Chương 7
Hiện tại
Indra nhìn vào mắt cô một lúc lâu. Sakura vẫn bị khóa chặt dưới cơ thể ông ta, cô không thể truyền chakra vào tay hay chân do quá bất ngờ khi nhận ra khuôn mặt ấy. Cô đã từng gặp Indra ở một nào đó rất lâu rồi.
"Nàng đã trở về bên ta" Indra nói, môi ông ta gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của ông ta trên môi cô.
Việc mở to mắt đối với cô bây giờ thật khó khăn, mỗi lần chớp mắt ký ức về bờ biển, về đồi núi, về những cánh rừng lại ùa về trong tâm trí. Cô cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé trước sự hiện diện như một vị thần của Indra.
"Trở về?"
Indra buông cổ tay cô ra, đứng hẳn dậy và dáng vẻ ấy làm cô liên tưởng tới hình ảnh những lãnh chúa phong kiến oai phong. Sakura vẫn còn quá sững sờ, những câu hỏi vẫn liên tục xuất hiện trong đầu cô nhưng Indra lại có vẻ muốn cô tự mình tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi ấy.
Từng chút một, Sakura nhận ra thực tại dần hòa lẫn vào chiều không gian khác. Cô thấy tóc mình dài hơn, trên mình mặc bộ quần áo xa lạ nhưng chất lượng rất tốt, làn da cô dường như chạm vào loại lụa tốt nhất - thứ mà cô chưa từng mặc bao giờ, còn giọng nói của cô nghe nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cô vẫn ở trên mặt đất, chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, hoàn toàn nhận thức được Indra đang quan sát cô. Cô vẫn cảm nhận được hơi thở của ông ta; làn da cô dường như đã quá quen với việc gần gũi với sự vuốt ve dịu dàng ấy, nhưng nguồn gốc của sự thoải mái này cô vẫn chưa rõ.
Sakura lấy lại trạng thái tỉnh táo. Cô nheo mắt nhìn hậu duệ Ōtsutsuki, không còn chìm đắm trong mộng cảnh nữa.
"Ông toàn nói những điều khó hiểu," cô ấy rít lên. " Đầu óc tôi muốn rối tung lên!"
Tiếp đất với tốc độ đáng kinh ngạc, nắm đấm của cô lao về phía trước, chủ ý không nhắm vào cơ thể của Indra mà xuyên qua bức tường đá dày, tạo ra một lối thoát cho Sakura.
Cô chạy nhanh hết sức có thể. Lâu đài có kích thước khổng lồ, nhưng cô đã tìm ra cách để thoát khỏi nó. Sân thượng mà họ vừa đứng giờ chỉ còn là đổ nát sau cú đấm của cô, cô chạy xuống khe núi dẫn xuống bãi cát trắng . Cô truyền chakra vào bàn chân và bàn tay để có thể di chuyển một cách dễ dàng.
Sakura cảm thấy đầu và ngực mình căng ra. Cô hoang mang, sợ hãi, hoảng loạn, nhưng vẫn hy vọng thoát khỏi nơi này. Những ký ức kia, chúng không phải là của cô. Indra hẳn đã nhầm lẫn cô với một người khác, một người rất thân thiết với ông ta.
Cô chỉ là một kunoichi bình thường, cả ngàn năm sau cái chết của Indra cô mới được sinh ra nên Indra và cô không thể gặp nhau, dù cho Indra có đầu thai thành Sasuke đi chăng nữa. Trái tim cô thắt lại khi nghĩ đến cái tên đó. Cô chỉ mong rằng anh vẫn còn sống. Lần cuối cô thấy anh, anh vô cùng tuyệt vọng. Sakura phải tập trung lục lọi ký ức của mình để tìm ra lý do tại sao anh lại như vậy.
"Sasuke-kun không thường xuyên hành động như vậy," cô tự nhủ, thậm chí không để ý đến giọng nói của mình. "Một điều gì đó thực sự khủng khiếp chắc chắn đã xảy ra với cậu ấy." Sakura nhìn xuống chân của mình, lúc này đang chạy trên cát, bất chợt nhớ ra tại sao Sasuke lại ở trong tình trạng đó.
Làm sao cô ấy có thể quên được !?
Và câu trả lời cho câu hỏi của cô đứng cách đó không xa trước mặt cô.
Nó gần giống như déjà vu. Indra đang đi về phía cô, chân chạm vào những con sóng mềm mại. Sakura nhìn lại quãng đường mà cô đã chạy, ngạc nhiên nhìn Indra. Cô nâng cao cảnh giác đối với ông ta.
"Chúng ta đã từng gặp nhau ở đây trước đây."
"Tôi không nhớ," cô nói.
Indra nghiêng đầu sang một bên, cử chỉ quá quen thuộc với cô. "Chỉ cần cố gắng, nàng chắc chắn nhớ được ."
Sakura lấy ra một thanh kunai từ trong túi của mình, nhớ ra mình được trang bị vũ khí. Ông ta nhấc cánh tay lên, yêu cầu cô dừng cuộc tấn công của mình trước khi nó bắt đầu, và sau đó mở rộng cánh tay.
Như thể có phép thuật. Trong vô thức, cô hạ thấp phòng thủ, thả thanh kunai xuống bãi cát trắng. Cô thấy bản thân bỗng nhẹ hẫng rồi khoảng cách giữa cô và Indra ngày càng ngắn lại. Cô lại thấy bối rối, đột nhiên không nhớ tên của mình và những người thân thiết với mình. Cô thấy kiệt sức, đầu óc quay cuồng, nhớ lại những thứ dường như chưa từng tồn tại trong tâm trí.
"Tôi không biết liệu mình có thể nhớ được mọi thứ hay không", một giọng nói giống như giọng của cô cất lên. Cô phải mất một lúc để nhận ra rằng những lời đó từ chính miệng mình thốt ra.
Sakura cố gắng dùng chút tỉnh táo cuối cùng kiểm tra môi trường xung quanh mình và sự thật đằng sau những lời nói của Indra. Cô cắn ngón tay cái của mình cho đến khi máu chảy ra, thành thục thi triển các ấn tay, và đập lòng bàn tay xuống mặt đất.
Tuy nhiên, không có gì xảy ra. Katsuyu, thứ mà cô triệu hồi, không xuất hiện. Điều đó đủ để khẳng định rằng Indra không nói dối khi nói rằng họ đang ở một thời gian và không gian đặc biệt. Thông thường, con sên khổng lồ sẽ được triệu hồi, bất kể vị trí của Sakura. Tuy nhiên, sự vắng mặt của Katsuyu là bằng chứng rõ ràng cho thấy không ai có thể tiếp cận cô - hay cô cũng không thể tiếp cận bất kỳ ai khác.
Cô thấy bối rối và sợ hãi. Cô không biết mình đang ở đâu, tâm trí thì tràn ngập những ký ức xa lạ, còn trước mặt là một người đàn ông xa lạ nói rằng đã gặp cô hàng ngàn năm trước.
Đầu gối của cô chôn sâu xuống cát, khuôn mặt vùi vào lòng bàn tay, cố gắng kiềm nén tiếng nức nở.
"Giúp tôi," cô khóc.
Giúp tôi nhớ lại.
Giúp tôi quên đi.
----------------------------------------------------------
Trước đó
Thật khó để nhìn vào mắt anh. Càng khó hơn để quên nụ hôn của anh.
Nhưng trên hết, Sakura không thể quên được mùi kim loại nồng nặc từ anh. Không ai nói gì sau khi Sasuke trở về chỗ ngủ của mình, sáng hôm sau cũng bắt đầu với một sự im lặng khó xử giữa 2 người khi họ tạm biệt Nekobaa. Otogakure không quá xa Sora-ku, và Sakura biết rằng họ sẽ đến đó trước khi màn đêm buông xuống ngay cả khi đi bộ.
Trái tim cô tan nát khi biết anh bị bệnh và anh không hề có ý định tìm cách chữa trị. Dù vậy, Sakura không thể im lặng lâu hơn được nữa. Cô cảm thấy có lẽ Sasuke cũng biết điều đó. Anh và cô cần một cuộc nói chuyện nghiêm túc về tình trạng sức khỏe của anh ấy và ý nghĩa đằng sau nụ hôn ấy.
Đây không phải là cách cô mong đợi. Cô luôn tưởng tượng rằng mình sẽ hôn Sasuke sau khi kết thúc một trận chiến, hoặc buổi hẹn hò đầu tiên của họ, hoặc sau một khoảnh khắc rất xúc động. Những gì tiếp theo sẽ là một lời thú nhận về tình cảm của anh dành cho cô, một sự trấn an của cô và một lời hứa sẽ bên nhau cho đến khi họ già đi.
Nhưng mùi máu của anh trở thành một phần thực tại của cô, một biến số thứ ba mà cô chưa bao giờ nghĩ đến để bổ sung vào phương trình của mình.
Sakura bất giác liếm đôi môi khô của mình khi cô nhìn người đồng đội cũ của mình bước đi trước mặt mình. Cơ thể của anh một lần nữa được bao phủ bởi chiếc áo choàng lớn. Một cơn rùng mình yếu ớt chạy dọc theo cánh tay trần của cô, một dấu hiệu cho thấy họ đang di chuyển về phía bắc và gần Oto hơn.
Họ đến biên giới của làng Âm Thanh mà không gặp sự cố nào. Cô tự hỏi liệu anh có cảm thấy khó chịu như cô không, hay anh chọn cách im lặng. Nó làm Sakura khó hiểu, thà rằng Sasuke nổi cơn thịnh nộ hơn là anh giữ im lặng.
Ba Oto nin gặp họ cách biên giới không xa. Không ai trong số họ trông quen thuộc, nhưng họ dường như biết Sasuke và không tỏ ra thù địch với Sakura vì là một kunoichi từ Konoha. Cô không mất cảnh giác khi được hướng dẫn băng qua khu rừng rậm rạp.
Tuy nhiên, sự im lặng kéo dài bắt đầu làm cô lo lắng.
"Ông ta biết chúng ta đang đến?" Sakura hỏi trong khi chỉnh lại ba lô của mình.
Sauske gật đầu. "Tôi đã sắp xếp mọi việc trước khi đón cậu ở Konoha."
Cô hơi ngạc nhiên khi anh ta trả lời bằng lời nói chứ không chỉ bằng hành động.
Họ được dẫn vào một hang động, lối vào một trong những hang ổ ẩn náu của Orochimaru. Sakura nhớ đã nhìn thấy những tấm bản đồ có những đường hầm được che giấu trên bàn của Tsunade khi cô vẫn còn đang học việc. Cô biết được rằng Snake Sannin được biết đến là người ở trong bóng tối, chọn cách che giấu các thí nghiệm bí mật của ông ta dưới lòng đất.
Sakura nhìn quanh hang động, đi sâu vào hành lang sâu hun hút được thắp sáng bằng những ngọc đuốc leo lét. Trời trở nên lạnh hơn khi các ninja Oto hộ tống họ đến nơi Orochimaru đang đợi. Kể từ khi chiến tranh kết thúc, Orochimaru tiếp tục cuộc sống của mình ở làng Âm thanh với sự cho phép của Liên minh Shinobi với điều kiện không được thử nghiệm trên con người.
Theo những gì cô ấy biết, cựu ninja làng Lá hiện đang tự nghiên cứu những bí ẩn và truyền thuyết từ tất cả các quốc gia. Ông ta được phép tiến hành các thí nghiệm với mục đích tìm kiếm dữ liệu mới về bản chất của chakra, các nguồn năng lượng tự nhiên đặc biệt, hoặc để hoàn thiện lịch sử của thế giới ninja. Cô không thể nói chắc chắn liệu đó có phải là tất cả những gì Orochimaru làm hay không - hoặc nếu ông ta không quay trở lại thói quen cũ và nỗi ám ảnh về sự bất tử.
Tuy nhiên, Sasuke nghĩ rằng việc nghiên cứu của người thầy cũ của mình có thể giúp cậu có thể hiểu được tổ tiên của mình. Và Sakura chỉ có thể hy vọng rằng đó là tất cả những gì họ cần từ Snake Sannin.
Khi đến cuối hang, Sakura nhìn thấy ông ta .Orochimaru đang ngồi trên một chiếc ghế lớn ở trung tâm, không có gì xung quanh ngoài những shinobi Oto hộ tống họ.
"A, Sasuke-kun," giọng ông ta rít lên. "Lâu rồi không gặp."
Cái cách miệng của Orochimaru nghiêng sang một bên khiến Sakura rùng mình. Cô sẽ không bao giờ quen với cách cư xử kì lạ của ông ta.
"Và mang theo Sakura đáng yêu. Rất phù hợp."
-----------------------------------------
Hiện tại
Cô cảm thấy bàn tay của Indra nhẹ nhàng đặt lên vai mình, không cần cố gắng, Indra nhấc bổng cô lên. Đầu gối của cô phủ bởi một lớp cát ẩm, âm thanh của sóng từ một bên tai trong khi bên kia lắng nghe tiếng chim từ xa bay trên bầu trời xanh.
"Được," Indra nói.
Hai tay Sakura mềm nhũn đặt ở hai bên, bàn tay nắm thành nắm đấm yếu ớt. Cô cảm thấy rất trống rỗng. Mọi thứ đều mù mịt, tất cả mọi thứ ngoại trừ khuôn mặt của Indra , lúc ấy hình như Indra cũng đứng ở đây, cũng nhìn thẳng vào mắt cô. Cô luôn cảm thấy mình đã quên một điều gì đó vô cùng quan trọng bởi tâm trí cô bận rộn với việc cố gắng tìm kiếm những mối liên hệ giữa quá khứ với hiện tại.
Bàn tay to lớn, mạnh mẽ, hiện diện khắp nơi trên cơ thể cô. Bất giác cô không muốn gỡ tay Indra khỏi vai mình, bên lòng cô nhen nhóm cảm giác an toàn quen thuộc trong vòng tay của người đàn ông này. Cô hơi dựa vào vòng tay rộng lớn của ấy, để Indra ôm lấy cô và bảo vệ cô khỏi những ký ức mà cô đang dần nhớ dần quên.
Chi tiết về kiếp trước sao?
"Ô-ông đang làm tôi bối rối," cô lẩm bẩm vào ngực Indra.
Thật mạnh mẽ và thật ấm áp, trái tim Indra đang đập nhẹ vào tai cô. Ông ta còn sống, hoàn toàn bình thường, mọi tế bào trong cơ thể đều đang hoạt động. Và cô cũng đang sống, trí nhớ của cô khẳng định rằng cuối cùng họ cũng có thể ôm nhau với trái tim chung nhịp đập.
"Ông bắt tôi đi," Sakura tiếp tục, "Ông nói sẽ đợi tôi, cho tôi thấy chúng ta đã gặp nhau trước đây."
Trán ông ta chạm nhẹ vào trán cô. Cô cảm thấy hai lọn tóc hai bên của Indra nhột nhạt trên mặt cô.
"Như vậy sẽ dễ dàng hơn."
Sakura bắt đầu cảm thấy khó thở. Tâm trí cô giằng xé giữa việc nhớ lại quá khứ và quên đi mọi thứ trong cuộc sống hiện tại. Cô đang dần mất đi kí ức về những người mà cô yêu quý. Cái ôm của Indra giúp cô an toàn khỏi nỗi sợ hãi quên mất mình là ai, cho đến khi cơ thể cô chạm đến một cảm giác tương tự như cô đã cảm thấy cách đây không lâu.
"Ông bắt tôi rời xa Sasuke-kun," giọng cô trở nên khàn khàn. "Ông bắt tôi mà không nói lý do tại sao, và tôi đang cố gắng trốn thoát khỏi ông."
"Sakura-"
"KHÔNG!"
Sakura đẩy người Indra ra, thoát khỏi vòng tay của ông ta. Cô không thể tin tưởng vào vòng tay đó, đôi mắt đó, lời nói đó. Cô cần phải chạy trốn, kế hoạch trước đây của cô trở lại trong ý thức. Nhưng khi cô bước sang hướng ngược lại, đôi chân lại phản bội cô khiến ngã sấp mặt xuống nền cát trắng.
Nước biển chạm vào người cô trước khi quay trở lại đại dương để vị muối đọng lại trong miệng cô. Cô cảm thấy nước mắt đầm đìa. Tâm trí và cơ thể cô không kết nối với nhau, một bên muốn chạy trốn trong khi bên kia bảo cô ấy ở lại. Hay đó quyết định là trái tim và lý trí? Cô không biết nữa.
Sau cùng chỉ còn lại cảm giác đau đớn trong lồng ngực khi cô cảm thấy trái tim mình đang dần chìm vào bóng tối.
"Ta sẽ chỉ cho nàng thấy."
Indra nâng cô lên khỏi bãi biển lần thứ hai. Khi Sakura mở mắt ra, cô thấy mình đã trở lại bên trong một trong những sảnh tối vô tận của lâu đài. Cơ thể cô đang run rẩy do nước lạnh thấm qua quần áo. Indra dường như cũng nhận ra, ông ta đặt một tay lên eo cô và tay còn lại nắm tay trái cô từ phía sau.
Indra dẫn cô xuống hành lang, cảm giác quen thuộc lớn dần trong lòng Sakura. Cách Indra ôm cô khiến cô nhớ lại cách những phụ nữ quý tộc được chồng hộ tống ở Hỏa quốc. Cảm giác như họ đang lơ lửng chứ không phải đang đi bộ, như thể bàn chân của họ được nâng lên một vài inch so với mặt đất nhờ chakra. Họ lướt dọc hành lang, đôi mắt Sakura không để ý xem họ sẽ đi đâu cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa quen thuộc.
Nó cũng giống như cái mà cô đã thấy khi đến lâu đài của Indra. Sakura không thể nhớ nó đã xảy ra cách đây bao lâu; có vẻ như thời gian ở đây trôi đi với một tốc độ khác với thực tế. Thật kỳ lạ, nó dường như không làm cô bận tâm. Có thể là cô đã bị giam cầm trong không gian này một ngày, một tuần hoặc một năm, nhưng cô không còn bận tâm đến viễn cảnh đó nữa.
Indra nói rằng những người thân yêu và ngôi làng đã mất từ lâu, điều này khiến ban đầu cô rất buồn. Thực tế, Sakura hầu như không cảm thấy đau khổ trước viễn cảnh đó. Trái tim cô dường như đã tê liệt sau quá nhiều xung đột giữa lý trí và tinh thần.
Bước vào phòng, mắt Sakura ngay lập tức quét qua những bức chân dung trang trí trên những bức tường bê tông. Ánh sáng lờ mờ phát bởi ngọn đèn lửa, khiến họ phải điều chỉnh tầm nhìn của mình để phù hợp với ánh sang xung quanh. Cũng giống như lần trước, khi cô bước chân vào căn phòng này, những khuôn mặt trong những tấm bạt dường như đang hướng mắt về phía cô. Dù vậy, cô không còn cảm thấy rùng mình nữa.
Thay vào đó, cô cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy những khuôn mặt này trước đây. Tất cả họ đều có cùng một đôi mắt đỏ, tròng mắt là thứ duy nhất khiến họ đặc biệt. Sakura thở hổn hển khi nhận ra bức chân dung gần cửa nhất.
Cô nhìn Indra, rồi quay lại bức tranh được trang trí. "Đó là ông," cô nói.
Indra gật đầu một cái, rồi ra dấu để cô tiếp tục nhìn quanh phòng. Lần trước trong mắt cô chỉ toàn là thù địch, nhưng giờ cô thấy thoải mái thả lỏng cảnh giác trước mặt huyền thoại sống.
Những bức chân dung sau đây mang những đặc điểm giống nhau: tóc đen, dài và mắt đỏ. Ánh mắt của họ trông quen thuộc với Sakura; cô mơ hồ nhớ mình đã từng chứng kiến một cặp mắt tương tự.
Sau đó, cô chuyển sang vũ khí rải rác xung quanh phòng, đặt giữa các cuộn giấy lớn, bản đồ và nến. Tay cô ấy cầm một khẩu súng ngắn, gần như không trọng lượng trong tay cô, cô nhìn nó kỹ hơn. Đó là một vũ khí đã tồn tại hàng thiên niên kỷ.
"Những chiếc quạt là món vật mà nàng yêu thích nhất", Indra nói.
Ánh mắt chăm chú của ông ta không rời khỏi Sakura khi cô khám phá căn phòng. Nhìn sự tiến triển dần dần của cô trong việc nhớ lại cô thực sự là ai. Dù có mất bao lâu, cuối cùng cô cũng sẽ quay lại với ông ta. Indra phải kiên nhẫn, để cô thích nghi với môi trường xung quanh mà không cảm thấy bị đe dọa, để tâm trí cô khắc ghi kí ức mà không bị gián đoạn.
Indra muốn chứng kiến Sakura trở nên mạnh mẽ như thế nào trong suốt cuộc đời làm kunochi của cô. Mặc dù nhìn cô rất bản lĩnh, nhưng Indra vẫn hài lòng với cách cô phòng vệ trước mình. Rốt cuộc, bản thân trong quá khứ của cô chưa bao giờ là một chiến binh theo đúng nghĩa như Sakura của hiện tại.
"Quạt? "
Giọng nói của cô không còn bất kỳ sự oán giận cay đắng nào đối với Indra. Indra thấy rõ cô thay đổi như thế nào. Còn nhiều hiện vật nữa mà ông ta phải cho cô xem trước khi cô có thể hiểu rõ mình là ai, nhưng căn phòng này chứa tất cả các bức chân dung về cuộc đời sau này của Indra và vũ khí liên quan.
Indra chỉ đơn giản là vui mừng . Việc nhớ lại quá khứ của cô với Indra sẽ phức tạp hơn rất nhiều nếu cô không dần quên cậu ta. Indra biết rất rõ thứ thân thể tái sinh kia không xứng đáng với tình yêu mà Sakura ban tặng.
Không, tình cảm mãnh liệt của cô bắt nguồn từ ngọn lửa mà họ đã đốt lên hơn một nghìn năm trước. Và chỉ Indra mới được quyền đòi lại nó.
Khi giọng nói của ông ta đến tai cô, Sakura nhận ra rằng Indra một lần nữa đang đứng sát phía sau cô. "Nàng luôn mang theo một chiếc, ngay cả khi nàng không chiến đấu."
Indra lấy vũ khí từ ngón tay cô và nhẹ nhàng đặt nó trở lại mặt đất. Sakura nhăn mày, thể hiện sự bối rối trước lời nói của người đàn ông trước mặt.
"Quạt sao? Như uchiwa?"
Sự tò mò của Sakura ngày càng lớn nhưng có một mối liên hệ mà tiềm thức của cô ấy đang cố gắng tạo ra, và dường như Indra là người duy nhất có tất cả các câu trả lời.
"Sasuke-kun," Sakura thì thầm, âm thanh của cái tên đó gần như xa lạ với cô. Cô thậm chí không nhận ra khi những vệt nước mắt mỏng bắt đầu rơi xuống má.
Cằm cô run rẩy. Cô lần nữa cảm thấy mất phương hướng, nhưng lúc này không biết làm thế nào mà cái tên vô danh đó lại có thể ảnh hưởng đến cô nhiều như vậy.
Indra không thể phủ nhận rằng việc nhìn thấy cô trong tình trạng dễ bị tổn thương như vậy khiến ông ta gần như vỡ òa. Cô rõ ràng đang bối rối, nhưng Indra hiểu rằng để cuối cùng cô quay lại với vòng tay mình, cô phải tự mình ghi nhớ. Nếu không, Sakura có nguy cơ rơi vào trạng thái thôi miên vĩnh viễn, không phải trong kiếp đầu tiên hay biểu hiện hiện tại của cô. Đây là một vấn đề quan trọng cần được tiếp cận một cách tinh tế.
Giữ khoảng cách với cô sẽ có ích trong khi để cô nhớ lại, nhưng khao khát hạnh phúc Indra đã kiềm nén quá lâu cuối cùng đã phản bội ông ta. Ông xoay người cô lại, ôm lấy khuôn mặt cô bằng đôi bàn tay to lớn của mình, cảm nhận được sự mềm mại của làn da mà Indra đã ao ước bấy lâu nay.
"Hắn là ta và ta cũng là hắn," Indra tuyên bố. Ý nghĩ rằng người mà cô ấy yêu cả đời, trên thực tế, chính là Indra đập vào trong tâm trí Sakura. "Đúng vậy. Tuy nhiên, chỉ có một sự thật mà nàng cần biết, Hime-sama. Nàng là của ta."
Nàng là công chúa của ta, tình yêu của ta, ta sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro