Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5: THANH LONG SƯ TỔ


Khi Tô Thấm và những người khác rời đi, hội trường im lặng.

Thật lâu sau, bên ngoài đại sảnh có tiếng bước chân dồn dập, một tên đệ tử chạy nhanh vào.

Người này chính làn Doãn Viễn, nhưng lúc này hắn hoàn toàn khác với trước khi bước vào cung điện dưới đất.

Đầu tóc rối bời, người đầy mồ hôi, thở hổn hển bay thẩng lên bục cao như thể sắp phát điên.

"Ha ha cuối cùng vị trí đứng đầu cũng là của ta, Dương Thiên Vũ, tiểu tử ngươi cũng muốn tranh với ta sao?"

"Tại sao ta lại ở ngoại môn sáu năm? Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, đó là để đi đến được bước này."

Doãn Viễn mừng rỡ chạy tới, như bị quỷ ám, gắt gao nhìn chằm chằm trên đài cao, không để ý đến xác chết của yêu thú trong đại sảnh.

"Suỵt." Anh ta tung người và đáp xuống trên bục cao.

Nhưng khi anh ta cười, quét mắt nhìn xuống, như có một tiếng sét làm anh ta đột nhiên chết lặng.

Bởi vì trên đài cao trống rỗng, thậm chí không có một sợi lông.

"Mẹ kiếp, tình huống này là thế nào?"

Một lúc lâu sau, hắn mới định thần lại, lúc này mới phát hiện ra phía dưới đài cao thực sự đầy máu, thi thể bốn mươi con yêu thú nằm rải rác khắp đại sảnh.

Cái chết của mỗi con yêu thú rất đấm máu.

Cảnh tượng này khiến hắn khiếp sợ, ngồi phịch trên đài cao, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cánh cửa đi qua khảo hạch vẫn chưa mở ra.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Doãn Viễn có chút choáng ngợp, suy nghĩ lập tức lộn xộn.

"Ầm ầm ầm..." Đúng lúc này, Dương Thiên Vũ cũng chạy tới, nhưng hắn vừa đi tới cửa đại sảnh liền dừng lại.

Nhìn cảnh tượng trong đại sảnh, rồi lại nhìn Doãn Viễn trên đài cao sửng sốt:

"Đây... đây là ngươi đã làm gì?"

Doãn Viễn cười khổ nói: "Nếu ta nói không làm gì, ngươi có tin không?"

"Đương nhiên, ngươi không thể có sức mạnh như vậy." Dương Thiên Vũ liếc hắn một cái, sau đó đi vào đại sảnh kiểm tra thân thể của yêu thú.

"Trời ạ, còn có một yêu thú bậc bốn, là ai ra tay vậy?"

Hai người quan sát rất lâu vẫn không đưa ra được đáp án người nào lại có sức mạnh đáng sợ như vậy ở ngoại môn.

Cuối cùng, bọn họ còn nghi ngờ đây là trò đùa do đại trưởng lão bày ra, chính đại trưởng lão đã lấy phần thưởng.

Nhưng khi đội ngũ đệ tử Linh Vũ cấp ba tới nơi, một cảnh tượng kịch tính đã xảy ra.

Tất cả mọi người đều cho rằng chính Dương Thiên Vũ và Doãn Viễn đã giết đám yêu thú kia, về phần thưởng cho vị trí thứ nhất thì bọn họ đều chia cho nhau.

Nhưng điều hài hước nhất là Dương Thiên Vũ và Doãn Viễn đã không từ chối nó trước những ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông, cũng nghiễm nhiên chiếm lĩnh vị trí đầu tiên.

Cánh cửa được mở ra, tiếng reo hò vang lên, mọi người đều rất hạnh phúc bởi vì chỉ cần họ bước ra khỏi cánh cửa đó, họ đã trở thành đệ tử nội môn và mở ra một cuộc sống mới.

Nhưng ngay lúc mọi người đang hoan hô, một thiếu niên bước ra khỏi toà tháp đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Anh ta trần chuồng, vừa khóc vừa chửi bới: "Thằng ranh nào vô đạo Đức, đâm ta một nhát sau lưng, còn xé rách quần áo của ta, làm sao lại có kẻ biến thái như vậy?"

Đối với cảnh tượng như vậy, mọi người đều rất kinh ngạc, chỉ có Chu Phong khẽ mỉm cười, nhìn y phục nguyên vẹn trên người rồi lặng lẽ rời khỏi đám đông.

Khảo hạch đệ tử nội môn đã kết thúc, hàng vạn người tham gia, chỉ có hai ngàn người vượt qua, nhưng đây không phải là một con số nhỏ.

Sau khi vào nội môn, hắn chính thức trở thành đệ tử của Thanh Long tông, đồng thời cũng được hưởng đãi ngộ thượng đẳng.

Để chào đón đệ tử mới gia nhập nội môn, các trưởng lão còn đặc biệt tổ chức yến tiệc.

Trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm, trong nội môn múa hát ôn hoà, không khí vui vẻ phấn khởi.

Tuy nhiên Chu Phong không tham gia vào bữa tiệc linh đình này mà ở phòng tu luyện mới, cởi trần quan sát vết thương của mình.

Vết thương đang lành rất nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ vài ngày nữa là sẽ hoàn toàn lành lại, khả năng hồi phục như thế này cũng là của thần lôi ban cho.

"Chính xác thì ngươi là gì, tại sao ngươi lại chọn ta"

Câu hỏi này không phải lần đầu Chu Phong hỏi, đã hỏi vô số lần nhưng chưa bao giờ nhận được câu trả lời.

Hắn vẫn còn nhớ đêm đó năm năm trước, bầu trời trên Thanh Châu bao phủ bởi Thần lôi Cửu sắc.

Trời sáng như ban ngày, sấm sét múa như rồng, rền vang khắp trời, dưới đất không ngừng chấn động, mọi người đều cho rằng tận thế sắp đến, nhất thời hoảng sợ hỗn loạn.

Nhưng Chu Phong mới mười tuổi không tự giác chạy ra khỏi nhà, đi đến một chỗ trống.

Ngay cả bây giờ, hắn cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, như thể có một loại ma thuật nào đó thu hút hắn tới đó.

Còn về sau, hắn bị thần lôi nhập vào người. Không ai thấy được cảnh đó, nhưng hắn biết thứ trong đan điền của mình là thần lôi cửu sắc chấn động đại lục.

Mặc dù thần lôi đã ban cho Chu Phong một thể chất mạnh mẽ, nhưng Chu Phong vẫn không hiểu tại sao lại có thứ mạnh mẽ như vậy nhập vào trong cơ thể mình.

"Quên đi, vì ngươi không trả lời, ta sẽ không hỏi nữa. Dù sao thì giờ ta với ngươi cũng là một."

Chu Phong nhẹ mỉm cười, là phúc hay hoạ cũng không tránh được, nếu như thần lôi này có hại với hắn thì cũng không thể chống lại được.

Hơn nữa, từ trước tới nay, thần lôi này đều mang lại lợi ích cho hắn, cho nên hắn chỉ đơn giản là không nghĩ tới nữa.

Sau khi mặc quần áo vào, Chu Phong đưa mắt nhìn một cuốn sách bên cạnh giường, cuốn sách có viết bốn chữ "Tam lôi phong"

Cầm sách lật xem, đây là lần đầu tiên Chu Phong tiếp xúc với võ kỹ, trong lòng có phần hưng phấn.

"Võ kỹ tứ giai, Tam lôi phong do Thanh Long sư tổ sáng tạo ra."

"Nhanh như sấm, mạnh như sét, có thể so sánh với võ kỹ ngũ giai."

Nhìn vài dòng giới thiệu, Chu Phong hít sâu một hơi, kinh ngạc nói:

"Đây là chiêu võ kỹ do người sáng lập môn phái sáng tạo ra!"

Sư tổ Thanh Long là người sáng lập và đứng đầu Thanh Long tông, là môn phái đầu tiên của đại lục Kyushu.

Thế lực duy nhất có thể cạnh tranh với Thanh Long tông là Vương triều hiện tại của đại lục Kyushu, Giang Vương triều.

Tuy nhiên, niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu, sau khi sư tổ Thanh Long qua đời, Thanh Long tông bắt đầu suy tàn và sớm rơi khỏi hàng ngũ những môn phái đứng đầu đại lục Kyushu.

Bây giờ cho dù trên địa phận Thanh Châu, cũng chỉ là môn phái hạng hai, nhưng điều này càng cho thấy thực lực cá nhân của Thanh Long sư tổ và võ kỹ do lão nhân gia sáng tạo ra chắc hẳn là võ kỹ bậc nhất, có thể gặp nhưng không thể cầu.

Trong lòng hưng phấn, Chu Phong vội vàng đọc phương pháp tu luyện Tam lôi phong.

Sau khi thức trắng đêm, Chu Phong cuối cùng cùng hiểu được phương pháp tu luyện của Tam lôi phong.

Tầng thứ nhất là hình, tầng thứ hai là ý , tầng thứ ba hóa lôi đình. Nói chung cả ba đạo lôi phong cực kỳ khó thu luyện, nhưng Chu Phong muốn thử một chút.

Sau khi tắm rửa xong, Chu Phong cũng không buồn ngủ, liền đi tới võ kỹ đường nội môn.

Trước hết, võ kỹ đường có phương tiện luyện võ kỹ, ngoài ra, bởi vì Tam lôi phong không thể lộ ra ngoài, hắn cần phải tu luyện một võ kỹ khác để che giấu tai mắt.

"Thật là náo nhiệt." Bước vào võ đường, đại sảnh rộng lớn của võ đường đã chật cứng rồi.

Nhưng điều này cũng có lý, dù sao hôm qua hơn hai ngàn đệ tử đã gia nhập nội môn, thứ mà những đệ tử này muốn chính là võ kỹ.

Võ kỹ đường được chia thành sáu tầng, tầng thứ nhất là võ giả cấp một, tầng thứ hai là võ giả cấp hai, tầng thứ ba là võ giả cấp ba. Còn tầng thứ tư, thứ năm và tầng sáu chúng đều là nơi luyện tập võ kỹ.

Chu Phong đi hết một vòng, phát hiện lầu một quá đông, lầu hai vắng hơn, lầu ba thì cực kỳ ít người.

Điều này có thể đoán được, thực lục của các cấp võ giả khác nhau, độ khó tu luyện cũng khác nhau.

Vì vậy, rất nhiều người sẽ bắt đầu từ việc nhập môn, trước tiên luyện một loại võ kỹ nhất giai, đợi đến khi hoàn thành thì chọn nhị giai, cuối cùng là tam giai.

Tuy nhiên, mục tiêu của Chu Phong rất rõ ràng, dù chỉ dùng để tự vệ cũng phải chọn ra võ kỹ mạnh nhất.

" Công tử, ta khuyên ngươi đừng quá tham vọng, võ kỹ ở đây không thích hợp với ngươi." Nhưng ngay khi Chu Phong bước vào tầng ba, một gióng nói già nua truyền vào tai hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro