, Wind không lập tức chạy qua mà ghé tai vào tường để nắm rõ tình hình bên đây. Quả nhiên có những phát hiện bất ngờ, người định giết Devil vào tối nay lại chính là người mà bấy lâu nay bọn họ luôn tìm kiếm.

Wind luôn tin tưởng vào khả năng phòng bị của Devil, nhưng người lần này lại chính là Ngũ Quỷ nên Wind không thể nào làm ngơ như những lần trước.

Vừa lúc mở cánh cửa qua phòng Devil thì Wind thấy bàn tay Jun đang cầm khẩu súng có ý định bắn về phía Devil, ngay lập tức Wind xông đến chế ngự Jun ngay từ phía sau.

Bản chất Wind trước nay rất tò mò và hiếu kì những chuyện mình chưa biết, nên khi thấy chiếc mặt nạ của Jun thì bản chất trong người nổi dậy. Wind thật sự muốn biết Ngũ Quỷ thật ra có gương mặt như thế nào.

Chất độc đang thấm dần trong cơ thể, hai tay hai chân cũng không còn được bao nhiêu sức lực. Nếu cứ tiếp tục như thế này Jun không biết mình có thể cầm cự được bao lâu.

Khi bàn tay của Wind sắp tháo được chiếc mặt nạ trên mặt Jun thì.

"Pằng"

Một bóng đen từ khung cửa sổ bay vào, do lúc nãy Wind hoàn toàn không nhận ra có người đang ở bên ngoài nên không có bất cứ phòng bị nào. Viên đạn khi được Cherry bắn ra trúng vào cánh tay đang nằm trên cổ Jun.

Wind nhìn bóng dáng của cô ánh mắt hắn ta tóe ra lửa.

-Mẹ nó.......... Mày là con nào?

Do bị bắn lén nên Wind rất tức giận, bàn tay hắn ta cũng đang chảy rất nhiều máu. Thừa lúc Wind không chú ý Jun dùng chân đá thẳng lên cao, mũi giày cắm thẳng vào đầu Wind, hắn ta không giữ được thăng bằng buông tay ra. Jun được thế bước chân về phía trước thoát khỏi sự khống chế của Wind.

Xem lời nói của Wind không hề tồn tại, tới cái nhìn cô cũng không hề lướt qua hai người bọn họ. Thấy Jun ngã người về phía trước Cherry nhanh chống chạy đến đỡ lấy thân hình cao lớn của anh.

Nhìn người con trai đang nằm trong lòng mình mà Cherry cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, mọi chuyện cô đều hiểu rõ. Anh sợ Devil nghi ngờ mà điều tra cô, phát hiện ra thân thế thật sự của cô, gây bất lợi cho cô. Vì thế anh mới đến đây nhằm giết người diệt khẩu.

Dù bàn tay Cherry hiện tại đang rất run nhưng giọng nói của cô lại bình tĩnh đến lạ thường.

-Không sao chứ?

Jun gượng cười: -Anh không sao.

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do cô mà ra và hai chữ "Bảo vệ" luôn nằm trong thâm tâm của Jun, có thể anh sẽ không bị thương, có thể anh sẽ không chịu bất cứ đau đớn về thể xác lẫn tinh thần như thế này. Nhưng mọi thứ đều không được như hai từ "Có thể" nó vẫn diễn ra trước mắt cô, khiến cô trở thành nguyên nhân của tất cả.

Phải chi anh không vì cô mà làm những chuyện như thế này, thì bây giờ anh sẽ không chịu nhiều đau đớn. Cô biết anh xem cô là đứa em gái độc nhất vô nhị, anh luôn tặng cho cô những gì tốt đẹp nhất. Anh không cần cô báo đáp bất cứ điều gì, anh chỉ mong muốn đứa em gái này được sống tốt và vui vẻ mà thôi.

Không phải cô không trông thấy những gì anh làm đối với cô, không phải cô không thấy những ân tình mà cô mắc nợ anh. Chỉ vì cô sợ, cô sợ mình không trả nổi những ân tình đó mà thôi.

Nhìn Jun đau đớn như thế này, tim Cherry càng đau gấp bội. Sao anh không chịu nghĩ trên lập trường của cô, sao anh không chịu thử đặt mình vào vị trí của cô. Jun nguyện vì cô làm tất cả mọi chuyện nhưng lại không cho cô báo đáp, anh bảo cô phải làm như thế nào đây?

Trơ mắt nhìn anh nhiều lần rơi vào nguy hiểm vì mình, trơ mắt nhìn anh không ngại hi sinh tính mạng của chính bản thân vì mình.

Anh làm được nhưng cô thì không thể làm được, anh sợ cô bị tổn thương. Nhưng anh không hề biết cô cũng sợ anh bị tổn thương biết chừng nào.

Phía sau Devil luôn nhìn chăm chú về phía cô và Jun, anh nhận ra người con gái đeo chiếc mặt nạ màu bạc này là ai. Cô gái này chính là cô gái mặc trên người bộ đồ học sinh trường JAE, không ngại mùi máu tanh ra tay giết chết 30 người trong con hẻm khi nãy. Cứ nghĩ cô ta sẽ trốn chạy không dám bước chân đến ngôi nhà của anh, nhưng không ngờ anh đã quá xem thường cô gái tàn ác này.

Wind càng cảm thấy thú vị khi có sự xuất hiện của Cherry, hắn xoay người về phía sau xé rách tấm vải trên chiếc bàn trà bó chặt vào vết thương trên tay.

Miệng buông ra lời nói đầy bỡn cợt.

-Thì ra là đồng bọn của mày à? Dáng xinh đấy!

Người con gái trước mặt hắn ta mặc trên người bộ đồ màu đen bó sát người, chính giữa eo để hở một ít da thịt trắng ngần thon thả. Không khó có thể nhìn thấy cách ăn mặc như thế này rất ám muội, làm một người như Wind cảm thấy cơ thể nóng rực. Cảm giác đau trên cánh tay cũng được vơi đi rất nhiều.

Quả thật nhìn mỹ nhân phép màu nào cũng có thể hiện ra.

Tuy không nhìn thấy gương mặt của Cherry, nhưng chỉ cần thấy ánh mắt to tròn qua chiếc mặt nạ cũng làm Devil khẳng định một điều. Gương mặt phía sau cái lớp vỏ kia nhất định rất đẹp, nếu có thể anh thật sự muốn chính tay mình lật tung cái mặt nạ bạc đó ra khỏi gương mặt xinh đẹp của Cherry.

-Cô bé! Cũng đến đây góp vui à?

Devil dụi đi điếu thuốc vừa nằm trên ngón tay, ánh mắt anh nhìn Cherry đầy tà mị. không thể không thừa nhận, hai người đàn ông này không hổ danh là hot boy của trường, đến ánh mắt thôi cũng đủ khiến tim người đối diện đập liên hồi.

Tuy không phủ nhận sự cuốn hút của Devil và Wind, nhưng hiện tại cô không còn bất cứ tâm trí nào để thưởng thức nét đẹp ấy. Cảm giác người đang nằm trong lòng mình không ngừng thở khó khăn khiến Cherry càng thêm lo lắng, cái cảm giác vừa lo vừa sợ mất đi người thân này cô đã từng nếm trải. Rất đau đớn, rất tuyệt vọng, cô không muốn có lại cái cảm giác này thêm một giây một phút nào nữa, lòng bàn tay bịn rịn mồ hôi, ánh mắt nhìn Devil và Wind đầy lửa hận.

Nếu hôm nay cô không đến đây thì Jun sẽ thành ra như thế nào, nếu cô không kịp cứu anh thì bây giờ anh đã trở thành oan hồn dưới khẩu súng sắt lạnh đó.

Cherry nhìn Devil và Wind chằm chằm, hận không thể giết chết hai người ngay lập tức. Cô khẽ cười, giọng nói nhẹ tựa cơn gió.

-Xem ra hôm nay không chơi cùng các anh, chắc hẳn các anh cũng không dễ dàng gì để chúng tôi đi ra khỏi nơi này.

-Cũng phải xem mỹ nhân, làm sao thuyết phục được bọn anh thả em và cái tên đang nằm la liệt trên đất ra khỏi cánh cửa này một cách an toàn.

Khi nghe những gì Wind nói trong lòng Jun thầm chấn động, ý tứ trong câu nói đó quá rõ ràng, từ "thuyết phục" phát ra từ miệng Wind sao nghe lại ghê tỏm như thế. Jun nhìn thẳng vào mắt Wind như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.

Cơ thể khẽ chuyển động, làm ảnh hưởng đến vết thương trên tay. Mày Jun bất giác chau lại, nhìn nét mặt lo lắng của Cherry anh không đành lòng, cố gắng gượng dậy để mình không rên rỉ đau đớn nhưng xem ra mọi chuyện anh làm cô đều nhìn thấy, chỉ tại cô không muốn vạch trần ra tất cả mà thôi.

Cherry cúi xuống nhìn Jun, nét mặt cô vẫn như thế, dù lo lắng nhưng vẫn không hề thể hiện ra ngoài. Câu hỏi lạnh lùng "Không sao chứ?" Đủ để chứng mình cho anh thấy cô giận đến mức độ nào.

Cô khẽ cười, ánh mắt nhìn qua khung cửa sổ đầy châm biếm.

-Nhưng xem ra phải làm anh thất vọng rồi, trò chơi này không chỉ riêng mình tôi.

Jun kinh ngạc nhìn Cherry, theo như những gì cô nói thì Ngũ Quỷ đều xuất hiện trong căn phòng này cả rồi. Jun tự giễu chính mình, chuyện đáng xấu hổ như thế này lại để mọi người trông thấy. Anh luôn là người đi đầu đứng ra bảo vệ mọi người, nhưng đến giờ phút này lại thất bại một cách thảm hại.

Ngay từ lúc rời khỏi nhà Cherry đã thấy có cái gì đó rất kì lạ, khi đi đến trước cánh cổng khu chung cư nhìn những hình ảnh phản chiếu cánh cửa kính lớn trước đại sảnh, lúc này cô mới phát hiện ba người bọn họ đi theo cô. Không lý giải được vì sao bọn họ lại biết cô đến đây, nhưng linh cảm ban đầu mach bảo cô phải đến, vì có một người cần cô đến cứu.

Đúng như dự đoán ban đầu, cô bước vào người đầu tiên cô thấy là Jun.

Ren, Sarly và Sunny không ngờ mình lại bị phát hiện nhanh đến như thế, ban đầu khi thấy Jun bị thương mọi người đều rất sốt ruột và muốn ngay lập tức chạy vào bên trong nhưng lại sợ hỏng chuyện, nên không ai dám bước chân vào .

Giờ đây lại nghe chính miệng Cherry nói như thế, không nói mọi người thì nói ai đây?

Ngoài cửa sổ xuất hiện bóng dáng ba người, hai nữ và một nam.

Ngay cả Devil và Wind đều bất ngờ với sự hiện diện đầy đủ của năm người, ban đầu Wind nghĩ đến đây chỉ có Cherry và Jun nên mới tỏ vẻ thách thức nhằm kéo dài thời gian phát tán độc trong người của Jun.

Nhưng không ngờ mọi chuyện lại như thế này, hoàn toàn không như Wind tưởng tượng, Ngũ Quỷ không phải là những người có lai lịch bình thường, dễ đối phó.

Cherry nhìn Sarly nói:

-Đưa anh ấy đi đi.

Tính khoảng thời gian từ khi nãy đến bây giờ cũng đã hơn 15 phút, nếu còn kéo dài thời gian như thế này nữa e rằng vết thương của Jun khó mà lấy chất độc ra ngoài.

Sarly hiểu ý tiến nhanh lại phía Jun và Cherry, cơ thể anh khẽ cử động. Bàn tay không còn cảm giác, nó như bị tê lại. Quả thật xứng đáng với cái tên "Bò Cạp Tím"

Wind nhìn năm người cười gằn.

-Thú vị nhỉ, hiếm có dịp hội tụ được những nhân vật huyền thoại này. Làm sao chúng tôi có thể đuổi khách đi một cách dễ dàng như thế được.

-Mẹ kiếp.

-Ren nhìn Wind vẻ mặt đầy tức giận, trong lớp nhìn thấy Wind, Ren đã vô cùng ngứa mắt với con người đầy ngạo mạng này. Hôm nay được phân cao thấp, Ren nhất định không bao giờ bỏ qua cơ hội hiếm có này.

-Không nói nhiều.........Lên.

Giọng nói của Ren vô cùng tức giận, không gian yên tĩnh bỗng chốc trở nên nặng nề đến kì lạ.

Sunny cầm "Tuyết Cầm" trên tay, đưa lên môi ngân nga một bản nhạc đầy mê hoặc. Bí mật bên trong "Tuyết Cầm" chỉ có duy nhất Ngũ Quỷ mới biết, cái âm thanh quỷ quái ấy hoàn toàn không có hại đến người khác. Điều bí ẩn bên trong đó chính là các lỗ hổng trên cây sáo, khi thổi vào tiếng ngân được cất lên, hàng ngàn tia nước cực bé được bắn ra theo những lỗ hổng đó. Nhanh chống theo hơi thở của người thổi tìm đến nơi nó cần đến.

Những giọt nước bé nhỏ tưởng chừng chỉ là cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua, nhưng chính nó đã cướp đi không ít sinh mạng của con người.

Ren nhân cơ hội bước chân nhanh nhẹn đá mạnh vào bên hông của Wind, do mất thăng bằng Wind ngã người ra phía sau, theo phản xạ hắn ta dùng bàn tay bị thương chống đỡ xuống nền gạch lạnh giá.

Cảm giác xé rách đau đến tê tái, gương mặt Wind thoáng trắng bệch.

Devil thấy Wind ngã liền chạy lại, không ngần ngại ban tặng lại cho Ren đòn đá leo rõ đau vào mặt. Gương mặt điển trai của Ren xuất hiện một vệt máu nhỏ ngay khóe môi.

Devil đỡ người Wind đứng lên.

-Chú có sao không? Ổn chứ?

Bị trúng phải đạn của Ngũ Quỷ thật sự khó lòng nói ra được hai chữ "Không sao". Thấy mày Wind khẽ chau lại vì đau, gương mặt Devil sầm lại.

Cuộc chiến được dừng lại khi hai bên đều có nhiều thương tổn, không thể giết chết Devil lại mang bên mình một vết thương khá nghiêm trọng. Jun càng cảm thấy trong lòng có một cái gì đó rất khó nói thành lời, nhưng hiện tại anh không thể nào suy nghĩ thêm nhiều chuyện nữa. cái tay này sẽ khiến anh đau đến chết mất.

-Đi.

Cherry lên tiếng quay lại nhìn vào vết thương trên tay Jun, vừa nãy cô kêu Sarly đưa Jun đi trước nhưng do căn phòng này nằm trên tầng khá cao không thể nào dìu Jun xuống dưới lầu được. Cộng thêm một việc nữa đó chính là Sunny là con gái, dù có giỏi võ như thế nào đi nữa cũng không thể vác trên mình cái thân hình cao to này rời khỏi nơi này.

Dúng là làm con gái rất có nhiều cái bất lợi.

Ren lấy ngón tay trỏ lau nhẹ vết máu trên môi, nhìn về phía Devil cười lạnh.Khẽ mút nhẹ vệt đỏ còn dính trên tay, không lưu lại bất cứ mùi máu tanh nào. Lúc này không khí lạnh đến thấu xương, trên mặt ai cũng đằng đằng sát khí.

Đêm nay nhất định là đêm Ngũ Quỷ và Nhị Quái chính thức khiêu chiến nhau.

.........................

Cà Phê "Đêm"

Cứ như thường lệ năm người vào trong căn phòng VIP luôn được khóa kính.

-Chuyện gì thế?

Một người phụ nữ khoảng 23 - 24 tuổi vội vã bước vào trong nhìn vào vết thương của Jun đầy lo lắng. Đằng sau bước chân của Jun lưu lại hàng trăm giọt máu nhỏ li ti, trông thật kinh hãi.

Sunny mím chặt môi nói:

-Anh ấy bị trúng "Bò Cạp Tím".

Sunny cúi xuống chân ghế kéo ra một hộp thuốc y tế màu trắng, nó đã được chuẩn bị kỹ càng ngay từ lúc quán cà phê này mở cửa. Cô chủ xinh đẹp của nơi này không ai khác mà chính là Linda.

-Tại sao lại ra nông nổi như thế này?

Linda đi lại phía Sunny đang ngồi quan sát tình hình bên ngoài của vết thương trên tay Jun, tuy nói Sunny là chuyên gia về độc dược nhưng người am hiểu về vấn đề này hơn nữa lại chính là đàn chị Linda.

Ánh mắt Cherry lóe lên tia sát khí.

-Tất cả đều do Nhị Quái mà ra, em nhất định không tha cho bọn chúng.

Mọi chuyện đều xuất phát từ Devil mà ra, nếu hắn ta không có tính tò mòthích xen vào chuyện của người khác, làm mọi bí mật của Cherry bị hắn ta phát hiện thì Jun cũng không vì cô mà đi đến nơi đó.

"Ngũ Quỷ, tao nhất định cho tụi bây chết không chỗ chung thân"

Nếu ngay từ lúc ban đầu cô chỉ xem Devil là một người ngoài cuộc, khôngcó nhiều liên quan mật thiết đến việc tìm ra chiếc đĩa, thì bây giờngười liên quan nhiều nhất chính là Devil. Bởi vì anh là người của NhịQuái.

Sunny nhường chỗ ngồi cho Linda:

-Chị lại xem vết thương của anh ấy đi, em nghĩ tình hình này không hề ổn. Vết thương khá sâu, lại nhiễm phải loại độc này........

Nói đến đây nét mặt Sunny lập tức thay đổi, cô còn muốn nói thêm nữa nhưng lại sợ làm mọi người càng thêm lo lắng.

"Bò Cạp Tím" là loại độc nguy hiểm, phát tán trong máu rất nhanh. Chỉ trong vòng 15 phút có thể lan tỏa trong máu chiếm tỉ lệ đến 30/70% thểtích máu của con người, nếu không tìm ra thuốc giải kịp thời e rằng cánh tay bị thương phải cưa bỏ ngay lập tức, tính mạng mới có thể được bảotoàn.

Linda ngồi xuống bên cạnh Jun, nét mặt anh lúc này vừa trắng lại vừa xanh. Mồ hôi trên trán chảy dài xuống cổ, mày khẽ nhăn lại, cho thấy vết thương ngay tay làm anh rất đau đớn nhưng lại không hé răng kêu đau đến nữa lời.

Cherry biết anh đang cố nhịn, tất cả những điều này là vì cô mà ra. Anhsợ cô lo lắng, anh sợ cô thấy có lỗi với anh. Jun luôn là như thế lúcnào cũng đặt cô vào vị trí quan trọng nhất, đem những gì tốt đẹp nhất cho cô.

Mở hộp y tế bên cạnh, Linda lấy ra một con dao nhỏ sắc bén. Rồi quay sang nhìn mọi người nói:

-Mọi người ra ngoài đi, mọi chuyện trong đây chị có thể giải quyết.

Dù biết mọi người đều được tập luyện qua nhiều năm, thấy vô số vếtthương lớn nhỏ khác nhau nên việc sợ hãi khi thấy máu cũng không còn xảy ra, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.

Mọi người hiểu ý lập tức quay người đi ra ngoài, riêng Cherry vẫn nắm chặc tay Jun không muốn buôn ra.

-Cherry.

Trong vô thức Jun gọi tên cô, làm cô và cả Linda đều bất ngờ.

-Jun... Jun.

Cô lay tay không ngừng gọi tên anh, nhưng mắt Jun vẫn nhắm nghiền cứ như lời nói vừa rồi chỉ là ảo giác của riêng mình cô.

Linda ngồi bên cạnh thầm thở dài.

-Thằng nhóc này, đến lúc bị thương nặng không biết gì người mà nó suynghĩ đầu tiên cũng chính là em, xem ra vị trí của em trong lòng nó bao nhiêu năm nay vẫn không đổi.

Có thể do Cherry là người trong cuộc nên không nhìn ra được sự yêu thương che chở của Jun giành cho cô, mọi người đều trông thấy tất cả. Từng những chi tiết nhỏ nhất Jun đều chú ý rất kỹ càng, có nhiều lần Cherry bị thương do luyện tập, người băng bó, dùng bàn tay xoa nhẹ chỗ đau của cô cũng chính là anh.

Sự đau đớn làm anh chìm vào cơn hôn mê sâu, trong vô thức hình ảnh người con gái bé nhỏ ấy vẫn luôn tồn tại mãi trong anh.

Bàn tay anh giá lạnh chợt nắm lấy bàn tay ấm áp của cô, trong giấc ngủsay anh cứ nắm mãi như thế. Anh chỉ biết nếu buông tay ra, người con gái quan trọng nhất cuộc đời anh sẽ biến mất ngay lập tức.

Cô gục mặt xuống bàn tay đang siết chặc tay mình, giọng nói trở nên mơ hồ:

-Em hiểu, em hiểu tất cả.

Đúng cô hiểu mọi thứ anh làm cho cô, nhưng mãi đến bây giờ cô cũng không sao hiểu được cô có điểm nào có thể khiến anh làm tất cả mọi thứ vì cônhư thế.

Linda vừa xử lí vết thương cho Jun vừa thở dài một cách bó tay, dùCherry có là người lạnh lùng tàn độc như thế nào đi nữa cũng chỉ là một cô bé yếu đuối cần sự bảo bộc của người khác mà thôi. Linda thầm khángphục trước tình cảm sâu đậm của Jun, nhìn vào những vết bầm, vết máu trên người Jun thôi cũng đủ hiểu cái tình mà Jun trao cho Cherry nó nặng như thế nào?.

-Uhm....

-Anh

Viên đạn vừa được Linda gấp ra khỏi cơ thể, máu từ miệng vết thương chảy ra. Hai hàm răng Jun nghiến chặc vào nhau, vì sợ Jun vô thức cắn phảilưỡi, trong lúc gấp gáp không biết dùng gì để cho Jun cắn, nên Cherry dùng tay đưa vào miệng Jun.

-A......a.

-Cherry.... Em.

Linda kinh hãi kêu lên, bàn tay Cherry vẫn nằm gọn trong miệng củaJun.Màu đỏ tươi chảy xuống khóe môi Jun, màu đỏ đó không phải là máucủa Jun mà là máu từ bàn tay nhỏ bé của Cherry.

Không cảm thấy đau đớn, không cảm thấy hối hận vì hành động dại dột củamình. Trái lại Cherry còn cảm thấy vui mừng vì cô cảm nhận được lực cắntừ tay giảm đi rất nhiều, cho thấy vết thương của anh đã giảm đau đi rất nhiều.

Cô không hề hay biết dù anh không hề tỉnh lại nhưng tiếng hét vừa rồicủa chị Linda làm anh rời khỏi trạng thái hôn mê, mí mắt không thể mởlên nổi.

Trong mơ hờ Jun chỉ biết bàn tay của Cherry đang nằm trong miệng mình,anh không thể làm cô bị thương. Vì thế dù có đau thế nào đi nữa anh cũng không nở cắn chăc răng lại, anh biết, một khi răng cắn xuống thì máu từ tay cô sẽ chảy ra. Cô đau ở tay mà anh đau gấp ngàn lần ở tim.

Sau khi băng bó vết thương cho Jun xong, Linda quay sang giúp cô xử lí vết cắn vừa rồi, miệng không quên trách khứ cô vài câu.

-Sau này nhất định không được làm như vừa rồi nữa nghen hôn, có rấtnhiều cách để Jun không cắn phải lưỡi, em có cần nhất thiết dùng taymình như thế này không? Chị biết em lo cho Jun, nhưng em làm vậy khi Jun tỉnh lại còn lo cho em nhiều hơn.

Linda khá bất ngờ trước hành động dại dột vừa rồi của Cherry, cô cũngkhông thể nào hiểu được hai đứa trẻ này. Một đứa thì vì đứa kia mà bịtrúng độc đang nằm trên giường. Còn một đứa thì sợ đứa nằm trên giườnggây tổn hại cho chính bản thân mình mà không ngần ngại dùng bàn tay rađỡ đến chảy máu. Nếu nói hai người này không có cảm tình với nhau thậtsự chẳng ai tin.

Cherry cúi gằm mặt xuống đất, bị trách không nói được nên lời. Giờ phútnày cô thấy bản thân mình thật yếu đuối đến đáng xấu hổ, vẻ mặt lạnhlùng không màn thế sự hằng ngày cũng không cánh mà bay.

-Em hiểu rồi.

Linda nắm lấy bàn tay cô.

-Em hiểu là tốt rồi, đừng làm hại đến bản thân mình nữa. Nếu Jun biết, nó nhất định sẽ rất đau lòng.

Cherry gật đầu, không nói gì nữa.

Một tiếng trôi qua Cherry vẫn giữ nguyên trạng thái thờ thẫn nhìn Jun nằm trên giường, hoàn toàn không nhúc nhích.

Linda lo lắng lên tiếng:

-Em về ngủ đi, để chị ở đây chăm sóc cho Jun được rồi.

Nếu cứ như thế này Cherry sẽ đổ bệnh mất, bây giờ cũng đã hơn 4 giờsáng. Thời gian đến lớp cũng không còn lại bao nhiêu, nếu ngày mai cảJun và Cherry đều nghỉ học khác nào nói cho Devil và Wind biết hai người họ chính là người của Ngũ Quỷ.

Cherry lắc đầu:

-Em muốn ở lại đây chăm sóc cho anh ấy, chị về trước đi.

Nói rồi cô lại nắm chặc tay anh hơn nữa, cô muốn nói cho anh biết, anhcứ yên tâm ngủ cho khỏe đi. Cô luôn ở bên cạnh anh, không đi đâu hết.

Dù cô có mệt mỏi như thế nào đi nữa cũng không thể bỏ anh một mình trong lúc này được, anh như thế này là tại cô. Tất cả do cái tính quá nóngvội của cô mà ra, anh đã lo lắng cho cô bao nhiêu năm nay, bây giờ đãđến lúc cô phải làm một cái gì đó cho anh rồi.

Linda cũng bó tay với cái tính cố chấp của Cherry, đành để lại không gian yên tĩnh cho hai người.

-Vậy thôi, chị đi ra đây. Em cũng ngủ đi, bây giờ cũng gần sáng rồi, nếu ngày mai em không đến trường mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn thế này đấy. Sarly vừa báo cho chị, cha mẹ của Hồng đã biết tin con gái mìnhchết, công anh nhất định nhúng tay vào chuyện này sớm thôi.

-Em biết rồi.

Linda ra khỏi phòng, không gian trở nên yên tĩnh chỉ còn lại hai người.Cô gối đầu mình lên cánh tay của anh, giọng nói sâu lắng.

-Có phải mọi chuyện em làm đều là tàn nhẫn, là sai trái không anh?

Dù biết người con trai đang nằm trên giường không hề nghe thấy giọng nói của cô, dù biết anh không thể trả lời câu hỏi của cô. Nhưng Cherry vẫn muốn hỏi, vì cô biết mình đã có câu trả lời chính xác cho câu hỏi đó.

Có lẽ anh muốn nói với cô rằng, những chuyện cô làm không hề sai trái,mọi thứ đều do người khác ép buộc mà thôi. Anh lúc nào cũng thế, luôn muốn làm cho cô yên tâm và thấy mình không phải là người có lỗi. Anh không muốn cô sống trong trạng thái lo lắng và cắn rứt vì những chuyệnmà cô đã từng làm, anh muốn cô sống tốt, muốn cô vui vẻ. Khi nhìn thấy cô cười tim anh cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: